“Việc tôi bảo cậu làm, làm đến nơi đến chốn tôi ắt sẽ bảo chồng tôi giúp đỡ gia đình cậu.”
“Phu nhân cứ yên tâm, chuyện phu nhân nhờ vả tôi nhất định sẽ làm thật thỏa đáng, đảm bảo đêm nay tiểu thư sẽ cầu được ước thấy”
Thông qua ống kính camera thò ra ngoài khung cửa, Văn Tri Ý nhìn thấy Ôn Nhã Bích đưa cho một gã đàn ông lạ mặt một chai rượu đắt tiền. Gã kia cầm lấy chai rượu, đảo lên đảo xuống như để lắc cho thứ gì đó hòa tan, sau đó đi mất.
Vãn Tri Ý thu điện thoại về, đóng cửa lại, cô vừa xem video vừa mỉm cười.
Không ngờ, người nôn nóng không phải Hứa Phù Tang mà lại là mẹ cô ta.
Trước đây không phải Vãn Tri Ý chưa từng nghĩ đến chuyện này, nhưng cốt cách ẩn sâu trong xương tủy cô không cho phép cô đê tiện đến mức ấy. Quả nhiên, người đê tiện mới dám làm trò đê tiện.
Có ai ngờ được, phu nhân hào môn, vì muốn con gái gả cho người đàn ông mình yêu, lại thay con gái giở trò ép cưới.
Văn Tri Ý chờ Ôn Nhã Bích đi mất mới ra khỏi phòng nghỉ, vội vàng đi về phòng rượu, cô vừa đi vừa chạy, đến gần cửa mới dừng lại, bước từ từ vào trong.
Bên trong quả nhiên đã có thêm Hứa Phù Tang, lúc này đang ngồi ngay cạnh Cố Tây Châu.
Anh đang kẹp một điếu thuốc trên tay.
Hứa Phù Tang lúc này đang quan tâm lo lắng: “Tây Châu, nên ít hút thuốc thì hơn, hôm nay anh đã hút khá nhiều rồi.”
Hứa Phù Tang vốn định về nhà, dù sao cô cũng không thích tụ tập với toàn người lạ, nhưng không hiểu sao mẹ cô lại gọi điện, nhắc cô phải theo sát Cố Tây Châu.
Cố Tây Châu không đáp lời, chỉ nhìn Văn Tri Ý vừa mới bước vào phòng.
Văn Tri Ý quay lại ngồi cạnh Hàn Tri Ngôn, lúc này Hàn thiếu đã ngà ngà say, rất cao hứng quay sang khoác vai Văn Tri Ý, ghé sát tai cô gào:
“Tri Ý, em có muốn ăn gì không? Cả tối chưa ăn gì phải không?”
Quả thực cô vẫn chưa nhét gì vào bụng.
“Muốn ăn thịt bò khô Tứ Xuyên, được không?”
Vãn Tri Ý nhớ trên bàn đồ ăn nhẹ của bữa tiệc có xuất hiện món thịt bò khô Tứ Xuyên được tẩm ớt cay xè.
“Được, còn muốn ăn gì nữa không?”
Vãn Tri Ý lắc đầu, cô chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi góc phòng.
Thịt bò khô vừa đến thì nhân viên phục vụ cũng mang cả chai rượu kia đến.
“Trần thiếu, rượu anh gọi đã đến rồi”
Văn Tri Ý xé một miếng thịt bò to, đưa vào miệng nhai.
Người được gọi là Trần thiếu kia khui nắp chai rượu, rót vào ly, sau đó đi tới chỗ Cố Tây Châu:
“Sếp Cố, hiếm dịp gặp anh ở đây, tôi kính anh một lỵ”
Cố Tây Châu nhận ra người kính rượu, anh lịch sự bỏ thuốc xuống, cầm lấy ly rượu đối phương đưa ra, đang định uống thì nghe thấy tiếng ho khù khụ của Văn Tri Ý.
