Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 549

/769


Mấy tên binh sĩ nước Mã Toa liền kéo Mã Khôn đi, người của vương cung Lạc Na không dám ngăn cản, chỉ ngoan ngoãn nấp ơ rmột bên nhìn Mã Toa bị dùng vũ lực lôi đi.

Thiếu tướng Cương Đa tay cầm bội kiếm, sắc mặt đỏ bừng, khẩn tương nhìn bốn xung quanh, xác định chắc chắn không có quân đội nước Mã Toa khác đi tới, mới thầm thờ dài một tiếng.

Cương Đa hiển nhiên là biết hậu quả của việc làm này, nhưng vì nguyên soái đại nhân, hắn cũng chỉ đành ra tay thôi, mấy tên binh sĩ nước Mã Toa áp giải Mã Không xông ra khỏi trạm canh cuối cùng của vương cung Lạc Na, thiếu tướng Cương Đa thở phào một tiếng nhẹ nhóm, bất giác rảo bước nhanh hơn.

Thế nhưng, chính vào lúc này mấy tên binh sĩ nước Mã Toa ở bên cạnh hắn đều bước chậm lại, thiếu tướng Cương Đa tức thì đưa mắt nhìn sang bên trái, chỉ nhìn thấy ở bên trái của mình, có ước chừng năm trăm cung tiễn thủ của nước Mã Toa đã xếp thành đội hình chỉnh tề, giương cung lắm tên, mũi tên nhắm vào mấy người bọn chúng.

Ở bên cạnh còn có binh sĩ nước Mã Toa của các bộ đội khác chạy tới, bọn chún kinh ngạc nhìn chuyện xảy ra trước mắt, nhưng khi phát giác ra bản thân không ngờ ở trong tầm bắn của những cung tiễn thủ kia, bọn chúng liền mau chóng chạy tránh ra.

- Tướng quân Cương Đa, làm phiền ông đem sứ giả của quân Lam Vũ thả ra, ông đưa hắn đi như vậy, chúng tôi không thể nào có câu trở lời được.

Quan chỉ huy cung tiễn thủ của nước Mã Toa nói rất khách khí, hắn tỏ ra vô cùng cung kính với thiếu tướng Cương Đa, nhưng đám cung tiến thủ ở đằn sau lưng hắn không hề bỏ cung xuống, thái độ đó đã rất rõ ràng, tiên lễ hậu binh, nếu như thiếu tướng Cương Đa không chịu thả người thì hắn sẽ hạ lệnh phóng tên thật.

Mặc dù quân đội nước Mã Toa trong cuộc chiến với quân Lam Vũ liên tục thất bại, nhưng kỷ luật của bọn chúng vẫn rất nhiêm minh, những tên cung tiễn thủ này phụ trách canh phòng vương cung Lạc Na.

Ở trong vương cung Lạc Na chính là vương thất của Lạc Na, cùng với Vũ Văn Phân Phương, quan chỉ huy tối cao của bọn chúng, cho nên những tên cung tiễn thủ này đều là hạng tinh nhuệ nhất, Ttrên thực tế, trừ bọn chúng ra, thì những cung tiễn thủ khác của nước Mã Toa đều bị súng trường Chấn Thiên thay thế rồi.

Chức trách của bọn chúng là trông coi vương cung Lạc Na, hiện giờ thiếu tướng Cương Đa xông bừa vào mang Mã Khôn đi, bọn chúng nói thế nào cũng không thoat được trách nhiệm.

Thiếu tướng Cương Đa hít sâu một hơi, đặt Mã Khôn ở trước mặt mình, lạnh lùng nói:

- Được, ngươi có bản lĩnh thì cứ bắn tên đi, giết luôn cả hắn nữa! Nếu các ngươi không dám, thì gọi thiếu tướng Ngang Liệt của các ngươi tới đây nói chuyện với ta.

Viên quan chỉ huy cung tiễn thủ đó gật đầu, đồng ý với lời đề nghị của thiếu tướng Cương Đa, rất nhanh thiếu tướng Ngang Liệt quan chỉ huy của sư đoàn bộ binh số 11 lục quân nước Mã Toa, phụ trách đồn trú ở khu vực vương cung Lạc Na đã tới hiện trường.

