Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 722 (tt)

/769


Tiêu Tử Phong cũng hứng thú nói:

-Thiếp cũng muốn biết, thiếp đã nghe nói tới cái tên Hải Lôi Đình, từa hồ hắn đâu có ngu xuẩn như thế, sao lại tự chạy tới đây nạp mạng? Hắn không ngây thơ tới mực cho rằng có thể lấy mạng chàng ở đây chứ?

Dương Túc Phong thong thả nói:

-Vì Hải Lôi Đình là hải tặc chân chính.

Tiêu Tử Phong bĩu môi:

-Ai chả biết hắn là hải tặc chân chính? Hắn không phải là hải tặc thì là bồ tát à?

Dương Túc Phong lắc đầu, nghiêm túc nói:

-Các nàng hiểu lầm rồi, ta nói Hải Lôi Đình không đơn giản chỉ là hải tặc. Chú ý nhé, hắn là hải tặc chân chính, hải tặc chân chính là người tuân thủ nghiêm túc phép tắc hải tặc do thuyền trưởng Ba Lạc Khắc định ra, không thuần túy chỉ vì lợi nhuận mà cướp bóc trên biển. Loại phía sau bọn chúng mới gọi là hải tặc.

Tiêu Tử Phong nghi hoặc hỏi:

-Chàng nói tới phép tắc hải tặc vào thời trước kia? Phép tắc của hải tặc Ba Lạc Khắc?

Dương Túc Phong nói:

-Đúng là nó, hiện giờ hải tặc trên thế giới này tuyên thủ phép tắc đó chỉ còn có một mình Hải Lôi Đình, hắn xuất hiện ở đây không phải là để lấy mạng ta, mà là bảo vệ tôn nghiêm của hải tặc....

Phong Tĩnh Hiên cau mày:

-Chưa từng nghe nói tới tôn nghiêm của hải tặc, mạng không còn nữa, nói gì tới tôn nghiêm?

Dương Túc Phong từ tốn nói:

-Đương nhiên chúng ta rất khó lí giải hành vi của Hải Lôi Đình, nhưng đối với một số người mà nói, tôn nghiêm có lẽ còn quan trọng hơn cả mạng sống, hải tặc cũng có tôn nghiêm, đừng coi khinh hải tặc, nhất là hải tặc có tín ngưỡng.

Hai nàng đưa mặt nhìn nhau, đều cảm thấy khó tin, đây cũng là lý do sao? Nhưng khi 2 nàng suy nghĩ cẩn thận, tựa hồ không thể không tin, đúng vậy, hải tặc thời xưa luôn có phép tắc và tín ngưỡng, rất nhiều thủ lĩnh hải tặc kiệt xuất đều hi vọng lập nên không gia tự do cho đoàn thể của mình.

Vì mục tiêu này, bọn họ đúng là đã bỏ không ít hi sinh và nỗ lực. Thuyền trưởng Ba Lạc Khắc chắc chắn là đại biểu hải tặc kiệt xuất nhất khi đó.

Nghiên cứu nghiêm túc sẽ thấy, lịch sử của hải tặc tựa hồ triển khai cùng mậu dịch trên biển phát triển, hẳn là bắt đầu từ năm khoảng 400 thiên nguyên, khi đó kĩ thuật chế tạo thuyền buồm vừa mới đạt tới tầm cao mới, thuyền chế tạo ra có thể đi lại trên biển rộng bao la, dù có gặp phải gió to bão lớn cũng không sợ.

Tới chừng năm 600 thiên nguyên, trên Đại Nam dương đã xuất hiện rất nhiều thuyền bè mậu dịch qua lại, theo cùng mậu dịch hưng vượng, hải tặc cũng phát triển tới 1 tầm cao mới.

Thuyền trưởng Ba Lạc Khắc xuất hiện vào chừng năm 700 thiên nguyên. Hải tặc lúc đó kỳ thực thuần túy là cướp trên biển, mục tiêu là chiếm lấy hàng hóa của người khác, khi ấy còn chưa có đại pháo, chuyện cướp bóc phải đánh giáp lá cà, cho nên quá trình thường vô cùng đẫm máu.

Bất kể là có cướp được hay không, trước tiên cứ giết sạch rồi hãy nói. Hải tặc bình thường cũng tấn công, cướp đoạt của nhau, hoàn toàn là một lũ cướp không có tổ chức kỷ luật gì, khi bị hải quân thanh trừ cũng không có sức phản kháng.

Sự xuất hiện và quật khởi của thuyền trưởng Ba Lạc Khắc làm đám hải tặc dần vây quanh ông ta, Ba Lạc Khắc dùng năng lực và uy vọng của mình thành lập nên tổ chức hải tặc đầu tiên đồng thời có phép tắc tương ứng.

Ví như hải tặc không tàn sát lẫn nhau, cướp bóc không cưỡng gian phụ nữ, phải để cho người già và phụ nữ, trẻ nhỏ một con đường sống..... hình thành phép tắc hải tặc nổi tiếng sau này.

