Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 533: Rốt cuộc là ngươi muốn như thế nào?

/769


- Dương Túc Phong, rốt cuộc là ngươi muốn như thế nào?

Úc Thủy Lan Nhược đã không nhẫn nại được nữa rồi, nổi giận đùng đùng nói, nàng đã phải chịu đựng ánh mắt mang theo vẻ khinh nhờn rõ ràng kia của Dương Túc Phong, cảm giác bản thân giống như là một ả kỹ nữ bán thân ở bên sông Tần Hoài mặc cho người khác thưởng thức thoải mái vậy, nhưng lại không có chút sức lực nào để kháng cự, sự cao ngạo mà khinh miệt trước kia, đều không biết vì sao lặng lẽ biến mất rồi.

Dương Túc Phong ngồi ở ngay phía đối diện với nàng, trong đôi mắt không chút che dấu vẻ dâm dục của nam nhân, ánh mắt không chút khách khí hau háu nhìn và bộ ngực của Úc Thủy Lan Nhược.

Có lẽ vì quanh năm bôn ba ở bên ngoài, cho nên Úc Thủy Lan Nhược luôn thích bó thật chặt ngực của mình, giải băng quấn ngực quấn hết vòng này tới vòng khác, đem bộ ngực cao cút bó thành đường băng phi cơ, ngày hôm qua khi mấy người bọn họ hóa trang thành nam nhân thì Úc Thủy Lan Nhược là người hóa trang giống nhất, nếu không phải ngửi thấy mùi thơm trên người nàng, thì đứng ở khoảng cách xá đúng là khó mà phát hiện ra được.

Đêm đã về khuya, bóng đêm vô cùng yên tĩnh, nhất là bóng đêm ở bên trong Vị Ương cung, thực sự là yên tĩnh tới mức quá đáng, không có bất kỳ một âm thanh nào, thậm chí không có cả tiếng chim kêu, chỉ thỉnh thoảng truyền tới tiếng quảt hỏi khẩu lệnh vô cùng nghiêm túc mà yểu điệu, đó chính là những nữ cảnh vệ quân Lam Vũ ở dải trung tâm của Vị Ương cung đang tuần tra, ngoài những âm thanh đó ra, thì đúng là không còn bất kỳ âm thanh nào khác nữa.

Thấy Dương Túc Phong cứ phóng túc nhìn chằm chằm vào ngực của mình, Úc Thủy Lan Nhược vừa thẹn vừa giận, muốn phát tác, nhưng lại không phát tátc ra được, không biết vì sao, cái dáng vẻ này của Dương Túc Phong làm cho nàng có chút cảm giác như toàn thân mềm nhũn mất hết sức lực.

Kỳ thực Úc Thủy Lan Nhược muốn đánh cho y một trận nhớ đời, đánh cho mắt mũi của y lệch hết khỏi vị trí, thậm chí là xẻo luôn cả cái thứ đáng ghét chuyên môn dùng để trà đạp nữ nhân của y đi, để y biến thành thái giám, xem xem y còn dám dâm đãng như thế hay không, bất quá điều này chỉ có thể tưởng tượng mà thôi, chứ không thể làm ra được, nếu không hậu quả quá nhiêm trọng, nếu thực sự giết y, thì toàn bộ Hải Thiên Phật Quốc cũng sẽ phải bị bồi táng.

Còn may là ở bên trong sương phòng không còn ai khác, Úc Thủy Lan Nhược cảm giác gò má của mình như hơn nóng lên, nhưng vẫn miễn cưỡng nhẫn nhịn, trong lòng căm tức nghĩ, cho ngươi nhìn, cứ cho ngươi nhìn, nhìn cho mù mắt thì thôi!

Nghĩ tới đó nàng tự nhiên lại có chút tâm lý tinh nghịch, bất giác ưỡn thật cao bộ ngực của mình lên, đem nó hoàn toàn trình diện trước mặt Dương Túc Phong.

Quả nhiên Dương Túc Phong kinh ngạc hết sức, giật mình nhìn Úc Thủy Lan Nhược, sự dâm dục và khinh bạc ở trong đôi mắt hoàn toàn biến mất, Úc Thủy Lan Nhược mặc dù mặt đầy ráng hồng, thẹn không để đâu cho hết, nhưng trong lòng lại có cảm giác hạnh phúc thắng lợi, hung dữ nghĩ, cho ngươi nhìn, cho ngươi nhìn, xem xem ngươi còn dám nhìn nữa không.

