Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 341

/769


Mỗi một con người đều có thể nhìn rõ ràng rành mạch, Dương Túc Phong xoay lưng lại Ai Đức Mông Đa, nhưng ba phát súng đều chuẩn xác bắn đứt dây cung của Ai Đức Mông Đa.

Không một ai có thể hiểu được, vì sao Dương Túc Phong có tài bắn súng thần kỳ như vậy.

Dù là Đao Vô Phong cũng há hốc mồm thành hình quả trứng, trong lòng bội phục không thôi, ở trên khoảng cách năm mươi mét, hắn cũng có thể bắn đứt được dây cung, nhưng xoay lưng lại như thế, hơn nữa dây cung lại còn đang trong lúc di động tốc độ cao, thì hắn không nắm chắc được một chút nào.

Ai Đức Mông Đa ngây ra tới tận thời gian năm phút, dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn đi nhìn lại thật kỹ dây cung của mình, xem xem nó có gì khác thường, nhưng hắn không nhìn ra bất kỳ điều gì khác thường cả. Dây cung mà hắn dùng cũng là do thợ khéo của người Tây Mông dùng gân trâu tốt nhất, trải qua chín chín tám mươi mốt quy trình thao tác mới làm ra được. Vô cùng dẻo dai, cho dù là dao bình thường cũng không thể nào cắt đứt được nó, thế mà viên đạn của Dương Túc Phong …

Ai Đức Mông Đa không còn gì để nói.

Qua một lúc rất lâu, Ai Đức Mông Đa mới chỉ đành tiếp thụ vận mệnh bản thân đấu tay đôi thất bại, hắn nhảy xuống ngựa, ủ rũ cúi đầu từ từ đi tới trước mặt Dương Túc Phong, sắc mặt của hắn chẳng có chút gì hổ thẹn, đã tới nước này hắn đã không còn dũng khí hổ thẹn rồi, cũng không cần thiết phải hổ thẹn.

Ai Đức Mông Đa đi tới trước mặt Dương Túc Phong, ném cây Ngân Dực Cung không còn dây cung đi, sắc mặt không hề có chút sợ hãi đối diện với Dương Túc Phong, hầm hè nói: "Dương Túc Phong, vì sao ngươi không giết chết ta? Ta sẽ không cảm kích vì ngươi hạ thủ lưu tình đâu! Sau này nếu có cơ hội, ta sẽ chính tay giết chết ngươi!"

Dương Túc Phong vẫn cứ uể oải cầm ngược cây súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, lạnh nhạt nhìn hắn một cái, không nói điều gì, chỉ lại cúi đầu xuống, thò chân phải ra, tùy ý chêu trọc mấy con kiến nhỏ bò qua giữa chân y, Dương Túc Phong dùng chân hất một đống cát bao phủ lên bọn chúng, nhưng bọn chúng lại rất mau chóng từ bên trong đống cát ngoan cường bò ra ngoài, rồi tiếp tục tiến lên phía trước.

Ai Đức Mông Đa đưa chân ra, dẫm một phát đem mấy con kiến nhò kia đạp dưới lòng bàn chân, còn day đi day lại mấy cái, nhưng không lâu sau đó, mấy con kiến nhỏ kia lại từ dưới gầm bàn chân của hắn bò ra. Thì ra là đất đai ở vùng này có rất nhiều lớp đất mềm ở bên trên, chân của Ai Đức Mông Đa căn bản là không dẫm tới cùng được, những con kiến nhỏ kia có rất nhiều kẽ hở để có thể chạy thoát thân.

Ai Đức Mông Đa bụng chất chứa đầy chán nản và thất vọng, không có cách nào phát tiết, còn muốn lấy mấy con kiến nhỏ ra xả hận, nhưng bị Dương Túc Phong giữ lại. Dương Túc Phong bình thản nói: "Ta không giết chết ngươi, chẳng phải là vì ta hạ thủ lưu tình, mà là cần thiết. Nói thẳng ra nhé, ta cho rằng, giữ ngươi lại thì tốt hơn so với giết ngươi! Ta có thể tiếp tục nâng đỡ ngươi ngồi vững vàng trên vị trí đại hãn của địa khu Nam Mông, nhưng ngươi phải vì ta mà làm việc."

Ai Đức Mông Đa hung dữ nói: "Ta sẽ không làm việc cho ngươi."