Cô vừa họ vừa loạng choạng lao lên, cướp lấy ly rượu trong tay anh uống ực một phát hết sạch. Sau đó lại lè lưỡi lấy tay quạt lấy quạt để, như thể cay chưa tiêu tan, giây tiếp theo cô lại giật chai rượu trong tay Trần thiếu, nói một tiếng: “Xin lỗi.” rồi ngửa cổ tu cả chai rượu.
Vẻ mặt gã Trần thiếu cứng đờ, thậm chí còn loáng thoáng vẻ hoảng hốt.
Cả chai rượu khoảng chừng 1.5L, Vãn Tri Ý không thể uống hết, cô tu một hơi rồi vẫn cầm khư khư chai rượu trong tay, ánh mắt tỏ ra ngại ngùng:
“Xin lỗi các vị, thất lễ rồi, nhưng thịt bò khô cay quá, tôi không chịu nổi.”
“Không sao, không sao.”
“Anh Hàn, tôi cảm thấy không khỏe trong người, xin phép về trước, không ngồi cùng mọi người nữa”
Hàn Tri Ngôn đứng lên: “Ở đây có phòng nghỉ, để tôi dìu...
Văn Tri Ý lắc đầu: “Không sao, tôi mệt rồi, muốn về nhà.”
Nói xong cô loạng choạng như húc cửa mà đi.
Cố Tây Châu chau mày, anh nhớ Văn Tri Ý bị dị ứng với cồn.
Người phụ nữ này thật khó hiểu, biết rõ bản thân bị dị ứng vẫn cố uống, chín phần là muốn thu hút sự chú ý của anh. Nhưng anh không định quan tâm đến cô nữa, quả thực định để cô tự làm tự chịu.
Vãn Tri Ý lao ra ngoài, leo lên xe đưa đón, đi thẳng ra cửa lớn biệt thự. Lúc ngồi trên xe đưa đón, cơ thể cô bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy, còn có hơi nóng dần dần từ bụng lan rộng ra. Lẽ ra gặp được cơ hội ăn vạ tốt như này, cô nên nắm bắt, chỉ là sự kiêu ngạo không cho phép cô dùng nó để bẫy Cố Tây Châu.
Xe đỗ trước cửa lớn biệt thự, cô xuống xe, đứng vịn vào tường bên ngoài biệt thự.
Văn Tri Ý gọi cho Trì Bích.
Thuê bao không liên lạc được.
Cô nhớ, giờ này Trì Bích đang đi làm thêm, không được cầm điện thoại vào quầy.
Thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng của nó, cơ thể Văn Tri Ý như một miếng củi khô gặp lửa bốc cháy, lấn át cả cơn ngứa đang dày vò cô.
Lúc này, có một chiếc xe đi tới, một người đàn ông mặc đồ trắng bước từ xe xuống, đi tới đỡ lấy cô.
Là Mộ Thiếu Bạch, anh vừa kết thúc ca phẫu thuật ở bệnh viện, vội tới để chúc thọ muộn cho Thẩm phu nhân. Ai ngờ vừa đến cổng đã thấy một cô gái loạng choạng vịn tường đứng, ngực còn phập phồng lên xuống rất mạnh, có vẻ như thở gấp.
Thân là bác sĩ, sao có thể ngó lơ.
Anh xuống xe tiến tới, phát hiện là người quen.
“Vãn Tri Ý?”
Văn Tri Ý khó khăn ngẩng đầu nhìn, cô chưa từng gặp người này.
“Chắc cô quên rồi, hôm đi chơi tennis có mặt tôi, tôi là Mộ Thiếu Bạch, bạn của Cố Tây Châu.”
Anh lược bỏ đoạn đến khách sạn khám bệnh cho cô.
“Bác sĩ... Mộ.”
“Cô không khỏe chỗ nào sao?"
Vãn Tri Ý gật đầu: “Bác sĩ Mộ, có thể... có thể phiền anh... đưa tôi đến bệnh viện không?”
