Sau khi hai người trở lại khách sạn, tâm trạng của Lục An Tràm rất vui vẻ, nhớ đến giọng điệu lúc trên bàn ăn của anh cô thấy rất hài lòng.
"Không uổng công là chồng em."
Thấy cô không môi cười đến lộ hàm răng trắng tinh ra ngoài, nhìn không khác gì một đồ ngốc: "Đã bao nhiêu tuổi rồi?"
Đột ngột anh nhắc đến tuổi tác nụ cười cô dần tắt hẳn, mày cô nhíu lại nhìn anh, khẽ mở miệng: "Mười chín, nhưng anh hỏi làm gì?"
Mai Cẩn Nghiêu hờ hững nhìn sang khác: "Vẫn là một cô nhóc."
Mắt cô híp lại, tay nắm chặt thành nắm đấm, chân chậm rãi tiến phía trước, sau đó một quyền đi thẳng vào bụng anh. Nhưng không ngờ người nọ nhanh hơn, trực tiếp giữ chặt tay lại, liền đẩy cô xuống giường, từ thế cô nằm sấp ở sau là một cơ thể nam tính cứng ngắc đè trên người cô.
"Aaa! Cẩn Nghiêu... Chân anh đè lên tay em!"
Mai Cẩn Nghiêu sửng sốt vội nhấc chân lên: "Không sao chứ?"
Cô ngoái đầu, nghiến răng nói: "Anh đè lên người em mới có sao đó, còn không đi xuống."
Nhưng anh không dễ dàng tha cho cô như vậy, Mai Cẩn Nghiêu nhếch môi nghiêng đầu đến, môi dán lên tai cô, giọng từ tốn phun ra: "Vừa rồi đánh anh sao?"
"Ai bảo anh nói em là con nhóc, anh nói thế mà không nghĩ đến em hiện giờ đã có chồng còn hai con, đáng lý ra đã trở thành phụ nữ."
Mai Cẩn Nghiêu thích thú, nhưng ngữ khí anh vẫn như một: "Nhưng thật chất vẫn là nhóc con."
Lục An Tràm muốn nói nhưng cuối cùng không nói ra, âm thầm nuốt câu nói trở lại, mắt nhắm lại hít thở thật sâu, nói: "Nhóc còn thì sao, một ông chú trải đời như vậy nói gì chả đúng. Được thôi Lục An Tràm này kính già yêu trẻ nên cũng không muốn chấp dứt làm gì mắc công lại mang tội."
Giọng nói vừa tắt, không lâu sau là tiếng cười trầm khàn vang lên. Mai Cẩn Nghiêu để cằm lên vai cô, nghiêng đầu nhìn sườn mặt non nớt trong khoảng cách gần này: "Tối nay ông chú này có làm những hành vi đồi bại nào với cháu, thì mong cháu đừng lật lọng lời nói vừa rồi, không nên chấp dứt người già."
Lục An Tràm nghe giọng nói quỷ dị của anh từ phía sau mà không khỏi nổi da gà, cảm giác bàn tay có ý đồ xấu trên người, cơ thể cô không tự chủ co rút lại... Cuối cùng chuyện gì đến cũng đến, lời nói kia anh cũng thực hiện và từ đó cô mới biết lời nói vừa rồi đã làm hại thân thể cô như thế nào.
"Aaaaa! Cẩn... Cẩn Nghiêu em sai rồi... Xin anh tha mạng!"
...
Những câu nói trên bàn ăn đã khiến cho hai mẹ con của Lục Anh phải thức trắng mấy đêm, sợ một ngày không lâu chuyện sẽ bị bại lộ lúc đó thật sự hết đường để trốn. Đó cũng là mục đích Lục An Tràm làm thế, cho hai mẹ con ăn uống ngủ nghỉ phải nhớ lại những chuyện đó.
"Mày định làm gì?"
Như thường lệ Lục An Tràm rảnh rỗi về thăm nhà, nhưng lần này chỉ có mình cô, còn Mai Cẩn Nghiêu thì ở lại khách sạn xử lý một chút chuyện riêng với công ty.
"Rõ như thế à?", Lục An Tràm cầm kéo tỉa cành cây: "Biết thế còn hỏi."
Lục Anh tức giận cắn môi, tay cầm chặt lấy áo mình: "Tao cấm mày không được nói ra."
"Chị có quyền gì cấm tôi không được nói?"
Lục Anh giật lấy cây kéo trong tay cô ra, trừng mắt nói: "Chẳng phải mày đã ôm được đùi của ông chủ thành phố S sao? Mày cũng có bị tổn hại gì đâu, cho nên mày biết ơn tao cũng đúng, nhờ tao mày mới gặp được người đàn ông đó."
"Thế à?", Lục An Tràm phủi bụi trên tay mình: "Tại sao chị lại làm thế? Trong khi đó tôi không làm hại gì đến chị mà chị lại nhẫn tâm đem tôi đi bán cho bọn buôn người, chị có biết nếu tôi không thoát được chỗ đó chắc tôi đã chết từ lâu rồi."
"Đó là chuyện của mày không liên quan gì đến tao, mày không phải là em tao nên tao chẳng có bận tâm gì đến. Tao không hiểu nổi ba lại thương một đứa như mày, trong khi đó con ruột mình lại không quan tâm đến, đến cái hôn sự cũng đem cho mày, còn tao thì không được nhận thứ gì, nhưng tiểu thư chân chính trong Lục gia chính là tao.", Cô ta nói xong nghiến răng nghiến lợi.
