Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 669

/769


Ban đêm nước sông chảy vô cùng vang vọng, che lấp đi tiếng kêu của côn trùng, tạo ra một loại yên tĩnh quỷ dị, trong sự yên tĩnh này nghe tiếng nước chảy ầm ầm càng làm cho người ta cảm thấy bất an.

Các chiến sĩ quân Lam Vũ đều chỉ dùng nước sông làm ướt y phục rồi vội vàng chạy lên, sợ làm lỡ cuộc chiến. Đây là một đêm không trăng không sao, bốn phía tối đen như mực, chỉ có bọt nước trắng do sóng đánh lên.

Hẻm núi này vốn là một khu vực tối tăm, mỗi ngày thời gian mặt trời chiếu rọi không tới sáu tiếng, giờ mặt trời đã xuống núi từ lâu, lại chẳng nhìn thấy bóng dáng trăng sao, làm phụ cận cầu Địch Cổ Nhĩ chìm hoàn toàn vào trong bóng tối.

Bất kể là quân Mã Toa hay là quân Lam Vũ đều bị bóng tối nuốt chửng. Thỉnh thoảng còn vô tình thấy có ánh sáng lay động, nhưng lại mau chóng biến mất, đó là các chiến sĩ quân Lam Vũ thỉnh thoảng lại dùng đèn pin chiếu xem có binh sĩ Mã Toa lén bò lên không.

Buổi sáng bọn chúng chịu thiệt, ban đêm khẳng định muốn bù lại, nếu không bọn chúng không thể nào vượt qua cầu Địch Cổ Nhĩ. Đương nhiên trong bóng tối bật đèn pin là chuyện rất nguy hiểm, cho nên khi không cần thiết, ánh sáng duy nhất này bị khống chế nghiêm ngặt.

Đồ hộp ăn hết lại ném ra, đây là cách thức tốt nhất để đề phòng quân địch đánh lén, đã được chứng minh đầy đủ ở Minh Na Tư Đặc Lai. Lính gác quân Lam Vũ vừa lặng lẽ giám thị động tĩnh quân Mã Toa, vừa cắt đồ hộp gấp thành hình 3 cạnh, sau đó tùy ý vứt ra, rải trên con đường trước mặt.

Bất kể nó có cắm trúng chân binh sĩ Mã Toa hay là phát ra âm thanh, đều có thể cung cấp tín hiệu chuẩn xác cho quân Lam Vũ. Mỗi một chiến sĩ thần kinh đều căng như dây đàn, giám thị chặt động tĩnh trận địa tiền tuyến, trong bóng tối chỉ dùng tai để nghe, nên mọi người đều cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình vào trạng thái bình ổn nhất, tránh nhiễu động.

Mọi người đều cảm thấy rất kỳ quái, phía dưới nước sông chảy ầm ầm, nhưng bản thân lại có thể nghe thấy động tĩnh rất nhỏ, ví dụ như vô tình có viên đá nhỏ khẽ lăn trên sườn dốc.

Thực ra không phải là bọn họ không nhìn thấy gì, bọn họ chỉ không thấy vật thể trước mắt, nhưng có thể thấy rõ ràng ở nơi rất xa, cách phía đông cầu Địch Cổ Nhĩ chừng 5, 6 nghìn mét, binh sĩ Mã Toa tụ tập càng lúc càng đông, ánh lửa càng lúc càng nhiều.

Ngọn lửa cháy hừng hực, giống như thôn tranh bị quân Lam Vũ quét qua, nơi đó là điểm tập kết trước khi qua cầu, quân Mã Toa muốn vượt qua cầu Địch Cổ Nhĩ, trước tiên phải an bài trật tự tấn công, sau đó men theo đường núi tiến lên.

Đương nhiên đây chẳng phải là chuyện dễ dàng, muốn tổ chức được một đơn vị đủ mạnh tranh đoạt với quân Lam Vũ trong lúc hỗn loạn gần như tuyệt vọng này là điều vô cùng khó khăn.

Trong quân Mã Toa, tướng quân có danh vọng nhất đều tới từ quân đoàn Vũ Văn Phân Phương, thì đều bị điều tới Vũ Thắng Quan, bởi thế tướng quân có danh vọng đó không thể xuất hiện ở nơi này.

