Từ Mạc Đình rất ít đến kí túc xá, đầu tiên là phòng trọ bên ngoài của anh gần chỗ làm hơn, thứ hai là trong trường học cũng không có chuyện gì quan trọng, đương nhiên điểm thứ hai này là trước đây, nay bởi vì việc tư thường xuyên “về trường” đã tập mãi thành thói quen. Hôm nay vừa xong việc đã bị anh em nhàn rỗi rủ ra quán ăn cơm chiều, anh mới thấy quả thực hơi đói .
Lão Tam ngồi xuống liền đẩy đẩy cánh tay Từ lão đại: “Mạc Đình, hoa khôi khoa ngoại ngữ ở cách chúng ta mười mét đang nuốt chửng bóng dáng của ông.”
Trương Tề “Phốc” một tiếng phun ra một miệng trà: “Ông đừng có nói cái kiểu đó lúc tôi đang uống nước được không? !” Theo tầm mắt của đối phương nhìn lại, không thể không lắc đầu, “Ánh mắt này thật đúng là… nói cho cô ta lão đại của chúng ta là hoa đã có chủ, kêu cô ta tự trọng một chút đi.”
Lão Tam: “Đáng tiếc một mỹ nữ như vậy, sao lại không nhìn tôi liếc mắt một cái chứ, nếu không tôi sẽ lập tức hoàn lương!”
Trương Tề: “A, rõ ràng chị dâu xinh đẹp hơn cô ta.”
Từ Mạc Đình khá là hưởng thụ lời khen này đối với “Nội nhân” của mình, nhưng không phát biểu cái gì, có vài điều chính mình tự hiểu là đủ. Cũng giống như đồ ăn của quán này, chính là ‘người nào đó’ thích nhất. (nội nhân: chỉ ‘vợ mình’ )
Lúc này Trương Tề cười nói với anh: “Từ lúc ông lộ mặt ở cuộc thi gì đó, có thể nói thanh danh bùng nổ, loại chuyện phiền toái thế này cũng theo đến, là hạnh phúc hay là bất hạnh đây?”
Từ Mạc Đình chỉ nhếch khóe miệng: “Có người áy náy là được rồi.”
Lúc này ‘người nào đó’ đang từ ký túc xá đi ra liền hắt xì hai cái. =))
Mao Mao : “A Miêu, có người đang nhớ bà.”
An Ninh: “Bà nhớ tui hả?”
Tường Vi “Xí” một tiếng: “Bả có nhớ cũng chỉ là nhớ đàn ông.”
Mao Mao : “Tri kỷ liền là như thế này luyện thành .”
“…”
Ba người mới ra kí túc xá liền gặp phải hai du học sinh nước ngoài đến gần hỏi đường, Mao Mao vẫy lui hai người bên cạnh, nhiệt tình lên trước chỉ đạo, “go this way, then, go that way. . . . .” =)) 5 phút sau mặt mũi hai người đó vặn vẹo… để tránh càng ngày càng nhiều người dừng lại vây xem, Tường Vi cất bước đi lên nói hai câu, giữ chặt A Mao liền đi, cô nàng này một đường đi vẫn không phục: “Bọn họ cũng sắp hiểu được, bà chen ngang cái gì a.” chít cười vs A Mao
Đi vào quán ăn rốt cục Tường Vi mất hết kiên nhẫn: “Không phải chỉ là hai anh chàng thôi sao.”
Mao Mao : “Đáp đúng rồi! Hai anh chàng, đẹp trai, nhưng là giống ngoại lai!”
Tường Vi rầm rì: “Vậy mà cũng gọi là đẹp trai? A Miêu, bà nói đẹp hay không?”
Người nào đó đang trầm tư thấy không sao cả, nói: “Ừ, đẹp.”
Mao Mao ngửa mặt lên trời cười dài.
“Chị dâu!” Bên cạnh có người kêu một tiếng, Mao Mao cùng Tường Vi quay đầu, chỉ có người nào đó nhìn không chớp mắt, mãi đến khi Tường Vi kéo góc áo cô, An Ninh quay lại liền chạm vào ánh mắt của một người đang ngồi trên ghế dài, sặc, thật trùng hợp.
