Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 508

/769


Vũ Văn Thành Đô cũng rất lợi hại, cầm lên được, đặt xuống được, lập tức mặc kệ tên tùy tùng đó, dùng tốc độ nhanh nhất vọt lên tán cây, chớp mắt đã đi xa.

Trong chớp mắt đó, hơn mười viên đạn của súng ngắm bắn hết lên trên người tên tùy tùng đã tử vong kia, đúng là một kẻ đáng thương, thi thể bị lực xung kích mãnh liệt của mười mấy viên đạn gần nhị bị giật nảy lên, cuối cùng bị bắn cho nát bấy.

La Hầu một lần nữa nâng súng ngắm lên, tìm kiếm bóng dáng của Vũ Văn Thành Đô, song phát hiện ra hắn đã cách mình tới bốn trăm tám mươi mét rồi.

Không cần suy nghĩ lấy một giây, La Hầu lại bóp cò, nhưng thật đáng tiếc, đạn bắn qua bên cạnh Vũ Văn Thành Đô, còn Vũ Văn Thành Đô không có chút phản ứng nào.

Lúc này đây La Hầu gần như sắp tuyệt vọng rồi, ở trên khoảng cách năm trăm mét bắn mục tiêu di dộng với tốc độ cao, đối với hắn mà nói, thực sự có chút khó khăn.

Ở đằng xa Phong Chi Xã cũng chẳng thể làm gì khác, Vũ Văn Thành Đô cách hắn càng xa hơn, đã vượt ngoài năm trăm mét, điều này đã vượt ra khỏi trình độ xạ kích của Phong Chi Xa.

Bất quá, Phong Chi Xã còn có một tia hi vọng cuối cùng, hắn hi vọng con người kia, cái người mà chỉ có đích thân Dương Túc Phong mới có thể chỉ huy được đó, có thể cho Vũ Văn Thành Đô một phát súng trí mạng, nếu như người đó cũng không thể bắn một phát hạ gục mục tiêu, vậy thì lần tới khi đối phó với Vũ Văn Thành Đô, hắn sẽ dùng tới ống phóng rốc két.

Rất may, chính lúc hắn đang nghiến răng nghiến lợi ý đồ dùng ống phóng rốc két để xé xác Vũ Văn Thành Đô thì có một tiếng súng nổ đặc biệt đanh gọn truyền vào trong tai hắn, sắc mặt Phong Chi Xã tức thì trở nên hưng phấn, mắt nhìn không chớp vào Vũ Văn Thành Đô ở phía trước.

Tiếng súng này tựa hồ chấn nhiếp toàn bộ những tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ, bọn họ đều bất giác buông ngón tay đang đặt trên nòng súng ra, tất cả mọi người bao gồm cả La Hầu, đều theo dõi sát vào động tác của Vũ Văn Thành Đô.

Quả nhiên, sau khi chạy được hơn năm mươi mét, thân thể của Vũ Văn Thành Đô cuối cùng xuất hiện khác thường, hắn trượt chân một cái, liền từ trên đỉnh tàng cây rơi xuống, rồi không còn bóng dáng đâu nữa.

Những tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ ở gần đó liền chạy như bay tới vị trí Vũ Văn Thành Đô rơi xuống, Vũ Văn Thành Đô quả nhiên là bị bắn trúng rồi, mặc dù hắn dựa vào võ công của mình vất vả chống đỡ, nhưng đúng là hắn đã bị bắn trúng rồi, trong chớp mắt đã mất đi năng lực siêu cường để thoát khỏi sự truy kích của quân Lam Vũ.

Vào lúc này ngoại trừ niềm vui bắn trúng Vũ Văn Thành Đô ra, còn có cái tên của một con người như một tia chớp lóe mên trong đầu của mỗi một tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ.

Lưu Thạch!

Đương nhiên là Lưu Thạch rồi.

Trừ Lưu Thạch ra, không còn một ai có thể bắn trúng Vũ Văn Thành Đô ở khoảng cách xa như thế.

Phong Chi Xã rông slên gần như là phát điên:

- Bắt lấy Vũ Văn Thành Đô.

Trong chớp mắt, tất cả những tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ đều dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía vị trí mà Vũ Văn Thành Đô rơi xuống.

La Hầu cũng ngay tức thì vượt qua cánh rừng rậm rạm, tới địa phương Vũ Văn Thành Đô rơi xuống, nhưng phát hiện ra trên mặt đất ngoại trừ có vết máu, thì đã không còn bóng dáng của Vũ Văn Thành Đô đâu nữa.