Kỳ thực có tướng quân nào được binh sĩ ủng hộ lại phải chạy nhếch nhác như thế chứ. Trong ánh lửa xa xa đó, toàn là bóng dáng lo lắng của quân Mã Toa, lửa chiếu lên những khuôn mặt ủ rũ, bất lực tuyệt vọng xen nhau.

Rất nhiều tên đi lại không có mục đích, căn bản là không biết mình phải làm gì. Đối diện với đòn tấn công hung hãn của kỵ binh Lam Vũ, bọn chúng cuống cuồng bỏ chạy, qua bao gian nan mới tới được nơi này, nhưng không ngờ lại bị quân Lam Vũ chặn lại, một lần nữa rơi vào khủng hoảng tử vong.

Không thể vượt qua cầu Địch Cổ Nhĩ, cũng có nghĩ là bọn chúng sẽ mau chóng bị kỵ binh Lam Vũ đuổi kịp, với trạng thái bọn chúng hiện tại, sao có thể đối kháng với quân lam Vũ được. Nhưng tin tức từ cầu Địch Cổ Nhĩ hỗn loạn vô cùng, có tên nói ở đó có một vạn quân Lam Vũ đồn trú, có tên nói chỉ có mấy trăm thôi, rốt cuộc con số nào chính xác thì ngay cả Vũ Văn Lạc Dương cũng không có cách nào biết được.

Bọn chúng chỉ biết, bọn chúng tấn công mấy lần đều bị đánh lui, số quân Lam Vũ đó rất khó nuốt. Bất quá cho dù tấn công thất bại, cho dù sĩ khí sụt giảm tới mức thấp nhất, một số tên thậm chí bắt đầu chủ động đi đường vòng, kiếm mấy cây cầu khác ở thượng lưu để đi qua.

Nhưng Vũ Văn Lạc Dương không mất đi niềm tin cuối cùng này, số tàn binh xung quanh tập trung ngày một nhiều, hắn tin chắc sẽ có thể kích động bọn chúng chó cùng dứt dậu.

Vũ Văn Lạc Dương cực kỳ nhẫn nại chờ đợi thời cơ thích hợp nhất. Từ chỗ ẩn nấp nhìn ra, Vũ Văn Lạc Dương dễ dàng thấy có rất nhiều binh sĩ Mã Toa vẫn còn lưu lại nơi này, có tên ôm đầu ngồi im không nói, có tên đi lại nói chuyện với người khác, che dấu bất an trong lòng.

Bọn chúng hoảng hốt rút lui nên không mang theo bao nhiêu thực phẩm và đạn dược, trong thời gian dài chờ đợi, rất nhiều tên chỉ còn thoi thóp. Nhưng cho dù là thế bọn chúng cũng không muốn chủ động từ bỏ cơ hội tranh thủ đường sống, mà cứ chờ đợi vô nghĩa có người mở con đường sống cho chúng.

Nếu có quan quân động viên bọn chúng tấn công, bọn chúng dứt khoát lắc đầu từ chối. Thân tín của Vũ Văn Lạc Dương âm thầm đi động viên bọn chúng tham gia đội cảm tử, nhưng câu trả lời có được rất thất vọng, bọn chúng toàn bộ đều cự tuyệt. Song cùng với thời gian trôi đi, binh sĩ Mã Toa bắt đầu có thay đổi, càng lúc càng trở nên khẩn trương hơn, không còn kẻ nào ngồi yên trên mặt đất nữa.

Trong quân bắt đầu xuất hiện sự khủng hoảng nghiêm trọng, tin đồn quân Lam Vũ sắp tới nơi này xuất hiện không ngừng, những tin đồn đó đều do Vũ Văn Lạc Dương sắp xếp truyền đi, mục đích ép bọn chúng liều mạng phát động tấn công.

Vũ Văn Lạc Dương vô cùng hiểu rõ hoàn cản của mình, bất kể là bọn chúng lưu lại đây hay là phát động tấn công thì hậu quả chẳng khác là bao nhiêu, thậm chí cái trên còn có khi tệ hại hơn. Nếu như chủ động tấn công, có thể hi sinh một hai ngàn người, nhưng số còn lại có thể bình yên vượt qua, còn không thì tất cả sẽ bị kỵ binh Lam Vũ dẫm nát.

