Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 510

/769


Những chiếc phi dĩnh mà hiện giờ không quân của quân Lam Vũ sử dụng, đã được trải qua cải tiến kỹ thuật nhiều lần, khí không cháy để làm khí thể chủ yếu, đã tăng cường rất lớn cho độ an toàn, đồng thời, một tiến bộ cực lớn khác của kỹ thuật phi dĩnh chính là sử dụng động cơ đốt trong đời đầu tiên, hơn nữa còn sử dụng dầu nhẹ vừa mới được tinh chế ra để làm nhiên liệu, về mặt tốc độ đã nhanh hơn không ít, hành trình cũng được kéo dài hơn, quan trọng nhất là trọng lượng của động cơ đốt trong so với trọng lượng của động cơ hơi nước nhẹ hơn rất nhiều, hiẹn giờ trên mỗi một chiếc phi dĩnh có thể trở theo bốn tấn vật tư và nhân viên.

Nhìn thứ đồ vật khổng lồ ở trước mắt này, trong lòng Dương Túc Phong cũng vô cùng cảm khái, y đã đầu tư rất nhiều tài chính đẻ sản xuất ra thứ đồ chơi to lớn vô cùng này, hi vọng chúng có thể giống như tấm thân to lớn của mình, có thể phát huy tác dụng trọng đại trong chiến tranh.

Vì nhu cầu bảo mật, chiếc phi dĩnh loại mới nhất của quân Lam Vũ được chế tạo ra trên những chiếc lều nhựa nổi bập bềnh ở trên hồ Khang Tư Thản Tư của địa khu Cách Lai Mỹ, và để chế tạo ra những chiếc lều nhựa này to lớn không gì bằng này, quân Lam Vũ đã tiêu phí mất gần một trăm vạn kim tệ.

Khi xưa nó là một dự án gần như không thể thông qua, cuối cùng vẫn do Dương Túc Phong ra sức ủng hộ nhu cầu nghiên cứu của Thi Mật Đặc, mới hạ quyết tâm kiên tạo nên xưởng chế tạo phi dĩnh này, hiện giờ nếu như muốn kiến tạo ra cái thứ hai, thì Dương Túc Phong còn phải xem xem hiệu quả sử dụng của như thế nào thì mới hạ quyết tâm được.

Phi dĩnh cấp Bão Táp hình như một cái điều xì gà, dài 138 mét, đường kính 14 mét, lắp hai chiếc máy động cơ đốt trong 16 mã lực, còn lắp bánh lái điều chỉnh phương hương và thăng bằng.

Đây là chiếc phi dĩnh kiểu cứng đầu tiên trên thế giới, trên phi dĩnh có một khung kim loại cực lớn, ở bên ngoài bao bọc mười sáu túi hơi dầy, hai chiếc động cơ đốt trong 16 mã lực có thể làm cho tốc độ của phi dĩnh đạt tới 22 kilomet trên giờ, hành trình lớn nhất hơn 1600 kilomet, có thể dừng ở trên không thời gian dài.

Hiện giờ không quân quân Lam Vũ tổng cộng có chín chiếc phi dĩnh, ngoài ra còn có hơn mười chiếc đang được tiếp tục sản xuất trong xưởng chế tạo trên hồ Khang Tư Thản Tư ở Cách Lai Mỹ.

Bất quá vì cân nhắc tới việc phi dĩnh còn có chút xa xỉ, chủ yếu là kỹ thuật động cơ đốt trong còn chưa được tốt lắm, mỗi một lần sản xuất đều có số lượng không nhiều.

Bởi vì không ngừng cải tiến kỹ thuật động cơ đốt trong, chín chiếc phi dĩnh hiện có này, sau một một chuyến hành động, đều cẩn phải dùng rất nhiều tới gian để tiến hành bảo dưỡng, cho nên mỗi một lần xuất động phi dĩnh, cũng chỉ được ước chừng hai phần ba, cũng chính là từ sáu tới bảy chiếc.

