An Ninh luôn muốn hỏi Từ Mạc Đình một chuyện, có liên quan đến lá thư kia, nhưng lại sợ chuyện này không ổn cho lắm… Cô liền tiêu đời rồi.
Theo lý thuyết, cô không nhớ rõ từng nhận được thư thiết gì đó của anh, nhưng dựa vào việc nhớ mặt người quá tệ của cô thì khó mà biện hộ được, thế nên thoạt nhìn mọi chuyện có vẻ ăn khớp nhau: anh đưa, cô đã quên, theo lẽ thường, nếu cô nhận được mấy bức thư kiểu đó đều sẽ đáp lại, dù có là một câu xin lỗi… Tuy vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại tìm không ra đáp án.
“Hồi hồn nào!” Đồng nghiệp của cô cười vỗ vai cô bạn đang ngẩn người, “An Ninh, thật xin lỗi, hôm nay người của phòng kinh doanh đi hết rồi, nên giờ không thể không nhờ em đi với chị đến buổi tiệc chào đón tổng giám đốc, không thành vấn đề chứ? Chị đã nói với sếp của em, ngày mai cho em nghỉ ngơi thoải mái.”
An Ninh thấy không sao cả, tính ra thì cô lời hơn. Sáu giờ rưỡi, đến một nhà hàng nổi tiếng của thành phố. Sếp họ Hạ, là người Hồng Kông, hơn bốn mươi, rất chín chắn, nói chuyện có đạo lý lại có chút hài hước, lúc ấy ngồi cùng bàn còn có vài vị quan to và doanh nhân là người quen của ông ấy ở đại lục.
Sau khi đồng nghiệp của cô kính rượu một vòng, An Ninh cũng đã uống khá nhiều đồ uống, mấy sếp lớn đang ngồi đều là người dễ chịu, cũng không bắt buộc cô gái trẻ uống rượu, có vị quan lớn còn nói đùa với đồng nghiệp của cô: “Hiếm khi trưởng phòng Sở mang cô gái trẻ đến, cảm thấy thật hứng khởi, lúc trước Tiểu Trương của phòng kinh doanh uống rượu thật lợi hại, tôi gặp anh ta còn thấy sợ …”
Tất cả mọi người bật cười, lúc đó lại có một vị khách được người phục vụ dẫn vào, An Ninh trợn mắt há hốc mồm, lúc này cô ngồi thẳng lưng lại, sếp Hạ đứng dậy bắt tay với anh ta, Chu Cẩm Trình ngồi xuống nhìn cô một cái, nhưng không nói gì cả.
Tất nhiên là anh ta rất quen thuộc với những người ngồi ở đây rồi, có người rót rượu cho anh: “Cẩm Trình, lúc trước không phải nói ăn cơm cùng với ông Cao sao?”
Chu Cẩm Trình cười nói: “Lâu rồi không gặp mọi người, lại đây ngồi một chút, sao vậy, không chào đón à?”
“Nói thế nào chứ, anh Chu ra trận, bọn tôi đốt pháo mừng còn không kịp đâu.”
Cười đùa rất nhiều sau đó có người hỏi A Miêu đang ngồi im lặng một bên, “Cô bé này ở Long Thái thực tập phải không? Tôi thấy cũng cỡ cỡ tuổi con gái tôi, hai mươi tuổi chưa?
An Ninh không rõ lời này là khen hay châm chọc , chỉ đáp lại một câu “Dạ, đang thực tập” .
Sở Kiều giải thích giúp: “Giám đốc Trần, An Ninh là nghiên cứu sinh của đại học hàng hiệu đó, hiện tại đang làm việc tại phòng thí nghiệm của chúng tôi, năng lực rất khá, anh đừng xem thường người khác.”
Đối phương cười ha ha: “Không dám không dám!” Quay đầu đối với giám đốc Hạ khen: “Long Thái có lớp lớp nhân tài xuất hiện nhé!”
Hạ Thiên Liên cũng không khiêm tốn: “Trung Quốc đại lục địa linh nhân kiệt.”
Bên này một vị quan lớn hỏi Chu Cẩm Trình, “Anh và người nhà họ Từ có quen biết không?”
“Coi như có đi.”
Giám đốc Trần: “Nghe nói thái tử nhà họ Từ làm ở đơn vị của các anh?”
