Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 534

/769


Phượng Phi Phi quay đầu lại nhìn thấy Dương Túc Phong, tức thì mặt đỏ lên, làm ra vẻ hờn mát trách móc y, càng thêm xác minh suy đoán vừa rồi của Dương Túc Phong, trong lòng không có gì phải dấu diếm, thì làm sao mặt lại đỏ bừng thế kia?

Phượng Lam Vũ cũng đứng dậy chào đón Dương Túc Phong, rồi thuận tay đuổi những thị nữ ở xung quanh đi ra, Dương Túc Phong đem khuya tới đây, tất nhiên là muốn ở lợi nơi này rồi, lưu những nữ nhân đó ở lại bên cạnh chẳng phải là chuyện tốt, vạn nhất phân chia một phần sinh mệnh mưa móc, vậy thì quá đáng tiếc rồi.

Bất quá Phượng Lam Vũ rất nhanh nhìn thấy Úc Thủy Lam Nhược, nhưng chỉ hơi trầm mặc một chút, cũng không nói gì cả, coi như không nhìn thấy.

Úc Thủy Lan Nhược cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng một mình đi vào góc khuất ở bên cạnh đó, phòng của Phượng Lam Vũ rất rộng, nhưng đồ dùng lại không nhiều, nàng im lặng đứng ở một trong một góc mà ánh đèn không chiếu tới, không làm cho người ta chút ý.

Có điều khi Úc Thủy Lan Nhược vừa nhìn thấy động tác dâm uế của Dương Túc Phong, là cảm thấy đêm nay có chút không ổn rồi, quả nhiên nàng nghe thấy Dương Túc Phong nói với hai nữ nhân kia:

- Nữ bảo tiêu của Hải Thiên Phật Quốc đấy, cô ấy bảo vệ thiếp thân, không thể rời khỏi ta trong phạm vi mười mét.

Phượng Phi Phi cuộn mình trong lòng Dương Túc Phong, làm nũng nói:

- Chàng bảo cô ta ra bên ngoài đi.

Dương Túc Phong chỉ cười, không để tâm nói:

- Không sao đâu, cứ để cô ta ở bên trong này là được rồi.

Phượng Lam Vũ nghe lời đoán ý, trong lòng hiểu ra ngay, thầm than Úc Thủy Lan Nhược gặp phải trò xấu của Dương Túc Phong rồi, bất quá cũng chẳng cảm thấy có gì đặc biệt, Dương Túc Phong là nam nhân có quyền lực nhất ở trên thế giới này, vận mệnh của nữ nhân đều là phụ thuộc vào nam nhân, cho dù là mạnh như Hải Thiên Phật Quốc cũngkhông phải là ngoại lệ.

Đây chẳng qua là quy luật phát triển của xã hội mà thôi, chẳng có gì mà phải lấy làm lạ, nghĩ như thế, Phượng Lam Vũ cũng tham gia vào nụ hôn nóng bóng cùng với Dương Túc Phong.

Úc Thủy Lan Nhược cảm thấy mình có đủ lý do để khinh bỉ đám cẩu nam nữ ở trước mắt này, sớm đã biết Dương Túc Phong hoang dâm vô sỉ, nhưng không ngờ rằng y lại có thể hoang dâm vô sỉ tới cái mức độ này, hai ả tiện nhân Phượng Lam Vũ và Phượng Phi Phi, ở trước mặt người khác thì làm ra vẻ cao ngạo tôn quý, vừa cới y phục đã biến thành nữ nhân dâm đãng rồi, thực đúng là sự xỉ nhục của nữ nhân …

Cái tên khốn kiếp Dương Túc Phong ấy một bên ôm Phượng Phi Phi, đưa tay thò vào trong y phục của nàng phóng túc sờ mó loạn xạ, làm cho hai nữ nhân bị khiêu khích liên tục rên rỉ, thở dốc tức trận,bên trong căn phòng ngàn ngập vẻ dâm dục.

Từ sau khi U Nhược Tử La thành công giải trừ cấm chế của Thánh Linh đan cho Dương Túc Phong, đám nữ nhân trong hậu cung của y đều tỏ ra vô cùng tích cực, muốn tranh giành để mang thai rồng cực kỳ quan trọng này, hiện giờ mặc dù bên cạnh có người xem, cảm thấy có chút xấu hổ, bất quá suy nghĩ cho hậu đại của mình, các nàng cũng chẳng đề ý nhiều như vậy nữa.

