Gia Sư bất Đắc Dĩ

Chương 18 - Món Quà Đáng Sợ

/19


Bíp!

“Thịch!” – Tim cô bỗng nhói lên.

– Oái! – Cô giật mình, tay vô thức kẻ một đường dọc trên mặt giấy.

– Ấy, Nhi, sao thế? – Nhỏ cũng ngạc nhiên, đang chăm chú nhìn cô vẽ, chợt thấy cô làm thành một đường trên bức tranh.

Cô gượng cười, lắc đầu bảo không có, rồi cúi xuống nhìn. Cô đang vẽ cho cô bạn mới quen xem thử khi xe đang dừng chân tại một quán nước. Bức tranh đang vẽ nửa thân của một cô gái có mái tóc dài, vầng trán phủ lên một lớp tóc nhẹ, chưa được tô màu, miệng cười nhẹ và cô đang ‘chăm chút’ cho con mắt bên trái của cô gái trên giấy, thế là, một đường lem từ mí mắt dưới kéo dài xuống…

– Haha, để tớ bôi. – Cô nhanh chóng lấy cục gôm đặt lên mặt giấy, bỗng tay cô khựng lại… – Khoan, tớ có cái này, không cần phải bôi. – Nói rồi cô cúi người hí hoáy lướt trên trang giấy, để lại sự ngạc nhiên cho hai người kia.

– Wow… Hay quá!! – Cô bạn ngạc nhiên, miệng không ngừng khen cô – Từ một đường lem mà cậu vẽ được thế này sao??? Hay quá!!!

– Có… gì đâu chứ! Bình thường mà! – Cô gãi đầu, mặt đỏ lên, nghe khen mãi cũng thấy hơi ngượng chứ bộ!

– Nhìn cô gái này… Có vẻ hơi buồn thì phải…? – Người bạn lên tiếng. Nhỏ nghe vậy liền chòm người lên nhìn

– Đúng thật! – Nhỏ đồng tình, thấy cô tròn mắt nhìn, nhỏ đem bức tranh đưa cho cô. Bức tranh, một cô gái mảnh mai, làn tóc nhẹ bay như có gió. Đôi mắt được tô màu chì khá sinh động nhưng có chút gì đó, một nét buồn thoáng qua, đặc biệt, bên mắt trái, một giọt nước mắt rơi, trong suốt. Thậm chí cô gái đó đang mỉm cười

Cô thẩn thờ nhìn bức tranh. Có thể gọi tranh là hồn, là tâm trạng của người vẽ. Tại sao…?

– Chào 3 bạn gái, nãy giờ không xuống uống nước mà làm gì ở đây thế? – Một bạn trai từ cửa xe đi lên, cười đùa. Là cậu bạn vừa nãy đã chọc hắn đến đỏ mặt, thật tiếc lúc đó cô đang nghe nhạc, nếu không thì cô hùa theo đùa với rồi.

– Cái tên này! Muốn chết à? – Cao Thành bước lên xe, vừa nghe cậu bạn chọc ghẹo, chắc hẳn là không tốt lành, lập tức cốc đầu không thương tiếc

– Ui da… Đau! He he – Anh chàng ôm đầu cười huề, chạy ngay về chỗ khi hắn chuẩn bị cho ăn thêm cái nào nữa.

Cô quay sang thì bất chợt nhận ra, một nét xấu hổ đáng yêu nhẹ nhẹ lướt trên khuôn mặt của ai đó… Cô cười, thật không ngờ đấy…

– Này! – Hắn lên tiếng, tay cầm một lon nước trà chanh, áp vào mặt của cô. Cô ngước mặt lên nhìn, tròn mắt. Hắn nhìn cái khuôn mặt ‘không hiểu gì’ ấy liền đỏ mặt nhìn sang chỗ khác – Nước nè!

– Cảm ơn nhiều! – Cô hí hửng, tay nhận lấy lon nước, uống ngay. Cô đưa mắt nhìn, ấy, mọi người lên xe cả rồi.

Vút!

Cô cảm nhận được cài gì đó vừa lướt qua chiếc xe theo hướng ngược lại, cô nhìn theo, nhưng đáng tiếc, chiếc xe đã khởi hành.

– Gì thế? Có gì ở ngoài à? – Nhỏ lên tiếng, mắt nhìn theo ra ngoài cửa sổ. Cô cười đáp rằng không có gì cả, rồi tiếp tục bàn về chủ đề chính.

– Hahaha!! Cậu… hahaha!!! Đau… bụng!!! Hahahaha!!! – Một tràng cười sảng khoái sau 10 phút tĩnh lặng. Cô đang say sưa kể chuyện, bất ngờ nhìn qua. Hắn ôm bụng cười một cách không tự chủ, sau một hồi thì hắn nói tiếp – Vũ khí là để ‘Nâng cấp’, ai biểu nói chuyện làm chi để rồi nhấn nhầm phím ‘Bán’… Hahaha!

– Im đi! Chết thật!!! – Anh chàng đỏ mặt tía tai, nhìn vào màn hình điện thoại – Giờ sao?

– Sao trăng gì nữa chứ. Cái vũ khí mà cậu vừa bán là cấp A+, khó kiếm lắm… – Một người bạn khác nói, không kiềm được mà cười khúc khích

– Bên đám con trai có gì mà vui thế? – Nhỏ ngạc nhiên, đưa mắt nhìn. Cô nhăn mặt khó hiểu

– Chắc là đang chơi trò chơi trong điện thoại. Nhưng mà… hơi ồn ào.

