Ngày qua ngày trôi, cuối cùng cũng đến thời khắc quyết định rồi! Cái ngày gọi là trọng đại nhất mà năm nào cũng phải có!!! Đó là… NGÀY THI!!!!! Cô hiện giờ cảm thấy rất tự tin về kiến thức của mình. Tất cả đều nhờ Cao Thành, hắn rất biết tính toán sắp xếp thời gian để ôn thi.
Trước kì thi đến tận 1 tháng là hắn đã bảo cô ôn lại các môn, cố nghe giảng trên lớp, có gì thì hỏi. Cô thật sự rất lười học nhưng bị hắn ‘bức’ đến nổi không ‘thở’ nên đành ngoan ngoãn học theo. ấy ấy Đúng thật là đạt kết quả rất tốt, cách ngày thi 3, 4 ngày gì đó, cô với hắn cũng ôn hết sạch bài rồi, chỉ cần thêm vài bài tập để vững hơn. Lúc đó, hắn mới cho cô thảnh thơi mà nhơi truyện. Nhìn cả đám bạn cứ rối rít đi hỏi này, hỏi nọ mà thấy mình thật may.
Trường cô tương đối thương học sinh nên thi làm ‘quách’ luôn một ngày mấy môn chính. Còn mấy môn phụ thì đã được ‘xử lý’ từ rất sớm. À kể từ nãy đến giờ mà cô quên mất sự hiện diện của hắn, hắn ngây ngô nhìn cô, chắc trong đầu có dấu chấm hỏi to lắm: “Tự kỉ à? Nói chuyện một mình cứ như…”
“Reng… Reng… Reng…” – Tiếng chuông vang lên kèm theo đó là giọng nói quen thuộc của thầy giám thị với cái nội dung là về phòng thi chuẩn bị. Cô cười với hắn, rồi đi về phòng. Môn thi đầu tiên hoàn thành, lúc đầu cô nghĩ sẽ đến phòng của hắn hỏi bài, soi kết quả nhưng chưa kịp xuống lầu thì thấy hắn đang đứng chờ ở cầu thang rồi. Sau một hồi vật vả, cuối cùng cô cũng yên tâm với kết quả của mình, ấy có thể nói tỉ lệ chính xác là 80%. Cứ như thế, 4 môn khoái chí chạy đi, cuối cùng cũng thi xong. Cô ngồi tại chỗ phòng thi, vươn vai mệt mỏi, thật lại khỏe nhưng dồn đúng 5 môn mà học để thi cùng một lúc đối với nhiều người thì hơi khó…
– Thế nào? Mệt lắm à?!? – Âm thanh trầm trầm vang lên từ ngoài cửa vang vào. Cô quay sang cười tinh nghịch nói
– Mệt lắm ý!! Thi một lượt 5 môn, không mệt mới lạ!!!
Hắn cười cười không nói gì, chỉ thẩy cho cô một quyển sách gì đó rồi đi, nói kèm theo
– Hôm nay anh có việc, tạm thời đi trước, cái đó coi như đền bù nhé!
Cô hơi ngạc nhiên, nhìn xuống, thì ra hắn đưa cho cô quyển truyện dày ưa thích mới phát hành. Bất giác cô cười, lại cái thói quen lạ lùng làm cô chín đỏ mặt.
Và rồi ngày công bố kết quả thi đã đến. Khi nghe được kết quả của mình, cô mừng đến nỗi muốn chạy đi nói với hắn… ý, nói với hắn chi?… có ý đồ gì?… Nói thế thôi, đúng khi tiếng chuông ra chơi vang lên, nhỏ định chúc mừng cô thì chẳng thấy bóng dáng cô đâu. Ừ thì cô chạy đến thư viện, để làm gì? Làm gì? Thì để gặp hắn chứ để làm gì!!
– Cao Thành! – Cô chạy đến chỗ ngồi thân thương, gọi tên người ‘ấy’
Hắn ngước lên nhìn, rồi cười tươi rối – Ừ.