Phượng Lam Vũ là người bị xử lý đầu tiên, Dương Túc Phong đem Phượng Lam Vũ đã bị lộ sạch y phục, bế nàng đặt lên trên bàn, rồi úp mình ở phía sau, nhẹ nhàng thành thạo tiến vào trong cơ thể của nàng, Phượng Lam Vũ phát ra những tiếng rên siết nho nhỏ, rồi cùng với động tác của Dương Túc Phong phát ra một chuỗi những tiếng thở hảo hển đầy khoan khoái.

Bàn thân Dương Túc Phong cũng theo cao trào mà hơi thở càng ngày càng trở nên nặng nề, càng ngày càng trở nên gấp gáp, vị trí của hai người vừa đúng vào giữa gian phòng, làm cho Úc Thủy Lan Nhược bất kể là nấp vào nơi nào, đều nhìn bị cảnh xuân này lọt hết vào trong tầm mắt.

Úc Thủy Lan Nhược mặt thẹn thùng đỏ au, vội vàng nhắm mắt lại, rồi khoanh chân ngồi xuống, chuyên tâm luyện công, đối với tất cả mọi thứ trước mắt đều coi như không thấy.

Bản thân Hải Thiên Phật Quốc có công pháp tu luyện nội công giúp thanh tâm qua dục, Úc Thủy Lan Nhược lúc này vận hành nội công, tức thì cảm thấy thoải mái hơn nhiều, hơi thở của Dương Túc Phong và tiếng rên rỉ của Phượng Lam Vũ đều dần dần xa rời bên ngoài tai.

Nhưng, Dương Túc Phong tựa hồ cố ý muốn làm cho nàng phải khó chịu, động tác liền tăng tốc lên rất nhiều, còn để Phượng Phi Phi ở đằng sau thúc đẩy.

Từ sau khi Dương Túc Phong và U Nhược Tử La hợp thể sung tu, ở phương diện này năng lực của y mạnh lên rất nhiều, tấn công một chập như rồng cuốn hổ vổ, Phượng Lam Vũ không kìm chế được bật tiếng rên lớn, hơn nữa càng ngày càng thỏa sức, nàng vốn là nữ nhân phóng khoáng nhất, nên mỗi một tiếng rên rỉ đều tràn đầy sức mạnh dụ hoặc vô cùng.

Úc Thủy Lan Nhược cảm thấy càng ngày càng không sao chịu đựng nổi, toàn thân cũng dần dần nóng lên, mặc dù có điểm tựa là nội công thanh tâm quả dục của Hải Thiên Phật Quốc, nhưng dù sao nàng cũng mang tấm thân nữ nhi, có bản năng của nữ nhân, ở dưới loại tình huồng này nếu như nói nàng không bị dẫn dụ thì là giả dối, chỉ có điều nàng miễn cưỡng kiềm chế mà thôi.

Ngược lại Dương Túc Phong vốn đúng là muốn làm cho Úc Thủy Lan Nhược bị trầm luân, nhưng bản thân lại dần dần bị say đi trong nhục thể mê đắm của Phượng Lam Vũ, làm quân đi mất cả sự tồn tại của Úc Thủy Lan Nhược.

Cũng không biết qua bao lâu, Phượng Lam Vũ và Phượng Phi Phi đều toàn thân mềm nhũn, đêm mê rên rỉ, không còn cách nào kiềm chế được nữa, Dương Túc Phong lúc này mới thỏa mãn buông các nàng ra.

Úc Thủy Lan Nhược cho rằng chuyện đó đã kết thúc rồi, liền mờ mắt ra, vừa khéo nhìn thấy Dương Túc Phong trần truồng đi qua trước mặt nàng, cái thứ xấu xí khi ngỏng lên thật cao, giống như khiêu chiến với nàng vậy, thì ra là y đi nhà xí.

"Á!" Úc Thủy Lan Nhược thét lên một tiếng kinh hoàng, vội vàng che mắt lại.

Dương Túc Phong trong lòng đắc ý vô cùng, cảm giác còn khoán khoái hơn cả chiếm hữu nàng, có bản hợp đồng chết người đó nắm trong tay, Úc Thủy Lan Nhược cô nếu không trở thành nữ nhân của lão tử thì lão tử không mang họ Dương nữa. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com

Ra tới nhà xí ở phia sau khoan khoái làm nhẹ người, chuẩn bị quay trở về tiếp tục ra sức chiến đấu, thì vừa vặn nhìn thấy Viên Ánh Lạc rón rén đẩy cửa đi vào, kết quả tức thì bị Dương Túc Phong tóm lấy, muốn dùng nàng thay thế cho Phượng Lam Vũ và Phượng Phi Phi.