Trương Tề đã đứng dậy đi đến, vẻ mặt tươi cười, giọng điệu như rất quen: “Mọi người cũng đến bên này ăn cơm đi, chị dâu, muốn ngồi chung không?”
An Ninh bị loại xưng hô này biến thành thực xấu hổ, vừa định nói không cần, nhưng động tác của hai người bên cạnh như là sợ không kịp vậy, Mao Mao đoạt một chỗ gần cửa sổ đặt mông ngồi xuống, sau đó hướng phía cô ra sức ngoắc.
Không biết cố ý hay vô ý, chỗ duy nhất còn lại chính là bên cạnh Từ Mạc Đình, An Ninh đi qua đó, ngồi xuống cười cười với anh.
Anh nhìn cô với vẻ mặt tự nhiên, “Trễ như vậy mới ăn cơm?”
“Ừm, buổi chiều có hai cuộc thí nghiệm.” hôm nay anh mặc một bộ áo len màu đen bạc hở cổ, cả người hấp dẫn, còn mang vài phần hương vị trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Mạc Đình nhận thấy cô đang quan sát mình, khóe miệng nhếch một chút, tay ở dưới bàn đã giữ chặt tay cô, chậm rãi nắm đặt lên đầu gối mình, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô.
Bên kia hai nam hai nữ đã làm xong tự giới thiệu, lão Tam nhìn trái nhìn phải bạn Tường Vi: “Hi, mỹ nữ, nhìn hơi quen nha.”
Trương Tề cười nói: “Cô ấy chính là huy chương đồng ‘hình tượng đại sứ’ kì này, bây giờ thanh danh có thể so với quán quân còn lớn hơn!”
Tường Vi khiêm tốn: “Ở chỗ cao không tránh khỏi rét lạnh.” =)) Cao xử bất thắng hàn : Chỗ cao không chịu nổi lạnh. Một người nếu như đã lên đến vị trí cao quá, thường thường đều phải chịu tịch mịch.
“…”
Lão Tam bừng tỉnh, “Cô chính là người mà lão đại ‘hỗ trợ’?” Lập tức cảm khái lắc lắc đầu: “Quả nhiên là người nhà của chị dâu nha, rất bao che khuyết điểm thôi!”
Tường Vi cũng không ngại việc này, ngược lại còn tỏ ra kiêu ngạo: “A Miêu nhà ta luôn luôn là người gặp người thích xe gặp xe chở.”
Trương Tề nịnh nọt nói: “Đương nhiên! Vừa rồi có một người cấp bậc bình thường còn muốn mưu toan rình lão đại, cũng không biết xem lại chính mình, tôi tuyệt đối ủng hộ chị dâu !”
“Được rồi.” Mạc Đình không nhanh không chậm ngăn cản, cũng có chút ý cảnh cáo.
Người họ Trương nào đó phi thường thông minh nhấc tay gọi người phục vụ thêm đồ ăn, thuận tiện nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, khi nãy chị dâu nói ai đẹp trai vậy?”
“…” Người này là cố ý sao? Nhưng mà, người bên cạnh hình như cũng không để ý, An Ninh cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, “Ừm… Hai du học sinh nước ngoài.”
Mao Mao : “Người ngoại quốc đó, tráng sĩ nha, cơ bắp nè, tròn tròn đầy đủ nha!” Sau đó hỏi Trương Tề: “Anh cũng không kém đó, có đối tượng chưa?”
An Ninh yên lặng quay đầu, Tường Vi thì như đang nhịn xuống ý muốn nào đó.
Trương Tề: “Có.”
Mao Mao vừa nghe nói anh đã là ‘có phụ chi phu’, thở dài, “Quân sinh ta chưa sinh, quân có ta không có.” (có phụ chi phu: người đã có vợ)
Lão Tam cười đến run rẩy, cuối cùng nói: “Sao không hỏi tôi vậy?”
