Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 478

/769


Mã Khôn thưởng thức hương trà thơm ngát xong, mới hứng thú nói:

- Đại nhân của các vị thực sự muốn tham dự?

Độc Cô Tuyết Nguyên nói với vẻ mong đợi:

- Xin rửa thai lắng nghe.

Mã Không thong thả nói:

- Kỳ thực cũng chẳng có đại sự gì, đô đốc chúng tôi chuẩn bị dẫn hai vạn nhân mã nhập kinh.

Độc Cô Long Ưng lạnh lùng nói:

- Dẫn hai vạn nhân mã nhập kinh là kỳ quái lắm à?

Dựa theo thiếp mời đé quốc Đường Xuyên đưa tới, mỗi một chư hầu nhập kinh, chỉ có thể mang theo hai vạn nhân mã tới xung quanh kinh đô Ni Lạc Thần, nhưng nhân số tiến vào kinh đô Ni Lạc Thần, thì không thể quá hai nghìn người.

Dương Túc Phong mang theo hai vạn nhân mã nhập kinh, là đúng y như quy định của thiếp mời, đúng là không đang để Mã Khôn đặc biệt nói ra.

Mã Khôn vẫn cứ thong dong nói:

- Đô đốc chúng tôi nói rồi, người chuẩn bị tuân thủ theo quy củ của thiếp mời mà làm, người chuẩn bị dẫn theo hai vạn nhân mã nhập kinh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com

Độc Cô Tuyết Nguyên cũng mất kiên nhẫn nói:

- Trên thiếp mời cùng chẳng phải ghi hai vạn sao?

Mã Khôn khẽ thôi tách trà một cái, để hương trà lan đi bốn phía, từ tốn nói:

- Tôi nói nhập kinh, chỉ ý nói tiến vào nội thành của kinh đô Ni Lạc Thần, mà không phải là ở bên ngoài thành, còn về phần ngoài thanh lưu lại bao nhiêu nhân mã, tôi không biết, những hẳn sẽ có một số người tiép ứng.

Độc Cô Long Ưng và Độc Cô Tuyết Nguyên nhìn nhau một cái, ánh mắt đều trở nên thâm trầm.

Dương Túc Phong quả nhiên là Dương Túc Phong, chuyện người khác không dám làm, y cũng dám đàng hoàng mà làm. Phải biết rằng công khai dẫn đại đọi nhân mã như vậy vào kinh, chẳng khác gì tạo phản, đối diện với đại quân của quân Lam Vũ, quân đội đế quốc Đường Xuyên đương nhiên phải sử dụng vũ lực can thiệp.

Im lặng một lúc, Độc Cô Long Ưng mới âm trầm nói:

- Nếu như triều đình không cho phép thì sao?

Mã Khôn đặt cốc trà xuống,

Tỏ vẻ thoải mái, mỉm cười nói:

- Nếu như triều đình không cho phép, đô đốc chúng tôi sẽ dùng vũ lực phá kinh thành, làm ngày lễ mừng 28 tháng 8 trở thành một buổi tang lễ.

Độc Cô Long Ưng vọt miệng nói:

- Dương Túc Phong dám làm thế?

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn lập tức cảm thấy trí thông minh của mình hơi thấp rồi, Dương Túc Phong có chuyện gì mà không dám làm?

Quả nhiên Mã Khôn chỉ khẽ mỉm cười, không trả lời câu hỏi đó.

Phía sau bình phong có một người đi ra, Độc Cô Long Ưng và Độc Cô Tuyết Nguyên vội đứng cả lên.

Mã Khôn cũng đứng dậy, nhìn thấy người này tuổi chác ngũ tuần, mặt phổ thông, sắc mặt vàng vọt râu ria xồm xoàm, hai còn mắt giống như báo hoang, sáng ngời mà sắc bén, vô cùng có uy thế, cấp cho người ta một cảm giác như quân lâm thiên hạ.

Người này đương nhiên là người nắm quyền chân chính của gia tộc độc cô, Độc Cô Long Đằng.

Độc Cô Long Đằng ra hiệu Mã Khôn ngồi xuống tiếp tục nói.

