Em Muốn Trái Tim Anh Một Lần Nữa Vì Em Mà Rỉ Máu Đúng Không?
Chương 47: Nếu như em có ở nơi này…
/68
|
Bây giờ hắn đã là chủ tịch của tập đoàn bất động sản họ Vũ – ba mẹ hắn đã giao mọi việc lại cho hắn quản lý ngay khi hắn vừa tốt nghiệp, vì trước đó hắn đã vào công ty trong thời gian còn là sinh viên nên mọi việc trong công ty hắn nắm bắt nhanh chóng và bây giờ dưới sự điều hành của hắn công ty lại đi lên thêm một bậc
-Chào anh, tôi có thể giúp gì cho anh? Người tiếp tân hỏi
-Tôi muốn gặp chủ tịch.
-Anh có hẹn trước không ạ?
-Không…nhưng cô cứ nói là có Phi Nhân đến…
-Vâng anh đợi một lát, tôi liên hệ với chủ tịch
Sau cuộc gọi, người tiếp tân quay về phía Phi Nhân
-Mời anh đi theo tôi, Chủ tịch đang trong phòng đợi cậu - Gật đầu, Phi Nhân bước theo
Cốc…cốc…cốc…
-Mời vào. Gương mặt lạnh lùng hiện ra khi cô thư ký mở cửa vào
-Dạ, thưa chủ tịch người này là Phi Nhân
-Được rồi, cô có thể ra
Cuối đầu chào, cô thư ký bước ra, nụ cười hắn lại hiện diện trên khuôn mặt
-Em ngồi đi, uống gì?
-Thôi…được rồi, hôm nay em đến vì đề nghị của anh
-Ok, từ bây giờ em sẽ làm trợ lý cho anh. Được chứ?
-Sao? Nhưng em mới vào…
-Không sao…từ từ anh sẽ hướng dẫn em làm…
Gật đầu đồng ý, hắn ngưng ngay chuyện công việc mà ngồi nói chuyện huyên thuyên với Phi Nhân, hiếm khi hắn mới có một khoảng thời gian vui vẻ như thế….
Phi Nhân tiếp thu công việc nhanh chóng hơn sự mong đợi của hắn, công việc ngày càng thuận lợi hơn khi có sự trợ giúp của Phi nhân và bây giờ có thể nói người hiểu hắn nhất, nắm chắc suy nghĩ của hắn nhất chính là Phi Nhân…
Cao Kỳ và Vân Kỳ cùng về phụ giúp cho công ty của ba mẹ, Thiên Ân thì hiện tại đang là giám đốc quản lý công ty cho ba mẹ cậu…tuy công việc khá nhiều nhưng bọn họ vẫn hay liên lạc với nhau, đi ăn uống…hắn hiếm khi tham gia do công việc khá nhiều nhưng có thời gian hắn cũng sẵn sàng tham dự….tình cảm bạn bè giữa họ càng thêm gắn chặc….
Một năm lại trôi qua, một năm đánh dấu bao thăng trầm lên xuống của cuộc sống đầy bon chen hối hả….Ấy vậy mà tiếng cười luôn quanh quẩn khi họ ở cạnh nhau, quan tâm giúp đỡ nhau…Tuy bên ngoài hắn cố tỏ vẻ lạnh lùng nhưng tận sâu trong tâm hồn hắn luôn có một nơi thật ấm áp như những hơi ấm ngày xuân…chỉ dành riêng tặng nó.
Bum….bum…bum….tiếng bong bóng nổ cùng tiếng cười, điệu nhạc vang lên….bộ sa-rê trắng được trang trí bắt mắt, áo được thiết kế hở một bên vai, bên trên được đính những hoạ tiết lấp lánh, cô dâu được đội một vòng hoa sánh vai cùng chú rể trong bộ vest trắng bước ra (Thiên Ân – Vân Kỳ)….Phía bên phải, cô dâu trong bộ sa-rê trắng hở hai bờ vai, phần áo thiết kế ôm sát hơi trễ…làm tôn thêm vẻ đẹp gợi cảm, cô dâu được đính một chiếc vươn miệng trên mái tóc sánh vai cùng chú rễ trong bộ vest màu trắng lịch lãm (Bảo Nam – Cao Kỳ). Cả hai cặp đôi cùng bước ra chào đón khách mời…
-Chúc mừng cậu, bảnh trai quá nha…làm tớ phải suy nghĩ về đề nghị của cậu lúc mình ở ngoài biển…hehe - Hắn nhìn Bảo Nam nói
-Cậu…hôm nay không chấp dứt…cho qua… - Bảo Nam nói cười cười nhưng ánh mắt đầy sát khí nhìn hắn
-Chúc mừng hai cậu, hôm nay hai cậu xinh lắm - Gia Hân bước vào cùng Nhật Bảo
-Chúc mừng hai em, chúc mừng cậu…Nhật Bảo nói
-Chúc mừng…chúc mừng….Cả Phi Nhân và Bảo Trân cũng có mặt
-Cám ơn mọi người….