Mao Mao : “Vừa thấy là biết không có rồi.” ( =)) Mao Mao, u r my goddess)
Lão Tam: “… , cô bé —”
Mao Mao : “Bộ nhìn tui rất nhỏ sao?”
Lão Tam: “Được rồi, chị hai —”
Mao Mao : “Bộ nhìn tui rất lớn sao?”
Lão Tam: “… Lưu manh!”
“…”
Mao Mao vừa muốn mở miệng, An Ninh sáng suốt ngăn cản: “Mọi người ăn xong cơm chiều tính làm gì?” lưu manh A Mao có bộ ba là: “Nằm trên giường, cởi quần áo, chân mở ra.” Cô khẳng định bạn Mao ở trường hợp nào cũng có thể nói ra được.
“Trước mắt còn không có tiết mục gì, nhưng có lẽ Mạc Đình bận việc, chị dâu có đề nghị gì sao?” Trương Tề cười hỏi.
Không đề nghị. An Ninh khó xử, mở đầu đại là được rồi nhỉ, trầm tư suy nghĩ ra đến một cái: “Đi xem phim không?”
Bốn tiếng đồng ý, nhưng Từ Mạc Đình không coi ai ra gì nói khẽ với cô một câu: “Bọn họ đi thôi, em đi với anh.”
Tim An Ninh loạn nhịp, nhưng lập tức trấn định lại, thật ra nhìn ánh mắt tiện tiện chung quanh nhân, có chút vô lực, cuối cùng không biết tư duy chuyển tới thế nào: một mình xấu hổ còn không bằng để cho người khác xấu hổ, vì thế nghiêng người khẽ hôn khóe miệng người nào đó: “Được.”
“…”
Sau lại Trương Tề cảm khái với Từ Mạc Đình: “Vị kia của ông thật đúng là… sức bật mười phần nhé!”
Bên này tay Từ Mạc Đình gõ laptop dừng lại một chút, nghĩ đến chuyện gì rũ xuống mắt lóe tia sáng quái dị, miệng thì tùy ý hỏi: “Ngày hôm qua xem phim thế nào?”
Trương Tề cười khổ: “Tôi chỉ biết nói rằng bạn bè của chị dâu quá mạnh mẽ, nhưng tôi với lão Tam vẫn không rõ, vì sao chỉ cần trong phim có hai người con trai đối diện nhau vượt quá hai giây họ liền thét chói tai?”
Lão Tam ngồi xuống liền đẩy đẩy cánh tay Từ lão đại: “Mạc Đình, hoa khôi khoa ngoại ngữ ở cách chúng ta mười mét đang nuốt chửng bóng dáng của ông.”
Trương Tề “Phốc” một tiếng phun ra một miệng trà: “Ông đừng có nói cái kiểu đó lúc tôi đang uống nước được không? !” Theo tầm mắt của đối phương nhìn lại, không thể không lắc đầu, “Ánh mắt này thật đúng là… nói cho cô ta lão đại của chúng ta là hoa đã có chủ, kêu cô ta tự trọng một chút đi.”
Lão Tam: “Đáng tiếc một mỹ nữ như vậy, sao lại không nhìn tôi liếc mắt một cái chứ, nếu không tôi sẽ lập tức hoàn lương!”
Trương Tề: “A, rõ ràng chị dâu xinh đẹp hơn cô ta.”
Từ Mạc Đình khá là hưởng thụ lời khen này đối với “Nội nhân” của mình, nhưng không phát biểu cái gì, có vài điều chính mình tự hiểu là đủ. Cũng giống như đồ ăn của quán này, chính là ‘người nào đó’ thích nhất. (nội nhân: chỉ ‘vợ mình’ )
Lúc này Trương Tề cười nói với anh: “Từ lúc ông lộ mặt ở cuộc thi gì đó, có thể nói thanh danh bùng nổ, loại chuyện phiền toái thế này cũng theo đến, là hạnh phúc hay là bất hạnh đây?”
Từ Mạc Đình chỉ nhếch khóe miệng: “Có người áy náy là được rồi.”
Lúc này ‘người nào đó’ đang từ ký túc xá đi ra liền hắt xì hai cái. =))
Mao Mao : “A Miêu, có người đang nhớ bà.”