Mấy tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ đang thuận theo phương hướng Vũ Văn Thành Đô biến mất ra sức truy cản, còn cách đó không xa, đang có một quả cầu lăn xuống theo triền đốc.

Thì ra Vũ Văn Thành Đô đúng là rất mạnh mẽ, mặc dù đã bị thương, nhưng hắn lập tức phong tỏa huyệt đạo ở gần vết thương, hơn nữa dùng thời gian mấy giây mau chóng xử lý vết thương, rồi trước khi những tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ tới kịp, đã lăn mình một cái, lập tức từ trên triền dốc lăn xuống.

Rõ ràng là trong quá trình lăn xuống, Vũ Văn Thành Đô sử dụng loại công phu kiểu như Thiên Cân Trụy, cho nên tốc độ lăn thực sự quá nhanh, thậm chí xô gãy không ít cây nhỏ, đạn mà đám người La Hầu bắn ra, cách thân thể của Vũ Văn Thành Đô mỗi lúc một xa, còn Lưu Thạch, khả năng bởi vì góc độ xạ kích cho nên thủy chung không nổ súng nữa.

- Mẹ kiếp! Đuổi theo!

Phong Chi Xã cũng mình mẩy đầy thương tích chạy tới nơi, đồ ngụy trang ở trên người cũng không biết bị thứ gì cào rách mấy lỗ, còn có cả máu đang chảy ra bên ngoài, bất quá hắn cũng chẳng đề ý nhiều, thẹn quá hóa giận rống lên.

Nếu ở dưới tình huống bố trí cẩn mật như thế này, cũng làm cho Vũ Văn Thành Đô trốn thoát thành công, thì cho dù người khác không nói gì đi chăng nữa, bản thân hắn cũng bực bội phát điên.

Các chiến sĩ của bộ đội Hắc Ngục Minh Phong lập tức thuận theo con dốc Vũ Văn Thành Đô lăn xuống túc tốc truy cản, con dốc này không cao lắm, bọn họ gần như là nhảy xuống, tốc độ cũng nhanh vô cùng, nhưng dù sao bọn họ không thể bất chấp tất cả mà lăn xuống như Vũ Văn Thành Đô, cho nên thùy chung vẫn chậm hơn một nhịp, Vũ Văn Thành Đô càng lăn càng xa.

- Đuổi theo!

Không hẹn mà cả La Hầu cũng phát ra mệnh lệnh tương tự với bộ hạ của mình, dất tất cả những tay súng bắn tỉa lao xuống phía dưới đuổi theo, đem so với bộ đội Hắc Ngục Minh Phong mà nói, tốc độ và kỹ thuật của bọn họ đều kém bộ đội Hắc Ngục Minh Phong một chút.

Dù sao thì đối với những tay súng bắn tỉa mà nói thì cuộc chiến truy đuổi như thế nà không phải là sở trường của bọn họ, nhát là rừng rú um tùm rập rạm gây trở ngại nghiêm trọng cho hoạt động của súng ngắm Già Lan Mã.

Quả nhiên, khi bọn La Hầu tới được chân núi thì phát hiện Phong Chi Xã sắc mặt xa sầm đứng ở nơi đó, hai con mắt như muốn tóe lửa, cơ thịt ở trên mặt dường như đang co giật kịch liệt.

Ở phía trước của La Hầu ngay bên trên mặt đất còn lưu lại một vũng máu, nhưng Vũ Văn Thành Đô thì đã hoàn toàn biến mất, từ vết máu mà xét, thì Vũ Văn Thành Đô đã thuận theo con suối nhỏ bỏ chạy rồi, nước suối rất siết, hẳn là đã đem Vũ Văn Thành Đô đi rất xa.

Bất quá, La Hầu không tức giận như Phong Chi Xã, theo hắn thấy, mặc dù Vũ Văn Thành Đô đã chạy thoát thành công, nhưng một phát súng kia của Lưu Thạch, hẳn là lưu lại cho hắn không ít phiền phục, chí ít ra thì trong khoảng thời gian nửa năm tới một năm, hắn sẽ tuyệt đối không xuất hiện.

Quan trọng hơn nữa là, một phát súng kia của Lưu Thạch đã chứng mình rõ ràng, Vũ Văn Thành Đô cũng không phải là thần thành, hắn cũng có thể bị đạn bắn trúng.