Cẩm Trình cười nói: “Anh ta là tự lực cánh sinh vào đấy. Người trẻ tuổi đầy tham vọng và tự tin, ngay cả tôi đều không để vào mắt nữa là.”
Sặc, sao có cảm giác giống như quen biết người này nhỉ, lúc này di động của An Ninh vang lên, bởi vì ngồi trong góc, không tiện đi ra gnoài, mọi người đều đang nói chuyện phiếm, nghe một chút chắc là không sao đâu, “Alô?”
Giọng của đối phương ôn hòa lễ độ: “Em đang ở đâu?”
“Tiệc rượu…”
“Làm sao lại ở chỗ như thế?” Hình như khá là bất mãn, nhưng Từ Mạc Đình luôn biết dừng lại đúng lúc, cuối cùng chỉ nói: “Đừng ăn mấy thứ dầu mỡ, ăn chút cơm, còn nữa, đừng uống rượu.”
Sặc, cái này gọi là ‘biết dừng lại đúng lúc’ sao? An Ninh yếu ớt nghĩ, hình như mỗi lần hành tung của cô đều là ‘báo cáo chính xác, không thể do dự’, “Thế anh đang làm gì?”
Hình như anh bật cười khẽ: “Ở hồ bơi của trường, cùng với bọn Trương Tề. Không có con gái, yên tâm.”
Em đâu có lo lắng chứ…
“Khi nào thì xong?”
“Em có thể tự về được mà.” Tự lực cánh sinh thôi.
Anh trầm ngâm: “Cũng được.”
An Ninh tắt máy xong liền nghe được có người đang nói: “Tôi gặp qua con trai độc nhất của nhà họ Từ rồi, mới hai mươi lăm tuổi thôi, chậc, xử sự khá nghiêm khắc, kiên quyết, tương lai không biết sẽ thành một nhân vật lợi hại như thế nào nữa… “
Nghiêm khắc? An Ninh không quen tai đều không được, đương nhiên, cô sẽ không thừa nhận chính mình có liên tưởng đến… chậc, Từ Mạc Đình, anh vẫn khá khiêm tốn lễ độ, lúc này giám đốc Trần ngồi đối diện than thở một câu: “Có một vụ tôi có cùng cậu ta tiếp xúc một lần… Từ Mạc Đình làm việc không nhắc đến tình cảm, không một chút nhân nhượng, tôi đã nói tôi là bạn cũ của bố cậu ấy, mấy người đoán thằng nhóc đó đáp lại câu gì nào? ‘Hoan nghênh đến nhà chơi bất cứ lúc nào’.”
Khụ…
An Ninh mắc nghẹn, Chu Cẩm Trình ngồi bên cạnh thuận tay rót ly nước đưa cho cô, còn hỏi ‘không sao chứ?’
“Không sao không sao.” Chỉ là, nhất thời chênh lệch nhiều quá, không thể tưởng tượng nổi…
“Anh Chu, lần đầu tiên thấy anh quan tâm phái nữ nhé.”
Chu Cẩm Trình cười cười không nói.
Tiệc rượu đến gần tám giờ mới tan cuộc, Sở Kiều muốn đưa cô về, An Ninh uyển chuyển từ chối, nói còn có xe buýt, người kia nghĩ lại bên này còn có vài ông lớn, vì thế cũng không miễn cưỡng, dặn dò cô trên đường cẩn thận, An Ninh mới vừa đi đến trạm chờ xe, một chiếc xe liền ngừng ở bên cạnh cô, Chu Cẩm Trình ló mặt ra: “Tôi đưa cô về?”
An Ninh có chút kinh ngạc, khi nãy anh ta không phải đồng ý cùng vị khách nào đó đi đâu đó sao, “Không cần…”
“Đi lên, xe phía sau đến bây giờ.”
Quả nhiên phía sau có hai chiếc xe đang chạy đến, bên này là đường một chiều, bên kia lại đang sửa đường, thật đúng là… không có lựa chọn, cuối cùng cắn răng một cái ngồi lên, “Cậu… nhỏ, vậy làm phiền cậu.”
Anh ta nhíu mày, “Kêu tên của tôi thì hơn, xưng hô kiểu đó nghe không được tự nhiên.”
Chu Cẩm Trình sao? Có vẻ hơi đi quá giới hạn…
Lúc đối phương vươn tay ra, An Ninh bỗng nhiên giật nảy lên một chút, Chu Cẩm Trình vươn đến một nửa thì dừng lại, sau đó thu lại, không khí trở nên có chút xấu hổ.
