Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 550

/769


Thiếu tướng Cương Đa tức tối nói:

- Quốc vụ đại nhân, ngài không cần phải che dấu chúng tôi, sự việc này chúng tôi biết rất rõ ràng. Sứ giả của quân Lam Vũ là Mã Không bị khống chế trong tay tôi, chúng tôi đã biết từ trước rồi, quân Lam Vũ đã phái sứ giả ngoại giao tới, chuẩn bị cùng cao tầng của chúng ta tiến hành đàm phán, dùng nguyên soái đại nhân để đổi lấy Vũ Văn Lôi Đình điện hạ và ba mươi vạn quân đội trên đảo Lữ Tống …

Thiếu tướng An Nhĩ Đa cũng kích động nói:

- Quốc vụ đại nhân, vì sao chứ? Vì sao muốn hi sinh nguyên soái đại nhân của chúng tôi? Chẳng lẽ đó chính là thái độ đối xử của các vị đối với những tướng sĩ tiền tuyến chúng tôi sao? Chúng tôi làm sao có thể đem nguyên soái đại nhân giao cho quân Lam Vũ? Người là quan chỉ huy xuất sắc nhất của quân đội nước Mã Toa, người là linh hồn của chúng tôi…

Hắn vừa nói, lập tức khơi lên tâm tình kích động của những tướng lĩnh khác, bọn chúng ùa nheu mở miệng chỉ trích sách lược thí xe giữ tướng của cao tầng nước Mã Toa là hoang đường, những tướng lĩnh bọn chúng, đều chiến đấu dưới sự chỉ huy của Vũ Văn Phân Phương một thời gian dài, cho dù là về sau điều tới, cũng đã bị phong thái của Vũ Văn Phân Phương chinh phục, càng thêm tâm phục khẩu phục với tài điều binh khiển tướng của nàng.

Hiện giờ cao tầng của nước Mã Toa không ngờ lại muốn hi sinh nữ nhân yếu đuối này để đổi lấy sự bình an cho mình, làm cho có thể khiến cho bọn chúng không cảm thấy phẫn nộ và khó hiểu cho được?

Áo Cổ Tư Đô chỉ im lặng lắng nghe, không nói một lời, đợi cho tới khi bọn chúng phát tiết tâm tình hết cả rồi, mới cất giọng trầm tĩnh mà chậm rãi nói:

- Được! Nếu như các ngươi đã biết cả rồi, ta cũng không muốn nói nhiều, ta có thể đại biểu cho hoàng đế bệ hạ, giao chuyện này cho các bản thân ngươi giải quyết. Cương Đa, ta hỏi ngươi, đứng ở góc độ toàn quốc, ngươi sẽ muốn loại lựa chọn nào? Hay là không đưa ra lựa chọn?

Thiếu tướng Cương Đa cao giọng nói:

- Tôi mặc kệ, nói tóm lại chúng tôi không thể để cho nguyên soái đại nhân bị thiệt.

Áo Cổ Tư Đô gian nan nói:

- Nếu đã như thế, vậy là các ngươi đã lựa chọn nguyên soái của mình rồi, điều đó cũng có nghĩa là, ngươi sẵn lòng nhìn ba mươi vạn đồng bào ở trên đảo Lữ Tống chết đói? Sẵn lòng nhìn thấy Vũ Văn Lôi Đình điện hạ chết đói? Các ngươi phải biết rằng, ở bên trong quân đoàn Lôi Đình, cũng có huynh đệ của quân đoàn Phân Phương các ngươi, cũng có người thân của các ngươi, bọn họ cũng là dũng sĩ chiến đấu về nước, cái khác không nói, chỉ riêng thiếu tướng Mạc Quang, hắn chính là bạn học của ngươi, ngươi nhẫn tâm nhìn thiếu tướng Mạc Quang chết như vậy ở trên đảo Lữ Tống sao?

