Học hành gì giờ này nữa, mai là thi rồi!
Giờ Như đang cầm điện thoại lướt face, Vy chụp headphone, miệt mài với những bài hit máu lửa, còn đống sách vở thì ở đâu à? Dọn cất rồi!
-Hai con bé này! Điên sao biết? – Chị Ngọc lắc đầu chán nản.
-Mi được chơi mà, em cũng phải vậy rồi! – Vy người cứ giật lên liên hồi.
-Zà chải ăn chải chủ nữa chớ! – Như trong miệng một ổ bánh mì, trên tay cầm hộp sữa.
Để xem ngày mai ra sao.
Đó là một buổi sáng kinh hoàng khi mọi thứ hỗn độn. Đặt báo thức sai báo hại dậy muộn. Cặp vở quăng lung tung và hai đứa chỉ cầm duy bốn chiếc bút bi cùng với bộ thước kẻ lên trường, còn cả máy tính nữa. Hành trang thi chuyển cấp nhiêu đó đấy.
Môn đầu tiên là gì? Văn!
Đó là niềm sợ hãi tột bậc cho tất cả mọi thành phần học sinh (trừ mấy thánh tâm hồn ước chèm mẹp thì hổng nói!). Vy ngồi phang tất cả những gì đã biết về Thúy Kiều. Còn Như thì sao, cắn bút ngóng ngoài ngõ, viết vài dòng miêu tả về mấy nhân vật ác chiến.
Mười lăm phút cuối cùng, là một cuộc chiến sinh tồn!
-Các em chuẩn bị nộp bài! – Câu nói kinh điển cuối giờ vang lên.
Học sinh có tật, đầu buổi ngồi cắn bút, cuối buổi ngồi viết ráng. Phải nỏi là vận tốc viết văn bây giờ là vận tốc ánh sáng. Thật là, Vy đã xong bài xin ra từ lâu, còn Như ở đâu à? Kết bài còn chưa xong mà!
-Còn năm phút nữa!
Tốc độ kinh hoàng được đặt cách cho lần đua này. Như trống ngực đập thình thịch như chạy việt dã.
Còn vài từ nữa thôi!!!!!
-Nộp bài!!!!
-Quà!!!! – Và Như đã vô địch cuộc thi đó.
Người ta thi xong dò kết quả, hai chị kia thi xong quăng bút ra về.
Tiếng anh thì hai cô nhóc phẻ ru mà băng qua, còn toán nữa thôi, anh văn nhắm trên trung bình là được rồi!
Tiếc là não của Vy hôm đó không cánh mà bay, Như thì loay hoay sai mất bài 2 điểm.
Cuộc đời thật là đắng lòng!
Có đắng bằng chuyện bố mẹ về nhà hay không?
Tất nhiên là không!
Chiều đó, chuyến xe định mệnh đưa bố mẹ Như về nhà. Cả nhà được phép thoát vía khi Như chào bố mẹ bằng bước chân té nhào lăn quay. May sao còn ngóc mặt lên cười hì hì. Giờ này mông hai nàng chắc sưng to, không đậu vào trường này đối với cả nhà là tận thế.
Ba hùng hồn đón taxi đi xem điểm. Anh Minh hết lời can ngăn nhưng không thành. Biết chắc mình rớt nên vừa vào xe, mặt Như đã bí xị.
-Chà đông ghê! Làm sao mà vào được đây! – Mẹ Như băn khoăn.
-Để ba! – Ba chạy lên phòng hội đồng.
Và sau đó tiếng loa làm Như giật bắn, đỏ mặt tía tai muốn độn thổ.
-Xin làm ơn xếp thành hai hàng! A lô, làm ơn xếp thành hai hàng!
-Xin làm ơn cho tôi vào! – Tiếng mẹ Như to không kém.
Như ôm lấy mặt, đề phòng gạch đá ném vào.
Trên bảng tin niêm yết danh sách học sinh trúng tuyển…
Như hồi hộp…
Và giờ này cả trường im lặng nhìn cô khi tiếng thét vang lên:
-Mẹ ơi con đứng nhì!!!!!!
Đó là âm thanh vỡ òa trong sung sướng, Như bằng điểm cô bé đứng ba, vì có huy chương hồi hội khỏe Phù Đổng năm ngoái nên cô được ưu ái hơn xếp về nhì!
Khỏi phải nói, về nhà, cái địa ngục trần ai biến thành thiên đường với bữa tiệc linh đình không thể tả!
Như bắt đầu với cuộc sống cấp ba đầy máu lửa từ đây!