Dương Túc Phong lại chẳng để ý tới cái này lắm, hiện giờ phi dĩnh của quân Lam Vũ vẫn chỉ có thể phát huy tác dụng rất nhỏ, cần phải đợi tới khi tập trung được mới số lượng nhất định, mới có thể phát huy được tác dụng lớn.

Ví như oanh tạc quy mô rộng, ít nhất mỗi một lần xuất động từ bốn mươi chiếc phi dĩnh trở lên thì mới có hiệu quả, hơn nữa phân bố căn cứ địa không quân cũng còn cần phải hoàn thiện thêm một mức nữa.

Kiến lập một căn cứ địa không quân ở Nguyên Xuyên đạo chỉ là một kế hoạch vô cùng sơ bộ, cần phải kiến lập nhiều căn cứ phi dĩnh hơn nữa, để tiện kéo dài hành trình của phi dĩnh lên mức cao nhất có thể.

Trầm Tường Vân lập tức ngửi thấy mùi chiến hỏa, hỏi với vẻ mong đợi:

- Phong lĩnh, ngài chuẩn bị dùng phi dĩnh để giải quyết chiến sự ở Ngân Xuyên đạo ư?

Dương Túc Phong gật đầu, y biết Trầm Tường Vân vô cùng mong mỏi được đem phi dĩnh vào chiến đấu, nhưng đối với việc sử dụng phi dĩnh cụ thể như thế nào, Dương Túc Phong và quân bộ quân Lam Vũ, hoặc là ngay cả bản thân không quân quân Lam Vũ, cũng không có được đáp án tốt nhất.

Dù sao, đối với tuyệt đại đa số quan chỉ huy cao cấp của quân Lam Vũ mà nói, phi dĩnh là một binh chủng vô cùng xa lạ, làm như thế nào để phát huy tác dụng của nó một cách tốt nhất, thì bản thân quân Lam Vũ cũng đang từ từ mày mò.

Bất quá, rõ ràng là nhân viên của không quân quân Lam Vũ đã sốt ruột thèm muốn tham gia chiến đấu lắm rồi, bọn họ cần phải chứng minh giá trị của mình trong chiến đấu, mới có thể bịt kín lời hoài nghi không ngớt của người khác.

Cho tới tận bây giờ, phi dĩnh đều là vũ khí trang bị tốn kém nhất thần bí nhất cũng là thứ dễ hỏng nhất, đã trút vào vô số tài chính và nhân lực, nhưng lại không sinh ra được hiệu quả nên có.

Đương nhiên có một số quan quân không tránh khỏi ở dằng sau lưng hoài nghi tác dụng của phi dĩnh, mặc dù có Dương Túc Phong cực lực đảm bảo, nhưng, nếu như bộ đội phi dĩnh không có một chút chiến tích nổi bật, thì cho dù Dương Túc Phong có thiên vị thế nào chăng nữa, bọn họ cũng sẽ không tránh khỏi bị tước giảm tài chính.

Kỳ thực, nói thật ra thì Dương Túc Phong cũng chẳng hiểu lắm về cách vận dụng phi dĩnh, phi dĩnh không phải là phi cơ, theo cách nhìn nhận của y, muốn sử dụng phi dĩnh để gây sát thương cho kẻ địch tựa hồ không hiện thực cho lắm, ngược lại dùng để gây áp lực uy hiếp về mặt tâm lý cho kẻ địch, hoặc là dùng để trinh sát thì tốt hơn một chút.

Bất quá về sau này Dương Túc Phong phát hiện ra một tác dụng khác của phi dĩnh, dó chính là có thể dùng để tiếp tế bằng hàng không hoặc thậm chí là để chở lĩnh dù.

Đương nhiên, nhảy dù chỉ là bộ đội nhỏ, khái niệm bộ đội nhảy dù liền âm thầm hình thành trong đầu Dương Túc Phong.