Mã Khôn cố gắn mở to mắt ra nhìn, phát hiện thiếu tướng Ngang Liệt không khác mấy so với tư liệu tình báo, hắn là một thiếu tướng lục quân nước Mã Toa bốn mươi một tuổi, có hơi phát phì, so với Cương Đa thấp hơn một cái đầu, nhưng nhìn qua thành thục hơn Cương Đa nhiều.

Vị thiếu tướng nước Mã Toa tới từ quận Nam Hải nước Mã Toa này sắp được thăng lên quân hàm trung tướng, đồng thời có khả năng thay thế chức chụ phó tham mưu trưởng quân đoàn, đặc điểm lớn nhất của hắn là cẩn thận, hắn chỉ có một vị phu nhân đã qua đời, không có con.

Nhìn Mã Khôn bị Cương Đa trói chặt, Ngang Liệt tựa hồ đã hiểu ra là chuyện gì, bất quá vẫn nghi hoặc hỏi:

- Cương Đa, ngươi làm cái gì vậy?

Cương Đa lạnh lùng nói:

- Ta muốn giết hắn, để hắn biến mất trên cái thế giới này!

Ngang Liệt cau mày lại, phất tay bảo đám cung tiễ thủ hạ tên xuống, nhìn thẳng vào Cương Đa, chậm rãi nói:

- Cương Đa, ngươi điên rồi à? Hắn là do quân Lam Vũ phái tới, hắn là nhân viên ngoại giao, ngươi không có quền giết hắn.

Sắc mặt Cương Đa đỏ rực, nghiến răng phẫn nộ nói:

- Cho dù hắn là nhân viên ngoại giao ta cũng phải giết hắn … Ngang Liệt, ngươi biết ta muốn làm cái gì! Nếu ngươi còn là huynh đệ thì tránh ra! Chuyện này một mình ta làm một mình ta chịu, tuyệt đối sẽ không liên lụy tới các ngươi ….

Thiếu tướng Ngang Liệt nhìn xung quanh, khuôn mặt có hơi xạm đen không ngờ cùng trở nên đỏ rực, di di chân mình ở tại chỗ, làm trên mặt đất xuất hiện một cái hố lớn, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì, cuối cùng mới nghiến răng nói:

- Ngươi cho ta là hạng người như thế nào chứ? Ta sẽ không làm khó ngươi! Ta thả cho ngươi đi, tối đa cũng chỉ giam giữ nửa năm! Nhưng, Cương Đa, ngươi đã nghĩ tới chưa, nguyên soái không có mặt, nhưng còn có thượng tướng Ba La La, quân pháp của chúng ta ngươi cũng biết đó, đem so với việc ngươi phải trả giá, ngươi có thấy đáng không hả?

Thiếu tướng Cương Đa chăm chú nhìn thiếu tướng Ngưng Liệt, nói từng chữ một:

- Chẳng lẽ ngươi có thể trơ mắt ra nhìn hắn đi tới Mông Thái Kỳ sao?

Vẻ mặt của thiếu tướng Ngang Liệt tựa hồ như vô cùng thống khổ, bất lực siết chặt nắm đấm của mình, cất lời một cách khó khăn:

- Được rồi, ngươi đi đi.

Ngang Liệt phất tay, các binh sĩ của sư đoàn bộ binh số 11 liền tránh đường, thiếu tướng Cương Đa xoay người đi ngay.

Thiếu tướng Ngang Liệt đột nhiên trầm giọng gọi:

- Cương Đa …

Thiếu tướng Cương Đa chậm rãi dừng bước, nhưng không quay đầu lại, binh sĩ bộ hạ của hắn thì vẫn áp giải Mã Không đi.

Thiếu tướng Ngang Liệt đưa mắt nhìn bấu trời chan hòa ánh nắng, trầm giọng nói:

- Cương Đa, ta hiểu tâm tình của ngươi, ta cũng hận không thể ngũ mã phân thây hắn, bất quá, ta vẫn khi vọng ngươi bình tĩnh một chút, giết chết một tên sứ giả ngoại giao, không giải quyết được vấn đề gì, ngược lại sẽ càng làm cho chuyện trở nên tồi tệ hơn! Ngươi giết chết một tên, Dương Túc Phong vẫn có thể phái tới tên thứ hai, ngươi có thể giết được bao nhiêu chứ hả? Nếu như ngươi thực sự giết chết hắn, chẳng những đẩy bản thân vào nước vạn kiếp bất phục, ngươi còn sẽ hại chết nguyên soái đại nhân, dù sao, ngươi và ta đều là bộ hạ của nguyên soái, sứ giả của quân Lam Vũ chết ở trong khu quân doàn chúng ta quản lý, nguyên soái cũng không thể nào đùn đẩy trách nhiệm được.

