Bạn cùng phòng vô cùng hiểu chuyện biết điều, nhưng có vẻ Hoắc Phù vẫn chậm chạp không muốn đi, Giản Ninh Xuyên đẩy mạnh hắn ra bên ngoài. Hoắc Phù chỉ mặc một cái áo, lúc cậu chạm vào, hai tay cảm nhận rõ từng múi cơ của hắn.
Giản Ninh Xuyên có chút ngoài ý muốn, dáng người của thầy Hoắc ngon hơn tưởng tượng.
Thầy Hoắc thật sự “nhìn” cậu ăn cơm, hắn chỉ động vài đũa, rồi buông tay.
Lần trước Hoắc Phù cũng như vậy, Giản Ninh Xuyên chẳng thấy làm sao; lần này tâm tình cậu trở nên khác hẳn, thật lòng thật dạ buồn thay cho sức khỏe của Hoắc Phù.
Hoắc Phù nhìn ra, có chút khoa trương lên án: “Tiểu Giản, cậu hình như đang kỳ thị tôi.”
Giản Ninh Xuyên: “Nào có, chỉ là cảm thấy anh… anh vì làm người đại diện, cho nên sức khỏe mới thành ra thế à?”
Hoắc Phù nói: “Đừng đổ oan cho nghề nghiệp, có phải ai làm người đại diện cũng bị thế đâu. Cậu không phải định khuyên tôi đổi nghề nữa chứ? Ai lại như cậu bao giờ, không có tôi cậu phải làm sao?”
Giản Ninh Xuyên đốp chát lại: “Nói cứ như kiểu không có anh tôi không sống được vậy.”
Hoắc Phù cười: “Là không có cậu tôi không sống được nha. Mấy ngày trước muốn tới thăm cậu, nhưng sợ ảnh hưởng tới kỳ thi, ngày nào cũng được ăn cơm với cậu thì vui phải biết.”
Trong lòng Giản Ninh Xuyên nảy một cái, đột nhiên có chút không dám nhìn Hoắc Phù, một thứ cảm giác trước nay chưa từng có ùa tới.
Hoắc Phù tiếp tục cảm khái: “Thầy Hoắc của cậu nếu lấy vợ sớm, con bây giờ cũng lớn cỡ cậu rồi.”
Giản Ninh Xuyên: “…”
Hoắc Phù cười ha hả, nói: “Trêu cậu thôi, tôi không thích trẻ con.”
Giản Ninh Xuyên nói: “Anh… anh lấy vợ rồi à?”
Hoắc Phù: “Chưa lấy.”
Giản Ninh Xuyên: “Thế có bạn gái chưa?”
Hoắc Phù: “Hiện tại đang không có.”
Vậy là trước đây từng có. Giản Ninh Xuyên rục rà rục rịch, muốn tiếp tục truy hỏi.
Hoắc Phù nói: “Nhắc mới nhớ, hình như 20 năm rồi không có bạn gái.”
Giản Ninh Xuyên: “Wow…”
Hoắc Phù ôm ngực, giả bộ thương tâm: “Thầy Hoắc số khổ quá mà, không được phái nữ yêu thích.”
Nghe lời hắn nói, Giản Ninh Xuyên liền biết mồm hắn lại bốc phét, chẳng câu nào tin được. Bỗng chốc không muốn hỏi gì nữa.
Hoắc Phù hỏi ngược lại cậu: “Tiểu Giản có bạn gái chưa?”
Giản Ninh Xuyên: “Không có, trước đây cũng không, độc thân được 20 năm rồi.”
Hoắc Phù bắt chước cậu: “Wow…”
Giản Ninh Xuyên: “Thầy Hoắc, anh phiền quá đi.”
Hoắc Phù: “Ha ha ha ha ha.”
Giản Ninh Xuyên: “Nếu tôi yêu đương, có cần báo cho anh không?”
Hoắc Phù suy nghĩ một chút, nói: “Cần. Có điều cậu không muốn nói thì tôi cũng không biết được.”
Giản Ninh Xuyên có chút ngoài ý muốn, dáng người của thầy Hoắc ngon hơn tưởng tượng.
Thầy Hoắc thật sự “nhìn” cậu ăn cơm, hắn chỉ động vài đũa, rồi buông tay.
Lần trước Hoắc Phù cũng như vậy, Giản Ninh Xuyên chẳng thấy làm sao; lần này tâm tình cậu trở nên khác hẳn, thật lòng thật dạ buồn thay cho sức khỏe của Hoắc Phù.
Hoắc Phù nhìn ra, có chút khoa trương lên án: “Tiểu Giản, cậu hình như đang kỳ thị tôi.”
Giản Ninh Xuyên: “Nào có, chỉ là cảm thấy anh… anh vì làm người đại diện, cho nên sức khỏe mới thành ra thế à?”
Hoắc Phù nói: “Đừng đổ oan cho nghề nghiệp, có phải ai làm người đại diện cũng bị thế đâu. Cậu không phải định khuyên tôi đổi nghề nữa chứ? Ai lại như cậu bao giờ, không có tôi cậu phải làm sao?”
Giản Ninh Xuyên đốp chát lại: “Nói cứ như kiểu không có anh tôi không sống được vậy.”
Hoắc Phù cười: “Là không có cậu tôi không sống được nha. Mấy ngày trước muốn tới thăm cậu, nhưng sợ ảnh hưởng tới kỳ thi, ngày nào cũng được ăn cơm với cậu thì vui phải biết.”
Trong lòng Giản Ninh Xuyên nảy một cái, đột nhiên có chút không dám nhìn Hoắc Phù, một thứ cảm giác trước nay chưa từng có ùa tới.
Hoắc Phù tiếp tục cảm khái: “Thầy Hoắc của cậu nếu lấy vợ sớm, con bây giờ cũng lớn cỡ cậu rồi.”
Giản Ninh Xuyên: “…”
Hoắc Phù cười ha hả, nói: “Trêu cậu thôi, tôi không thích trẻ con.”
Giản Ninh Xuyên nói: “Anh… anh lấy vợ rồi à?”
Hoắc Phù: “Chưa lấy.”
Giản Ninh Xuyên: “Thế có bạn gái chưa?”
Hoắc Phù: “Hiện tại đang không có.”
Vậy là trước đây từng có. Giản Ninh Xuyên rục rà rục rịch, muốn tiếp tục truy hỏi.
Hoắc Phù nói: “Nhắc mới nhớ, hình như 20 năm rồi không có bạn gái.”
Giản Ninh Xuyên: “Wow…”
Hoắc Phù ôm ngực, giả bộ thương tâm: “Thầy Hoắc số khổ quá mà, không được phái nữ yêu thích.”
Nghe lời hắn nói, Giản Ninh Xuyên liền biết mồm hắn lại bốc phét, chẳng câu nào tin được. Bỗng chốc không muốn hỏi gì nữa.
Hoắc Phù hỏi ngược lại cậu: “Tiểu Giản có bạn gái chưa?”
Giản Ninh Xuyên: “Không có, trước đây cũng không, độc thân được 20 năm rồi.”
Hoắc Phù bắt chước cậu: “Wow…”
Giản Ninh Xuyên: “Thầy Hoắc, anh phiền quá đi.”
Hoắc Phù: “Ha ha ha ha ha.”
Giản Ninh Xuyên: “Nếu tôi yêu đương, có cần báo cho anh không?”
Hoắc Phù suy nghĩ một chút, nói: “Cần. Có điều cậu không muốn nói thì tôi cũng không biết được.”
/114
|