Tính ra thì đây là lần thứ hai cô gặp lại Sở Tịnh Yên, lần này trông có vẻ hoạt bát hơn rồi. Hôm nay cô mặc đồ nữ có vẻ Sở Tịnh Yên không nhận ra cô.
Cô chưa kịp từ chối, Sở Dương Vân đã nhíu mày không vui lướt qua bộ quần áo trên người cô.
- Thằng nhóc kia nó đối xử với cháu tệ lắm à?
Tử Vĩ bị câu hỏi không đầu không đuôi làm cho ngơ ngác.
- Dạ? Bác nói ai thế ạ?
Sở Dương Vân lộ rõ sự tức giận.
- Mạc Tử Thiên, nó nói nó sẽ chăm sóc cho cháu thật tốt, bảo hộ cháu chu toàn vậy mà bây giờ lại để cháu ăn mặc ra cái bộ dạng này rồi dấn thân vào nguy hiểm sao?
Tử Vĩ hôm nay mặc một thân bó sát kinh diễm đen tuyền, nghe hiểu ý của Sở Dương Vân vội vàng giải thích.
- Khụ, không phải thế đâu ạ. Cháu hôm nay có chút việc nên mới mặc thành như vậy thôi. Với lại anh ý vẫn cho người bảo vệ cháu mà, hơn nữa cháu cũng đâu có yếu đuối như vậy. Cơ mà sao mọi người biết mà tới đây vậy?
Sở Dương Vân nhấp một ngụm trà rồi mới lên tiếng.
- Nếu không phải tên nhóc họ Mạc đó cùng với An Phong điều động lực lượng quân sự sang bên này can thiệp bảo vệ cháu, ta liền trở mặt với nó.
Tử Vĩ cũng biết tình hình trị an bên này vô cùng phức tạp, lực lượng công khai bảo vệ một người mà khiến Mafia nể mặt cũng chỉ có quân đội. Việc đột nhiên điều động quân đội đột ngột như vậy, tất nhiên cũng sẽ đến tai Sở Dương Vân.
Sở lão gia chợn tròn mắt nhìn hai người trò chuyện, vội vã chen vào.
- Khoan đã, khoan đã... cái gì mà thằng nhóc nhà học Mạc. Ta vừa mới nhận cháu gái sao có thể để nó mang cháu ta đi dễ dàng thế được.
Sở lão gia sắc mặt trở nên nghiêm trọng quay sang vỗ vào tay cô.
- Tiểu Vĩ này, ông thấy thằng nhóc này để cháu chạy đi chạy lại nguy hiểm như vậy thật không ra gì. Ông nói con nghe, trong quân đội nhà mình có rất nhiều nam thanh niên độc thân, tính cách vô cùng tốt đặc biệt có thể dựa dẫm. Con có thời gian đi với ông, ông giới thiệu cho. Con thích ai ông liền xem xét cho.
Tử Vĩ nghe vậy, trong lòng rùng mình moktj hồi. Cái quỷ gì mà " đặc biệt có thể dựa dẫm" còn có " thích ai ông liền xem xét"... này là có ý đào góc tường đúng không?
Tử Vĩ đang xoắn suýt xem phải trả lời ông cụ thế nào thì đằng sau vang lên tiếng mở cửa cùng hàng loạt bước chân tiến vào. Một giọng nói quen thuộc vang lên.
- Sở gia gia, ông không vừa ý con cái gì có thể trực tiếp nói, đào góc tường của con như vậy không hay lắm đâu.
Hơ hơ... Đại Boss tới rồi... tới thật đúng lúc.
Tử Vĩ mỉm cười quay qua nhìn anh vừa lúc anh bước tới chỗ cô. Tử Thiên đưa tay vuốt tóc Tử Vĩ nói.
- Anh tới đón em.
Sở Dương Vân nhìn về phía Mạc Tử Thiên "hừ" lạnh một tiếng, Sở lão gia cũng nắm chặt tay cô hơn sợ cô bị anh bắt mất không bằng, nói:
- Đón cái gì mà đón, cháu gái ta cậu thích đón là đón được à. Tôi còn lâu mới cho cậu chiếm tiện nghi nhé.
Đầu Tử Vĩ chảy đầy hắc tuyến... Ơ hơ hơ, không cho anh ấy chiếm tiện nghi, vậy ông có biết cháu gái ông bị thịt từ lâu lắm rồi không.