Bên ngoài có người khe khẽ gõ cửa, Úc Thủy Lan Nhược mới vội vàng khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, nhưng vẻ thẹn thùng ở trên mặt thì làm thế nào cũng không che dấu đi được, ngược lại Dương Túc Phong hết sức tự nhiên, ánh mắt lại chiếu lên trên ngực của nàng, chẳng hề có chút cảm giác xấu hổ nào cả.

Cửa phòng nhẹ nhàng đẩy ra, U Nhược Tử La bưng trà vào, cười tủm tìm lúc nhìn người này, lát lại nhìn người kia, nụ cười đầy thâm ý làm cho Úc Thủy Lan Nhược cảm thấy cả tai mình cũng đỏ rực lên rồi, nếu như lúc này đây trên mặt đất mà có một cái lỗ, thì nhất định nàng sẽ chui ngay vào.

Điều nàng khó chịu nhất là những ánh mắt quái dị của đám nữ nhân kia, cứ như bọn họ cho rằng mình đang quyến rũ Dương Túc Phong vậy, nhưng sự thực thì hoàn toàn không phải như vậy, nếu như chẳng phải vì cái bản hợp đồng chết tiệt kia, thì nàng căn bản không muốn gặp mặt Dương Túc Phong.

Càng đáng hận hơn nữa là U Nhược Tử La còn chẳng có chút tâm lý bài xích nào, đối xử với nàng cứ như đã là tỷ muội của mình vậy, nhưng Phương Phỉ Thanh Sương thì lại hoàn toàn trái ngược, chừng như là đem bản thân trở thành nữ nhân cướp chồng của người khác vậy, làm cho những nữ nhân khác mỗi một lần nhìn thấy nàng đều giống như nhìn thấy một nữ nhân đê tiện tới tranh giành chồng của mình, cả một bụng đầy oan khuất, nàng không biết phải bày tỏ cùng ai.

- Không bằng cô gả cho ta đi!

Dương Túc Phong đột nhiên nói với vẻ hết sức nghiêm chỉnh, khuôn mặt nghiêm túc, dường như câu nói này y đã suy nghĩ tường tận vô số lần rồi mới nói ra, tuyệt đối không đơn giản chỉ là nói đùa.

Chiếc khay của U Nhược Tử La rõ ràng là chao đảo một cái, nước trà ở bên trong cốc thiếu chút nữa bị sánh ra ngoài, bất quá sau một lúc, bên mép chiếc miệng xinh của nàng lại lộ ra một nụ cười tinh quái, U Nhược Tư La đã nhanh chóng hiểu ra, Dương Túc Phong rõ ràng là đang cực kỳ trắng trợn trêu ghẹo nữ đệ tử của Thiên Hải Phật Quốc này, cho nên câu nói này đương nhiên không thể coi là thật được.

Chẳng ngờ rằng nữ đệ tử Hải Thiên Phật Quốc đi ra lại có thể trầm luân tới mức bị nam nhâm trêu ghẹo ngay trước mặt, U Nhược Tử La chỉ nghĩ thôi đã thấy bi ai, thế đạo giờ đây đã biến đổi hết rồi, biến thành thời đại ác ma hoành hành, Úc Thủy Lan Nhược sớm muộn gì cũng phải chìm đắm trong bàn tay của tên ác ma này, nhưng đâu còn cách nào khá nữa.

Nhìn Úc Thủy Lan Nhược mặt đỏ dừ, U Nhược Tử La không khỏi có chút cảm giác đồng mệnh tương liên, nghĩ tới bản thân đường đường là chưởng môn nhân của Hương Tuyết Hải, bình thường căn bản không thèm để nam nhâm vào trong mắt, kết quả cuối cùng còn chẳng phải là vẫn cứ trầm luân ở trong tay tên ác ma này sao?