La Hầu tin rằng, lần tiếp theo khi Vũ Văn Thành Đô xuất hiện, nhất địch sẽ trở thành mục tiêu tranh đoạt của các tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ, nghĩ tới đây, La Hầu thầm hạ quyết tâm, ai nói quân Lam Vũ chỉ có một Lưu Thạch, lão tử nhất định sẽ thành Lưu Thạch thứ hai.

Đương nhiên Phong Chi Xã cũng không phải là hoàn toàn không có thu hoạch gì, ít nhất, trong thời gian ngắn, hắn đã chắn đứng uy hiếp của Vũ Văn Thành Đô đối với Dương Túc Phong, hơn nữa khi lùng sục chiến trường, hắn phát hiện ra thứ bảo bối mà Vũ Văn Thành Đô có ý đồ đoạt lại, đó chính là dánh sách toàn bộ nhân viên gián điệp của nước Mã Toa bố trí tại đế quốc Đường Xuyên, riêng bản danh sách này mà nói, Dương Túc Phong đa thấy chuyến hành động này rất đáng rồi.

Quả nhiên, khi bọn La Hầu và Phong Chi Xã tạm biệt rồi trở về kinh đô Ni Lạc Thần, hắn đột nhiên phát hiện ra, kinh đô Ni Lạc Thần chìm vào một không khí căng thăng, trên đường phố khắp nơi đều là cảnh sát, mỗi một ngã tư còn có các chiến sĩ quân Lam Vũ võ trang toàn bộ đứng cảnh giới, từng tên từng tên gián điệp nước Mã Toa đang theo trạt tự bị lôi ra, bất quá, trong mơ hồ, La Hầu cảm thấy, những cái tên trên bản danh sách kia, hình như là đâu có nhiều đến thế …

- Lão Trương, ngươi phát đạt rồi, trên bến tàu có bao nhiêu hiến binh đợi các ngươi như vậy, xem ra các ngươi đúng là bảo vật quốc gia đấy! Hâm mộ, hâm mộ, sau này chiếu cố cho huynh đệ ta nhé!

Trần Ninh Viễn kêu lên với vẻ hết sức khoa trương, thu hút ánh mắt của không ít người, vì thế rất nhiều người nâng kính viễn vọng hoặc là dụng cụ đo đạc khoảng cách, từ đằng xa nhìn chằm chằm vào cảng Kim Lăng.

Trương Chi Phong bán tín bán nghi cướp lấy kính viễn vọng của Trần Ninh Viễn, nhìn về cảng Kim Lăng đằng xa, quả nhiên cảng Kim Lăng ngày hôm nay xuất hiện rất nhiều hiến binh, còn có vô số cảnh vệ, cơ bản đã phong tỏa toàn bộ bến tàu của cảng Kim Lăng, làm cho cảng Kim Lăng mang theo một không khí căng thẳng thần bí.

Trương Chi Phong đương nhiên là sẽ không tin những lời nói nhăng nói càn của Trần Ninh Viễn, hắn và Trần Ninh Viễn dẫn theo sáu mươi quan quân học sinh, còn chưa có sức ảnh hưởng lớn tới mức đáng để xuất động hiến binh ra nghênh tiếp.

Trần Ninh Viễn đang sốt ruột liên hệ với bến tàu của cảng Kim Lăng, chuẩn bị tìm vị trí cập bờ thích hợp, kết quả phòng quản lý bến tàu bận rộn một lúc, mới liên hệ xong xuôi, đồng ý ưu tiên cho Long Nha chiến hạm của Trần Ninh Viễn cập bến.

Sau khi quân Lam Vũ khống chế kinh đô Ni Lạc Thần, cảng Kim Lăng đã càng thêm tấp nập, trừ vô số quân đội và vũ khí trang bị ra, vật tư vận chuyển hàng ngày cũng trở thành trọng tâm vận chuyển, vô số thuyền vận chuyển cần xếp hàng ra vào cửa cảng, chờ đợi là chuyện thường tình.

Bất quá đối với chiến hạm của quân Lam Vũ thì đây mới là lần đầu tiên, vì thế Trần Ninh Viên liền lưu ý, cẩn thận nhìn bốn xung quanh, quả nhiên phát hiện ra có một số điều không ổn.