Đám Tư Thuần theo sau Tử Thiên đồng loạt che miệng ho khan, thật sự cạn lời.
Đúng lúc này Sở Tịnh Yên đứng bật dậy vội vàng vòng qua bắt lấy tay Tử Vĩ kéo sang phòng chờ bên cạnh.
- Tử Vĩ, em mau theo chị, chị có việc muốn nói với em.
- Chuyện gì thế?
Tử Vĩ cũng không cự tuyệt cứ để Tịnh Yên kéo đi, lướt qua Tử Thiên cười khổ. Sở Tịnh Yên vừa kéo Tử Vĩ vừa canh trừng Tử Thiên như gà mẹ bảo vệ gà con nhìn mà buồn cười.
Sở Dương Vân khẽ nhíu mày, theo tính cách của con gái ông thì tuyệt đối không làm mấy chuyện không đầu không đuôi như vậy, thần thần bí bí chắc chắn có chuyện.
Hành động của Tịnh Yên làm mọi người đổ dồn ánh mắt về phía cô, Tử Vĩ đành giải vây.
- Mọi người để con nói chuyện với chị ấy một chút, không sao đâu.
Mạc Tử Thiên nhìn vợ mình bị hết người này đến người khác giữ lại liền nghi ngờ cuộc đời. Sao ai cũng muốn cướp vợ anh vậy?
Phòng bên cạnh, Sở Tịnh Yên kéo Tử Vĩ ngồi xuống nhỏ giọng nói.
- Em phải tin chị, anh ta không thật lòng với em đâu, anh ta thích con trai đấy.
Tử Vĩ loạn thành một đoàn nhìn Sở Tịnh Yên với ánh mắt khó hiểu. Mạc Tử Thiên cong thì ai thẳng nữa?
- Sao có thể, có phải có hiểu lầm gì không?
Sở Tịnh Yên vội vàng lấy điện thoại trong túi ra lục tìm một tấm ảnh rồi đưa cho cô xem.
- Aiza, hiểu lầm gì chứ, chị có ảnh mà. Đây, hai người họ là người yêu đấy.
Lúc này, Tử Vĩ còn bận ngu người cô thật không biết hình dung bản thân mình lúc này thế nào. Thấy Tử Vĩ ngơ ra Sở Tịnh Yên càng khẳng định suy nghĩ của mình.
Tử Vĩ cầm lấy điện thoại của Tịnh Yên phóng to mặt mình lên nhìn hồi lâu rồi quay sang nhìn Tịnh Yên lần nữa.
- Sao chị có bức ảnh này thế?
Nhắc tới Sở Tịnh Yên liền thở dài, phiền lòng không thôi.
- Haizzz, chị nói cái người là người yêu của Mạc Tử Thiên kia là người trong mộng của chị thì em tin không? Người đó là ân nhân của chị, nếu không phải chị được người đó cứu thì không biết hôm nay có lành lặn ngồi đây không nữa. Sao nó lại máu chó thế này cơ chứ.
Tử Vĩ thiếu chút nữa sặc nước bọt, hôm nay thật không ít kinh hỉ, từ từ đưa điện thoại lên gần mặt mình, Tử Vĩ lên tiếng.
- Chị thấy em với cái người này nhìn giống nhau không? Là em đóng giả đó.
Sở Tịnh Yên yên lặng so sánh, trong lòng nảy ra một suy nghĩ kinh hãi thốt lên.
- Trời ạ, sao anh ta lại căn bã như thế. Vì để che giới tính thật của mình mà tìm một người giống người anh ta thích là em để làm bình phong sao?
Tử Vĩ đen hết cả mặt, đây là người thứ hai sau cô dám chửi Tử Thiên là cặn bã thật không biết nên nói cô ấy ngây thơ hay đa nghi nữa, cô nói một mà tự hiểu mười cầm đèn chạy trước ô tô thế này là sao?
- Từ từ đã, sao chị không nghĩ tới việc người này là em chứ?
Sở Tịnh Tên nghe cô nói mà sốt hết cả ruột.
- Tử Vĩ sao em có thể mù quáng thế chứ? Em đâu cần vì bị anh ta mê muội mà che giấu cho anh ta được. Đừng nghĩ chị ngốc, người giống em rõ ràng là nam em lại là nữ giọng nói khác nhau mà, chị vẫn còn phân biệt được nhé.
