Gia Thế Hào Môn: Người Cha Tổng Tài Có Thế Lực

Chương 14.2: Cái gì mà cơ thể muốn phóng thích chứ

/1091


Chương 14.2: Cái gì mà cơ thể muốn phóng thích chứ


Dưới ánh đèn êm dịu, người phụ nữ nhỏ bé cúi xuống một nửa, dùng hai tay ôm lấy cậu bé trước mặt, lại dạy dỗ cậu một cách cẩn thận và nhẹ nhàng. 


Mái tóc đen dài được cô tuỳ tiện vén ra sau tai để lộ rõ đường nét góc mặt. 


Những đường nét tinh tế được thể hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn kia, trông vô cùng thuần khiết và xinh đẹp. 


Cũng là bác sĩ tâm lý trẻ em, tại sao người phụ nữ này có thể vỗ về con trai anh mà người phụ nữ khác không thể? 


Khoảng mười phút, một rổ bánh bao nhỏ thành công được bỏ vào nồi hấp. 


Bạch Tiểu Thi tận dụng thời gian đợi bánh hấp chín, vì Âu Dương Nhạc mà làm một đĩa trái cây, rau củ, thịt nguội đẹp mắt. 


Vì để cậu nảy sinh hứng thú và hòa đồng với người khác, cô đặc biệt nghĩ ra cách để cậu làm một đĩa trái cây cùng cô.


Cả quá trình, Âu Dương Thịnh ngạo mạn nửa đứng nửa ngồi trên mép bếp, dáng vẻ xa cách đầy kiêu ngạo. 


Anh giả vờ phong độ vương giả, giám sát nhất cử nhất động của bọn họ. 


Sau khi bánh bao hấp xong, còn gần hai mươi bánh bao nhỏ, ngay cả cơ hội thử Bạch Tiểu Thi cũng không có, đã bị hai ba con bọn họ ăn ngấu nghiến.


Người đàn ông nhất quyết chỉ ăn bánh bao nhồi hẹ và thịt bò, luôn miệng phản đối bánh bao nhân thịt heo và bắp cải nhồi mà cô làm nhưng cuối cùng vẫn ăn hết sạch. 


Âu Dương Thịnh ăn chiếc bánh bao cuối cùng vẫn đang còn trong miệng. 


Anh chộp lấy cái đĩa trống không, bỏ vào bồn rửa chén đối diện.  


"Cạch" một tiếng, nước bắn tung toé. 


"Cảnh Hạo Nhiên, ra lệnh những người vô dụng đó, một tháng này không được mua bắp cải về biệt thự." 


Giọng nói của Âu Dương Thịnh gần như trùng với thời điểm nước bắn tung toé, vừa dứt lời, anh đã kiêu ngạo đứng dậy khỏi ghế, đi ra khỏi bếp.


"Dạ vâng, thưa thiếu gia." Cảnh Hạo Nhiên từ ngoài cửa bếp đi vào trả lời. 


Nếu không có những người vô dụng đó, cho dù thiếu gia có giàu thế nào thì không phải cũng sẽ chết đói ở biệt thự này sao?


Âu Dương Nhạc tao nhã ăn trái cây trong đĩa, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm mặt Bạch Tiểu Thi. 


Bạch Tiểu Thi thản nhiên cười, nhún nhún vai, tỏ ý không cần quan tâm đến biểu cảm của anh. 


Buổi chiều, nắng xuân chiếu qua khung cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn phòng khách khiến căn phòng càng thêm ấm áp.


Trên chiếc ghế sofa bằng da lớn, Âu Dương Thịnh mặc một chiếc sơ mi trắng, phía dưới là quần tây đen. 


Dưới chân anh là một đôi giày da sáng bóng, đôi chân thon thả bắt chéo tuỳ ý càng khiến anh thêm cao quý và tao nhã. 


Mười ngón tay thon dài của anh cầm một bản tài liệu, lướt qua với tốc độ nhanh chóng. 


Đối diện, Bạch Tiểu Thi cầm một bản hợp đồng mà Cảnh Hạo Nhiên đưa cho mình, cô đọc kỹ từng điều kiện một. 


Cô đọc hơn mười điều kiện đã không có cách nào đọc tiếp nữa. 


Bởi vì trên hợp đồng, mỗi ngày đối với cô mà nói đều thuộc về hiệp ước ngang ngược, không có một chút lợi gì đối với cô mà toàn là bất lợi. 


"Quản gia Cảnh để tôi xem cái này là có ý gì?" Bạch Tiểu Thi gấp hợp đồng trong tay, nhìn thẳng vào Cảnh Hạo Nhiên hỏi. 


"Trong hợp đồng đã ghi rất rõ ràng, tôi tin cô Bạch thông minh như vậy thì nhất định sẽ hiểu, không phải sao?" Trên mặt Cảnh Hạo Nhiên lộ rõ nụ cười ôn hoà. 


Bạch Tiểu Thi nói: "Tôi là bác sĩ tâm lý trẻ em, không phải là người giúp việc, cũng không phải là nhân viên hợp đồng của các anh." 


"Ngoài chuyện tôi làm theo ý mình và chăm sóc tốt cho bệnh nhân ra thì những yêu cầu vô lý khác, tôi tuyệt đối không đồng ý." 


Bạch Tiểu Thi kìm nén lửa giận trong lòng, cố gắng bình tĩnh nói chuyện. 


"Bây giờ tiểu thiếu gia đã bắt đầu dựa dẫm vào cô Bạch, đối với một người làm bác sĩ tâm lý mà nói cũng coi như đã thành công. Còn về nội dung trên hợp đồng chỉ là yêu cầu tất yếu của người làm việc ở biệt thự Âu Dương mà thôi." 


Cảnh Hạo Nhiên đứng dưới góc độ là quản gia chuyên nghiệp, nói một cách hợp tình hợp lý.


Bạch Tiểu Thi nghiêm túc nói: "Vì vậy, có phải tôi nên cảm thấy vô cùng vinh dự khi các anh đưa ra một hiệp ước bất bình đẳng này cho tôi đúng không? Xin lỗi, sự vinh dự này tôi không cần." 


Cô đứng dậy nói rõ lập trường của mình xong, đặt bản hợp đồng trong tay trên bàn trước mặt. 


"Mời cô Bạch đọc xong rồi hãy trả lời."


"Không cần đọc nữa, chỉ vài yêu cầu đầu tiên thôi tôi đã không chấp nhận rồi." 


Dù điều kiện có ngang ngược thế nào, không phải nên có ít nhất một điều kiện có lợi đối với cô sao?


Cái gì mà 24 giờ, một phút cũng không được tự ý rời khỏi biệt thự, có yêu cầu là cô phải đáp ứng liền. 


/1091

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status