Ba năm sau:
-Chúc mừng em…Hân nhận quà từ Nhật Bảo
-Cám ơn anh
-Chúc mừng em. Hắn tặng hoa cho nhỏ
-Cám ơn anh
-Chúc mừng cậu, Phi Nhân
-Cám ơn anh
-Chúc mừng…anh chị…- Bảo Trân
-Cám ơn mọi người….
-Em tốt nghiệp rồi về công ty anh phụ anh nhá! Hắn nói với Phi Nhân
-Nếu anh nhận em hihi…
-Còn em nữa, anh Băng. Bảo Trân nói
-Đợi khi nào em tốt nghiệp đi đã mà Cao Kỳ với Bảo Nam đâu rồi ha?
-Em thấy anh chị ấy đi đâu rồi hai người này đáng ghét ghê…Bảo Trân nói
-Thôi bọn mình ăn mừng đi ăn mừng nào…Nhật Bảo lên tiếng
-Vân Kỳ với Thiên Ân đi chung nhá! Hân gọi
-Mọi người đi trước đi bọn mình phải về trước, ba mẹ anh Ân mới về nước…mình…
-Hihi vậy mình không làm phiền ai người đâu…đi trước nhá!
Nhỏ cùng với hắn, Nhật Bảo, Phi Nhân và Bảo Trân lên xe đi đến nhà hàng mà Nhật Bảo đã đặt sẵn…
-Em muốn ăn tôm…Bảo Anh nói khi vừa ngồi xuống ghế
-Em lại nữa rồi. Nhật Bảo lên tiếng
-Anh Phi Nhân anh Nhật Bảo ăn hiếp em kìa
-Hồi trước một tiếng cũng anh Bảo, hai tiếng cũng anh Bảo giờ thì khác rồi hen, tối ngày cứ anh Phi Nhân…không cho ăn tôm – Nhật Bảo trêu
-Anh…Bảo đẹp trai… - Bảo Trân nhỏ giọng
Cả bọn ai cũng nhìn anh em nhà họ mà nổi cả da gà…
-Thôi…được rồi anh em nhà cậu ồn ào quá đó - Hắn lên tiếng
-Mình gọi món nhanh đi, để phục vụ người ta đợi nãy giờ kìa. Hân nhỏ nhẹ
-Dạ…em gọi cho…món này…món này…..và cuối cùng món này hihi xong rồi, cám ơn anh
-Bảo Trânnnn…. - Tiếng Nhật Bảo kéo dài làm nhỏ lạnh sống lưng – Em không cho người khác gọi gì hết thế, mình em gọi hết…
-Hihi em quên, mà em giúp mọi người tiết kiệm thời gian công sức chứ bộ không cảm ơn em mà còn…
-Thôi…hai người nữa rồi…Bảo Trân nói đúng mà - Phi Nhân bênh vực làm cho ai kia vui vui trong lòng
-Haha…cậu thôi được rồi đó Nhật Bảo, hai chọi một cậu thua chắc rồi… - Hắn nói
-Hihi anh Băng có lý…đồ ăn ra kìa mình ăn đi… - Hân nói
Mọi người vui vẻ, tuy cãi nhau như thế nhưng anh em họ lại rất thương nhau, chỉ là muốn cho bầu không khí vui vẻ hơn thôi. Những món ngon được bày ra trước mắt, món cuối cùng cũng được mang ra là món “Súp” giống món súp ngày trước nó đã múc cho hắn…
Hắn cho vào chén mình một ít, ai cũng nhìn hắn ngạc nhiên…
-Anh Băng, không được đâu… - Hân nói, hắn cười rồi tiếp tục đưa vào miệng
Xoãng…chén súp bị Phi Nhân hất ra, ánh nhìn hướng về phía Phi Nhân
-Cậu làm gì thế? Hắn gắt
-Anh điên ah…không ăn được mà sao cứ cố thế…muốn chết ah…
Cười nhạt hắn lại lấy chén khác, không dùng súp nữa hắn quay sang những món khác
-Thôi hai người sao thế? Hôm nay là ngày vui của Hân với Phi Nhân cậu không gây chuyện không được ah? Nhật Bảo nói
-Anh xin lỗi… - Băng nhìn Phi Nhân
-Không…em hiểu…nhưng đừng như thế nữa, anh không muốn có một người buồn vì anh đúng không? - Phi Nhân nhẹ nhàng
Gật đầu miễm cười rồi mọi người tiếp tục vui vẻ chúc mừng ngày lễ tốt nghiệp của Phi Nhân và Gia Hân…
-Tốt nghiệp rồi em về công ty anh nhé! Nhật Bảo hỏi Hân
-Không…có lẽ em sẽ về Mĩ…ba mẹ gọi em về đó…
-Uhm…vậy khi nào em đi…
-Hai ngày nữa
Không khí có hơi buồn, mọi người im lặng một lúc…
-Nhưng em sẽ trở lại đây một năm sau đó…
Vẻ mặt Nhật Bảo lại xuất hiện nụ cười. Hắn lại nghĩ về nó, thầm nghĩ: “Em ở nơi đó…có vui không?”…..