"Chỉ vì những chuyện như thế mà chị lại bán tôi? Còn nói lạc hướng với khác?"
Lục Anh cười đểu: "Đúng thì đã sao, tao làm đương nhiên phải tính toán hết mọi chuyện, những chuyện vụt vặt tao diệt trừ hết.", Nói đến đây cô ta cười.
Lục An Tràm bấm dừng điện thoại để vào túi quần: "Cảm ơn chị đã phối hợp giải thích."
Cô ta bỗng ngơ ra, sau đó xoay lại: "Mày làm gì đó! Đứng lại cho tao! Aaaa con đ* kia quay lại đây!"
Lục An Tràm ngoáy tai, giọng cô ta thật là chua, đến tai cô nó còn nghe không lọt chữ nữa: "Sủa cái gì, làm mất hết hình tượng đại tiểu thư của Lục gia.", Cô nói vọng lên.
Lục Anh đứng phía sau như người điên không ngừng nhảy cẫng lên, giậm chân vung tay hét lên không ngừng: "Mày dám... Thì tao sẽ liều chết với mày!"
Nghe tiếng ầm ĩ bà Lục cũng đi xuống, thấy Lục An Tràm đang nhàn rỗi cầm tách trà trên tay, rất giống một bà chủ đang ngồi hưởng thụ, giọng giận giữ từ bên ngoài truyền vào bà Lục mới nhíu mày rời mắt.
"Mày rốt cuộc muốn gì?", Lục Anh chạy vào không bình thường thở phì phò.
"Muốn gì là muốn gì.", Cô thoải mái uống ngụm trà.
Lục Anh cắn răng nhìn thái độ khiến cô thêm chướng mắt, liền nhanh chân đi lên hất tách trà đổ xuống sàn nhà, nước nóng không tránh được mà xối vào chân Lục An Tràm.
"Tao đang nói chuyện vớ mày đó."
Lục An Tràm nhìn xuống bàn chân mình, nhíu mày đẩy cô ta ra: "Đi ra."
"Xóa đoạn ghi âm cho tao."
"Không xóa.", Lục An Tràm liếc cô ta một cái, rồi nhìn xuống bàn chân mình.
Nghe câu nói đó Lục Anh lại thêm tức giận, với tay lấy ấm trà trên bàn đổ nó xuống.
Lục An Tràm tránh kịp đẩy cô ta ra, ấm trà nóng trực tiếp rơi xuống bắn tung tóe nước ra ngoài.
"Aaa nóng quá!"
Bà Lục chứng kiến chạy xuống, đỡ con gái mình ngồi dậy: "Con có sao không?"
"Mẹ, mẹ nóng!", Cô chỉ vào cánh tay bị nước nóng văng trúng.
Bà Lục trừng mắt: "Mày đã làm gì chị mày?"
Cô bất lực thở dài: "Rõ ràng mẹ đã thấy còn hỏi làm gì, trả lời lại chẳng phải tốn nước bọt sao?"
"Mày... Cút ra khỏi nhà tao!", Bà Lục tức giận quá quát lớn.
"Bà bảo ai cút?"
Ông Lục đột nhiên về bất ngờ khiến cho bà Lục trở tay không kịp, bà ta vội chỉ trích qua Lục An Tràm: "Ông nhìn xem nó làm gì tiểu Anh, bỏng hết tay con bé."
Lục An Tràm không thừa nhận mình làm, mà nhẹ nhàng đặt điện thoại ra trước bàn, sau đó mở loa lớn, giọng nói trong điện thoại vang lên.
Ông Lục càng nghe mày nhíu chặt, mắt nhìn qua con gái lớn mình.
Lục Anh nhìn ba mình, hoảng hốt bật dậy muốn cướp lấy điện thoại nhưng lại chậm một bước: "Mày cố ý đổ lỗi cho tao!"
Chuyện đã đến nước này mà vẫn còn ngoan cố chối cãi, Lục An Tràm lắc điện thoại: "Chối làm gì, chị muốn giấu bao lâu sớm muộn gì cũng bại thôi, cho nên sớm một chút sẽ tốt hơn."
"Ba đừng nghe nó nói bậy, là nó đã dàn dựng lên mọi chuyện, ba phải tin con... Con không có làm gì hết...", Lục Anh bò lại nắm lấy ống quần ông nhưng lại bị ông hất ra.
"Hai mẹ con bà rốt cuộc đã làm gì chuyện bỉ ổi gì, từ hôm nay đem hết ra nói một lượt cho tôi! Đừng để cho tôi điều tra ra được hai mẹ con bà đừng hòng ở trong căn nhà này!"
Bà Lục ngơ ngác, nhìn thấy chồng mình tức giận bà lâm vào đường cùng: "Là tôi làm!"
"Mẹ!", Lục Anh kéo tay bà: "Mình không có làm gì hết!"
Bà gạt tay Lục Anh ra, nhìn ông Lục nói: "Là tôi sai người bắt cóc Lục An Tràm bán đi, không liên quan đến tiểu Anh, người đứng sau chính là tôi!"
"Bóp!"
Ông Lục tát vào mặt vợ mình: "Độc ác! Quá độc ác! Mẹ con bà coi tôi chết hết rồi sao!"
