Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 721: Hải tặc cũng có tôn nghiêm

/769


Hiện giờ các thế lực trong nước Mã Toa đang không ngừng cướp đoạt địa bàn và nhân khẩu của nhau, không ai có thể đảm bảo tuyệt đối mình không chế được nơi nào nữa.

Vũ Văn Tinh Không quyết tâm tới cùng, phàm những nơi quân đội của y đi qua đều thực hành chính sạch 3 sạch: cướp sạch, giết sạch, phá sạch. Dù sao mình không có được cũng kiến quyết không để lại cho kẻ khác.

Dưới phương trâm này chỉ đạo, khu vực nam bộ Mông Thái Kỳ bị phá hoại nghiêm trọng, nhân khẩu bị giết ít nhất 100 vạn, trong đó đại bộ phận là nam nhân tráng niên.

Các thế lực khác cũng học theo, phàm là thứ mình không có được là giết sạch, phá sạch, nhân khẩu Mã Toa tụt dốc không phanh. Tự mình giết mình hình như luôn có hiệu suất cao nhất.

-Đây chính là chuyện tốt.

Dương Túc Phong lạnh lùng nói, nước Mã Toa càng loạn càng tốt, chém giết mới bắt đầu thôi, cao trào còn ở đằng sau kia.

Thế cục Mã Toa ngày càng xấu đi, ngược lại quân Lam Vũ không có bất kỳ động tĩnh gì, cứ như là biến mất rồi vậy, không có bất kỳ chút hành động nào, làm Vũ Văn Lôi Đình và Vũ Văn Tinh Không càng thêm yên tâm thực hiện kế hoạch của mình. Nguồn truyện: TruyệnYY.com

Ở đảo Lữ Tống 5 ngày, hạm đội của Dương Túc Phong rời đi.

Sau khi suy tính thận trọng, y đem ý kiến của mình truyền về kinh đô NI Lạc Thần, ngày 4-10, đế quốc Lam Vũ công khai tuyên bố không trú quân ở Mã Toa, không chiếm lĩnh bất kỳ lãnh thổ nào của Mã Toa, hạm đội cướp bóc không xâm phạm tuyến bờ biển Mã Toa nữa, đồng thời chính thức tuyên bố di ngôn của Vũ Văn Chấn Thiên cho toàn bộ thiên hạ.

Sau đó Dương Túc Phong hạ lệnh bí mật thả Vũ Văn Phân Phương ra để nàng đi thực hiện di nguyện của Vũ Văn Chấn Thiên.

Đây không nghi ngờ gì là quả bom lớn nhất, làm cả đại lục Y Lan nổ tung, rất nhiều người lúc này mới biết Vũ Văn Chấn Thiên đã chết, bao gồm cả quân đội Mã Toa bị quân Lam Vũ vây khốn.

Trong cơn chấn động, rất nhiều người cẩn thận đọc tuyên bố của đế quốc Lam Vũ, ý đồ tìm hiểu mục đích chân thực trong đó, người sáng suốt lập tức hiểu ý của những ý tứ cơ bản sau:

-Thứ nhất, đế quốc Lam Vũ không quản hạt trực tiếp Mã Toa, bởi thế Mã Toa tạm thời vẫn độc lập, nội chiến trong Mã Toa ai thắng ai thua, rốt cuộc phải xem nắm đấm ai to hơn, thủ đoạn của ai tàn nhẫn hơn.

-Thứ 2, chuyện Mã Toa do người Mã Toa xử lý, quân Lam Vũ sẽ không nhúng tay vào, đương nhiên chẳng ai tin quân Lam Vũ thực sự làm như thế, cùng lắm chỉ trong thời gian ngắn, để có đủ thời gian cho người Mã Toa tàn sát nhau mà thôi.

-Thứ 3, quân Lam Vũ sẽ không để Mã Toa thống nhất nữa, đây là điều chắc chắn, nếu như có nước Mã Toa thống nhất xuất hiện, bọn họ khẳng định sẽ bóp nát ngay lập tức.

Đương nhiên, 2 tin tức đầu tiên rất nhiều người có thể đoán ra, còn cái cuối cùng phải nghiền ngẫm rồi, cần phải có chút nhãn quang mới nhìn ra được.

Quan trọng là đế quốc Lam Vũ không khiển trách bát đạo liên minh nam hạ, mặc kệ đế quốc Tinh Hà thừa cơ nước đục thả câu, ngó lơ hành động của cha con Vân Nhạc.