Viên Anh Lạc thẹn thùng vô cùng, nhưng trong lòng lại vô cùng chấp thuận, cũng khao khát vô cùng, đáng tiếc hiện giờ lại không phải là lúc, sau khi mặc cho Dương Túc Phong nghịch ngợm chân tay thỏa mãn một lúc, mới quyến luyến nhỏ giọng nói:

- Đừng phá quấy nữa, xảy ra chuyện rồi.

Hai tay Dương Túc Phong vẫn không ngừng dày vò qua lại trên ngực của nàng, hờ hững hỏi:

- Chuyện gì thế?

Viên Ánh Lạc bị y vần vò cho mặt mày đỏ như quả gấc chín, tựa hồ như muốn chảy ra nước, ánh mắt mơ màng nói đứt quãng:

- Xuân Ý Nùng bị người ta mưu sát rồi.

Tay Dương Túc Phong liền chậm lại, ngạc nhiên nói:

- Xuân Ý Nùng? Tên vương gia của nước Yến Kinh hà?

Viên Anh Lạc chỉ đành nhẹ nhàng đẩy tay của y ra, còn bị y tiếp tục khiêu khích như vậy, đêm nay bản thân nàng khẳng định sẽ bị dục hỏa thiêu đốt, không ngủ được nữa, nhỏ giọng nói:

- Ừm, chúng ta vừa nhận được báo cáo của tổng đốc Vân Xuyên đạo, Xuân Ý Nùng đã bị mưu sát trong địa phận, tất cả tùy tùng củ hắn cũng bị giết chết, nhưng tất cả hàng hóa và văn thư chứng kiện đều không bị mất.

Dương Túc Phong nghẹo đầu qua một bên suy nghĩ mất một lúc mới nói:

- Hình như Vân Xuyên đạo là địa bàn của chúng ta nhỉ?

Viên Ánh Lạc gật đầu nói:

- Đúng thế?

Đây chẳng phải là thừa lời sao? Vân Xuyên đạo đương nhiên là địa bàn của đế quốc Lam Vũ.

Dương Túc Phong cau mày lại, đứng lên đi đi lại lại mấy vòng, chẳng hề để ý bản thân hiện giờ còn đang trần trùng trục, cũng chẳng để ý vị trí nào đó trên thân thể vẫn hùng dũng oai vệ ngẩng cao, hơn nữa bên cạnh còn có một nữ đệ tử Hải Thiên Phật Quốc đang hận không có cái lỗ nào mà chui xuống.

Xuân Ý Nùng chết thì chết rồi, cũng chẳng có gì mà ghê gớm, bất quá nếu như hắn đã chết ở Vân Xuyên đạo, hiển nhiên là có người muốn vu oan giá hóa cho quân Lam Vũ, chia rẻ khích bác quan hệ giữ nước Yến Kinh và đế quốc Lam Vũ.

Kỳ thực dù có vu oan giá họa cũng chẳng việc gì to tát, Dương Túc Phong chẳng để nó vào trong lòng, quân Lam Vũ chẳng sợ nước Yến Kinh hưng sư vấn tội, vấn đề là nước Long Kinh và nước Ngọc Kinh không ổn rồi, nước Long Kinh và nước Ngọc Kinh sức nước vốn yếu ớt, căn bản chẳng phải là đối thủ của nước Yến Kinh và nước Y Lan liên thủ.

Vốn nước Ngọc Kinh và nước Long Kinh dù có diệt vong, thì đối với quân Lam Vũ mà nói cũng chẳng vấn đề gì, nhưng nếu như để nước Y Lan khống chế được địa bàn của nước Long Kinh, thì sẽ mang thêm một chút khó khăn cho việc quân Lam Vũ chinh phục nước Y Lan sau này.

Dù sao đất đai của nước Y Lan mở rộng, đường xoay chuyển cũng nhiều hơn, binh pháp của Tiêu Nam không tệ, sở trường vận động tác chiến, khả năng sẽ mang tới thêm nhiều phiền phức cho quân Lam Vũ.