"Lúc đó tiểu Tràm bao nhiêu tuổi hả! Còn dám ra tay, nó đã làm gì hai mẹ con bà mà bà lại ra tay độc ác đến vậy! Mất hết nhân tính, cũng là con người với nhau cũng là phụ nữ bà lại không thấu hiểu cho hoàn cảnh của tiểu Tràm, bà không thương con bé thì thôi để tôi thương, tôi đưa con bé về đây dạy dỗ chứ không để hai mẹ con bà làm ra những chuyện trái tính người như vậy! Vợ con cái gì chứ! Tạo phản hết mà!"
Bà Lục khóc nức lên, còn Lục Anh không ngừng xin ba tha thứ. Lục An Tràm ngồi đó nhìn cảnh này mà thấy nhàm chán vô cùng.
"Mọi người nói chuyện đi con trước."
"Khoan đã."
Lục An Tràm quay người lại nhìn ông Lục: "Ba còn việc gì nữa sao?"
"Xin lỗi con."
Cô cong môi: "Không phải ba làm ba không có lỗi gì cả.", Lục An Tràm nhìn đồng hồ: "Ở đây cũng đã xong chuyện, chiều nay có lẽ con sẽ trở lại thành phố S, ba nhớ giữ gìn sức khỏe có dịp con sẽ về thăm ba."
Ông Lục thở dài không biết nói gì hơn vào lúc này, chỉ gật đầu: "Lần sau nhớ dẫn cháu ngoại ba về đây."
"Vâng.", Ở đây cũng không còn việc gì nữa, đối với chuyện gia đình họ cứ để ông giải quyết.
Lục An Tràm bước ra thì xe cũng vừa đến, cô mở cửa chui vào: "Đi thôi."
"Xong việc chưa?", Mai Cẩn Nghiêu ôm cô hỏi.
"Đã xong, mình về thành phố S thôi."
"Được."
Đối với việc cô trở lại Mai Cẩn Nghiêu rất hài lòng, xoa đầu cô.
"Đừng xoa, rối tóc.", Cô nhíu mày nhìn anh.
Mai Cẩn Nghiêu thu tay lại, chỉ dám cầm lấy bàn tay cô xoa nắn.
Cô quay qua thấy anh yên tĩnh, mắt chỉ chú tâm nhìn bàn tay cô, thấy thế cô cũng nhìn theo: "Bàn tay em có gì sao?"
"Không, do mềm."
Thế là cô mặc anh, giờ lòng cô lại mong ngóng hai cục nhỏ ở nhà kia, không kìm được vui vẻ nhếch môi.
Lục An Tràm xoay lưng lại, tự động đem đầu gối lên đùi anh, sau đó nhắm mắt: "Đến sân bay gọi em dậy."
Anh nhẹ nhành vén tóc cô xuống: "Ngủ đi."
...
Mấy tên thuộc hạ nhìn hai đứa nhóc kia bò loạn chỗ này đến chỗ khác, đầu đau không thôi.
"Ơi ơi! Ông chủ nhỏ! Trời ơi đừng cái bình đó rất đắt... Mau kéo người lại đi!"
Thuộc hạ chạy đến nắm được cái chân nhỏ lại, sau đó bế lên đặt xuống chỗ khác: "Ông chủ nhỏ đừng quậy nữa."
Nhưng đáp lại chỉ là tiếng cười khanh khách của trẻ con, ai cũng thở dài để ông bà chủ về thì mới được giải thoát, so với chuyện trông trẻ thì thà hơn đi kiểm soát vũ khí còn hơn.
Lục An Tràm chỉ vừa từ cửa đi vào sảnh lớn liền bắt gặp hai cục nhỏ đang bò lăn tăn dưới đất, hình như là đang giỡn không ngừng cười rộ lên, trong sảnh hiện giờ chỉ nghe thấy tiếng trẻ con đang cười, lúc cô ngước nhìn hai thuộc hạ mà anh đã giao cho việc chăm sóc, bước chân cô khựng lại, mắt trổ ra cuối cùng không chờ đợi mà đè ngực cười lớn.
"Hai người... Haha..."
Mai Cẩn Nghiêu phía sau đi đến cũng nghe tiếng cười đùa của cô và hai đứa nhỏ, ngước mắt nhìn đám thuộc hạ mí mắt anh khẽ động.
"...Haha... Cậu... Ăn mặc... Haha."
Lục An Tràm cười đến chảy nước mắt, cố gắng ngừng cười nhưng không được, cô đành xoay người lại không nhịn nữa.
Thuộc hạ: "....", Hai người không ngờ ông bà chủ sẽ về nhanh thế này, vừa rồi không phải hai tổ tông kia khóc không nín thì có chết hai người không mặc bộ đồ bảo mẫu của phụ nữ này rồi.
Hai người hờ đứng đơ ra, nhanh tay cởi cái nơ trắng đang buộc ở cổ, tháo luôn cái kẹo tóc trên đầu.
Mai Cẩn Nghiêu híp mắt xoa nhẹ ấn đường, nói: "Hai cậu đi thay quần áo đi."
"Rõ!", Hai tên thuộc hạ nghe lệnh chạy đi mỗi người một hướng.
Lục An Tràm lau nước mắt, môi vẫn còn chưa thu lại ý cười, đưa đôi mắt chứa hơi nước trong nhìn anh: "Lý do em đã biết tại sao anh lại không cho thuê bảo mẫu rồi... Haha..."
"Hahaha...", Đây là tiếng cười của hai đó nhỏ.
Cô xoay người chạy đến, ngồi xổm xuống nhìn hai đứa đang cười đùa kia: "Ây da nhớ hai đứa quá, tiểu Đồ với tiểu Thừa có nhớ mẹ không nè."