Tử Vĩ đưa tay đỡ trán, cô lần đầu tiên trong đời có cảm giác bất lực. Nội tâm cô đang gào thét, cô phải làm gì để biến mình thành con trai cho Tịnh Yên tin đây.
- Chị họ, người này là em thật mà.
Sở Tịnh Yên nhìn Tử Vĩ, càng nhìn càng thấy giống một cô gái đang đánh mất lý trí khi yêu, nhẹ giọng khuyên nhủ.
- Tử Vĩ, tỉnh ngộ đi em. Em xinh đẹp như thế tình yêu này không đáng cho em hi sinh bản thân thế đâu, ngoài kia có rất nhiều người ưu tú... thật đấy.
Tử Vĩ biết nói mồm thế nào cũng không thông được cái suy nghĩ của Sở Tịnh Yên, cứ nói thêa này đến sáng mai mất. Tử Vĩ quyết định ngắt lời Tịnh Yên.
- Được rồi, chị nói là chị phân biệt được đúng không?
Sở Tịnh Yên gật đầu chắc nịch.
- Vậy... em nói lại lần nữa em là người đó.
Chốc lát thái độ và giọng nói của Tử Vĩ thay đổi 180 độ, sự lười biếng, bất cần cùng giọng nói trầm ấm không sai vào đâu được, hoàn toàn trùng khớp với người con trai trong ấn tượng của Sở Tịnh Yên.
- Em...em...em...
Tử Vĩ thấy mình làm cho Tịnh Yên hoảng sợ đành vỗ vai an ủi.
- Đấy, em lừa chị làm gì. Bác cả cũng biết đấy nếu chị không tin có thể đi hỏi bác ý.
Sở Tịnh Yên ngơ ngác nhắn tin cho ba mình :" Ba, có phải cái hôm ở quán bar người con bảo là ân nhân ấy có phải là Tử Vĩ giả trai không?"
Sở Dương Vân đang đấu mắt với Mạc Tử Thiên gần nửa tiếng đồng hồ rồi, trong túi chợt vang lên tiếng tin nhắn của Sở Tịnh Yên. Đọc xong Sở Dương Vân khẽ thở dài suy nghĩ " sao con gái ông lại ngây thơ thế này cơ chứ? Đừng bảo với ông nó nghĩ Mạc Tử Thiên chơi gay rồi bỏ Tiểu Vĩ nhà mình đấy nhé." Nghĩ rồi lặng lẽ nhắn tin đáp trả:" Ừ, hôm ấy người đó là Tử Vĩ."
Mạc Tử Thiên sắp rồ người tới nơi, anh đi công tác mấy ngày qua không được gặp cô đã sắp không chịu nổi rồi, cứ nghĩ rằng ngồi máy bay vài tiếng bay sang Italy thì được gặp chị nhà rồi ai ngờ hiện tại lại phải đối diện với ánh mắt muột lột da róc thịt từ ông cụ Sở cùng vị tướng kia chứ.... lần thứ n anh muốn đứng dậy đi tìm cô rồi đấy. Nhưng trong lòng kêu gào... Đây là trưởng bối nhà vợ, anh phải nhịn mới lấy được vợ... nội tâm anh muốn trọng thương tới nơi rồi.
Sau khi xác nhận đây là sự thật Sở Tịnh Yên bị tử vĩ kéo ra khỏi phòng đi về phía phòng hội nghị, trên đường đi vẫn không khỏi tò mò.
- Tử Vĩ, sao em lại phải giả trai thế?
- Tất nhiên vì giả trai dễ sống hơn một chút, những địa phương đó lấy thân phận là nữ nhân hơi thiệt thòi. Suỵt, việc em giả trai chỉ có bác với chị biết thôi đấy, để lần sau em còn dùng nó đi chơi tiếp.
Sở Tịnh Yên vui vẻ nhận lời, cô với Tử Vĩ có bí mật thật giống chị em tốt.
- Yên tâm đi, chị nhất định giữ lời... Ai bảo người chị thích là em chứ.
Hiện tại Sở Tịnh Yên biết nam thần của cô là em họ mình thì khá vui vẻ. Đột nhiên lại có nam thần là em họ, nam thần lại vô cùng đẹp trai nữa, cô vô cùng cao hứng.
Vừa hay những lời này lọt vào tai Mấy người trong phòng. Mạc Tử Thiên nghe thấy mấy lời Sở Tịnh Yên vừa nói lập tức trầm mặc cúi đầu xuống.
