Hân ngồi cạnh nó, tay nắm lấy bàn tay nó, nhỏ đã khóc nhiều rồi, con bạn nó cũng giống như chị em gái trong nhà vậy rất thương nó, nhìn nó toàn thân trắng xoá, nhỏ đau lòng lắm…một người bên cạnh nhỏ nhìn nhỏ như thế cũng xót xa không kém…
Ngón tay lay động, nó mở mắt ra, hoảng hốt la lên
-Không….anh Bi…
-Mày…mày tỉnh rồi sao…mày làm tao sợ quá…huhu…
-Anh Bi…anh Bi đâu rồi….
-Anh Bi…?
Nó nhìn sang chiếc giường bênh cạnh, xung quanh cũng như nó dây nhợ chằng chịt, nó muốn đi lại gần người đó nhưng toàn thân nó đau buốt, bất lực…nó khóc
-Anh ấy sao rồi Hân?
-Anh ấy vẫn chưa tỉnh, mê mang cả tuần nay rồi, mà ba mẹ mày cũng qua được mấy hôm rồi đó…
-Khuôn mặt của tao??????
-Bác sĩ nói….mặt mày bị cháy sén…huhu…
-Không…..tao….
-Mày đừng như thế, chỉ cần mày được phẩu thuật…đúng…mày sẽ….
-Thôi im đi…hưc…hưc…tao…
-Em đừng như thế, Hân nói đúng…chỉ cần em phẩu thuật, với khả năng y học hiện giờ không có gì là không thể… - Nhật Bảo lên tiếng
Cạch, cánh cửa phòng được mở ra, ba mẹ nó bước vào mừng khi thấy nó tỉnh lại
-Con tỉnh rồi sao? Mẹ nó muốn ôm nó vào lòng nhưng sợ nó đau
-Mẹ…con muốn về Mĩ…ngay bây giờ…
-Nhưng…
-Thôi bà, mình sang Mĩ điều trị cho con thì tốt hơn chứ, ba sẽ lo thủ tục ngay bây giờ - Ba nó bước ra ngoài
-Em nhờ hai người một việc
-Việc gì? Hân và Nhật Bảo nhìn nó
-Khi anh ấy tỉnh lại…hãy nói với anh ấy và cả mọi người là em đã…chết trong vụ hoả hoạn đó rồi…. Nó khóc
-Sao chứ? Nhưng…
-Giúp em…làm ơn hãy giúp em…em không muốn vì em mà anh ấy phải như thế…em đau đớn lắm….
-Uhm…anh sẽ làm
-Tao đồng ý…
Nó nhanh chóng được đưa sang Mĩ, ba mẹ nó cũng đồng ý với nó không nói chuyện này cho ba mẹ hắn biết, nó nhờ Hân trao lại con búp bê hồng cho hắn và xem như chuyến đi lần này là chấm hết đối với nó, mọi buồn phiền, mọi niềm vui sẽ được nó đem cất đi trong một góc khuất mà chỉ mình nó biết…
Phương Thuỷ ngay sau lần đó thì hoá điên được đưa vào viện tâm thần chăm sóc, Lập Phương thì bị bắt ngồi tù….
Ngón tay lay động, nó mở mắt ra, hoảng hốt la lên
-Không….anh Bi…
-Mày…mày tỉnh rồi sao…mày làm tao sợ quá…huhu…
-Anh Bi…anh Bi đâu rồi….
-Anh Bi…?
Nó nhìn sang chiếc giường bênh cạnh, xung quanh cũng như nó dây nhợ chằng chịt, nó muốn đi lại gần người đó nhưng toàn thân nó đau buốt, bất lực…nó khóc
-Anh ấy sao rồi Hân?
-Anh ấy vẫn chưa tỉnh, mê mang cả tuần nay rồi, mà ba mẹ mày cũng qua được mấy hôm rồi đó…
-Khuôn mặt của tao??????
-Bác sĩ nói….mặt mày bị cháy sén…huhu…
-Không…..tao….
-Mày đừng như thế, chỉ cần mày được phẩu thuật…đúng…mày sẽ….
-Thôi im đi…hưc…hưc…tao…
-Em đừng như thế, Hân nói đúng…chỉ cần em phẩu thuật, với khả năng y học hiện giờ không có gì là không thể… - Nhật Bảo lên tiếng
Cạch, cánh cửa phòng được mở ra, ba mẹ nó bước vào mừng khi thấy nó tỉnh lại
-Con tỉnh rồi sao? Mẹ nó muốn ôm nó vào lòng nhưng sợ nó đau
-Mẹ…con muốn về Mĩ…ngay bây giờ…
-Nhưng…
-Thôi bà, mình sang Mĩ điều trị cho con thì tốt hơn chứ, ba sẽ lo thủ tục ngay bây giờ - Ba nó bước ra ngoài
-Em nhờ hai người một việc
-Việc gì? Hân và Nhật Bảo nhìn nó
-Khi anh ấy tỉnh lại…hãy nói với anh ấy và cả mọi người là em đã…chết trong vụ hoả hoạn đó rồi…. Nó khóc
-Sao chứ? Nhưng…
-Giúp em…làm ơn hãy giúp em…em không muốn vì em mà anh ấy phải như thế…em đau đớn lắm….
-Uhm…anh sẽ làm
-Tao đồng ý…
Nó nhanh chóng được đưa sang Mĩ, ba mẹ nó cũng đồng ý với nó không nói chuyện này cho ba mẹ hắn biết, nó nhờ Hân trao lại con búp bê hồng cho hắn và xem như chuyến đi lần này là chấm hết đối với nó, mọi buồn phiền, mọi niềm vui sẽ được nó đem cất đi trong một góc khuất mà chỉ mình nó biết…
Phương Thuỷ ngay sau lần đó thì hoá điên được đưa vào viện tâm thần chăm sóc, Lập Phương thì bị bắt ngồi tù….
/68
|