"Ô...ô...ô."
Lục An Tràm không kìm hai tay béo má mềm mại của hai đứa: "Ôi con đáng yêu quá, làm sao đây mẹ không tin được mẹ lại sinh ra hai cục kẹo nhỏ mềm mại thế này."
"Ô... Ba..."
Thấy tiểu Đồ chỉ tay về hướng kia, miệng cứ bô bô ba ba không ngừng, Lục An Tràm ngoái đầu nhìn lại mới thấy người đàn ông vẫn đứng phía sau nhìn mình.
Cô a lên: "Đúng rồi, là ba đó, nào con gọi ba được thì phải gọi mẹ.", Lục An Tràm tập cho bọn trẻ gọi mẹ nhưng hai đứa cứ ba ba ba, cô nhíu mày lại.
Mai Cẩn Nghiêu thấy hai nhỏ một lớn đang đùa với nhau, hình ảnh không ngừng xuất hiện trước mắt anh, chân bước đến thì có đôi mắt to kia sáng rực lên, liền chống tay cười bò về phía anh sau đó liền ôm lấy chân anh không buông.
Lục An Tràm nhìn thấy cũng giật mình, cô định lại bế đứa trẻ thì đột nhiên anh khom xuống ẵm thằng bé lên.
"Anh sẽ tập.", Mai Cẩn Nghiêu nhìn đáp lại một câu cho cô yên tâm.
Thấy anh thật sự quá miễn cưỡng cô lên tiếng: "Nếu không được thì anh bỏ tiểu Thừa xuống đi.", Cô sợ một lát anh cởi quần áo không kịp, sau đó lại dùng hết một chai cồn sát khuẩn.
"Được."
Sau khi đợi anh buông người xuống, Lục An Tràm nhanh chóng sà vào lòng anh, cô vòng tay ôm chặt lấy eo anh: "Anh đừng nghĩ đến chuyện cho bản thân sạch sẽ nữa, nhìn em này anh không được nhìn ai khác, hãy chú tâm vào em."
Mai Cẩn Nghiêu nhìn chằm chằm vào mắt cô, đến quai hàm cũng cắn chặt, anh híp mắt hôn môi cô.
Hai người ôm nhau dây dưa một lúc, đến khi hai đứa nhỏ ôm chân hai người thì mới luyến tiếc buông tha nhau.
"Sao rồi?", Đôi môi bị gặm cắn đến đỏ bừng, cô ngước lên hỏi anh.
Mai Cẩn Nghiêu thở nhẹ, rồi gật đầu một cái: "Khá ổn."
Cảm thấy anh có tiến triển cô cười tươi, buông tay ra, vui vẻ cong mắt, nhưng chưa kịp thì anh đã chạy vào tháng máy.
Lục An Tràm nhìn xong liếm liếm môi, có chút hụt hẫng, nhưng nghĩ lại vừa rồi anh kiềm chế lâu như thế là tốt lắm rồi.
"Tiểu Đồ và tiểu Thừa lại đây."
Hai đứa nhỏ không nghe mà bò lại đi, nhìn rất vui vẻ không khác gì con chuột nhỏ chạy tung tăng.
Lục An Tràm cười, bỏ túi xách qua một bên liền chạy đến vui đùa cùng bọn trẻ.
Trên phòng, Mai Cẩn Nghiêu bước ra ngoài trên người cũng đã thay đồ mới, anh không thấy ai trong phòng, nghĩ cô vẫn chưa lên đây, liền sải bước đi xuống dưới.
Bước ra khỏi thang máy, Mai Cẩn Nghiêu giương mắt tìm kiếm bóng dáng kia, tại sao không còn nghe tiếng nói của ai trong sảnh, bước gần đến thì mới bắt gặp ba bóng dáng ngồi bệt phía sau ghế sofa.
"Đợi mẹ một chút.", Lục An Tràm nghiêm túc nhìn vào bộ xếp hình trong tay mình.
Hai đứa nhỏ rất phối hợp, ngồi nghiêm chỉnh mắt chăm chú nhìn vào cái màu sắc trên bàn tay của mẹ mình mà khẽ cất tiếng "Ơ..."
"Đừng gấp, hai đứa đợi một chút nữa thôi, còn cái tai nữa là xong rồi.", Lục An Tràm gắn cái tai con voi vào, cuối cùng tác phẩm của cô làm đã hoàn thành: "Nhìn đi, có đáng yêu không?"
Thấy hai bàn tay nhỏ đưa ra muốn lấy cô trừng mắt giật lại: "Hiện tại không được, để mẹ làm theo một con giống như vậy thì sẽ chia đều cho hai con."
Tiểu Đồ và tiểu Thừa bặm môi, rồi vỗ tay cười.
"Thế mới ngoan, làm một con nữa mẹ sẽ đưa cho hai đứa, như thế mới công bằng. Cho nên hai anh em các con phải kiên nhẫn mà nhìn mẹ làm.", Lục An Tràm nói rồi, đem con voi giấu ra sau lưng, rồi bắt đầu xếp thêm con thứ hai.
Mai Cẩn Nghiêu không làm phiền ba người, chỉ đứng đằng sau nhìn, tay đặt lên môi ra ký hiệu với bọn trẻ, nhìn thấy hai đứa khá hiểu, anh nhướng mày tâm trạng không tệ.
