Trên xe, Mạc Tử Thiên không nói lời nào. Về đến Mạc gia cũng không thèm để ý đến cô luôn, mặc cho cô làm đủ trò nhưng anh cũng chỉ im lặng đưa mắt nhìn vợ nhà mình sau đó xoay người đi thẳng về phòng.
Thấy thế, Tử Vĩ chỉ biết thở dài, không do dự cắp đít chạy theo. Ỷ vào dáng người nhỏ nhắn, trước khi Mạc Tử Thiên đóng cửa cô liền thuận lợi lẻn vào trong. Tử Vĩ mỉm cười ngây ngô với người đàn ông trước mặt.
- Anh ghen đấy à? Aiza, đừng giận, Sở Tịnh Yên nói thích em không phải loại thích như anh nghĩ đâu. Sở Tịnh Yên là chị họ em mà.
Tử Vĩ khẽ vươn tay nắm lấy góc áo Tử Thiên, dần dần ôm luôn cánh tay anh vào lòng.
Tử Thiên thấy hành động lấy lòng của cô liền nhúc nhích rút tay ra nhưng không được đành cúi đầu nhìn vợ nhà mình, lạnh giọng nói.
- Em còn bênh à, em có biết anh chỉ cần hở ra một tí là họ đào góc tường của anh luôn không. Tình cảm gì chứ, chị họ cũng không được. Đừng tưởng anh không nhìn ra ánh mắt kỳ lạ của Sở Tịnh Yên nhìn em.
Tử Vĩ chu môi, sau đó theo thói quen nhón mũi chân lên, muốn hôn Mạc Tử Thiên một cái. Kết quả, Mạc Tử Thiên lại không chịu phối hợp một chút nào. Anh nghiêng đầu sang một bên tránh đi nụ hôn của Tử Vĩ.
Hứ, nội tâm anh vẫn còn tổn thương rất rất sâu sắc...
Tử Vĩ hôn trượt, vốn muốn hôn môi bây giờ lại thành thơm góc cằm bên trái. Mắt Tử Vĩ ánh lên tia giảo hoạt, buông anh ra lùi về sau hai bước, dùng ánh mắt hờn dỗi nhìn Tử Thiên, khoanh tay bĩu môi, uất ức nói.
- Tử Thiên, anh thay đổi rồi. Anh không muốn hôn em nữa.
Tử Vĩ xoay người úp mặt vào tường, đưa tay vân vê môi mình bộ dáng như bị bắt nạt, tổn thương trầm trọng.
Thấy Tử Vĩ như vậy Tử Thiên sớm đã không tức giận nổi nữa. Đáng lẽ người dỗi phải là anh chứ sao giờ đổi lại thành cô rồi.
Mạc Tử Thiên tiến lên một bước, khẽ xoay người cô lại kéo về phía mình, anh cúi đầu nhìn cô, đưa một tay ra sau ót, cúi đầu ngậm lấy cánh môi mềm mại của Tử Vĩ.
Ban đầu Tử Thiên chỉ nhẹ nhàng cắn mút, lúc sau anh quấn lấy cái lưỡi nhỏ nhắn của cô, hôn đến mức khiến cho khuân mặt Tử Vĩ đỏ lên.
Giờ phút này Tử Vĩ thật muốn trực tiếp đẩy ngã người này xuống sàn cướp lấy quyền chủ động về phía mình. Nhưng nghĩ kỹ, nhỡ mai cô lại không xuống được giường thì khổ lắm.
Cuối cùng, khóe mắt Tử Vĩ rơm rớm nước khẽ ửng đỏ thì Tử Thiên mới buông cô ra. Ngón tay thon dài mang theo chút lạnh của anh vuốt qua cánh môi đang sưng đỏ của cô, đáy mắt hiện lên ý cười vui vẻ.
- Lần sau sẽ không chỉ đơn giản là hôn em thế này đâu mà là... cho em ba ngày không xuống được giường đó. Nếu như vậy, anh cũng không ngại ghen thêm vài lần.
- Nếu anh không ngại, em liền mở một cửa hàng bán giấm hiệu Mạc gia.
Haizzz, ghen tuông tới mức này còn được xem là người không?
Tử Thiên mỉm cười, xoay người đi vào phòng tắm. Tử Vĩ giờ mới nhận ra mấy ngày nay anh bộn bề công việc, khó khăn lắm mới dành ra được hai ngày về với cô. Tử Vĩ trong lòng chợt trở nên ấm áp, khẽ trách móc.