Nói như vậy, nếu như có người cố ý lấy cái chết của Xuân Ý Nùng làm cớ để khai chiến thì đúng là quá khéo rồi.

Dương Túc Phong không khỏi suy đoán, nếu như hung thủ không phải là người nước Y Lan, vậy phải là người của nội bộ bản thân nước Yến Kinh, có điều nếu như nội bộ nước Yến Kinh ra tay, thì phóng chừng cũng sẽ không kiếm quan viên trọng yếu như Xuân Ý Nùng để hạ thủ, dù sao Xuân Ý Nùng cũng là thân sinh đệ đệ của Xuân Phong Khởi, cho nên quá nửa là người của nước Y Lan ra tay rồi.

Dương Túc Phong nghĩ một lúc rồi mới hỏi:

- Kết quả điều tra của các nàng thế nào?

Nước Long Kinh và nước Yến Kinh đánh nhau sớm như vậy, đúng là có chút nằm ngoài y muốn, cuộc chiến này lại cách quân Lam Vũ quá xa, tựa hồ không có cơ hội kiếm chác được gì, bất quá ở kinh đô Ni Lạc Thần không phải là còn hai đại mỹ nhân tới từ nước Long Kinh và nước Ngọc Kinh hay sao?

Phượng Phi Phi khoác áo ngủ vào, nhận lấy báo cáo của Viên Ánh Lạc, xem xét cẩn thận rồi nói:

- Tổng đốc Vân Xuyên đạo đã đích thân tới hiện trường, người của bàn ngành tình báo cũng tới rồi, ăn cứ vào điều tra, Xuân Ý Nùng hẳn là bị hại vào hai tiếng đồng hồ trước, người giết hắn phải là người ở trong giang hồ. Căn cứ vào báo cáo, tất cả mọi người đều bị vũ khí kiểu như Liễu Diệp đao giết chết, Xuân Ý Nùng cũng không ngoại lệ.

Dương Túc Phong cau mày lại, sắc mặt biến đổi không ngừng, không biết là đang suy nghĩ cái gì rồi đột nhiên bật cười nói:

- Tin rằng sứ giả của nước Long Kinh và nước Ngọc Kinh còn chưa biết chuyện này hả? Không biết bọn họ đã ngủ hay chưa?

Viên Ánh Lạc nói:

- Bọn họ hẳn là còn chưa biến, chúng ta có được tin tức trước tiên, cách thời điểm xảy ra vụ án chưa tới hai tiếng đồng hồ.

Dương Túc Phong gật gù, ánh mắt có chút thâm trầm, chậm rãi nói:

- Bảo Mễ Nặc Tư Lương Cách đi thăm dò bọn họ xem thế nào, xem xem có chút manh mối gì hay không, nước Yến Kinh khẳng định sẽ ngay lập tức đem hung thủ liên tưởng tới trên người bọn họ, bọn họ gặp phải phiền phức lớ rồi.

- Được rồi.

Viên Anh Lạc đáp lời rồi xoay người rời đi.

Dương Túc Phong đi qua đi lại vừa đi vừa nghĩ, rồi chầm chậm dừng lại, đôi mắt nhìn hau háu vào bộ ngực của Phượng Phi Phi.

Phượng Phi Phi nheo nheo mắt, đầy vẻ khiêu khích, giọng nói lại mang theo chút bất mãn:

- Sắc lang, chằng lại muốn rồi sao?

Phượng Lam Vũ nằm ở trên giường, lộ ra nửa thân trên trắng như ngọc như ngà, cười như không cười nói:

- Chắn chắn là lại nghĩ tới ai đó rồi hả?

Phượng Phi Phi đưa tay ra bóp mạnh lên vị trí yếu hại nhất trên người y, nhỏ giọng nói:

- Xem chàng còn dám tham ăn nữa không.

Dương Túc Phong bị đau, đưa tay ra tóm lấy nàng, nhưng Phượng Phi Phi đã lăn mình lên giường rồi.

Phượng Lam Vũ cười khúc khích mắng:

- Đáng đời, bóp gãy đi cho khỏi suy nghĩ bậy bạ.

Dương Túc Phong chỉ đành cười khổ, y đúng là đang nghĩ tới Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận, bất quá lại không phải là nghĩ tới chuyện lả lơi, mà là đang nghĩ, Xuân Ý Nùng chết rồi, nước Yến Kinh khẳng định là sẽ nắm lấy cơ hội này tuyên chiến với nước Long Kinh và nước Ngọc Kinh.