Hoàn toàn hiến lên tấm thâm trinh trắng của mình thì cũng thôi vậy, bị y ngược đãi và chơi đùa cũng chấp nhận, còn phải sinh con đẻ cái cho y, giờ đây lại còn phải giúp y làm điều xấu xa, đi làm hại tiểu cô nương thuần khiết khác, đúng là không còn mặt mũi nào nữa, thế mà bản thân không ngờ tựa hồ càng ngày lại càng quen với loại sinh hoạt như thế, đó mới là điều người ta cảm thấy không thể tin được nhất.

- Đừng mơ!

Úc Thủy Lan Nhược rống lên như muốn nổ tung ra, tiếng thét chói tai thiếu chút nữa xé rách màng nhĩ của Dương Túc Phong, nếu như không phải có U Nhược Tử La ở ngay bên cạnh, thì dù có rước lấy phiền phức lớn thế nào, Úc Thủy Lan Nhược cũng muốn tát một cái thật mạnh lên mặt Dương Túc Phong.

Cho dù là thế, U Nhược Tử La cũng có thể nhìn thấy rõ ràng từng đường gân xanh nổi lên trên khuôn mặt tú lệ Úc Thủy Lan Nhược, có thể thấy cơn thịnh nộ của nàng lớn như thế nào.

- Dù sao cô cũng chưa có ý trung nhân? Vì sao lại không thể gả cho ta chứ?

Dương Túc Phong tựa hồ như không nhìn thấy gì cả, cũng chẳng nghe thấy điều gì hết, hoàn toàn chẳng để ý tới sự phẫn nộ của Úc Thủy Lan Nhược, vẫn cứ nói với vẻ hết sức bình thản.

U Nhược Tử La ở bên cạnh trông thấy vậy có cảm giác như một con mèo đang chơi trò đuổi bắt với con chuột vậy, con mèo đã hoàn toàn chiếm cứ thế thượng phong, bất kể là con chuột kia từng lợi hại chừng nào từng thông minh chừng nào, nhưng cuối cùng vẫn không thể đấu được lại con mèo thực lực cường đại.

- Dương Túc Phong! Ngươi còn nói những lời như thế nữa, ta sẽ cắt cái đầu của ngươi xuống.

Quả nhiên, Úc Thủy Lan Nhược tức tới mức mặt trắng bệch ra tồi.

Dương Túc Phong nhìn Úc Thủy Lan Nhược với vẻ hiếu kỳ, tựa hồ cảm thấy rất chi là lạ vì sao nàng lại nổi giận như thế, y nghi hoặc gãi gãi đầu của mình, nói với vẻ không sao hiểu nổi:

- Nhưng, cho dù cô không muốn gả cho ta, sau này cô cũng phải sinh hoạt cùng một chỗ với ta, nếu như chúng ta phu thê ân ái thực sự rồi, nhưng lại không có danh nghĩa phu thê, vậy chẳng phải là thiệt thòi cho cô hay sao? Ta thực sự không muốn chiếm tiện nghi của cô đâu …

U Nhược Tử La cười thầm trong bụng, Úc Thủy Lan Nhược đấu võ mồm sao có thể là đối thủ của tên ác ma này.

Quả nhiên Úc Thủy Lan Nhược bùng đầy lửa giận, toàn thân run lên vì tức giận, khuôn mặt tụ lệ biến thành màu trắng không còn chút máu nào, nhưng lại không có cơ hội phát tiết ra, chỉ có thể thở hổn hển nói:

- Ai muốn phu thê ân ái với ngươi? Ngươi xéo đi!

Dương Túc Phong nâng cốc trà lên, hết sức phong độ thổi hơi nóng do nước trà bốc lên, để nó dần dần phát tán vào không khí, nhưng lại nhìn nhìn khuôn mặt tức giận tới mức không còn lời lẽ nào để miêu tả của Úc Thủy Lan Nhược, chỉ để ý tới bản thân thong thả nói:

- Nhưng một khi cũng ta ký bản hợp đồng kia, cô sẽ phải theo sát bên người ta mọi lúc mọi nơi, sớm chiều có nhau, lỡ chẳng may cô không chịu được sự dụ hoặc của ta, thất thân với ta, thế chẳng phải là …

U Nhược Tử La cười phì một tiếng, nụ cười ngọt ngào đeo ở bên khóe môi đang rời đi mất, trong lòng nàng thầm cảm khái, ác ma đúng là ác ma, tán tỉnh nữ nhân đều luôn trực tiếp như thế, Úc Thủy Lan Nhược nếu lập tức bỏ đi, thì nói rõ còn có cơ may vãn hồi, nếu như nàng có thể chịu đựng dược sự chêu ghẹo và vũ nhục như thế này của ác ma, thì nói rõ nàng đã hoàn toàn không còn đường lui nữa, cho dù Dương Túc Phong thực sự muốn thân thể của nàng, thì chừng là nàng cũng chỉ có nước nhẫn nhục chịu đựng mà thôi.