- Bận như vậy còn về làm gì chứ?
Nói rồi thay bộ đồ đen bó sát này ra mặc một chiếc váy mỏng nằm lên giường nghịch điện thoại. Nghịch đến sắp hết pin tới nơi chợt cô nhận được một tin nhắn, Tử Vĩ lạnh gáy tới nỗi suýt chút nữa ném cái điện thoại đi luôn.
" Em dám trồng cỏ lên đầu tôi... Em giỏi lắm... Tôi lại thấy nhớ em rồi đấy, cục cưng à. Ký tên: Hoàng Tử Dực."
Tử Vĩ sắp tăng xông tới nơi thì tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên dừng lại, ngay sau đó, người trong phòng tắm kia liền mở cửa bước ra.
Nửa người trên rắn chắc, cơ bắp no đủ nhưng không hề khoa trương. Mái tóc ẩm ướt từng giọt từng giọt nước theo tóc nhỏ giọt xuống dưới, chảy qua yết hầu rồi tới xương quai xanh cùng vòm ngực màu đồng làm ánh mắt Tử Vĩ không làm chủ được cứ dõi theo giọt nước kia chảy xuống dưới, đảo qua thân thể Mạc Tử Thiên một lượt.
Đúng là cái đồ yêu nghiệt hại nước hại dân, Mạc Tử Thiên vô cùng mê người, từ ngũ quan tới dáng người đều không tìm ra khuyết điểm, đều rất khiến người khác muốn phạm tội.
Cầm chiếc khăn trắng tinh trên tay lau nước trên đầu, toàn thân Mạc Tử Thiên chỉ mặc một cái quần đùi màu đen, thấy cô nhìn chằm chằm không chớp mắt lại còn bày ra dáng người trên giường lộ ra đôi chân dài trắng nõn, thứ đang ngủ say giữa hai chân liền nổi lên, Tử Vĩ nhìn liền giật mình ngồi dậy, mặt ngượng đỏ cả lên.
- Anh làm gì vậy, ban ngày ban mặt mau mặc quần áo vào.
Mạc Tử Thiên nhìn Tử Vĩ với ánh mắt vô tội, làm như không biết bộ dáng mình lúc này có bao nhiêu mê người.
- Đâu phải em chưa từng thấy qua, ngại ngùng gì chứ. Có phải lâu rồi anh không hầu hạ em tử tế nên em xấu hổ rồi không?
Nói rồi trèo lên giường kéo cô vào lòng. Hormone quanh thân thể Mạc Tử Thiên đột ngột bao quanh lấy cô. Thật là không dám nhìn, Tử Vĩ không được tự nhiên di chuyển tầm mắt, không được tên yêu nghiệt này mê hoặc.
- Anh... anh nghiêm túc cho em. Mau mặc quần áo vào. Ban ngày ban mặt anh giở trò lưu manh gì chứ.
- Không phải đã mặc rồi sao?
Mạc Tử Thiên nói rồi cúi đầu nhìn Tử Vĩ, duỗi tay nắm lấy cằm của Tử Vĩ để mặt cô và anh đối diện nhau.
Mùi hương lưu lại sau khi tắm, bay vào trong lỗ mũi cô, từng giọt nước trên tóc Tử Thiên nhỏ giọt xuống quần áo Tử Vĩ khiến nó trở lên trong suốt, làm đáy lòng Tử Vĩ gợn sóng lăn tăn thiếu chút nữa rơi vào bẫy cọp. Mạc Tử Thiên nhìn bộ dạng cô lúc này hận không thể đè cô xuống lập tức muốn cô, giọng khàn khàn trầm ấm dụ dỗ của anh khẽ vang lên.
- Em ăn mặc như vậy là đang chờ anh muốn em sao? Vậy... em thành công rồi... anh muốn em rồi.
Mạc Tử Thiên chính là một con hồ ly. Nghĩ tới điều này, Tử Vĩ hít một hơi thật sâu nhảy ra khỏi giường, lập tức chạy về phía cửa, vừa chạy vừa hét lớn,nói rồi đóng cửa chuồn thẳng.
- Em mặc bình thường, là anh nghĩ lung tung thì có.
Tử Thiên cười khổ nằm trên giường, nhẹ giọng nói.
