Đưa nó đến một căn nhà tồi tàn, Phương Thuỷ nhìn nó bằng đôi mắt câm hận, nắm lấy tóc nó
-Chỉ tại mày…tại mày tất cả…haha tao sẽ cho mày thành tro…
-Anh đã xong rồi….mình ra ngoài xem kịch đi em. Lập Phương, anh trai Phương Thuỷ lên tiếng
Két…tiếng xe hắn dừng lại, bước xuống hắn nhìn xung quanh thì một tốp người vây quanh hắn
-Bảo Anh, cô ấy đâu? Hắn quát lớn
-Bình tĩnh nào anh bạn. Lập Phương tiến lại hắn
-Anh là ai?
-Tôi là ai? Hahaha…Tôi là con của người đang nằm liệt giường vì cậu, là anh của một cô gái đáng thương phải đau đớn với tình yêu đầu đời, vậy cậu nói xem TÔI LÀ AI?
-Anh là….Lập Phương?
-Phải…
-Mau thả Bảo Anh ra
-Nói nghe dễ dàng vậy cưng…mở cửa ra…Lập Phương ra lệnh cho bọn đàn em
Hiện diện trước mặt hắn là thân hình nhỏ bé, tiều tuỵ của nó, hắn đau đớn trách mình không bảo vệ được nó…
Lúc này Nhật Bảo, Bảo Nam, Thiên Ân và người của hắn cũng đã đến
-Băng! Cậu phải cứu Bảo Anh, em ấy chính là Su Su – Nhật Bảo bước xuống xe
-Sao? Bảo Anh chính là Su Su sao?
-Haha…có chuyện tốt rồi đây, như vậy tao càng thích haha – Lập Phương
-Su Su, em có nghe anh gọi không? Anh là Bi đây?
-“Ai…ai vừa gọi tên tôi…cái tên đã rất lâu không được nhắc đến….nhẹ nhàng như thế…” nó cố gắng ngước lên
-Su Su em cố gắng lên….Hắn nhìn nó nhẹ nhàng nói
-Sao? Cô ta là Su Su sao? Hahaha càng hay…Phương Thuỷ từ trong bước ra, Phương Thuỷ vì quá yêu hắn nên mọi chuyện về hắn cô đã nắm rõ chắc trong tay..
-Anh…sao anh gọi em là Su Su? Chất giọng yếu ớt vang lên
-Anh là Bi, anh Bi đây…em không nhớ anh sao?
-Anh Bi….em nhớ nhớ anh Bi nhiều lắm, giờ thì nó đã khóc
-Dừng ngay tình cảm ướt ác của mấy người đi. Phương Thuỷ châm một ngòi lửa
Bây giờ hắn, Bảo Nam, Nhật Bảo, Thiên Ân mới để ý, có mùi xăng….
-Các ngươi muốn gì? Nhật Bảo lên tiếng
-Muốn hắn chết… - Lập Phương giơ súng chỉ về phía hắn
-Mày nghĩ mày làm được sao?
Bảo Nam vừa dứt lời hai bên xong lên, kẻ đấm người đá một lúc sau thì cả ba đều thấm mệt vì đã mất khá nhiều sức lực cho cuộc ẩu đã lúc nãy…
Một tốp người xong vào làm cho Phương Thuỷ và Lập Phương hoang man
-Bây giờ dừng lại còn kịp đấy. Hắn từ từ tiến lại gần
-Mày…giỏi lắm…thấy anh mình chuẩn bị nổ súng Phương Thuỷ hoang mang đáng rơi cây đuốt trên tay….lửa nhanh chóng lan nhanh
-BẢO ANHHHHHH
-Đứng lại đó. Mày bước một bước nữa tao cho mày đi trước nó….bọn kia đứng lại tiến thêm một bước tao bắn nó….
-Anh…..đừng… - Phương Thuỷ giờ đã biết khóc…
-Em nói sao cớ chứ em quên hắn ta là ai sao?
-Em….
