– Oái?!? Tôi đang… ở đâu??? – Tôi hoảng hốt nhìn xung quanh. Khung cảnh lạ lẫm: Một khu phố náo nhiệt, thời tiết khá lạnh, có thể là đang vào đông… Mọi thứ ở đây sao… quen thuộc quá.
– Oái!? Tôi xin lỗi. – Mải mê với đống suy nghĩ, tôi vô tình va phải một người. Là một cô gái xinh đẹp, trên người là bộ đầm hai dây màu trắng ngà, tóc đen mượt xõa dài ngang lưng. Khuôn mặt phúc hậu, làn da trắng, phỏng chừng khoảng 20 tuổi. – Này… Cô có sao không? Cô gì ơi?
– Á, tôi… không sao… – Tôi ngẩn ngơ trả lời. Một lúc mới mở miệng hỏi – Cho tôi hỏi… đây là đâu?
– À, đây là thị trấn X. Có chuyện gì sao? – Cô gái trả lời thành thật – Chẳng lẽ cô lạc đường sao? Nhìn cô không giống như người sống ở đây.
Tôi đang phân vân, nghe cô gái hỏi thế liền gật đầu – Đúng… à… tôi bị lạc… Haha
~o0o~
– Chuyện gì xảy ra vậy? Khang! Giải thích đi! – Hắn quát anh, hoàn toàn mất bình tĩnh với vẻ im lặng của anh.
Hắn lo lắng nhìn sang người con gái đang chìm trong vô thức, thì thầm gọi tên – Nhi…
Nghĩ đến cái khoảng khắc mà cô ngã xuống, hắn như chết lặng đi, hơi thở bất giác trì quản.
– Chết tiệt!! – Hắn tức mình, nghiến răng mà rủa…
– Chúng ta chẳng làm gì được đâu… – Khang mím môi…
Ngay sau khi cô ngất đi, anh hoảng hốt, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, leo lên trên trần xe và phát hiện… Bom!!!. Anh nghi hoặc, nhanh chóng bước xuống.
– Thành, xem danh bạ điện thoại của Nhi giúp tôi. – Anh lên tiếng.
– Cái gì?? Cậu?? – Thành trợn mắt nhìn.
– Làm phiền một chút!! – Anh gằng giọng. Hắn “Hừ” một tiếng rồi, nhẹ nhàng lấy điện thoại của cô trong túi.
– Số lạ! – Hắn nói. – 012xxxxxxx.
Lúc này anh mới tức giận, tay nắm chặt đến mức đỏ ửng… – Khốn kiếp!!
~o0o~
– Xin lỗi vì đã làm phiền – Tôi cười cười gãi đầu. Sau một hồi nói chuyện thì tôi đã được cô gái dẫn đi. Cô gái nói sẽ giúp tôi tìm người thân nên tôi bám theo. Vừa đi vừa nói chuyện
– Nhìn chị trẻ thật, vừa nãy nghe nói chị có con. Chị bao nhiêu tuổi vậy? – Tôi lên tiếng hỏi, hơi tò mò chút
– Chị 23 tuổi. Còn em? – Cô gái vô tư đáp
– À, em 16. – Và tôi cũng vô tư trả lời. Wait a second… – Cái gì?? – Tôi há hốc mồm, tròn mắt nhìn – 23 tuổi á?!?
Cô gái cười khúc khích, gật đầu rồi nói – Chị lấy chồng lúc 16 tuổi, và đã có 1 đứa con 6 tuổi.
Tôi ngẫm nghĩ, lấy chồng lúc 16 tuổi, chẳng phải quá sớm sao?
~o0o~
Khi mọi người biết trên xe bị ai đó cài bom, ai cũng hốt hoảng, bảo rằng dừng xe. Thế nhưng, lúc này, bác tài xế mới phát hiện, trước đó ai đã phá mất thắng xe, như muốn dồn mọi người vào đường cùng.
– Bây… bây giờ… chúng ta… làm… gì? – Bạn D lên tiếng, giọng nói run rẩy, nhìn Thành mà hỏi.
Hắn im lặng, mắt vẫn nhìn chằm chằm cô – đang nhắm nghiền mắt.
