Gia Thế Hào Môn: Người Cha Tổng Tài Có Thế Lực
Chương 14.1: Cái gì mà cơ thể muốn phóng thích chứ
/1091
|
Chương 14.1: Cái gì mà cơ thể muốn phóng thích chứ
Âu Dương Nhạc không vui trừng mắt nhìn cô, chỉ vào bột mì trong tay cô.
"Con nên nói là, con muốn giúp cô làm bánh bao." Dựa theo sự phân tích của cô với thân phận là một bác sĩ tâm lý trẻ em, ý muốn bây giờ của Âu Dương Nhạc nhất định là như vậy.
Cậu đã gần sáu tuổi, cũng lớn bằng với Bạch Tiểu Soái, bình thường ngoài miệng đều sẽ thao thao bất tuyệt, so với một người làm mẹ như cô thì lợi hại hơn nhiều.
Nhưng mà, đây là ngày thứ hai cô và Âu Dương Nhạc ở chung với nhau rồi nhưng cô không hề nghe cậu nói được một chữ nào.
Rốt cuộc là do cậu mắc chứng tự kỷ không muốn nói chuyện hay là thật sự bị câm rồi?
Nghĩ đến điều đó, trong lòng Bạch Tiểu Thi ra sức thở dài.
Làm gì có chuyện mẹ ruột lại nói con mình bị câm chứ.
"Được rồi, nếu con muốn làm bánh bao, vậy thì cô sẽ giúp con rửa tay." Cô bỏ bột mì trong tay xuống, giúp Âu Dương Nhạc xắn tay áo lên.
Nếu muốn giúp đứa trẻ mắc chứng tự kỷ khỏi hẳn căn bệnh này thì cô nên làm bạn chơi cùng với nó.
Có lẽ trong lúc cô không để ý, cậu đột nhiên lên tiếng gọi cô là mẹ thì sao?
Bạch Tiểu Thi lắc đầu, cả ngày cô đều suy nghĩ chuyện gì đâu không vậy?
Làm sao cậu có thể gọi cô là mẹ được?
"Tôi đang nói chuyện với cô, cô có nghe không vậy?" Giọng nói của Âu Dương Thịnh trở nên nghiêm túc hơn vì Bạch Tiểu Thi không để ý đến mình.
"Anh Âu Dương đang nói chuyện với tôi sao?" Bạch Tiểu Thi cố ý nói, cố tình nghe không hiểu lời anh nói.
Âu Dương Thịnh không vui nói: "Cả căn phòng bếp, ngoại trừ cô đang làm bữa sáng thì còn ai khác sao?"
Người phụ nữ này thật sự không hiểu hay là cô quá giỏi giả vờ, tưởng mình dỗ được con trai của anh ngừng khóc thì anh sẽ không làm gì cô sao?
"Nhưng trong phòng bếp nhiều người như vậy, làm sao tôi biết được người anh Âu Dương đang nói đến ai, cụ thể là ám chỉ ai?"
Giọng điệu Bạch Tiểu Thi bình tĩnh nhưng khiến Âu Dương Thịnh tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Cảnh Hạo Nhiên đứng trước cửa phòng bếp oán thầm, người phụ nữ này nhỏ nhắn xinh xắn nhưng thật nhanh mồm nhanh miệng, nghe thì có vẻ vô hại, lại có thể một đòn đánh trúng điểm yếu của thiếu gia.
Chẳng lẽ, thiếu gia vốn cô độc suốt ba mươi năm không động đến ai lại bị cô gái nhỏ này hạ gục sao? Chẳng lẽ tất cả đều là ý trời sao?
"Cô ta tên gì?" Âu Dương Thịnh quay đầu, lạnh lùng nhìn Cảnh Hạo Nhiên đang cười như không cười bên kia.
"Bạch Tiểu Thi." Cảnh Hạo Nhiên ngoan ngoãn trả lời.
"Ra ngoài, tất cả ra ngoài." Âu Dương Thịnh ra lệnh cho người giúp việc và vệ sĩ trong bếp.
"Tay nhỏ đã rửa sạch rồi, bây giờ chúng ta dùng tay trái để cầm bột, dùng đũa bên phải gắp một ít thịt lợi và bắp cải nhồi vào bên trong bột, rồi gói lại từng chút từng chút một, cuối cùng đã hoàn thành xong một cái bánh bao nhỏ hoàn chỉnh rồi."
Bạch Tiểu Thi đứng sau lưng Âu Dương Nhạc, đôi tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu, dạy cậu từng bước một.
"Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi muốn ăn thịt bò và hẹ nhồi." Nửa người của Âu Dương Thịnh dựa vào mép bếp, khoanh hai tay trước ngực, kiêu ngạo chất vấn.
Bánh bao nhồi hẹ và thịt bò sao?
Người đàn ông tính tình kì lạ này, ngay cả ăn cũng vậy sao?
"Nếu anh Âu Dương muốn ăn có thể tự mình làm." Bạch Tiểu Thi ngẩng đầu liếc nhìn anh, sau đó lại cúi đầu, kiên nhẫn dạy Âu Dương Nhạc.
"..." Âu Dương Thịnh không nói nên lời.
Người phụ nữ này, rõ ràng cô biết mình sẽ làm điều khiến anh cảm thấy khó chịu mà cô vẫn làm sao.
Mà anh đường đường là Âu Dương Thịnh phải đứng ở nhà bếp này làm bánh bao nhân hẹ và thịt bò, vậy mà được sao?
Bỏ đi, vì con trai, anh cũng lười tranh cãi với loại phụ nữ này.
/1091
|