Điều đó có nghĩa là chỉ cần ngươi có đủ thực lực, cứ thoải mái tới Mã Toa mà chia chác, hậu quả của việc làm này là nước Mã Toa vĩnh viễn không được yên ổn.

Tuyên bố của đế quốc Lam Vũ mau chóng dẫn tới hiệu ứng đomino,đánh nát hoàn toàn trụ cột tinh thần của quân đội Mã Toa ở tiền tuyến ,nghe tin Vũ Văn Chấn Thiên chết, quân đội Mã Toa không còn lòng tin nữa, lũ lượt rút lui.

Ngày 12-10, quân đội Mã Toa ở thành Quang Minh tuyên bố ủng hộ Vũ Văn Phân Phương làm hoàng đế, đồng thời đầu hàng quân Lam Vũ, yêu cầu được trở về bên cạnh Vũ Văn Phân Phương.

Kết quả yêu cầu của bọn chúng mau chóng được chấp nhận, quân đội nơi này mặc dù là bộ hạ cũ của Vũ Văn Phân Phương, nhưng bọn chúng muốn quy thuận Vũ Văn Phân Phương hơn, dù sao người được kế thừa chỉ định chính thống ,trong loạn thế chúng cũng tin Vũ Văn Phân Phương hơn.

Ngày 13-10, quân đội đồn trú ở Vũ Thắng Quan cũng tuyên bố đầu hàng quân Lam Vũ và yêu cầu được trở về bên Vũ Văn Phân Phương, thề trung thành với Vũ Văn Phân Phương.Bọn chúng cũng được toại nguyện.

Quân đội ở đây vốn là bộ hạ cũ của Vũ Văn Phân Phương, dù không có di ngôn của Vũ Văn Chấn Thiên, bọn chúng cũng sẽ quy phục Vũ Văn Phân Phương, nếu có di ngôn thì càng lý tưởng rồi.

Vũ Văn Ưu Thương, quan chỉ huy tối cao ở Vũ Thắng Quan bị chết không rõ ràng, nghe nói là bị ám sát, nhưng ai cũng hiểu là bị bộ hạ của Vũ Văn Phân Phương cố ý xử lý làm lễ vật dâng cho nàng.

Dưới sự suất lĩnh của nguyên đại thần bộ quân vụ Mã Toa là Mạch Khắc Mã Nạp Mạn, gần 10 vạn quân hướng về Minh Na Tư Đặc Lai, bọn chúng là chủ lực của quân đoàn Vũ Văn Phân Phương.

Ngày 14-10, hải quân Mã Toa cũng tuyên bố trung thành với Vũ Văn Phân Phương, hải quân Mã Toa rúc ở cảng Kim Loan không dám thò mặt ra ngoài được 3 năm rồi, dù hiện giờ chúng không có lực lượng gì, nhưng khí thế vẫn tăng thêm không ít uy vọng cho Vũ Văn Phân Phương.

Song không mày, ngày hôm sau khi tuyên bố trung thành với Vũ Văn Phân Phương, bọn chúng bị quân đội Nhược Lan xuất hiện tịch thu hết vũ khí và chiến hạm, thế là hải quân Mã Toa toàn quân bị diệt.

Ngày 15-10, Vũ Văn Phân Phương ngồi phi dĩnh quân Lam Vũ âm thầm nam hạ, xuất hiện ở Minh Na Tư Đặc Lai. Nhưng Vũ Văn Phân Phương không tuyên bố gì, cũng không gặp quan binh, như biến mất trong không khí vậy.

Không ai biết Vũ Văn Phân Phương rốt cuộc có thực hiện di ngôn của Vũ Văn Chấn Thiên không, chỉ có đám Vũ Văn Tinh Không thần kinh căng như dây đàn, chú ý mật thiết tới hành động của Vũ Văn Phân Phương.

Cùng ngày hôm đó, hạm đội của Dương Túc Phong vượt qua hải vực Solomon, nơi từng bị hải tặc hoành hành.

Hải vực Solomon vào cuối thu vẫn rất mỹ lệ, nằm ở phía nam xích đạo, nó không có chút hơi lạnh nào, nước biển tắm trong ánh mặt trời ấm áp khẽ động , sóng gợn lăn tăn, Long Nha chiến hạm đi qua lưu lại những vệt sóng dài....

Bị quân Lam Vũ ra sức đả kích, hải tặc Solomon cơ bản đã bị tiêu diệt, chỉ có cực ít đáng né tránh hải quân Lam Vũ truy kích.