“À… Đã lâu không gặp cậu nhỉ.” An Ninh rụt rè vén tóc mái, cười cười.
Chu Cẩm Trình vẫn chú ý tình hình giao thông ở phía trước, thật lâu sau anh nói một câu: “Tôi cảm thấy thật có lỗi.”
An Ninh cúi đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc lắc đầu, “Không sao, hình như tôi đã quên rồi.”
An Ninh quên Chu Cẩm Trình, đây là sự thật, dù sao đã nhiều năm không gặp nhau.
Mà quan hệ của cô với anh chẳng qua là năm đó ba mẹ ly hôn. Cô không hiểu chuyện, ầm ỹ khóc, anh ta phụ trách mang cô đi, tóm lại là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, từ trên xe lăn xuống dưới, cô ở trong bệnh viện hơn hai tháng, aizzz, thực mất mặt mà.
Trên đường đi hai người cũng không ai mở miệng.
Lúc An Ninh trở lại phòng ngủ, chị họ gọi điện nói là 29 tháng này không thể tới tìm cô, “Chị bị cảm, mấy ngày hôm trước người bên trụ sở chính đến huấn luyện… A Miêu, đám ‘ống khói’ đó không thể thành thành thật thật ở phòng nước để hút thuốc sao, ngậm điếu thuốc đi tới đi lui!”
An Ninh: “Chị, em nhức đầu, muốn ngủ.”
“Sao lại nhức đầu ? Được rồi được rồi, mau ngủ đi, nếu đau quá thì uống thuốc giảm đau.”
An Ninh ngủ thẳng giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại, cũng may mắn hôm đó nghỉ học, khởi động máy nhận được mấy tin nhắn, trong đó một cái là, “Phòng thí nghiệm số 1 tầng trệt khu giảng đường có thể dùng, có vấn đề gì đến tìm anh.”
Mao Mao ngồi ở kế bên nhìn A Miêu lắc đầu: “Không được không được, cô gái nhỏ không thể luôn nhìn Blackberry cười đến trên mặt tràn đầy mùa xuân, đến đến, cùng A Mao tui cùng nhau xem NP nào.”
An Ninh: “…”
Theo lý thuyết, cô không nhớ rõ từng nhận được thư thiết gì đó của anh, nhưng dựa vào việc nhớ mặt người quá tệ của cô thì khó mà biện hộ được, thế nên thoạt nhìn mọi chuyện có vẻ ăn khớp nhau: anh đưa, cô đã quên, theo lẽ thường, nếu cô nhận được mấy bức thư kiểu đó đều sẽ đáp lại, dù có là một câu xin lỗi… Tuy vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại tìm không ra đáp án.
“Hồi hồn nào!” Đồng nghiệp của cô cười vỗ vai cô bạn đang ngẩn người, “An Ninh, thật xin lỗi, hôm nay người của phòng kinh doanh đi hết rồi, nên giờ không thể không nhờ em đi với chị đến buổi tiệc chào đón tổng giám đốc, không thành vấn đề chứ? Chị đã nói với sếp của em, ngày mai cho em nghỉ ngơi thoải mái.”
An Ninh thấy không sao cả, tính ra thì cô lời hơn. Sáu giờ rưỡi, đến một nhà hàng nổi tiếng của thành phố. Sếp họ Hạ, là người Hồng Kông, hơn bốn mươi, rất chín chắn, nói chuyện có đạo lý lại có chút hài hước, lúc ấy ngồi cùng bàn còn có vài vị quan to và doanh nhân là người quen của ông ấy ở đại lục.
Sau khi đồng nghiệp của cô kính rượu một vòng, An Ninh cũng đã uống khá nhiều đồ uống, mấy sếp lớn đang ngồi đều là người dễ chịu, cũng không bắt buộc cô gái trẻ uống rượu, có vị quan lớn còn nói đùa với đồng nghiệp của cô: “Hiếm khi trưởng phòng Sở mang cô gái trẻ đến, cảm thấy thật hứng khởi, lúc trước Tiểu Trương của phòng kinh doanh uống rượu thật lợi hại, tôi gặp anh ta còn thấy sợ …”
Tất cả mọi người bật cười, lúc đó lại có một vị khách được người phục vụ dẫn vào, An Ninh trợn mắt há hốc mồm, lúc này cô ngồi thẳng lưng lại, sếp Hạ đứng dậy bắt tay với anh ta, Chu Cẩm Trình ngồi xuống nhìn cô một cái, nhưng không nói gì cả.