Chó bị dồn tới đường cùng sẽ cắn người, người cũng vậy. BỌn chúng sở dĩ còn chưa chịu tấn công là vi còn cho rằng còn có chút thời gian thoi thóp đề do dự nhìn ngó, để thúc dục kẻ khác làm việc cho mình.

Có lẽ tới nửa đêm tất cả sẽ điên cuồng, khi đó là cơ hội mình thu thập tàn cuộc, mang theo nụ cười rất độc ác, Vũ Văn Lạc Dương nhắm mắt vào ngủ.

Đêm khuya vắng lặng, hai bên đều chuẩn bị cho cuộc chiến cuối cùng. Trong bóng tối, Cận Tiểu Thái vẫn một mình tìm hiểu sự bí ảo của Kinh Dịch, từng lá bài được đặt trên can can bên cầu, thực tế hắn chẳng nhìn ra quân bài nào, tất nhiên không thể đoán chuẩn xác ra hàm ý trong đó, hắn chỉ rảnh rỗi lấy đó tiêu phí thời gian mà thôi.

Bói liền mấy lần tiền đồ đều vô cùng tối tăm, toàn là cửa dữ. Cương Thiết Hổ ôm ống phóng rốc két ngủ gật bên cạnh Cận Tiểu Thái. Đối với chuyện Cận Tiểu Thái chơi bài Kinh Dịch, Cương Thiết Hổ chẳng tán đồng, cho rằng thuần túy là do đầu óc Cận Tiểu Thái bất bình thường gây nên.

Trong hơn 50 người của đội đột kích Ngốc Ưng, ngay cả Lục Diệu Huy có trình độ văn hóa cao nhất xem kinh dịch còn không hiểu, chẳng lẽ kẻ thô hào như Cận Tiểu Thái lại hiểu được sao? ĐIều đó là không thể.

Có điều mọi người ngại đều là huynh đẹ đồng sinh cộng tử nên không nói ra mà thôi, huống chi người ta thích nghiên cứu Kinh Dịch thì ảnh hưởng gì tới mình, cho dù người ta nghiên cứu Luận Ngữ cũng là tự do của người ta.

Dạ Phi Sơn ở tiền tuyến giám thị động tĩnh của quân Mã Toa, lặng lẽ dựa vào tường một lô cốt bất động như một pho tượng, khác biệt duy nhất là pho tượng này biết uống rượu.

Mùi rượu vang thơm lừng từ phía hắn khuếch tán ra không khí xung quanh, mang cho khí trời nóng bức này thêm một chút sinh cơ, các chiến sĩ bên cạnh hắn có chút lo lắng, nếu trong quân đội Mã Toa có tay súng bắn tỉa có trình độ cỡ Sở Sĩ, nói không chừng có thể căn cứ vào phương vị đoán vị trí của hắn, tặng cho hắn một phát đạn tiễn lên thiên đường.

Đối với quân Mã Toa mà nói, quá độ yên tĩnh là khúc dạo đầu trước dông bão, sau nửa đêm bọn chúng càng nôn nóng, càng khao khát sống, Vũ Văn Lạc Dương cảm thấy cơ hội của mình đã tới, hắn không thẹn là kẻ có đầu óc linh hoạt, mau chóng nghĩ ra biện pháp.

Nếu như mọi người đều muốn sống, thì uy vọng quan quân, vinh dự quân đội đều không đáng giá một xu nữa. Chỉ có dùng biện pháp cổ xưa nhất, coi bọn chúng như thổ phỉ lợi dụng dục vọng và tham lam quyết định ứng phó nguy cơ trước mắt.

Vũ Văn Lạc Dương V phái thân tín của mình đi tìm quan quân bại trận bàn chuyện, nỗ lực kiếm đường vượt qua cầu Địch Cổ Nhĩ.