Giờ Như đang cầm điện thoại lướt face, Vy chụp headphone, miệt mài với những bài hit máu lửa, còn đống sách vở thì ở đâu à? Dọn cất rồi!
-Hai con bé này! Điên sao biết? – Chị Ngọc lắc đầu chán nản.
-Mi được chơi mà, em cũng phải vậy rồi! – Vy người cứ giật lên liên hồi.
-Zà chải ăn chải chủ nữa chớ! – Như trong miệng một ổ bánh mì, trên tay cầm hộp sữa.
Để xem ngày mai ra sao.
Đó là một buổi sáng kinh hoàng khi mọi thứ hỗn độn. Đặt báo thức sai báo hại dậy muộn. Cặp vở quăng lung tung và hai đứa chỉ cầm duy bốn chiếc bút bi cùng với bộ thước kẻ lên trường, còn cả máy tính nữa. Hành trang thi chuyển cấp nhiêu đó đấy.
Môn đầu tiên là gì? Văn!
Đó là niềm sợ hãi tột bậc cho tất cả mọi thành phần học sinh (trừ mấy thánh tâm hồn ước chèm mẹp thì hổng nói!). Vy ngồi phang tất cả những gì đã biết về Thúy Kiều. Còn Như thì sao, cắn bút ngóng ngoài ngõ, viết vài dòng miêu tả về mấy nhân vật ác chiến.
Mười lăm phút cuối cùng, là một cuộc chiến sinh tồn!
-Các em chuẩn bị nộp bài! – Câu nói kinh điển cuối giờ vang lên.
Học sinh có tật, đầu buổi ngồi cắn bút, cuối buổi ngồi viết ráng. Phải nỏi là vận tốc viết văn bây giờ là vận tốc ánh sáng. Thật là, Vy đã xong bài xin ra từ lâu, còn Như ở đâu à? Kết bài còn chưa xong mà!
-Còn năm phút nữa!
Tốc độ kinh hoàng được đặt cách cho lần đua này. Như trống ngực đập thình thịch như chạy việt dã.
Còn vài từ nữa thôi!!!!!
-Nộp bài!!!!
-Quà!!!! – Và Như đã vô địch cuộc thi đó.
Người ta thi xong dò kết quả, hai chị kia thi xong quăng bút ra về.
Tiếng anh thì hai cô nhóc phẻ ru mà băng qua, còn toán nữa thôi, anh văn nhắm trên trung bình là được rồi!
Tiếc là não của Vy hôm đó không cánh mà bay, Như thì loay hoay sai mất bài 2 điểm.
Cuộc đời thật là đắng lòng!
Có đắng bằng chuyện bố mẹ về nhà hay không?
Tất nhiên là không!
Chiều đó, chuyến xe định mệnh đưa bố mẹ Như về nhà. Cả nhà được phép thoát vía khi Như chào bố mẹ bằng bước chân té nhào lăn quay. May sao còn ngóc mặt lên cười hì hì. Giờ này mông hai nàng chắc sưng to, không đậu vào trường này đối với cả nhà là tận thế.
Ba hùng hồn đón taxi đi xem điểm. Anh Minh hết lời can ngăn nhưng không thành. Biết chắc mình rớt nên vừa vào xe, mặt Như đã bí xị.
-Chà đông ghê! Làm sao mà vào được đây! – Mẹ Như băn khoăn.
-Để ba! – Ba chạy lên phòng hội đồng.
Và sau đó tiếng loa làm Như giật bắn, đỏ mặt tía tai muốn độn thổ.
-Xin làm ơn xếp thành hai hàng! A lô, làm ơn xếp thành hai hàng!
-Xin làm ơn cho tôi vào! – Tiếng mẹ Như to không kém.
Như ôm lấy mặt, đề phòng gạch đá ném vào.
Trên bảng tin niêm yết danh sách học sinh trúng tuyển…
Như hồi hộp…
Và giờ này cả trường im lặng nhìn cô khi tiếng thét vang lên:
-Mẹ ơi con đứng nhì!!!!!!
Đó là âm thanh vỡ òa trong sung sướng, Như bằng điểm cô bé đứng ba, vì có huy chương hồi hội khỏe Phù Đổng năm ngoái nên cô được ưu ái hơn xếp về nhì!
Khỏi phải nói, về nhà, cái địa ngục trần ai biến thành thiên đường với bữa tiệc linh đình không thể tả!
Như bắt đầu với cuộc sống cấp ba đầy máu lửa từ đây!
/26
|