Quả nhiên Úc Thủy Lan Nhược đứng phắt dậy bỏ đi.

Dương Túc Phong ở phía sau nhẹ nhàngnói:

- Vậy là cô không muốn bản hợp đồng kia nữa rồi? Ta vốn muốn ký hợp đồng với cô đó …

Tựa hồ như có một sức mạnh không gì sánh bằng đã giữ chặt lấy Úc Thủy Lan Nhược.

Dương Túc Phong thản nhiên nói:

- Đừng có tức giận thế chứ! Ta chỉ nói đùa mà thôi, có điều sau này chúng ta đúng là có rất nhiều cơ hội ở bên nhau… a ha ha, ta muốn ký bản hợp đồng bảo hiểm kia, bất quá ta có vẫn đề cần thương lượng với cô một chút.

Úc Thủy Lan Nhược thét lên lanh lảnh:

- Nếu ngươi còn muốn làm nhục ta, thì ta thà không cần bản hợp đồng kia nữa.

Dương Túc Phong mỉm cười nói:

- Làm sao có thể như vậy được chứ, với một con người cao thượng như ta đây, sao có thể vũ nhục một vị tiểu thư cao quý thuần khiết như vậy được chứ? Đây là điều không thể nào, hơn nữa ta có đầy đủ lý do để tin tưởng, chỉ cần chúng ta sớm chiều bên nhau thời gian dài rồi, cô nhất định sẽ không kiềm chế được mà yêu ta…

Úc Thủy La Nhược nghiến chặt răng rít lên:

- Dương Túc Phong! Ngươi là đó vô sỉ!

Dương Túc Phong lập tức mẫn cảm thay đổi đề tài, nói nhanh:

- Rồi, rồi,rồi, chuyện chàng chàng thiếp thiếp để sau này chúng ta hay nói đi. Ấy? Chúng ta nói tới đâu rồi? À phải rồi, là bản hợp đồng bảo hiểm, hợp đồng bảo hiểm không có vấn đề, bất quá ta cần phải thử việc, có hiểu thử việc là gì không?

Úc Thủy Lan Nhược hít sâu lấy một hơi, đem tất cả phẫn nộ của mình cưỡng ép đè nén xuống, phải tới tận một phút sau, sắc mặt nàng mới từ từ trở nên hòa hoãn trở lại, rồi hít sâu thêm một hơi nữa, mới chậm rãi nói:

- Thứ việc? Thử việc như thế nào?

Dương Túc Phong quan tâm nói:

- Cô ngồi xuống trước đi, ngồi xuống rồi chúng ta từ từ nói chuyện nhé?

Úc Thủy Lan Nhược khẽ nghiến chặt răng, nhưng vẫn ngồi xuống.

Dương Túc Phong cười tươi roi rói, bày ra vẻ vô cùng chân thành, ánh mắt sáng quắc nhìn nhìn Úc Thủy Lan Nhược, cái thái độ đó giống như là một con sói hoang đói khát đang nhìn con dê non hết sức đáng thương vậy, lại còn không ngừng thầm nuốt nước bọt, thiếu chút nữa là nhe cả răng nanh ra rồi.

Úc Thủ Lan Nhược lại phải thét lên một lần nữa:

- Dương Túc Phong, rốt cuộc là ngươi muốn như thế nào?

Dương Túc Phong hổi thần lại, mỉm cười với vẻ áy náy, chậm rãi nói:

- À, vốn là ta muốn lập tức ký hợp đồng với cô, nhưng, biểu hiện hôm qua của cô làm ta thất vọng, ta cho rằng cô vẫn chưa có đủ năng lực đảm bảo an toàn cho ta …

Úc Thủy Lan Nhược tức thì mày dựng ngược lên, nghiêm giọng nói:

- Ngươi nói cái gì? Làm sao ta lại không có đủ năng lực?