Dương Túc Phong cười nhạt, nụ cười có chút thâm sâu khó lường, chậm rãi nói: "Như vậy, ta sẽ đưa Hi Lạp Khoa Phu lên vị trí đại hãn vậy…"

Ai Đức Mông Đa tức thì ngây ra, rồi lập tức không còn cách nào nói: "Dương Túc Phong, ngươi độc lắm! Ta…"

Hi Lạp Khoa Phu chính là người mà hắn không tín nhiệm nhất, cũng là tù phạm mà hắn hạ lệnh bắt, hai người từ đó mà kết mối thù oán thâm sâu, nếu để Hi Lạp Khoa Phu lên làm đại hãn của người Tây Mông địa khu Nam Mông, như vậy sau khi Hi Lạp Khoa Phu lên nhậm chức phải làm chuyện đầu tiên, không phải là làm sao để lấy lòng quân Lam Vũ, là là lập tức đem toàn bộ tộc nhân của Ai Đức Mông Đa thanh lý sạch sẽ, để tránh đêm dài lắm mộng, vừa nghĩ tới thủ đoạn diệt tộc của bản thân người Tây Mông mình, Ai Đức Không khỏi rùng mình ớn lạnh.

Ai Đức Mông Đa đảm nhậm chức đại hãn người Tây Mông mười mấy năm, cũng chỉ áp dụng biện pháp diệt tộc thanh lý mấy thế lực của phái phản đối, bởi vì đây thực sự là thủ đoạn tàn khốc nhất ở trên thế giới này. Khi thanh lý kẻ khác thì cảm giác rất tuyệt, có một loại cảm giác tự hào như chúng sinh thiên hạ đều do ta định đoạt. Nhưng bị người ta thanh lý mà nói, vậy thì không biết là cảm giác như thế nào nữa. Dương Túc Phong chẳng phải là kẻ lương thiện gì hết, y dứt khoát sẽ ủng hộ hành động thanh lý của Hi Lạp Khoa Phu.

Ai Đức Mông Đa chỉ đành khuất phục.

Dương Túc Phong tiếp tục nói: "Còn một chuyện nữa, ta biết rằng ngươi có không ít tài sản, ta hi vọng ngươi có thể lấy ra trong đó hai phần ba. Để chi viện một chút cho hành động của bọn ta, cứ coi như là bổ sung quân phí của bọn ta…"

Ai Đức Mông Đa phẫn hận nói: "Pháp điển quân Lam Vũ chẳng phải là nói bảo vệ tài sản cá nhân hay sao?"

Dương Túc Phong mỉm cười nói: "Chuyện này chẳng liên quan gì tới pháp điển của quân Lam Vũ hết, đây là khoản bồi thường chiến tranh của các ngươi, nếu như chúng ta giải quyết riêng tư với nhau. Thì ngươi chỉ cần trả ra một ngàn sáu trăm vạn kim tệ. Nếu là công khai viết trên hiệp nghị mà nói, thì còn số này phải tăng lên thêm mười lần."

Ai Đức Mông Đa lập tức nói: "Đương nhiên phải viết vào hiệp nghị, chiến tranh không phải là do một mình ta phát động, nếu bồi thường thì mọi người cùng phải trả…"

Dương Túc Phong gật đầu, nói như có điều gì suy nghĩ: "Nếu như phải viết vào hiệp nghị, như vậy bọn ta còn phải công khai trừng trị tội phạm chiến tranh, ngươi là đại hãn của người Tây Mông. Lẽ tất nhiên là phải xếp vào vị trí trên cùng. Dựa theo quy định, mười tội phạm chiến tranh xếp trên cùng phải tước đoạt hết tất cả tài sản, tịch thu tất cả tài sản cá nhân, bao gồm động sản và bất động sản…"

Ai Đức Mông Đa cảm giác có một sợi giây thừng ở trên cổ mình càng siết càng chặt, nụ cười của Dương Túc Phong rất là ôn hòa, nhưng chỉ có quỷ mới biết được ở đằng sau sự ôn hòa kia có bao nhiêu sát cơ, chỉ đành bất đắc dĩ cười khổ nói: "Dương Túc Phong, ta… ta tự sát là được rồi chứ."

Dương Túc Phong không nói gì cả, nhưng ánh mắt rất mong mỏi chờ đợi Ai Đức Mông Đa đi tự sát.

Ai Đức Mông Đa sắc mặt từng trận xanh trận trắng, giống như một đoạn băng quay chậm, chân tay cũng từ từ trở nên run rẩy.

Hắn muốn tự sát, nhưng hắn không có dũng khí tự sát.