-Chúc mừng em…Hân nhận quà từ Nhật Bảo
-Cám ơn anh
-Chúc mừng em. Hắn tặng hoa cho nhỏ
-Cám ơn anh
-Chúc mừng cậu, Phi Nhân
-Cám ơn anh
-Chúc mừng…anh chị…- Bảo Trân
-Cám ơn mọi người….
-Em tốt nghiệp rồi về công ty anh phụ anh nhá! Hắn nói với Phi Nhân
-Nếu anh nhận em hihi…
-Còn em nữa, anh Băng. Bảo Trân nói
-Đợi khi nào em tốt nghiệp đi đã mà Cao Kỳ với Bảo Nam đâu rồi ha?
-Em thấy anh chị ấy đi đâu rồi hai người này đáng ghét ghê…Bảo Trân nói
-Thôi bọn mình ăn mừng đi ăn mừng nào…Nhật Bảo lên tiếng
-Vân Kỳ với Thiên Ân đi chung nhá! Hân gọi
-Mọi người đi trước đi bọn mình phải về trước, ba mẹ anh Ân mới về nước…mình…
-Hihi vậy mình không làm phiền ai người đâu…đi trước nhá!
Nhỏ cùng với hắn, Nhật Bảo, Phi Nhân và Bảo Trân lên xe đi đến nhà hàng mà Nhật Bảo đã đặt sẵn…
-Em muốn ăn tôm…Bảo Anh nói khi vừa ngồi xuống ghế
-Em lại nữa rồi. Nhật Bảo lên tiếng
-Anh Phi Nhân anh Nhật Bảo ăn hiếp em kìa
-Hồi trước một tiếng cũng anh Bảo, hai tiếng cũng anh Bảo giờ thì khác rồi hen, tối ngày cứ anh Phi Nhân…không cho ăn tôm – Nhật Bảo trêu
-Anh…Bảo đẹp trai… - Bảo Trân nhỏ giọng
Cả bọn ai cũng nhìn anh em nhà họ mà nổi cả da gà…
-Thôi…được rồi anh em nhà cậu ồn ào quá đó - Hắn lên tiếng
-Mình gọi món nhanh đi, để phục vụ người ta đợi nãy giờ kìa. Hân nhỏ nhẹ
-Dạ…em gọi cho…món này…món này…..và cuối cùng món này hihi xong rồi, cám ơn anh
-Bảo Trânnnn…. - Tiếng Nhật Bảo kéo dài làm nhỏ lạnh sống lưng – Em không cho người khác gọi gì hết thế, mình em gọi hết…
-Hihi em quên, mà em giúp mọi người tiết kiệm thời gian công sức chứ bộ không cảm ơn em mà còn…
-Thôi…hai người nữa rồi…Bảo Trân nói đúng mà - Phi Nhân bênh vực làm cho ai kia vui vui trong lòng
-Haha…cậu thôi được rồi đó Nhật Bảo, hai chọi một cậu thua chắc rồi… - Hắn nói
-Hihi anh Băng có lý…đồ ăn ra kìa mình ăn đi… - Hân nói
Mọi người vui vẻ, tuy cãi nhau như thế nhưng anh em họ lại rất thương nhau, chỉ là muốn cho bầu không khí vui vẻ hơn thôi. Những món ngon được bày ra trước mắt, món cuối cùng cũng được mang ra là món “Súp” giống món súp ngày trước nó đã múc cho hắn…
Hắn cho vào chén mình một ít, ai cũng nhìn hắn ngạc nhiên…
-Anh Băng, không được đâu… - Hân nói, hắn cười rồi tiếp tục đưa vào miệng
Xoãng…chén súp bị Phi Nhân hất ra, ánh nhìn hướng về phía Phi Nhân
-Cậu làm gì thế? Hắn gắt
-Anh điên ah…không ăn được mà sao cứ cố thế…muốn chết ah…
Cười nhạt hắn lại lấy chén khác, không dùng súp nữa hắn quay sang những món khác
-Thôi hai người sao thế? Hôm nay là ngày vui của Hân với Phi Nhân cậu không gây chuyện không được ah? Nhật Bảo nói
-Anh xin lỗi… - Băng nhìn Phi Nhân
-Không…em hiểu…nhưng đừng như thế nữa, anh không muốn có một người buồn vì anh đúng không? - Phi Nhân nhẹ nhàng
Gật đầu miễm cười rồi mọi người tiếp tục vui vẻ chúc mừng ngày lễ tốt nghiệp của Phi Nhân và Gia Hân…
-Tốt nghiệp rồi em về công ty anh nhé! Nhật Bảo hỏi Hân
-Không…có lẽ em sẽ về Mĩ…ba mẹ gọi em về đó…
-Uhm…vậy khi nào em đi…
-Hai ngày nữa
Không khí có hơi buồn, mọi người im lặng một lúc…
-Nhưng em sẽ trở lại đây một năm sau đó…
Vẻ mặt Nhật Bảo lại xuất hiện nụ cười. Hắn lại nghĩ về nó, thầm nghĩ: “Em ở nơi đó…có vui không?”…..
/68
|