Biện pháp của Vũ Văn Lạc Dương rất đơn giản chính là nỗ lực xúi những tên binh sĩ không biết sợ chết phát động công kích trước, hắn dùng phương pháp trực tiếp nhất là lấy tiền tổ chức đội cảm tử, tên nào đồng ý ra trận thì khong phải nộp tiền, còn không thì phải nộp 20 kim tệ tiền thưởng.

CÒn không muốn lên trận lại không muốn bỏ tiền thì phiền ngươi vòng đường khác, nếu không sẽ thanh lý môn hộ.

Trọng thưởng sẽ có dũng phu, khi nâng giá tới mức mỗi người một trăm kim tệ, cuối cùng cũng có kẻ đồng ý tham gia đội cảm tử, Vũ Văn Lạc Dương dù sao rất có tâm kế, lập tức cho những tên dũng phu vì tiền không cần mạng kia đãi ngộ tốt nhất.

Thông qua thân tín của mình, hắn cấp cho bọn chúng thức ăn ngon nhất, thậm chí không tiếc dùng hai cô nương xinh đẹp kia lấy hoan lạc nguyên thủy nhất làm khen thưởng cho mấy tên binh sĩ kia. Không thể không nói thủ đoạn này rất đê tiện, nhưng lúc này đúng là sản sinh ra hiệu quả.

Mặc dù thủ đoạn này hữu hiệu, nhưng dù sao cũng cần phải có chút thời gian, binh sĩ phổ thông lựa chọn giữa mạng sống và tiền đều không dễ dàng đưa ra quyết định, cần phải dụ dỗ và uy hiếp bọn chúng mới tham gia đội cảm tử.

Trước nửa đêm, quân Mã Toa không có hành động gì nhằm vào quân Lam Vũ, bọn chúng đang bận dùng tiền và sắc gom được một đội cảm tử gồm một ngàn tên. Sự yên tĩnh bất an này đối với quân Lam Vũ mà nói cũng là điềm báo trước giông bão, bọn họ đều là người từng trải trăm trận rồi, đều biết rõ sự yên tĩnh này nghĩa là gì, quân Mã Toa càng trầm tĩnh, tức là bọn chúng càng sắp dùng thủ đoạn mạnh mẽ, tổn thương cho quân Lam Vũ càng lớn.

Dù sao bọn chúng nhân số quá nhiều, chỉ cần có một phần ba bất chấp tất cả tấn công, là đội đột kích Ngốc Ưng đi đời hết. Dạ Phi Sơn có thể thấy các chiến sĩ bên cạnh mình đang âm thầm đếm đạn dược của mình, hình như loáng thoáng nghe thấy con số 81, có lẽ bọn họ còn 81 viên đạn.

Đương nhiên đó là đạn của súng trường, đối với súng trường thì số lượng đạn như thế có thể chống đỡn được 2h đồng hồ rồi, bên trong đội đột kích người dùng súng trường không nhiều lắm, đa phần đều dùng súng máy hoặc súng tiểu liên, nên đạn trong người bọn họ không sung túc lắm.

Lúc chập tối, Dạ Phi Sơn có tổ chức kiểm tra đạn dược, tình huống phát hiện được vô cùng làm người ta lo lắng. Theo thống kê cuối cùng, mỗi khẩu súng tiểu liên chí có không tới 100 viên đạn, súng máy Bạo Phong Tuyết không tới 400 viên, bách kích pháo chỉ còn có tám quả, mỗi người chỉ còn một khẩu súng lục chưa tới 10 viên đạn, vũ khí phòng thân cuối cùng chỉ có một cây dao găm.

Căn cứ kết quả thống kê, Cận Tiểu Thái mau chóng báo cáo cho thượng cấp, hi vọng thượng cấp có thể giải quyết giúp đỡ, chỉ cần có đủ đạn dược cho bọn họ, tin tưởng có thể chặn được tới tên binh sĩ Mã Toa cuối cùng.

Nếu không đủ đạn dược thì phiền to, dùng lời của Lục Diệu Huy mà nói thì bọn họ phải dùng tới mỗi một viên đạn tiêu diệt một kẻ địch, mới chặn được bọn chúng, đây đương nhiên là điều không thể. Trung đoàn trưởng Da Luật Cao Phi thỉnh cầu trưởng cấp điều phi dĩnh vận chuyển đạn dược khẩn cấp cho cầu Địch Cổ Nhĩ, nhưng không có câu trả lời rõ ràng.