Biểu cảm đám người theo sau Tử Thiên cũng không tốt hơn là bao, bà chủ mới vừa đi vào phòng với một cô gái chưa đầy một tiếng liền hái thêm cho mình một bông hoa đào rồi, thật lợi hại... lão đại thật đáng lo lắng.
Tử Vĩ phải mất mấy giây sau mới nhận thức được lời của Sở Tịnh Yên có gì đó sai sai, lén lút nhìn về phía anh không cần nói cũng biết đối phương có bao nhiêu đáng sợ.
Vợ nhà mình ở ngay trước mặt hắn tình tứ với người khác, dù là chị họ cũng không được. Cô không muốn sống nữa à.
Thấy vậy Tử Vĩ không do dự liền chạy tới kéo Mạc Tử Thiên đứng dậy vội vàng nói với ông cụ Sở.
- Ông ơi, con vẫn còn việc chưa xử lí xong, con đi trước nhé ông không cần lo laengs đâu ạ. Con nhất định tới thăm ông bà mà.
Thấy Tử Vĩ vội vã rời đi ông cụ Sở cũng cuống theo.
- Ấy, có chuyện gì khó khăn nói với ông, ông giúp con xử lí.
Sở Dương Vân cảm nhận được trong phòng giảm đi mấy độ rồi mới để ý tới sắc mặt Mạc Tử Thiên sắp bùng nổ tới nơi, đứa trẻ này coi như hiểu chuyện nhẫn nhịn từ đầu đến giờ sắp hỏng người rồi đành phất tay bảo hai người đi đi.
- Thôi, con có việc thì cứ đi đi, có gì nói với ta. Nhớ thường xuyên về Sở gia.
Mạc Tử Thiên cảm tạ Sở Dương Vân nhanh chóng kéo cô đi như kiểu cho cô ở đây thêm phút nào là bị dụ đi phút ấy vậy.
- Vậy chúng con đi trước nhé.
Sở lão gia cùng lão phu nhân cứ nhìn mãi theo bóng Tử Vĩ không khỏi lưu luyến, quay sang trách móc Sở Dương Vân.
- Sao con có thể để con bé theo cái thằng nhóc kia chứ? Haizz.
Sở Dương Vân nhìn vợ mình khẽ lắc đầu, trong lòng hiện lên câu nói:"Con gái lớn khó giữ."
Cô chưa kịp từ chối, Sở Dương Vân đã nhíu mày không vui lướt qua bộ quần áo trên người cô.
- Thằng nhóc kia nó đối xử với cháu tệ lắm à?
Tử Vĩ bị câu hỏi không đầu không đuôi làm cho ngơ ngác.
- Dạ? Bác nói ai thế ạ?
Sở Dương Vân lộ rõ sự tức giận.
- Mạc Tử Thiên, nó nói nó sẽ chăm sóc cho cháu thật tốt, bảo hộ cháu chu toàn vậy mà bây giờ lại để cháu ăn mặc ra cái bộ dạng này rồi dấn thân vào nguy hiểm sao?
Tử Vĩ hôm nay mặc một thân bó sát kinh diễm đen tuyền, nghe hiểu ý của Sở Dương Vân vội vàng giải thích.
- Khụ, không phải thế đâu ạ. Cháu hôm nay có chút việc nên mới mặc thành như vậy thôi. Với lại anh ý vẫn cho người bảo vệ cháu mà, hơn nữa cháu cũng đâu có yếu đuối như vậy. Cơ mà sao mọi người biết mà tới đây vậy?
Sở Dương Vân nhấp một ngụm trà rồi mới lên tiếng.
- Nếu không phải tên nhóc họ Mạc đó cùng với An Phong điều động lực lượng quân sự sang bên này can thiệp bảo vệ cháu, ta liền trở mặt với nó.
Tử Vĩ cũng biết tình hình trị an bên này vô cùng phức tạp, lực lượng công khai bảo vệ một người mà khiến Mafia nể mặt cũng chỉ có quân đội. Việc đột nhiên điều động quân đội đột ngột như vậy, tất nhiên cũng sẽ đến tai Sở Dương Vân.
Sở lão gia chợn tròn mắt nhìn hai người trò chuyện, vội vã chen vào.
- Khoan đã, khoan đã... cái gì mà thằng nhóc nhà học Mạc. Ta vừa mới nhận cháu gái sao có thể để nó mang cháu ta đi dễ dàng thế được.