– Em đạt được loại giỏi đó! – Cô cười tít mắt
– Tốt rồi! Anh cũng giống em.
– Anh thì nói gì, HS giỏi là chuyện thường tình mà. Em đạt 9.5đ môn toán đó!! Thấy tiến bộ hơn chưa!?
– Ừm, tiến bộ, rất tiến bộ, hôm nay anh khao em 1 chầu kem, chịu không? – Hắn nói, vui vẻ đề nghị
Cô không chừng chừ, liền gật đầu ngay. Xem ra thành tích của hắn rất cao, cô thấy vậy. Thế mới là gia sư ‘bất đắc dĩ’ của cô chứ!!! Cô thật tự hào
~o0o~Vài ngày sau~o0o~
– Được rồi! Hôm nay chúng ta sẽ thông báo việc này! – Cô giáo chủ nhiệm nói, mặt phấn khởi vô cùng
– Chuyện gì vậy cô? – Một bạn nữ giơ tay hỏi
– Từ từ, cứ bình tĩnh. Nào, lớp phó văn thể mĩ, em hãy đọc những gì trong giấy này đi!
– Dạ! – Cô đứng lên, nhanh chóng lấy tờ giấy trên tay cô và đọc. Nội dung nói chung là trường sẽ tổ chức một buổi cắm trại 2 ngày 3 đêm tại vùng ngoại ô Y.
– Được rồi, cô sẽ phát cho các em tờ giấy này để đăng kí, hạn chót là thứ 2 tuần sau, ngày đi cắm trại sẽ là ngày thứ 5 tuần sau đăng kí.
~GIỜ RA CHƠI~
– Ái Nhi này, cậu đi không? – Nhỏ nhanh nhảu hỏi
– Ờ… tớ cũng chưa biết nữa. Nếu có thể tớ sẽ đi! – Cô thực hứng thú với chuyến đi này, chỉ sợ chị cô không cho thôi.
Cô chạy đến thư viện, hắn vẫn ngồi đó, tay cầm quyển sách trầm ngâm nhìn, trông dáng vẻ rất phong lưu, lại tao nhã. Ấy, cô đỏ mặt rồi, đỏ mặt rồi…
– Hù! – Cô dọa, vừa ngồi vừa nói – Thế nào chuyến cắm trại này, anh có đi không?
– Anh chưa biết, em đi thì anh đi… – Ể, khúc cuối âm lượng hơi bị nhỏ *cười gian*
– Thế à? Em cũng chưa biết… Chắc phải về xin chị hai thôi… – Cô tươi cười. Hắn phì cười, xoa đầu cô vài cái mới chịu.
Về nhà~~~
– Chị hai ơi! Trường có tổ chức đi dã ngoại ấy!!! – Cô vừa tắm rửa xong, lập tức chạy sang phòng chị, không quên mang theo tờ giấy đăng kí.
– Dã ngoại?!? Ở đâu?
– Ở ngoại ô Y!!!
– Khá xa. Bộ em muốn đi lắm hả? – Chị cô hỏi tiếp. Cô gật đầu – Vậy chừng nào đi?
– Dạ thứ 5 tuần sau, tất cả lịch trình, thời gian đều được ghi trong tờ giấy đăng kí này ạ! Chị cho em đi nha! – Cô nói xong thì đưa cho chị cô xem một lúc. Chị bỗng tối mặt, phán thẳng 1 câu
– Không!
– Hả?!? Sao thế ạ? Lúc nãy chị còn…
– Không! Chị không cho phép! – Chị cô nói xong liền đặt mạnh tờ giấy lên bàn, quay đi chỗ khác mà làm lơ cô. Cô thì ngu ngơ nhìn, chị cô thay đổi 360 độ, hoàn toàn thành người lạnh lùng, quyết đoán. Cô thất thỉu về phòng, sải người lên giường rộng trắng tinh pha chút hồng và xanh, thầm nghĩ: “Sao chị lại không cho mình đi? Lại còn tỏ thái độ đó nữa là sao?”. Mắt nhắm nghiền một lúc rồi nhanh chóng mở ra, cầm lấy giấy đọc lấy đọc để. Địa chỉ trong giấy ghi, nơi sẽ được viếng thăm vào ngày cuối lại rất quen… Có vẻ như đã từng thấy ở đâu rồi… Cố nhớ… Cơn đau đầu chợt đến… Ngăn cản cô nhớ lại… Chỉ để đó… Trong đầu cô… 1 câu hỏi…: Liệu nơi đó có thể giúp mình nhớ lại…?