Thiếu tướng Cương Đa kích động gầm lên:

- Quân nhân quyên mình vì nước, đây là điều hết sức bình thường …

Áo Cổ Tử Đô đột nhiên quát lớn một tiếng, nghiêm giọng nói:

- Không sai! Quân là quyên mình vì nước là chuyện hết sức bình thường, nhưng quốc gia xưa nay chưa từng muốn để quân đội quyên mình một cách vô ích! Mỗi một mạng người của chúng ta, mỗi một giọt máu tươi đều là hết sức quý giá, sự hi sinh của bọn họ phải có giá trị! Quốc gia, xưa nay chưa từng muốn nhìn thấy quân đội của mình hi sinh một cách lãng phí! Không sai, Vũ Văn Lôi Đình điện hạ đúng là có thể hi sinh! Nhưng, ba mươi vạn đồng bào trên đào Lữ Tống thì tuyệt đối không thể hi sinh một cách vô ích! Hiện giờ chúng ta có một cơ hội để cứu lấy bọn họ, chúng ta cần phải nắm lấy….

Thiếu tướng Cương Đa tâm tình kích động, gương mặt cứ như bị ngưng kết vô số đóm máu màu đỏ sẩm, bất chấp tất cả rống lên:

- Nhưng vì sao phải dùng nguyên soái đại nhân đi đổi bọn họ? Vì sao? Chẳng lẽ bộ quân vụ các vị không còn biện pháp nào khác hay sao? Vì sao không thể dùng người khác chứ?

Áo Cổ Tư Đô nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt thâm trầm, nói chầm chậm từng chữ một rõ ràng:

- Cương Đa, vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi có rằng có biện pháp nào có thể giải quyết cục diện khó khăn này? Chỉ cần ngươi có biện pháp, ta có thể hứa ngay tại đây, lập tức đuổi sứ giả của quân Lam Vũ đi.

Thiếu tướng Cương Đa tức thì cứng họng.

Thiếu tướng Cương Đa muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng do dự rồi lại thôi.

Thiếu tướng An Nhĩ Đa miệng cũng há ra, cuối cùng bất lực thở dài.

Thiết tướng liệt phu ấp úng nói:

- Hải quân của chúng ta … thực sự không có một cách nào sao?

Bộ quân vụ nước Mã Toa hạn chế nghiêm ngặt tin tức của hải quân, cho nên cho dù là những tướng quân của lục quân, bọn chúng cũng không biết rõ lắm chuyện khôi phục của hải quân nước Mã Toa như thế nào, nhưng dù sao bọn chúng cũng có một tia hi vọng, hi vọng rằng hải quân nước Mã Toa còn có thể quật khởi một lần nữa, dù sao, trong những lời tuyên truyền công khai của nước Ma Toa, hải quân nước Mã Toa còn có hi vọng rất lớn, thậm chí có khả năng đánh bại hải quân quân Lam Vũ.

Con người luôn thích suy nghĩ vẫn đề hướng về chỗ tốt đẹp, bọn chúng cũng không phải là ngoại lệ, chỉ cần hải quân của nước Mã Toa có cơ hội đối kháng với hải quân quân Lam Vũ một khoảng thời gian, thì ba mươi vạn lục quân của nước Mã Toa trên đảo Lữ Tống không phải là không có hi vọng.

Song, ảo tưởng của thiếu tướng Liệt Phu rất mau chóng bị bóp nát, Áo Cổ Tư Đô nói hết sức yếu ớt:

