*Hình ảnh trên chỉ mang tính minh họa cho chap truyện!*Tại kiếm hông thấy hình nào phù hợp, lấy đại luôn
Về nhà, cô như người mất hồn, chị cô thấy vậy lo lắng hỏi thăm, cô lắc đầu bảo không sao rồi chạy lên phòng đóng sầm cửa lại… Lấy cánh cửa làm điểm tựa mà ngồi xuống, nhanh thu mình lại, hai tay ôm chân, mặt gục xuống hai đầu gối mặc cho những giọt nước mắt lả chả rơi xuống. Thầm suy nghĩ: “Tại sao…? Tại sao…?”. Tối đó cô không ăn uống được gì, cứ nhốt mình trong phòng, dù chị cô gọi thế nào cũng không thèm để ý đến, thậm chí không còn nghe… Cô đang chìm sâu trong nỗi tuyệt vọng. Một lúc sau, chị cô đứng ngoài cửa phòng, gõ cửa nhẹ nhàng nói
– Ái Nhi… Em mở cửa cho chị được không? Chị muốn nói chuyện với em… Nhưng nếu em không muốn thì thôi…
Chị chờ đợi, mong một âm thanh nào đó vang lên nhưng không được đáp lại, chị đành thất thiểu mà quay lưng đi xuống… Chợt, tiếng cánh cửa hé mở, chị thầm mừng trong lòng, nhanh bước vào. Cô đang ngồi trên giường, trên người vận bộ đồ ngủ màu xanh nhạt cùng những cánh hoa anh đào đẹp đẽ, mắt nhìn vô định hướng ngoài cửa sổ, nơi đang ẩn chứa bầu trời đêm màu tím sậm và ánh trăng nhè nhẹ với vẻ nào đó… U sầu? Hay một nét đẹp bí ẩn? Cô dần dần dịch chuyển ánh mắt mình để cảm nhận được sự hiện diện của người kia… Đôi mắt đỏ hoe ấy làm chị cô lo lắng hỏi
– Ái Nhi, em… tại sao em lại khóc? Có chuyện gì, nói cho chị nghe được không? Có thê chị sẽ… – Nhưng chị cô chưa nói hết câu thì…
– Chị sẽ không giúp được gì đâu… Em biết chị sẽ rất buồn nhưng điều này không thể thay đổi… Về kí ức của 10 năm trước… – Nói đến đây, cô dừng lại, biểu cảm trên mặt chị ngạc nhiên không nói nên lời, câu nói vừa nãy của cô rất giống… rất giống… Mẹ!!!
– Em… Em… đã nhớ lại rồi sao!?!
– Không hẳn, em chỉ nhớ được một vài chi tiết… Tất cả là nhờ Cao Thành đã kể…
– Cao Thành!?? Cậu ta… Làm sao biết được… – Nghe đến tên của hắn, chị cô không khỏi đơ lại vài giây, làm sao một người ngoài lại biết về quá khứ ấy… Không lẽ…
– Chị còn nhớ lúc chúng ta đến nhà người bạn của cha, mẹ không? Khi đó, em làm quen với một cậu bé khoảng 8 tuổi…
– Không thể… nào?! Chẳng lẽ… Cậu bé đó… là Cao Thành!!!
– Chị đoán đúng rồi! Anh ấy cũng là một trong chúng ta, biết được điều này! – Đôi mắt cô ánh lên sự buồn rười rượi
Chị cô nhìn cô rồi lại nhìn đi nơi khác, chị không muốn nhìn thấy ánh mắt như xoáy thẳng vào tâm hồn người khác ấy. Cô không nói chỉ lẳng lặng, rơi nước mắt. Căn nhà giờ đây bị bao trùm bởi sự im lặng đến kì lạ. Tối hôm đó, cô gặp ác mộng. Trong giấc mơ, cô thấy mình được đi chơi chung với bố mẹ và chị nữa, bỗng một người đàn ông xuất hiện, chị và cô cùng nhau chạy đi, rồi căn nhà cháy, lửa đỏ rực nhanh nuốt chửng lấy con mồi… Người đàn ông kia vẫn không buông tha, cứ đuổi theo cô mãi… \
– AAAAAAAAA!!! Ha… ha… ha… – Cô choàng tỉnh giấc khi người đàn ông kia sắp bắt được cô. Nghe ttiếng thét chị ngay lập tức chạy sang hỏi
– Có… Có chuyện gì vậy? Em không sao chứ?… – Chị cô bước đến gần, cô liền chồm người đến ôm chị khóc sướt mướt, kể từ nãy giờ mình đã thấy những gì.
