Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 342

/769


Cáp Lặc Đồ vừa mới buông tay, đột nhiên cảm thấy không đúng, chỉ thấy toàn thân run lên, tựa hồ cảm giác được có thứ gì đó rất mạnh mẽ đánh lên trên đầu vai của mình, cúi đầu nhìn xuống, thì ra là nửa cánh cung. Lực phản chấn của cánh cung mạnh vô cùng, đánh cho Cáp Lặc Đồ trước mắt tối sầm, khó khăn lắm Cáp Lặc Đồ mới khôi phục được lại, bình tĩnh nhìn lại, thì ra Tử Điêu Cung đã bị gãy rồi.

Dương Túc Phong lần này không bắt đứt dây cung, mà là trực tiếp bắn nát cánh cung, viên đạn từ chính giữa cánh cung của Tử Diêu cung xuyên qua, mặc dù không trực tiếp đánh nát Tử Diêu cung, nhưng Tử Diêu cung đang cong lên cao độ, lực gánh chịu lớn vô cùng, sau khi đạn xuyên qua, lập tức tự đứt gãy.

Sáu mũi Nhạn Linh tiễn lặng lẽ rơi tự do trên mặt đất.

Trên người Cáp Lặc Đồ chỉ có một một cây cung này, cung gãy rồi, hắn không còn vũ khí gì để uy hiếp Dương Túc Phong nữa.

Dương Túc Phong lạnh nhạt nhìn hắn.

Cáp Lặc Đồ chầm chậm đi tới gần bên người Dương Túc Phong, không cam chịu thất bại nhìn chằm chằm vào Dương Túc Phong, hung dữ nói: "Ngươi không để cho ta ra tay, nếu như ngươi để cho ta ra tay mà nói, thì người chết chắc rồi."

Dương Túc Phong lạnh nhạt nói: "Nếu như ngươi ra tay mà ta không chết thì sao?"

Cáp Lặc Đồ dứt khoát nói: "Ta sẽ quỳ lạy ngươi ngay tại chỗ."

Dương Túc Phong khẽ cau mày lại, bình thản nói: "Ta không cần ngươi quỳ lạy, nhưng từ nay về sau ngươi phải làm việc cho ta."

Cáp Lặc Đồ nói chắc chắn: "Được! Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!"

Dương Túc Phong hờ hững nói: "Ngươi đi thay cung đi!"

Cáp Lặc Đồ quay trở lại đội ngũ người Tây Mông, Ai Đức Mông Đa lập tức đem Ngân Dực cung của mình ném cho Cáp Lặc Đồ. Ngân Dực cung của hắn ba lần bị đứt dây cung, hiện giờ lại thay trở lại dây cung mới rồi, vì để tránh cho dẫm lên vết xe đổ, Ai Đức Mông Đa còn chuẩn bị cho Cáp Lặc Đồ hơn mười sợi dây cung, hơn nữa đều là loại dây cung thượng đẳng nhất kết hợp giữa thiên tằm tơ và gân trâu tạo thành.

Cùng lúc đó, Dương Túc Phong cũng đổi một băng đạn khác, vẫn cứ cầm ngược súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, lạnh nhạt nhìn động tác của Cáp Lặc Đồ.

Cáp Lặc Đồ tay khoác Ngân Dực Cung, lại một lần nữa phát động công kích, tại địa phương cách Dương Túc Phong một trăm mét, Cáp Lặc Đồ rút ra sáu mũi Nhạn Linh tiễn, giương cung lắp tên, sau đó đem dây cung kéo tới vị trí trăng tròn, dứt khoát buông tay ra.

Phụt phụt phụt phụt phụt phụt …

Thiên Nữ Tán Hoa bùng phát.

Sáu mũi Nhạn Linh tiễn lóe lên hàn quang, bắn về phía Dương Túc Phong.

Uy lực của Ngân Dực cung quả nhiên là cường đại, ở đuôi của sáu mũi Nhạn Linh tiễn đều thấp thoáng phát ra ánh bạc.

Dương Túc Phong hờ hững nâng sứng trường Mễ Kỳ Nhĩ lên.

Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng …

Liên tục sáu phát súng.

Sáu mũi Nhạn Linh tiễn bị đạn bắn nát hoàn toàn, từ trên lưng chừng không rơi xuống, vừa vặn xếp thành một đường thằng, mũi tên gần nhất, cách Dương Túc Phong không tới khoảng mười mét, tất cả viên kim cương ở bên trên các mũi tên đều bị đạn đánh văng ra, lác đác lăn ở trước mặt Dương Túc Phong, phản xạ ánh mặt trời. Dương Túc Phong thò tay nhặt toàn bộ chúng lên, sau đó thổi sạch bụi đất bị dính ở bên trên chúng, hết sức cẩn thận cho vào trong túi.