- Nếu như hải quân mà có cách, thì chúng ta có thể trơ mắt ra nhìn đồng bào ở trên đảo Lữ Tống chịu khổ nạn sao? Hiện thực có lẽ rất đau sót, nhưng ta vẫn phải nói cho các ngươi biết, hải quân của chúng ta hiện giờ chỉ có thể tuần tra ở vịnh Kim Loan thôi, muốn tới được đảo Lữ Tống, là chuyện không có khả năng lắm, hơn nữa, có một số chuyện mặc dù hoàng đế bệ hạ có cấm lệnh không được phép tiết lộ tình hình thực, nhưng ta vẫn muốn nói cho các ngươi biết, sản lượng lương thực của chúng ta năm nay không được bằng một phần ba của năm ngoái, lương thực của nửa cuối năm không được bằng một phần năm cùng kỳ năm ngoái, có ba tỉnh gần như là mất trắng, nguy hiểm hơn nữa là diện tích sâu bị hại vẫn đang tiếp tục mở rộng, chúng ta vẫn chưa tìm được biện pháp để giải quyết …

Thiếu tướng Liệt Phu kinh hãi buột miệng nói:

- Vì sao lại có thể như thế?

Những tên tướng quân khác cũng cũng sững sờ, không có một ai hiểu được tầm quan trọng của lương thực hơn bọn chúng, không có lương thực thì làm sao mà đánh trận được?

Mặc dù bọn chúng cũng láng máng biết được trong nước phát sinh ra sâu bệnh đạo ôn hại mùa màng, nhưng lại chưa từng nghĩ tới sâu bệnh lại có thể nghiêm trọng tới mức độ này, bọn chúng cũng mơ hồ biết được sâu bệnh chưa từng có này có khả năng liên quan tới quân Lam Vũ, nhưng lại không hề ngờ rằng ngành nông nghiệp lại không có biện pháp nào ngăn cản sau bệnh lan đi, nếu như sâu bệnh cứ như vậy tiếp túc lan tràn, vậy căn bản không cần quân Lam Vũ phải tấn công, quân đội nước Mã Toa cũng đã tự sụp đổ rồi.

Trong lòng của tuyệt đại đa số những tướng lĩnh cao cấp nước Mã Toa, lương thực của nước Mã Toa căn bản là không cần phải lo nghĩ, nước Mã Toa có hoàn cảnh địa lý được trời ưu đãi, sản lượng luơng thực trong nước chiếm tới hai phần ba sản lượng lúa gạo của toàn bộ đại lục Y Lan, những tai họa tự nhiên bình thường, căn bản không thể nào tạo thành một chút uy hiếp gì với nước Mã Toa.

Chính bởi vì có sự hậu thuẫn của nguồn lương thực vô cùng vô tận này mà quân đội nước Mã Toa mới có thể duy trì được khí thế tấn công liên tục, tầm quan trọng của lương thực đối với quân đội ma fnói là không cần phải nghi ngờ, đối với cả quốc gia mà nói cũng là như thế.

Đế quốc Đường Xuyên mất đi hành lang Á Sâm nơi có sản lượng lương thực phong phú, quốc lực lập tức sa xút ngàn dặm, đó là một minh chứng rõ ràng. Bất kể là quá khư hay là hiện tại, quan quân của quân đội nước Mã Toa chưa từng phải lo lắng về vấn đề lương thực.

Song ai có thể dự liệu được, hiện giờ bọn chúng lại phải lo lắng vì vấn đề lương thực chứ, mặc dù tuyệt đại đa số quan quân cao cấp của nước Mã Toa không có ấn tượng gì tốt với Áo Cổ Tư Đô, vì dù sao lần nào ông ta cũng tranh giành chi tiêu quân phí với bộ quân vụ, nhưng từ tận trong lòng mà nói, Áo Cổ Tư Đô tuyệt đối là một người có năng lực kinh tế và chính trị rất mạnh, bộ chính vụ nước Mã Toa mà ông ta chưởng quản, là bộ chính vụ xuât sắc nhất, đem so với Minh Sơn Quế của đế quốc Đường Xuyên, ông ta cũng chẳng thua kém chút nào, thậm chí còn có nhiều chỗ xuất sắc hơn.

Hiện giờ ngay cả ông ta cũng không có năng lực đối phó với lần tai họa sâu bệnh này, có thể biết được tiếp theo sẽ có hậu quả nghiêm trọng như thế nào.