Mã Khôn mỉm cười tiếp tục:

- Buổi lễ ngày 28 tháng 8, hao phí của Đường Minh rất nhiều tâm huyết, ông ta muốn mượn ngày này xoay chuyển hình tượng của triều đình, dựa vào nó dần dân khôi phục huy hoàng đã mất đi của triều đình. Nhưng đô đốc chúng tôi lại không muốn để ông ta được toại nguyện, nếu như triều đình cự tuyệt đô đốc chúng tôi dẫn quân đội vào kinh, thì chắc chắn, kinh thành Ni Lạc Thần sẽ biến thành chiến trường.

Độc Cô Long Đằng mắt sáng quắc, nghiêm giọng nói:

- Dương Túc Phong làm như vậy, sẽ khiến người trong thiên hạ phỉ nhổ, y có nghĩ tới hậu quả hay không? Có lẽ, quân Lam Vũ sẽ bị người Đường Xuyên khắp thiên hạ công kích cũng chưa biết chừng. Cho dù Dương Túc Phong có ba đầu sáu tay cũng không ngăn được, trừ khi y chuẩn bị sẵn lui về địa khu Mỹ Ni Tư.

Mã Toa cười nói:

- Thứ cho tôi không thể trả lời vấn đề này, đô đốc chúng tôi chỉ hi vọng, nếu như quân Lam Vũ thực sự thẳng tay đánh hạ kinh đô Ni Lạc Thần, thì các vi không nên giúp đỡ triều đình, tốt nhất là khoanh tay ngồi nhìn. Đương nhiên chúng tôi chỉ hi vọng mà thôi, tới khi đó các vị hành động thế nào, chúng tôi sẽ không để ý.

Độc Cô Long Ưng có chút hưng phấn nói:

- Quân Lam Vũ các ngươi muốn từ Vĩnh Thanh phủ đánh thẳng tới kinh đô Ni Lạc Thần?

Mã Khôn lắc đầu:

- Xin lỗi, vấn để quân sự tôi không rõ, nên không thể trả lời.

Độc Cô Long Đằng suy nghĩ chốc lát, trầm giọng nói:

- Chẳng lẽ đô đốc nhà các người không hi vọng bọn ta nhất tề ngăn trò hề lễ mừng này lại.

Mã Khôn cười khẽ nói:

- Không cần làm khó các vị, nếu như muốn ngăn, thì mình quân Lam Vũ chúng tôi là đủ.

Độc Cô Long Ưng quắc mắt lên, chầm chậm nói:

- Chẳng lẽ Dương Túc Phong không hi vọng bọn ta giúp y cùng đánh chiếm kinh đô Ni Lạc Thần?

Mã Khôn đáp:

- Kinh đô Ni Lạc Thần là tòa thành cổ nghìn năm, đô đốc chúng tôi không nhẫn tâm làm hỏng, nếu không một loạt trọng phào là có thể san bằng rồi. Tường thành của Ni Lạc Thần mặc dù cao tới hai mươi mét, nhưng so với cứ điểm Lạc Lạp của đại lục Y Vân, cũng chỉ thế mà thôi. Có điều, dù sao trời cao có đức hiếu sinh, đô đốc nhà tôi tâm địa từ bi, thực không nhẫn tâm tàn hại…

Độc Cô Long Ưng và Độc Cô Tuyết Nguyên đều hăng hắc cười lạnh, nếu Dương Túc Phong mà lòng dạ từ bi, thì trên thế giới này không còn kẻ ác nữa rồi.

Trên lịch sử của đại lục Y Lan, sợ rằng còn chưa có ai có thể bá chiếm tất cả tội danh như y, cho dù là Y Lan vương Tiêu Trầm bảy trăm năm trước, sợ rằng cũng không bằng. Tiêu Trầm hiếu sát và mê nữ sắc, vì thế đúng là làm không ít chuyện làm người ta nghe mà kinh hãi, bất quá mấy loại trò đê tiện như bắt cóc gì dó, thì tựa hồ chưa từng làm.

Mã Khôn rất mau cáo từ rời đi, hắn không cần gia tộc Độc Cô trả lời, hắn chỉ cần đem lời chuyển tới là hoàn thành nhiệm vụ rồi, Dương Túc Phong có đủ lý do để tin, gia tộc Độc Cô sẽ đưa ra hành động thích hợp, nếu như bọn họ không có hành động, chỉ có thể chứng minh bọn họ không còn chỗ đứng thời đại này nữa.