.
.
.
~o0o~ NGÀY HÔM SAU~o0o~
Có thể gọi là một ngày xui xẻo của cô, thay đồ thì xém bị ướt, ăn sang lại suýt bị đổ, đi học mà lộn đường mới ghê!
Cô gục xuống bàn khi tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên, nhỏ bước gần hỏi, cô cười nói tại hôm qua mất ngủ nên giờ mệt. Hôm nay mới để ý, nhìn nhỏ tươi tỉnh hẳn ra, cô nghĩ nhỏ chắc đã quên tên Cao Thành… À giờ cô cảm thấy sao sao khi nhắc đến tên hắn nên im lặng luôn… Nhỏ và cô ‘tám’ một lúc thì vài người bạn nói có người gặp. Thật là, dạo này có nhiều người tìm cô… Vừa bước ra thì thấy một chàng trai cao to, khuôn mặt thanh tú hút hồn người khác nhưng đối với cô thì khá bình thường, chắc vì nhìn mặt hắn hoài nên quen, hắn cũng là một trong những hotboy trong lớp.
– Chào em! Có phải em là lớp phó văn thể mĩ? – Anh ta cười, hỏi
– À… Vâng! – Cô gật đầu, mặt ngu ngơ nhìn anh
– Anh là Khang, hội trưởng hội học sinh
– A! Hội trưởng hội học sinh!!?Em là Ái Nhi… Anh… anh đến đây tìm em có việc gì ạ?
– Tuần sau, trường sẽ tổ chức Đại hội kỉ niệm 20 năm thành lập nên anh đi thông báo cho các lớp.
– Em sẽ thông báo lại cho lớp. – Cô gật đầu cười
– Ừm, còn nữa… – Anh nói tiếp
Hết giờ ra chơi, cô bước vào nói gì đó với lớp trưởng, thật may tiết này là tự túc, học sinh tự quản lớp nên dễ dàng thông báo
– À các bạn, Tuần sau trường chúng ta sẽ tổ chức Đại hội để kỉ niệm 20 năm thành lập, Ái Nhi có việc thông báo về hoạt động lần này. – Cậu lớp trưởng đứng trên bục, nhìn các bạn, nói xong rồi quay sang ám chỉ cho Ái Nhi
– Như lớp trưởng đã nói, nhà trường còn đề nghị mỗi lớp sẽ đăng kí nhiều nhất là 3 tiết mục để góp vui. Theo tớ nghĩ, lớp ta có thể nói là kha khá về âm nhạc nên đăng kí luôn 2 tiết mục, được không? – Cô giải thích, hình như mọi người đang bàn thì phải, bỗng một bạn nam đứng lên nói
– Nếu 2 tiết mục thì chúng ta tùy sở thích mà tham gia? – Cô gật đầu
– Hay là ca hợp xướng đi! – Một bạn nữ A đóng góp ý kiến
– Nhảy hiện đại đi! – Một bạn nam B lại thêm vào
– Ca hợp xướng!
– Nhảy hiện đại!
– Hợp xướng!
– Nhảy! – Hình như hai người này là ‘oan gia’ thì phải, trong lớp luôn luôn cãi nhau [-_-!]
– Nào nào, có đến 2 tiết mục cơ mà! – Lớp trưởng đành lên tiếng ngăn cản màn đấu khẩu này lại
– Ờ ha! – Hai người kia cùng đồng thanh rồi lườm nhau…
– Vậy tiết mục của chúng ta là ca hợp xướng và nhảy hiện đại nhé! Ai muốn tham gia thì nói với hai bạn kia nhé! – Cô cười tươi kết luận
– Nhưng tớ thấy bạn C hát cũng rất hay mà! Không tham gia thì uổng lắm – Một bạn nữ khác góp ý
C nghe thấy tên mình liền nhảy dựng – Ơ, tớ… tớ có hát hay đâu?!!