Thấy ba người ngồi bệt dưới sàn nhà như thế, Mai Cẩn Nghiêu suy nghĩ, cái này nên cho người lót thêm thảm lông.
"Không uổng công là chồng em."
Thấy cô không môi cười đến lộ hàm răng trắng tinh ra ngoài, nhìn không khác gì một đồ ngốc: "Đã bao nhiêu tuổi rồi?"
Đột ngột anh nhắc đến tuổi tác nụ cười cô dần tắt hẳn, mày cô nhíu lại nhìn anh, khẽ mở miệng: "Mười chín, nhưng anh hỏi làm gì?"
Mai Cẩn Nghiêu hờ hững nhìn sang khác: "Vẫn là một cô nhóc."
Mắt cô híp lại, tay nắm chặt thành nắm đấm, chân chậm rãi tiến phía trước, sau đó một quyền đi thẳng vào bụng anh. Nhưng không ngờ người nọ nhanh hơn, trực tiếp giữ chặt tay lại, liền đẩy cô xuống giường, từ thế cô nằm sấp ở sau là một cơ thể nam tính cứng ngắc đè trên người cô.
"Aaa! Cẩn Nghiêu... Chân anh đè lên tay em!"
Mai Cẩn Nghiêu sửng sốt vội nhấc chân lên: "Không sao chứ?"
Cô ngoái đầu, nghiến răng nói: "Anh đè lên người em mới có sao đó, còn không đi xuống."
Nhưng anh không dễ dàng tha cho cô như vậy, Mai Cẩn Nghiêu nhếch môi nghiêng đầu đến, môi dán lên tai cô, giọng từ tốn phun ra: "Vừa rồi đánh anh sao?"
"Ai bảo anh nói em là con nhóc, anh nói thế mà không nghĩ đến em hiện giờ đã có chồng còn hai con, đáng lý ra đã trở thành phụ nữ."
Mai Cẩn Nghiêu thích thú, nhưng ngữ khí anh vẫn như một: "Nhưng thật chất vẫn là nhóc con."
Lục An Tràm muốn nói nhưng cuối cùng không nói ra, âm thầm nuốt câu nói trở lại, mắt nhắm lại hít thở thật sâu, nói: "Nhóc còn thì sao, một ông chú trải đời như vậy nói gì chả đúng. Được thôi Lục An Tràm này kính già yêu trẻ nên cũng không muốn chấp dứt làm gì mắc công lại mang tội."
Giọng nói vừa tắt, không lâu sau là tiếng cười trầm khàn vang lên. Mai Cẩn Nghiêu để cằm lên vai cô, nghiêng đầu nhìn sườn mặt non nớt trong khoảng cách gần này: "Tối nay ông chú này có làm những hành vi đồi bại nào với cháu, thì mong cháu đừng lật lọng lời nói vừa rồi, không nên chấp dứt người già."
Lục An Tràm nghe giọng nói quỷ dị của anh từ phía sau mà không khỏi nổi da gà, cảm giác bàn tay có ý đồ xấu trên người, cơ thể cô không tự chủ co rút lại... Cuối cùng chuyện gì đến cũng đến, lời nói kia anh cũng thực hiện và từ đó cô mới biết lời nói vừa rồi đã làm hại thân thể cô như thế nào.
"Aaaaa! Cẩn... Cẩn Nghiêu em sai rồi... Xin anh tha mạng!"
...
Những câu nói trên bàn ăn đã khiến cho hai mẹ con của Lục Anh phải thức trắng mấy đêm, sợ một ngày không lâu chuyện sẽ bị bại lộ lúc đó thật sự hết đường để trốn. Đó cũng là mục đích Lục An Tràm làm thế, cho hai mẹ con ăn uống ngủ nghỉ phải nhớ lại những chuyện đó.
"Mày định làm gì?"
Như thường lệ Lục An Tràm rảnh rỗi về thăm nhà, nhưng lần này chỉ có mình cô, còn Mai Cẩn Nghiêu thì ở lại khách sạn xử lý một chút chuyện riêng với công ty.
"Rõ như thế à?", Lục An Tràm cầm kéo tỉa cành cây: "Biết thế còn hỏi."
Lục Anh tức giận cắn môi, tay cầm chặt lấy áo mình: "Tao cấm mày không được nói ra."
"Chị có quyền gì cấm tôi không được nói?"
Lục Anh giật lấy cây kéo trong tay cô ra, trừng mắt nói: "Chẳng phải mày đã ôm được đùi của ông chủ thành phố S sao? Mày cũng có bị tổn hại gì đâu, cho nên mày biết ơn tao cũng đúng, nhờ tao mày mới gặp được người đàn ông đó."
"Thế à?", Lục An Tràm phủi bụi trên tay mình: "Tại sao chị lại làm thế? Trong khi đó tôi không làm hại gì đến chị mà chị lại nhẫn tâm đem tôi đi bán cho bọn buôn người, chị có biết nếu tôi không thoát được chỗ đó chắc tôi đã chết từ lâu rồi."
"Đó là chuyện của mày không liên quan gì đến tao, mày không phải là em tao nên tao chẳng có bận tâm gì đến. Tao không hiểu nổi ba lại thương một đứa như mày, trong khi đó con ruột mình lại không quan tâm đến, đến cái hôn sự cũng đem cho mày, còn tao thì không được nhận thứ gì, nhưng tiểu thư chân chính trong Lục gia chính là tao.", Cô ta nói xong nghiến răng nghiến lợi.
"Chỉ vì những chuyện như thế mà chị lại bán tôi? Còn nói lạc hướng với khác?"