Nếu như Xuân Phong Khởi ngay cả cơ hội như thế này mà cũng không nắm lấy được, thì hắn đúng là một tên đần độn không hơn không kém, sau khi chiến tranh bùng phát, nước Long Kinh và nước Yến Kinh quá nửa là sẽ gặp phải tai ương, hai người các nàng tám chín phần mười là sẽ gặp phải phiền phức, Xuân Phong Khởi khẳng định sẽ không buông tha cho mỹ nư như vậy, khẳng định sẽ trăm phương ngàn kế thu làm của riêng.

"Phải nghĩ cách lưu bọn họ ở lại kinh đô Ni Lạc Thần …" Trong đầu vừa lóe lên ý nghĩ như vậy, Dương Túc Phong như nhìn thấy ánh lệ thấp thoáng ở bên khóe mắt của Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận, trong lòng tức thì tràn trề lòng chính nghĩa, cảm thấy quyết định của bản thân là hoàn toàn chính xác, là đã cứu vớt hai người các nàng ra khỏi dầu sôi lửa bỏng, đây là hành động vĩ đại nhất từ xưa tới nay, nhưng …

Càng nghĩ càng hưng phấn, Dương Túc Phong nhảy tót lên giường, ôm lấy Phượng Phi Phi ngã lăn ra giường, lại thuận tay kéo theo cả Phượng Lam vũ, ba người chăn lớn ngủ chung, còn không quên quay đầu lại vẫy tay tới Úc Thủy Lan Nhược đang ra sức ứng phó với dục vọng, mặt đầy dâm đãng nói:

- Ba thiếu mất một, cô có tham gia không? À, không tham gia à? Vậy làm phiền cô giúp cho một chút, tắt hộ cái đèn có được không?

Úc Thủy Lan Nhược vừa thẹn vừa hận, tức tới mức khuôn mặt tu mỹ như muốn nổi gân xanh, muôn rút kiếm đam cho y một phát chết tươi, nhưng thủy chung lại không ra tay, ngược lại còn đưa tay ra dập tắt tất cả ánh đèn, sau đó nhắm tịt mắt lại chuyên tâm luyện công.

Chẳng ngờ chỉ chưa tới hai phút, tiếng rên rỉ của Phượng Phi Phi lại truyền tới, cứ như một con sâu chui vào trong lòng nàng, càng chui càng sâu, phảng phất như muốn đem nội tâm của nàng hoàn toàn xé rách, hoàn toàn mài mờ …

Sáng sớm khi mơ mơ màng màng tỉnh lại, Úc Thủy Lan Nhược đã trải qua một đêm giao chiến tư tưởng phức tạp nhất từ lúc sinh ra trên đời cho tới nay, đó là giết Dương Túc Phong sau đó tự sát hoặc là nhẫn nhục chịu đựng, cuối cùng không có cách nào khác nàng lựa chọn cúi đầu nhẫn nhục.

Dương Túc Phong và hai nữ nhân của Phượng gia còn đang ở trên giường ngủ tới ngon lành, tên ác ma kia ngáy như sấm động, đại khái là đêm hôm qua quá mệt mỏi, y đáng phải mệt tới chết mới đúng, cả một đêm mà muốn tới sáu bảy hồi, cho dù y có rèn bằng thép, thì lúc này cũng đã hoàn toàn bị rút rỗng người rồi.

Úc Thủy Lan Nhược tự mình đứng dậy, hoạt động cặp chân tê dại, không thèm để ý tới cái khái niệm trong phạm vi mười mét kia nữa, một mình đi ra bên ngoài sân vườn hô hấp không khí tươi mới ở bên ngoài.

Sớm ban mai của Vị Ương cung vô cùng tươi đẹp, yên bình, tĩnh lặng, gió nhẹ mơn man thổi qua từng góc của cung đình, mang theo mùi hương của đất, thật là kỳ quái, vì sao ở bên trong Vị Ương cung làm sao lại có hương thơm của đất được chứ nhỉ? Nhưng rõ ràng đây là hương vị của đất mà, lại còn thấm đẫm lòng người.