Hơn nữa hắn lập tức ý thức dược, sau khi bản thân tự sát, Hi Lạp Khoa Phu khẳng định sẽ lại được nâng lên vị trí đại hãn của người Tây Mông, thân tộc và người nhà của bản thân cũng vẫn sẽ gặp phải sự tranh trừng đẫm máu, bản thân tự sát chính là kết quả tốt nhất mà Dương Túc Phong mong đợi, vừa không cần phải gánh chịu tội danh giết đại hãn của người Tây Mông, lại có thể đạt được múc đích không thể nói ra ngoài. Cho nên, hắn lập tức dẹp bỏ ý nghĩ tự sát.

Dương Túc Phong lạnh nhạt nói: "Ai Đức Mông Đa, tự sát cũng cần phải có dũng khí đấy, ngươi không cần thiết cũng không có dũng khí tự sát như vậy, thì ta nghĩ chúng ta cứ thẳng thắn công khai thương lượng, ngươi vẫn còn có thể tiếp tục làm thủ lĩnh, nhưng phải nghe theo mệnh lệnh của phủ đại đô đốc Y Vân. Ngươi đừng có làm trò ma mãnh sau lưng ta, nếu như ta có thể trong lúc gấp gáp ứng chiến mà đánh trọng thương các ngươi, thì ngươi cũng hẳn là biệt thực lực của ta rồi. Nói thật ra thì, nếu chẳng phải ta rất cần ngựa của các ngươi…"

Ai Đức Mông Đa lại một lần nữa không nhẫn nại nổi nói: "Dương Túc Phong, ngươi đúng là một con ác ma thực sự! Điệp Tư Thi nói không hề sai, ngươi tới cái thế giới này, đúng là từ đầu tới chân đều mang mùi hôi thôi! Ta thực sự rất muốn giết chết ngươi…"

Dương Túc Phong thờ ơ như không nói: "Ta biết, trừ ngươi ra, muốn giết ta còn có cả một biển người, nhưng ta vẫn còn sống rất khỏe đấy thôi. Hôm nay ngươi đã không giết được ta, thì sau này càng chẳng còn cơ hội nữa. Chúng ta vẫn cứ nói chuyện nghiêm chỉnh đi, ta biết tiền của ngươi đều cất ở ngân hàng Cách Lai Mỹ, tốt nhất là hiện giờ ngươi viết cho ta chi phiếu, ta muốn rút ra tiền mặt…"

Ai Đức Mông Đa phẫn nộ nói: "Ta ra ngoài đánh trận, làm sao còn có thể mang theo chi phiếu!"

Dương Túc Phong thất vọng nói: "Thế à? Vậy thì ta chỉ đành nhờ Phong Phi Vũ đi tìm ngươi vậy thôi… Thôi vậy, nếu để một quan quân kỵ binh cao quý đi làm cái chuyện như giục nợ, thì thực đúng là ủy khất…"

Ai Đức Mông Đa khóc cười không nổi nói: "Ta nợ ngươi bao giờ chứ?"

Dương Túc Phong lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.

Ai Đức Mông Đa cũng không biết là vì sao, trong lòng không khỏi có chút phát hoảng, luống cuống nói: "Ngươi nhìn ta làm cái gì?"

Dương Túc Phong có chút tức giận nói: "Ngươi thực sự không biết hay còn là giả vờ đấy hả?"

Ai Đức Mông Đa hoang mang nói: "Cái gì mà thực sự biết! Cái gì mà giả vờ không biết?"

Dương Túc Phong đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào mũi Ai Đức Mông Đa, nổi trận lôi đình chửi: "Mẹ kiếp! Ngươi còn giả ngu với ta nữa! Nếu chẳng phải là cái tên khốn kiếp nhà ngươi! Thì hiện giờ ta đã cùng thập tứ công chúa của đế quốc chàng chàng thiếp thiếp, thân thân mật mật rồi, nói không chừng là vào động phòng rồi! Mẹ nó! Chính bởi tên chó chết nhà người, khiến ta ngày đêm phải chạy tới chỗ khốn nạn này, làm cho mẹ của con ta lấy con ra uy hiếp ta! Ép ta còn phải quỳ xuống với một nữ tử xa lạ! Ngươi giờ còn con mẹ nó nói điều kiện với ta! Ta nói cho ngươi biết, người chọc tức lão tử, lão tử lấy súng máy đem toàn bộ các ngươi đục thủng hết, sau đó cho một mồi lửa đốt sạch sẽ, cho các ngươi mất cả giống…"

Ai Đức Mông Đa chỉ cảm thấy trên mặt bị phun vô số nước bọn, hai chân cũng bắt đầu nhũn cả ra, không khống chế được phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Dương Túc Phong, cái đầu cúi gục xuống. Hắn thầm khích lệ với bản thân là phải đứng trở dậy, nhưng tay chân lại không sao chịu nghe lời.

