“Rốt cuộc cậu giấu tôi chuyện gì???” – Cô suy nghĩ, thầm lặng nhường cho cuộc đối thoại của hai người kia…
– À đúng rồi! Anh nhờ em đưa sách cho Ái Nhi rồi chứ? – Hắn hỏi nhỏ, nghe thấy tên của mình cô liền ngước nhìn
– Dạ rồi ạ! Cô ấy hỏi sao không thấy anh…
– Nếu cô ấy hỏi vậy thì cứ nói anh có việc bận nhé! Anh không muốn cô ấy biết mắt trái anh bị như thế này… Em cũng hiểu mà…
– Dạ em biết… cô ấy sẽ lo cho anh lắm! – Lớp trưởng vui vẻ nói, khẽ quay sang nháy mắt với cô rồi nhanh chóng chuồn đi, để lại mình cô đứng ngơ ngác chẳng biết phải làm gì…
– Ừm cảm ơn e… – Hắn chưa kịp nói hết câu thì một giọng nói quen thuộc vang lên
– Nói dối… – Và chủ nhân của giọng nói ấy là cô, hắn giật mình quay cả người lại, nhìn cô vẻ ngạc nhiên…
– Tại… tại… sao…cô lại…
– Tôi lên lấy điện thoại bỏ quên… – Cô nói, mặt nhìn chiếc điện thoại một lúc rồi nhìn hắn nói tiếp… – Nhưng nếu tôi không chạy lên thì chẳng biết anh giấu tôi bao nhiêu chuyện nữa?!!
– Em đã nghe hết rồi phải không? – Hắn lại trở về cái vẻ mặt điềm tỉnh đến bất thường ấy, hắn nghe cô xưng hắn là anh nên đổi cách gọi luôn, cô thì chỉ gật đầu…
– Thật ra… anh là ai? – Câu nói này trong thâm tâm cô vốn đã có từ rất lâu, nay mới dám hỏi…
Hắn cười buồn, đôi mắt không muốn nhìn vào người con gái trước mặt, nhẹ nhàng nói
– Em có thật là muốn biết?… – Một câu hỏi thật sự đã biết câu trả lời, cô nhìn hắn, chẳng lẽ thân phận của hắn ghê gớm đến thế sao?!! Cô im lặng gật đầu… sự tò mò đã đánh gục lấy cô…
– Được rồi… Anh sẽ bắt đầu vào câu chuyện 10 năm trước… – “10 năm trước!?!” là năm cô bị mất trí nhớ, nhưng tại sao lại trùng hợp vậy…? – Vào cái ngày định mệnh ấy… – Nói đến đây, cô như được đưa về quá khứ, những hình ảnh mờ ảo ấy lại rõ mồn một trước mắt cô…
~Trở về quá khứ~
Ngày hôm đó, ngày thứ sáu đẹp trời, tại một căn nhà khá lớn, được xây theo kiểu Pháp thập niên 90, có sự pha màu của hai màu trắng đen thanh tịnh, chiếc cổng cao 5 m và ngoài cổng là một gia đình… Trong đó, một cô bé 6 tuổi xinh xắn lon ton cứ hỏi này hỏi nọ
– Mẹ ơi, Chúng ta đi đâu vậy?