Đưa mắt tiễn Mã Khôn rời đi, Độc Cô Long Ưng gấp gáp hỏi:

- Dương Túc Phong chẳng lẽ muốn diễn lại trò bức cung sao?

Độc Tô Tuyết Nguyên trầm mặc chốc lát, khẽ cười khổ:

- Đổi là người khác thì có lẽ là không, nhưng Dương Túc Phong! Khó nói lắm!

Ánh mắt hai người đều nhìn về Độc Cô Long Đằng, đợi ý kiến của ông ta.

Độc Cô Long Đằng như có điều suy nghĩ, lẩm bẩm nói:

- Không có các lộ chư hầu tham gia, buổi lễ này sao mà tiến hành được?

Độc Cô Long Ưng nói ngay:

- Đại ca, rốt cuộc chúng ta phải làm sao?

Độc Cô Long Đằng thản nhiên nói:

- Chuyện Dương Túc Phong dám làm, chẳng lẽ gia tộc Độc Cô chúng ta lại không dám.

Độc Cô Long Ưng hưng phấn nói:

- Hay! Chúng ta cũng dẫn hai vạn tinh nhuệ đánh tới kinh đô Ni Lạc Thần! Xem xem Đường Minh đối phó với chúng ta như thế nào?

Gần như cùng thời gian đó, ở hồ Mạc Sầu Minh Sơn Quế đợi đúng năm ngày, cuối cùng nhận được tin tức Mễ Nặc Tư Lương Cách truyền tới, Dương Túc Phong đồng ý gặp ông ta, đồng thời mời ông ta ăn cơm.

Minh Sơn Quế vội vã tới địa điểm yến hội, lập tức phát hiện tên chết tiệt Dương Túc Phong lại giở trò rồi, bữa tiệc này, trừ ông ta và Dương Túc Phong ra, còn có người thứ ba, đó là Thập Tứ công chúa.

Dương Túc Phong cười hì hì nói:

- Sao thế Minh đại nhân? Làm sao ông lại ngẩn ra thế.

Thập Tứ công chúa mặc y phục thường ngày, dịu dàng điềm tĩnh ngồi bên cạnh Dương Túc Phong, mỉm cười không nói.

Minh Sơn Quế chỉ đành quỳ xuống hành lẽ với Thập Tứ công chúa.

Thập Tứ công chúa lại im lặng chẳng hề nói mấy câu như miễn lễ, cứ để Minh Sơn Quế đập đầu đủ chín cái, mới cười tủm tỉm nói:

- Minh đại nhân, mời ngồi.

Dương Túc Phong lại chẳng thèm lợi dụng, khi ông ta quỳ lạy Thập Tứ công chúa, Dương Túc Phong tránh ra xa, nhìn thấy Minh Sơn Quế ngồi xuống rồi, mời ngồi trở lại, thuận tay kéo ghế của mình vào sát bên người Thập Tứ công chúa, sau đó động tác thành thạo bày khăn ăn cho Thập Tứ công chúa.

Dương Túc Phong thản nhiên nói:

- Minh đại nhân, ta biết, ông tới để chất vấn ta vì sao phái binh đánh chiếm Vĩnh Thanh phủ phải không?

Minh Sơn Quế vẻ mặt có chút tiểu tụy, bất quá vẫn nghiêm túc nói:

- Vốn là cùng một rễ, cớ gì vội rán nhau …

Dương Túc Phong đưa tay ra cắt ngang lời nói của ông ta, lạnh lùng nói:

- Điều ta đợi chính là câu này, vốn là cùng một rễ, cớ gì vội rán nhau. Các ngươi muốn lừa hai người chúng ta vào kinh, sau đó giết chết chúng ta, ta chỉ đành làm một chút thủ đoạn cứu bản thân mà thôi. Chuyện của Vĩnh Thanh phủ, ta không muốn giải thích, các ngươi muốn nói thế nào thì cứ nói thế, dùng văn hay võ đều được, hôm nay ta mới ông đến, không phải là để ông nói, mà là có điều muốn nói cho ông. Ta sẽ vào kinh, nhưng ta sẽ đam hai vạn nhân mã vào kinh, chú ý, là vào trong nội thành kinh đô Ni Lạc Thần. Nếu như các ngươi không chấp thuận, ta sẽ dùng pháo oanh kích kinh đô Ni Lạc Thần, để buổi lễ ngày 28 tháng 8 trở thành tang lễ. Được rồi, ta không còn gì để nói nữa, mời dùng bữa.