Quân Lam Vũ và người Tây Mông ở đằng xa nhìn thấy Ai Đức Mông Đa cúi gục đầu thành kính quỳ xuống trước mặt Dương Túc Phong đều ngạc nhiên tới há hốc cả mồm ra, chẳng ai có thể ngờ được, đại hãn của người Tây Mông từng khí thế hùng hổ xưng hùng cả cao nguyên Huyết Sắc mấy trăm năm, hiện giờ không ngờ lại có thể giống như đại thần nhìn thấy hoàng đế, hết sức sợ hãi quỳ xuống trước mặt quan chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ.

Dương Túc Phong căn bản là không để ý Ai Đức Mông Đa đã quỳ xuống, Ai Đức Mông Đa phá hỏng chuyện tốt của y, đúng là làm cho trong lòng của y cực kỳ không thoải mái, hiện giờ được phát ta ra, chỉ cảm thấy ngọn lửa ở trong lòng cứ như muốn bùng nổ ra. Y còn chưa hết giận nhìn chằm chằm vào Ai Đức Mông Đa quỳ trước mặt, nổi giận đùng đùng nói: "Con mẹ ngươi! Ngươi chơi lão tử! Ta nói cho ngươi biết, hiện giờ ngươi lập tức xéo về ngay cho ta đem chi phiếu ngân hàng ngoan ngoãn giao ra. Nếu không ta sẽ lấy bàn là nung đỏ dí vào lỗ đít nhà ngươi, để cho ngươi cũng thưởng thức cái tư vị bị người ta chơi còn phải hưng phấn khiêu vũ…"

Ai Đức Mông Đa hoàn toàn bị chửi cho choáng váng rồi, ngây ngốc nói: "Đừng… ta… Dương Túc Phong, ngươi đúng là một tên lưu manh… ta phục rồi, ngươi muốn làm sao thì cứ làm như vậy! Thiên hạ sao có thể có loại người như thế này tồn tại chứ? Rốt cuộc ngươi là người hay là ác ma?"

Dương Túc Phong sau khi phát tiết ra, khuôn mặt vốn đỏ sậm dần dần trở nên có chút nhợt nhạt, qua một lúc, mới dần dần khôi phục lại vẻ bình thường, y chỉnh lý sơ qua mái tóc cơ hơi chút rối bời của mình, nhìn Ai Đức Mông Đa đang hết sức đáng thương, tâm tình mới tốt lên được một chút, thấp giọng chửi: "Ngươi không cần biết ta là người hay là ác ma, nhớ kỹ đem tiền giao ra! Bây giờ, ngươi xéo trở về cho ta!"

Ai Đức Mông Đa lúc này mới có sức mà đứng dậy, lảo đảo chạy về hàng ngũ của người Tây Mông, tới ngay cả con ngựa Đại Uyển trứ danh Ngân Đề Kim Tông Hô Lôi Báo cũng không cần nữa. Dương Túc Phong vẫy tay với Phong Phi Vũ, Phong Phi Vũ mừng rỡ vô cùng, lập tức chạy ra, cưỡi con Ngân Đề Kim Tông Hô Lôi Báo trở về, càng nhìn càng thấy đẹp, quả thực tới mức yêu không nỡ rời tay.

Dương Túc Phong lại một lần nữa giơ súng trường Mễ Kỳ Nhĩ lên, vung tay hô to, các chiến sĩ quân Lam Vũ tức thì hét lên rầm trời.

Trong đội ngũ của người Tây Mông, thì lại hoàn toàn tĩnh lặng, đại đa số bọn chúng thần tình đều chán chường, dù sao Ai Đức Mông Đa đấu tay đôi thua rồi bọn chúng cũng không dễ chịu gì, hơn nữa Ai Đức Mông Đa còn quỳ trước mặt Dương Túc Phong, trước mười mấy vạn con người, thực sự là quá mất mặt. Nhưng có những người trong lòng vô cùng cao hứng, thậm chí trên mặt cùng không tài nào ức chế được tràn ra nụ cười hạnh phúc, đó chính là những cung kỵ thủ người Tây Mông còn mang thân phận nô lệ, chuyện mà bọn họ kỳ vọng nhất cả đời đã sắp trở thành hiện thực rồi. Bọn họ càng nghĩ càng không thể kìm chế được sự kích động ở trong lòng, nếu không phải là bên người có quá nhiều đồng bạn, bọn họ quả thực là muốn cười lên cho thật hả hê.