Lửa càng ngày càng lan nhanh, hắn không còn kiên nhẫn nữa, chạy đến nó mặc cho mũi súng đang hướng về mình
Đoàng…hắn hứng một phát súng từ phía sau, hắn ngụy xuống cố gắng đứng lên chạy về phía nó. Đoàng... một phát súng nữa làm hắn không gượng dậy nỗi, một cây cột đang cháy ngã về phía hắn… Phương Thuỷ đẩy anh mình ra nhưng không kịp….cô ta cười to khóc càng to hơn chạy đến bên hắn. Bảo Nam kịp tước khẩu súng từ tay Lập Phương trong khi hắn đang nhìn cô em gái mình, Nhật Bảo cùng Thiên Ân chạy đến chỗ hắn kéo hắn ra ngoài…cây cột ngã xuống đất, lửa tán ra đám cháy càng lớn hơn
Tốp người của Băng phá vòng vây phía ngoài, nhanh chóng bắt Lập Phương và Phương Thủy, lửa lúc này đã rất to…không thể nào dập tắt hắn mơ màng nhìn vào người con gái bé nhỏ ấy, “Cứu Su Su” rồi ngất đi…
Thiên Ân nhanh chóng đưa hắn đến bệnh viện, Bảo Nam cùng Nhật Bảo cố gắng mở đường để đem nó ra, lửa càng ngày càng to và nó đã ngất tự bao giờ vì khói…
-Bảo Anh cố lên bọn anh đến rồi đây
Cởi bỏ dây trói trên người nó, Bảo Nam cùng Nhật Bảo nhanh chóng đưa nó ra ngoài, lửa đã lớn rất rất nhiều, mọi người đang dập lửa nhưng mảy may cũng không có kết quả….đưa nó ra ngoài, người của Bảo Nam và Nhật Bảo cũng đầy thương tích, bế nó lên xe nhanh chóng đi thẳng đến bệnh viện…Lửa cháy làm cho căn nhà sập hoàn toàn, căn nhà dần chìm trong biển lửa như muốn thiêu đốt mọi nỗi đau…mọi oán thù đều thành tàn tro….
-Chỉ tại mày…tại mày tất cả…haha tao sẽ cho mày thành tro…
-Anh đã xong rồi….mình ra ngoài xem kịch đi em. Lập Phương, anh trai Phương Thuỷ lên tiếng
Két…tiếng xe hắn dừng lại, bước xuống hắn nhìn xung quanh thì một tốp người vây quanh hắn
-Bảo Anh, cô ấy đâu? Hắn quát lớn
-Bình tĩnh nào anh bạn. Lập Phương tiến lại hắn
-Anh là ai?
-Tôi là ai? Hahaha…Tôi là con của người đang nằm liệt giường vì cậu, là anh của một cô gái đáng thương phải đau đớn với tình yêu đầu đời, vậy cậu nói xem TÔI LÀ AI?
-Anh là….Lập Phương?
-Phải…
-Mau thả Bảo Anh ra
-Nói nghe dễ dàng vậy cưng…mở cửa ra…Lập Phương ra lệnh cho bọn đàn em
Hiện diện trước mặt hắn là thân hình nhỏ bé, tiều tuỵ của nó, hắn đau đớn trách mình không bảo vệ được nó…
Lúc này Nhật Bảo, Bảo Nam, Thiên Ân và người của hắn cũng đã đến
-Băng! Cậu phải cứu Bảo Anh, em ấy chính là Su Su – Nhật Bảo bước xuống xe
-Sao? Bảo Anh chính là Su Su sao?
-Haha…có chuyện tốt rồi đây, như vậy tao càng thích haha – Lập Phương
-Su Su, em có nghe anh gọi không? Anh là Bi đây?
-“Ai…ai vừa gọi tên tôi…cái tên đã rất lâu không được nhắc đến….nhẹ nhàng như thế…” nó cố gắng ngước lên
-Su Su em cố gắng lên….Hắn nhìn nó nhẹ nhàng nói
-Sao? Cô ta là Su Su sao? Hahaha càng hay…Phương Thuỷ từ trong bước ra, Phương Thuỷ vì quá yêu hắn nên mọi chuyện về hắn cô đã nắm rõ chắc trong tay..