Im lặng hồi lâu, khuôn mặt của thiếu tướng Cương Đa đã trở nên vặn vẹo, trong mắt chỉ còn sự tuyệt vọng, nhưng tên tướng quân khác cũng bắt đầu cảm thấy tiền đồ vô cùng u ám.

Từ trước tới nay, bọn chúng đều vững tin thất bại của quân đội nước Mã Toa chỉ là tạm thời, chỉ là do sự chênh lệnh quá lớn về vũ khí tạo thành, nước Mã Toa chỉ cần đuổi theo về mặt vũ khí, rut ngắn cự ly, là quân đội nước Mã Toa cuối cùng cũng tới lúc chuyện bại thành thắng.

Nhưng khi nghe nói trong nước không ngờ lại phản sinh tai hoại lương thực nghiêm trọng như thế, hơn nữa lại không có cách nào cứu chữa, niềm tin của bọn chúng bắt đầu xụp đổ rồi …

Áo Cổ Tư Đô không hề che dấu sự thống khổ của mình, bùi ngùi nói:

- Là đại thần quốc vụ, thậm trí nửa đêm ta còn có ý nghĩ tự sát, ta hận bản thân, hận mình không có năng lực, không ngờ lại chẳng có biện pháp nào phòng ngừa sêu bệnh hại mùa quy mô lớn lần này, nhưng điều mà ta muốn nói với các vị là, chúng ta chưa từng nản lòng, có lẽ chúng ta sẽ gặp phải vận mệnh khuất nhục trong một thời gian ngắn, nhưng chúng ta chưa từng từ bỏ …

Thiếu tướng Liệt Phu lẩm bẩm tự nói với bản thân:

- Chẳng lẽ chính bởi vì như thế, cho nên phải hi sinh nguyên soái đại nhân của chúng tôi sao?

Thiếu tướng Cương Đa siết chặt lấy bội kiếm của mình, tinh thần tựa hồ đã tác rời khỏi thể xác, đứng ngây đơ ra đó.

Áo Cổ Tư Đô chậm rãi nói:

- Đừng quên rằng ta và các ngươi đều xuất thân là quân nhân, ta hiểu được tình cảm kính mến của quân nhân đối với thượng cấp của mình, đối với chuyện ngày hôm nay, ta cảm thấy vô cùng tiếc nuối, hoàng đế bệ hạ cũng cảm thấy vô cùng tiếc nuối, mỗi một người trong số chúng ta cũng rất tiếc nuối, chúng ta cũng hi vọng có biện pháp tốt hơn để giải quyết vấn đề, nhưng.. ta hi vọng các ngươi có thể cho ta biện pháp tốt hơn để giải quyết vấn đề.

Thiếu tướng Ngang Liệt trong vô thức cười khổ nói:

- Vấn đề này không có lựa chọn nào khác …

Thiếu tướng Liệt Phu không kỉm chế được, không ngờ bật khóc nói:

- Tôi không tin, chúng ta.. chúng ta thế nào cũng có biện pháp giải quyết …

Áo Cổ Tư Đô vỗ vai thiếu tướng Liệt Phu, chậm rãi nói:

- Ta đợi ở nơi này thời gian ba ngày, trong thời gian ba ngày đó, ngươi có biện pháp hoặc đề nghị gì, các ngươi có thể gặp ta bất kỳ lúc nào.

Thiếu tướng Cương Đa đột nhiên gầm lên như phát điên:

- Không! Tôi vẫn không đồng ý với quyết định như thế này! Tôi không đồng ý với quyết định như thế này!

Thiếu tướng Ngang Liệt bất đắc dĩ muốn đi tới khuyên nhủ, không ngờ đột nhiên nhìn thấy thiếu tướng Cương Đa rút bội kiếm ra, chỉ thẳng vào mặt Áo Cổ Tư Đô, khuôn mặt biến dạng, con mắt đỏ rực, cứ như đã phát điên rồi vậy.