-Hôm nay phải chi có….thì vui biết bao… - Vân Kỳ nhìn lên bầu trời nói
-Không…cậu ấy có đến đấy, cậu ấy đang chúc mừng cho chúng ta đấy - Thiên Ân nói
-Uhm…em ấy đang chúc phúc cho mọi người đấy. Hắn nhìn lên bầu trời nói “Em có nhớ đến anh không? Còn anh, anh không thể nào quên được em, Bảo Anh”
-Thôi mọi người vào trong đi, khách đến cả rồi… - Nhật Bảo lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn
Mọi người vui vẻ bước vào, chúc phúc cho cặp đôi cô dâu và chú rễ trăm năm hạnh phúc…
-Khi nào tới cậu đây? - Hắn hỏi Nhật Bảo làm Hân đỏ mặt
-Thì khi nào tới cậu thì tới mình hihi - Nhật Bảo nói đùa nhưng làm cho ai kia thoáng buồn
-Anh Băng, anh Bảo không cố ý đâu - Hân nói
-Không…anh không sao đâu…Vậy cậu ế vợ đi…haha.. - Hắn đâu vừa
-Cậu…never nha…năm sau mình cưới nha em - Nhật Bảo nhìn Hân nói làm nhỏ cuối đầu không dám nhìn ai
-Hihi…vậy là năm sau em có chị dâu rồi nhá! Bảo Trân nói
-Em đừng trêu chị nữa… - Hân lí nhí
-Hihi…Bảo Trân, được rồi em… - Phi Nhân nói giúp
Tiếng cười lại vang lên, bàn ăn được dọn ra…cô dâu chú rễ bận đi từng bàn tiếp khách nên ít có thời gian tiếp họ,nhưng quanh bàn của họ đâu để tiếng cười vơi đi…..
-Chào anh, tôi có thể giúp gì cho anh? Người tiếp tân hỏi
-Tôi muốn gặp chủ tịch.
-Anh có hẹn trước không ạ?
-Không…nhưng cô cứ nói là có Phi Nhân đến…
-Vâng anh đợi một lát, tôi liên hệ với chủ tịch
Sau cuộc gọi, người tiếp tân quay về phía Phi Nhân
-Mời anh đi theo tôi, Chủ tịch đang trong phòng đợi cậu - Gật đầu, Phi Nhân bước theo
Cốc…cốc…cốc…
-Mời vào. Gương mặt lạnh lùng hiện ra khi cô thư ký mở cửa vào
-Dạ, thưa chủ tịch người này là Phi Nhân
-Được rồi, cô có thể ra
Cuối đầu chào, cô thư ký bước ra, nụ cười hắn lại hiện diện trên khuôn mặt
-Em ngồi đi, uống gì?
-Thôi…được rồi, hôm nay em đến vì đề nghị của anh
-Ok, từ bây giờ em sẽ làm trợ lý cho anh. Được chứ?
-Sao? Nhưng em mới vào…
-Không sao…từ từ anh sẽ hướng dẫn em làm…
Gật đầu đồng ý, hắn ngưng ngay chuyện công việc mà ngồi nói chuyện huyên thuyên với Phi Nhân, hiếm khi hắn mới có một khoảng thời gian vui vẻ như thế….