Thì ra ở phía bắc của Long Nha chiến hạm số 303, có một đội thuyền vô cùng quái dị, số lượng thuyền không nhiều, bất quá toàn bộ đều là thuyền vận chuyển siêu kích cỡ với tải trọng quá ba nghìn tấn, hơn nữa tất cả vật tư ở trên thuyền, đều được dùng vải đen bao chặt lấy, nhìn từ bên ngoài căn bản không thấy bất kỳ thứ gì ở bên trong, nhưng độ cao của nó đã đủ làm cho mọi người chú ý.

Ở bên trên mỗi một chiếc thuyền vận chuyện, đều có cảnh vệ quân Lam Vũ cầm súng canh gác, cảnh giác theo dỏi xung quanh, càng thu hút tới không ít ánh mắt hiếu kỳ, ở trên thuyền nhìn không thấy thuyền viên và thủy thủ đâu cả, không biết là bọn họ tập trung ở đâu mất rồi.

- Lão Trương này, ta dám cá, đây nhất định là hàng hóa của nữ vương Tô Khắc La bệ hạ đấy.

Trần Ninh Viễn tật xấu gì khác không có, chỉ mỗi tội lắm mồm, mà không may Trương chi Phong lại không thích nói chuyện cho lắm, Tô Phỉ Thái Vi mặc dù cùng Dương Túc Phong đi tới với nhau, bất quá ở sau lưng còn có rất nhiều người gọi nàng là nữ vương Tô Khắc La, bời vì có rất nhiều người không biết tên của nàng, ví như tên Trần Ninh Viễn này vậy.

Không chỉ tên Trần Ninh Viễn mồm mép suốt ngày này không biết tên của Tô Phỉ Thái Vi, hơn nữa, hai năm nay cùng với việc vận chuyển được phát triển cao tốc, cái tên nữ vương Tô Khắc La càng ngày càng có nhiều người quen gọi rồi.

- Vì sao? Hàng hóa bình thường cần phải có hiến binh và cảnh vệ xuất hiện sao?

Trương Chi Phong chẳng buồn để ý tới Trần Ninh Viễn, hắn vốn rất muốn cám ơn Trần Ninh Viễn cho đi nhờ, chỉ tiếc là suốt cả dọc đường đi, chỉ trừ lúc ngủ ra còn những thời gian khác tên Trần Ninh Viễn này đều không ngừng ồn ào rát cả tai, hơn một trăm con người ở trên thuyền nói cũng không nhiều hơn Trần Ninh Viễn được, Trương Chi Phong là người thích yên tính, cho nên thực sự quá đau khổ.

Vốn Trương Chi Phong chuẩn bị đáp thương thuyền tới đại lục Y Lan, nhưng mệnh lệnh của Dương Túc Phong rất khẩn cấp, cho nên hắn chỉ đành chọn biện pháp khác, vừa vặn hạm đội Khắc Lý Khắc Lan từ địa khu Mỹ Ni Tư đi tới đại lục Y Lan chấp hành tuần tra chiến đấu, vì thế hắn liền đi lên Long Nha chiến hạm số 303 của hải quân quân Lam Vũ.

Quả nhiên, tốc độ của Long Nha chiến hạm rất nhanh, còn tới đại lục Y Lan sớm hơn mười ngày so với dự liệu của hắn, chính đang vui mừng tới được đại lục mới, không ngờ rằng lúc xuống thuyền lại còn phải chờ đợi.

- Ngươi có biết đó là hàng hóa gì không? Ta dám khẳng đinh, chắc chắn đây là hàng hóa mang về từ Âm Nguyệt Hoàng Triều.

Trần Ninh Viễn làm ra vẻ am hiểu nói, trên mặt làm ra vẻ hết sức thần bí, giống như hắn đã biết trước là bí mật gì vậy.

Cùng với việc quân Lam Vũ gỡ bỏ hạn chế nghề đóng thuyền và vận chuyển ở trên biển, hiện giờ việc vận chuyển thông thường ở trên biển của quân Lam Vũ, đã hoàn toàn giao cho dân gian rồi, chỉ có khi vận chuyển những loại hàng hóa rất đặc thù, thì mới sử dụng tới hai đội thuyền vận chuyện đặc biệt.

Dưới quyền không chế của quân LamVũ, có đội vận chuyển là thương đoàn mậu dịch Đông Hải Đường và thường đoàn mậu dịch Tô Khắc La, chủ của nó lần lượt là Ngu Mạn Ái và Tô Phải Thái Vi, những chiếc thuyền thần bí này đều là thuyền của Tô Phỉ Thái Vi, cho nên Trần Ninh Viễn mới có phản đoán như thế.