Tất nhiên là anh ta rất quen thuộc với những người ngồi ở đây rồi, có người rót rượu cho anh: “Cẩm Trình, lúc trước không phải nói ăn cơm cùng với ông Cao sao?”
Chu Cẩm Trình cười nói: “Lâu rồi không gặp mọi người, lại đây ngồi một chút, sao vậy, không chào đón à?”
“Nói thế nào chứ, anh Chu ra trận, bọn tôi đốt pháo mừng còn không kịp đâu.”
Cười đùa rất nhiều sau đó có người hỏi A Miêu đang ngồi im lặng một bên, “Cô bé này ở Long Thái thực tập phải không? Tôi thấy cũng cỡ cỡ tuổi con gái tôi, hai mươi tuổi chưa?
An Ninh không rõ lời này là khen hay châm chọc , chỉ đáp lại một câu “Dạ, đang thực tập” .
Sở Kiều giải thích giúp: “Giám đốc Trần, An Ninh là nghiên cứu sinh của đại học hàng hiệu đó, hiện tại đang làm việc tại phòng thí nghiệm của chúng tôi, năng lực rất khá, anh đừng xem thường người khác.”
Đối phương cười ha ha: “Không dám không dám!” Quay đầu đối với giám đốc Hạ khen: “Long Thái có lớp lớp nhân tài xuất hiện nhé!”
Hạ Thiên Liên cũng không khiêm tốn: “Trung Quốc đại lục địa linh nhân kiệt.”
Bên này một vị quan lớn hỏi Chu Cẩm Trình, “Anh và người nhà họ Từ có quen biết không?”
“Coi như có đi.”
Giám đốc Trần: “Nghe nói thái tử nhà họ Từ làm ở đơn vị của các anh?”
Cẩm Trình cười nói: “Anh ta là tự lực cánh sinh vào đấy. Người trẻ tuổi đầy tham vọng và tự tin, ngay cả tôi đều không để vào mắt nữa là.”
Sặc, sao có cảm giác giống như quen biết người này nhỉ, lúc này di động của An Ninh vang lên, bởi vì ngồi trong góc, không tiện đi ra gnoài, mọi người đều đang nói chuyện phiếm, nghe một chút chắc là không sao đâu, “Alô?”
Giọng của đối phương ôn hòa lễ độ: “Em đang ở đâu?”
“Tiệc rượu…”
“Làm sao lại ở chỗ như thế?” Hình như khá là bất mãn, nhưng Từ Mạc Đình luôn biết dừng lại đúng lúc, cuối cùng chỉ nói: “Đừng ăn mấy thứ dầu mỡ, ăn chút cơm, còn nữa, đừng uống rượu.”
Sặc, cái này gọi là ‘biết dừng lại đúng lúc’ sao? An Ninh yếu ớt nghĩ, hình như mỗi lần hành tung của cô đều là ‘báo cáo chính xác, không thể do dự’, “Thế anh đang làm gì?”
Hình như anh bật cười khẽ: “Ở hồ bơi của trường, cùng với bọn Trương Tề. Không có con gái, yên tâm.”
Em đâu có lo lắng chứ…
“Khi nào thì xong?”
“Em có thể tự về được mà.” Tự lực cánh sinh thôi.
Anh trầm ngâm: “Cũng được.”
An Ninh tắt máy xong liền nghe được có người đang nói: “Tôi gặp qua con trai độc nhất của nhà họ Từ rồi, mới hai mươi lăm tuổi thôi, chậc, xử sự khá nghiêm khắc, kiên quyết, tương lai không biết sẽ thành một nhân vật lợi hại như thế nào nữa… “
Nghiêm khắc? An Ninh không quen tai đều không được, đương nhiên, cô sẽ không thừa nhận chính mình có liên tưởng đến… chậc, Từ Mạc Đình, anh vẫn khá khiêm tốn lễ độ, lúc này giám đốc Trần ngồi đối diện than thở một câu: “Có một vụ tôi có cùng cậu ta tiếp xúc một lần… Từ Mạc Đình làm việc không nhắc đến tình cảm, không một chút nhân nhượng, tôi đã nói tôi là bạn cũ của bố cậu ấy, mấy người đoán thằng nhóc đó đáp lại câu gì nào? ‘Hoan nghênh đến nhà chơi bất cứ lúc nào’.”