Ánh mắt của Dương Túc Phong, lập tức chiếu thẳng vào vùng đất lồi lõm lởm chởm của Ngân Xuyên đạo.

Hiện giờ các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ còn đang chơi trò ú tim với lực lượng vũ trang Xích Luyện giáo trong những sơn cốc của Ngân Xuyên đạo.

Đường xá ở Ngân Xuyên đạo quá khó đi, phần tử vũ trang của Xích Luyện giáo lại phân tán, mặc dù các chiến sĩ hải quân lục chiến đội đã nỗ lực cựclớn, nhưng không thể không nói, hiệu quả mà bọn họ giành được không thể làm người ta hài lòng, ít nhất là không thể làm chính bản thân Trầm Tường Vân quan tư lệnh hải quân lục chiến đội cảm thấy không hài lòng.

Dưới tình huống đã chiếm hết mọi ưu thế, nhưng chỉ bởi vì nguyên nhân địa hình, làm cho chiến quả của hải quân lục chiến đội nghèo nàn, đối với người làm quan chỉ huy mà nói, đương nhiên chẳng phải là chuyện dễ chịu gì cho cam.

Bất quá tất cả những điều này, tựa hồ sau khi phi dĩnh được đưa vào sử dụng quy mô lớn, có thể giải quyết hiệu quả.

Đối phó với phần tử vũ trang Xích Luyện giáo, không cần lượng lớn binh lực của hải quân lục chiến đội, chỉ cần một tiểu phân đội đặc nhiệm là đủ rồi, một tiểu phân đội như thế, cùng với toàn bộ trang bị, thì cần hai chiếc phi dĩnh là có thể chở hết được toàn bộ.

Phi dĩnh có thể âm thầm đem tiểu phân đội này thả dù xuống khu vực chỉ định, để tiểu phân đội này đại náo thiên cung trong lòng quân địch, sau khi đắc thủ rồi lại ngồi phi dĩnh trở về, làm cho thân không biết quỷ không hay, với vũ khí trang bị của Xích Luyện giáo, hoặc là những kẻ địch khác chiện nay, tựa hồ không có năng lực tạo thành thương hại nghiêm trọng cho phi dĩnh.

Căn cứ vào chỉ thị của Dương Túc Phong, hiện giờ hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ và bội đội lục quân quân Lam Vũ đều đã triển khai nghiên cứu lý luận liên quan tới nhảy dù tác chiến, đồng thời phái một số ít quan quân tới không quân để làm quen với đặc điểm sử dụng của phi dĩnh, để làm chuẩn bị cho việc nhảy dù tác chiến sau này.

Mấy đội đột kích của hải quân lục chiến đội, còn cả mấy đặc chiến đội của lục quân, đều thành trọng điểm huấn luyện tác chiến thả dù, lục quân đặc chiến đội quân Lam Vũ do Đao Vô Phong suất lĩnh rất tích cực với việc nhảy dù tác chiến.

Bất quá, trừ những số bộ đội này ra, còn có một đơn vị bộ đội sắp trở thành bộ đội nhảy dù chuyên nghiệp, đó chính là trung đoàn thủ bị đảo Sùng Minh.

Theo cùng việc hải quân quân Lam Vũ đã hoàn toàn phong tỏa Lữ Tống đảo, tất cả thuyền bè của đảo Lữ Tống đều bị quân Lam Vũ hủy diệt hoặc là bắt làm tù binh, cho nên quân đội nước Mã Toa ở trên đảo Sùng Minh đã hoàn toàn không tạo thành được sự uy hiếp nào nữa, nhiệm vụ phòng ngự của trung đoàn thủ bị đảo Sùng Minh cũng bị hủy bỏ.