Dương Túc Phong nói với thảm thương:

- Hôm đó không phải cô để ta bị té ngã sao? Làm cho ta tới tận bây giờ còn nhâm nhẩm đau …

Úc Thủy Lan Nhược cười lạnh nói:

- Đó là do ta cố ý đấy.

Dương Túc Phong mặt mày nhăn nhó:

- Cô nói đấy nhé, cô cố ý để cho ta ngã à? Ta … ta dám mời loại bảo tiêu như vậy hay sao? Vậy hôm nếu đó cô không cẩn thận làm cho ta ngã xuống sông Tần Hoài, thì ta chết cũng không biết vì làm sao mà chết …

Úc Thủy Lan Nhược lạnh lùng nói:

- Xin lỗi nhé, hôm đó ngươi còn chưa ký hợp đồng bảo hiểm với ta, cho nên không nằm trong phạm vi bảo vệ của ta, hơn nữa, nếu như ta không mặc cho ngươi bị ngã, thì ngươi có thể ôm được Nam Cung Hiểu Điệp vào trong lòng không? Ngươi còn cố ý đè lên mép váy của Nam Cung Hiểu Điệp, không để cho cô ấy đứng dậy ….

Dương Túc Phong bị vạch trần bí mật ngày hôm đó, cũng chẳng cảm thấy xấu hổ, ngược lại mặt còn đầy vẻ nghiêm túc nói:

- Nhưng khi đó cô căn bản không biết rằng ta sẽ cùng Nam Cung Hiểu Điệp ôm lấy nhau, bất kể là nói từ phương diện nào, thì cô cũng đã không làm tròn trách nhiệm, cô không có bản lĩnh mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng của một vị bảo tiêu, hơn nữa, cố còn cố ý hãm hại đối tượng bảo vệ tương lai của cô …

Úc Thủy Lan Nhược tức thì trông giống y như con gà mẹ nhỏ bị kích thích, thét lên:

- Ta không có như thế.

Dương Túc Phong không nhún nhường chút nào, vẻ mặt trang nghiêm đứng đắn nói:

- Nhưng ta cảm thấy có.

Úc Thủy Lan Nhược gần như muốn nhảy lên, tóm lấy y, sau đó quát thật to vào bên tai y nói cho y biết:

- Ta không có.

Nhưng nàng không làm được, vẻ mặt nghiêm túc trang trọng của Dương Túc Phong, làm bản thân nàng không khỏi có chút cảm giác, khi đó có phải là mình có chút ý tứ lấy việc công báo thù riêng hay không?

Nhưng thực sự khi đó nàng có ý nghĩ như vậy sao? Úc Thủy Lan Nhược chỉ cảm thấy bụng đẩy ủy thuất, muốn lên tiếng giải thích nhưng không nói được ra lời, khi đó Dương Túc Phong ngã xuống rất nhanh, lại không có nguy hiểm gì, chon nên nàng mới không đưa tay ra, có điều hiện giờ Dương Túc Phong lại lấy sự kiện đó ra để vu cáo nàng, làm nàng thực sự không thể nào phản bác lại được.

Đúng là khi đó nàng hoàn toàn có thể giữ lấy y, nhưng không biết ma xui quỷ khiến như thế nào mà trong tiềm thức nàng lại muốn Dương Túc Phong phải chịu chút đâu khổ, không ngờ chỉ vì không đưa tay ra ngay lập tức, lại bị Dương Túc Phong nắm lấy chỗ yếu, nếu như cố tình tranh luận, tất nhiên cũng có thể giải thích rõ ràng được, nhưng khi đó còn có Phương Phỉ Thanh Sương ở bên cạnh, cô ta tựa hồ không có ấn tượng tốt lắm với mình. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com

- Vậy ngươi muốn như thế nào đây?

Úc Thủy Lan Nhược cảm thấy mình có chút không chống đỡ được nữa rồi, quả bồ hòn này chỉ đành âm thầm mà nuốt xuống thôi.