Cô độc đứng ở phía dưới một cây đại thụ trong góc vườn, Úc Thủy Lan Nhược ngửa đầu lên nhìn cây đa già chọc trời này, lịch sử của nó, ít nhất cũng phải có tới ba bốn chục năm rồi, vỏ cây đã nứt toạc cả ra, trên thân cây chi chít dấu vết của những cành cây bị gãy lìa, nhưng nhìn qua vẫn xanh mướt rậm rạp, sức sống tưng bừng, không biết đã trải qua bao nhiêu gió dập mưa vùi, sấm sét cuồng phong, nhưng vẫn cứ phát triển mạnh mẽ, Úc Thủy Lan Nhược còn loáng thoáng như lĩnh hội được điều gì đó, nhưng nàng lại không nắm bắt được.

Những cung nữ trẻ tuổi bắt đầu sắp xếp bữa sáng, bọn họ bưng từng chiếc khay xếp đầy thức ăn, tiên vào gian phòng của Phượng Lam Vũ, xem ra bọn họ đã tỉnh lại rồi, quả nhiên một lúc sau đó, liền nghe thấy ở bên trong tuyền tới âm thanh dâm đãng của nữ nhân.

Úc Thủy Lan Nhược từ tận đáy lòng khinh bỉ những nữ nhân đê tiện này, vì lấy lòng Dương Túc Phong, vì có được nhiều lợi ích hơn, đã đem tôn nghiêm cả nữ nhân bán đi hết sạch rồi, ở dưới háng của Dương Túc Phong, chừng như còn không bằng một con chó. Phượng Lam Vũ nghe nói còn là vương hậu của Y lệ Nạp, thực đúng là quá dâm đãng quá ti tiện rồi.

Chính đang suy nghĩ lung tung, thì một cung nữ nhỏ tuổi bưng một chiếc khay tới trước mặt nàng, hết sức cung kính nói:

- Đây là bữa sáng Phong lĩnh sai đưa cho cô.

Úc Thủy Lan Nhược cúi đầu xuống nhìn, thì ra là một món điểm tâm vô cùng tinh xảo ngon lanh, màu sắc tươi đẹp, tạo hình phong cách, làm cho nước miếng của nàng muốn ứa ra.

Nàng đã sớm nghe người ta nói đồ ăn thức uống trong Vi Ương cung rất ngon, người nào ăn qua cũng khen không ngớt miệng, bởi vì có một gã béo tên là Tằng Vĩ làm bếp trưởng, chỉ tiếc rằng nàng chưa bao giờ được nếm thử tài nghệ của hắn, hiện giờ nhìn thấy mấy món điểm tâm này, quả nhiên là đầy đủ cả hương sắc vị, khiến người ta động lòng.

Nhưng Úc Thủy Lan Nhược không có động tác gì cả, nàng kiên quyết không ăn đồ của Dương Túc Phong, tên ác ma này, không có thứ gì của y là tốt đẹp cả.

- Ài, món điểm tâm này ta tuyệt đối chưa hề chạm vào, cho nên cô không cẩn phải lo lắng là ta giờ trò gì trong đó.

Dương Túc Phong bưng một bát cháo loãng, đứng ở phía ngưỡng cửa, thản nhiên nói, rồi húp cháo sùm sụp, may mà nơi này không có người ngoài, nếu không khẳng dịnh sẽ bị cái dáng ăn thô tục của y dọa chết khiếp, đường đường một đấng chí tôn của cả nước, khi ăn uống làm sao có thể phát ra tiếng động chẳng khác gì heo như vậy?

- Ngươi quan tâm làm cái gì? Ta không muốn ăn.

Úc Thủy Lam Nhược hậm hực nói, cánh môi mỏng trông qua có chút nhợt nhạt, kỳ thực đúng là nàng đói rồi, đấu tranh tư tưởng với tiếng động giao hợp đám cẩu nam nữ kia suốt cả một đêm, nàng sớm đã sức cùng lực kiệt, bụng trống rỗng không còn gì nữa, nhưng ở trước mặt Dương Túc Phong, nàng tuyệt đối không thể cúi đầu, tuyệt đối không thể khuất phục.

Dương Túc Phong chẳng để trong lòng cầm bát canh đi tới, ra hiệu cho tiểu cung nữ kia hạ chiếc khay xuống, đất ở trên chiếc trà kỳ bằng đá, sau đó lui ra.

Dương Túc Phong lười biếng nhìn Úc Thủy Lan Nhược, tỏ ra khó hiểu nói:

- Sắc mặt của cô hình như không được tốt lắm thì phải? Đêm qua không ngủ ngon sao? Thật kỳ quái, đêm qua đâu phải là cô bồi tiếp ta ngủ, làm sao lại trở nên tiều tụy như thế này?