An Ninh: “Bà nhớ tui hả?”
Tường Vi “Xí” một tiếng: “Bả có nhớ cũng chỉ là nhớ đàn ông.”
Mao Mao : “Tri kỷ liền là như thế này luyện thành .”
“…”
Ba người mới ra kí túc xá liền gặp phải hai du học sinh nước ngoài đến gần hỏi đường, Mao Mao vẫy lui hai người bên cạnh, nhiệt tình lên trước chỉ đạo, “go this way, then, go that way. . . . .” =)) 5 phút sau mặt mũi hai người đó vặn vẹo… để tránh càng ngày càng nhiều người dừng lại vây xem, Tường Vi cất bước đi lên nói hai câu, giữ chặt A Mao liền đi, cô nàng này một đường đi vẫn không phục: “Bọn họ cũng sắp hiểu được, bà chen ngang cái gì a.” chít cười vs A Mao
Đi vào quán ăn rốt cục Tường Vi mất hết kiên nhẫn: “Không phải chỉ là hai anh chàng thôi sao.”
Mao Mao : “Đáp đúng rồi! Hai anh chàng, đẹp trai, nhưng là giống ngoại lai!”
Tường Vi rầm rì: “Vậy mà cũng gọi là đẹp trai? A Miêu, bà nói đẹp hay không?”
Người nào đó đang trầm tư thấy không sao cả, nói: “Ừ, đẹp.”
Mao Mao ngửa mặt lên trời cười dài.
“Chị dâu!” Bên cạnh có người kêu một tiếng, Mao Mao cùng Tường Vi quay đầu, chỉ có người nào đó nhìn không chớp mắt, mãi đến khi Tường Vi kéo góc áo cô, An Ninh quay lại liền chạm vào ánh mắt của một người đang ngồi trên ghế dài, sặc, thật trùng hợp.
Trương Tề đã đứng dậy đi đến, vẻ mặt tươi cười, giọng điệu như rất quen: “Mọi người cũng đến bên này ăn cơm đi, chị dâu, muốn ngồi chung không?”
An Ninh bị loại xưng hô này biến thành thực xấu hổ, vừa định nói không cần, nhưng động tác của hai người bên cạnh như là sợ không kịp vậy, Mao Mao đoạt một chỗ gần cửa sổ đặt mông ngồi xuống, sau đó hướng phía cô ra sức ngoắc.
Không biết cố ý hay vô ý, chỗ duy nhất còn lại chính là bên cạnh Từ Mạc Đình, An Ninh đi qua đó, ngồi xuống cười cười với anh.
Anh nhìn cô với vẻ mặt tự nhiên, “Trễ như vậy mới ăn cơm?”
“Ừm, buổi chiều có hai cuộc thí nghiệm.” hôm nay anh mặc một bộ áo len màu đen bạc hở cổ, cả người hấp dẫn, còn mang vài phần hương vị trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Mạc Đình nhận thấy cô đang quan sát mình, khóe miệng nhếch một chút, tay ở dưới bàn đã giữ chặt tay cô, chậm rãi nắm đặt lên đầu gối mình, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô.
Bên kia hai nam hai nữ đã làm xong tự giới thiệu, lão Tam nhìn trái nhìn phải bạn Tường Vi: “Hi, mỹ nữ, nhìn hơi quen nha.”
Trương Tề cười nói: “Cô ấy chính là huy chương đồng ‘hình tượng đại sứ’ kì này, bây giờ thanh danh có thể so với quán quân còn lớn hơn!”
Tường Vi khiêm tốn: “Ở chỗ cao không tránh khỏi rét lạnh.” =)) Cao xử bất thắng hàn : Chỗ cao không chịu nổi lạnh. Một người nếu như đã lên đến vị trí cao quá, thường thường đều phải chịu tịch mịch.
“…”
Lão Tam bừng tỉnh, “Cô chính là người mà lão đại ‘hỗ trợ’?” Lập tức cảm khái lắc lắc đầu: “Quả nhiên là người nhà của chị dâu nha, rất bao che khuyết điểm thôi!”