– Cậu không nhớ lúc trước tiết âm nhạc cậu hát đó! Ai cũng kêu cậu hát lại đó!!! – Bạn ngồi kế bên chen cmn vô luôn…
Ngập ngừng một lúc thì C cũng chịu đơn ca cho tiết mục thứ 3 tăng thêm phần sinh động. Lớp này được cái là rất đoàn kết.
– À còn về phần trang phục thì… – Nói đến đây, cô im bặt, suýt tí quên rồi, đồ đâu mà mặc
– Không sao! Mẹ tớ là nhà thiết kế, có gì tớ nhờ mẹ may cho mỗi người một bộ! Có phải ai không tham gia vào tiết mục thì sẽ dự hội đúng không? – Nhỏ giơ tay. Cũng may lớp này có 25 HS thôi nếu không thì sạc nghiệp…
– Đúng, nhưng thế có được không? – Cô hơi ngại, thấy nhỏ gật đầu, cô cũng yên tâm nói tiếp – Vây thế nhé! Đại hội dự kiến sẽ tổ chức tại hội trường, có gì thay đổi tớ sẽ thông báo thêm! – Quay sang cậu lớp trưởng nói “Cảm ơn!”.
2 ngày sau, Khang lại đến tìm cô. Đúng lúc danh sách cũng được hoàn thành nhanh chóng nên cô cũng yên mà nói chuyện với anh.
– Thế nào? Em đã thông báo rồi phải không? – Anh cười nhìn cô đang cầm vài tờ giấy có chữ viết
– Dạ rôi ạ! Lớp em đăng kí 3 tiết mục!
– 3 cơ á?!! Nhiều thế! – Anh ngạc nhiên ra mặt, rồi bật cười
– Lớp em có nhiều ‘thành phần’ âm nhạc mà!!
– Ừm, vậy em có danh sách chưa?
– Rồi luôn! Đây! – Nói xong cô liền đưa mấy tờ giấy lúc nãy ra. – Nói khái quát là 3 tiết mục đó gồm: Nhóm hát hợp xướng có 5 người tham gia, nhóm nhảy hiện đại có 12 người tham gia, còn lại là đơn ca, và trang phục thì đang được chuẩn bị, khoảng 3,4 ngày nữa sẽ xong! – Cô nói một lèo luôn cho đỡ rối
Anh gật đầu có vẻ hài lòng – Em làm việc rất có hiệu quả!
– Không chỉ có em, em có nhờ mấy người bạn giúp nữa cơ! – Cô vui vẻ nói. Cứ thế mà cô và anh nói chuyện rất hợp, anh và cô có rất nhiều sở thích giống nhau. Hình như ở đằng xa kia, một hình bóng đang đứng đó quan sát và thấy hết một thứ. Tim người đó bất chợt như lỡ một nhịp, một cảm giác kì lạ, có chút buồn, có chút ganh tị, có chút ngại ngùng,…
Hôm nay cô phải ở lại họp cho Đại hội sắp tới, đây là nhiệm vụ của lớp phó văn thể mĩ cơ mà!Thế là về trễ. Con đường hôm nay vắng vẻ thật! Đi một thấy sợ khiếp, bỗng từ đâu, một tên nào đó xuất hiện làm cô đụng sầm vào. Cô ngước lên, đó là một tên du côn, đầu thì quấn một cái khăn màu đen có hình đầu lâu trông như hải tặc ý, trên mặt có vài vết sẹo, thân thì to. Tên đó cười khẩy, nhìn cô rồi chẹp miệng. Các bạn cứ tưởng tượng hắn sẽ nói những gì… Y như trong phim ấy. Định dùng vũ lực xử nhưng chưa kịp ra tay thì tên đó đã nằm dưới đất, tay run run ôm chỗ ‘ba chấm’ mà không nói nên được gì. Cô chưa kịp phát giác ra chuyện gì thì bị lôi đi, cái cảnh này quen lắm!!! Cô í ớ một hồi thì người kia mới dừng lại tại một con hẻm [o.0?! :v] Cô bị ép sát vào tường, tên kia hai tay chống lên tường, chỉ chừa một khoảng cách nhất định để cho cô thoải mái. Bấy giờ cô mới phát hiện người đối diện là… Cao Thành!!!