Phi dĩnh đang ở hành lang Á Sâm oanh tạc quân Y Lan, trong thời gian ngắn không thể điều động, Da Luật Cao Phi rất không hài lòng, nhưng cũng đành chịu, sử dụng phi dĩnh cuối cùng phải do Dương Túc Phong quyết định.

Không có đủ đạn dược, bọn Cận Tiểu Thái đều biết rõ chiến đấu nguy hiểm, chuẩn bị sẵn tinh thần hi sinh. Mấy nghìn tên binh sĩ Mã Toa phía đông cầu Địch Cổ Nhĩ hiện giờ còn như một bầy dê, vì nhân tâm tản mác, mà không thể tổ chức lại được, nhưng tới sáng hôm sau, thậm chí là sau nửa đêm thôi, dưới tình huống nguy hiểm mỗi lúc một gần thì bọn chúng sẽ trở thành sói hoang liều mạng tấn công.

Cho dù bọn chúng có loạn hơn nữa, cuối cùng cũng phải nghiêm túc suy tính chuyện tấn công. Nếu như vó ngựa kỵ binh Lam Vũ vang lên, thì càng đáng sợ, bọn chúng sẽ nhảy dựng lên như thỏ, bất chấp tất cả nhào bổ vào cầu Địch Cổ Nhĩ.

Trong ấn tượng của bọn chúng, kỵ binh Lam Vũ đều là dân tộc du mục hung hãn không hề thích kẻ địch đầu hàng, chuyện vi phạm kỷ luật giết tù binh xảy ra như cơm bữa, nếu lọt vào tay bọn họ so với liều chết trên cầu Địch Cổ Nhĩ còn tệ hơn.

Trong bóng đêm yên tĩnh, mỗi một quan binh Lam Vũ đều nghĩ tới cái chết. Chết, là từ rất nghiêm túc, ai cũng phải chết, không ai tránh được, nhưng lựa chọn cách chết như thế nào, còn ý nghĩa sau khi chết thì khác biệt rất nhiều. Mỗi chiến sĩ ở đây đều không sợ chết, bọn họ được giáo dục tư tưởng sâu sắc, họ và người nhà của bọn họ đều có được lợi ích rất lớn từ quân Lam Vũ, bọn họ biết rõ sứ mạng của mình, dù phải chết cũng không hối hận.

Nhưng bọn họ dù sao cùng là người bình thường, khi đối diện với cái chết luôn có phản ứng, trong lòng có chút lo lắng, may mà lúc này không có trăng sao, mỗi người đều tắm mình trong bóng tối không ai nhìn rã được động tác của người khác.

Nếu không rất nhiều người phát hiện ra chiến hữu bên cạnh đang chắp tay lặng lẽ cầu khẩn cho người nhà được bình an. cho quân Lam Vũ phồn thịnh. Đó có lẽ là ước muốn cuối cùng của bọn họ rồi. Nguồn truyện: TruyệnYY.com

Pằng, Pằng, Pằng...

Tiếng súng cổ quái lác đác truyền tới, phá vỡ sự yên tĩnh của bóng đêm, làm mỗi người đều cảm thấy quai quái, giống như là tiếng súng kia kéo tâm tình của mình trở về quê nhà. Tiếng súng từ phía tây cầu Địch Cổ Nhĩ truyền tới, vượt qua hẻm núi liền trở nên chói tai, bắt đầu từ chập tối, quân Mã Toa từ phía tây cầu Địch Cổ Nhĩ tới nơi, hai bên lập tức triển khai chiến đấu, những tiếng súng này là do các chiến sĩ quân Lam Vũ bắn ra.

Giống như dự liệu, quân Mã Toa mặc dù tới rất nhanh, nhưng bọn chúng không tích cực tấn công mấy, rõ ràng là có ý làm cho qua, tấn công chỉ toàn vài trăm người, còn tiến quân rất chậm, mấy phút mới đi được vài chục mét.