– Chúng ta đi đến nhà bạn chơi, con yêu à! – Một người phụ nữ tuổi tuy đã ngoài 30 nhưng vẻ đẹp hoàn toàn khiến người khác phải ngưỡng mộ, mái tóc dài đen óng được cột thấp, giản dị trong chiếc váy trắng hai dây, nhẹ nhàng ngồi xuống gần cô bé nói
– Nhà ai ạ? Con có quen không? – Cô bé lại ngây thơ hỏi
Một giọng nói khác vang lên, rất quen – Thật là…, đây là lần đầu em đến nhà người khác đấy! Nhỏ tiếng xíu đi, Ái Nhi à!!! – Chị cô bước đến, ra dáng con gái trong chiếc áo kiểu màu xanh nhạt, váy cao hơn đầu gối 2 cm, tóc ngắn ngang vai, đến gần búng mũi nhẹ vào cô
– Em nói đang ở tuổi học hỏi mà con – Từ sau lưng, giọng nói trầm ấm, người đàn ông trung niên, vẻ phong độ tưởng như vẫn còn trẻ lắm…
– A! Ba! – Ái Nhi vui mừng chạy đến vòng tay rắn chắn của ba mình, mẹ cô mỉm cười nhìn theo, chị cô cũng cười, nụ cười rất đẹp…
Bỗng chiếc cổng mở toan ra, từ trong bước ra là một gia đình khác… Mẹ cô quay người, mỉm cười nhìn một người phụ nữ cùng tuổi trang trọng trong chiếc đầm ôm sát vào cơ thể, hiện lên đường cong quyến rũ. Người kia cũng không do dự gì tiến đến gần ôm lấy mẹ cô, vui vẻ hỏi thăm, cò ba cô thì bắt tay với người kia cũng đang ở tuổi trung niên, nói chuyện có vẻ rất hợp nhau…
– Ôi! Lâu lắm rồi mới gặp cậu! – Mẹ cô lên tiếng vui mừng, người kia cũng đáp lại bằng một cái ôm chặt hơn… Hai người vui vẻ giới thiệu về gia đình mình… Song, cả hai gia đình cùng nhau vào nhà, trong phòng khách, mọi người nói chuyện rôm rả. Lúc đó, cô bé tên Ái Nhi đáng yêu chú ý đến người con trai trước mặt, hắn ta cao hơn cô một chút, trên người là chiếc áo sơ mi màu kem, quần dài đen. Hắn cũng nhìn cô rồi cười tự giới thiệu
– Chào! Anh là Cao Thành! 8 tuổi
Cô cũng đâu có vừa, nói luôn – Em là Ái Nhi! 6 tuổi
– Chà! Mới gặp nhau mà làm quen nhanh thế! – Giọng nói chen giữa hai đứa trẻ, cô ngước lên, là một anh chàng khoảng 18 tuổi khuôn mặt tựa giống hắn, anh ta cười nói với cô – Chào em!
– Dạ! Chào anh! – Cô lễ phép cúi người xuống chào, rồi khẽ nhìn lên người đằng sau, chị cô đứng phía sau quan sát cô nãy giờ – Chị hai sao không chào đi! Không ngoan đâu! – Cô chu mỏ nói, chị cô xém té ầm xuống đất, chị cô cười xoa đầu cô rồi quay sang nhìn anh của Cao Thành dịu dàng nói
– Chào anh, xin lỗi cô bé không làm phiền anh chứ?
– À, không, cô bé rất đáng yêu, rất giống em… – Anh ta cười cười. Chị cô cũng cười, nhìn hắn một chút, nói
– Em của anh phải không? Thật giống nhau… – Cả hai người cứ ngượng ngượng ngùng ngùng lúc sau cũng có chủ đề để nói. Trở lại hai đứa trẻ cute kia, đang nhìn nhau, một lúc sau, hắn lên tiếng
– Em muốn ra vườn không?
– Chi?- Cô hỏi lại
– Coi hoa chứ làm chi? – Hắn bật cười, không để cô hỏi thêm lời nào, liền nắm lấy tay cô mà chạy đi. Cô ngu ngơ nhìn hắn rồi cười tinh nghịch, chạy theo. Đến vườn hoa, đúng là rất rộng, trồng rất nhiều loại hoa khác nhau nhưng cô bé chỉ chăm chú nhìn vào một loài hoa xinh đẹp đang hé nở trong một góc vườn, hắn nhìn cô, rồi nhìn theo hướng đôi mắt ấy, hỏi
– Em thích hoa Lyly à?
– Ừm, hoa ấy rất đẹp, với lại mẹ em rất thích hoa Lyly – Cô cười – Ba nói hoa Lyly tượng trưng cho mẹ em!
Hắn nhìn cô một lúc rồi cười, nhanh bước tới, hái đóa hoa Lyly đẹp nhất trong sự ngỡ ngàng của cô, liền nói
– Anh làm gì vậy???
Hắn bước đến, đưa đóa hoa cho cô cười nói – Tặng em đấy! – Cô nhìn hắn, vẻ mặt ngac nhiên pha lẫn sự vui vẻ
– Thật sao!?!