Theo tin tình báo, hiện giờ đám hải tặc tàn dư đều tập trung dưới cớ của hải tặc Hải Lôi Đình, đang chơi trò trốn tìm với hạm đội A Phương Tác, hải vực Solomon rất phức tạp, hạm đội của A Phương Tác truy đuổi rất lâu, nhưng vẫn không bắt được hải tặc Hải Lôi Đình về trừng phạt.

Dọc đường đi, Dương Túc Phong nhìn thấy rất nhiều ngư thuyền viễn dương đang bắt những con rùa biển khổng lồ, đặc sản của hải vực Solomon là loại rùa biển này, thịt của nó rất ngon, rất nhiều hải tặc cùng đường dựa vào nó để làm thức ăn.

Thực tế qua xử lí tỉ mỉ của đầu bếp cao mình, mùi vị của nó vô cùng tươi ngon, qua không ngừng tuyên truyền và quảng bá, nó đã thành món ngon không thể thiếu của yến hội cao cấp trên đại lục Y Lan, có thị trường tiêu thụ rộng lớn.

Loại rùa này không nhẹ, 5-6 người không thể làm gì được nó, ít nhất phải cần tới 10 người mới có thể bắt được.

Khi bị bắt lên nó luôn vùng vẫy mãnh liệt, bọn chúng sống trong vùng nước nông, các thuyền lớn rất khó tới gần, nên tuyền nhỏ phải bị kéo đi một quãng dài mới kéo được nó lên, lúc đó thì các thủy thủ cũng mệt phờ râu ra rồi.

Phong Tĩnh Hiên lười nhác dựa vào cửa sổ ngằm phong cảnh độc đáo của quần đảo Solomon, nàng ăn mặc rất tùy tiện, lộ ra cánh tay và đôi chân ngọc, còn có thể thấp thoáng thấy được cặp mông tròn lẳn.

Dù sao nàng cũng chấp nhận số mệnh rồi, Dương Túc Phong muốn làm sao thì làm, thực thế khi nàng nghĩ thông, phát hiện ra Dương Túc Phong bất quá cũng chỉ có thế.

Tiêu Tử Phong thì đang một mình nghiên cứu thổ sản của đảo Lữ Tống, món mít này thực sự rất là ngon, nàng và Phong Tĩnh Hiên rất thích ăn, bất quá 2 nàng thích nhất là mùi thơm của mít nên hiện giờ cả thuyền đầy mùi mít rồi.

Dương Túc Phong đang nhắm mắt dưỡng thần ở ghế mát xa, vừa rồi đọc quá nhiều tin tình báo làm 2 mắt cay xè, nước mắt như muốn chảy ra.

Chính sự của đế quốc Lam Vũ cở bản không cần y phải quan tâm nữa, những loại chuyện như nước Mã Toa vẫn cần y quyết định, nhất là chuyện của Vũ Văn Phân Phương, loại chuyện này đám Cổ Địch Sâm tuyệt đối không dám tự quyết định.

-Phong, chàng thực sự chuẩn bị để Vũ Văn Phân Phương về Mã Toa à?

Tiêu Tử Phong đột nhiên hỏi, trước khi đưa ra tuyên bố, Dương Túc Phong đã hạ lệnh thả Vũ Văn Phân Phương để nàng về Mã Toa thực hiện di ngôn của Vũ Văn Chấn Thiên, đã khơi lên tranh luận kịch liệt trong cao tầng của đế quốc Lam Vũ.

Đối với đế quốc Lam Vũ mà nói, để Vũ Văn Phân Phương trở về khiến vũng nước đục này càng loạn thêm, là sách lược vô cùng cao minh.

Nhưng đối với ngàn vạn cư dân đế quốc Lam Vũ mà nói, thế nào cũng phải tìm lý do bình ổn lòng dân, dù sao Vũ Văn Phân Phương trước kia giết không ít cư dân đế quốc Đường Xuyên.

Hiện giờ không ít người dân nghe thấy cái tên Vũ Văn Phân Phương còn nghiến răng ken két, người mang tâm tình này dù không nhiều, nhưng cũng cần phải chú ý.

-Ừ, có gì không ổn à?

Dương Túc Phong nhắm mắt đáp, đối với y đây là chuyện chẳng có gì to tát, có người còn lấy tài năng quân sự của Vũ Văn Phân Phương để nói, lo lắng thả hổ về rừng sẽ thành hậu hoạn.