Úc Thủy Lan Nhược tức thì sắc mặt đỏ dừ, đôi mày nhướng lên, lại muốn phát tác ra, y đúng là nói ngay vào chỗ hiểm, nữ đệ tử của Hải Thiên Phật Quốc đã bao giờ bị người ta ép cho phải chịu dựng cả một đêm khiêu khích chứng kiến cảnh khiêu dâm như vậy? Lại còn bị người ta châm chọc ở ngay trước mặt nữa? Tức thì thẹn quá hóa giật quát:

- Ngươi cút đi!

Dương Túc Phong hạ bát cháo xuống, cau mày lại, nhìn nàng ra chiều quan tâm lắm, rồi nói với vẻ cảm khái:

- Vốn ta cũng không muốn nói đâu, nhưng ta thực sự không nhịn được, sao ta cứ thấy não cô hơi thiếu nếp nhăn một chút thì phải? Nếu như cô không muốn nhìn thấy cảnh hoang dâm vô sỉ của ta, thì có cứ trốn ra ngoài cửa chứ! Ta nói với cô trong phạm vi mười mét bất quá là một loại ví von mà thôi, ý của nó là bảo cô đừng có cách quá xa, chẳng lẽ bản thân cô không biết làm việc cho linh hoạt một chút sao? Ài, mười mét, mười mét, chẳng lẽ khi ta đi vào nhà vệ sinh cô cũng muốn theo ta không dời nửa bước sao? Nếu đúng là như thế thực thì làm sao mà ta còn đi được nữa chứ?

Úc Thủy Lan Nhược gần như tức tới mức mặt mày xám ngoét, ông trời ạ, mình bị y ăn hiếp suốt cả một đêm, mình đã phải đè nén nhìn nhịn cũng đành thôi đi, hiện giờ không ngờ y lại còn đem hết trách nhiệm đẩy hết lên người mình, nàng quả thực tức tới phát ngất xỉu rồi, vô số những lời ác độc vô cùng sắp ra tới tận miệng, muốn chửi cho y một trận thậm tệ, nhưng lại bị cơn giận làm cho nghẹn cứng lại, bởi vì quá phẫn nộ mà nàng không thể nào nói ra được lời nào, chỉ có bầu ngực nhấp nhô kịch liệt, cổ họng cũng giật giật, nhìn cái dáng vẻ của nàng, tựa hồ như có thể phát nổ bất kỳ lúc nào.

Dương Túc Phong quả nhiên bị dáng vẻ của Úc Thủy Lan Nhược dọa cho phải lùi lại mấy bước, y hết sức dè dặt nhìn ngó nàng, mặt đầy vẻ hoài nghi:

- Chẳng lẽ không phải sao? Ta không có nói cô nhất định phải ở bên cạnh mà nhìn, tự cô có thể tìm chỗ nào đó nấp đi không phải là được sao? Còn chưa nói tới việc bị cô ở bên cạnh nhìn chằm chằm, làm ta có rất nhiều trò không dở ra, cô làm ta thật quá thẹn …

Rầm!

Chiếc bàn bằng đá ở trước mặt Dương Túc Phong, đột nhiên bị nứt thành hai nửa, bánh điểm tâm đặt ở bên trên cũng rơi hết xuống đất, Úc Thủy Lan Nhược tích lũy cả một bụng lửa giận, nhưng lại không dám giết y thực, nên chỉ đành lấy đồ vật ở xung quanh ra để xả giận.

- Dương Túc Phong ngươi là một tên ác ma!

Úc Thủy Lan Nhược rống lên như phát điên phát dại, mặt mày xám xịt, tóc ở trên đầu như muốn dựng ngược hết cả lên, lá cây ở trên đỉnh đầu cũng bị chấn động rụng xuống rào rào.

Tên ác ma này quả thực là khinh người thái quá, chẳng những ức hiếp mình, hơn nữa còn đem trách nhiệm hoàn toàn đẩy hết lên người minh, chuyện tối ngày hôm qua ngược lại biến thành lỗi của nàng, tựa hồ nàng như còn trơ cái mặt mo ra quấy nhiễu sinh hoạt phu thê của y, y đúng là …

Chuyện này mà còn có thể nhịn, gì còn chuyện gì mà không nhịn được nữa?

Úc Thủy Lan Nhược phát cuồng rồi!


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status