Sở lão gia sắc mặt trở nên nghiêm trọng quay sang vỗ vào tay cô.
- Tiểu Vĩ này, ông thấy thằng nhóc này để cháu chạy đi chạy lại nguy hiểm như vậy thật không ra gì. Ông nói con nghe, trong quân đội nhà mình có rất nhiều nam thanh niên độc thân, tính cách vô cùng tốt đặc biệt có thể dựa dẫm. Con có thời gian đi với ông, ông giới thiệu cho. Con thích ai ông liền xem xét cho.
Tử Vĩ nghe vậy, trong lòng rùng mình moktj hồi. Cái quỷ gì mà " đặc biệt có thể dựa dẫm" còn có " thích ai ông liền xem xét"... này là có ý đào góc tường đúng không?
Tử Vĩ đang xoắn suýt xem phải trả lời ông cụ thế nào thì đằng sau vang lên tiếng mở cửa cùng hàng loạt bước chân tiến vào. Một giọng nói quen thuộc vang lên.
- Sở gia gia, ông không vừa ý con cái gì có thể trực tiếp nói, đào góc tường của con như vậy không hay lắm đâu.
Hơ hơ... Đại Boss tới rồi... tới thật đúng lúc.
Tử Vĩ mỉm cười quay qua nhìn anh vừa lúc anh bước tới chỗ cô. Tử Thiên đưa tay vuốt tóc Tử Vĩ nói.
- Anh tới đón em.
Sở Dương Vân nhìn về phía Mạc Tử Thiên "hừ" lạnh một tiếng, Sở lão gia cũng nắm chặt tay cô hơn sợ cô bị anh bắt mất không bằng, nói:
- Đón cái gì mà đón, cháu gái ta cậu thích đón là đón được à. Tôi còn lâu mới cho cậu chiếm tiện nghi nhé.
Đầu Tử Vĩ chảy đầy hắc tuyến... Ơ hơ hơ, không cho anh ấy chiếm tiện nghi, vậy ông có biết cháu gái ông bị thịt từ lâu lắm rồi không.
Đám Tư Thuần theo sau Tử Thiên đồng loạt che miệng ho khan, thật sự cạn lời.
Đúng lúc này Sở Tịnh Yên đứng bật dậy vội vàng vòng qua bắt lấy tay Tử Vĩ kéo sang phòng chờ bên cạnh.
- Tử Vĩ, em mau theo chị, chị có việc muốn nói với em.
- Chuyện gì thế?
Tử Vĩ cũng không cự tuyệt cứ để Tịnh Yên kéo đi, lướt qua Tử Thiên cười khổ. Sở Tịnh Yên vừa kéo Tử Vĩ vừa canh trừng Tử Thiên như gà mẹ bảo vệ gà con nhìn mà buồn cười.
Sở Dương Vân khẽ nhíu mày, theo tính cách của con gái ông thì tuyệt đối không làm mấy chuyện không đầu không đuôi như vậy, thần thần bí bí chắc chắn có chuyện.
Hành động của Tịnh Yên làm mọi người đổ dồn ánh mắt về phía cô, Tử Vĩ đành giải vây.
- Mọi người để con nói chuyện với chị ấy một chút, không sao đâu.
Mạc Tử Thiên nhìn vợ mình bị hết người này đến người khác giữ lại liền nghi ngờ cuộc đời. Sao ai cũng muốn cướp vợ anh vậy?
Phòng bên cạnh, Sở Tịnh Yên kéo Tử Vĩ ngồi xuống nhỏ giọng nói.
- Em phải tin chị, anh ta không thật lòng với em đâu, anh ta thích con trai đấy.
Tử Vĩ loạn thành một đoàn nhìn Sở Tịnh Yên với ánh mắt khó hiểu. Mạc Tử Thiên cong thì ai thẳng nữa?
- Sao có thể, có phải có hiểu lầm gì không?
Sở Tịnh Yên vội vàng lấy điện thoại trong túi ra lục tìm một tấm ảnh rồi đưa cho cô xem.
- Aiza, hiểu lầm gì chứ, chị có ảnh mà. Đây, hai người họ là người yêu đấy.
Lúc này, Tử Vĩ còn bận ngu người cô thật không biết hình dung bản thân mình lúc này thế nào. Thấy Tử Vĩ ngơ ra Sở Tịnh Yên càng khẳng định suy nghĩ của mình.