Hắn gật đầu, tay đưa gần hơn, cô tủm tỉm nhận lấy đóa hoa, ôm ngay vào lòng “Cảm ơn anh”, hai đứa nói chuyện một hồi thì nghe tiếng cãi vả từ trong nhà nên chạy vào xem… Vừa bước vào thì thấy bốn người cả ba mẹ cô lẫn hắn đều đang đứng với tư thế phòng bị, mặt khuôn mặt khá tức giận nhưng chẳng làm được gì. Người đàn ông trước mặt cười khẩy, cô loáng thoáng nhìn thấy ông ta mặc chiếc áo khoác màu xanh lá sậm có nón, một phần bóng tối che đi khiến cô khó nhìn thấy mặt, cô định chạy ra thì chị cô ngăn lại, rồi tự mình bước ra hỏi
– Ai vậy ba mẹ?
Nghe âm thanh bất chợt vang lên sau lưng, cả năm người kia đều ngoái lại nhìn, mẹ cô trả lời, giọng tức giận
– Ông ta là người xấu!
– Người xấu? Tại sao ông ta lại ở đây?
– Ông ta đến đây để trả thù! – Mẹ của Cao Thành lên tiếng, khẽ nhìn quả bom trên tay cùng dụng cụ kích nổ trên tay ông ta
– Tại sao lại…? – Anh đinh lên tiếng nhưng bị ba cô quát
– Các con chỉ cần biết nhiêu đó là đủ rồi!!!
– Ba… Mẹ… – Cô nhỏ tiếng kêu, đôi mắt rưng nước, mẹ cô nhìn , chợt phát hiện trên tay cô ôm đóa hoa Lyly – Con… muốn…
– Con yêu, mẹ biết con sẽ rất buồn nhưng điều này không thể thay đổi, từ nay, hễ khi nào con nhìn thấy hoa Lyly cứ như là nhìn thấy mẹ và ba nhé! – Mẹ cô cười buồn, nhẹ nói với hai đứa con gái của mình rồi quay người nói với giọng nghiêm nghị – Bây giờ, các con mau chạy đi, ông ta đang trong tư thế này sẽ không đuổi theo các con đâu!
– Nhưng… – Chị cô do dự, nhưng hoàn toàn bị đánh gục, chị cô liền bế cô mà chạy đi, cả Cao Thành cũng vậy, cô chỉ thấy ông ta nhìn mọi người bằng ánh mắt căm thù đến cực độ… Cả bốn người chỉ vừa chạy cách căn nhà 5m thì…
BÙM!!!
Một tiếng nổ thật lớn từ căn nhà ấy, mọi thứ bị tàn phá trong phút chốc, do áp lực của bom khá lớn làm bốn con người kia bị đẩy ra một khoảng xa…
10′ sau, cảnh sát đã phong tỏa hiện trường một cách nhanh nhất, xe cứu thương lần lượt đưa những bệnh nhân đến bệnh viện chăm sóc…
Tại bệnh viện, sau khi kiểm tra lại tình hình của 4 người, bị nặng nhất lại là hai đứa trẻ chưa biết chuyện gì… Chị và anh khi tỉnh lại, họ thực rất sốc… thần chết đã cướp đi sinh mạng của nhưng người thân trong 1 giây ấy, những lúc vui vẻ giờ đây chỉ còn là kí ức. Một lúc thì vài cảnh sát bước vào, chắc ai cũng biết những vị này đến đây chỉ để đến lấy lời khai. Điều đau buồn nhất ở đây là họ phải nhớ lại những gì đã nhìn thấy trong giây phúc tử thần ấy… Chợt hai người nhớ ra, liền chạy đến bên giường hai đứa trẻ đang hôn mê, tình trạng ổn định
Chỉ trong vòng 4 tiếng đồng hồ, bản tin thời sự đã cập nhật đến thông tin chấn động này, vì cũng có vài vụ tương tự, thiệt hại khá lớn… 3 ngày sau, cô tỉnh dậy, vô thức nhìn xung quanh, rồi nhìn người bên cạnh đang vui mừng khôn xiết liên tục hỏi thăm cô, nhưng cô chỉ vỏn vẹn đáp lại một câu…
– Chị… là ai?