Thiếu tướng Liệt Phu giật bắt mình, cuống cuồng quát:

- Cương Đa, ngươi đừng có làm bậy, đây không phải là quyết định của Áo Cổ Tư Đô đại nhân…

Đám người thiếu tướng Tương Mã Thực Thụ cũng rút bội kiếm ra, bảo hộ ở phía trước Áo Cổ Tư Đô, nhưng Áo Cổ Tư Đô lại chậm rãi tách bọn chúng ra, bình tĩnh đứng ở trước mặt thiếu tướng Cương Đa, đợi hắn xông lên giết mình, ông ta chấp nhận sự giải thoát như thế này.

Thế nhưng, đột nhiên trong ánh mắt chăm chú của mọi người, thiếu tướng Cương Đa quay ngược bội kiếm lại, đâm phập vào bụng mình, tiếp đó dùng sức cứa mạnh một phát, rồi ngã sấp xuống mặt dát, máu tươi rưới đầy đất.

Thiếu tướng Ngang Liệt vội vàng nhào bổ tới, tóm ngay lấy hắn lôi dậy, vừa gấp vừa giận quát:

- Cương Đa, ngươi…

Thiếu tướng Cương Đa mồm đầy máu tươi, sắc mặt lại hết sức cứng cỏi, nói ngắt quãng:

- Ta không muốn làm một quân nhân nhục nhã như thế, nhưng ta không có năng lực để thay đổi … ta chỉ đành tới thiên đường để tìm đáp án…

Lời còn chưa dứt, đầu đã ngoẹo đi, từ đó không còn sinh khí nữa.

Trong nhất thời, tất cả mọi người đều có cảm giác lạnh băng.

Không ai có thể ngờ rằng thiếu tướng Cương Đa lại có thể cương liệt như thế, khi hắn không tìm được đáp án, hắn lại có thể tự tận.

Máu tươi thuận theo hai tay của thiếu tướng Cương Đa chầm chậm nhỏ lên trên sàn đá đại lý, từ từ lan ra, vừa khéo hình thành một hình dạng giống như hoa văn của quốc kỳ nước Mã Toa. Như bị máu tươi cảm nhiễm, thiếu tướng Ngan Liệt hai tay đầy máu tươi, hai mắt đỏ kè kêu lên:

- Không thể đồng ý với bọn chúng, không thể hi sinh Vũ Văn nguyên soái …

Áo Cô Tư Đô tựa hồ cùng sững sờ hồi lâu không nói lên lời, những tên tướng quân khác cũng lặng đi.

Đột nhiên, ở ngoài cửa bỗng truyền vào một tiếng thở khẽ, có một giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu bay tới:

- Đừng đứng ở đây nữa, trở về hết đi …

Mọi người vội vàng quay đầu lại.

Vũ Văn Phân Phương.

Vũ Văn Phân Phương biến mất trọn vẹn mười ngày, đang đứng sờ sờ ở bên cạnh bọn chúng, không một ai biết nàng tới khi nào, phảng phất như nàng đã đứng đó từ lâu rồi.

Vũ Văn Phân Phương vẫn mang bộ váy trắng, yêu kiều tha thướt, mang theo một chút u sầu mang mác, nhưng tất cả mọi người bao gồm cả Áo Cổ Tư Đô, đều cảm thấy hôm nay Vũ Văn Phần Phương có chút gì đó là lạ, nàng tựa hồ đã hoàn toàn không còn trí tuệ và bá khí của một nguyên soái nước Mã Toa, chỉ có lại một cái xác rỗng mỹ lệ, tới ngay cả con mắt của nàng, tựa hồ cũng đã ảm đạm đi rất nhiều.

- Nguyên soái …

Tất cả đám tướng quân vội đứng nghiêm hành lễ.