– Hỏi anh ta cũng không được gì đâu. – Anh nói, mắt nhìn đăm chiêu ngoài cửa sổ, lâu lâu quay sang nhìn cô… – Ái Nhi… Anh xin lỗi… đã kéo em vào việc này…
~o0o~
– Wa~~ – Nhiều đồ quá, làm sao mà chọn đây… – Tôi thốt lên khi bước vào cửa hàng đồ chơi trẻ em. Sau một hồi nói chuyện với cô gái thì tôi mới biết cô gái một tình yêu vô cùng thơ mộng với một anh chàng hơn cô 5 tuổi. Họ là hàng xóm của nhau, sau vài tháng thì tình cảm tiến triển. Nhưng do nhà cô nghèo nên phải nghỉ học lúc 15 tuổi, làm thêm ở quán cafe. Anh chàng biết thế nên cố gắng vừa học vừa làm kiếm tiền để dành. Sau 1 năm, anh ta cầu hôn cô gái, tuy không có nhẫn “kim cương” như người ta nhưng cô hạnh phúc lắm, đồng ý ngay, 2 vợ chồng cùng nhau mở 1 quán cafe riêng và làm ăn. Gia đình hiện giờ rất hạnh phúc, và hôm nay là sinh nhật lần thứ 6 của đứa trẻ. Đấy là lý do mà cô ấy và tôi có mặt ở đây.
– Vì thế nên chị mới khó chọn đấy. – Cô gái gãi đầu, mắt nhìn từ mấy con siêu nhân, rồi sang bộ lắp ghép,…
– Hehe, em hiểu cảm giác của chị mà. Trẻ con, nhất là mấy bé trai thường thích siêu nhân,… em nghĩ vậy… – Tôi cười cười, góp ý
Cô gái cười trừ – Chị cũng nghĩ giống em, nhưng hồi trước chị có mua cho nó rồi, nó không thèm đụng vào luôn…
– Thế à… – Thiệt khó ăn nha~ Tôi thậm chí còn chưa nhìn thấy đứa bé, làm sao mà biết được nó thích cái gì… – A! Chị có hay thấy nó nhìn cái gì đó nhiều lần không?
Cô gái lúc này suy nghĩ… – Hình như có… Lúc nãy chị dẫn nó đi ngang qua đầu đường gần tiệm đồ chơi này thì nó cứ nhìn vào cái thùng kia, chị cũng không biết…
Tôi liền nói – Đúng đó, trẻ con thường thích gì nói đó, nhưng có vài trường hợp khác trẻ con khi thích thứ gì đôi khi sẽ nhìn mãi nó mà không dám nói! Có phải cái thùng đầu đường kia không? – Tôi giải thích, tay thì chỉ về phía đầu đường kia. Cô gái gật đầu nói phải, tôi lập tức chạy sang bên đó xem…
Nya~~ – Một âm thanh vang lên khiến tôi rụng rời cả tay chân. Thì ra là những ba chú mèo đáng thương. Cậu bé đó chắc thích mèo lắm đây, hehe, giống tôi rồi. Ôm chiếc thùng chạy về, cô gái ngạc nhiên
– Thằng… thằng bé chẳng lẽ thích nuôi mèo?
– Có thể là vậy. – Tôi đáp, mấy chú mèo bị bỏ rơi, có lẽ cậu ta sợ đem về mẹ không cho nuôi nên không dám nói, vì tôi đã từng mà, đem về nhưng chị không cho, thế là phải cho đứa bạn nuôi.
Cô gái mỉm cười hạnh phúc khiến tôi ngẩn ngơ… Quen quá…- Thật là… nó làm chị ngạc nhiên mãi.
Đoàng!!!
Tôi hoảng hốt, liền quay sang nơi phát ra âm thanh – Chuyện gì vậy??
– Tiếng súng! – Cô gái xanh mặt, mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đằng quầy tính tiền, trên tay cầm cây súng ngắn còn vương khói… Tôi trợn mắt nhìn, tên đó, khuôn mặt lấm lét chạy vào, bắt đại 1 cô nhóc bên cạnh làm con tin ngay khi cảnh sát vừa đuổi kịp…
– Này, bình tĩnh, chúng ta có thể thương lượng mà. – Giọng nói của 1 nữ cảnh sát vang lên. Khoan đã, âm thanh này… có chút quen thuộc… Tôi ngước nhìn, bóng dáng đó, gương mặt đó… Thế nhưng chẳng thể nhớ được…
– Hừ, tụi bây đến đây bắt tao mà còn thương lượng gì, vậy tao sẽ giết con bé này để coi lũ cảnh sát tụi bây làm gì được tao!!! – Tên tội phạm bị truy nã đáp lại bằng vẻ hoang mang. Tay dùng súng nhấn mạnh vào thái dương cô bé, làm em sợ phát khiếp khóc toáng lên. Tôi đứng trân mình trước hình ảnh trước mặt… Chợt một thân ảnh vụt qua, mái tóc hương hoa khẽ bay bay…
– Dừng lại!!! – Là cô gái! Giọng nói trong veo làm tâm điểm chú ý của mọi người. – Cô bé đó không có tội gì cả. Xin ông tha cho. – Cô gái nài nỉ, đôi mắt màu đen láy chứa sự lo lắng.