Dùng lời của Lục Diệu Huy mà nói, cho dù quân Lam Vũ không nổ súng, bọn chúng cũng phải mất hai tiếng mới có thể chạy từ phía tây sang phía đông cầu. Chín chiến sĩ do Lục Diệu Huy chỉ huy dùng kỹ năng xạ kích chuẩn xác triển khai trò chơi trốn tìm với bọn chúng, làm bọn chúng không dám tấn công thực sự.

Thực tế quân Mã Toa đúng là cũng không phát động tiến công mạnh mẽ, so với đám quân đang khao khát chạy thoát thân bên kia, sự nguy hiểm của bọn chúng yếu hơn nhiều.

Quân đội phía tây khác hẳn, bọn chúng không muốn tới quá gần cầu Địch Cổ Nhĩ, không muốn mạo hiểm dùng mạng sống đổi lấy cầu, bọn chúng còn rõ hơn quân Lam Vũ, quân đội phía đông sẽ nghĩ hết mọi cách để vượt qua cầu, nếu có người ra tay rồi, mình cần gì phải lãng phí mạng sống.

-Lão Cận, anh nhớ cô ấy không?

Dạ Phi Sơn mò mẫm tới bên chỗ Cận Tiểu Thái đang chơi bài, đột nhiên có chút quai quái, nếu như lúc này có chút ánh sáng, nhất định sẽ thấy sự nhớ nhung trong đôi mắt hắn.

-Ai?

Cận Tiểu Thái hỏi không chút cảm xúc nào, quân bài trong tay không đặt xuống, mà vĩ viễn dừng trong không trung, một trận gió đêm thổi qua đem toàn bộ quân bài trong trên mặt đất thổi bay.

-Cô ấy......

Giọng Dạ Phi Sơn kéo dài, mang theo một chút u buồn tương tư, ánh mắt càng trở nên buồn bã, tiếc là trong bóng tối nên Cận Tiểu Thái không nhìn thấy, có điều chính vì có bóng tối nên Dạ Phi Sơn mới để ánh mắt trở nên như vậy.

Cương Thiết Hổ đang ngủ gà ngủ gật cũng mở mắt ra, như phát hiện ra chuyện gì hay ho, con mắt chớp liên tục, hắn đặt ống phóng rốc két sang một bên, nhường chỗ trống cho Dạ Phi Sơn.

Nhưng Dạ Phi Sơn vẫn cứ đứng thẳng đó.

-Không nhớ.

Cận Tiểu Thái trả lời rất dứt khoát, giọng nói trở nên tàn khốc.

Dạ Phi Sơn khẽ thở dài, tựa hồ đầy tiếc nuối:

-Thế sao?

-Ừ.

Cận Tiểu Thái tựa hồ không muốn nói chuyện lắm, thu bài lại, cẩn thận đặt trong lòng, làm Cương Thiết Hổ ở bên cạnh tin, nếu như Cận Tiểu Thái có thời gian viết di thư, chắc chắn sẽ dặn dò xử lý bộ bài và kinh dịch của mình như thế nào, có lẽ chúng sẽ thiêu cùng thi thể của hắn.

Cho dù đáp rất dứt khoát, rất vô tình, nhưng người bên cạnh đều biết Cận Tiểu Thái có nhớ, có thể nói ra chữ "ừ" là cực hạn biểu hiện của Cận Tiểu Thái rồi. Vì trải qua quá nhiều thù hận, Cận Tiểu Thái đã quen với việc đóng kín mọi tư tưởng tình cảm của mình rồi. Có lẽ trên đời này Cận Tiểu Thái là người cô độc nhất, có lẽ chỉ có thiếu nữ mà Dạ Phi Sơn không biết kia mới có thể khẽ lay động trái tim đóng chặt của Cận Tiểu Thái.

-Tôi cũng rất nhớ con, nếu như gặp được nó, chắc nó đã biết đi rồi.

Dạ Phi Sơn nói, không hề che dấu sự thương cảm của mình.

Trong đội đột kích Ngốc Ưng, Dạ Phi Sơn dũng mãnh không kém gì Cương Thiết Hổ, cũng là hạng bạt mạng nổi tiếng, các chiến sĩ khác đều rất ít khi nghe thấy hắn nói tới gia đình, nói tời vợ và con, chỉ thỉnh thoảng thấy hắn lặng lẽ xem ảnh bọn họ.