Dương Túc Phong thì chẳng lo, không bột chẳng gột lên hồ, Vũ Văn Phân Phương giỏi mấy cũng không thu thập được đống hỗn loạn này trong thời gian ngắn, không có đủ tài chính, nàng lấy gì đối kháng với quân Lam Vũ.

-Lỡ cô ta....

Tiêu Tử Phong hơi lo, nàng là điển hình của những người sợ thả hổ về rừng. Đương nhiên nguy hiểm của việc này tới từ mặt quân sự thôi, về chính trị, Vũ Văn Phân Phương chẳng có tài hoa gì đặc biệt.

Dương Túc Phong không tán đồng suy nghĩ của nàng nói:

-Ha ha, không có lỡ gì hết, đám huynh đệ bá thúc của cô ấy không tha cho cô ấy đâu, cô ấy sẽ còn một quãng đường dài để đi, ta cũng không cấp cho cô ấy vũ khí gì cả, cô ấy phải tự nghĩ biện pháp.

Tiêu Tử Phong cau mày:

-Nhưng chàng biết, những kẻ kia không phải là đối thủ của cô ta.

Dương Túc Phong vẫn thản nhiên nói:

-Thế chẳng phải là tốt nhất sao? Nếu cô ấy bị đánh bại lại khó cho chúng ta.

Phong Tĩnh Hiên trừng mắt lên nói:

-Tới khi đó Vũ Văn Phân Phương thống nhất Mã Toa, quay trở lại xem ngươi có chết hay không?

Dương Túc Phong ngáp:

-Ơ...ơ, thế càng tốt, ít nhất nửa đời sau cũng không buồn tẻ.

Phong Tĩnh Hiên chẳng buồn nói nữa, chăm chú xem ngư dân bắt rùa.

Kỳ thực nàng bất quá chỉ muốn gây lộn với Dương Túc Phong một chút mà thôi, còn trong thâm tâm nàng biết, Vũ Văn Phân Phương dù có thống nhất được Mã Toa đi chăng nữa, cũng không có năng lực uy hiếp đến đế quốc Lam Vũ

Huống chi Vũ Văn Phân Phương là người thông minh, khẳng định là hiểu rất rõ đế quốc Lam Vũ không thể để nàng thống nhất được.

Hiện giờ Mã Toa có thể nói là nghèo rớt rồi, tình thế quân phiệt cát cứ, tàn sát lẫn nhau đã cơ bản được hình thành, cũng với thời gian trôi đi, quốc lực Mã Toa sẽ tiêu hao ngày càng nhiều, ngày càng yếu.

quân Lam Vũ tuyên bố công khai không can thiệp vào nội chính Mã Toa, không gì ngoài muốn các thế lực trong Mã Toa thẳng tay đấu với nhau.

Nói một cách khác là, bọn ta không giúp đỡ Vũ Văn Phân Phương đâu, các ngươi cứ thong thả mà đánh đi, có bao nhiêu lực lượng dùng bấy nhiêu, có bao nhiêu bản lĩnh cứ mang ra hết đi.

Cuối cùng Mã Toa chỉ còn không tới 1000 vạn nhân khẩu, khắp nơi toàn là đống đổ nát là kết quả tốt nhất.

Cho dù không hiểu mấy về quân sự, Mấy ngày qua Phong Tĩnh Hiên và Dương Túc Phong dính với nhau như sam nên cũng biết một số chuyện cơ mật.

Thả cho nội bộ Mã Toa tự tương tàn, tất nhiên là chính sách cao minh nhất, song thực tế thì đế quốc Lam Vũ cũng có nỗi khổ không thể nói ra, tài chính của đế quốc Lam Vũ đã xuất hiện thiếu hụt, hơn nữa ngày càng nhiều.

Tài Băng Tiêu đã nhiều lần nhắc nhở Dương Túc Phong hạn chế hành động quân sự, nếu không sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch phát triển đế quốc Lam Vũ.

Nhưng quân Lam Vũ có thể rút quân ở đâu đây? Nước Y Lan thì khẳng định không chết không chịu thua rồi, dù quân Lam Vũ muốn dừng tay cũng không được, mà đế quốc Lam Vũ cũng không thể cứ thế mà từ bỏ hành lang Á Sâm.

Phía bên hải tặc Ca Âu vẫn phải giữ áp lực, quần đảo Đại Mã Cáp khẳng định phải lấy về, hải quân lục chiến đội chiến đấu đều tiêu hao tài chính cực lớn.