Lục Anh cười đểu: "Đúng thì đã sao, tao làm đương nhiên phải tính toán hết mọi chuyện, những chuyện vụt vặt tao diệt trừ hết.", Nói đến đây cô ta cười.
Lục An Tràm bấm dừng điện thoại để vào túi quần: "Cảm ơn chị đã phối hợp giải thích."
Cô ta bỗng ngơ ra, sau đó xoay lại: "Mày làm gì đó! Đứng lại cho tao! Aaaa con đ* kia quay lại đây!"
Lục An Tràm ngoáy tai, giọng cô ta thật là chua, đến tai cô nó còn nghe không lọt chữ nữa: "Sủa cái gì, làm mất hết hình tượng đại tiểu thư của Lục gia.", Cô nói vọng lên.
Lục Anh đứng phía sau như người điên không ngừng nhảy cẫng lên, giậm chân vung tay hét lên không ngừng: "Mày dám... Thì tao sẽ liều chết với mày!"
Nghe tiếng ầm ĩ bà Lục cũng đi xuống, thấy Lục An Tràm đang nhàn rỗi cầm tách trà trên tay, rất giống một bà chủ đang ngồi hưởng thụ, giọng giận giữ từ bên ngoài truyền vào bà Lục mới nhíu mày rời mắt.
"Mày rốt cuộc muốn gì?", Lục Anh chạy vào không bình thường thở phì phò.
"Muốn gì là muốn gì.", Cô thoải mái uống ngụm trà.
Lục Anh cắn răng nhìn thái độ khiến cô thêm chướng mắt, liền nhanh chân đi lên hất tách trà đổ xuống sàn nhà, nước nóng không tránh được mà xối vào chân Lục An Tràm.
"Tao đang nói chuyện vớ mày đó."
Lục An Tràm nhìn xuống bàn chân mình, nhíu mày đẩy cô ta ra: "Đi ra."
"Xóa đoạn ghi âm cho tao."
"Không xóa.", Lục An Tràm liếc cô ta một cái, rồi nhìn xuống bàn chân mình.
Nghe câu nói đó Lục Anh lại thêm tức giận, với tay lấy ấm trà trên bàn đổ nó xuống.
Lục An Tràm tránh kịp đẩy cô ta ra, ấm trà nóng trực tiếp rơi xuống bắn tung tóe nước ra ngoài.
"Aaa nóng quá!"
Bà Lục chứng kiến chạy xuống, đỡ con gái mình ngồi dậy: "Con có sao không?"
"Mẹ, mẹ nóng!", Cô chỉ vào cánh tay bị nước nóng văng trúng.
Bà Lục trừng mắt: "Mày đã làm gì chị mày?"
Cô bất lực thở dài: "Rõ ràng mẹ đã thấy còn hỏi làm gì, trả lời lại chẳng phải tốn nước bọt sao?"
"Mày... Cút ra khỏi nhà tao!", Bà Lục tức giận quá quát lớn.
"Bà bảo ai cút?"
Ông Lục đột nhiên về bất ngờ khiến cho bà Lục trở tay không kịp, bà ta vội chỉ trích qua Lục An Tràm: "Ông nhìn xem nó làm gì tiểu Anh, bỏng hết tay con bé."
Lục An Tràm không thừa nhận mình làm, mà nhẹ nhàng đặt điện thoại ra trước bàn, sau đó mở loa lớn, giọng nói trong điện thoại vang lên.
Ông Lục càng nghe mày nhíu chặt, mắt nhìn qua con gái lớn mình.
Lục Anh nhìn ba mình, hoảng hốt bật dậy muốn cướp lấy điện thoại nhưng lại chậm một bước: "Mày cố ý đổ lỗi cho tao!"
Chuyện đã đến nước này mà vẫn còn ngoan cố chối cãi, Lục An Tràm lắc điện thoại: "Chối làm gì, chị muốn giấu bao lâu sớm muộn gì cũng bại thôi, cho nên sớm một chút sẽ tốt hơn."
"Ba đừng nghe nó nói bậy, là nó đã dàn dựng lên mọi chuyện, ba phải tin con... Con không có làm gì hết...", Lục Anh bò lại nắm lấy ống quần ông nhưng lại bị ông hất ra.
"Hai mẹ con bà rốt cuộc đã làm gì chuyện bỉ ổi gì, từ hôm nay đem hết ra nói một lượt cho tôi! Đừng để cho tôi điều tra ra được hai mẹ con bà đừng hòng ở trong căn nhà này!"
Bà Lục ngơ ngác, nhìn thấy chồng mình tức giận bà lâm vào đường cùng: "Là tôi làm!"
"Mẹ!", Lục Anh kéo tay bà: "Mình không có làm gì hết!"
Bà gạt tay Lục Anh ra, nhìn ông Lục nói: "Là tôi sai người bắt cóc Lục An Tràm bán đi, không liên quan đến tiểu Anh, người đứng sau chính là tôi!"
"Bóp!"
Ông Lục tát vào mặt vợ mình: "Độc ác! Quá độc ác! Mẹ con bà coi tôi chết hết rồi sao!"
"Lúc đó tiểu Tràm bao nhiêu tuổi hả! Còn dám ra tay, nó đã làm gì hai mẹ con bà mà bà lại ra tay độc ác đến vậy! Mất hết nhân tính, cũng là con người với nhau cũng là phụ nữ bà lại không thấu hiểu cho hoàn cảnh của tiểu Tràm, bà không thương con bé thì thôi để tôi thương, tôi đưa con bé về đây dạy dỗ chứ không để hai mẹ con bà làm ra những chuyện trái tính người như vậy! Vợ con cái gì chứ! Tạo phản hết mà!"