– Chị… – Tôi khẽ thì thầm, đôi mắt khâm phục nhìn cô gái dũng cảm.
Cô gái thở mạnh – Vậy tôi xin được làm con tin cho ông. – Tôi điếng người, cô ấy đang nghĩ gì vậy?? Không chỉ có tôi mà tất cả những con người trong tiệm ngạc nhiên nhìn, cùng một ý nghĩ. Đồng thời lúc đó, tôi nghe thấy tiếng nói trầm bên cạnh mình
– E… em vừa nói gì thế? Không, không được! – Là một người đàn ông tuổi khoảng hơn 20 tuổi, khuôn mặt hoảng hốt, run rẩy mà nói. Bên cạch đó, tôi thấy một đứa bé đang đứng nhìn, lập tức đoán được đây chắc hẳn là chồng và con của cô gái.
Cô gái lướt mắt nhìn sang, cười nhẹ, tôi có thể nghe thấy có gì đó nghẹn lại trong câu nói… – Không sao đâu. Em sẽ về mà, cùng về với anh và con…
Tên tội phạm run rẩy, tay cầm súng vừa dí vào thái dương con tin, rồi lại đưa ra cảnh cảo cô gái – Hừ, mày là cảnh sát phải không? Đừng gạt tao, giả làm con tin của tao rồi bắt tao chứ gì? Tao đâu có ngu!!! – Thấy hành động của hắn hoảng loạn, cô gái vội vàng biện minh
– Không, tôi chỉ là 1 người bình thường, tôi muốn giúp ông thoát khỏi đây.
(Còn tiếp)
– Oái!? Tôi xin lỗi. – Mải mê với đống suy nghĩ, tôi vô tình va phải một người. Là một cô gái xinh đẹp, trên người là bộ đầm hai dây màu trắng ngà, tóc đen mượt xõa dài ngang lưng. Khuôn mặt phúc hậu, làn da trắng, phỏng chừng khoảng 20 tuổi. – Này… Cô có sao không? Cô gì ơi?
– Á, tôi… không sao… – Tôi ngẩn ngơ trả lời. Một lúc mới mở miệng hỏi – Cho tôi hỏi… đây là đâu?
– À, đây là thị trấn X. Có chuyện gì sao? – Cô gái trả lời thành thật – Chẳng lẽ cô lạc đường sao? Nhìn cô không giống như người sống ở đây.
Tôi đang phân vân, nghe cô gái hỏi thế liền gật đầu – Đúng… à… tôi bị lạc… Haha
~o0o~
– Chuyện gì xảy ra vậy? Khang! Giải thích đi! – Hắn quát anh, hoàn toàn mất bình tĩnh với vẻ im lặng của anh.
Hắn lo lắng nhìn sang người con gái đang chìm trong vô thức, thì thầm gọi tên – Nhi…
Nghĩ đến cái khoảng khắc mà cô ngã xuống, hắn như chết lặng đi, hơi thở bất giác trì quản.
– Chết tiệt!! – Hắn tức mình, nghiến răng mà rủa…
– Chúng ta chẳng làm gì được đâu… – Khang mím môi…
Ngay sau khi cô ngất đi, anh hoảng hốt, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, leo lên trên trần xe và phát hiện… Bom!!!. Anh nghi hoặc, nhanh chóng bước xuống.
– Thành, xem danh bạ điện thoại của Nhi giúp tôi. – Anh lên tiếng.
– Cái gì?? Cậu?? – Thành trợn mắt nhìn.
– Làm phiền một chút!! – Anh gằng giọng. Hắn “Hừ” một tiếng rồi, nhẹ nhàng lấy điện thoại của cô trong túi.