Chị cô từ vui mừng biến thành buồn bã, chị cô như bị đả kích lớn, chạy đi tìm bác sĩ hỏi rõ vì sao. Bác sĩ nói có thể đó là di chứng sau vụ nổ ấy, cô bị mất trí nhớ tạm thời.
~Bay về hiện tại~
– Khi đó, anh đã hôn mê suốt 2 năm trời, đó là lý do tại sao anh học cùng khối nhưng lại lớn tuổi hơn em 2 tuổi… – Hắn nói, nhìn lên bắt gặp lấy khuôn mặt cúi gằm của cô, không thể nhìn thấy cảm xúc nào trên ấy…
– Tại sao…? – Cô dần tiến đến gần hắn, cho đến khi cô cách hắn 2 m…
Bốp!!!
Một âm thanh không lường trước được vang lên, hắn ngạc nhiên đến nỗi đơ ra vài giây, ôm bên mặt đang ửng đỏ dấu 5 ngón tay, lắp bắp hỏi
– E… em… Tại… sao
– Kí ức ấy tôi cố giấu nó đi… Nhưng giờ anh lại… – Cô ngẩn lên, mọi nét mặt vẽ lên sự tức giận đến kì lạ, cô đúng là giấu chúng đi, cùng với sự chấn động nên cô hoàn toàn đã quên mất… Đôi mắt cô đẫm nước tự bao giờ, dần dần rơi như mưa, hai tay ôm lấy mặt, cô khóc. Lần đầu hắn thấy cô khóc nức nở như vậy. Hắn chỉ có thể nhẹ nhàng đón thân hình mảnh mai đang run lên vào lòng.
– Anh… xin lỗi! – Và hắn cũng không kiềm lòng được, vài giọt nước mắt cũng thay phiên nhau mà chạy xuống…
Autor: Gomenasai, lần này chap truyện viết dở quá! Lặp lại khá nhiều từ… Có gì, các bạn đọc xong nhận xét giúp. -T^T-
– À đúng rồi! Anh nhờ em đưa sách cho Ái Nhi rồi chứ? – Hắn hỏi nhỏ, nghe thấy tên của mình cô liền ngước nhìn
– Dạ rồi ạ! Cô ấy hỏi sao không thấy anh…
– Nếu cô ấy hỏi vậy thì cứ nói anh có việc bận nhé! Anh không muốn cô ấy biết mắt trái anh bị như thế này… Em cũng hiểu mà…
– Dạ em biết… cô ấy sẽ lo cho anh lắm! – Lớp trưởng vui vẻ nói, khẽ quay sang nháy mắt với cô rồi nhanh chóng chuồn đi, để lại mình cô đứng ngơ ngác chẳng biết phải làm gì…
– Ừm cảm ơn e… – Hắn chưa kịp nói hết câu thì một giọng nói quen thuộc vang lên
– Nói dối… – Và chủ nhân của giọng nói ấy là cô, hắn giật mình quay cả người lại, nhìn cô vẻ ngạc nhiên…
– Tại… tại… sao…cô lại…
– Tôi lên lấy điện thoại bỏ quên… – Cô nói, mặt nhìn chiếc điện thoại một lúc rồi nhìn hắn nói tiếp… – Nhưng nếu tôi không chạy lên thì chẳng biết anh giấu tôi bao nhiêu chuyện nữa?!!