Tường Vi cũng không ngại việc này, ngược lại còn tỏ ra kiêu ngạo: “A Miêu nhà ta luôn luôn là người gặp người thích xe gặp xe chở.”
Trương Tề nịnh nọt nói: “Đương nhiên! Vừa rồi có một người cấp bậc bình thường còn muốn mưu toan rình lão đại, cũng không biết xem lại chính mình, tôi tuyệt đối ủng hộ chị dâu !”
“Được rồi.” Mạc Đình không nhanh không chậm ngăn cản, cũng có chút ý cảnh cáo.
Người họ Trương nào đó phi thường thông minh nhấc tay gọi người phục vụ thêm đồ ăn, thuận tiện nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, khi nãy chị dâu nói ai đẹp trai vậy?”
“…” Người này là cố ý sao? Nhưng mà, người bên cạnh hình như cũng không để ý, An Ninh cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, “Ừm… Hai du học sinh nước ngoài.”
Mao Mao : “Người ngoại quốc đó, tráng sĩ nha, cơ bắp nè, tròn tròn đầy đủ nha!” Sau đó hỏi Trương Tề: “Anh cũng không kém đó, có đối tượng chưa?”
An Ninh yên lặng quay đầu, Tường Vi thì như đang nhịn xuống ý muốn nào đó.
Trương Tề: “Có.”
Mao Mao vừa nghe nói anh đã là ‘có phụ chi phu’, thở dài, “Quân sinh ta chưa sinh, quân có ta không có.” (có phụ chi phu: người đã có vợ)
Lão Tam cười đến run rẩy, cuối cùng nói: “Sao không hỏi tôi vậy?”
Mao Mao : “Vừa thấy là biết không có rồi.” ( =)) Mao Mao, u r my goddess)
Lão Tam: “… , cô bé —”
Mao Mao : “Bộ nhìn tui rất nhỏ sao?”
Lão Tam: “Được rồi, chị hai —”
Mao Mao : “Bộ nhìn tui rất lớn sao?”
Lão Tam: “… Lưu manh!”
“…”
Mao Mao vừa muốn mở miệng, An Ninh sáng suốt ngăn cản: “Mọi người ăn xong cơm chiều tính làm gì?” lưu manh A Mao có bộ ba là: “Nằm trên giường, cởi quần áo, chân mở ra.” Cô khẳng định bạn Mao ở trường hợp nào cũng có thể nói ra được.
“Trước mắt còn không có tiết mục gì, nhưng có lẽ Mạc Đình bận việc, chị dâu có đề nghị gì sao?” Trương Tề cười hỏi.
Không đề nghị. An Ninh khó xử, mở đầu đại là được rồi nhỉ, trầm tư suy nghĩ ra đến một cái: “Đi xem phim không?”
Bốn tiếng đồng ý, nhưng Từ Mạc Đình không coi ai ra gì nói khẽ với cô một câu: “Bọn họ đi thôi, em đi với anh.”
Tim An Ninh loạn nhịp, nhưng lập tức trấn định lại, thật ra nhìn ánh mắt tiện tiện chung quanh nhân, có chút vô lực, cuối cùng không biết tư duy chuyển tới thế nào: một mình xấu hổ còn không bằng để cho người khác xấu hổ, vì thế nghiêng người khẽ hôn khóe miệng người nào đó: “Được.”
“…”
Sau lại Trương Tề cảm khái với Từ Mạc Đình: “Vị kia của ông thật đúng là… sức bật mười phần nhé!”
Bên này tay Từ Mạc Đình gõ laptop dừng lại một chút, nghĩ đến chuyện gì rũ xuống mắt lóe tia sáng quái dị, miệng thì tùy ý hỏi: “Ngày hôm qua xem phim thế nào?”
Trương Tề cười khổ: “Tôi chỉ biết nói rằng bạn bè của chị dâu quá mạnh mẽ, nhưng tôi với lão Tam vẫn không rõ, vì sao chỉ cần trong phim có hai người con trai đối diện nhau vượt quá hai giây họ liền thét chói tai?”
/42
|