Hắn nhanh chóng được đưa đến phòng cấp cứu, tất cả các bác sĩ đang cố gắng lấy viên đạn trong người hắn ra, hơ thở hắn yêu dần yếu dần…viên đạn nằm sát tim….rất nguy kịch nếu run tay một chút chỉ một sơ xuất nhỏ cũng sẽ nhanh chóng lấy đi sinh mạng hắn bất cứ lúc nào.
Hai viên đạn cuối cùng cũng được lấy ra, bác sĩ thở phào nhẹ nhõm đưa hắn sang phòng chăm sóc đặc biệt, hắn bây giờ vẫn còn rất yếu…
Nó toàn thân bị phỏng nặng, băng trắng xoá vây lấy cơ thể nó, gương mặt của nó….nó vẫn nằm đó bất động
Bảo Anh hứng chịu mũi dao cũng may không nguyên hiểm đến tính mạng nhưng hiện tại nhỏ vẫn nằm đó, bên cạnh có một người luôn túc trực chăm sóc ngày đêm…
-Cậu về nghỉ đi, anh ở đây chăm sóc nó được rồi. Nhật Bảo bước vào
-Em muốn khi Bảo Trân tỉnh dậy người đầu tiên em ấy nhìn thấy là em. Nói rồi Phi Nhân vén mái tóc của Bảo Trân
-Uhm vậy cậu ở đây, anh sang thăm Băng
Hân, Cao Kỳ, Vân Kỳ cùng Bảo Nam và Thiên Ân có mặt ở phòng nó và hắn từ sớm, nhìn thấy Nhật Bảo bước vào mọi người ngoái nhìn rồi buồn rầu quay lại
-Bảo Anh vẫn chưa tỉnh sao? Nhật Bảo nhìn Hân xót xa, nhỏ đã không ăn không uống gì từ ngày hôm qua
---------------Lắc đầu, đôi mắt nhỏ đã sưng vì khóc
-Bọn em đã báo tin cho gia đình Bảo Anh biết nay mai gì họ sẽ qua đây. Cao Kỳ nói
-Còn Băng có tiến triển gì không?
-Không, cậu ấy vẫn thế…Bảo Nam nhìn hắn chỉ muốn hắn như lúc trước quăng gối, hung hăn với cậu cũng không nói gì đâu…
Không khí im lặng bao trùm cả căn phòng lãnh lẽo, chỉ còn mùi sát trùng quanh quẩn đâu đây. Chia tay nhau mọi người ra về để lại hai con người đáng thương trên hai chiếc giường trắng xoá…lạnh lẽo nhưng họ chắc chắn rằng mình không hề đơn độc…
Một tuần trôi qua họ vẫn nằm đó, những lời động viên, những lời yêu thương…cứ văng vẳng bên tai họ…nhưng không tài nào họ mở mắt ra được
-Bảo Trân, em mau tỉnh dậy đi, anh biết em giận anh em trách anh tại sao không tặng cún con cho em, không nhường em que kem…anh biết anh sai rồi…em mau tỉnh lại, anh hứa anh sẽ không như thế…anh sẽ dẫn em đi bất cứ nơi nào em thích, tặng em tất cả những gì em muốn chỉ cần em tỉnh lại thôi….Phi Nhân nắm lấy tay Bảo Trân thì thầm
Một giọt nước mắt trên gương mặt đáng yêu ấy rơi ra, Phi Nhân nhìn thấy cậu vui mừng nhưng sao Bảo Trân vẫn chưa mở mắt ra nhìn cậu
-Em mau mở mắt nhìn anh đi…anh biết em nghe thấy mà…mau mở mắt nhìn anh đi…Bảo Trân…
-Anh biết mình sai rồi, em đừng im lặng như thế, cứ như lúc trước em luôn bên cạnh anh nói những gì em thích dù anh không muốn nghe nhưng mà thiếu nó anh thật sự rất nhớ…anh nhớ từng lời nói, từng nụ cười của em…em biết không? Mau mở mắt ra nhìn anh đi Bảo Trân
-Anh yêu em…anh thật sự đã yêu em rồi em có biết không hả? Bảo Trân em mau tỉnh lại đi, anh xin em đấy…
Ngón tay khẽ động đậy, Phi Nhân nhìn theo từng cử động của đôi bàn tay ấy…
-Anh nói thật không? Thật là anh yêu em không? Giọng nói yếu ớt vang lên , nụ cười hạnh phúc trở lại với Phi Nhân
-Thật…những gì anh nói tất cả đều là thật. Anh yêu em, Bảo Trân…
Bảo Trân miễm cười rồi nhắm mắt lại, nụ cười Phi Nhân vụt tắt…
-Bác sĩ…cô ấy….mau mau….
-Không sao, cô ấy đã tỉnh lại rồi, cô ấy cần nghỉ ngơi nhiều
-Cảm ơn bác sĩ….