Thình lình, Cáp Lặc Đồ thúc ngựa lao ra, quát lớn nói: "Dương Túc Phong, ta cũng muốn đấu tay đôi với ngươi!"

Phong Phi Vũ tức thì không kìm chế được tức giận quát: "Mẹ kiếp! Muốn luân xa chiến à? Để ta chơi với ngươi!"

Giật cương một cái, cưỡi Ngân Đề Ky Tông Hô Lôi Báo chạy tới muốn giúp y, nhưng bị Dương Túc Phong phất tay ngăn lại.

Dương Túc Phong lạnh lùng nhìn Cáp Lặc Đồ một cái, không nói gì cả, chỉ bình thản ra dấu hiệu mời.

Cáp Lặc Đồ phóng ngựa rời đi, cũng giống như Ai Đức Mông Đa vòng một vòng tròn áp sát Dương Túc Phong, động tác của hắn càng linh hoạt, càng chuyên nghiệp hơn Ai Đức Mông Đa, vừa nhìn một cái là biết dũng sĩ người Tây Mông dầy dạn chinh chiến rồi. Thân hình của hắn cũng gầy nhỏ hơn Ai Đức Mông Đa không ít, nhưng uy thế cấp cho người ta lại càng thêm cường liệt, một cỗ sát khí nồng liệt đó cũng chỉ có những tướng lĩnh quanh năm chinh chiến mới có thể phát tán ra.

Trên thực tế, nếu như luận sức chiến đấu, Cáp Lặc Đồ so với Ai Đức Mông Đa xuất sắc hơn nhiều, Ai Đức Mông Đa tới tuổi trung niên, đã bắt đầu chìm đắm trong tửu sắc, kỹ năng tác chiến giảm sút cực nhiều, hơn nữa hắn rời xa chiến trường, cơ bản là rất ít cơ hội sờ tới cung tiễn rồi, thủ pháp sớm đã trở nên xa lạ. Nhưng Cáp Lặc Đồ lại là điển hình của loại khắc khổ giữ gìn bản thân, xưa nay chưa từng chìm đắm tửu sắc, cứ rảnh rỗi là lại khắc khổ rèn luyện võ nghệ, hắn thường xuyên chinh chiến bên ngoài, luyện được một thân bản lĩnh hơn người.

Tốc độ ngựa của Cáp Lặc Đồ không được nhanh như của Ai Đức Mông Đa, nhưng lại càng thêm phiêu hốt, làm người ta không thể phán đoán chuẩn xác được động tác tiếp theo của hắn. Chiến mã của hắn cưỡi mặc dù không xuất sắc như con Ngân Đề Kim Tông Lô Hôi Báo giống Đại Uyển, nhưng cũng là ngựa tốt chọn ra từ cả vạn, tên gọi là Thấu Cốt Ô Long Chuy, toàn thân màu đen, thấp thoáng còn có thể nhìn thấy xương cốt, khi phi nước kiệu, giống như một trận gió màu đen thổi qua mặt đất.

Dương Túc Phong vẫn không có động tác gì.

Nhưng vào lúc này, đã không còn một ai có thể coi thường sự tồn tại của Dương Túc Phong nữa, tới ngay cả người bên phía quân Lam Vũ, cùng không còn lo lắng vì Dương Túc Phong nữa. Sau khi được chứng kiến tài bắn súng thần kỳ của Dương Túc Phong, các tướng lĩnh của quân Lam Vũ bao gồm cả Đan Nhã Huyến ở trong đó đều giống như được ăn một viên thuốc định tâm, những quan quân Lam Vũ khác thì càng chẳng cần phải nói nữa. Ở trong mắt bọn họ, Dương Túc Phong quả thực là đã thăng tới đia vị của thần thánh.

Ở trên khoảng cách một trăm tám mươi mét, Cáp Lặc Đồ bắn ra mũi tên đầu tiên.

Vút!

Dây cung vô cùng ngân vang, từ đó có thể đoán được lực dộ của mũi Nhạn Linh tiễn này, cây cung Cáp Lặc Đồ sử dụng chính là Tử Điêu cung mà thần tiễn thủ người Tây Mông thich dùng nhất, sử dụng gỗ tử sam thượng đẳng trải qua chế luyện nhiều lần mà thành, uy lực kinh người, nhưng đem so với Ngân Dực cung mà nói, Tử Diêu cung có trọng lượng và độ dài lớn hơn rất nhiều, nhìn qua càng trở nên uy phong.