– Anh… Anh làm gì vậy? Mau tránh ra! – Cô bất giác đỏ mặt, định lấy tay đẩy hắn ra nhưng hắn lên tiếng trước khi cô làm
– Em không nghe cũng được, nhưng xin em… xin em… để anh nói điều này… – Biểu cảm buồn thiu của hắn làm cô siêu lòng, đành gật đầu.
– Anh… Sau sự việc đó, tưởng chừng sẽ không bao giờ gặp lại em… Nhưng anh đã lầm… anh chuyển nhà đến đây sống, và thấy em… Anh và em học cùng trường từ năm tiểu học, rồi trung học và năm cấp 3 này… Lúc đầu anh chẳng có cảm giác gì… Nhưng mấy tháng anh làm quen, nói chuyện với em… anh cảm thấy… – Nói đến đây, hắn đỏ mặt – Liệu… em có chấp nhận anh không?
Cô tròn mắt nhìn hắn, chấp nhận gì chứ?!! Nhìn thấy cô trố mắt nhìn, hắn nói thêm – Nếu em thấy hơi khó xử thì cứ suy nghĩ nhé! Nhưng… anh sẽ không thua đâu cái tên Khang đó đâu!!! – Nói xong thì hắn buông tay xuống cười. Cô lại đỏ mặt. Hắn về trước, cô vẫn đứng đó, trên môi hiện hữu một đường cong tuyệt mĩ, khẽ thì thầm trong gió
– Thật là… Ai lại để anh thua chứ!!!
Cùng lúc, tại nơi nào đó, có người… – Ắt-xì! Ai nhắc mình thế! – Chắc ai cũng biết người đó rồi nhỉ! ^o^~
Autor: Chap truyện có gì sai sót, mong m.n góp ý giúp au nha!
Về nhà, cô như người mất hồn, chị cô thấy vậy lo lắng hỏi thăm, cô lắc đầu bảo không sao rồi chạy lên phòng đóng sầm cửa lại… Lấy cánh cửa làm điểm tựa mà ngồi xuống, nhanh thu mình lại, hai tay ôm chân, mặt gục xuống hai đầu gối mặc cho những giọt nước mắt lả chả rơi xuống. Thầm suy nghĩ: “Tại sao…? Tại sao…?”. Tối đó cô không ăn uống được gì, cứ nhốt mình trong phòng, dù chị cô gọi thế nào cũng không thèm để ý đến, thậm chí không còn nghe… Cô đang chìm sâu trong nỗi tuyệt vọng. Một lúc sau, chị cô đứng ngoài cửa phòng, gõ cửa nhẹ nhàng nói
– Ái Nhi… Em mở cửa cho chị được không? Chị muốn nói chuyện với em… Nhưng nếu em không muốn thì thôi…
Chị chờ đợi, mong một âm thanh nào đó vang lên nhưng không được đáp lại, chị đành thất thiểu mà quay lưng đi xuống… Chợt, tiếng cánh cửa hé mở, chị thầm mừng trong lòng, nhanh bước vào. Cô đang ngồi trên giường, trên người vận bộ đồ ngủ màu xanh nhạt cùng những cánh hoa anh đào đẹp đẽ, mắt nhìn vô định hướng ngoài cửa sổ, nơi đang ẩn chứa bầu trời đêm màu tím sậm và ánh trăng nhè nhẹ với vẻ nào đó… U sầu? Hay một nét đẹp bí ẩn? Cô dần dần dịch chuyển ánh mắt mình để cảm nhận được sự hiện diện của người kia… Đôi mắt đỏ hoe ấy làm chị cô lo lắng hỏi
– Ái Nhi, em… tại sao em lại khóc? Có chuyện gì, nói cho chị nghe được không? Có thê chị sẽ… – Nhưng chị cô chưa nói hết câu thì…
– Chị sẽ không giúp được gì đâu… Em biết chị sẽ rất buồn nhưng điều này không thể thay đổi… Về kí ức của 10 năm trước… – Nói đến đây, cô dừng lại, biểu cảm trên mặt chị ngạc nhiên không nói nên lời, câu nói vừa nãy của cô rất giống… rất giống… Mẹ!!!