Cô vừa nói xong, lập tức nhũn cả chân, lao vào lòng đối phương.
“Phu nhân cứ yên tâm, chuyện phu nhân nhờ vả tôi nhất định sẽ làm thật thỏa đáng, đảm bảo đêm nay tiểu thư sẽ cầu được ước thấy”
Thông qua ống kính camera thò ra ngoài khung cửa, Văn Tri Ý nhìn thấy Ôn Nhã Bích đưa cho một gã đàn ông lạ mặt một chai rượu đắt tiền. Gã kia cầm lấy chai rượu, đảo lên đảo xuống như để lắc cho thứ gì đó hòa tan, sau đó đi mất.
Vãn Tri Ý thu điện thoại về, đóng cửa lại, cô vừa xem video vừa mỉm cười.
Không ngờ, người nôn nóng không phải Hứa Phù Tang mà lại là mẹ cô ta.
Trước đây không phải Vãn Tri Ý chưa từng nghĩ đến chuyện này, nhưng cốt cách ẩn sâu trong xương tủy cô không cho phép cô đê tiện đến mức ấy. Quả nhiên, người đê tiện mới dám làm trò đê tiện.
Có ai ngờ được, phu nhân hào môn, vì muốn con gái gả cho người đàn ông mình yêu, lại thay con gái giở trò ép cưới.
Văn Tri Ý chờ Ôn Nhã Bích đi mất mới ra khỏi phòng nghỉ, vội vàng đi về phòng rượu, cô vừa đi vừa chạy, đến gần cửa mới dừng lại, bước từ từ vào trong.
Bên trong quả nhiên đã có thêm Hứa Phù Tang, lúc này đang ngồi ngay cạnh Cố Tây Châu.
Anh đang kẹp một điếu thuốc trên tay.
Hứa Phù Tang lúc này đang quan tâm lo lắng: “Tây Châu, nên ít hút thuốc thì hơn, hôm nay anh đã hút khá nhiều rồi.”
Hứa Phù Tang vốn định về nhà, dù sao cô cũng không thích tụ tập với toàn người lạ, nhưng không hiểu sao mẹ cô lại gọi điện, nhắc cô phải theo sát Cố Tây Châu.
Cố Tây Châu không đáp lời, chỉ nhìn Văn Tri Ý vừa mới bước vào phòng.
Văn Tri Ý quay lại ngồi cạnh Hàn Tri Ngôn, lúc này Hàn thiếu đã ngà ngà say, rất cao hứng quay sang khoác vai Văn Tri Ý, ghé sát tai cô gào:
“Tri Ý, em có muốn ăn gì không? Cả tối chưa ăn gì phải không?”
Quả thực cô vẫn chưa nhét gì vào bụng.
“Muốn ăn thịt bò khô Tứ Xuyên, được không?”
Vãn Tri Ý nhớ trên bàn đồ ăn nhẹ của bữa tiệc có xuất hiện món thịt bò khô Tứ Xuyên được tẩm ớt cay xè.
“Được, còn muốn ăn gì nữa không?”
Vãn Tri Ý lắc đầu, cô chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi góc phòng.
Thịt bò khô vừa đến thì nhân viên phục vụ cũng mang cả chai rượu kia đến.
“Trần thiếu, rượu anh gọi đã đến rồi”
Văn Tri Ý xé một miếng thịt bò to, đưa vào miệng nhai.
Người được gọi là Trần thiếu kia khui nắp chai rượu, rót vào ly, sau đó đi tới chỗ Cố Tây Châu:
“Sếp Cố, hiếm dịp gặp anh ở đây, tôi kính anh một lỵ”
Cố Tây Châu nhận ra người kính rượu, anh lịch sự bỏ thuốc xuống, cầm lấy ly rượu đối phương đưa ra, đang định uống thì nghe thấy tiếng ho khù khụ của Văn Tri Ý.