Phía đại lục Y Vân quân Lam Vũ cũng phải đuổi tận giết sạch, nạp Âm Nguyệt Hoàng Triều và liên minh Nhã Ca vào bản đồ đế quốc Lam Vũ, chúng là cơ sở tài nguyên và hậu phương lớn của đế quốc Lam Vũ.

Nghĩ đi nghĩ lại, biện pháp tốt nhất là dừng chiến tranh với Mã Toa lại một khoảng thời gian, cứ để nội bộ Mã Toa giết nhau gần hết, rồi quay lại thu thập tàn cục cũng không muộn.

Tới khi đó cho dù là ai chiếm thượng phong,dưới áp lực của quân Lam Vũ cũng chỉ đành hóa can qua thành bạch ngọc, mọi người ngồi xuống thực hiện phân chia đất đai và nhân khẩu, còn về chuyện sau đó....

.... Sau đó thì bố ai mà biết được chứ? Hiện giờ tới chuyện ngày mai còn chẳng tính nổi, càng chẳng nói tới chuyện ngày kia hay xa hơn nữa....

Chính đang suy nghĩ, tiếng còi chói tai vang lên, Dương Túc Phong nghiêng đầu nhìn ra ngoài, cũng chẳng lưu ý mấy, đó là tín hiệu Long nha chiến hạm phát ra khi gặp địch hạm, đại khái là hải tặc Solomon tới rồi.

Đám gia hỏa không biết sống chết này, không biết là nên khen chúng dũng cảm hay chửi chúng ngu xuẩn, cho dù chúng hận mình tới tận xương tủy thì cũng đừng có lấy trứng chọi đá chứ.

Tiêu Tử Phong cũng chẳng có động tác gì, nhìn Tô Chẩm Thư phát mệnh lệnh chiến đấu ở xa xa, một số Long Nha chiến hạm xếp đội ngũ pháo kích.

Nhìn đội ngũ của bọn họ mà đoán thì hải tặc Solomon tới từ phía đông bắc, Dương Túc Phong đoán Hải Lôi Đình ở phía tây nam, xem ra là sai rồi, bất quá Hải Lôi Đình tới lại nằm trong dự liệu của y.

Phong Tĩnh Hiên nhìn Dương Túc Phong có chút khó tin, hải tặc Solomon đã xuất hiện theo dự kiến, chẳng lẽ y nắm được tính cách của bọn chúng? Nàng thốt lên:

-Là hải tặc Solomon, bọn chúng tới thật rồi.

Phong Tĩnh Hiên muốn xem hải quân Lam Vũ và hải tặc Solomon đánh nhau, đơn đả độc đấu nàng thấy nhiều rồi, mấy chục người dánh nhau cũng đã thấy qua, nhưng mấy trăm, mấy ngàn người đánh nhau trên biển thì chưa từng thấy.

Nhưng từ ô cửa sổ nhìn ta chỉ thấy Long Nha chiến hạm bài binh bố trận căn bản là không thấy bóng dáng chiến hạm hải tặc.

Chiếc thuyền này của Dương Túc Phong cách tiền tuyến quá xa không thấy được, nhưng nếu đến gần thì nhỡ chiến hạm hải tặc đến bên cạnh thì lớn chuyện rồi.

Dương Túc Phong đưa cho nàng kính viễn vọng, để nàng xem cho rõ hơn, Phong Tĩnh Hiên lóng ngóng cầm kính viễn vọng, thao tác dựa theo hướng dẫn của Dương Túc Phong.

Nàng loáng thoáng nhìn thấy phía đông bắc có hơn 10 chiếc Long Nha chiến hạm đã xắp xếp hàng xong, nòng pháo đen ngòm hướng về phía xa.

Hải quân Lam Vũ đã qua nhiều năm phát triển, đã trải qua vô số trận chiến cung với hải quân Mã Toa, hải tặc Ca Âu, đế quốc Ngả Phỉ Ni và cả hải tặc Solomon nữa..... giờ đã trưởng thành rồi, bất kể là tướng tài hay tố chất binh sĩ đều đã được phát triển tới tầm cao mới.

Đám hải tặc Solomon nho nhỏ này trong mắt hải quân Lam Vũ chỉ là đám tép riu, bọn chúng dám tới, hải quân Lam Vũ sẽ cho chúng không về được.

-Đám hải tặc sẽ dàn hàng chiến đấu với chúng ta chứ?