– Em… Em… đã nhớ lại rồi sao!?!
– Không hẳn, em chỉ nhớ được một vài chi tiết… Tất cả là nhờ Cao Thành đã kể…
– Cao Thành!?? Cậu ta… Làm sao biết được… – Nghe đến tên của hắn, chị cô không khỏi đơ lại vài giây, làm sao một người ngoài lại biết về quá khứ ấy… Không lẽ…
– Chị còn nhớ lúc chúng ta đến nhà người bạn của cha, mẹ không? Khi đó, em làm quen với một cậu bé khoảng 8 tuổi…
– Không thể… nào?! Chẳng lẽ… Cậu bé đó… là Cao Thành!!!
– Chị đoán đúng rồi! Anh ấy cũng là một trong chúng ta, biết được điều này! – Đôi mắt cô ánh lên sự buồn rười rượi
Chị cô nhìn cô rồi lại nhìn đi nơi khác, chị không muốn nhìn thấy ánh mắt như xoáy thẳng vào tâm hồn người khác ấy. Cô không nói chỉ lẳng lặng, rơi nước mắt. Căn nhà giờ đây bị bao trùm bởi sự im lặng đến kì lạ. Tối hôm đó, cô gặp ác mộng. Trong giấc mơ, cô thấy mình được đi chơi chung với bố mẹ và chị nữa, bỗng một người đàn ông xuất hiện, chị và cô cùng nhau chạy đi, rồi căn nhà cháy, lửa đỏ rực nhanh nuốt chửng lấy con mồi… Người đàn ông kia vẫn không buông tha, cứ đuổi theo cô mãi… \
– AAAAAAAAA!!! Ha… ha… ha… – Cô choàng tỉnh giấc khi người đàn ông kia sắp bắt được cô. Nghe ttiếng thét chị ngay lập tức chạy sang hỏi
– Có… Có chuyện gì vậy? Em không sao chứ?… – Chị cô bước đến gần, cô liền chồm người đến ôm chị khóc sướt mướt, kể từ nãy giờ mình đã thấy những gì.
.
.
.
~o0o~ NGÀY HÔM SAU~o0o~
Có thể gọi là một ngày xui xẻo của cô, thay đồ thì xém bị ướt, ăn sang lại suýt bị đổ, đi học mà lộn đường mới ghê!
Cô gục xuống bàn khi tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên, nhỏ bước gần hỏi, cô cười nói tại hôm qua mất ngủ nên giờ mệt. Hôm nay mới để ý, nhìn nhỏ tươi tỉnh hẳn ra, cô nghĩ nhỏ chắc đã quên tên Cao Thành… À giờ cô cảm thấy sao sao khi nhắc đến tên hắn nên im lặng luôn… Nhỏ và cô ‘tám’ một lúc thì vài người bạn nói có người gặp. Thật là, dạo này có nhiều người tìm cô… Vừa bước ra thì thấy một chàng trai cao to, khuôn mặt thanh tú hút hồn người khác nhưng đối với cô thì khá bình thường, chắc vì nhìn mặt hắn hoài nên quen, hắn cũng là một trong những hotboy trong lớp.
– Chào em! Có phải em là lớp phó văn thể mĩ? – Anh ta cười, hỏi
– À… Vâng! – Cô gật đầu, mặt ngu ngơ nhìn anh
– Anh là Khang, hội trưởng hội học sinh
– A! Hội trưởng hội học sinh!!?Em là Ái Nhi… Anh… anh đến đây tìm em có việc gì ạ?
– Tuần sau, trường sẽ tổ chức Đại hội kỉ niệm 20 năm thành lập nên anh đi thông báo cho các lớp.