Cô quyết tâm không thể không đi dã ngoại, thuyết phục chị mình đủ mọi cách nhưng không có tác dụng, kể cả khi dùng ‘tuyệt chiêu’ cũng không nhằm nhò gì cả. Tức mình cô nói
– Chị hai đang có chuyện gì giấu em phải không?
Chị cô như bị trúng tim đen liền chối – Không… không chuyện gì cả!
– Thế sao chị không cho em đi? Chị năm nào cũng đăng kí cho em đi hết mà, sao lần này kì vậy???
– Tại… tại… Thôi chuyện khó nói lắm, em không cần biết đâu.
– Đúng là em không cần biết nhưng em cần phải hiểu, tại sao chị lại không cho? Chị có chuyện gì thì nói cho em nghe đi!
Chị cô im bặt đi, lặng lẽ bước về phòng, thả một câu nói
– Chị sẽ suy nghĩ…
Ngày hôm sau, chị hai vẫn như thường ngày nhưng có phần hơi căng thẳng. Tối đó, chị cô đã cho cô tham gia dã ngoại, lúc đầu cô ngạc nhiên lắm nhưng cô cũng vui vẻ cảm ơn chị.
Nhỏ biết cô cũng đi nên đăng kí đi chung xe với cô luôn, còn hắn cũng vậy, ấy, bất ngờ hơn là anh Khang cũng tham gia trong khi mình là người đã đi qua nhiều lần. Thật ra mấy ngày trước, cô gặp Khang, anh hỏi cô y chang như câu của nhỏ và cô cũng trả lời như vậy. Lúc đầu, anh nói là “Em đi thì anh sẽ đi, có em anh mới vui!” cứ tưởng là đùa, ai ngờ là thật…
# Chuẩn bị xong hết chưa? Mai đi rồi đó!?# – Tiếng nhỏ vang vảng bên đầu dây kia
– Rồi, bây giờ xem lại có thiếu cái gì không? – Cô hồi hộp nói
# Ờ, hỏi thăm chút, cậu nên ngủ sớm để mai quẩy cùng bọn trong lớp đấy!!!# – Nhỏ cười nói
– Chắc vậy rồi! Cậu cũng vậy! Bye!
# Bye!# – Nhỏ dứt lời rồi cúp máy. Cô tiếp tục nhận được một tràng tin nhắn hỏi thăm của Cao Thành. Song, cô vừa dứt cái điện thoại thì chị cô dặn dò đủ điều và bắt cô ngủ sớm. Ầy, thế mà cô cũng ngoan mà ngủ ngon lành đến tận sáng.
– Ái Nhi! Dậy đi em! – Tiếng chị hai vang lên, thay vì cô ngồi dậy nhưng có gì đó níu kéo cô lại, tiếp tục cuộn mình trong chăn ấm.
– Em ấy vẫn còn ngủ ạ? – Bỗng một giọng nói khác trầm cất tiếng, rất quen nhưng cô không nhớ…
– Ừ, chắc hôm qua hồi hộp quá nên thức khuya ấy mà… – Chị cô nói rồi nhìn cô đang ngủ
– Chị cứ chuẩn bị bữa trưa, em sẽ gọi em ấy dậy. – Giọng nam kia nói. Khi nghe chị nói “Thế nhờ em nhé!” rồi kèm theo tiếng đóng cửa. Cô khẳng định chị mình đã ra khỏi phòng, nhưng còn người vẫn còn trong phòng cô, đó là ai?