Phi Nhân ngồi cạnh giường Bảo Trân, khẽ vuốt mái tóc, hôn lên trán nhỏ thì thầm
-Em mau tỉnh lại, ngủ lâu quá anh sẽ phạt đấy… - Nụ cười xuất hiện rồi vụt tắt
Hai viên đạn cuối cùng cũng được lấy ra, bác sĩ thở phào nhẹ nhõm đưa hắn sang phòng chăm sóc đặc biệt, hắn bây giờ vẫn còn rất yếu…
Nó toàn thân bị phỏng nặng, băng trắng xoá vây lấy cơ thể nó, gương mặt của nó….nó vẫn nằm đó bất động
Bảo Anh hứng chịu mũi dao cũng may không nguyên hiểm đến tính mạng nhưng hiện tại nhỏ vẫn nằm đó, bên cạnh có một người luôn túc trực chăm sóc ngày đêm…
-Cậu về nghỉ đi, anh ở đây chăm sóc nó được rồi. Nhật Bảo bước vào
-Em muốn khi Bảo Trân tỉnh dậy người đầu tiên em ấy nhìn thấy là em. Nói rồi Phi Nhân vén mái tóc của Bảo Trân
-Uhm vậy cậu ở đây, anh sang thăm Băng
Hân, Cao Kỳ, Vân Kỳ cùng Bảo Nam và Thiên Ân có mặt ở phòng nó và hắn từ sớm, nhìn thấy Nhật Bảo bước vào mọi người ngoái nhìn rồi buồn rầu quay lại
-Bảo Anh vẫn chưa tỉnh sao? Nhật Bảo nhìn Hân xót xa, nhỏ đã không ăn không uống gì từ ngày hôm qua
---------------Lắc đầu, đôi mắt nhỏ đã sưng vì khóc
-Bọn em đã báo tin cho gia đình Bảo Anh biết nay mai gì họ sẽ qua đây. Cao Kỳ nói
-Còn Băng có tiến triển gì không?
-Không, cậu ấy vẫn thế…Bảo Nam nhìn hắn chỉ muốn hắn như lúc trước quăng gối, hung hăn với cậu cũng không nói gì đâu…
Không khí im lặng bao trùm cả căn phòng lãnh lẽo, chỉ còn mùi sát trùng quanh quẩn đâu đây. Chia tay nhau mọi người ra về để lại hai con người đáng thương trên hai chiếc giường trắng xoá…lạnh lẽo nhưng họ chắc chắn rằng mình không hề đơn độc…
Một tuần trôi qua họ vẫn nằm đó, những lời động viên, những lời yêu thương…cứ văng vẳng bên tai họ…nhưng không tài nào họ mở mắt ra được
-Bảo Trân, em mau tỉnh dậy đi, anh biết em giận anh em trách anh tại sao không tặng cún con cho em, không nhường em que kem…anh biết anh sai rồi…em mau tỉnh lại, anh hứa anh sẽ không như thế…anh sẽ dẫn em đi bất cứ nơi nào em thích, tặng em tất cả những gì em muốn chỉ cần em tỉnh lại thôi….Phi Nhân nắm lấy tay Bảo Trân thì thầm
Một giọt nước mắt trên gương mặt đáng yêu ấy rơi ra, Phi Nhân nhìn thấy cậu vui mừng nhưng sao Bảo Trân vẫn chưa mở mắt ra nhìn cậu
-Em mau mở mắt nhìn anh đi…anh biết em nghe thấy mà…mau mở mắt nhìn anh đi…Bảo Trân…
-Anh biết mình sai rồi, em đừng im lặng như thế, cứ như lúc trước em luôn bên cạnh anh nói những gì em thích dù anh không muốn nghe nhưng mà thiếu nó anh thật sự rất nhớ…anh nhớ từng lời nói, từng nụ cười của em…em biết không? Mau mở mắt ra nhìn anh đi Bảo Trân
-Anh yêu em…anh thật sự đã yêu em rồi em có biết không hả? Bảo Trân em mau tỉnh lại đi, anh xin em đấy…
Ngón tay khẽ động đậy, Phi Nhân nhìn theo từng cử động của đôi bàn tay ấy…
-Anh nói thật không? Thật là anh yêu em không? Giọng nói yếu ớt vang lên , nụ cười hạnh phúc trở lại với Phi Nhân
-Thật…những gì anh nói tất cả đều là thật. Anh yêu em, Bảo Trân…
Bảo Trân miễm cười rồi nhắm mắt lại, nụ cười Phi Nhân vụt tắt…
-Bác sĩ…cô ấy….mau mau….
-Không sao, cô ấy đã tỉnh lại rồi, cô ấy cần nghỉ ngơi nhiều
-Cảm ơn bác sĩ….
Phi Nhân ngồi cạnh giường Bảo Trân, khẽ vuốt mái tóc, hôn lên trán nhỏ thì thầm
-Em mau tỉnh lại, ngủ lâu quá anh sẽ phạt đấy… - Nụ cười xuất hiện rồi vụt tắt
/68
|