- Ban ngày không được...vậy thì tối được đúng không? Để xem tối nay anh trị em thế nào.
Chợt điện thoại Tử Vĩ đổ chuông. Tử Thiên liếc mắt nhìn qua, đồng tử lập tức co rút.
Trên màn hình điện thoại là hai chữ Tử Dực.
Trước đây Giả Nghi từng vo ve bên cạnh anh nói về lịch sử tình trường của Tử Vĩ, bao nhiêu người anh cũng không quan tâm duy chỉ có hai người là anh không thể nào không để ý. Một là cái tên An Phong, người này thôi khỏi bàn đi. Còn lại là cái tên Tử Dực này, nói cô cắt đứt rồi cũng không phải nói chưa cắt đứt thì cũng không đúng, nói chung là một tên vô cùng phức tạp.
Điện thoại không ngừng gọi đến, Tử Thiên nhìn mấy chục giây cuối cùng cũng nhấc máy.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng sột soạt rất nhỏ, giống như tiếng lật sách. Sau đó là tiếng cười khẽ, một giọng nam khàn khàn vang lên.
- Cục cưng không thèm trả lời tin nhắn của anh hả? Có phải ngạc nhiên quá nên ngơ rồi không?
-..._ Tử Thiên không trả lời nhưng không khí xung quanh đã lạnh đi mấy phần.
- Alo?
Chờ một lúc, Tử Thiên còn cho rằng đầu bên kia sẽ không nói gì nữa định cúp máy nhưng đầu bên kia một lần nữa vang lên tiếng tà mị cười giễu cợt.
- À, hóa ra không phải bảo bối của tôi đang nghe... Anh là tình nhân mới sao? Để tôi đoán xem anh là người thứ bao nhiêu rồi nhé.
Hừ, Tử Thiên tiếp tục giữ im lặng không nói lời nào chỉ khẽ thở hắt ra khí lạnh.
Đầu dây bên kia như cảm nhận được liền cười lớn.
- Ha ha, này anh bạn. Có phải anh đang thấy bản thân mình bị phản bội hay không? Tôi nói cho anh nghe, đầu tôi sắp thành con nhím rồi anh biết không, tôi còn chưa than vãn cho nên anh bớt bi thương đi.
Mạc Tử Thiên đang định lên tiếng thì điện thoại bỗng đen ngòm, sập nguồn đúng lúc mấu chốt.
Thấy thế, Tử Vĩ chỉ biết thở dài, không do dự cắp đít chạy theo. Ỷ vào dáng người nhỏ nhắn, trước khi Mạc Tử Thiên đóng cửa cô liền thuận lợi lẻn vào trong. Tử Vĩ mỉm cười ngây ngô với người đàn ông trước mặt.
- Anh ghen đấy à? Aiza, đừng giận, Sở Tịnh Yên nói thích em không phải loại thích như anh nghĩ đâu. Sở Tịnh Yên là chị họ em mà.
Tử Vĩ khẽ vươn tay nắm lấy góc áo Tử Thiên, dần dần ôm luôn cánh tay anh vào lòng.
Tử Thiên thấy hành động lấy lòng của cô liền nhúc nhích rút tay ra nhưng không được đành cúi đầu nhìn vợ nhà mình, lạnh giọng nói.
- Em còn bênh à, em có biết anh chỉ cần hở ra một tí là họ đào góc tường của anh luôn không. Tình cảm gì chứ, chị họ cũng không được. Đừng tưởng anh không nhìn ra ánh mắt kỳ lạ của Sở Tịnh Yên nhìn em.
Tử Vĩ chu môi, sau đó theo thói quen nhón mũi chân lên, muốn hôn Mạc Tử Thiên một cái. Kết quả, Mạc Tử Thiên lại không chịu phối hợp một chút nào. Anh nghiêng đầu sang một bên tránh đi nụ hôn của Tử Vĩ.
Hứ, nội tâm anh vẫn còn tổn thương rất rất sâu sắc...
Tử Vĩ hôn trượt, vốn muốn hôn môi bây giờ lại thành thơm góc cằm bên trái. Mắt Tử Vĩ ánh lên tia giảo hoạt, buông anh ra lùi về sau hai bước, dùng ánh mắt hờn dỗi nhìn Tử Thiên, khoanh tay bĩu môi, uất ức nói.
- Tử Thiên, anh thay đổi rồi. Anh không muốn hôn em nữa.