Trong khoảng thời gian này, đội thuyền của Tô Phỉ Thái Vi đều qua lại liên tục giữa đại lục Y Lan và liên minh Nhã Ca, mang trở về không hoàng kim bạch ngân.

Để có được sự hỗ trợ của Dương Túc Phong, từ đó đán áp Đại Lôi Nhĩ nữ vương Ương Già, Lô Khắc Lôi Đế Á nữ vương mới nhậm chức của vương quốc Lâu Lan tỏ ra đặc biết tích cực, không ngừng chiêu mộ chiến sĩ Lâu Lan thành lập đội quân lính đánh thuê, sau khi trải qua huấn luyện sơ bộ, liền chuyển tới Âm Nguyệt Hoàng Triều, hiệp trợ Nghi Hoa Cung đối kháng với An Lạp Lệ Lôi nữ vương Âm Nguyên Hoàng Triều lai lịch không rõ ràng.

Mặc dù những đội quân lính đánh thuê này không được tiếp thụ huấn luyện nghiêm khắc, nhưng bọn họ dù sao cũng có vũ khí tiên tiến của quân Lam Vũ, cho nên lúc ban đầu đúng là đã lấy lại được không ít thể diện cho Nghi Hoa cung, để báo đáp lại, Nghi Hoa cung tặng rất nhiều hoàng kim bạch ngân làm điều kiện trao đổi, số hoàng kim bạch ngân này đều vận chuyển trực tiếp tới đại lục Y Lan.

Hàng hóa của Âm Nguyệt Hoàng Triều vận chuyển phải đi qua liên minh Nhã Ca, bất quá dưới sự uy hiếp của hải quân quân Lam Vũ, các thế lực của liên minh Nhã Ca đều không dám can thiệp vào chuyện của quân Lam Vũ, khiến cho hoàng kim bạch ngân của Âm Nguyệt Hoàng Triều không ngừng chảy vào hầu bao của quân Lam Vũ.

Âm Nguyệt Hoàng Triều vốn là vùng sản xuất vàng bạc, dưới sự nỗ lực của Nghi Hoa cung, sản lượng càng cao.

Trương Chi Phong chậm rãi lắc đầu, không đồng ý với lời của Trần Ninh Viễn, bất quá hắn cũng không muốn tranh cãi, bởi vì hắn còn có truyện quan trọng hơn cần phải làm.

Khi tới đại lục Y Lan, dựa theo yêu cầu của Dương Túc Phong, Trương Chi Phong chọn ra sáu mươi học sinh tốt nghiệp của trường học quan quân lục quân quân LamVũ, cùng mình tới kinh đô Ni Lạc Thần.

Hiện giờ trước khi xuống thuyền, hắn phải trông coi bọn họ cẩn thận, nếu không những học sinh kích động này, trong đầu cuồng nhiệt đối với quân LamVũ và Dương Túc Phong, vạn nhất không khống chế được, ngất ngay ra đây thì phiền to.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Long Nha chiến hạm 303 chầm chậm cập bến. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Sau khi cáo biệt hạm trưởng hải quân Trần Ninh Viễn, Trương Chi Phong dẫn những học sinh của mình lên bến tàu, kết quả mau chóng bị hiến binh kiểm tra, người hiến binh cẩn thận kiểm tra chứng minh thư của Trương Chi Phong, không phát hiện ra vấn đề gì.

Nhưng đối với sau mươi người học sinh kia của hắn, lại đề cao cảnh giác, tra hỏi rất lâu làm cho càng ngày càng hoài nghi lai lịch của những chiếc thuyền vận chuyển kia, cho dù có là vận chuyện vàng bạc châu báu đi chăng nữa, tựa hồ cũng không cần phải tra xét nghiêm ngặt như thế.

Một lúc lâu sau, học sinh của Trương Chi Phong vẫn chưa được cho qua hết, làm Trương Chi Phong tính khí rất tốt cũng có chút càm giác tức giận, bất quá vào lúc này từ phía bắc bến tàu có một viên quan quân không quân đi đến, hắn nhìn kĩ một lượt, không ngờ lại là Hứa Nho Long.

Trương Chi Phong nhíu chặt mày, làm sao gặp phải Hứa Nho Long ở đây? Hắn và Hứa Nho Long đã chia cách khá lâu rồi, mặc dù vần còn liên lạc với nhau, bất quá đúng là đã ba năm không gặp rồi.