– Em đã nghe hết rồi phải không? – Hắn lại trở về cái vẻ mặt điềm tỉnh đến bất thường ấy, hắn nghe cô xưng hắn là anh nên đổi cách gọi luôn, cô thì chỉ gật đầu…
– Thật ra… anh là ai? – Câu nói này trong thâm tâm cô vốn đã có từ rất lâu, nay mới dám hỏi…
Hắn cười buồn, đôi mắt không muốn nhìn vào người con gái trước mặt, nhẹ nhàng nói
– Em có thật là muốn biết?… – Một câu hỏi thật sự đã biết câu trả lời, cô nhìn hắn, chẳng lẽ thân phận của hắn ghê gớm đến thế sao?!! Cô im lặng gật đầu… sự tò mò đã đánh gục lấy cô…
– Được rồi… Anh sẽ bắt đầu vào câu chuyện 10 năm trước… – “10 năm trước!?!” là năm cô bị mất trí nhớ, nhưng tại sao lại trùng hợp vậy…? – Vào cái ngày định mệnh ấy… – Nói đến đây, cô như được đưa về quá khứ, những hình ảnh mờ ảo ấy lại rõ mồn một trước mắt cô…
~Trở về quá khứ~
Ngày hôm đó, ngày thứ sáu đẹp trời, tại một căn nhà khá lớn, được xây theo kiểu Pháp thập niên 90, có sự pha màu của hai màu trắng đen thanh tịnh, chiếc cổng cao 5 m và ngoài cổng là một gia đình… Trong đó, một cô bé 6 tuổi xinh xắn lon ton cứ hỏi này hỏi nọ
– Mẹ ơi, Chúng ta đi đâu vậy?
– Chúng ta đi đến nhà bạn chơi, con yêu à! – Một người phụ nữ tuổi tuy đã ngoài 30 nhưng vẻ đẹp hoàn toàn khiến người khác phải ngưỡng mộ, mái tóc dài đen óng được cột thấp, giản dị trong chiếc váy trắng hai dây, nhẹ nhàng ngồi xuống gần cô bé nói
– Nhà ai ạ? Con có quen không? – Cô bé lại ngây thơ hỏi
Một giọng nói khác vang lên, rất quen – Thật là…, đây là lần đầu em đến nhà người khác đấy! Nhỏ tiếng xíu đi, Ái Nhi à!!! – Chị cô bước đến, ra dáng con gái trong chiếc áo kiểu màu xanh nhạt, váy cao hơn đầu gối 2 cm, tóc ngắn ngang vai, đến gần búng mũi nhẹ vào cô
– Em nói đang ở tuổi học hỏi mà con – Từ sau lưng, giọng nói trầm ấm, người đàn ông trung niên, vẻ phong độ tưởng như vẫn còn trẻ lắm…
– A! Ba! – Ái Nhi vui mừng chạy đến vòng tay rắn chắn của ba mình, mẹ cô mỉm cười nhìn theo, chị cô cũng cười, nụ cười rất đẹp…
Bỗng chiếc cổng mở toan ra, từ trong bước ra là một gia đình khác… Mẹ cô quay người, mỉm cười nhìn một người phụ nữ cùng tuổi trang trọng trong chiếc đầm ôm sát vào cơ thể, hiện lên đường cong quyến rũ. Người kia cũng không do dự gì tiến đến gần ôm lấy mẹ cô, vui vẻ hỏi thăm, cò ba cô thì bắt tay với người kia cũng đang ở tuổi trung niên, nói chuyện có vẻ rất hợp nhau…
– Ôi! Lâu lắm rồi mới gặp cậu! – Mẹ cô lên tiếng vui mừng, người kia cũng đáp lại bằng một cái ôm chặt hơn… Hai người vui vẻ giới thiệu về gia đình mình… Song, cả hai gia đình cùng nhau vào nhà, trong phòng khách, mọi người nói chuyện rôm rả. Lúc đó, cô bé tên Ái Nhi đáng yêu chú ý đến người con trai trước mặt, hắn ta cao hơn cô một chút, trên người là chiếc áo sơ mi màu kem, quần dài đen. Hắn cũng nhìn cô rồi cười tự giới thiệu
– Chào! Anh là Cao Thành! 8 tuổi
Cô cũng đâu có vừa, nói luôn – Em là Ái Nhi! 6 tuổi
– Chà! Mới gặp nhau mà làm quen nhanh thế! – Giọng nói chen giữa hai đứa trẻ, cô ngước lên, là một anh chàng khoảng 18 tuổi khuôn mặt tựa giống hắn, anh ta cười nói với cô – Chào em!