Phi Nhân tiếp thu công việc nhanh chóng hơn sự mong đợi của hắn, công việc ngày càng thuận lợi hơn khi có sự trợ giúp của Phi nhân và bây giờ có thể nói người hiểu hắn nhất, nắm chắc suy nghĩ của hắn nhất chính là Phi Nhân…
Cao Kỳ và Vân Kỳ cùng về phụ giúp cho công ty của ba mẹ, Thiên Ân thì hiện tại đang là giám đốc quản lý công ty cho ba mẹ cậu…tuy công việc khá nhiều nhưng bọn họ vẫn hay liên lạc với nhau, đi ăn uống…hắn hiếm khi tham gia do công việc khá nhiều nhưng có thời gian hắn cũng sẵn sàng tham dự….tình cảm bạn bè giữa họ càng thêm gắn chặc….
Một năm lại trôi qua, một năm đánh dấu bao thăng trầm lên xuống của cuộc sống đầy bon chen hối hả….Ấy vậy mà tiếng cười luôn quanh quẩn khi họ ở cạnh nhau, quan tâm giúp đỡ nhau…Tuy bên ngoài hắn cố tỏ vẻ lạnh lùng nhưng tận sâu trong tâm hồn hắn luôn có một nơi thật ấm áp như những hơi ấm ngày xuân…chỉ dành riêng tặng nó.
Bum….bum…bum….tiếng bong bóng nổ cùng tiếng cười, điệu nhạc vang lên….bộ sa-rê trắng được trang trí bắt mắt, áo được thiết kế hở một bên vai, bên trên được đính những hoạ tiết lấp lánh, cô dâu được đội một vòng hoa sánh vai cùng chú rể trong bộ vest trắng bước ra (Thiên Ân – Vân Kỳ)….Phía bên phải, cô dâu trong bộ sa-rê trắng hở hai bờ vai, phần áo thiết kế ôm sát hơi trễ…làm tôn thêm vẻ đẹp gợi cảm, cô dâu được đính một chiếc vươn miệng trên mái tóc sánh vai cùng chú rễ trong bộ vest màu trắng lịch lãm (Bảo Nam – Cao Kỳ). Cả hai cặp đôi cùng bước ra chào đón khách mời…
-Chúc mừng cậu, bảnh trai quá nha…làm tớ phải suy nghĩ về đề nghị của cậu lúc mình ở ngoài biển…hehe - Hắn nhìn Bảo Nam nói
-Cậu…hôm nay không chấp dứt…cho qua… - Bảo Nam nói cười cười nhưng ánh mắt đầy sát khí nhìn hắn
-Chúc mừng hai cậu, hôm nay hai cậu xinh lắm - Gia Hân bước vào cùng Nhật Bảo
-Chúc mừng hai em, chúc mừng cậu…Nhật Bảo nói
-Chúc mừng…chúc mừng….Cả Phi Nhân và Bảo Trân cũng có mặt
-Cám ơn mọi người….
-Hôm nay phải chi có….thì vui biết bao… - Vân Kỳ nhìn lên bầu trời nói
-Không…cậu ấy có đến đấy, cậu ấy đang chúc mừng cho chúng ta đấy - Thiên Ân nói
-Uhm…em ấy đang chúc phúc cho mọi người đấy. Hắn nhìn lên bầu trời nói “Em có nhớ đến anh không? Còn anh, anh không thể nào quên được em, Bảo Anh”
-Thôi mọi người vào trong đi, khách đến cả rồi… - Nhật Bảo lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn
Mọi người vui vẻ bước vào, chúc phúc cho cặp đôi cô dâu và chú rễ trăm năm hạnh phúc…
-Khi nào tới cậu đây? - Hắn hỏi Nhật Bảo làm Hân đỏ mặt
-Thì khi nào tới cậu thì tới mình hihi - Nhật Bảo nói đùa nhưng làm cho ai kia thoáng buồn
-Anh Băng, anh Bảo không cố ý đâu - Hân nói
-Không…anh không sao đâu…Vậy cậu ế vợ đi…haha.. - Hắn đâu vừa
-Cậu…never nha…năm sau mình cưới nha em - Nhật Bảo nhìn Hân nói làm nhỏ cuối đầu không dám nhìn ai
-Hihi…vậy là năm sau em có chị dâu rồi nhá! Bảo Trân nói
-Em đừng trêu chị nữa… - Hân lí nhí
-Hihi…Bảo Trân, được rồi em… - Phi Nhân nói giúp
Tiếng cười lại vang lên, bàn ăn được dọn ra…cô dâu chú rễ bận đi từng bàn tiếp khách nên ít có thời gian tiếp họ,nhưng quanh bàn của họ đâu để tiếng cười vơi đi…..
/68
|