– Nếu em không dậy thì dã ngoại này anh sẽ cho thêm vài bài tập toán nâng cao đấy!
Nghe đến toán cô đã hoảng, thế còn thêm hai chữ “nâng cao” vào thì thấy hơi mệt, liền theo phản xạ không điều kiện mà ngồi dậy, tỉnh giấc ngay. Nhìn sang, ra là Cao Thành. Cô tức giận, nhìn hắn nói
– Sao anh lại dọa em thế!?!
– Hì! Tại em nướng nhiều quá nên anh kêu dậy cho đỡ khét giường ấy mà! – Hắn cười tinh quái rồi xoa đầu cô – Mau thay đồ rồi đi thôi, không thì sẽ trễ giờ mất.
– Hả?!? – Cô tròn mắt nhìn hắn rồi quay sang nhìn cái đồng hồ đang nằm trên bàn đã điểm 6:45 – Ấy chết, 45 rồi, chết rồi, em phải thay đồ, thật là… Á!
Kèm theo đó là âm thanh quá quen thuộc với những người hậu đậu – ẦM!!!
Cao Thành xót xa nhìn bộ dạng của cô, định đến đỡ nhưng bóng dáng của cô đã bay thẳng vào toilet rồi. Hắn đứng ngoài nhìn, trên môi không thể thiếu nụ cười mỉm không tự chủ, hắn thấy mình kì lạ quá nên bỗng nhiên đỏ cả mặt mà bước ra ngoài phòng…
5 phút sau~
– Em xong rồi! – Cô bước xuống, phấn khởi vô cùng, vẻ năng động của cô được thể hiện qua chiếc áo thun màu trắng đen sọc caro, quần jean lửng hợp thời trang, đôi giầy thể thao màu đen, ba lô hình chú mèo in rõ, mái tóc được buộc cao lên và chiếc nón kết jean. Ầy, toàn đồ đang giỡn nhưng không hề đơn giản nha. Cô và hắn được chị tiễn ra đến cửa, chị cô nói
– Ái Nhi, em đi nhớ phải thật cẩn thận nha!
– Dạ vâng, chị đừng lo! Em sẽ cẩn thận nhất có thể luôn!!! Em đi nha! – Cô nói rồi chạy đi, Cao Thành định chạy theo thì chị cô dặn
– Chị nhờ em chăm sóc cho Ái Nhi nhé! Chị có linh cảm không tốt đối với chuyến đi lần này của nó…
Hắn hơi ngạc nhiên nhưng rồi nghiêm nghị nói – Em sẽ bảo vệ Ái Nhi đến cùng! Xin chị yên tâm! – Chị cô chỉ gật đầu.
Tiếng cô vang lên từ đằng xa – Chị hai, em đi nha! Cao Thành đi thôi! – Hắn quay sang nhìn chị chào một tiếng rồi chạy theo cô. Vẻ mặt lo lắng của chị cô cũng dãn ra một phần nào đó…
~o0o~
– Ái Nhi! Cậu đến rồi! – Nhỏ lon ton chạy đến, bên cạnh là cậu bạn của nhỏ. – Này, chúng ta đi cùng xe với lớp thầy Trương ấy, mới vừa thông báo xong luôn!
– Ể!?! Thật á?!? – Cô trợn mắt ngạc nhiên, quay sang hắn nói – Thế em đi với anh à?!! – Hắn nhún vai, mặt tuy bình thản lắm nhưng trong lòng rất vui…
– Chào! – Anh Khang bước đến, vui vẻ lắm cơ, nhìn cô nói – Anh sẽ đi chung với em đấy!
– ?!? Cái gì? Sao anh… anh học khác khối, khác lớp cơ mà…? – Cô ngạc nhiên tập 2
Khang phì cười, nói – Em không biết đấy thôi chứ lớp anh cũng do thầy chủ nhiệm tạm thời đấy!