Bởi thế, Dương Túc Phong quyết định để đơn vị bộ đội này trở thành lính dù chuyên nghiệp, đơn độc triển khai nghiên cứu về bộ đội nhảy dù, mà Dương Thế Dân và Nhâm Thiên Quần, cũng trở thành quan chỉ huy lính dù đầu tiên của quân Lam Vũ.

Buổi tối ngày hôm đó, Dương Túc Phong triệu tập tất cả thành viên cao cấp của không quân quân Lam Vũ ở Ngọc Long cốc, đem điều suy tính của mình nói kỹ càng với bọn họ một lượt, sau đó giao cho mọi người thảo luận tính khả thi trên thực tế.

Trải qua một buổi tối thảo luận kịch liệt, không quân quân Lam Vũ cuối cùng hình thành một ý kiến thống nhất, đó chính là bộ đội phi dĩnh sau này sẽ trọng điểm ba phương diện phát triển oanh tạc, vận chuyển và thả dù, bất kể là nghiên cứu kỹ thuật hay là huấn luyện tác chiến, đều sẽ lấy ba nội dung này làm trọng điểm.

Còn về phần trực tiếp tác chiến, phóng chừng cơ hội tương đối ít, cho dù là có cũng chỉ là phố hợp với đại quân của lục quân tiến công trận dịa tiền tuyến, trên thực tế, trong quá trình phát triển sau này, cơ hội phi dĩnh đối kháng trực tiếp với kẻ địch ở bản đã bị thủ tiêu.

Sau khi thống nhất nhận thức, hiện giờ trang bị ở trên phi dính cấp Bão Táp cần phải tiến hành sửa đổi nhất định, ví dụ bỏ đi các loại vũ khí như súng máy cà nông trang bị ban đầu, chỉ giữ lại duy nhất một khẩu súng máy để tự vệ, dùng khả năng lớn nhất giảm bớt trọng lượng khoang treo của phi dĩnh.

Đồng thời, số lượng nhân viên tác chiến cũng giảm thiểu đi rất nhiều, làm như vậy không quân quân Lam Vũ có thể có thêm nhiều nhân viên có thể thao tác phi dĩnh, dịu bớt vấn đề thiếu thốn nhân thủ của không quân.

Vấn đề lớn nhất hạn chế sự phát triển của bộ đội phi dĩnh không quân quân Lam Vũ, trừ nguyên nhân kỹ thuật phát triển ra, thì còn có một nguyên nhân rất lớn là huấn luyện nhân viên điều khiển phi dĩnh, mỗi một chiếc phi dĩnh Bão Táp cần có số lượng nhân viên điều khiển ban đầu từ tám người hạ xuống còn bốn người, số lượng phi dĩnh mà không quân có thể xuất động từ đó có thể tăng thêm gấp đôi.

Phi dĩnh sau khi được trải qua cải tiến, được mệnh danh là "Bão Táp 2", mỗi một chiến phi dĩnh cấp Bão Táp 2 đều có thể chở được sáu tấn vật tư hoặc là tạc đạn, hoặc là năm mươi nhân viên chiến đấu vũ trang toàn bộ, hành trình lớn nhất có thể đi tới gần 2000 kilomet.

Điều này đối với quân Lam Vũ mà nói, dứt khoát là có thêm những tòa thành di động thêm không trung, khi những thứ đồ chơi khổng lồ này dựa vào bóng đêm âm thầm xâm nhận vào không phận của kẻ địch, tuyệt đối sẽ không có cơ hội bị phát hiện.

Sau khi xác định rõ được phương hướng phát triển và tác dụng chủ yếu của phi dĩnh không quân, Dương Túc Phong rời khỏi Ngọc Long cốc, trở về bộ chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com

Ở bộ chỉ huy tối cao, Dương Túc Phong còn có một chuyện cũng rất quan trọng cần phải giải quyết, đó chính là thậm định vấn đề kiến thiết đường sắt trong khu vực khống chế ở đại lục Y Lan trong một tới hai năm tiếp theo.