Bàn tay nắm bội kiếm của thiếu tướng Cương Đa khẽ phát ra tiếng xương cốt rạn nứt nho nhỏ.

Thiếu tướng Ngang Liệt khẽ buông một tiếng thở dài, tiếp tục chậm rãi nói:

- Cương Đa, rất nhiều chuyện mà ngươi làm cũng là điều là bọn ta muốn làm. Nhưng ta không tán đồng cách làm của ngươi, nếu như ngươi thực sự muốn tốt cho nguyên soái, ta đề nghị, ngươi đem hắn giam lại, chúng ta cùng dâng thư lên cho thượng tướng Ba La La, yếu cầu ngài liên hệ với Mông Thái Kỳ, trực xuất hắn ra khỏi biên cảnh, tỏ rõ quyết tâm của nước Mã Toa chúng ta, làm như vậy có lẽ sẽ tốt hơn một chút.

Thiếu tướng Cương Đa trầm mặc chốc lạt, buông lỏng bàn tay nắm bội kiếm ra, nói:

- Ngang Liệt, ngươi cũng muốn xen vào vũng nước đục này ư?

Ngang Liệt khẽ lắc đầu, cười khổ nói:

- Kỳ thực là ta không muốn, nói thật ra hiện giờ trong lòng ta rất sợ, ta còn chưa có con, ta còn muốn kết hôn sinh con một lần nữa. Bất quá, nếu như ngươi cũng đã có gan làm ra chuyện như thế này, thì ta liều mạng bồi quân tử … bọn Tương Mã, Thực Thụ kỳ thực cũng không khác gì mấy so với ta, ta nghĩ chúng ta cùng nhau dâng thư chắn chắn là không có vấn đề gì … chúng ta đều là người nguyên soái đích thân bồi dưỡng, loại chuyện như thế này ai mà có thể chịu đựng được?

Thiếu tướng Cương Đa lại một lần nữa siết chặt bội kiếm, quay người lại, ánh mắt thâm trầm nhìn thiếu tướng Ngang Liệt, gật mạnh đầu nói:

- Vậy được, ta sẽ đem hắn giam lại, sau đó ta dãn đầu dâng thư! Dù sao thì ta cũng liều rồi …

Có tên binh sĩ nước Mã Toa nhìn thấy Mã Khôn đang giỏng tai lên lắng nghe hai người nói chuyện, vì thế đám cho một phát vào đầu của Mã Không, thế là Mã Không tức thì hôn mê, tiếp theo đó Cương Đa và Ngang Liệt thương lượng nhưng điều gì thì hắn không biết được nữa.

Khi Mã Không tỉnh dậy, là do bị một tiếng cánh cửa sắt đóng lại sầm một tiếng đánh thức, Mã Khôn phát hiện ra minh dã bị quẳng vào bên trong nhà giam rồi, mấy tên binh sĩ nước Mã Toa đang ở bên ngoài song sắt nhìn hắn đầy hung dữ.

Bất quá, Mã Không chẳng hề cảm thấy sợ hãi, bằng vào trực giác, hắn đã mẫn cảm đoán ra được, Minh Na Tư Đặc Lai sắp nổi lên giông bão rồi, mà tràng giông bão này còn tới từ trong nội bộ của nước Mã Toa.

Những lời đồn thổi suy đoán cuối cùng sẽ làm cho đám tướng lĩnh trẻ tuổi của quân đoàn Vũ Văn Phân Phương làm ra quyết định mà bọn chúng cho rằng do khí huyết phương cương, nhưng bọn chúng không hề biết rằng, bọn chúng đã chôn xuống mầm họa cho tiền đồ của bản thân, cũng chôn thật sâu mầu họa cho quân đội nước Mã Toa.

Dựa mình vào vách tường sập sệ, Mã Khôn lặng lẽ thở dài, độc kế này của Dương Túc Phong, đối với cao tầng của nước Mã Toa mà nói, đúng là một một lựa chọn khó khắn nhất trên lịch sử, bất kể là lựa chọn a hay là lựa chọn b, đều là một kết cục đau lòng.