Minh Sơn Quế phẫn nộ quát:

- Ngươi là loại loạn thần tặc tử, ai ai cũng có thể tru diệt.

Nói rồi giận dữ bẻ gãy đũa, phất tay bỏ đi

Cảng Bà Châu, Tử Xuyên đạo, địa khu Mỹ Ni Tư.

Trong con mắt của rất nhiều thế lực bên ngoài, cảng Bà Châu mà quân Lam Vũ khống chế nghiêm ngặt chắc chắn là một địa phương thần bí, nời này trừ nhân viên kỵ thuật và quân sự ra, thì tuyệt đối không có người ngoài, tất cả nhân viên ra vào đều phải trải qua hơn năm trạm kiểm tra.

Phụ trách canh giữ nơi này, chính là bội đội trực thuộc hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, còn hiến binh của bội đội hải quân và lục quân quân Lam Vũ ở đây cũng có thể thấy nhìn thấy ở khắp mọi nơi, nhân viên ban ngành an toàn mặc thường phục nhưng ở trên ngực đeo phù hiệu bắt mắt cũng có ở khắp mọi nơi.

Ở hai bên một một trạm kiểm tra, đều được giăng dây thép gai kím mít, còn cả tường bao cao lớn, thậm chí còn có cả chòi gác sừng sững, bên trên lắp súng máy, những người không hiểu về nơi này, có lẽ cảm giác lần đầu tiên nhìn vào, sẽ có thể cho rằng đây là một nhà ngục giam khổng lồ.

Trên thực tế, nơi này đúng là một nhà ngục giam khổng lồ, một nhà ngục giam khổng lồ cần bảo mật nghiêm ngặt, ban ngành kỹ thuật của hải quân và lục quân quân Lam Vũ, còn có nhân viên trực thuộc quân bộ của ba binh chủng quân Lam Vũ, cơ bản đều tập trung ở nơi này, chỉ có không quân là ngoại lệ.

Ước chừng có hơn một vạn nhân viên kỵ thuật quân chủng quân Lam Vũ hoặc là nhân viên công tác sinh sống và làm việc ở nơi này, bọn họ đảm nhận gần như tất cả việc nghiên cứu và chế tạo vũ khí của quân Lam Vũ, trở thành mục tiêu công kích trọng điểm của gián điệp nước ngoài, cũng là khu vực ban ngành an ninh của quân Lam Vũ nghiêm phòng tử thủ.

Dù có chuyện gì hay không, thì người phụ trách của ban ngành an ninh quân Lam Vũ, cái lão già tên gọi là Thượng Tà ấy, đều ở bên trong một căn phòng u ám trông không có gì đặc biệt, dùng đôi mắt âm u nhìn mỗi một người đi qua ở bên ngoài, ở trong con mắt lão ta, tựa hồ mỗi mộtngười ra vào nơi này đều là đối tượng đáng hoài nghi.

Hôm nay cũng không phải là ngoại lệ.

Bất quá, ngày hôm nay trong căn phòng u ám đó, không hề vắng lặng, trừ cái lão già u ám Thượng Tà đó ra, còn có một người thanh niên sắc mặt bình đạm trông dáng vẻ cũng vô cùng bình thường, đang dùng ánh mắt nghiêm nghị đánh giá tất cả mọi thứ ở trước mặt.

Tên gia hỏa này nếu như bị ném vào trong biển, đảm bảo là chẳng ai nhận ra được, người này, chính là Phong Chi Xã của bộ đội Hắc Ngục Minh Phong quân Lam Vũ.

Giống như Thượng Tà, Phong Chi xã tỏ ra hết sức cẩn thận và thận trọng với công việc ngày hôm nay, ở sau lưng hắn, cũng có rất nhiều nhân viên chiến đấu Hắc Ngục Minh Phong có thể ra tay bất kỳ lúc nào.