Tên như sao băng, rít lên bay thẳng vào hậu tâm Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong cuối cùng cũng quay người lại, nâng tay bắn một phát, viên đạn và Nhạn Linh tiễn va chạm trên không trung, tóe lên đốm lửa mỹ lệ.

Nhạn Linh tiễn rơi xuống mặt đất, viên đạn đánh nát mũi tên, viên kim cương khảm ở trên đầu mũi tên rơi ra ngoài, ở trong cát phản chiếu ánh mặt trời, phát ra hào quang long lanh đủ màu. Tứ Đại kim Cương của người Mông Cổ, Nhạn Linh tiễn sử dụng đều được khảm kim cương, Cáp Lặc Đồ cũng không ngoại lệ.

Cáp Lặc Đồ cả kinh, dùng sức kẹp bụng ngựa, tiếp tục tiến lên, trên khoảng cách một trăm năm mươi mét lại bắn ra mũi tên thứ hai. Mũi tên này lực độ lại càng thêm trọn vẹn, khoảng cách cũng càng gần hơn, thế tới vô cùng hung mãnh, mũi tên còn xoay tít, bởi thế nên ánh hào quang ở viên kim cương ở bên trên mũi tên cũng phát tán cũng xoay tít.

Dương Túc Phong vẫn cứ thong dong đủng đỉnh nhấc tay lên bắn một phát, đạn và Nhạn Linh tiễn lại một lần nữa chạm nhau, cũng bắn lên ánh lửa mỹ lệ.

Nhạn Linh tiễn lại một lần nữa rơi xuống đất, viên đạn lại một lần nữa bắn nát mũi tên, viên kim cương gắn ở bên trên mũi tên cũng lăn ra bên ngoài, phản chiếu ánh mặt trời ở trong cát, cũng phát tán ra ánh hào quang long lanh đủ màu. Do mũi Nhạn Linh tiễn này xoay tròn tiến tới, cho nên mũi tên mặt dù bị bắn nát rồi, mũi tên bị nát vẫn cứ hướng về phía Dương Túc Phong bay tới. Tới chỗ cách trước mặt Dương Túc Phong không tới năm mươi mét mới rơi xuống, thì ra là một nửa mảnh mũi tên hình hai cạnh.

Sắc mặt Cáp Lặc Đồ tức thì biến đổi, nhưng hắn cũng không kịp nghĩ nhiều, soạt một tiếng, rút ra sáu mũi Nhạn Linh tiễn, cùng lắp cả lên trên dây cung.

"Thiên nữ tán hoa!" Có người thét lên.

Trong lòng Phong Phi Vũ tức thì run lên, cảm giác trước mặt tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu.

Trong truyền thuyết, Thiên Nữ Tán Hoa chính là tiễn thuật tinh túy nhất của thế gian, có thể trong cùng một cây cung đồng thời bắn ra sáu mũi tên, bởi vì có lực độ khác nhau, tốc độ cũng khác nhau. Sáu mũi Nhạn Linh tiễn này sẽ lần lượt tới vị trí mục tiêu. Do tới có trước có sau, cho nên đối phương rất khó đoán được số lượng và phương vị của Nhạn Linh tiễn, mục tiêu bị tiễn thuật Tiên Nữ Tán Hoa tập kích, căn bản là không có cơ hội sống sót.

Lữ Tứ Lang vội vàng gỡ cây súng ngắm Già Lan Mã ở trên người xuống, thế nhưng, vẫn còn chậm mất một bước, hơn nữa, khoảng cách cũng quá xa.

Thân thể của Cáp Lặc Đồ cũng thành nửa hình tròn, hiển nhiên sáu mũi Nhạn Linh tiễn cùng lúc kéo căng không phải là chuyện dễ dàng gì. Dùng tiễn thuật Thiên Nữ Tán Hoa để bắn cung tiễn, có thể đồng thời bắn ra bốn mũi Nhạn Linh tiễn đã là nhân vật vô cùng ghê gớm rồi, huống hồ là sáu mũi? Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com

Cung cong như trăng rằm.

Cáp Lặc Đồ khuôn mặt vặn vẹo, cười gằn quát lớn: "Dương Túc Phong, ngươi đi chết đi!"

Đoàng!

Súng của Dương Túc Phong vang lên.


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status