Dương Túc Phong lạnh nhạt nói:

- Ta có ý muốn ký hợp đồng với cô, nhưng cô cần phải chứng minh cô có năng lực bảo vệ an toàn cho ta.

Úc Thủy Lan Nhược nhướng mày lên:

- Ngươi muốn chứng minh như thế nào?

- Ta cho cô thời gian ba tháng thử việc, trong thời gian đó cô không được phép rời khỏi bên người ta, ta muốn kiểm tra năng lực của cô, nếu như trong thời gian ba tháng thử việc cô biểu hiện tốt, ta sẽ lập tức ký hợp đồng với cô.

Dương Túc Phong trầm tĩnh nói, vẻ mặt tỏ ra cực kỳ thận trọng, tựa hồ vì chuyện này đã phải suy nghĩ rất lâu, rồi vào thời khắc cuối cùng mới hạ được quyết tâm.

- Ngươi muốn kiểm tra như thế nào?

Úc Thủy Lan Nhược bất giác quên mất chuyện y chêu ghẹo và vũ nhục nàng vừa rồi.

- Dù sao thì ta đi tới đâu cô phải theo tới đó là được, không được rời khỏi phạm vị mười mét xung quanh ta, tóm làm là không được để cho ta xảy ra điều ngoài ý muốn gì.

Dương Túc Phong nghiêm túc nói, trong mắt đầy vẻ kỳ vọng.

Úc Thủy Lan Nhược không chút do dự nói:

- Đơn giản thôi.

- Được, vậy cô phải lấy danh nghĩa của Hải Thiên Phật Quốc ra để thề, quyết không được rời khỏi bên người ta phạm vi mười mét, tuyệt đối không thể để an toàn tính mạng của ta gặp phải uy hiếp.

Dương Túc Phong mỉm cườinói, đôi mắt híp lại thành một cái khe, y vốn đã hơi béo rồi, làm con mặt nhìn qua có chút quỷ dị.

Bất quá Úc Thủy Lan Nhược không phát hiện ra có điều gì không ổn, bản hợp đồng chuyên dụng của hoàng đế ký với Hải Thiên Phật Quốc vốn có điều khoản phục vụ sát bên người, yêu cầu kia của Dương Túc Phong cũng không tính là có gì quá đáng, còn về phạm vi mười mét, đó chẳng qua chỉ là một cái khái niệm mà thôi.

- Được, ta, Úc Thủy Lan Nhược, nữ đệ tử đời thứ ba mươi bảy của Hải Thiên Phật Quốc, lấy tâm linh thành khẩn nhất thề với trời, trong thời hạn ba tháng thử việc, sẽ không rời khỏi phạm vi mười mét bên cạnh Dương Túc Phong, chuyên tâm bảo vệ an toàn thân thể cho y, nếu như vi phạm lời này, ta sẽ bị trời tru đất diệt, Hải Thiên Phật Quốc cũng vĩnh viễn rơi vào vòng luân hồi, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Úc Thủy Lan Nhược giơ tay phải lên, nói với vẻ trang nghiêm thần thánh, khuôn mặt trắng muốt không tì vết cứ như được phủ thêm một ánh hào quang lấp lánh, có thể gột rửa được tâm linh của ác ma.

Ở trong thời gian ba giây đó, Dương Túc Phong cảm thấy mình bắt nạt một cô gái nhỏ thuần khiết như vậy thuật không nết chút nào, bất quá ba giây sau tất cả lại khôi phục lại vẻ bình thường, làm gì cũng chẳng thấy trong lòng bất an nữa.

Dương Túc Phong gật gù, tựa hồ hết sức tán thưởng sự quyết đoán của Úc Thủy Lan Nhược, hài lòng đứng dậy, mỉm cười hết sức quỉ dị đi ra phía cửa.

Úc Thủy Lan Nhược cau mày hỏi:

- Ngươi đi đâu thế?

Dương Túc Phong nói rất thản nhiên:

- Đêm khuya rồi, ta đương nhiên là muốn đi ngủ với lão bà.