Bà Lục khóc nức lên, còn Lục Anh không ngừng xin ba tha thứ. Lục An Tràm ngồi đó nhìn cảnh này mà thấy nhàm chán vô cùng.
"Mọi người nói chuyện đi con trước."
"Khoan đã."
Lục An Tràm quay người lại nhìn ông Lục: "Ba còn việc gì nữa sao?"
"Xin lỗi con."
Cô cong môi: "Không phải ba làm ba không có lỗi gì cả.", Lục An Tràm nhìn đồng hồ: "Ở đây cũng đã xong chuyện, chiều nay có lẽ con sẽ trở lại thành phố S, ba nhớ giữ gìn sức khỏe có dịp con sẽ về thăm ba."
Ông Lục thở dài không biết nói gì hơn vào lúc này, chỉ gật đầu: "Lần sau nhớ dẫn cháu ngoại ba về đây."
"Vâng.", Ở đây cũng không còn việc gì nữa, đối với chuyện gia đình họ cứ để ông giải quyết.
Lục An Tràm bước ra thì xe cũng vừa đến, cô mở cửa chui vào: "Đi thôi."
"Xong việc chưa?", Mai Cẩn Nghiêu ôm cô hỏi.
"Đã xong, mình về thành phố S thôi."
"Được."
Đối với việc cô trở lại Mai Cẩn Nghiêu rất hài lòng, xoa đầu cô.
"Đừng xoa, rối tóc.", Cô nhíu mày nhìn anh.
Mai Cẩn Nghiêu thu tay lại, chỉ dám cầm lấy bàn tay cô xoa nắn.
Cô quay qua thấy anh yên tĩnh, mắt chỉ chú tâm nhìn bàn tay cô, thấy thế cô cũng nhìn theo: "Bàn tay em có gì sao?"
"Không, do mềm."
Thế là cô mặc anh, giờ lòng cô lại mong ngóng hai cục nhỏ ở nhà kia, không kìm được vui vẻ nhếch môi.
Lục An Tràm xoay lưng lại, tự động đem đầu gối lên đùi anh, sau đó nhắm mắt: "Đến sân bay gọi em dậy."
Anh nhẹ nhành vén tóc cô xuống: "Ngủ đi."
...
Mấy tên thuộc hạ nhìn hai đứa nhóc kia bò loạn chỗ này đến chỗ khác, đầu đau không thôi.
"Ơi ơi! Ông chủ nhỏ! Trời ơi đừng cái bình đó rất đắt... Mau kéo người lại đi!"
Thuộc hạ chạy đến nắm được cái chân nhỏ lại, sau đó bế lên đặt xuống chỗ khác: "Ông chủ nhỏ đừng quậy nữa."
Nhưng đáp lại chỉ là tiếng cười khanh khách của trẻ con, ai cũng thở dài để ông bà chủ về thì mới được giải thoát, so với chuyện trông trẻ thì thà hơn đi kiểm soát vũ khí còn hơn.
Lục An Tràm chỉ vừa từ cửa đi vào sảnh lớn liền bắt gặp hai cục nhỏ đang bò lăn tăn dưới đất, hình như là đang giỡn không ngừng cười rộ lên, trong sảnh hiện giờ chỉ nghe thấy tiếng trẻ con đang cười, lúc cô ngước nhìn hai thuộc hạ mà anh đã giao cho việc chăm sóc, bước chân cô khựng lại, mắt trổ ra cuối cùng không chờ đợi mà đè ngực cười lớn.
"Hai người... Haha..."
Mai Cẩn Nghiêu phía sau đi đến cũng nghe tiếng cười đùa của cô và hai đứa nhỏ, ngước mắt nhìn đám thuộc hạ mí mắt anh khẽ động.
"...Haha... Cậu... Ăn mặc... Haha."
Lục An Tràm cười đến chảy nước mắt, cố gắng ngừng cười nhưng không được, cô đành xoay người lại không nhịn nữa.
Thuộc hạ: "....", Hai người không ngờ ông bà chủ sẽ về nhanh thế này, vừa rồi không phải hai tổ tông kia khóc không nín thì có chết hai người không mặc bộ đồ bảo mẫu của phụ nữ này rồi.
Hai người hờ đứng đơ ra, nhanh tay cởi cái nơ trắng đang buộc ở cổ, tháo luôn cái kẹo tóc trên đầu.
Mai Cẩn Nghiêu híp mắt xoa nhẹ ấn đường, nói: "Hai cậu đi thay quần áo đi."
"Rõ!", Hai tên thuộc hạ nghe lệnh chạy đi mỗi người một hướng.
Lục An Tràm lau nước mắt, môi vẫn còn chưa thu lại ý cười, đưa đôi mắt chứa hơi nước trong nhìn anh: "Lý do em đã biết tại sao anh lại không cho thuê bảo mẫu rồi... Haha..."
"Hahaha...", Đây là tiếng cười của hai đó nhỏ.
Cô xoay người chạy đến, ngồi xổm xuống nhìn hai đứa đang cười đùa kia: "Ây da nhớ hai đứa quá, tiểu Đồ với tiểu Thừa có nhớ mẹ không nè."
"Ô...ô...ô."