Nguyên nhân không có gì khác ngoài hôm nay là ngày khu trục hạm bằng thép cấp Tử Xuyên của hải quân quân Lam Vũ chính thức hạ thủy thử nghiệm.

Trước đó Dương Túc Phong đã ra chỉ thị rõ ràng, hôm nay bến tàu của cảng Bà Châu có thể mở cửa cho bất kỳ nhân viên bên ngoài nào, bao gồm cả những gián điệp nước Mã Toa đóng giả thành ký giả, đều không cần kiểm tra vẫn được cho qua, cho phé bọn họ thăm quan và chụp ảnh khu trục hạm bằng thép cấp Tử Xuyên.

Còn những nhân viện khác, bất kể thân phận cao thấp, bất kể dân tộc chủng tộc, chỉ cần nộp phí tham quan mười kim tệ, là có thể tiền vào chiêm ngưỡng phong thái vũ khí mới nhất của hải quân quân Lam Vũ.

Chỉ thị này của Dương Túc Phong đương nhiên mang tới áp lực cực lớn cho ban ngành an ninh quân Lam Vũ.

Một tháng trước đó, nhân khẩu ngoại lại xung quanh vùng cảng Bà Châu đã tăng vọt, khách sạn tửu điểm đều đầy khách, giá cả tăng lên nhiều lần, nhưng cung vẫn không đủ cầu.

Những nhân viên từ xa tới, đều mang theo đủ loại mục đích, nhắm vào khu trục hạm cấp Tử Xuyên mà tới, thậm chí còn có nhân viên tình báo tới từ nước Yến Kinh và nước Ngọc Kinh.

Đối với loại chiến hạm hoàn toàn bằng sắt thép này, mỗi một thế lực ở đại lục Y Lan đều tràn đầy hứng thú, cũng tràn đầy sợ hãi.

Tám giờ sáng, cánh cửa sắt nặng nề của cảng Bà Châu chính thức được mở ra, binh sĩ hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ phụ trách canh cửa dựa theo mệnh lệnh mở ra con đường chính tiến vào cảng.

Những ký giả một lòng muốn chiếm lấy vị trí có lợi sớm đã đợi ở trước cửa hai ba tiếng đồng hồ rồi, lập tức ùn ùn kéo vào, dọc theo con đường binh sĩ hải quân lục chiến đội đã sắp xếp sẵn, đi thẳng tới ụ thuyền khổng lồ của xưởng đóng tàu.

Bọn họ ở bên cạnh ụ thuyền, gần như phải ngửa đầu lên, mang theo vẻ mặt cảm xúc lẫn lộn, nhìn thứ to lớn trước mắt.

Cho dù là đặt bên trong ụ thuyền, vẻ oai hùng của khu trục hạm bằng thép cấp Tử Xuyên vẫn đủ làm cho mỗi một người nhìn thấy nó đều có cảm giác hoa mắt chóng mặt.

Có lẽ rất nhiều người trong số bọn họ, xưa nay chưa từng nghĩ tới chiến đấu hạm hoàn toàn bằng sắt thép làm nên, lại có thể nối được ở trên mặt nước, bọn họ đã nhìn quen những chiếc chiến đấu hạm bằng gỗ màu vàng thẫm với cột buồm cao ngất.

Đối với chiếc khu trục hạm bằng thép cấp Tử Xuyên màu xám tỏ ra hết sức hiếu kỳ và kinh ngạc, đồng thời lại cảm nhận được một vẻ đẹp khó có thể miêu tả được bằng lời.

Sáu chiếc khu trục hạm xếp hàng ngang, thân hạm thẳng tắp, nòng pháo thật dài, tháp pháo nhô lên, cầu hạm cao cao, ống khỏi khổng lồ, đều là những thứ chưa từng tồn tại trên thế giới này.

Ở bên cạnh chúng là quan binh hải quân quân Lam Vũ xếp hàng chỉnh tể, bọn họ giống y như những chiếc khu trục hạm kia vậy, trong vẻ nghiêm nghị trầm mặc mang theo uy nghiêm không thể kháng cự.