– Em sẽ thông báo lại cho lớp. – Cô gật đầu cười
– Ừm, còn nữa… – Anh nói tiếp
Hết giờ ra chơi, cô bước vào nói gì đó với lớp trưởng, thật may tiết này là tự túc, học sinh tự quản lớp nên dễ dàng thông báo
– À các bạn, Tuần sau trường chúng ta sẽ tổ chức Đại hội để kỉ niệm 20 năm thành lập, Ái Nhi có việc thông báo về hoạt động lần này. – Cậu lớp trưởng đứng trên bục, nhìn các bạn, nói xong rồi quay sang ám chỉ cho Ái Nhi
– Như lớp trưởng đã nói, nhà trường còn đề nghị mỗi lớp sẽ đăng kí nhiều nhất là 3 tiết mục để góp vui. Theo tớ nghĩ, lớp ta có thể nói là kha khá về âm nhạc nên đăng kí luôn 2 tiết mục, được không? – Cô giải thích, hình như mọi người đang bàn thì phải, bỗng một bạn nam đứng lên nói
– Nếu 2 tiết mục thì chúng ta tùy sở thích mà tham gia? – Cô gật đầu
– Hay là ca hợp xướng đi! – Một bạn nữ A đóng góp ý kiến
– Nhảy hiện đại đi! – Một bạn nam B lại thêm vào
– Ca hợp xướng!
– Nhảy hiện đại!
– Hợp xướng!
– Nhảy! – Hình như hai người này là ‘oan gia’ thì phải, trong lớp luôn luôn cãi nhau [-_-!]
– Nào nào, có đến 2 tiết mục cơ mà! – Lớp trưởng đành lên tiếng ngăn cản màn đấu khẩu này lại
– Ờ ha! – Hai người kia cùng đồng thanh rồi lườm nhau…
– Vậy tiết mục của chúng ta là ca hợp xướng và nhảy hiện đại nhé! Ai muốn tham gia thì nói với hai bạn kia nhé! – Cô cười tươi kết luận
– Nhưng tớ thấy bạn C hát cũng rất hay mà! Không tham gia thì uổng lắm – Một bạn nữ khác góp ý
C nghe thấy tên mình liền nhảy dựng – Ơ, tớ… tớ có hát hay đâu?!!
– Cậu không nhớ lúc trước tiết âm nhạc cậu hát đó! Ai cũng kêu cậu hát lại đó!!! – Bạn ngồi kế bên chen cmn vô luôn…
Ngập ngừng một lúc thì C cũng chịu đơn ca cho tiết mục thứ 3 tăng thêm phần sinh động. Lớp này được cái là rất đoàn kết.
– À còn về phần trang phục thì… – Nói đến đây, cô im bặt, suýt tí quên rồi, đồ đâu mà mặc
– Không sao! Mẹ tớ là nhà thiết kế, có gì tớ nhờ mẹ may cho mỗi người một bộ! Có phải ai không tham gia vào tiết mục thì sẽ dự hội đúng không? – Nhỏ giơ tay. Cũng may lớp này có 25 HS thôi nếu không thì sạc nghiệp…
– Đúng, nhưng thế có được không? – Cô hơi ngại, thấy nhỏ gật đầu, cô cũng yên tâm nói tiếp – Vây thế nhé! Đại hội dự kiến sẽ tổ chức tại hội trường, có gì thay đổi tớ sẽ thông báo thêm! – Quay sang cậu lớp trưởng nói “Cảm ơn!”.
2 ngày sau, Khang lại đến tìm cô. Đúng lúc danh sách cũng được hoàn thành nhanh chóng nên cô cũng yên mà nói chuyện với anh.
– Thế nào? Em đã thông báo rồi phải không? – Anh cười nhìn cô đang cầm vài tờ giấy có chữ viết
– Dạ rôi ạ! Lớp em đăng kí 3 tiết mục!
– 3 cơ á?!! Nhiều thế! – Anh ngạc nhiên ra mặt, rồi bật cười
– Lớp em có nhiều ‘thành phần’ âm nhạc mà!!
– Ừm, vậy em có danh sách chưa?