Lục An Tràm không kìm hai tay béo má mềm mại của hai đứa: "Ôi con đáng yêu quá, làm sao đây mẹ không tin được mẹ lại sinh ra hai cục kẹo nhỏ mềm mại thế này."
"Ô... Ba..."
Thấy tiểu Đồ chỉ tay về hướng kia, miệng cứ bô bô ba ba không ngừng, Lục An Tràm ngoái đầu nhìn lại mới thấy người đàn ông vẫn đứng phía sau nhìn mình.
Cô a lên: "Đúng rồi, là ba đó, nào con gọi ba được thì phải gọi mẹ.", Lục An Tràm tập cho bọn trẻ gọi mẹ nhưng hai đứa cứ ba ba ba, cô nhíu mày lại.
Mai Cẩn Nghiêu thấy hai nhỏ một lớn đang đùa với nhau, hình ảnh không ngừng xuất hiện trước mắt anh, chân bước đến thì có đôi mắt to kia sáng rực lên, liền chống tay cười bò về phía anh sau đó liền ôm lấy chân anh không buông.
Lục An Tràm nhìn thấy cũng giật mình, cô định lại bế đứa trẻ thì đột nhiên anh khom xuống ẵm thằng bé lên.
"Anh sẽ tập.", Mai Cẩn Nghiêu nhìn đáp lại một câu cho cô yên tâm.
Thấy anh thật sự quá miễn cưỡng cô lên tiếng: "Nếu không được thì anh bỏ tiểu Thừa xuống đi.", Cô sợ một lát anh cởi quần áo không kịp, sau đó lại dùng hết một chai cồn sát khuẩn.
"Được."
Sau khi đợi anh buông người xuống, Lục An Tràm nhanh chóng sà vào lòng anh, cô vòng tay ôm chặt lấy eo anh: "Anh đừng nghĩ đến chuyện cho bản thân sạch sẽ nữa, nhìn em này anh không được nhìn ai khác, hãy chú tâm vào em."
Mai Cẩn Nghiêu nhìn chằm chằm vào mắt cô, đến quai hàm cũng cắn chặt, anh híp mắt hôn môi cô.
Hai người ôm nhau dây dưa một lúc, đến khi hai đứa nhỏ ôm chân hai người thì mới luyến tiếc buông tha nhau.
"Sao rồi?", Đôi môi bị gặm cắn đến đỏ bừng, cô ngước lên hỏi anh.
Mai Cẩn Nghiêu thở nhẹ, rồi gật đầu một cái: "Khá ổn."
Cảm thấy anh có tiến triển cô cười tươi, buông tay ra, vui vẻ cong mắt, nhưng chưa kịp thì anh đã chạy vào tháng máy.
Lục An Tràm nhìn xong liếm liếm môi, có chút hụt hẫng, nhưng nghĩ lại vừa rồi anh kiềm chế lâu như thế là tốt lắm rồi.
"Tiểu Đồ và tiểu Thừa lại đây."
Hai đứa nhỏ không nghe mà bò lại đi, nhìn rất vui vẻ không khác gì con chuột nhỏ chạy tung tăng.
Lục An Tràm cười, bỏ túi xách qua một bên liền chạy đến vui đùa cùng bọn trẻ.
Trên phòng, Mai Cẩn Nghiêu bước ra ngoài trên người cũng đã thay đồ mới, anh không thấy ai trong phòng, nghĩ cô vẫn chưa lên đây, liền sải bước đi xuống dưới.
Bước ra khỏi thang máy, Mai Cẩn Nghiêu giương mắt tìm kiếm bóng dáng kia, tại sao không còn nghe tiếng nói của ai trong sảnh, bước gần đến thì mới bắt gặp ba bóng dáng ngồi bệt phía sau ghế sofa.
"Đợi mẹ một chút.", Lục An Tràm nghiêm túc nhìn vào bộ xếp hình trong tay mình.
Hai đứa nhỏ rất phối hợp, ngồi nghiêm chỉnh mắt chăm chú nhìn vào cái màu sắc trên bàn tay của mẹ mình mà khẽ cất tiếng "Ơ..."
"Đừng gấp, hai đứa đợi một chút nữa thôi, còn cái tai nữa là xong rồi.", Lục An Tràm gắn cái tai con voi vào, cuối cùng tác phẩm của cô làm đã hoàn thành: "Nhìn đi, có đáng yêu không?"
Thấy hai bàn tay nhỏ đưa ra muốn lấy cô trừng mắt giật lại: "Hiện tại không được, để mẹ làm theo một con giống như vậy thì sẽ chia đều cho hai con."
Tiểu Đồ và tiểu Thừa bặm môi, rồi vỗ tay cười.
"Thế mới ngoan, làm một con nữa mẹ sẽ đưa cho hai đứa, như thế mới công bằng. Cho nên hai anh em các con phải kiên nhẫn mà nhìn mẹ làm.", Lục An Tràm nói rồi, đem con voi giấu ra sau lưng, rồi bắt đầu xếp thêm con thứ hai.
Mai Cẩn Nghiêu không làm phiền ba người, chỉ đứng đằng sau nhìn, tay đặt lên môi ra ký hiệu với bọn trẻ, nhìn thấy hai đứa khá hiểu, anh nhướng mày tâm trạng không tệ.
Thấy ba người ngồi bệt dưới sàn nhà như thế, Mai Cẩn Nghiêu suy nghĩ, cái này nên cho người lót thêm thảm lông.
/52
|