Tử Vĩ cầm lấy điện thoại của Tịnh Yên phóng to mặt mình lên nhìn hồi lâu rồi quay sang nhìn Tịnh Yên lần nữa.
- Sao chị có bức ảnh này thế?
Nhắc tới Sở Tịnh Yên liền thở dài, phiền lòng không thôi.
- Haizzz, chị nói cái người là người yêu của Mạc Tử Thiên kia là người trong mộng của chị thì em tin không? Người đó là ân nhân của chị, nếu không phải chị được người đó cứu thì không biết hôm nay có lành lặn ngồi đây không nữa. Sao nó lại máu chó thế này cơ chứ.
Tử Vĩ thiếu chút nữa sặc nước bọt, hôm nay thật không ít kinh hỉ, từ từ đưa điện thoại lên gần mặt mình, Tử Vĩ lên tiếng.
- Chị thấy em với cái người này nhìn giống nhau không? Là em đóng giả đó.
Sở Tịnh Yên yên lặng so sánh, trong lòng nảy ra một suy nghĩ kinh hãi thốt lên.
- Trời ạ, sao anh ta lại căn bã như thế. Vì để che giới tính thật của mình mà tìm một người giống người anh ta thích là em để làm bình phong sao?
Tử Vĩ đen hết cả mặt, đây là người thứ hai sau cô dám chửi Tử Thiên là cặn bã thật không biết nên nói cô ấy ngây thơ hay đa nghi nữa, cô nói một mà tự hiểu mười cầm đèn chạy trước ô tô thế này là sao?
- Từ từ đã, sao chị không nghĩ tới việc người này là em chứ?
Sở Tịnh Tên nghe cô nói mà sốt hết cả ruột.
- Tử Vĩ sao em có thể mù quáng thế chứ? Em đâu cần vì bị anh ta mê muội mà che giấu cho anh ta được. Đừng nghĩ chị ngốc, người giống em rõ ràng là nam em lại là nữ giọng nói khác nhau mà, chị vẫn còn phân biệt được nhé.
Tử Vĩ đưa tay đỡ trán, cô lần đầu tiên trong đời có cảm giác bất lực. Nội tâm cô đang gào thét, cô phải làm gì để biến mình thành con trai cho Tịnh Yên tin đây.
- Chị họ, người này là em thật mà.
Sở Tịnh Yên nhìn Tử Vĩ, càng nhìn càng thấy giống một cô gái đang đánh mất lý trí khi yêu, nhẹ giọng khuyên nhủ.
- Tử Vĩ, tỉnh ngộ đi em. Em xinh đẹp như thế tình yêu này không đáng cho em hi sinh bản thân thế đâu, ngoài kia có rất nhiều người ưu tú... thật đấy.
Tử Vĩ biết nói mồm thế nào cũng không thông được cái suy nghĩ của Sở Tịnh Yên, cứ nói thêa này đến sáng mai mất. Tử Vĩ quyết định ngắt lời Tịnh Yên.
- Được rồi, chị nói là chị phân biệt được đúng không?
Sở Tịnh Yên gật đầu chắc nịch.
- Vậy... em nói lại lần nữa em là người đó.
Chốc lát thái độ và giọng nói của Tử Vĩ thay đổi 180 độ, sự lười biếng, bất cần cùng giọng nói trầm ấm không sai vào đâu được, hoàn toàn trùng khớp với người con trai trong ấn tượng của Sở Tịnh Yên.
- Em...em...em...
Tử Vĩ thấy mình làm cho Tịnh Yên hoảng sợ đành vỗ vai an ủi.
- Đấy, em lừa chị làm gì. Bác cả cũng biết đấy nếu chị không tin có thể đi hỏi bác ý.
Sở Tịnh Yên ngơ ngác nhắn tin cho ba mình :" Ba, có phải cái hôm ở quán bar người con bảo là ân nhân ấy có phải là Tử Vĩ giả trai không?"
Sở Dương Vân đang đấu mắt với Mạc Tử Thiên gần nửa tiếng đồng hồ rồi, trong túi chợt vang lên tiếng tin nhắn của Sở Tịnh Yên. Đọc xong Sở Dương Vân khẽ thở dài suy nghĩ " sao con gái ông lại ngây thơ thế này cơ chứ? Đừng bảo với ông nó nghĩ Mạc Tử Thiên chơi gay rồi bỏ Tiểu Vĩ nhà mình đấy nhé." Nghĩ rồi lặng lẽ nhắn tin đáp trả:" Ừ, hôm ấy người đó là Tử Vĩ."