Cáp Lặc Đồ thần tinh ngây dại, nhìn cảnh trước mắt không thể tin nổi, rồi lại thẫn thờ nhìn Ngân Dực cung ở trong tay mình.

Dương Túc Phong vẫn cứ dáng vẻ hờ hững, tựa hồ chẳng có gì đáng để vui mừng.

Rất lâu sau đó, Cáp Lặc Đồ từ trên lưng ngựa nhảy xuống, thực lòng khâm phục lạy Dương Túc Phong ba cái.

Đối với tài bắn súng như vậy, Cáp Lặc Đồ bội phục từ tận đáy lòng.

Dương Túc Phong thản nhiên tiếp thụ.

Cáp Lặc Đồ nhảy trở lại trên mình ngựa, cao giọng nói: "Các huynh đệ người Tây Mông thân ái, ta phải tuân thủ lời hứa của mình, ra sức vì Dương Túc Phong! Các ngươi đều là huynh đệ của ta, ta không quên các ngươi, sau này, ta sẽ trở về thăm các ngươi!"

Nói xong một câu này, Cáp Lặc Đồ thúc ngựa chạy vào đại doanh của quân Lam Vũ.

Đám người Phong Phi Vũ ngạc nhiên nhìn Cáp Lặc Đồ, đều thấy có chút không thể nào tin nổi.

Hả? Cứ thế là có thêm một chiến hữu rồi?

"Còn có ai lên nữa không?" Dương Túc Phong hướng về phía đội ngũ của người Tây Mông, bình thản nói.

Không một ai đi lên, người Tây Mông xếp trên hàng đầu đều hổ thẹn cúi đầu xuống.

Có lẽ có người Tây Mông cảm thấy mình có kỹ thuật xuất sắc hơn Ai Đức Mông Đa, nhưng không một ai cảm thấy mình có thể xuất sắc hơn Cáp Lặc Đồ.

Ngay cả tiễn thuật Thiên Nữ Tán Hoa của Cáp Lặc Đồ cũng không thể xông qua lưới đạn phòng hộ của Dương Túc Phong, bọn chúng tự hỏi bản thân không có kỹ thuật làm được.

Tất cả người Tây Mông đều tâm phục khẩu phục. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnY-Y.com

Dương Túc Phong lúc này trong lòng mới tràn ra một chút vui mừng, những người Tây Mông từng vô địch trên đời, hiện giờ thực lòng khuất phục ở trước mặt mình rồi. Vấn đề của cao nguyên Huyết Sắc cuối cùng cũng có một sự mở đầu tốt đẹp, bất quá lúc này Dương Túc Phong chẳng hề biết rằng, bởi vì hôm nay y biểu hiện quá xuất sắc, nên y đã khiến cho thêm nhiều người chú ý, thu hút thêm ánh mắt của càng nhiều người, cũng mang tới cho bản thân thêm nhiều phiền toái.

Ai Đức Mông Đa không thể không tuân thủ hiệp nghị, dưới sự uy hiếp của lưỡi lê quân Lam Vũ, Dương Túc Phong tuyên bố ngay tại chỗ, giải trừ thân phận nộ lệ của những cung kỵ thủ người Tây Mông vẫn còn là nô lệ. Tức thì mang tới từng trận reo hò, Dương Túc Phong có được sự tôn kính và ủng hộ của những người này. Ai Đức Mông Đa không còn dám có suy nghĩ lung tung gì nữa, nếu như mà hắn có những suy nghĩ đó, chỉ riêng hai vạn người này cũng đủ hành hạ hắn tới chết rồi.

Vì thế, trong cuộc đàm phán cụ thể sau đó, Ai Đức Mông Đa tỏ ra vô cùng hợp tác, dưới mệnh lệnh của hắn, tám vạn cung kỵ thủ người Tây Mông còn sót lại đều buông bỏ vũ khí, trở thành tù binh tạm thời của quân Lam Vũ. Vì sao lại là tạm thời chứ? Bởi vì theo quy định của hiệp nghị, những người Tây Mông này đều phải đi theo Ai Đức Mông Đa trở về cao nguyên Huyết Sắc, không có bọn họ hỗ trợ, Ai Đức Mông Đa có lẽ chưa về tới bên mép cao nguyên Huyết Sắc, đã bị thế lực của phái phản đối giết chết rồi.