– Dạ! Chào anh! – Cô lễ phép cúi người xuống chào, rồi khẽ nhìn lên người đằng sau, chị cô đứng phía sau quan sát cô nãy giờ – Chị hai sao không chào đi! Không ngoan đâu! – Cô chu mỏ nói, chị cô xém té ầm xuống đất, chị cô cười xoa đầu cô rồi quay sang nhìn anh của Cao Thành dịu dàng nói
– Chào anh, xin lỗi cô bé không làm phiền anh chứ?
– À, không, cô bé rất đáng yêu, rất giống em… – Anh ta cười cười. Chị cô cũng cười, nhìn hắn một chút, nói
– Em của anh phải không? Thật giống nhau… – Cả hai người cứ ngượng ngượng ngùng ngùng lúc sau cũng có chủ đề để nói. Trở lại hai đứa trẻ cute kia, đang nhìn nhau, một lúc sau, hắn lên tiếng
– Em muốn ra vườn không?
– Chi?- Cô hỏi lại
– Coi hoa chứ làm chi? – Hắn bật cười, không để cô hỏi thêm lời nào, liền nắm lấy tay cô mà chạy đi. Cô ngu ngơ nhìn hắn rồi cười tinh nghịch, chạy theo. Đến vườn hoa, đúng là rất rộng, trồng rất nhiều loại hoa khác nhau nhưng cô bé chỉ chăm chú nhìn vào một loài hoa xinh đẹp đang hé nở trong một góc vườn, hắn nhìn cô, rồi nhìn theo hướng đôi mắt ấy, hỏi
– Em thích hoa Lyly à?
– Ừm, hoa ấy rất đẹp, với lại mẹ em rất thích hoa Lyly – Cô cười – Ba nói hoa Lyly tượng trưng cho mẹ em!
Hắn nhìn cô một lúc rồi cười, nhanh bước tới, hái đóa hoa Lyly đẹp nhất trong sự ngỡ ngàng của cô, liền nói
– Anh làm gì vậy???
Hắn bước đến, đưa đóa hoa cho cô cười nói – Tặng em đấy! – Cô nhìn hắn, vẻ mặt ngac nhiên pha lẫn sự vui vẻ
– Thật sao!?!
Hắn gật đầu, tay đưa gần hơn, cô tủm tỉm nhận lấy đóa hoa, ôm ngay vào lòng “Cảm ơn anh”, hai đứa nói chuyện một hồi thì nghe tiếng cãi vả từ trong nhà nên chạy vào xem… Vừa bước vào thì thấy bốn người cả ba mẹ cô lẫn hắn đều đang đứng với tư thế phòng bị, mặt khuôn mặt khá tức giận nhưng chẳng làm được gì. Người đàn ông trước mặt cười khẩy, cô loáng thoáng nhìn thấy ông ta mặc chiếc áo khoác màu xanh lá sậm có nón, một phần bóng tối che đi khiến cô khó nhìn thấy mặt, cô định chạy ra thì chị cô ngăn lại, rồi tự mình bước ra hỏi
– Ai vậy ba mẹ?
Nghe âm thanh bất chợt vang lên sau lưng, cả năm người kia đều ngoái lại nhìn, mẹ cô trả lời, giọng tức giận
– Ông ta là người xấu!
– Người xấu? Tại sao ông ta lại ở đây?
– Ông ta đến đây để trả thù! – Mẹ của Cao Thành lên tiếng, khẽ nhìn quả bom trên tay cùng dụng cụ kích nổ trên tay ông ta
– Tại sao lại…? – Anh đinh lên tiếng nhưng bị ba cô quát
– Các con chỉ cần biết nhiêu đó là đủ rồi!!!
– Ba… Mẹ… – Cô nhỏ tiếng kêu, đôi mắt rưng nước, mẹ cô nhìn , chợt phát hiện trên tay cô ôm đóa hoa Lyly – Con… muốn…
– Con yêu, mẹ biết con sẽ rất buồn nhưng điều này không thể thay đổi, từ nay, hễ khi nào con nhìn thấy hoa Lyly cứ như là nhìn thấy mẹ và ba nhé! – Mẹ cô cười buồn, nhẹ nói với hai đứa con gái của mình rồi quay người nói với giọng nghiêm nghị – Bây giờ, các con mau chạy đi, ông ta đang trong tư thế này sẽ không đuổi theo các con đâu!