Ra là thế, cô ngu một hồi, sau khi tiêu hóa ‘thông tin’ xong thì đã đến lúc lên xe.
Autor: Mình cảm ơn các bạn vì đã xem truyện của mình, thành thật cảm ơn rất nhiều!!!
Trước kì thi đến tận 1 tháng là hắn đã bảo cô ôn lại các môn, cố nghe giảng trên lớp, có gì thì hỏi. Cô thật sự rất lười học nhưng bị hắn ‘bức’ đến nổi không ‘thở’ nên đành ngoan ngoãn học theo. ấy ấy Đúng thật là đạt kết quả rất tốt, cách ngày thi 3, 4 ngày gì đó, cô với hắn cũng ôn hết sạch bài rồi, chỉ cần thêm vài bài tập để vững hơn. Lúc đó, hắn mới cho cô thảnh thơi mà nhơi truyện. Nhìn cả đám bạn cứ rối rít đi hỏi này, hỏi nọ mà thấy mình thật may.
Trường cô tương đối thương học sinh nên thi làm ‘quách’ luôn một ngày mấy môn chính. Còn mấy môn phụ thì đã được ‘xử lý’ từ rất sớm. À kể từ nãy đến giờ mà cô quên mất sự hiện diện của hắn, hắn ngây ngô nhìn cô, chắc trong đầu có dấu chấm hỏi to lắm: “Tự kỉ à? Nói chuyện một mình cứ như…”
“Reng… Reng… Reng…” – Tiếng chuông vang lên kèm theo đó là giọng nói quen thuộc của thầy giám thị với cái nội dung là về phòng thi chuẩn bị. Cô cười với hắn, rồi đi về phòng. Môn thi đầu tiên hoàn thành, lúc đầu cô nghĩ sẽ đến phòng của hắn hỏi bài, soi kết quả nhưng chưa kịp xuống lầu thì thấy hắn đang đứng chờ ở cầu thang rồi. Sau một hồi vật vả, cuối cùng cô cũng yên tâm với kết quả của mình, ấy có thể nói tỉ lệ chính xác là 80%. Cứ như thế, 4 môn khoái chí chạy đi, cuối cùng cũng thi xong. Cô ngồi tại chỗ phòng thi, vươn vai mệt mỏi, thật lại khỏe nhưng dồn đúng 5 môn mà học để thi cùng một lúc đối với nhiều người thì hơi khó…
– Thế nào? Mệt lắm à?!? – Âm thanh trầm trầm vang lên từ ngoài cửa vang vào. Cô quay sang cười tinh nghịch nói
– Mệt lắm ý!! Thi một lượt 5 môn, không mệt mới lạ!!!
Hắn cười cười không nói gì, chỉ thẩy cho cô một quyển sách gì đó rồi đi, nói kèm theo
– Hôm nay anh có việc, tạm thời đi trước, cái đó coi như đền bù nhé!
Cô hơi ngạc nhiên, nhìn xuống, thì ra hắn đưa cho cô quyển truyện dày ưa thích mới phát hành. Bất giác cô cười, lại cái thói quen lạ lùng làm cô chín đỏ mặt.
Và rồi ngày công bố kết quả thi đã đến. Khi nghe được kết quả của mình, cô mừng đến nỗi muốn chạy đi nói với hắn… ý, nói với hắn chi?… có ý đồ gì?… Nói thế thôi, đúng khi tiếng chuông ra chơi vang lên, nhỏ định chúc mừng cô thì chẳng thấy bóng dáng cô đâu. Ừ thì cô chạy đến thư viện, để làm gì? Làm gì? Thì để gặp hắn chứ để làm gì!!
– Cao Thành! – Cô chạy đến chỗ ngồi thân thương, gọi tên người ‘ấy’
Hắn ngước lên nhìn, rồi cười tươi rối – Ừ.
– Em đạt được loại giỏi đó! – Cô cười tít mắt
– Tốt rồi! Anh cũng giống em.
– Anh thì nói gì, HS giỏi là chuyện thường tình mà. Em đạt 9.5đ môn toán đó!! Thấy tiến bộ hơn chưa!?