Cũng như các thế lực khác, trong nội bộ của người Tây Mông, Ai Đức Mông Đa cũng có không ít phái phản đối, bọn họ thủy chung vẫn lặng lẽ tìm kiếm cơ hội, muốn lên thay thế Ai Đức Mông Đa, đây cũng là nguyên nhân trọng yếu Ai Đức Mông Đa quyết tâm đầu kháo quân Lam Vũ, không có quân Lam Vũ giúp đỡ, cái vị trí này của hắn tuyệt đối không thể ngồi vững được. Hi vọng duy nhất hiện giờ của hắn chính là, quân Lam Vũ có đủ sự viện trợ cường đại.

Hiệp nghị đạt thành hoàn mỹ, Dương Túc Phong cử hành một bữa tiệc rượu đơn giản cho Ai Đức Mông Đa và Phong Phi Vũ, ở trên bữa tiệc rượu Dương Túc Phong thành khẩn nói: "Ta đã nói rồi, ta sẽ thả cho các ngươi trở về cao nguyên Huyết Sắc, các ngươi có thể tiếp tục ở nơi đó sống nhàn nhã hạnh phúc. Nhưng, chuyện tranh đoạt quyền lực ở trên cái thế giới này đã không còn liên quan tới các ngươi nữa, nếu như các ngươi còn lưu luyến địa khu Mỹ Ni Tư, thì ta có thể phê chuẩn cho các ngươi định cư…"

Sau buổi tiệc rượu, Ai Đức Mông Đa đứng ở cửa quân doanh, nhỏ giọng khẩn cầu Dương Túc Phong đem số lượng tiền bồi thường giảm đi một chút, vẻ mặt của hắn vô cùng đau khổ, làm Dương Túc Phong nhất thời mềm lòng nói: "Ai Đức Mông Đa, vậy thì như thế này đi, ngươi để lại cho ta ba vạn con chiến mã tốt nhất, ta giảm cho ngươi ba trăm vạn kim tệ…"

Lời còn chưa dứt, Ai Đức Mông Đa lập tức đồng ý.

Lần này tới lượt Dương Túc Phong hối hận, ngựa của người Tây Mông vốn đã không đủ, bản thân thế nào cũng chẳng thể để bọn họ đi bộ hành quân trở về cao nguyên Huyết Sắc, lại cung cấp thêm cho số chiến mã khác, ba vạn con chiến mã này cho dù bản thân lấy được rồi, cuối cùng vẫn phải đưa cho người Tây Mông, không cẩn thận một chút thôi là món làm ăn này đã lỗ vốn rồi, bất quá lời đã ra khỏi miệng, không thể hối lại nữa, chỉ đành cười tiêu sái, kỳ thực lòng như dao cắt.

Quay đầu đi, Dương Túc Phong liền đi tìm Phong Phi Vũ tới, căn dặn hắn chuyện có liên quan tới việc thúc nợ, Phong Phi Vũ quả nhiên mặt vàng như đất, ấp a ấp úng không chịu nhận lời, chuyện hắn không làm nổi nhất chính là loại thế này, không còn cách nào khác, Dương Túc Phong chỉ đành giao cho một viên quan chỉ huy khác của bộ đội kỵ binh là Tiêu Thanh Long, để hắn phụ trách đi đòi nợ, Tiêu Thanh Long thì lại đồng ý làm chuyện như vậy, đồng ý rất sảng khoái.

Đi theo người Tây Mông tới thành Ô Mã, chính là Phong Phi Vũ quan tư lệnh tối cao của kỵ binh quân Lam Vũ, trên vai của hắn gánh vác hai nhiệm vụ, một là giám thị Ai Đức Mông Đa, cái còn lại thì là bảo hộ Ai Đức Mông Đa. Trải qua lần đại chiến này, thế lực tâm phúc của Ai Đức Mông Đa đã bị tước giảm rất nhiều, không có quân Lam Vũ yểm hộ, vị trí của Ai Đức Mông Đa sẽ rất nguy hiểm.

Vừa mới tiễn Phong Phi Vũ đi, Dương Túc Phong đang muốn đánh một giấc thật ngon thì Đan Nhã Huyến lại tới báo cáo: "Phong lĩnh, Phỉ Cách La Á của người Vũ Chân tới rồi!"

Dương Túc Phong chưa từng nhìn thấy loại sứ giả nào như vậy.