Bộ trưởng bộ giao thông kiêm bộ trưởng bộ đường sắt quân Lam Vũ là Y Lợi Á Đặc đã đợi ở bên trong bộ chỉ huy thời gian rất lâu rồi, cùng đến còn có Tiêu Phương Tạ của hành chính ủy viên hội, cùng với Tài Băng Tiêu của tài thuế và dự toán ủy viên hội.

Mặc dù Y Lợi Á Đặc đã đã trình lên báo cáo chi tiết rồi, trên báo có cũng ghi rõ tài chính và sức lao động cần có, bất quá cuối cùng khi vỗ bàn quyết định vẫn cần nhân viên của ba phương diện cùng nhau nghiên cứu.

Nội dung chủ yếu mà Y Lợi Á Đặc báo cáo là vấn đề liên quan tới việc xây dựng hai tuyến đường sắt.

Tuyến thứ nhất là đem tuyến đường sắt Thiên Hữu kéo dài tới kinh đô Ni Lạc Thần, còn tuyến thứ hai là từ kinh đô Ni Lạc Thần tới cảng Hải Sâm Uy.

Hai tuyến đường sắt này cơ bản xuyên qua khu vực quân Lam Vũ khống chế hiện nay, hơn nữa điều kiện kiến thiết chín muồi, phương diện kỹ thuật cũng không tồn tại quá nhiều khó khăn, cho nên phải mau chóng quyết định, tranh thủ thời gian khởi công sớm nhất.

Năm xưa kiến thiết tuyến đường sắt Thiên Hữu, là chuẩn bị làm từ cảng Kim Lăng kéo dài tới kinh đô Ni Lạc Thần, như vậy có thể liên kết trực tiếp kinh đô Ni Lạc Thần với việc vận chuyển hải dương, đồng thời tăng cường rất lớn cho tốc độ vận chuyển hàng hóa trong nội địa tới bến tàu ở biển.

Đáng tiếc khi đó triều đình để quốc Đường Xuyên bị ảnh hưởng của tư tưởng hủ bại sơ cứng, cho rằng xe lửa chạy trên đường sắt phát ra tiếng động sẽ làm ảnh hưởng tới sự bình yên của các vị hoàng đế bên trong lăng mộ tôn thất Đường Xuyên, nên không ngờ hủy bỏ kế hoạch này, chỉ cho phép xây dựng từ cảng Kim Lăng kéo dài tới vị trí Trấn Khang phủ mà thôi.

Đường Thiên Hữu đã phải dùng thời gian mười mấy năm trời, vẽ ra phương án kiến thiến chi tiết tuyến đường sắt từ cảng Kim Lăng tới kinh đô Ni Lạc Thần, những phương án thiết kế này hiện giờ vẫn còn được lưu trữ ở bên trong phòng tư liệu của kinh đo Ni Lạc Thần, mặc dù mặt giấy đã ố vàng nhưng nội dung viết bên trên vẫn còn rất rõ ràng.

Y Lợi Á Đặc sau khi độc qua, cơ bản không sửa chữa gì, liền quyết định tiến thành thi công theo tuyến đường mà Đường Thiên Hữu đã vẽ ra.

Đối với tuyến đường sắt này, quân Lam Vũ có thể nói là đã được ngồi không hưởng lộc, cũng có thể nói hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của Đường Thiên Hữu.

Còn về phần tuyến đường sắt từ kinh đô Ni Lạc Thần tới cảng Hải Sâm Uy, thì là do sau khi quân Lam Vũ khống chế kinh đô Ni Lạc Thần, ép được gia tộc Phong Hỏa Vân Long ở ngoài Sơn Hải quan khuất phục, mới căn cứ vào tình huống thực tế đưa ra quyết định quan trọng này.