– Ừm, tiến bộ, rất tiến bộ, hôm nay anh khao em 1 chầu kem, chịu không? – Hắn nói, vui vẻ đề nghị
Cô không chừng chừ, liền gật đầu ngay. Xem ra thành tích của hắn rất cao, cô thấy vậy. Thế mới là gia sư ‘bất đắc dĩ’ của cô chứ!!! Cô thật tự hào
~o0o~Vài ngày sau~o0o~
– Được rồi! Hôm nay chúng ta sẽ thông báo việc này! – Cô giáo chủ nhiệm nói, mặt phấn khởi vô cùng
– Chuyện gì vậy cô? – Một bạn nữ giơ tay hỏi
– Từ từ, cứ bình tĩnh. Nào, lớp phó văn thể mĩ, em hãy đọc những gì trong giấy này đi!
– Dạ! – Cô đứng lên, nhanh chóng lấy tờ giấy trên tay cô và đọc. Nội dung nói chung là trường sẽ tổ chức một buổi cắm trại 2 ngày 3 đêm tại vùng ngoại ô Y.
– Được rồi, cô sẽ phát cho các em tờ giấy này để đăng kí, hạn chót là thứ 2 tuần sau, ngày đi cắm trại sẽ là ngày thứ 5 tuần sau đăng kí.
~GIỜ RA CHƠI~
– Ái Nhi này, cậu đi không? – Nhỏ nhanh nhảu hỏi
– Ờ… tớ cũng chưa biết nữa. Nếu có thể tớ sẽ đi! – Cô thực hứng thú với chuyến đi này, chỉ sợ chị cô không cho thôi.
Cô chạy đến thư viện, hắn vẫn ngồi đó, tay cầm quyển sách trầm ngâm nhìn, trông dáng vẻ rất phong lưu, lại tao nhã. Ấy, cô đỏ mặt rồi, đỏ mặt rồi…
– Hù! – Cô dọa, vừa ngồi vừa nói – Thế nào chuyến cắm trại này, anh có đi không?
– Anh chưa biết, em đi thì anh đi… – Ể, khúc cuối âm lượng hơi bị nhỏ *cười gian*
– Thế à? Em cũng chưa biết… Chắc phải về xin chị hai thôi… – Cô tươi cười. Hắn phì cười, xoa đầu cô vài cái mới chịu.
Về nhà~~~
– Chị hai ơi! Trường có tổ chức đi dã ngoại ấy!!! – Cô vừa tắm rửa xong, lập tức chạy sang phòng chị, không quên mang theo tờ giấy đăng kí.
– Dã ngoại?!? Ở đâu?
– Ở ngoại ô Y!!!
– Khá xa. Bộ em muốn đi lắm hả? – Chị cô hỏi tiếp. Cô gật đầu – Vậy chừng nào đi?
– Dạ thứ 5 tuần sau, tất cả lịch trình, thời gian đều được ghi trong tờ giấy đăng kí này ạ! Chị cho em đi nha! – Cô nói xong thì đưa cho chị cô xem một lúc. Chị bỗng tối mặt, phán thẳng 1 câu
– Không!
– Hả?!? Sao thế ạ? Lúc nãy chị còn…
– Không! Chị không cho phép! – Chị cô nói xong liền đặt mạnh tờ giấy lên bàn, quay đi chỗ khác mà làm lơ cô. Cô thì ngu ngơ nhìn, chị cô thay đổi 360 độ, hoàn toàn thành người lạnh lùng, quyết đoán. Cô thất thỉu về phòng, sải người lên giường rộng trắng tinh pha chút hồng và xanh, thầm nghĩ: “Sao chị lại không cho mình đi? Lại còn tỏ thái độ đó nữa là sao?”. Mắt nhắm nghiền một lúc rồi nhanh chóng mở ra, cầm lấy giấy đọc lấy đọc để. Địa chỉ trong giấy ghi, nơi sẽ được viếng thăm vào ngày cuối lại rất quen… Có vẻ như đã từng thấy ở đâu rồi… Cố nhớ… Cơn đau đầu chợt đến… Ngăn cản cô nhớ lại… Chỉ để đó… Trong đầu cô… 1 câu hỏi…: Liệu nơi đó có thể giúp mình nhớ lại…?