Úc Thủy Lan Nhược tức thì mặt đầy vẻ xấu hổ, chù chừ nói:

- Ngươi …

Dương Túc Phong đút hai tay vào túi quân, uể oải bước đi, hờ hững nói:

- Chúng ta có hiệp nghị rồi đấy nhé, cô không thể rời khỏi phạm vi mười mét quanh ta, mười mét, nhớ kỹ đấy, mười mét thôi, vượt quá mười mét coi như là vi phạm lời hứa … hắc hắc…

Úc Thủy Lan Nhược nhíu chặt mày lại, nhưng cũng chỉ đành đi theo.

Vị Ương cung rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức có chút đáng sợ, một cơn gió đêm thổi qua, mang theo chút hơi lạnh, Úc Thủy Lan Nhược đột nhiên cảm thấy như mình đã bị lừa, nhưng mà bị lừa ở chỗ nào thì nàng không phân tích ra được, chỉ đành im lặng đi theo phía sau Dương Túc Phong, xem xem Dương Túc Phong rốt cuộc muốn giờ trò quái quỷ gì.

Dương Túc Phong đi theo phía sau Đan Nhã Huyến, tới nơi ở của Phượng Lam Vũ, nhìn thấy đại tiểu thư Úc Thủy Lan Nhược tôn quý vô cùng của Hải Thiên Phật Quốc giống như một tiểu nha đầu ngoan ngoãn đi theo sau lưng Dương Túc Phong, Đan Nhã Huyến thầm cười trộm, rồi dẫn những nữ cảnh vệ kháng lặng lẽ tản ra.

Úc Thủy Lan Nhược mặc dù cảm thấy có chút kỳ quái, bất quá cũng chẳng hề để vào trong lòng, nàng chẳng lo lắng Dương Túc Phong sẽ xâm phạm mình, nếu Dương Túc Phong mà dám dùng sức mạnh cưỡng bức, mình nhất định sẽ có y biết mặt.

Nơi ở của Phượng Lam Vũ nằm ở phía đông nam cung Dịch Đĩnh, nơi này vốn là chỗ ở của một phi tử rất có thân phận của đế quốc Đường Xuyên, sau khi quân Lam Vũ chiếm cứ kinh đo Ni Lạc Thần, Phượng Lam Vũ cùng phượng gia tỷ muội đều ở nơi này, Phượng Thái Y thì ra ngoài đi thị sát bộ đội rồi hẳn là còn chưa trở về, chỉ có mỗi hai người Phượng Lam Vũ và Phượng Phi Phi ở nơi này.

Quả nhiên vừa mới đi tới cửa, đã nghe thấy ở bên trong truyền ra tiếng cười ám muội của Phượng Lam Vũ và Phượng Phi Phi.

Không biết vì sao, nghe thấy tiếng cười của Phượng Lam Vũ và Phượng Phi Phi, Úc Thủy Lan Nhược lại cảm thấy quái quái, tựa hồ có một loại cảm giác rất lạ từ trong lòng từ từ trào dâng, rồi từ từ bao phủ lấy toàn bộ tâm linh của bản thân, cả người như có chút cảm giác ngứa râm ran.

Mặc dù nàng vẫn còn tấm thân trong trắng, nhưng đối với chuyện nam nữ lại chẳng xa lại gì, nữ đệ tử của Hải Thiên Phật Quốc vốn trước khi xuất sơn phải thông qua sách vở và tranh ảnh để giải quyết yếu điểm của chuyện nam nữ, cho nên đối với tình dục có sức đề kháng rất cao, có điều không biết lúc này Phượng Lam Vũ và Phượng Phi Phi ở bên trong kia đang làm cái gì mà lại có tiếng cười ám muội như thế.

Dương Túc Phong đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Phượng Lam Vũ và Phượng Phi Phi hai người ngồi ở bên bàn trà, nhỏ giọng thì thàm với nhau, phóng chứng là đang kể chuyện cười khiêu dâm nào đó rồi, nếu không thì thảo luận với nhau đề tài tối mật của nữ nhân, thị nữ của hai nàng đều tránh rất xa, cô nào cô nấy mặt mày đỏ bừng bừng, hiển nhiên là dã vô tình nghe thấy đề tài làm những cô gái nhỏ băng thanh ngọc khiết này cảm thấy cực kỳ xấu hổ rồi.

- Đi vào mà cũng không biết gõ cửa à?


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status