Hứa Nho Long không nhận ra Trương Chi Phong, còn đang mô hôi đầm đìa chạy qua chạy lại, không biết là đang tìm kiếm cái gì, tựa hồ là đang tìm người, nhưng nhìn thấy ở bến tàu có rất nhiều công nhân, lại chẳng ai liên hệ với bọn họ, Trương Chi Phong từ đằng xa gọi:

- Hứa Nho Long? Anh đang làm cái gì thế?

Hứa Nho Long tựa hồ nghe thấy có người gọi hắn, ngó đông có tây một lúc, hồi lâu mới phát hiện ra sự tồn tại của Trương Chi Phong, xem ra hắn đúng là bận tới mức tối tăm mặt mũi rồi, nhìn thấy Trương Chi Phong hắn vội vàng chạy tới, hồ nghi hết nhìn Trương Chi Phong rồi lại nhìn hơn sau mươi học sinh ở đằng sau nghi hoặc nói:

- Lão Trương, đều là con anh hết đây à? Anh kết hôn rồi hả?

Trương Chi Phong trừng mắt tức giận:

- Xéo đi!

Hứa Nhi Long cười hăng hắc, cũng không lấy làm phật lòng, hắn và Trương Chi Phong vốn ở cùng một liên đội bộ binh, còn sống ở cùng phòng, tình cảm rất tốt, cho dù Trương Chi Phong có trợn mắt to hơn trâu đi nữa hắn cũng không để vào trong lòng.

Đột nhiên, không biết Hứa Nho Long nghĩ tới cái gì, lại nhìn vào sáu mươi học sinh ở đằng sau lưng Trương Chi Phong, theo bản năng liếm môi, tựa hồ cảm thấy bọn họ rất hợp khầu vị, sau đó thân thiết ôm bả vai Trương Chi Phong, kéo hắn sang một bên, thần tình cổ quái hỏi:

- Lão Trương này, đám học sinh đó anh lừa được ở đâu ra vậy? Là đệ tử thân truyền của anh hả? Về mặt chính trị có tin tưởng được không?

Trương Chi Phong nheo mắt lại:

- Muốn cái gì? Muốn ý đồ với học sinh của tôi hả? Xéo! Một cái lông cũng không có đâu?

Hứa Nho Long vội vàng cười bồi nói:

- Không, không,không, huynh đệ tôi đâu dám khoét góc tường của anh! Tuyệt đối không phải là cái ý đó, nếu tôi có ý đó, tôi uống nước sẽ bị sặc chết….

Trương Chi Phong lạnh lùng nói:

- Vậy anh cứ nhìn chằm chằm vào học sinh của tôi làm cái gì?

Hứa Nho Long cười tươi hết mức nói:

- Nghe nói đệ tử thân truyền của anh ai nấy đều là cao thủ, là tinh anh trọn ra từ hàng trăm người, dù cho có dẫm chân một cái …

Trương Chi Phong bực mìnhnói:

- Xéo đi! Anh biết thành giả dối như thế từ khi nào thế? Có lời thì nói, có rắm thì đánh đi!

Hứa Nho Long chỉ đành thành thực khai báo:

- Lão đại, bọn tôi nhân thủ có chút eo hẹp, cho nên muốn nhờ mượn người của anh tới giúp đỡ, anh cũng biết đấy, điện báo của Phong lĩnh rất khẩn cấp, nhưng bọn tôi lấy đâu ra nhiều người như vậy, đồ thì nhiều nhường nào, bọn tôi sắp sốt ruốt phát treo cổ rồi … không phải là bọn tôi không đi tìm người, chỉ là sự việc quan hệ trọng đại, chúng tôi cũng không dám tím người khác, vừa khéo nhìn thấy huynh đệ dẫn một đám học sinh rầm rầm rộ rộ tới cứu giá … ha ha, không không không, không phải là cứu giá … chủ yếu là học sinh của anh tư tưởng đơn thuần, có thể bảo mật ….

Hứa Nho Long sau khi thao thao bất tuyệt một hồi, cuối cùng Trương Chi Phong cũng hiểu ra đầu đuôi câu chuyện, thì ra là khi không quân của quân Lam Vũ di chuyển gặp phải khó khăn, vì không quân vốn chỉ có một nhúm người, làm việc đúng là rất phiền toái, nhưng bọn họ lại sợ nếu như tìm người khác giúp đỡ, thì lại khó bảo mật được, vì thế mới nhắm vào mình.

