Gặp Lại Vui Vẻ

Chương 52 - Chương 47

/65


Trong khoảng thời gian này có nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, làm cho Tạ Xuân Hồng không thể nào có thời gian gặp gỡ bạn bè, đến bây giờ cô mới giật mình cảm thấy thật lâu rồi mình không liên lạc gì với các cô ấy. Cũng trách bản thân quá lười, giống như sau tết Trung thu thì toàn thân không còn khỏe mạnh, dường như ngủ cả ngày đều không cảm thấy đủ, bởi vì nhiệt độ càng ngày càng thấy, cô lại sợ lạnh, cho nên càng không muốn ra khỏi nhà. Không nghĩ tới đám bạn thân đã một thời gian dài như thế chưa gặp.

Lần này tụ tập chủ yếu là do tình hình của Cố Mạch, không biết cô ấy nổi cơn điên gì, lại đột nhiên bán đi nhà sách mới hoạt động được nửa năm, quyết định đi đi dạy học ở miền Tây, làm cho Tạ Xuân Hồng không khỏi trợn trắng mắt vì kinh ngạc.

Phương Tình rất thẳng thẳn, hỏi lớn: “Cậu chạy đi xa như thế để làm gì? Nơi ấy hoang vu hẻo lánh, mình nhớ rõ là cậu rất ghét đến nơi ấy làm người đạo đức giả sao?”

“Đúng vậy.” Tạ Xuân Hồng tiếp lời, “Trước kia cậu vẫn nói, đến những nơi như thế trong vòng một năm nhất định sẽ biến thành đồ cổ đó sao.”

Cố Mạch bật cười hiền lành: “Những vùng núi như thế trẻ con rất chất phát lương thiện, vô cùng đáng yêu, bọn trẻ thông minh, hiếu học, chỉ tại đói nghèo mà không có đi học được, mình chỉ muốn giúp đỡ hỗ trợ bọn trẻ, giúp người là gốc rễ của hạnh phúc mà …”

Những lời nói này nếu phát ra từ miệng một người khác thì chắc chắn sẽ vô cùng cảm động, làm cho người khác cảm thấy nể phục, nhưng vì xuất phát từ một người phụ nữ đen tối chưa từng thích trẻ con chỉ thích phim ảnh bạo lực đẫm máu … Rõ ràng là giọng nói ôn nhu dịu dàng, nhưng khi lọt vào tai các cô thì chẳng khác gì tiếng sấm sét kinh hãi.

Nhị Hỉ ngừng nhai, liếm liếm đầu ngón tay dính nước sốt nói: “Cố Tiểu Mạch bị chị gái của mình tẩy não rồi, trước đây chị gái mình tham gia vào hoạt động tình nguyện, đi đến những khu vực xa xôi hẻo lánh chữa bệnh từ thiện gì gì đó, mới trở về chưa đầy một tháng đã dụ được Tiểu Mạch, lúc cô ấy mới bán nhà sách đi …”

Cố Mạch không phủ nhận, gật gật đầu nói: “Nói không sai, Giai Hỉ nói cho mình biết cuộc sống ở đó rất đơn giản và tuyệt vời, có thể quên đi nhiều chuyện, cũng rất nhanh chóng tìm được giá trị của chính mình, rất nhiều cái gọi là yêu hận tình thù, mọi vướng mắt trong cuộc sống đều trở nên không quan trọng nữa. Cho nên, mình cũng muốn đi thử, xem có thể tìm được gì không hay có quên được gì không.”

Nhị Hị khinh bỉ nhìn cô một cái: “Sao cậu lại trở nên giống Tinh Tử vậy, thật sự rất khác người!”

Tạ Xuân Hồng lập tức nhớ đến vấn đề hôn nhân của cô, yên lặng một lúc lâu mới thờ ơ nói: “Năm đó Tinh Tử một mình đi Vân Nam, ở trên đường cũng buông thả bản thân, vì thế mới gặp được Lục Hận và có hạnh phúc như ngày hôm nay … Mình nghĩ, cậu nhất định sẽ tìm được đáp án cậu mong muốn.”

Cố Mạch cười trong veo như giọt nước trên lá sen, bưng ly rượu lên thích thú nhìn cô nói: “Hi vọng cậu cũng không vì chọn lựa quá nhiều mà chọn sai đáp án.”

Tạ Xuân Hồng ngẩn người, cùng nhìn nhau cười, sau đó gọn gàng nhanh nhẹn bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Nhị Hỉ buồn bực chọc chọc người đang trầm tư nãy giờ bên cạnh mình là Phương Tình hỏi: “Sao mình không hiểu các cậu ấy đang nói gì?”

Phương Tình tức giận lườm cô một cái, nhẹ nhàng trả lời: “Bởi vì cậu khác!”

Nhị Hỉ giận dữ, cầm trong tay cái chân gà nhai rau ráu.

Phương Tình trầm ngâm, nhìn thẳng Xuân Hồng hỏi: “Cậu và anh họ làm sao thế?”

Tạ Xuân Hồng không hiểu đầu đuôi tai nheo gì cả, không khỏi nhăn mặt khó hiểu nói: “Cái gì làm sao?”

“Cậu thật sự không biết? Hai ngày trước mình về nhà họ Dịch, nghe mợ nói hai người có kế hoạch tết Trung Thu sẽ về thị trấn nhỏ gặp mẹ cậu để hai nhà chính thức gặp mặt bàn bạc chuyện của hai cậu, về sau vì Dịch Hồi có công việc quan trọng phải giải quyết nên hoãn lại. Đối với người cực kỳ hiểu chuyện như Dịch Hồi, anh ấy là loại chỉ cần mỹ nhân mà không cần giang sơn thì làm sao có thể vì công việc mà trì hoãn chuyện ra mắt quan trọng như thế? Mà mình còn thấy tâm trạng của anh ấy rất không tốt, giống như đang có rất nhiều tâm sự…. Xuân Hồng, rốt cuộc hai người làm sao vậy?”

Trong lòng Tạ Xuân Hồng chấn động, không nghĩ tới việc Dịch Hồi gánh hết tất cả trách nhiệm lên mình, thay cô về nhà họ Dịch nhận lỗi, lập tức trào dâng sự áy náy cũng như cảm động.

“Tinh Tử, chuyện này là lỗi của mình, đều là do mình gây ra, cùng lắm mình sẽ giải quyết …”

Phương Tình thở dài, sâu sắc nói: “Xuân Hồng, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, mình biết có rất nhiều việc hoặc nhiều người cậu không để tâm đến, đối với những người đàn ông trong quá khứ của cậu, anh họ mình rất không thích. Vẻ bề ngoài của anh ấy tuy lạnh lùng hờ hững, nhưng trong lòng cực kỳ chung tình, mình chưa từng thấy anh ấy đối tốt với ai như vậy. Đối với cậu, anh ấy đã cho cậu tình cảm quá sâu đậm rồi … Không phải là mình bênh vực anh họ mình, mình chỉ hy vọng cậu không bỏ qua một người đàn ông tốt như vậy, cũng không muốn cậu tổn thương anh


/65

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status