Nếu như lựa chọn a, tức là đã vứt bỏ Vũ Văn Phân Phương, tướng lĩnh xuất sắc nhất của nước Mã Toa, còn khiến cho nội bộ của quân đoàn Vũ Văn Phân Phương đại loạn, giảm sút cực lớn sĩ khí của quân đội nước Mã Toa.

Còn nếu chọn b, là phải hi sinh Vũ Văn Lôi Đình và ba mươi vạn quân đội nước Mã Toa ở trên đảo Lữ Tống, nhìn bọn chúng bất lực chết đi trong tuyệt vọng.

Tuyện chọn a?

Hay tuyển chọn b?

Bất kể quá trình như thế nào, đều sẽ vô cùng tuyệt diệt khó quên.

Quả nhiên, sau khi giam Mã Khôn lại, thiếu tướng Cương Đa lập tức công khai dâng thư lên thượng tướng Ba La La, tham mưu trưởng quân đoàn, công khai yêu cầu cao tầng quân đội nước Mã Toa cự tuyệt đàm phán với quân Lam Vũ, kiên quyết cự tuyệt hi sinh Vũ Văn Phân Phương dể đổi lấy việc trở về của ba mươi vạn quân đội trên đảo Lữ Tống.

Tham dự vào lần công khai dâng thư này, còn có hơn mười quan chỉ huy sư đoàn bộ binh và sư đoàn ky binh dưới sự quản hạt của quân đoàn Vũ Văn Phân Phương, bao gồm Ngang Liệt, Tương Mã Thực Thụ, La Bố Bạc, An Nhĩ Đa, Ô Bố Nhĩ, trừ trung tướng Sa Lý Phu lão thành trì trọng không công khai bày tỏ thái độ ra, thì tất cả quan chỉ huy của quân đoàn Vũ Văn Phân Phương đều nhât trí đồng lòng, kiên quyết phản đối dùng Vũ Văn Phân Phương để làm điểu kiện đàm phán đổi lấy sự trở về của ba mươi vạn quân đội trên đảo Lữ Tống.

Ngày 28 tháng 10 năm 1731 cuộc binh biến lớn nhất tron lịch sử nước Mã Toa sắp xảy ra, khơi lên giông tố cực lớn trong nước Mã Toa.

Để tranh thủ sự ủng hộ của dư luận, dưới tình huống chưa có chứng cứ xác thực, thiếu tướng Cương Đa đã đem nội dung cuộc đám phán của Mã Khôn tuyên bố ra bên ngoài, làm toàn bộ nước Mã Toa trong thời gian hai ngày ngắn ngủi đã rơi vào tranh luật và chấn động kịch liệt.

Nhưng tới ngày thứ ba, mệnh lệnh từ tầng tối cao của nước Mã Toa đã tới nơi, phong tỏa tất cả tin tức có liên quan tới cuộc đàm phán lần này mấy chục ký giá liền bị bí mật bắt giữ, từ đó không rõ tung tích.

Thế nhưng, hạt giống gieo xuống đã nảy mầm, trong nước Mã Toa hiện tượng âm thầm bàn luận sự kiện càng ngày càng phổ biến, ngay cả một số quan viên cơ sở cùng đã bắt đầu bàn luận về sự kiện này.

Mặc dù cao tầng nước Mã Toa sau đó liên tiếp hạ mấy mệnh lệnh, nghiên cấm người dân trong nước bàn luận sự việc này, nhưng phương thức sử phạt do mệnh lệnh ban ra càng nghiêm khắc, thì những lời đồn thổi bàn tán truyền bá càng dữ dội, tới cuối cùng đã hoàn toàn biến dạng, thậm chí biến cả thành Dương Túc Phong đã đồng ý, chỉ cần nước Mã Toa giao ra Vũ Văn Phân Phương, quân Lam Vũ và nước Mã Toa từ nay sẽ biến can qua thành ngọc bạch, mọi người chung sống hòa bình kết thúc chiến tranh.

Bất quá, những điều này đều là chuyện sau đó cả rồi, ở những địa phương mà người ngoài không sao biết được, còn phát sinh ra những câu chuyện bí mật hơn bất đắc dĩ hơn nữa.