Cô vừa họ vừa loạng choạng lao lên, cướp lấy ly rượu trong tay anh uống ực một phát hết sạch. Sau đó lại lè lưỡi lấy tay quạt lấy quạt để, như thể cay chưa tiêu tan, giây tiếp theo cô lại giật chai rượu trong tay Trần thiếu, nói một tiếng: “Xin lỗi.” rồi ngửa cổ tu cả chai rượu.
Vẻ mặt gã Trần thiếu cứng đờ, thậm chí còn loáng thoáng vẻ hoảng hốt.
Cả chai rượu khoảng chừng 1.5L, Vãn Tri Ý không thể uống hết, cô tu một hơi rồi vẫn cầm khư khư chai rượu trong tay, ánh mắt tỏ ra ngại ngùng:
“Xin lỗi các vị, thất lễ rồi, nhưng thịt bò khô cay quá, tôi không chịu nổi.”
“Không sao, không sao.”
“Anh Hàn, tôi cảm thấy không khỏe trong người, xin phép về trước, không ngồi cùng mọi người nữa”
Hàn Tri Ngôn đứng lên: “Ở đây có phòng nghỉ, để tôi dìu...
Văn Tri Ý lắc đầu: “Không sao, tôi mệt rồi, muốn về nhà.”
Nói xong cô loạng choạng như húc cửa mà đi.
Cố Tây Châu chau mày, anh nhớ Văn Tri Ý bị dị ứng với cồn.
Người phụ nữ này thật khó hiểu, biết rõ bản thân bị dị ứng vẫn cố uống, chín phần là muốn thu hút sự chú ý của anh. Nhưng anh không định quan tâm đến cô nữa, quả thực định để cô tự làm tự chịu.
Vãn Tri Ý lao ra ngoài, leo lên xe đưa đón, đi thẳng ra cửa lớn biệt thự. Lúc ngồi trên xe đưa đón, cơ thể cô bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy, còn có hơi nóng dần dần từ bụng lan rộng ra. Lẽ ra gặp được cơ hội ăn vạ tốt như này, cô nên nắm bắt, chỉ là sự kiêu ngạo không cho phép cô dùng nó để bẫy Cố Tây Châu.
Xe đỗ trước cửa lớn biệt thự, cô xuống xe, đứng vịn vào tường bên ngoài biệt thự.
Văn Tri Ý gọi cho Trì Bích.
Thuê bao không liên lạc được.
Cô nhớ, giờ này Trì Bích đang đi làm thêm, không được cầm điện thoại vào quầy.
Thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng của nó, cơ thể Văn Tri Ý như một miếng củi khô gặp lửa bốc cháy, lấn át cả cơn ngứa đang dày vò cô.
Lúc này, có một chiếc xe đi tới, một người đàn ông mặc đồ trắng bước từ xe xuống, đi tới đỡ lấy cô.
Là Mộ Thiếu Bạch, anh vừa kết thúc ca phẫu thuật ở bệnh viện, vội tới để chúc thọ muộn cho Thẩm phu nhân. Ai ngờ vừa đến cổng đã thấy một cô gái loạng choạng vịn tường đứng, ngực còn phập phồng lên xuống rất mạnh, có vẻ như thở gấp.
Thân là bác sĩ, sao có thể ngó lơ.
Anh xuống xe tiến tới, phát hiện là người quen.
“Vãn Tri Ý?”
Văn Tri Ý khó khăn ngẩng đầu nhìn, cô chưa từng gặp người này.
“Chắc cô quên rồi, hôm đi chơi tennis có mặt tôi, tôi là Mộ Thiếu Bạch, bạn của Cố Tây Châu.”
Anh lược bỏ đoạn đến khách sạn khám bệnh cho cô.
“Bác sĩ... Mộ.”
“Cô không khỏe chỗ nào sao?"
Vãn Tri Ý gật đầu: “Bác sĩ Mộ, có thể... có thể phiền anh... đưa tôi đến bệnh viện không?”
Cô vừa nói xong, lập tức nhũn cả chân, lao vào lòng đối phương.
/77
|