Mạc Tử Thiên sắp rồ người tới nơi, anh đi công tác mấy ngày qua không được gặp cô đã sắp không chịu nổi rồi, cứ nghĩ rằng ngồi máy bay vài tiếng bay sang Italy thì được gặp chị nhà rồi ai ngờ hiện tại lại phải đối diện với ánh mắt muột lột da róc thịt từ ông cụ Sở cùng vị tướng kia chứ.... lần thứ n anh muốn đứng dậy đi tìm cô rồi đấy. Nhưng trong lòng kêu gào... Đây là trưởng bối nhà vợ, anh phải nhịn mới lấy được vợ... nội tâm anh muốn trọng thương tới nơi rồi.
Sau khi xác nhận đây là sự thật Sở Tịnh Yên bị tử vĩ kéo ra khỏi phòng đi về phía phòng hội nghị, trên đường đi vẫn không khỏi tò mò.
- Tử Vĩ, sao em lại phải giả trai thế?
- Tất nhiên vì giả trai dễ sống hơn một chút, những địa phương đó lấy thân phận là nữ nhân hơi thiệt thòi. Suỵt, việc em giả trai chỉ có bác với chị biết thôi đấy, để lần sau em còn dùng nó đi chơi tiếp.
Sở Tịnh Yên vui vẻ nhận lời, cô với Tử Vĩ có bí mật thật giống chị em tốt.
- Yên tâm đi, chị nhất định giữ lời... Ai bảo người chị thích là em chứ.
Hiện tại Sở Tịnh Yên biết nam thần của cô là em họ mình thì khá vui vẻ. Đột nhiên lại có nam thần là em họ, nam thần lại vô cùng đẹp trai nữa, cô vô cùng cao hứng.
Vừa hay những lời này lọt vào tai Mấy người trong phòng. Mạc Tử Thiên nghe thấy mấy lời Sở Tịnh Yên vừa nói lập tức trầm mặc cúi đầu xuống.
Biểu cảm đám người theo sau Tử Thiên cũng không tốt hơn là bao, bà chủ mới vừa đi vào phòng với một cô gái chưa đầy một tiếng liền hái thêm cho mình một bông hoa đào rồi, thật lợi hại... lão đại thật đáng lo lắng.
Tử Vĩ phải mất mấy giây sau mới nhận thức được lời của Sở Tịnh Yên có gì đó sai sai, lén lút nhìn về phía anh không cần nói cũng biết đối phương có bao nhiêu đáng sợ.
Vợ nhà mình ở ngay trước mặt hắn tình tứ với người khác, dù là chị họ cũng không được. Cô không muốn sống nữa à.
Thấy vậy Tử Vĩ không do dự liền chạy tới kéo Mạc Tử Thiên đứng dậy vội vàng nói với ông cụ Sở.
- Ông ơi, con vẫn còn việc chưa xử lí xong, con đi trước nhé ông không cần lo laengs đâu ạ. Con nhất định tới thăm ông bà mà.
Thấy Tử Vĩ vội vã rời đi ông cụ Sở cũng cuống theo.
- Ấy, có chuyện gì khó khăn nói với ông, ông giúp con xử lí.
Sở Dương Vân cảm nhận được trong phòng giảm đi mấy độ rồi mới để ý tới sắc mặt Mạc Tử Thiên sắp bùng nổ tới nơi, đứa trẻ này coi như hiểu chuyện nhẫn nhịn từ đầu đến giờ sắp hỏng người rồi đành phất tay bảo hai người đi đi.
- Thôi, con có việc thì cứ đi đi, có gì nói với ta. Nhớ thường xuyên về Sở gia.
Mạc Tử Thiên cảm tạ Sở Dương Vân nhanh chóng kéo cô đi như kiểu cho cô ở đây thêm phút nào là bị dụ đi phút ấy vậy.
- Vậy chúng con đi trước nhé.
Sở lão gia cùng lão phu nhân cứ nhìn mãi theo bóng Tử Vĩ không khỏi lưu luyến, quay sang trách móc Sở Dương Vân.
- Sao con có thể để con bé theo cái thằng nhóc kia chứ? Haizz.
Sở Dương Vân nhìn vợ mình khẽ lắc đầu, trong lòng hiện lên câu nói:"Con gái lớn khó giữ."
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/70
|