Bọn họ kỳ thực sớm đã quen thuộc với khu trục hạm bằng thép cấp Tử Xuyên rồi, đồng thời đièu khiển bọn chúng phiêu đãng trên biển Ni Tư hai tuần liền, nghĩ thức hạ thủy hôm nay, chỉ là để khoe với giới truyền thông, một lễ hạ thùy để cố ý hướng toàn thế giới tuyên bố uy lực không thể kháng cự của hải quân quân Lam Vũ.

Quả nhiên, cùng với tiếng máy chụ ảnh lách tách vang lên, vô số ký giả và người xem đều dùng máy ảnh chụp lại khung cảnh trước mắt, bao gồm cả khu trục hạm bằng thép cấp Tử Xuyên hùng vĩ, cùng với quan binh hải quân quân Lam Vũ tinh thần phấn chấn.

Quân Lam Vũ phát minh ra máy chụp ảnh hỗn hợp bạc và phấn, đã dần dần phổ cập tới tất cả tòa soạn báo chí trên thế giới. Dù là tòa báo tài chính eo hẹp, cũng phải lấy tiền ra mua một chiếc máy chụp ảnh Hải Âu, dùng để chụp lại bức ảnh chân thực, còn về phần tranh vẽ, nó đã dần dần bị những bức ảnh thực tế thay thế rồi.

Chín giờ sáng, các quan binh của bộ đội cảnh vệ hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ bắt đầu phong tỏa một phần cửa ra vào cảng Bà Châu, đồng thời tăng cường cảnh giới.

Đám người Thượng Tà và Phong Chi Xa cũng âm thầm an bài nhân viên vào vị trí của mình, tới vào lúc này, chính là quan quân cao cấo của quân Lam Vũ, bao gồm Vũ Phi Phàm viên tư lệnh hải quân quân Lam Vũ, Phất Lai Triệt viên phó tư lệnh hải quân quân Lam Vũ, Khắc Lý Khắc Lan viên tư lệnh hạm đội thứ ba hải quân quân Lam Vũ, Áo Lai Ô Địch Mã viên tư lệnh hạm đội thứ tư hải quân quân Lam Vũ, còn có Phượng Thái Y quan chỉ huy sư đoàn bộ binh 102 lục quân quân Lam Vũ, Lam Sở Yến quan chỉ huy sư đoàn bộ binh 103 lục quân quân Lam Vũ, đương nhiên là còn có cả nhân viên chính phủ chủ yếu dưới quyền quản lý của phủ đại đô đốc Y Vân, bao gồm nhóm Cổ Địch Sâm, Tiêu Phương Tạ, chừng hơn ba trăm người.

Hứa Tưởng Tưởng bộ trưởng hậu cần quan Lam Vũ, Mễ Kỳ Nhĩ, Thi Mật Đắc những người phụ trách ban ngành kỹ thuật đều ở cửa nghênh tiếp các nhân vật quan trọng tới, đồng thời nghênh tiếp ở cửa còn có những nhân viên kỹ thuật khác của quân Lam Vũ, như Lý Kỳ phụ trách thông tin, Ái Mạc Sanh phụ trách hệ thống động lực, Lục Tương Thần phụ trách khống chế chỉnh thể, còn có Tiêu Tư Ân phụ trách hệ thống vũ khí, Đường Kiệt Lạp Đức xưởng trưởng kiêm nhiệm của xưởng đóng thuyền hải quân cảng Bà Châu, toàn bộ đều có mặt.

Có thể nói, trừ bản thân Dương Túc Phong ra, hôm nay cảng Bà Châu gần như tập trung tất cả nhân vật trọng yếu của quân Lam Vũ, chẳng trách Thượng Tà và Phong Chi Xã căng thẳng như thế, nếu như xuất hiện vấn đề gì, thì quân Lam Vũ tổn hại cực lớn.

Vũ Phi Phàm được Dương Túc Phong ủy thác, đặc biệt từ đảo Sùng Minh trở về tham gia nghi thức hạ thủy của khu trục hạm bằng thép.

Dựa t heo chỉ thị của Dương Túc Phong, nhất định phải cử hành công khai rõ ràng nghi thức hạ thủy của khu trục hạm bằng thép cấp Tử Xuyên, để toàn thế giới tán thưởng, kinh hoàng trước uy lực to lớn của khu trục hạm bằng thép, nhưng chỉ có chừng mực, để bọn họ không thể nắm rõ được bí mật chân chính của khu trục hạm.