Sứ giả của người Vũ Chân tổng cộng có sáu người. Đứng đầu là Phỉ Cách La Á, ngoại hình vô cùng anh tuấn, vóc người mảnh khảnh nhưng lại rất mạnh mẽ và cường tráng, lại thêm mái tóc màu vàng óng thật quyến rũ chết người, nghe nói đôi mắt của y cũng rất hấp dẫn có thể khiến người ta phải chết mê chết mệt. Truyền thuyết dân gian của người Vũ Chân đều lưu truyền như thế này, nói Phỉ Cách La Á chính là nam nhi xinh đẹp nhất trong một ngàn năm qua của người Vũ Chân, một vẻ đẹp chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, cho dù là nữ nhi xinh đẹp nhất của người Vũ Chân khi nhìn thấy y cũng phải mặc cảm trước sắc đẹp của y. giờ đây mới thấy chính xác là như thế thật, bề ngoài của Phỉ Cách La Á thật sự đẹp trai, và vô cùng cường tráng.

Nhưng không biết tại sao mà sắc mặt của Phỉ Cách La Á lại hết sức khó chịu, dường như tím tái hết mặt mày, như thể có mối huyết thù thề không đội trời chung với quân Lam Vũ vậy. Kiểu sứ giả hầm hầm tức giận mà đến như thế này, trước giờ quân Lam Vũ chưa hề thấy qua, bọn Dương Túc Phong mặc dù đoán trước mục đích đối phương đến đây chính là vì cái chết do ngộ sát của kỵ sĩ Long Ưng nọ, nhưng cũng không ngờ là Phỉ Cách La Á lại không hề che giấu bộ mặt lạnh tanh như vậy. Vẻ mặt như thế thì làm sao có thể ngồi xuống cùng bàn bạc được, chưa nhào vô choảng nhau sứt đầu mẻ trán đã là may lắm rồi.

Đồ Tẫn Tru lén lút nháy mắt ra hiệu bọn tham mưu đi ra ngoài. Sau một lát, các chiến sĩ của đội lục quân đặc chiến mang theo đao kiếm xuất hiện đứng bên ngoài bộ chỉ huy quân sự, hết sức cảnh giác, chăm chú theo dõi từng động tác của Phỉ Cách La Á. Bộ chỉ huy quân sự của quân Lam Vũ, thật ra cũng chính là một cái bẫy rập lớn, Dương Túc Phong đã sớm tương kế tựu kế đợi Phỉ Cách La Á đến.

Nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Phỉ Cách La Á, Dương Túc Phong vẫn làm bộ như không có gì, còn thản nhiên nói:"Ở xa tới là khách quý, mời ngồi."

Nhưng Phỉ Cách La Á không thèm ngồi, thuộc hạ đi theo hắn cũng không ngồi, bên trong lều vải thoáng chốc sát khí tỏa ra nồng nặc, người Vũ Chân lén lút đưa tay đặt hờ lên thanh đao đeo bên hông, tức thời là có thể rút ra ngay, đám người Đao Vô Phong cũng lén lút đưa tay đặt sẵn lên cò súng, có chuyện không hay xảy ra là lập tức tàn sát nhau ngay.

Dương Túc Phong hít một hơi thật sâu, thần sắc bình tĩnh, giọng nói lãnh đạm, chậm rãi, từ từ nói: "Phỉ Cách La Á, bộ dạng này của ngươi, không giống như đến để đàm phán hòa bình với ta, mà giống như muốn đến để khởi binh hỏi tội, rốt cục là ngươi muốn nói chuyện gì?"

Ánh mắt thâm độc, lạnh lùng của Phỉ Cách La Á trừng trừng nhìn hắn rồi phẫn nộ nói: "Ta tới đây để hỏi các ngươi. Tại sao các ngươi lại giết tiểu đệ của ta!"

Dương Túc Phong không chịu được ánh mắt của hắn, nên nhanh chóng cúi mặt xuống né tránh ánh mắt của hắn rồi lạnh lùng nói: "Không sai, tiểu đệ của ngươi chính là do bọn ta giết, lý do rất đơn giản. Lúc đó bọn ta tưởng rằng hắn có địch ý…"

Phỉ Cách La Á tiến lên một bước, giơ nắm đấm lên, như muốn đánh Dương Túc Phong. Hung tợn nói: "Hắn có địch ý gì chứ? Hắn thì có thể có địch ý gì được? Trên người hắn không hề mang vũ khí! Hắn chỉ là muốn đưa thư cho các ngươi. Các ngươi đúng là quân sài lang, quân lòng lang dạ sói.

Dương Túc Phong nhăn mặt nhíu mày, lạnh lùng nói: "Người thì cũng đã giết rồi, vậy ngươi muốn thế nào?"