Thiếu tướng Cương Đa công khai dâng thư, đã gây lên chấn động cực lớn ở bên trong quân đoàn Vũ Văn Phân Phương, thượng tướng Ba La La gần như ngất xỉu ngay tại chỗ, hận không thể đích thân xé xác thiếu tướng Cương Đa, đáng tiếc ông ta không có cái gan đó cũng không có cái bá lực đó.

Sự mất tích thần bí của Vũ Văn Phân Phương, đã làm cho vị lão tướng sắp bảy mươi tuổi này lần đầu tiên bỉ đẩy lên đầu dư loạn, cho nên cần phải xử lý thích đáng với đám người Cương Đa, nếu không hậu quả sẽ không sao tưởng tượng được.

Thiếu tướng Cương Đa dâng thư đã khiến cho toàn bộ quân Vũ Văn Phân Phương đại loạn, rất nhiều quan quân và binh sĩ đều bàn luận sự kiện này, hơn nữa càng truyền càng dữ, càng chuyền càng biến dạng, làm cho đám đông sôi sục, không thể nào thu thập được.

Có rất nhiều quan binh cao giọng hô vang khẩu hiệu, thà chết bảo vệ tôn nghiêm của nguyên soái đại nhân.

Đối với mười mấy vạn quan binh của quân đoàn Vũ Văn Phân Phương mà nói, Vũ Văn Phân Phương chính là linh hồn của bọn chúng, là trụ cột của bọn chúng, bất hể là thắng lợi hay là thất bại, bọn chúng đều đã quen với sự lãnh đạo của Vũ Văn Phân Phương rồi, đã quen chiến đấu dưới sự lãnh đạo của vị nguyên soái có vẻ ngoài trông yếu đuối này. Nguồn truyện: TruyệnYY.com

Bọn chúng thực sự không dám tưởng tượng ra ngày tháng không có Vũ Văn Phân Phương, thậm chí rất nhiều người còn cho rằng, không có Vũ Văn Phân Phương, bọn chúng khẳng định sẽ còn bi thảm hơn cả đám đồng bào ở trên đảo Lữ Tống.

Đối diện với dòng chảy ngầm dữ dội ở bên trong quân doanh, thượng tướng Ba La La lần đầu tiên đưa ra quyết định trọng đại, đó chính là toàn quân giới nghiêm, nghiêm cấm thảo luận liên quan tới chuyện của Mã Khôn, ủy phái hiến binh nghiêm khắc chấp hành quân pháp.

Dưới sự phối hợp của trung tướng Sa Lý Phu, hiến binh của bộ chỉ huy quân đoàn đã bắn giam mười một vị tướng quân đám Cương Đa và Ngang Liệt, giải trừ vũ trang của bọn chúng, đám người Cương Đa và Ngang Liệt không hề chuẩn bị dùng vũ lực phản kháng, cho nên biện pháp của thượng tướng Ba La La đã thành công.

Đồng thời, thượng tướng Ba La La lấy bồ câu đưa thư có tốc độ nhanh nhất gửi về thủ đô Mông Thái Kỳ, báo cáo tình hình ở nơi này, yêu cầu Mông Thái Kỳ điều phái nhân viên đắc lực tới đây để giải quyết khó khăn, Ba La La biết năng lực của mình tuyệt đối không thể xử lý được vấn đề này, có thể khống chế được đám người Cương Đa và Ngang Liệt đã là cực hạn rồi.

Cao tầng của nước Mã Toa đương nhiên không dám chậm trẽ, dưới sự chỉ đạo trực tiếp của Vũ Văn Chấn Thiên, Ảo Cổ Tư Đô địa thần quốc vụ nước Mã Toa chính đang thị sát tai họa nông nghiệp ở gần Lạc Na, mau chóng tới Minh Na Tư Đặc Lai.

Lúc này, đã cách thời gian Vũ Văn Phân Phương mất tích được mười ngày rồi, nhưng vẫn không một ai biết Vũ Văn Phân Phương đi đâu…

- Quốc vụ đại nhân, chuyện này …

Sau khi báo cáo đơn giản qua tình hình, thượng tướng Ba La La sắc mặt khó coi nói, ông ta đã tiều tuỵ tới sắp ngất xỉu rồi.

Trong mấy ngày vừa qua, thượng tướng Ba La La vốn đã gần đất xa trời lại càng trở thành cây đen cạn dầu rồi, chỉ còn đợi trút ra hơi thở cuối cùng nữa mà thôi.