Phong Tĩnh Hiên bỗng hỏi, nàng không hiểu chuyện quân sự lắm, hải chiến thì lại càng xa lạ, nhưng nàng rất tò mò, mơ hồ cảm thấy đám hải tặc tuyệt đối không dám chọi cứng với quân Lam Vũ, bọn họ sao có thể là đối thủ của quân Lam Vũ được.

-Không đâu, bọn chúng rất giảo hoạt, chuyên môn nhắm vào khe hở của chúng ta, chỉ có những tên hải tặc ngu xuẩn nhất mới đâm đầu thẳng tới.

Dương Túc Phong bình thản nói, thuận tay đặt bản báo cáo liên quan tới Mã Toa lên bàn, tới cửa sổ nhìn.

Qua một thời gian ở cùng, Phong Tĩnh Hiên không còn kháng cự y nữa, y cũng phát hiện ra một khuôn mặt khác che dấu dưới sự băng giá trang nghiêm của nàng, đó là nội tâm nàng rất trẻ, cũng rất hoạt bát, thỉnh thoảng còn lộ ra chút ngây thơ của cô gái nhỏ.

-Vậy chiến hạm của chúng ta xếp đội làm gì?

Phong Tĩnh Hiên cau mày, nàng muốn điều chỉnh tầm nhìn của kính viễn vọng lớn hơn một chút, đáng tiếc công năng của nó chỉ có đến thế.

-À xếp đội xạ kích uy lực rất lớn, đạn pháo dày đặc có thể tăng cường tỉ lệ bắn trúng, thuyền nhỏ của hải tặc tuy linh hoạt, nhưng không có sức kháng cự cao, pháo đạn dày đặc rơi xuống, không cần bắn trúng trực tiếp cũng lấy được mạng của bọn chúng rồi. Đấy, xem kìa, bọn họ chuẩn bị đồng loạt xạ kích rồi.

Thực ra Dương Túc Phong cũng không hiểu về hải chiến lắm, y chỉ đọc ra nguyên tắc chiến đấu căn bản của hải quân thôi.

Quả nhiên chốc lát sau, Long Nha chiến hạm lần lượt xạ kích, tiếng pháo nổ đùng đùng vang vọng cả mặt biển, pháo đạn mang theo ánh lửa thấp thoáng bay về phía xa, phát ra những tiếng rền vang, từng cột khói bốc lên từ nòng pháo, mau chóng che đi mặt biển.

Mặt biển không có gió nên khói tan đi rất chậm. Phong Tĩnh Hiên chăm chú quan sát nhưng không thấy bóng dáng của chiến hạm hải tặc, cũng không nhìn thấy nơi đạn pháo nổ, không khỏi có chút thất vọng nói:

-Hải tặc Solomon đâu? Sao không thấy bọn chúng?

Dương Túc Phong ậm ừ đáp:

-Ở chỗ đạn pháo rơi xuống ấy.

Phong Tĩnh Hiên tiếc nuối nói:

-Nhưng ta không nhìn thấy bọn chúng.

Dương Túc Phong không có hứng thú như nàng:

-Có gì hay đâu mà xem, tên thủ lĩnh cầm đầu quá nửa là Hải Lôi Đình, hắn đã chẳng còn thuyền cỡ lớn nữa, cho dù có dốc toàn quân ra cũng chỉ có 3-4 cái chiến đấu hạm, cộng số thuyền trung và nhỏ cũng không tới 20 chiếc. Trừ khi có ông trời phù hộ, nếu không bọn chúng chẳng phải đối thủ của chúng ta, hải chiến như vậy xem cũng chẳng hứng thú.

Phong Tĩnh Hiên đành bỏ kính viễn vọng xuống, thắc mắc:

-Ta không hiểu vì sao Hải Lôi Đình lại tới nạp mạng? Hắn có chừng đó chiến hạm sao là đối thủ của chúng ta được? Biết rõ là sẽ chết sao hắn lại còn tới? Ta không hiểu hải chiến, nhưng cũng biết đạo lý lấy trứng chọi đá là không xong, sao hắn lại không hiểu?

Dương Túc Phong nhìn nàng, đột nhiên bật cười nói:

-Nàng thực sự không hiểu nguyên nhân?

Phong Tĩnh Hiên cho rằng y lại cố làm ra vẻ hiểu, không khỏi có chút bất mãn:

-Ta thực sự không nghĩ ra, trong ấn tượng của ta, hải tặc không phải là đánh được thì đánh, không đánh được thì chạy sao? Biết rõ là đánh không lại chúng ta, vì sao còn xuất hiện?


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status