Lúc này, bọn người bên cạnh quân Lam Vũ đã nhìn ra, Dương Túc Phong đối với Phỉ Cách La Á có ấn tượng không tốt, đối với hắn không một chút khách khí. Có lẽ, nguyên nhân là bởi vì bề ngoài của Phỉ Cách La Á quá phong độ, làm cho Dương Túc Phong cảm thấy tự ti, mà thái độ của Phỉ Cách La Á giống như bề trên chất vấn kẻ dưới, càng làm cho Dương Túc Phong cảm thấy phẫn nộ, vì vậy hai bên vừa gặp mặt, lập tức muốn đánh nhau ngay.

Phỉ Cách La Á đập mạnh xuống mặt trà kỷ trước mặt Dương Túc Phong, hung hăng gằn giọng: "Thiếu nợ thì phải trả, giết người thì phải đền mạng…"

Đồ Tẫn Tru trừng trừng cặp mắt, cũng hung hãn vỗ bàn thật mạnh rồi quát tháo: "Ngươi muốn ai trả tiền? Ngươi muốn ai đền mạng?"

Phỉ Cách La Á nhìn chăm chằm vào mắt Dương Túc Phong, gằn từng tiếng một: "Kẻ đích thân nổ súng lúc ấy bây giờ phải đền mạng!"

Dương Túc Phong hít một hơi thật sâu, sắc mặt từ từ trở nên đỏ ngầu, Phỉ Cách La Á quả thật quá ngông cuồng tự đại, vượt quá sự chịu đựng của hắn, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, cũng chưa từng có kẻ nào dám vỗ bàn quát tháo trước mặt hắn, lửa giận từ đáy lòng hắn nhất thời bùng lên dữ dội, nói chuyện cũng không còn khách khí nữa, mà lạnh như băng nói: "Phỉ Cách La Á, tiểu đệ của ngươi chết cũng khiến cho bọn ta cảm thấy đáng tiếc, bọn ta tình nguyện bồi thường. Thế nhưng hắn cũng không nên có những hành động khiến cho bọn ta lầm tưởng rằng có mang địch ý. Vậy ta hỏi ngươi, hôm nay ngươi tới để nói chuyện hay là đến khởi binh hỏi tội?"

Phỉ Cách La Á chưa nhận ra sát khí trong lời nói của Dương Túc Phong, vẫn giữ nguyên khẩu khí hung hăng mạt sát: "Ta vốn muốn tới để nói chuyện, nhưng các ngươi đã đánh chết tiểu đệ của ta rồi, bây giờ còn chuyện gì để mà nói nữa chứ!"

Sắc mặt Dương Túc Phong từ từ sa sầm xuống, chậm rãi, ôn tồn nói: "Vậy ý ngươi là đến để báo thù rửa hận cho tiểu đệ của mình?"

Phỉ Cách La Á hung tợn nói: "Ta đến là nói cho ngươi biết, người Vũ Chân sẽ không bỏ qua chuyện này. Nhất định bọn ta sẽ tìm ra hung thủ đã giết chết tiểu đệ của ta để đem ra xử tội. Ta muốn lấy đầu của hắn, để tế vong hồn của tiểu đệ ta…"

Đồ Tẫn Tru không nhịn được liền quát tháo: "Nếu không đến để nói chuyện đàng hoàng thì biến đi! Ai mà biết được người kia có phải là tiểu đệ của ngươi không? Ngươi kêu la, làm loạn cái gì?"

Bỗng nhiên, Phỉ Cách La Á xé nát cánh tay áo bên trái của mình, để lộ ra trên bả vai một hình xăm nanh sói dữ tợn, giọng lạnh như băng nói: "Bọn ta đều là con trai của Tây Lạp Mộc Luân, trên bả vai bên trái của mỗi người đều có hình xăm giống như vậy…"

Bọn người Dương Túc Phong dường như mất đimột chút khẩu khí, quả thật, ngày đó kỵ sĩ Long Ưng bị đánh chết, bên trái bả vai cũng có hình xăm giống như vậy, lúc ấy Dương Túc Phong cảm thấy có điềm không lành, nhưng không biết là ở lúc nào, bây giờ nhớ lại, cảm giác đó chính là lúc nhìn thấy hình xăm quái lạ ấy, không giống như hình xăm của những người bình thường, chỉ tiếc lúc ấy không cẩn thận hỏi kỹ một chút, không nghĩ tới hình xăm này chỉ có anh em ruột của gia tộc Tây Lạp Mộc Luân của người Vũ Chân mới có.

Phỉ Cách La Á quan sát vẻ mặt của Dương Túc Phong, hùng hổ nói: "Bây giờ, các ngươi đã tin người kia là tiểu đệ của ta rồi chứ…"


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status