Cao tầng của quân Lam Vũ hiểu rằng, gia tộc Phong Hỏa Vân Long mặc dù đã quy thuận quân Lam Vũ rồi, hơn nữa thể hiện chấp thuận giáo ra rất nhiều vật tư, tiếp nhận cải biên quân đội, nhưng tứ đại gia tộc dù sao cũng gây dựng trên địa bàn của mình nhiều năm, thâm căn cố đố, như cỏ dại thiêu mãi không hết, có gió xuân lại phất lên, quân Lam Vũ muốn khống chế hoàn toàn được nơi này, phải bỏ ra sự nỗ lực nhất định, mà xây dựng tuyến đường sắc là một phương thức khống chế có hiệu quả.

Mặc dù chưa từng công khai nói tới, nhưng cao tầng của quân Lam Vũ đều hiểu hết sức rõ ràng, tuyến đường sắt hiện giờ trừ phát triển kinh tế ra, còn có một tác dụng quy tụ rất lớn, có thể đem các đị khu biên thùy xa xôi và dải trung tâm liên hệ chặt chẽ với nhau, cùng lúc kéo theo sự phát triển của vùng xa xăm, cũng tăng tốc độ điều động quân đội, tăng cường sức uy hiếp của quân đội, từ một phương diện nào đó mà nói, ý nghĩa quốc phòng của tuyến dường sắt nào đó còn lớn hơn ý nghĩa kinh tế của nó.

Ví như ở địa khu Mỹ Ni Tư, nhiều tuyến đường sắt của quân Lam Vũ chính là dựa theo nhu cầu quốc phòng để xây dựng, hơn nữa cũng phát huy được tác dụng cực lớn, Lỗ Ni Lợi Á và quốc Lâu Lan cùng rất nhiều địa khu biên thùa, mặc dù xây dựng đường sắt khó khăn rất lớn, nhưng Dương Túc Phong vẫn kiên trì kéo dài tuyến đường sắt tới đó.

Có một tuyến đường sắt tồn tại, bất kể là nói từ phương diện nào, đều có thể cho người ta một cảm giác yên tâm, bạo loạn ở đương địa cũng giảm xuống tới mức tối đa.Tuyến đường sắt giúp tăng cường trao đổi kinh tế, tâm lý phản loạn của cư dân đương địa theo cùng sự phát triển kinh tế dần dần giảm bớt.

Cần bao nhiêu người?

Cần bao nhiêu tiền?

Cần bao nhiêu thời gian?

Đây là ba vấn đề cơ bản nhân xây dựng tuyến đường sắt.

Y Lợi Á Đặc phân ra từng phần một để giải trình, hắn nói, hiện giờ công trình xây dựng đường sắt của quân Lam Vũ, cơ bản là đều do công ti có thực lực nhận thầu tiến hành, quân Lam Vũ chỉ cần dựa theo nhu cầu của hợp đồng để chi trả tài chính là được.

Bất quá trong một số giai đoạn trọng điểm, nhất là trong giai đoan thi công gian nan nào đó, bản thân quân Lam Vũ phải tổ chực lực lượng tiến thành khắc phục những trọng điểm đó.

Việc kéo dài tuyến đường sắt Thiên Hữu không có quá nhiều khó khăn trong việc thi công, hoàn toàn có thể giao cho công ti đường sắt dân gian nhận thầu, thậm chí có thể đem tuyến đường sắt này hoàn toàn bán cho công ti đường sắt dân gian kinh doanh.

Nhưng tuyến đường sắt từ kinh đô Ni Lạc Thần cho tới cảng Hải Sâm Uy thì tương đối phiền phức, trong biên cảnh Anh Xuyên đạo thi công có độ khó tương đối cao, công ti đường sắt dân gian không nhất định có lực lượng kỹ thuật này, hơn nữa, tuyến đường sắt này hiện giờ cơ bản còn chưa nhìn thấy được bao nhiêu giá trị kinh tế, cho dù có gọi thầu cũng khó mà tìm được công ti đường sắt dân gian thích hợp, cho nên, tuyến đường sắt này cần phải do chính bản thân quân Lam Vũ ra tay.