Nói trắng ra là muốn dùng khu trục hạm bằng thép cáp Tử Xuyên dọa kẻ địch, nhưng không thể làm tiết lộ kỹ thuật hạch tâm, để kẻ địch có cơ hội lợi dụng.

Phất Lai Triệt kỳ thực đã tới xem vài lần rồi, những chiếc khu trục hạm bằng thép này gần như tiến độ kiến thiế mỗi một tháng hắn đều biết hết sức rõ ràng, chẳng có ai thích những con quái thú hung hãn hoàn toàn bắng sắt thép này hơn hắn, dù chẳng có việc gì hắn cùng chạy tới nơi này đốc thúc tiến độ công việc.

Khu trục hạm bằng thép cấp Tử Xuyên đã xong xuôi toàn bộ vào cuối tháng năm, đồng thời dưới nỗ lực của nhân viên kỹ thuật và quan binh hải quân, tiến vào biển Ni Tư chạy thử.

Phất Lai Triệt đương nhiên là có ở trên khu trục hạm thử nghiệm, thưởng thức trước cái cảm giác đứng trên vạn vật, nhưng khi những con quái vật khổng lồ này thực sự được giao vào trong tay mình, hắn vẫn cảm thấy hưng phấn vô cùng.

Khi đoàn người Vũ Phi Phàm xuất hiện ở bên ụ thuyền, tức thì vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Trong đám đông tham gia nghi thức hạ thủy ngày hôm nay, ngoại trừ gián điệp và ký giả các nước ra, còn có rất nhiều đại biểu khu vực hoặc là đại biểu dân tộc trong khu vực quân Lam Vũ khống chế, cũng có rất nhiều thương nhân và tầng lớp trung lưu tự bỏ tiền ra tới đây tham quan.

Đối với việc khu trục hạm bằng thép hạ thủy bọn họ vui mừng từ tận đáy lòng, vì quân Lam Vũ cường đại, có nghĩa là cuộc sống và quyền lợi mà bọn họ có được hiện nay, đều càng thêm đảm bảo.

- Đây là chủ pháo 122 ly, tầm bắn xa nhất là chín kilomet, ngắn nhất có hai kilomet, chúng tôi dùng máy lắp đạn tự động, có thể tự động đem đạn pháo đựa vào nòng, bởi thế tăng cường rất nhiều tốc độ xạ kích. Khi cần thiết, mỗi một phút có thể bắn ra tám phát pháo đạn. Bên cạnh là những thiết bị ngắm bắn, dùng để ngắm mục tiêu. Trên chiếc chiến hạm này của chúng tôi có tổng cộng bốn tháp pháp như vậy, mọi người cũng nhìn thấy rồi, phía trước hai tòa, phía sau hai tòa, mỗi một tòa tháp pháo đều có thể xoay chuyển hai trăm bảy mươi độ, có thể công kích đại bộ phận mục tiêu xung quanh chiến hạm, bất kể là nó từ bên trái hay từ bên phải tới …

Phương Hận Thiếu giống như là đọc thuộc lòng, đem tất cả những tư liệu liên quan tới chủ pháo 122 ly giới thiệu cho các ký giả.

Vũ Phi Phàm thì kỳ thực đã nghe tới phát nhàm những con số này rồi, bất quá khi một lần nữa nghe được, vẫn cảm thấy đây là một công việc đáng nể.

Khu trục hạm bằng thép cấp Tử Xuyên có tổng cộng bốn tòa tháp pháo, cỡ nòng đều là 122 ly, hiện giờ Long Nha chiến hạm của hải quân quân Lam Vũ trang bị đều là pháo cà nông cỡ nòng 100ly, uy lực của nó mặc dù cũng rất lớn, nhưng so với hạm pháo 122 ly của khu trục hạm bằng thép thì còn cách biệt nhau rất lớn.

Bởi khu trục hạm bằng thép càng dễ giải quyết vấn đề lực giật, cho nên sử dụng đạn pháo uy lực càng lớn hơn, tầm bắn càng xa hơn, đồng thời, do tháp pháo có thể xoay hai trăm bảy mươi độ, cho nên dù phải đối diện với nhiều kẻ địch phức tạp nó cũng có thể ứng phó như thường.


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status