– Nhưng… – Chị cô do dự, nhưng hoàn toàn bị đánh gục, chị cô liền bế cô mà chạy đi, cả Cao Thành cũng vậy, cô chỉ thấy ông ta nhìn mọi người bằng ánh mắt căm thù đến cực độ… Cả bốn người chỉ vừa chạy cách căn nhà 5m thì…
BÙM!!!
Một tiếng nổ thật lớn từ căn nhà ấy, mọi thứ bị tàn phá trong phút chốc, do áp lực của bom khá lớn làm bốn con người kia bị đẩy ra một khoảng xa…
10′ sau, cảnh sát đã phong tỏa hiện trường một cách nhanh nhất, xe cứu thương lần lượt đưa những bệnh nhân đến bệnh viện chăm sóc…
Tại bệnh viện, sau khi kiểm tra lại tình hình của 4 người, bị nặng nhất lại là hai đứa trẻ chưa biết chuyện gì… Chị và anh khi tỉnh lại, họ thực rất sốc… thần chết đã cướp đi sinh mạng của nhưng người thân trong 1 giây ấy, những lúc vui vẻ giờ đây chỉ còn là kí ức. Một lúc thì vài cảnh sát bước vào, chắc ai cũng biết những vị này đến đây chỉ để đến lấy lời khai. Điều đau buồn nhất ở đây là họ phải nhớ lại những gì đã nhìn thấy trong giây phúc tử thần ấy… Chợt hai người nhớ ra, liền chạy đến bên giường hai đứa trẻ đang hôn mê, tình trạng ổn định
Chỉ trong vòng 4 tiếng đồng hồ, bản tin thời sự đã cập nhật đến thông tin chấn động này, vì cũng có vài vụ tương tự, thiệt hại khá lớn… 3 ngày sau, cô tỉnh dậy, vô thức nhìn xung quanh, rồi nhìn người bên cạnh đang vui mừng khôn xiết liên tục hỏi thăm cô, nhưng cô chỉ vỏn vẹn đáp lại một câu…
– Chị… là ai?
Chị cô từ vui mừng biến thành buồn bã, chị cô như bị đả kích lớn, chạy đi tìm bác sĩ hỏi rõ vì sao. Bác sĩ nói có thể đó là di chứng sau vụ nổ ấy, cô bị mất trí nhớ tạm thời.
~Bay về hiện tại~
– Khi đó, anh đã hôn mê suốt 2 năm trời, đó là lý do tại sao anh học cùng khối nhưng lại lớn tuổi hơn em 2 tuổi… – Hắn nói, nhìn lên bắt gặp lấy khuôn mặt cúi gằm của cô, không thể nhìn thấy cảm xúc nào trên ấy…
– Tại sao…? – Cô dần tiến đến gần hắn, cho đến khi cô cách hắn 2 m…
Bốp!!!
Một âm thanh không lường trước được vang lên, hắn ngạc nhiên đến nỗi đơ ra vài giây, ôm bên mặt đang ửng đỏ dấu 5 ngón tay, lắp bắp hỏi
– E… em… Tại… sao
– Kí ức ấy tôi cố giấu nó đi… Nhưng giờ anh lại… – Cô ngẩn lên, mọi nét mặt vẽ lên sự tức giận đến kì lạ, cô đúng là giấu chúng đi, cùng với sự chấn động nên cô hoàn toàn đã quên mất… Đôi mắt cô đẫm nước tự bao giờ, dần dần rơi như mưa, hai tay ôm lấy mặt, cô khóc. Lần đầu hắn thấy cô khóc nức nở như vậy. Hắn chỉ có thể nhẹ nhàng đón thân hình mảnh mai đang run lên vào lòng.
– Anh… xin lỗi! – Và hắn cũng không kiềm lòng được, vài giọt nước mắt cũng thay phiên nhau mà chạy xuống…
Autor: Gomenasai, lần này chap truyện viết dở quá! Lặp lại khá nhiều từ… Có gì, các bạn đọc xong nhận xét giúp. -T^T-
/19
|