– Haha… Haha… Thôi, chú mày tự… xử đi, anh đây không dám đụng… – Hắn vừa cười vừa đi về chỗ ngồi. Nhỏ đang ngồi cạnh cô liền đứng dậy, kéo tay cô bạn

– À, chúng ta sang kia nói chuyện đi.

Nhìn vẻ khó hiểu của đối phương, nhỏ nhóm người nói nhỏ gì đó. Cô bạn hiểu chuyện liền cười, gật đầu đồng ý. Cô ngạc nhiên phản bác

– Đang vui mà?!? Sao lại…?

Vừa dứt lời, hắn bước đến ngồi, làm cô im bặt và lúc đó cô mới nhận ra, ánh mắt gian tà của nhỏ lúc ấy: ” Cho hai ngươi không gian riêng nha!”.

Thấy cô đỏ mặt, hắn liền hỏi – Sao thế? Bị gì à?

– Không có gì. – Cô đáp. – Nè, anh ơi, anh có nghe tiếng gì không?

– Tiếng gì? Ồn quá, anh đâu nghe gì đâu? – Hắn ngạc nhiên, nhìn cô hỏi

– Tiếng ‘Bíp! Bíp!’ liên tục từ nãy giờ ấy?! Anh không nghe à? – Cô miêu tả, nãy giờ nó làm cô nhức đầu mà tiếc là cô không biết nó từ đâu phát ra

– Chắc tiếng điện thoại hay đồng hồ gì đó thôi. – Hắn trấn an cô

– Lúc đầu em cũng nghĩ vậy nhưng… Em thấy nó không… Nói sao ta… Có lẽ nó không phải tiếng đồng hồ hay điện thoại… – Cô giải thích

Hắn bắt đầu ngồi lắng nghe

Bíp… Bíp…

– Đúng thật. – Hắn gật gù – Nè mọi người có nghe tiếng gì không? – Hắn đứng lên nói. Không khí im lặng bỗng bao trùm, tất cả đều lắng nghe được những âm thanh nhỏ ấy. Cô liếc mắt nhìn khắp nơi, ai cũng lấy điện thoại ra kiểm tra, hầu như mọi người đều không có đồng hồ. Nếu có thì cũng là đồng hồ kim, không có cài đặt âm thanh.

Hắn chau mày – Không phải tiếng của điện thoại sao? Thế nó là tiếng của cái gì?

Mọi người thắc mắc, ồn ào bàn luận về âm thanh ‘nào đó’. Khang ngồi đó, suy ngẫm gì đó rồi nhìn xung quanh. Anh lên tiếng

– Hình như… tiếng đó phát ra từ… trên này… – Tay anh chỉ lên phía trên

– Sao anh biết? – Cô ngạc nhiên, tròn mắt nhìn anh

– Anh không chắc… Cảm giác thôi… Để anh kiểm tra. – Vừa dứt lời, anh đứng lên trên ghế xem xét xung quanh hộc để đồ trên trần xe. – Xem ra, không phải ở đây. – Anh ngước lên nhìn phía trên trần xe một lúc.

‘Ring… Rinh… Ring… Bíp!’ – Số lạ… Là của ai? Cô tự hỏi

– Alô? Ai vậy? – Cô lên tiếng

# – Chào. Ta thấy cô đã lấy lại tinh thần rồi nhỉ? #

– ÔNG!?? – Cô gằng giọng, lập tức nhận lại những ánh mắt ngạc nhiên xung quanh. – Làm sao mà…?! – Cô liền lấy tay còn lại che lấy điện thoại, nói

# – Có vẻ như cô chưa phát hiện món quà của tôi nhỉ? # – Ông ta làm lơ câu nói của cô

– Quà? Gì chứ?! – Cô tròn mắt ngạc nhiên

# – Chẳng phải ta đã nói rồi sao? …”Ta sẽ có quà cho cô” mà?! #

Nghe đến đây, mọi cảm xúc cô che giấu đều được hiện rõ trên khuôn mặt…

Hiện giờ đây, Ái Nhi không thể tin vào đôi mắt của mình, giọng nói như bị ai bóp nghẹn lại, tim nhói lên, cơn nhức đầu xuất hiện… – Đừng… nói… là… quà… món quà…

# – Ái chà, cô đoán đúng rồi đấy!# – Giọng nói có thể đoán được, ông ta đắc chí.

– Không… thể nào…

# – Hừm.# – Tiếng cười nhẹ vang lên, làm điện thoại của cô suýt rơi xuống đất.

# – Mọi thứ đã sẵn sàng! Cô hãy chuẩn bị đi! # – Giọng nói bên đầu dây kia lên tiếng…

Bíp!

Cuộc điện thoại đã kết thúc.

Mặt cô trắng bệch, kể cả hô hấp cũng khó khăn. Cơ thể vô thức rung lên từng đợt. Thành thấy cô có nhiều biểu hiện thất thường sau khi nghe điện thoại, liền bước lại gần cô… – Ái Nhi… Em sao thế?

– Thành… em… có… ch… chuyện này… – Cô lắp bắp nói, bước loạng choạng đến gần hắn. Thế nhưng, mọi thứ trước mắt cô dần loang lổ những đốm đen. Chân cô khuỵ xuống. Toàn thân hoàn toàn bị trọng lực đè lên. Bên tai nghe loáng thoáng ai đó gọi tên… “Ái Nhi!!!”

(Còn tiếp)


/19

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status