Cô quyết tâm không thể không đi dã ngoại, thuyết phục chị mình đủ mọi cách nhưng không có tác dụng, kể cả khi dùng ‘tuyệt chiêu’ cũng không nhằm nhò gì cả. Tức mình cô nói
– Chị hai đang có chuyện gì giấu em phải không?
Chị cô như bị trúng tim đen liền chối – Không… không chuyện gì cả!
– Thế sao chị không cho em đi? Chị năm nào cũng đăng kí cho em đi hết mà, sao lần này kì vậy???
– Tại… tại… Thôi chuyện khó nói lắm, em không cần biết đâu.
– Đúng là em không cần biết nhưng em cần phải hiểu, tại sao chị lại không cho? Chị có chuyện gì thì nói cho em nghe đi!
Chị cô im bặt đi, lặng lẽ bước về phòng, thả một câu nói
– Chị sẽ suy nghĩ…
Ngày hôm sau, chị hai vẫn như thường ngày nhưng có phần hơi căng thẳng. Tối đó, chị cô đã cho cô tham gia dã ngoại, lúc đầu cô ngạc nhiên lắm nhưng cô cũng vui vẻ cảm ơn chị.
Nhỏ biết cô cũng đi nên đăng kí đi chung xe với cô luôn, còn hắn cũng vậy, ấy, bất ngờ hơn là anh Khang cũng tham gia trong khi mình là người đã đi qua nhiều lần. Thật ra mấy ngày trước, cô gặp Khang, anh hỏi cô y chang như câu của nhỏ và cô cũng trả lời như vậy. Lúc đầu, anh nói là “Em đi thì anh sẽ đi, có em anh mới vui!” cứ tưởng là đùa, ai ngờ là thật…
# Chuẩn bị xong hết chưa? Mai đi rồi đó!?# – Tiếng nhỏ vang vảng bên đầu dây kia
– Rồi, bây giờ xem lại có thiếu cái gì không? – Cô hồi hộp nói
# Ờ, hỏi thăm chút, cậu nên ngủ sớm để mai quẩy cùng bọn trong lớp đấy!!!# – Nhỏ cười nói
– Chắc vậy rồi! Cậu cũng vậy! Bye!
# Bye!# – Nhỏ dứt lời rồi cúp máy. Cô tiếp tục nhận được một tràng tin nhắn hỏi thăm của Cao Thành. Song, cô vừa dứt cái điện thoại thì chị cô dặn dò đủ điều và bắt cô ngủ sớm. Ầy, thế mà cô cũng ngoan mà ngủ ngon lành đến tận sáng.
– Ái Nhi! Dậy đi em! – Tiếng chị hai vang lên, thay vì cô ngồi dậy nhưng có gì đó níu kéo cô lại, tiếp tục cuộn mình trong chăn ấm.
– Em ấy vẫn còn ngủ ạ? – Bỗng một giọng nói khác trầm cất tiếng, rất quen nhưng cô không nhớ…
– Ừ, chắc hôm qua hồi hộp quá nên thức khuya ấy mà… – Chị cô nói rồi nhìn cô đang ngủ
– Chị cứ chuẩn bị bữa trưa, em sẽ gọi em ấy dậy. – Giọng nam kia nói. Khi nghe chị nói “Thế nhờ em nhé!” rồi kèm theo tiếng đóng cửa. Cô khẳng định chị mình đã ra khỏi phòng, nhưng còn người vẫn còn trong phòng cô, đó là ai?
– Nếu em không dậy thì dã ngoại này anh sẽ cho thêm vài bài tập toán nâng cao đấy!