Học sinh mà Trương Chi Phong dẫn dắt rèn nên, mặc dù không thể nói mỗi một người dều là phần tử cuồng nhiệt, nhưng ở phương diện bảo mật thì tuyệt đối không có vấn đề gì, Trương Chi Phong suy nghĩ một lúc, đã có chút ý tứ muốn giúp đỡ, bất quá lại sợ thời gian không kịp, cho nên có chút do dự.

Hứa Nho Long là nhân vật cỡ nào, nhìn mặt hiểu ý, biết ngay chỗ khó xử của Trương Chi Phong, hắn vùa nhìn dáng vẻ của Trương Chi Phong, là biết rằng Trương Chi Phong phải tới kinh đô Ni Lạc Thần là để tiếp nhận nhiệm vụ, mà nhiệm vụ này khẳng định là để mở rộng bộ đội, nếu không cũng không dẫn theo bao nhiêu quan quân học sinh như vậy.

Nhanh chóng cân nhắc một lượt, Hứa Nho Long ghé sát vào bên tai Trương Chi Phong nói:

- Lão đại à, anh giúp bọn tôi một chút đi, bọn tôi cũng sẽ giúp anh, bọn tôi có xe quân dụng chuyên biệt, thuận tiện đưa người của anh đi, đảm bảo sẽ không làm chậm trễ thời gian của kinh đô Ni Lạc Thần của anh đâu, anh xem có được hay không?

Trương Chi Phong gật đầu đồng ý.

Hứa Nho Long vui mừng quá mức, lập tức đi xin ý kiến của Trầm Tường Vân viên tư lệnh của không quân quân Lam Vũ, Trầm Tường Vân cũng chấp thuận, hắn cũng biết Trương Chi Phong, nói thế nào Trương Chi Phong cũng đã làm giáo quan ở trường học quan quân lục quân quân Lam Vũ được hai ba năm rồi, trong không quân cũng có không ít người được Trương Chi Phong dạy dỗ.

Sáu mươi quan quân học sinh của Trương Chi Phong đúng là những người giỏi việc, chẳng những sức khỏe rất tốt, hơn nữa tư tưởng lại đơn thuần, trong đầu tràn trề cuồng nhiệt đối với quân Lam Vũ, trên thế giới này còn đi đâu tìm ra được sức lao động tốt như thế nữa chứ?

Trầm Tường Vân mau chóng bố trí nhiệm vụ cho Trương Chi Phong, quả nhiên là đem hàng hóa từ trên thuyền vận chuyển chuyên dụng vận chuyển xuống.

Trương Chi Phong biết không quân quân Lam Vũ tới kinh đô Ni Lạc Thần khẳng định là có mục đích không đơn giản, ở trên bến tàu của cảng Kim Lăng, hắn đã nhìn thấy tất cả thành viên cao cấp của không quân, bao gồm Trầm Trường Vân, Hứa Nho Long, Long Tiên, Lý Giáp Lúc, Vân Tường, Dương Trường Xuân, Vân Tường, Lăng Ngưng … ngoài ra còn có nhân viên kỹ thuật Lỗi Hâm, Trần Mặc, Ái Mạc Sinh, thậm chí tựa hồ còn có bóng dáng của Thi Mật Đặc.

Bất quá Thi Mật Đặc hành tung quỷ dị, đi tới đâu cũng có người của ban ngành an toàn theo sát, hắn căn bản là không có cơ hội tiếp xúc chính diện.

Vật phẩm mà không quân quân Lam Vũ vận chuyển toàn bộ dùng vải đen bao bọc kín bưng, mạc dù khi tháo rỡ xuống thì vẫn phải mở ra, chỉ có điều hạng mục công tác này phải tiến hành vào ban đêm.

Trương Chi Phong mơ hồ càm giác được những thứ đen xì xì này chính là phi dĩnh, còn những thứ mà nặng trình trịch kia thì chính là máy động lực của phi dĩnh, bất quá Trương Chi Phong biết rõ kỷ luật quân đội, cho nên tuyệt đối không tìm hiểu, chỉ lặng lẽ làm việc.

Cũng giống như Trương Chi Phong, những học sinh thủ hạ của hắn mặc dù đầy một bụng nghi vấn nhưng không dám hỏi ra.


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status