-Anh…sao anh gọi em là Su Su? Chất giọng yếu ớt vang lên
-Anh là Bi, anh Bi đây…em không nhớ anh sao?
-Anh Bi….em nhớ nhớ anh Bi nhiều lắm, giờ thì nó đã khóc
-Dừng ngay tình cảm ướt ác của mấy người đi. Phương Thuỷ châm một ngòi lửa
Bây giờ hắn, Bảo Nam, Nhật Bảo, Thiên Ân mới để ý, có mùi xăng….
-Các ngươi muốn gì? Nhật Bảo lên tiếng
-Muốn hắn chết… - Lập Phương giơ súng chỉ về phía hắn
-Mày nghĩ mày làm được sao?
Bảo Nam vừa dứt lời hai bên xong lên, kẻ đấm người đá một lúc sau thì cả ba đều thấm mệt vì đã mất khá nhiều sức lực cho cuộc ẩu đã lúc nãy…
Một tốp người xong vào làm cho Phương Thuỷ và Lập Phương hoang man
-Bây giờ dừng lại còn kịp đấy. Hắn từ từ tiến lại gần
-Mày…giỏi lắm…thấy anh mình chuẩn bị nổ súng Phương Thuỷ hoang mang đáng rơi cây đuốt trên tay….lửa nhanh chóng lan nhanh
-BẢO ANHHHHHH
-Đứng lại đó. Mày bước một bước nữa tao cho mày đi trước nó….bọn kia đứng lại tiến thêm một bước tao bắn nó….
-Anh…..đừng… - Phương Thuỷ giờ đã biết khóc…
-Em nói sao cớ chứ em quên hắn ta là ai sao?
-Em….
Lửa càng ngày càng lan nhanh, hắn không còn kiên nhẫn nữa, chạy đến nó mặc cho mũi súng đang hướng về mình
Đoàng…hắn hứng một phát súng từ phía sau, hắn ngụy xuống cố gắng đứng lên chạy về phía nó. Đoàng... một phát súng nữa làm hắn không gượng dậy nỗi, một cây cột đang cháy ngã về phía hắn… Phương Thuỷ đẩy anh mình ra nhưng không kịp….cô ta cười to khóc càng to hơn chạy đến bên hắn. Bảo Nam kịp tước khẩu súng từ tay Lập Phương trong khi hắn đang nhìn cô em gái mình, Nhật Bảo cùng Thiên Ân chạy đến chỗ hắn kéo hắn ra ngoài…cây cột ngã xuống đất, lửa tán ra đám cháy càng lớn hơn
Tốp người của Băng phá vòng vây phía ngoài, nhanh chóng bắt Lập Phương và Phương Thủy, lửa lúc này đã rất to…không thể nào dập tắt hắn mơ màng nhìn vào người con gái bé nhỏ ấy, “Cứu Su Su” rồi ngất đi…
Thiên Ân nhanh chóng đưa hắn đến bệnh viện, Bảo Nam cùng Nhật Bảo cố gắng mở đường để đem nó ra, lửa càng ngày càng to và nó đã ngất tự bao giờ vì khói…
-Bảo Anh cố lên bọn anh đến rồi đây
Cởi bỏ dây trói trên người nó, Bảo Nam cùng Nhật Bảo nhanh chóng đưa nó ra ngoài, lửa đã lớn rất rất nhiều, mọi người đang dập lửa nhưng mảy may cũng không có kết quả….đưa nó ra ngoài, người của Bảo Nam và Nhật Bảo cũng đầy thương tích, bế nó lên xe nhanh chóng đi thẳng đến bệnh viện…Lửa cháy làm cho căn nhà sập hoàn toàn, căn nhà dần chìm trong biển lửa như muốn thiêu đốt mọi nỗi đau…mọi oán thù đều thành tàn tro….
/68
|