Mưới mấy quan chỉ huy quân đội nắm giữ thực quyền bất chấp quân lệnh dâng thư tập thể, đây là lần đầu tiên kể tử khi nước Mã Toa lập nước cho tới nay, chuyện này làm cho vị thượng tướng quen thái bình như ông ta gặp phải, làm ông ta cũng chỉ có thể than thở vận khí quá tốt mà thôi.

Áo Cổ Tư Đô không trách Ba La La, ngược lại òn ra sức an ủi ông ta một phen, sau đó mới ông ta đi nghỉ ngơi, có thể khống chế được đám người Cương Đa và Ngang Liệt, đã là điều cực hạn mà thượng tướng Ba La La có thể làm được rồi, có lẽ đây là lần đầu tiên vị lão tướng quân ở lỳ bên trong bộ tham mưu trưởng thành, lần duy nhất trong đời cống hiến cho tổ quốc, và đã thành công khống chế được đám người Cương Đa và Ngang Liệt.

Hít sâu một hơi, Áo Cổ Tư Đô nói với hiến binh mà mình điều tới:

- Được rồi, gọi hết cả bọn họ tới đây.

Cương Đa, Ngang Liệt, Tương Mã Thực Thụ, La Bố Bạc, An Nhĩ Đ, Liệt Phu những viên quan chỉ huy sư đoàn kỵ binh và sư đoàn bộ binh lần lượt tới nơi, bọn họ đều dùng ánh mắt không chút khách khí nhìn thẳng vào Áo Cổ Tư Đô.

Mặc dù Áo Cổ Tư Đô trước kia đã từng đảm nhận chức vụ trong quân đội, nhưng ông ta đã rời khỏi quân đội lâu lắm rồi, đám người Cương Đa đều không sợ ông ta, bất quá, cuối cùng bọn chúng cũng không đem toàn bộ nộ khí bùng phát ra.

Áo Cổ Tư Đô nhin chăm chú vào những nhân tài tương lai của nước Mã Toa này, vẻ mặt rất phức tạp, mặc dù ông ta rất không tán thành quyết định lỗ mãng của những tên gia hỏa này. Nhưng ở bên trong nội tâm, ông ta cũng không thể không thừa nhận, đây đúng là một sự bi ai cực lớn, sự bi ai của kẻ thất bại.

Trách nhiệm thực sự không phải nằm trên người những tên gia hỏa này, mà là của cả nước Mã Toa, những người này, đều là nòng cốt của quân đội nước Mã Toa, ông ta tất phải hiểu cảm thụ của bọn chúng, trầm mặc hồi lâu, Áo Cổ Tư Đô nói:

- Là quân nhân, các ngươi hẳn là phải hiểu rõ, hiện giờ các ngươi đang làm cái gì chứ?

Thiếu tướng Cương Đa mắt không hề chớp, lạnh lùng nói:

- Chúng tôi biết, chúng tôi làm thế này là phạm thượng.

Áo Cổ Tư Đỗ chậm rãi lắc đầu, tựa hồ không đồng ý với lời nói của thiếu tướng Cương Đa, ngữ khí chua xót nói:

- Đạo lý các ngươi đều hiểu, ta không nói nữa. Ta chỉ hỏi các ngươi, quân đội là thuộc về kẻ nào đó trong các ngươi, thuộc về phân chỉ huy nào đó của các ngươi ư? Hay là thuộc về quốc gia, thuộc về nhân dân? Hay nói cách khác là, quân đoàn Phân Phương chỉ thuộc về một mình nguyên soái Vũ Văn Phân Phương thôi ư?

Thiếu tướng Ngang Liệt không hề sợ hãi thẳng thắn nói:

- Quốc vụ đại nhân, ngài không cần giảng đạo lý với chúng tôi, chúng tôi biết chúng tôi đã vi phạm quân pháp. Nhưng chúng tôi quyết không hối hận, chúng tôi tuyệt đối không thể giao nguyên soái đại nhân cho quân Lam Vũ, giao cho Dương Túc Phong, không có nguyên soái Vũ Văn Phân Phương thì có còn quân đoàn Phân Phương sao? Vì sao nguyên soái đại nhân có thể hi sinh, còn Vũ Văn Lôi Đình điện hạ không thể hi sinh?

Áo Cổ Tư Đô cau mày hỏi:

- Ai nói với các ngươi cái chuyện vớ vẩn lung tung này?


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status