- Cần phải tiến hành phân đoạn, nếu không không thể cung cấp nhiều tài chính như thế.

Tài Băng Tiêu bình tĩnh nói, trong giọng nói không mang theo một chút tình cảm nào, nàng phân tích một lượng lớn con số tài chính, làm Dương Túc Phong không thể không đồng ý với kiến nghị của nàng.

Hiện giờ việc sử dụng tài chính của quân Lam Vũ, đúng là một vấn đề sống còn, mặc dù đã cướp đoạt được không ít tài chính của tứ đại gia tộc ngoài Sơn Hải Quan, nhưng địa phương cần dùng tiền còn nhiều hơn, vả lại còn mở rộng thêm mấy lữ đoàn bộ binh, chỉ riêng chi phí mua vũ khí thôi cũng là con số cả triệu rồi, hơn nữa không quân hao phí tài chính cũng hơi nhiều một chút.

Cuối cùng trải qua hai tiếng đồng hồ thương lượng, tuyến đường sắt từ kinh đô Ni Lạc Thần cho tới cảng Hải Sâm Uy chính thức được quyết định, lực lượng thi công chủ yếu sẽ do ban ngành đường sắt của quân Lam Vũ tiến hành.

Bát quá, tại một số tuyến đường không có độ khó về kỹ thuật, thì sẽ do cho công ti đường sắt tư nhân nhận thầu, cả tuyến đường sắt, tổng cộng chia ta cho sáu công ti phân đoạn thầu khoán, làm như vậy có thể gia tăng tốc độ thi công, dưới tình hình đảm bảo tài chính, tuyến đường sắt này có thể hoàn thành trong vòng hai năm.

Còn về phần tuyến đường sắt từ kinh đô Ni Lạc Thần tới cảng Kim Lăng, tin rằng chỉ cần chín tháng là có thể hoàn thành.

Sau khi Tài Băng Tiêu đi rồi, Y Lợi Á Đặc lại báo cáo một số kiến nghị xấy dựng công trình giao thông công cộng.

Dựa theo yêu cầu của Dương Túc Phong, vào nửa cuối năm nay và nửa đầu của năm sau, ban ngành giao thông của quân Lam Vũ, phải ra sức hoàn thiện đường xá trong khu vực quân Lam Vũ khống chế.

Hiện giờ trừ vùng Kim Xuyên đạo ra, thì đường xá trong khu vực quân Lam Vũ khống chế ở đại lục Y Lan còn tệ hơn cả địa khu Mỹ Ni Tư, Phương Xuyên đạo còn khá một chút, chứ những vùng khác bao gồm cả Long Xuyên đạo, đều không có lấy một tuyến đường nào cho ra hồn, đúng là làm người ta bi ai.

Kinh tế muốn phát triển, thì trước tiên phải hoàn thiện mạng lưới giao thông, triều đình đế quốc Đường Xuyên tới ngay cả cái đạo lý cơ bản này cũng không hiểu, chẳng trách mà bọn họ phải diệt vong, chỉ riêng vào điểm này mà nói, Dương Túc Phong cũng có đầy đủ lý do để miệt thị Minh Sơn Quế, cái gì mà đại thần ba triều, ngay cả làm đường cũng không biết, chẳng trách mà phải lặng lẽ tự sát.

Thương lượng rất lâu, Y Lợi Á Đặc mới rời khỏi bộ chỉ huy quân sự, vừa vặn nhìn thấy Trầm Lăng Vân tư lệnh viên của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ cùng Phất Lai Triệt quan chỉ huy hạm đội thứ hai hải quân quân Lam Vũ, Phất Lai Triệt không biết vì sao mà nổi giận, còn tức tối quát lên:

- Thời kỳ hòa bình! Thời kỳ hòa bình cái quái gì?


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status