– Rồi luôn! Đây! – Nói xong cô liền đưa mấy tờ giấy lúc nãy ra. – Nói khái quát là 3 tiết mục đó gồm: Nhóm hát hợp xướng có 5 người tham gia, nhóm nhảy hiện đại có 12 người tham gia, còn lại là đơn ca, và trang phục thì đang được chuẩn bị, khoảng 3,4 ngày nữa sẽ xong! – Cô nói một lèo luôn cho đỡ rối
Anh gật đầu có vẻ hài lòng – Em làm việc rất có hiệu quả!
– Không chỉ có em, em có nhờ mấy người bạn giúp nữa cơ! – Cô vui vẻ nói. Cứ thế mà cô và anh nói chuyện rất hợp, anh và cô có rất nhiều sở thích giống nhau. Hình như ở đằng xa kia, một hình bóng đang đứng đó quan sát và thấy hết một thứ. Tim người đó bất chợt như lỡ một nhịp, một cảm giác kì lạ, có chút buồn, có chút ganh tị, có chút ngại ngùng,…
Hôm nay cô phải ở lại họp cho Đại hội sắp tới, đây là nhiệm vụ của lớp phó văn thể mĩ cơ mà!Thế là về trễ. Con đường hôm nay vắng vẻ thật! Đi một thấy sợ khiếp, bỗng từ đâu, một tên nào đó xuất hiện làm cô đụng sầm vào. Cô ngước lên, đó là một tên du côn, đầu thì quấn một cái khăn màu đen có hình đầu lâu trông như hải tặc ý, trên mặt có vài vết sẹo, thân thì to. Tên đó cười khẩy, nhìn cô rồi chẹp miệng. Các bạn cứ tưởng tượng hắn sẽ nói những gì… Y như trong phim ấy. Định dùng vũ lực xử nhưng chưa kịp ra tay thì tên đó đã nằm dưới đất, tay run run ôm chỗ ‘ba chấm’ mà không nói nên được gì. Cô chưa kịp phát giác ra chuyện gì thì bị lôi đi, cái cảnh này quen lắm!!! Cô í ớ một hồi thì người kia mới dừng lại tại một con hẻm [o.0?! :v] Cô bị ép sát vào tường, tên kia hai tay chống lên tường, chỉ chừa một khoảng cách nhất định để cho cô thoải mái. Bấy giờ cô mới phát hiện người đối diện là… Cao Thành!!!
– Anh… Anh làm gì vậy? Mau tránh ra! – Cô bất giác đỏ mặt, định lấy tay đẩy hắn ra nhưng hắn lên tiếng trước khi cô làm
– Em không nghe cũng được, nhưng xin em… xin em… để anh nói điều này… – Biểu cảm buồn thiu của hắn làm cô siêu lòng, đành gật đầu.
– Anh… Sau sự việc đó, tưởng chừng sẽ không bao giờ gặp lại em… Nhưng anh đã lầm… anh chuyển nhà đến đây sống, và thấy em… Anh và em học cùng trường từ năm tiểu học, rồi trung học và năm cấp 3 này… Lúc đầu anh chẳng có cảm giác gì… Nhưng mấy tháng anh làm quen, nói chuyện với em… anh cảm thấy… – Nói đến đây, hắn đỏ mặt – Liệu… em có chấp nhận anh không?
Cô tròn mắt nhìn hắn, chấp nhận gì chứ?!! Nhìn thấy cô trố mắt nhìn, hắn nói thêm – Nếu em thấy hơi khó xử thì cứ suy nghĩ nhé! Nhưng… anh sẽ không thua đâu cái tên Khang đó đâu!!! – Nói xong thì hắn buông tay xuống cười. Cô lại đỏ mặt. Hắn về trước, cô vẫn đứng đó, trên môi hiện hữu một đường cong tuyệt mĩ, khẽ thì thầm trong gió
– Thật là… Ai lại để anh thua chứ!!!
Cùng lúc, tại nơi nào đó, có người… – Ắt-xì! Ai nhắc mình thế! – Chắc ai cũng biết người đó rồi nhỉ! ^o^~
Autor: Chap truyện có gì sai sót, mong m.n góp ý giúp au nha!
/19
|