– Số lạ! – Hắn nói. – 012xxxxxxx.
Lúc này anh mới tức giận, tay nắm chặt đến mức đỏ ửng… – Khốn kiếp!!
~o0o~
– Xin lỗi vì đã làm phiền – Tôi cười cười gãi đầu. Sau một hồi nói chuyện thì tôi đã được cô gái dẫn đi. Cô gái nói sẽ giúp tôi tìm người thân nên tôi bám theo. Vừa đi vừa nói chuyện
– Nhìn chị trẻ thật, vừa nãy nghe nói chị có con. Chị bao nhiêu tuổi vậy? – Tôi lên tiếng hỏi, hơi tò mò chút
– Chị 23 tuổi. Còn em? – Cô gái vô tư đáp
– À, em 16. – Và tôi cũng vô tư trả lời. Wait a second… – Cái gì?? – Tôi há hốc mồm, tròn mắt nhìn – 23 tuổi á?!?
Cô gái cười khúc khích, gật đầu rồi nói – Chị lấy chồng lúc 16 tuổi, và đã có 1 đứa con 6 tuổi.
Tôi ngẫm nghĩ, lấy chồng lúc 16 tuổi, chẳng phải quá sớm sao?
~o0o~
Khi mọi người biết trên xe bị ai đó cài bom, ai cũng hốt hoảng, bảo rằng dừng xe. Thế nhưng, lúc này, bác tài xế mới phát hiện, trước đó ai đã phá mất thắng xe, như muốn dồn mọi người vào đường cùng.
– Bây… bây giờ… chúng ta… làm… gì? – Bạn D lên tiếng, giọng nói run rẩy, nhìn Thành mà hỏi.
Hắn im lặng, mắt vẫn nhìn chằm chằm cô – đang nhắm nghiền mắt.
– Hỏi anh ta cũng không được gì đâu. – Anh nói, mắt nhìn đăm chiêu ngoài cửa sổ, lâu lâu quay sang nhìn cô… – Ái Nhi… Anh xin lỗi… đã kéo em vào việc này…
~o0o~
– Wa~~ – Nhiều đồ quá, làm sao mà chọn đây… – Tôi thốt lên khi bước vào cửa hàng đồ chơi trẻ em. Sau một hồi nói chuyện với cô gái thì tôi mới biết cô gái một tình yêu vô cùng thơ mộng với một anh chàng hơn cô 5 tuổi. Họ là hàng xóm của nhau, sau vài tháng thì tình cảm tiến triển. Nhưng do nhà cô nghèo nên phải nghỉ học lúc 15 tuổi, làm thêm ở quán cafe. Anh chàng biết thế nên cố gắng vừa học vừa làm kiếm tiền để dành. Sau 1 năm, anh ta cầu hôn cô gái, tuy không có nhẫn “kim cương” như người ta nhưng cô hạnh phúc lắm, đồng ý ngay, 2 vợ chồng cùng nhau mở 1 quán cafe riêng và làm ăn. Gia đình hiện giờ rất hạnh phúc, và hôm nay là sinh nhật lần thứ 6 của đứa trẻ. Đấy là lý do mà cô ấy và tôi có mặt ở đây.
– Vì thế nên chị mới khó chọn đấy. – Cô gái gãi đầu, mắt nhìn từ mấy con siêu nhân, rồi sang bộ lắp ghép,…
– Hehe, em hiểu cảm giác của chị mà. Trẻ con, nhất là mấy bé trai thường thích siêu nhân,… em nghĩ vậy… – Tôi cười cười, góp ý
Cô gái cười trừ – Chị cũng nghĩ giống em, nhưng hồi trước chị có mua cho nó rồi, nó không thèm đụng vào luôn…
– Thế à… – Thiệt khó ăn nha~ Tôi thậm chí còn chưa nhìn thấy đứa bé, làm sao mà biết được nó thích cái gì… – A! Chị có hay thấy nó nhìn cái gì đó nhiều lần không?