Nghe đến toán cô đã hoảng, thế còn thêm hai chữ “nâng cao” vào thì thấy hơi mệt, liền theo phản xạ không điều kiện mà ngồi dậy, tỉnh giấc ngay. Nhìn sang, ra là Cao Thành. Cô tức giận, nhìn hắn nói
– Sao anh lại dọa em thế!?!
– Hì! Tại em nướng nhiều quá nên anh kêu dậy cho đỡ khét giường ấy mà! – Hắn cười tinh quái rồi xoa đầu cô – Mau thay đồ rồi đi thôi, không thì sẽ trễ giờ mất.
– Hả?!? – Cô tròn mắt nhìn hắn rồi quay sang nhìn cái đồng hồ đang nằm trên bàn đã điểm 6:45 – Ấy chết, 45 rồi, chết rồi, em phải thay đồ, thật là… Á!
Kèm theo đó là âm thanh quá quen thuộc với những người hậu đậu – ẦM!!!
Cao Thành xót xa nhìn bộ dạng của cô, định đến đỡ nhưng bóng dáng của cô đã bay thẳng vào toilet rồi. Hắn đứng ngoài nhìn, trên môi không thể thiếu nụ cười mỉm không tự chủ, hắn thấy mình kì lạ quá nên bỗng nhiên đỏ cả mặt mà bước ra ngoài phòng…
5 phút sau~
– Em xong rồi! – Cô bước xuống, phấn khởi vô cùng, vẻ năng động của cô được thể hiện qua chiếc áo thun màu trắng đen sọc caro, quần jean lửng hợp thời trang, đôi giầy thể thao màu đen, ba lô hình chú mèo in rõ, mái tóc được buộc cao lên và chiếc nón kết jean. Ầy, toàn đồ đang giỡn nhưng không hề đơn giản nha. Cô và hắn được chị tiễn ra đến cửa, chị cô nói
– Ái Nhi, em đi nhớ phải thật cẩn thận nha!
– Dạ vâng, chị đừng lo! Em sẽ cẩn thận nhất có thể luôn!!! Em đi nha! – Cô nói rồi chạy đi, Cao Thành định chạy theo thì chị cô dặn
– Chị nhờ em chăm sóc cho Ái Nhi nhé! Chị có linh cảm không tốt đối với chuyến đi lần này của nó…
Hắn hơi ngạc nhiên nhưng rồi nghiêm nghị nói – Em sẽ bảo vệ Ái Nhi đến cùng! Xin chị yên tâm! – Chị cô chỉ gật đầu.
Tiếng cô vang lên từ đằng xa – Chị hai, em đi nha! Cao Thành đi thôi! – Hắn quay sang nhìn chị chào một tiếng rồi chạy theo cô. Vẻ mặt lo lắng của chị cô cũng dãn ra một phần nào đó…
~o0o~
– Ái Nhi! Cậu đến rồi! – Nhỏ lon ton chạy đến, bên cạnh là cậu bạn của nhỏ. – Này, chúng ta đi cùng xe với lớp thầy Trương ấy, mới vừa thông báo xong luôn!
– Ể!?! Thật á?!? – Cô trợn mắt ngạc nhiên, quay sang hắn nói – Thế em đi với anh à?!! – Hắn nhún vai, mặt tuy bình thản lắm nhưng trong lòng rất vui…
– Chào! – Anh Khang bước đến, vui vẻ lắm cơ, nhìn cô nói – Anh sẽ đi chung với em đấy!
– ?!? Cái gì? Sao anh… anh học khác khối, khác lớp cơ mà…? – Cô ngạc nhiên tập 2
Khang phì cười, nói – Em không biết đấy thôi chứ lớp anh cũng do thầy chủ nhiệm tạm thời đấy!
Ra là thế, cô ngu một hồi, sau khi tiêu hóa ‘thông tin’ xong thì đã đến lúc lên xe.
Autor: Mình cảm ơn các bạn vì đã xem truyện của mình, thành thật cảm ơn rất nhiều!!!
/19
|