Đó là một tiểu thư rất xinh đẹp, hai người bọn họ cũng nhìn thấy ảnh hai mẹ con, đó đúng là một cô gái dịu dàng đáng yêu, đứa con cũng rất xinh đẹp, giống như dùng ngọc thạch khắc lên, làm hai người bọn họ trong lòng cũng kích động muốn kết hôn.

Đêm rất yên tĩnh, tựa hồ có mùi vị khó nói đang lan rộng ra trong không khí. Dạ Phi Sơn đột nhiên quay đầu qua, ghé sát vào Cương Thiết Hổ nói:

-Lão Hổ, anh thì sao?

Cương Thiết Hổ không kịp đề phòng, ngẩn ra bất giác xấu hổ trả lời:

-Tôi hả... Tôi chẳng có gì.....

Một nam nhân to lớn thô kệch, bình thường quen ôm súng ống, ngay cả nói chuyện cũng như sấm rền, đột nhiên lúc này trở nên thẹn thùng, làm người ta hết sức ngạc nhiên, cả Cận Tiểu Thái và Dạ Phi Sơn đều phải nhìn hắn với con mắt khác rồi.

-Tháng 3 năm sau anh có thể xuất ngũ rồi, thế nào cũng phải tính chứ.....

Dạ Phi Sơn quan tâm nói, nhưng càng nói càng nhỏ, cuối cùng dần biến mất, tháng 3 năm sau, cỏ cây đua nhau sinh sôi, phồn hoa như gấm, đó là một mùa xuân mỹ lệ nhường nào, chỉ tiếc rằng.....

-Tôi....chẳng ai thích tôi cả, người thô kệch như tôi.....

Cương Thiết Hổ lầm bầm nói, tựa hồ có chút cảm xúc, bất kỳ nam nhân tâm sinh lý bình thường nào tới tuổi của hắn đều nghĩ tới nữ nhân, hắn cũng không phải là ngoại lệ, chỉ có điều đối với hắn hình như các cô gái không thích thú lắm, làm hắn thất vọng...

-Cái thứ kia của anh thế nào cũng to hơn của lão Cận nhỉ?

Dạ Phi Sơn nói đùa, cố ý chuyển đề tài, chuyện của Cương Thiết Hổ, hắn và Cận Tiểu Thái đều không biết nhiều lắm, một năm 365 ngày thì ít nhất 360 ngày chấp hành nhiệm vụ, thi thoảng có một hai cô gái cũng chỉ đi lướt qua là không còn cơ hội gặp lại nữa, lấy đâu ra thời gian chàng chàng thiếp thiếp.

Cương Thiết Hổ tức thì đỏ mặt, không biết phải nên nói gì, người làm lính đại đa số đều nói tục, bọn họ cũng thế. Nghiêm túc mà nói, Dạ Phi Sơn và Cương Thiết Hổ còn là đám lính tồi tệ, nói chuyện cười dâm dục mặt không hề biết xấu hổ, nhưng nói tới bản thân thì ngoại lệ rồi.

Cận Tiểu Thái bề ngoài nhỏ bé, tựa hồ lúc nào cũng nhỏ hơn người ta một chút, bất quá thân thể có chỗ hơn người, đối với điều này, cả Dạ Phi Sơn và Cận Tiểu Thái đều thẹn không bằng. Đứng ở bên thành cầu, để gió đêm thổi vào người, gió lướt qua con sông mang theo chút hơi lạnh, làm nội tâm bừng bừng của hắn dần đóng lại cự tuyệt người khác thăm dò và tiếp cận.

-Lão Lục không có ở đây, ài, tài tử mà, tiếc thật.

Dạ Phi Sơn phát hiện ra Cương Thiết Hổ đúng là có chút buồn vì thế nên đổi đề tài, kéo tới người Lục Diệu Huy, Cận Tiểu Thái quay người lại như có ý muốn nghe, Cương Thiết Hổ càng như thế. Trong đội đột kích Ngốc Ưng, Lục Diệu Huy là một dị loại, bình thường quan hệ 3 người bọn họ không tệ, bất quá lại không hòa hợp thực sự. Lục Diệu Huy có trình độ văn hóa và lý luận tác chiến cao nhất, còn viết rất đẹp, được công nhận là tài tử của đội đột kích Ngốc Ưng.