Cô gái lúc này suy nghĩ… – Hình như có… Lúc nãy chị dẫn nó đi ngang qua đầu đường gần tiệm đồ chơi này thì nó cứ nhìn vào cái thùng kia, chị cũng không biết…
Tôi liền nói – Đúng đó, trẻ con thường thích gì nói đó, nhưng có vài trường hợp khác trẻ con khi thích thứ gì đôi khi sẽ nhìn mãi nó mà không dám nói! Có phải cái thùng đầu đường kia không? – Tôi giải thích, tay thì chỉ về phía đầu đường kia. Cô gái gật đầu nói phải, tôi lập tức chạy sang bên đó xem…
Nya~~ – Một âm thanh vang lên khiến tôi rụng rời cả tay chân. Thì ra là những ba chú mèo đáng thương. Cậu bé đó chắc thích mèo lắm đây, hehe, giống tôi rồi. Ôm chiếc thùng chạy về, cô gái ngạc nhiên
– Thằng… thằng bé chẳng lẽ thích nuôi mèo?
– Có thể là vậy. – Tôi đáp, mấy chú mèo bị bỏ rơi, có lẽ cậu ta sợ đem về mẹ không cho nuôi nên không dám nói, vì tôi đã từng mà, đem về nhưng chị không cho, thế là phải cho đứa bạn nuôi.
Cô gái mỉm cười hạnh phúc khiến tôi ngẩn ngơ… Quen quá…- Thật là… nó làm chị ngạc nhiên mãi.
Đoàng!!!
Tôi hoảng hốt, liền quay sang nơi phát ra âm thanh – Chuyện gì vậy??
– Tiếng súng! – Cô gái xanh mặt, mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đằng quầy tính tiền, trên tay cầm cây súng ngắn còn vương khói… Tôi trợn mắt nhìn, tên đó, khuôn mặt lấm lét chạy vào, bắt đại 1 cô nhóc bên cạnh làm con tin ngay khi cảnh sát vừa đuổi kịp…
– Này, bình tĩnh, chúng ta có thể thương lượng mà. – Giọng nói của 1 nữ cảnh sát vang lên. Khoan đã, âm thanh này… có chút quen thuộc… Tôi ngước nhìn, bóng dáng đó, gương mặt đó… Thế nhưng chẳng thể nhớ được…
– Hừ, tụi bây đến đây bắt tao mà còn thương lượng gì, vậy tao sẽ giết con bé này để coi lũ cảnh sát tụi bây làm gì được tao!!! – Tên tội phạm bị truy nã đáp lại bằng vẻ hoang mang. Tay dùng súng nhấn mạnh vào thái dương cô bé, làm em sợ phát khiếp khóc toáng lên. Tôi đứng trân mình trước hình ảnh trước mặt… Chợt một thân ảnh vụt qua, mái tóc hương hoa khẽ bay bay…
– Dừng lại!!! – Là cô gái! Giọng nói trong veo làm tâm điểm chú ý của mọi người. – Cô bé đó không có tội gì cả. Xin ông tha cho. – Cô gái nài nỉ, đôi mắt màu đen láy chứa sự lo lắng.
– Chị… – Tôi khẽ thì thầm, đôi mắt khâm phục nhìn cô gái dũng cảm.
Cô gái thở mạnh – Vậy tôi xin được làm con tin cho ông. – Tôi điếng người, cô ấy đang nghĩ gì vậy?? Không chỉ có tôi mà tất cả những con người trong tiệm ngạc nhiên nhìn, cùng một ý nghĩ. Đồng thời lúc đó, tôi nghe thấy tiếng nói trầm bên cạnh mình
– E… em vừa nói gì thế? Không, không được! – Là một người đàn ông tuổi khoảng hơn 20 tuổi, khuôn mặt hoảng hốt, run rẩy mà nói. Bên cạch đó, tôi thấy một đứa bé đang đứng nhìn, lập tức đoán được đây chắc hẳn là chồng và con của cô gái.
Cô gái lướt mắt nhìn sang, cười nhẹ, tôi có thể nghe thấy có gì đó nghẹn lại trong câu nói… – Không sao đâu. Em sẽ về mà, cùng về với anh và con…
Tên tội phạm run rẩy, tay cầm súng vừa dí vào thái dương con tin, rồi lại đưa ra cảnh cảo cô gái – Hừ, mày là cảnh sát phải không? Đừng gạt tao, giả làm con tin của tao rồi bắt tao chứ gì? Tao đâu có ngu!!! – Thấy hành động của hắn hoảng loạn, cô gái vội vàng biện minh
– Không, tôi chỉ là 1 người bình thường, tôi muốn giúp ông thoát khỏi đây.
(Còn tiếp)
/19
|