Khụ…
An Ninh mắc nghẹn, Chu Cẩm Trình ngồi bên cạnh thuận tay rót ly nước đưa cho cô, còn hỏi ‘không sao chứ?’
“Không sao không sao.” Chỉ là, nhất thời chênh lệch nhiều quá, không thể tưởng tượng nổi…
“Anh Chu, lần đầu tiên thấy anh quan tâm phái nữ nhé.”
Chu Cẩm Trình cười cười không nói.
Tiệc rượu đến gần tám giờ mới tan cuộc, Sở Kiều muốn đưa cô về, An Ninh uyển chuyển từ chối, nói còn có xe buýt, người kia nghĩ lại bên này còn có vài ông lớn, vì thế cũng không miễn cưỡng, dặn dò cô trên đường cẩn thận, An Ninh mới vừa đi đến trạm chờ xe, một chiếc xe liền ngừng ở bên cạnh cô, Chu Cẩm Trình ló mặt ra: “Tôi đưa cô về?”
An Ninh có chút kinh ngạc, khi nãy anh ta không phải đồng ý cùng vị khách nào đó đi đâu đó sao, “Không cần…”
“Đi lên, xe phía sau đến bây giờ.”
Quả nhiên phía sau có hai chiếc xe đang chạy đến, bên này là đường một chiều, bên kia lại đang sửa đường, thật đúng là… không có lựa chọn, cuối cùng cắn răng một cái ngồi lên, “Cậu… nhỏ, vậy làm phiền cậu.”
Anh ta nhíu mày, “Kêu tên của tôi thì hơn, xưng hô kiểu đó nghe không được tự nhiên.”
Chu Cẩm Trình sao? Có vẻ hơi đi quá giới hạn…
Lúc đối phương vươn tay ra, An Ninh bỗng nhiên giật nảy lên một chút, Chu Cẩm Trình vươn đến một nửa thì dừng lại, sau đó thu lại, không khí trở nên có chút xấu hổ.
“À… Đã lâu không gặp cậu nhỉ.” An Ninh rụt rè vén tóc mái, cười cười.
Chu Cẩm Trình vẫn chú ý tình hình giao thông ở phía trước, thật lâu sau anh nói một câu: “Tôi cảm thấy thật có lỗi.”
An Ninh cúi đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc lắc đầu, “Không sao, hình như tôi đã quên rồi.”
An Ninh quên Chu Cẩm Trình, đây là sự thật, dù sao đã nhiều năm không gặp nhau.
Mà quan hệ của cô với anh chẳng qua là năm đó ba mẹ ly hôn. Cô không hiểu chuyện, ầm ỹ khóc, anh ta phụ trách mang cô đi, tóm lại là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, từ trên xe lăn xuống dưới, cô ở trong bệnh viện hơn hai tháng, aizzz, thực mất mặt mà.
Trên đường đi hai người cũng không ai mở miệng.
Lúc An Ninh trở lại phòng ngủ, chị họ gọi điện nói là 29 tháng này không thể tới tìm cô, “Chị bị cảm, mấy ngày hôm trước người bên trụ sở chính đến huấn luyện… A Miêu, đám ‘ống khói’ đó không thể thành thành thật thật ở phòng nước để hút thuốc sao, ngậm điếu thuốc đi tới đi lui!”
An Ninh: “Chị, em nhức đầu, muốn ngủ.”
“Sao lại nhức đầu ? Được rồi được rồi, mau ngủ đi, nếu đau quá thì uống thuốc giảm đau.”
An Ninh ngủ thẳng giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại, cũng may mắn hôm đó nghỉ học, khởi động máy nhận được mấy tin nhắn, trong đó một cái là, “Phòng thí nghiệm số 1 tầng trệt khu giảng đường có thể dùng, có vấn đề gì đến tìm anh.”
Mao Mao ngồi ở kế bên nhìn A Miêu lắc đầu: “Không được không được, cô gái nhỏ không thể luôn nhìn Blackberry cười đến trên mặt tràn đầy mùa xuân, đến đến, cùng A Mao tui cùng nhau xem NP nào.”
An Ninh: “…”
/42
|