Chương 1
Đó là một buổi sáng đẹp trời, khi tôi ngồi ngâm nga hát một bài hát nào đó mà chính tôi cũng không biết để .chờ một người lạ mặt. Anh ta thật kì lạ: nói tôi là người có tài gì đó, xong kéo tôi đến đây luôn trong khi ngay cả chính tôi cũng không hiểu gì. Bỗng ánh mắt tôi dừng lại ở hình dáng quen thuộc đó. Hình dáng làm tôi đau. Tôi cảm thấy như vừa bước vào một khoảng không chơi với, tôi nheo mắt lại và lắc cái đầu để đảm bảo mình nhìn thấy ảo giác. Tại mình nhìn thấy cậu mơ nhiều quá nên sinh ra ảo tưởng. Nhưng không đó thật sự là cậu ấy. bằng xương bằng thịt. Tay tôi khẽ run lên, bám chặt vào chiếc túi mình nói gì bây giờ? Làm gì giờ? Tôi đứng im cứ như một con ngốc. Cậu ấy khe lại gần tôi rồi khe khẽ nói:
“Jun, lâu rồi không gặp” ánh mắt cậu ấy nhìn tôi thật khó tả. Nó cái cái gì đó ngỡ ngàng, có cái gì đó vui hòa với buồn, ó cái gì đó căm hận quyện vào một chút hạnh phúc. Hít thở, tôi cố gắng nói một giọng nói bình thản nhất có thể. Tự nhủ với lòng mình không sao đâu không sao đâu. Tôi tiến đến:
“Sehun, lâu rồi không găp” nói rồi tôi toan chạy đi. Tôi muốn thoát nơi ngột ngạt này. Nhưng vừa bước được nửa bước, câu nói của Sehun đã khiến tôi khựng lại chết đứng
“Cậu hứa với tôi rồi mà”. Đó là giọng nói đầy mỉa mai. Tôi biết, khẽ cười tôi quay lại đáp lại
“Phải tôi đã hứa với cậu rồi. Nhưng khi đi cậu nên nói cậu ở đâu để tôi còn biết đường mà tránh” tôi nói rồi đi mất
Đấy, chuyến đi phượt của tôi kết thúc như vậy bằng việc kí hợp đồng vào một công ty giải trí nổi tiếng của Hàn Quốc. Không biết ngôn ngữ, không văn hóa, tôi thấy mình điên thật rồi khi dấn thân vào việc này. Lẽ ra tôi nên vứt cái danh thiếp mà người lạ mặt đưa cho tôi. Đáng lẽ tôi nên nghe lời con bạn thân của mình- sau cậu ấy- không nên đến phỏng vấn mà nếu có thì hãy đến YG- công ty nó đang làm thực tập (trainee) chứ đừng dại gì mà vào đấy. nhưng tôi không nghe nó, mà vẫn cầm bút kí vào cái bản hợp đồng kia. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt ấy, tôi không muốn được ở lại. Được ngắm nhìn cậu ấy dù cho lý trí đang gào thét nhưng dù có gào thét đến đâu thì nó vẫn chẳng thắng nổi trái tim đang réo rắt của tôi. Tôi vứt bỏ tất cả: lý trí, lý lẽ ký vào bản hợp đồng.
Nhờ cậu ấy tôi mới biết đến K-pop thứ mà trc nay chưa bao giờ tôi cảm thấy hứng thú. Cậu ấy là ca sĩ, được nhiều người yêu thích. Đương nhiên đẹp trai thế mà và cậu ấy là tiền bối của tôi. Có lẽ sau này sau khi nổi tiếng rồi chúng tôi sẽ gặp nhau thường xuyên hơn. Một năm thôi chờ đấy Oh Sehun
Đó là một buổi sáng đẹp trời, khi tôi ngồi ngâm nga hát một bài hát nào đó mà chính tôi cũng không biết để .chờ một người lạ mặt. Anh ta thật kì lạ: nói tôi là người có tài gì đó, xong kéo tôi đến đây luôn trong khi ngay cả chính tôi cũng không hiểu gì. Bỗng ánh mắt tôi dừng lại ở hình dáng quen thuộc đó. Hình dáng làm tôi đau. Tôi cảm thấy như vừa bước vào một khoảng không chơi với, tôi nheo mắt lại và lắc cái đầu để đảm bảo mình nhìn thấy ảo giác. Tại mình nhìn thấy cậu mơ nhiều quá nên sinh ra ảo tưởng. Nhưng không đó thật sự là cậu ấy. bằng xương bằng thịt. Tay tôi khẽ run lên, bám chặt vào chiếc túi mình nói gì bây giờ? Làm gì giờ? Tôi đứng im cứ như một con ngốc. Cậu ấy khe lại gần tôi rồi khe khẽ nói:
“Jun, lâu rồi không gặp” ánh mắt cậu ấy nhìn tôi thật khó tả. Nó cái cái gì đó ngỡ ngàng, có cái gì đó vui hòa với buồn, ó cái gì đó căm hận quyện vào một chút hạnh phúc. Hít thở, tôi cố gắng nói một giọng nói bình thản nhất có thể. Tự nhủ với lòng mình không sao đâu không sao đâu. Tôi tiến đến:
“Sehun, lâu rồi không găp” nói rồi tôi toan chạy đi. Tôi muốn thoát nơi ngột ngạt này. Nhưng vừa bước được nửa bước, câu nói của Sehun đã khiến tôi khựng lại chết đứng
“Cậu hứa với tôi rồi mà”. Đó là giọng nói đầy mỉa mai. Tôi biết, khẽ cười tôi quay lại đáp lại
“Phải tôi đã hứa với cậu rồi. Nhưng khi đi cậu nên nói cậu ở đâu để tôi còn biết đường mà tránh” tôi nói rồi đi mất
Đấy, chuyến đi phượt của tôi kết thúc như vậy bằng việc kí hợp đồng vào một công ty giải trí nổi tiếng của Hàn Quốc. Không biết ngôn ngữ, không văn hóa, tôi thấy mình điên thật rồi khi dấn thân vào việc này. Lẽ ra tôi nên vứt cái danh thiếp mà người lạ mặt đưa cho tôi. Đáng lẽ tôi nên nghe lời con bạn thân của mình- sau cậu ấy- không nên đến phỏng vấn mà nếu có thì hãy đến YG- công ty nó đang làm thực tập (trainee) chứ đừng dại gì mà vào đấy. nhưng tôi không nghe nó, mà vẫn cầm bút kí vào cái bản hợp đồng kia. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt ấy, tôi không muốn được ở lại. Được ngắm nhìn cậu ấy dù cho lý trí đang gào thét nhưng dù có gào thét đến đâu thì nó vẫn chẳng thắng nổi trái tim đang réo rắt của tôi. Tôi vứt bỏ tất cả: lý trí, lý lẽ ký vào bản hợp đồng.
Nhờ cậu ấy tôi mới biết đến K-pop thứ mà trc nay chưa bao giờ tôi cảm thấy hứng thú. Cậu ấy là ca sĩ, được nhiều người yêu thích. Đương nhiên đẹp trai thế mà và cậu ấy là tiền bối của tôi. Có lẽ sau này sau khi nổi tiếng rồi chúng tôi sẽ gặp nhau thường xuyên hơn. Một năm thôi chờ đấy Oh Sehun
/68
|