Vũ Văn Phân Phương không nói gì, chỉ chậm rãi đi tới bên thi thể của thiếu tướng Cương Đa, từ từ ngồi xuống, khép mắt của hắn lại, sau đó lặng lẽ đứng ở bên thi thể của thiếu tướng Cương Đa, không biết là đang suy nghĩ nhưng gì.

Trong con mắt của những người bên cạnh, Vũ Văn Phân Phương không không chút nào, nhưng đôi mắt chưa đầy bi thương vô hạn.

Thiếu tướng Ngang Liệt kích động nói:

- Nguyên soái, chúng tôi tuyệt đối sẽ không để….

Vũ Văn Phân Phương nhẹ nhàng phất tay ngăn lời nói của hắn, bình tĩnh ra lệnh:

- Trở về hết đi, thả sứ giả của quân Lam Vũ ra.

Thiếu tướng Ngang Liệt cố chấp nói:

- Chúng tôi…

Vũ Văn Phân Phương cau mày lại, mang theo thoáng bi sầu.

Thiếu tướng Ngang Liệt không kỉm được lùi lại một bước, không còn cách nào khác cắn chắn răng cung kính nói:

- Tuân lệnh nguyên soái đại nhân.

Ngang Liệt gạt nước mắt, xoay người rời đi, đi được hai bước đột nhiên nhiên nhớ tới thi thể của thiếu tướng Cương Đa, lại quay trở về, muốn ôm hắn đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com

Vũ Văn Phân Phương nhẹ nhàng nói:

- Đừng quấy rầy hắn, để hắn yên tĩnh ở bên ta một chút đã, được không?

Thiếu tướng Ngang Liệt rốt cuộc cũng không kìm chế được lệ nóng tràn mi, xoay người sải bước rờ đi.

Những tướng quân khác do dự chốc lát, rồi cũng lặng lẽ xoay người rời đi, ai nấy đầm đìa nước mắt.

Áo Cổ Tư Đô khẽ mỉm cười với Vũ Văn Phân Phương, rồi cũng lặng lẽ rời đi, Vũ Văn Phân Phương nếu như đã trở về, thì tất cả mọi chuyện ở nơi này đã khôi phục lại bình thường, người ngoài như ông ta nếu như tiếp tục ở lại nơi này thì thực là phá hoại phong cảnh, Áo Cổ Tư Đô trước nay chưa từng làm chuyện làm phá hỏng tâm tình của người khác.

Thượng tướng Ba La La đứng nghiêm ở trong một góc của bộ chỉ huy, im lặng chờ đợi Vũ Văn Phân Phương ra lệnh, sự tồn tại của ông ta giống như một cái bóng, sẽ không quấy rầy bất kỳ một ai.

Ở nơi này, còn có một người khác lặng lẽ bầu bạn với Vũ Văn Phân Phương, đó chính là thiếu tướng Vương Đa đã không còn hô hấp nữa.

Vũ Văn Phân Phương chăm chú nhìn khuôn mặt của thiếu tướng Cương Đa, sắc mặt hơi xạm lại, thân thể đột nhiên khe khẽ run rẩy, khuôn mặt hồng hiện lên vẻ đâu đớn, nàng cật lực túm lấy ngực cua rmình, loạng choạng đi tới bên bệ cửa sổ ở bên cạnh, bẻ lấy một cái gai Tiên Nhân Chưởng, đâm sâm vào trong khẽ móng tay của mình, gai của Tiên Nhân Chưởng càng đâm sâu, máu ở khe móng tay càng tuôn ra nhiều, nàng càng tỏ ra đau đớn.

Bởi vì đau đớn, sắc mặt của Vũ Văn Phân Phương càng ngày càng trở nên trắng nhợt, cảnh môi móng cũng rỉ ra máu tươi, gió nhẹ từ ô cổ sổ thổi vào, thổi tung mái tóc của nàng, xao động váy trắng của nàng, ánh nắng trong như gương, váy trắng trắng hơn tuyết ….


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status