Tử Vĩ xoay người úp mặt vào tường, đưa tay vân vê môi mình bộ dáng như bị bắt nạt, tổn thương trầm trọng.
Thấy Tử Vĩ như vậy Tử Thiên sớm đã không tức giận nổi nữa. Đáng lẽ người dỗi phải là anh chứ sao giờ đổi lại thành cô rồi.
Mạc Tử Thiên tiến lên một bước, khẽ xoay người cô lại kéo về phía mình, anh cúi đầu nhìn cô, đưa một tay ra sau ót, cúi đầu ngậm lấy cánh môi mềm mại của Tử Vĩ.
Ban đầu Tử Thiên chỉ nhẹ nhàng cắn mút, lúc sau anh quấn lấy cái lưỡi nhỏ nhắn của cô, hôn đến mức khiến cho khuân mặt Tử Vĩ đỏ lên.
Giờ phút này Tử Vĩ thật muốn trực tiếp đẩy ngã người này xuống sàn cướp lấy quyền chủ động về phía mình. Nhưng nghĩ kỹ, nhỡ mai cô lại không xuống được giường thì khổ lắm.
Cuối cùng, khóe mắt Tử Vĩ rơm rớm nước khẽ ửng đỏ thì Tử Thiên mới buông cô ra. Ngón tay thon dài mang theo chút lạnh của anh vuốt qua cánh môi đang sưng đỏ của cô, đáy mắt hiện lên ý cười vui vẻ.
- Lần sau sẽ không chỉ đơn giản là hôn em thế này đâu mà là... cho em ba ngày không xuống được giường đó. Nếu như vậy, anh cũng không ngại ghen thêm vài lần.
- Nếu anh không ngại, em liền mở một cửa hàng bán giấm hiệu Mạc gia.
Haizzz, ghen tuông tới mức này còn được xem là người không?
Tử Thiên mỉm cười, xoay người đi vào phòng tắm. Tử Vĩ giờ mới nhận ra mấy ngày nay anh bộn bề công việc, khó khăn lắm mới dành ra được hai ngày về với cô. Tử Vĩ trong lòng chợt trở nên ấm áp, khẽ trách móc.
- Bận như vậy còn về làm gì chứ?
Nói rồi thay bộ đồ đen bó sát này ra mặc một chiếc váy mỏng nằm lên giường nghịch điện thoại. Nghịch đến sắp hết pin tới nơi chợt cô nhận được một tin nhắn, Tử Vĩ lạnh gáy tới nỗi suýt chút nữa ném cái điện thoại đi luôn.
" Em dám trồng cỏ lên đầu tôi... Em giỏi lắm... Tôi lại thấy nhớ em rồi đấy, cục cưng à. Ký tên: Hoàng Tử Dực."
Tử Vĩ sắp tăng xông tới nơi thì tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên dừng lại, ngay sau đó, người trong phòng tắm kia liền mở cửa bước ra.
Nửa người trên rắn chắc, cơ bắp no đủ nhưng không hề khoa trương. Mái tóc ẩm ướt từng giọt từng giọt nước theo tóc nhỏ giọt xuống dưới, chảy qua yết hầu rồi tới xương quai xanh cùng vòm ngực màu đồng làm ánh mắt Tử Vĩ không làm chủ được cứ dõi theo giọt nước kia chảy xuống dưới, đảo qua thân thể Mạc Tử Thiên một lượt.
Đúng là cái đồ yêu nghiệt hại nước hại dân, Mạc Tử Thiên vô cùng mê người, từ ngũ quan tới dáng người đều không tìm ra khuyết điểm, đều rất khiến người khác muốn phạm tội.
Cầm chiếc khăn trắng tinh trên tay lau nước trên đầu, toàn thân Mạc Tử Thiên chỉ mặc một cái quần đùi màu đen, thấy cô nhìn chằm chằm không chớp mắt lại còn bày ra dáng người trên giường lộ ra đôi chân dài trắng nõn, thứ đang ngủ say giữa hai chân liền nổi lên, Tử Vĩ nhìn liền giật mình ngồi dậy, mặt ngượng đỏ cả lên.
- Anh làm gì vậy, ban ngày ban mặt mau mặc quần áo vào.
Mạc Tử Thiên nhìn Tử Vĩ với ánh mắt vô tội, làm như không biết bộ dáng mình lúc này có bao nhiêu mê người.