Vốn Lục Diệu Huy không cần tới đội đột kích Ngốc Ưng, bằng học thức của hắn, ở đội khác lăn lộn càng tốt hơn, thậm chí còn được ban quân hàm thiếu tá trước thời hạn hoặc là thành quan chỉ huy như tiểu đoàn trưởng gì đó rồi, nhưng hắn lại cự tuyệt, cứ ở lại đội đột kích Ngốc Ưng làm thượng úy nho nhỏ.

Lục Diệu Huy bề ngoài không tệ, biết nói chuyện, hiểu lòng người, bởi thế rất có duyên với nữ nhân, nữ binh trong trung đoàn đều nhìn hắn với ánh mắt khác, khiến các chiến sĩ còn lại ghen tị không thôi, song chẳng còn cách nào khác, ai bảo điều kiện của mình kém hơn người ta.

Nhưng hắn lại có chút tâm lý xa lánh nữ nhân, sau khi gặp mấy sự cố quấy nhiễu khác giới, hắn cực ít xuất hiện ở bộ chỉ huy trung đoàn, thậm chí còn âm thầm né tránh, làm các nữ binh khác hận chết kẻ nào tạo lời đồn.

Kỳ thực các cô căn bản không có quấy rối gì Lục Diệu Huy, đều là có kẻ mang dụng tâm xấu bịa ra. Bất qua Lục Diệu Huy đúng là có chút đặc biệt, khi đám đông nói chuyện cười dâm ô, hắn chỉ cười khẽ rồi sau đó lặng lẽ chuồn mất, gây nên cảm giác là loại thuần khiết.

Ban đầu mấy người bọn họ đều cảm thấy buồn bực không thôi, kết quả sau này mới phát hiện ra, tên tiểu tử đó ở sau lưng làm chuyện xấu, làm cho bụng một cô gái ễnh lên, kết quả làm người của tòa án quân sự tìm tới, tựa hồ cảnh cáo hắn không được bội tình bạc nghĩa.

Cuối cùng không biết thế nào, đại khái bỏ mặc rồi, hiện giờ là lúc cần người, lại là đôi bên tình nguyện nên không xử lý gì hắn, bất quá có cái gánh nặng đó, hắn không nhảy nhót gì được nữa.

-Ngươi sao thế?

Cận Tiểu Thái đột nhiên quay đầu lại nhìn Dạ Phi Sơn, trong bóng tối nhìn không rõ, chỉ có bốn mắt nhìn thẳng nhau.

-Không có gì, tự lẩm bẩm thôi.

Dạ Phi Sơn cười rồi tránh đi.

Tên tiểu tử này trong đội đột kích cũng được tính là nhân vật số một, uống rượu đánh nhau đều có phần của hắn, không ngờ còn dám kháng cự bộ chỉ huy làm cho hiến binh nhìn hắn cảnh giác khác thường. Một tên gia hỏa vô pháp vô thiên như vậy sao đêm nay lại nói nhiều như thế, chẳng lẽ hắn bị cuộc huyết chiến sắp tới làm sợ rồi.

Dạ Phi Sơn lặng lẽ đứng lên, đi tới bên cầu, đem bản thân và cầu dung hợp vào với nhau, nếu như có người từ xa nhìn lại, còn cho rằng hắn là một phần không thể chia cắt của cây cầu cổ này. Gió đêm phất vào mặt, nhưng Dạ Phi Sơn không nhúc nhíc tí nào, chỉ có hơi thở hắn phả ra mang theo mùi rượu vang.

Ba người đứng yên như tượng, bên cạnh họ cũng có hơn 30 chiến sĩ nữa cũng y như thế, đêm nay không trăng không sao, chỉ có con sông Dịch Cổ Nhĩ nước chảy cuồn cuộn không ngừng, tất cả tựa hồ theo cùng dòng nước dần dần cuốn đi xa.


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status