- Đâu phải em chưa từng thấy qua, ngại ngùng gì chứ. Có phải lâu rồi anh không hầu hạ em tử tế nên em xấu hổ rồi không?
Nói rồi trèo lên giường kéo cô vào lòng. Hormone quanh thân thể Mạc Tử Thiên đột ngột bao quanh lấy cô. Thật là không dám nhìn, Tử Vĩ không được tự nhiên di chuyển tầm mắt, không được tên yêu nghiệt này mê hoặc.
- Anh... anh nghiêm túc cho em. Mau mặc quần áo vào. Ban ngày ban mặt anh giở trò lưu manh gì chứ.
- Không phải đã mặc rồi sao?
Mạc Tử Thiên nói rồi cúi đầu nhìn Tử Vĩ, duỗi tay nắm lấy cằm của Tử Vĩ để mặt cô và anh đối diện nhau.
Mùi hương lưu lại sau khi tắm, bay vào trong lỗ mũi cô, từng giọt nước trên tóc Tử Thiên nhỏ giọt xuống quần áo Tử Vĩ khiến nó trở lên trong suốt, làm đáy lòng Tử Vĩ gợn sóng lăn tăn thiếu chút nữa rơi vào bẫy cọp. Mạc Tử Thiên nhìn bộ dạng cô lúc này hận không thể đè cô xuống lập tức muốn cô, giọng khàn khàn trầm ấm dụ dỗ của anh khẽ vang lên.
- Em ăn mặc như vậy là đang chờ anh muốn em sao? Vậy... em thành công rồi... anh muốn em rồi.
Mạc Tử Thiên chính là một con hồ ly. Nghĩ tới điều này, Tử Vĩ hít một hơi thật sâu nhảy ra khỏi giường, lập tức chạy về phía cửa, vừa chạy vừa hét lớn,nói rồi đóng cửa chuồn thẳng.
- Em mặc bình thường, là anh nghĩ lung tung thì có.
Tử Thiên cười khổ nằm trên giường, nhẹ giọng nói.
- Ban ngày không được...vậy thì tối được đúng không? Để xem tối nay anh trị em thế nào.
Chợt điện thoại Tử Vĩ đổ chuông. Tử Thiên liếc mắt nhìn qua, đồng tử lập tức co rút.
Trên màn hình điện thoại là hai chữ Tử Dực.
Trước đây Giả Nghi từng vo ve bên cạnh anh nói về lịch sử tình trường của Tử Vĩ, bao nhiêu người anh cũng không quan tâm duy chỉ có hai người là anh không thể nào không để ý. Một là cái tên An Phong, người này thôi khỏi bàn đi. Còn lại là cái tên Tử Dực này, nói cô cắt đứt rồi cũng không phải nói chưa cắt đứt thì cũng không đúng, nói chung là một tên vô cùng phức tạp.
Điện thoại không ngừng gọi đến, Tử Thiên nhìn mấy chục giây cuối cùng cũng nhấc máy.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng sột soạt rất nhỏ, giống như tiếng lật sách. Sau đó là tiếng cười khẽ, một giọng nam khàn khàn vang lên.
- Cục cưng không thèm trả lời tin nhắn của anh hả? Có phải ngạc nhiên quá nên ngơ rồi không?
-..._ Tử Thiên không trả lời nhưng không khí xung quanh đã lạnh đi mấy phần.
- Alo?
Chờ một lúc, Tử Thiên còn cho rằng đầu bên kia sẽ không nói gì nữa định cúp máy nhưng đầu bên kia một lần nữa vang lên tiếng tà mị cười giễu cợt.
- À, hóa ra không phải bảo bối của tôi đang nghe... Anh là tình nhân mới sao? Để tôi đoán xem anh là người thứ bao nhiêu rồi nhé.
Hừ, Tử Thiên tiếp tục giữ im lặng không nói lời nào chỉ khẽ thở hắt ra khí lạnh.
Đầu dây bên kia như cảm nhận được liền cười lớn.
- Ha ha, này anh bạn. Có phải anh đang thấy bản thân mình bị phản bội hay không? Tôi nói cho anh nghe, đầu tôi sắp thành con nhím rồi anh biết không, tôi còn chưa than vãn cho nên anh bớt bi thương đi.
Mạc Tử Thiên đang định lên tiếng thì điện thoại bỗng đen ngòm, sập nguồn đúng lúc mấu chốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/70
|