Hải tặc từ đó mà hưng thịnh, có năng lực đối đầu với hải quân các nước, về sau ai thành hải tặc bình thường cũng tuân thủ phép tắc này, nếu không sẽ bị hải tặc khác công kích.

Đương nhiên những điều này đều là do A Phương Tác cho Dương Túc Phong biết, nói nghiêm túc thì A Phương Tác luôn nói mình muốn làm hải tặc, một hải tặc đen ăn đen, thực sự hắn cũng không phải là hải tặc chân chính, vì hắn tấn công hải tặc.

Dương Túc Phong đóng sách lại, trầm ngâm nói:

-Hải vực Solomon gần đây có thêm không ít hải tặc....

Tiêu Tử Phong cau mày:

-Báo cáo năm ngoái không phải đã nói là hải tặc Solomon chỉ còn thoi thóp rồi sao?

Dương Túc Phong lắc đầu:

-Đúng là hải tặc Solomon đang dần giảm bớt, nhưng vẫn không ngừng có hải tặc mới gia nhập. Bất quá ta nghĩ hôm này chúng ta không nhìn thấy bọn chúng đâu, bọn chúng tuyệt đối không làm chuyện vô vị này. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com

Tiêu Tử Phong vẫn không hiểu:

-Ý chàng là, chỉ có Hải Lôi Đình mới làm chuyện vô vị này?

Dương Túc Phong gật đầu, nghiêm túc nói:

- Hải Lôi Đình là hải tặc chân chính.

Phong Tĩnh Hiên bực mình:

-Đám hải tặc mới không phải là hải tặc chân chính ?

Dương Túc Phong đáp:

-Đúng thế, đám hải tặc mới căn bản không biết phép tắc hải tặc, cũng không biết thuyền trưởng Ba Lạc Khắc là ai, chúng làm hải tặc hoàn toàn là vì ăn cướp. Trừ cướp bóc và giết người ra, bọn chúng không tuân theo quy tắc nào hết, mà truyền thống của hải tặc là có phép tắc riêng, có tín ngưỡng của mình, bọn họ vì mục đích chung mà nỗ lực. Có lẽ hành động của bọn họ có khi thấy rất là ngu xuẩn, nhưng không ai có thể phủ nhận tĩn ngưỡng và sức mạnh của bọn họ.

Dừng lại một chút, Dương Túc Phong cảm khái nói:

-Đáng tiếc, thời gian trôi đi, hải tặc có thể giữ được tĩn ngưỡng và phép tắc của mình ngày càng ít, đám hải tặc mới thuần túy là vì lợi nhuận. Bọn chúng chẳng những cướp thương thuyền mà còn cướp cả của nhau, tàn sát lẫn nhau. Hành vi của bọn chúng làm Hải Lôi Đình cực kỳ khinh bỉ, cũng cảm thấy tuyệt vọng, không có người mới gia nhập thì hải tặc Solomon sẽ tới ngày tàn. Nhưng để đám hải tặc mới này tham gia sẽ làm ô nhục thanh danh của hải tặc Solomon,cũng là điều hắn không thể chấp nhận được.

Phong Tĩnh Hiên hơi hiểu ra:

-Cho nên Hải Lôi Đình muốn quyết chiến với hải quân Lam Vũ ở đây để bảo vệ tôn nghiêm của mình.

Dương Túc Phong nói:

-Phải, đương nhiên đây không phải là biện pháp tốt....

Khi bọn họ đang nói chuyện, tiếng pháo đằng xa càng lúc càng kịch liệt, hiển nhiên có thêm nhiều Long Nha chiến hạm tham gia cùng.

Long Nha chiến hạm nổ pháo liên tục, đạn pháo chi chít lao về vùng biển phía đông.

Từ hướng đạn pháo rơi xuống mà phán đoán chủ lực hạm đội hải tặc đã di chuyển sang phía chính đông, thỉnh thoảng có thể thấy một hai quả đạn pháo rơi xuống xung quanh Long Nha chiến hạm, bọn chúng dùng đa số là đạn lõi đặc, uy lực không lớn.

Đột nhiên tựa hồ có thứ gì đó đánh trúng cột buồm của một chiếc Long Nha chiến hạm, làm gỗ vụn bắn tung tóe, sau đó từng mảng buồm bị xé nát, tốc độ của chiến chiến hạm đó tức thì chậm lại.

Tiếp đó, ở đường chân trời ánh lửa bùng lên mãnh liệt, tựa hồ có chiếc chiến hạm của hải tặc bị bắn trúng trực tiếp, sau đó phát nổ biến mất trong chớp mắt.

Được Dương Túc Phong giải thích, Phong Tĩnh Hiên mới biết chiếc Long Nha chiến hạm bị rách buồm kia hẳn là đã trúng đạn chùm mà hải tặc thích dùng nhất, loại đạn này có thể phá hủy hữu hiệu cánh buồm, giảm tốc độ của đối phương.

Trong cuộc hải chiến cổ xưa nhất, hai bên thường thích sử dụng loại đạn này hạ bớt tốc độ của đối phương,sau đó dùng đạn sắt bắn chìm thuyền của đối phương.

Mắt nhìn cuộc chiến đằng xa, Tiêu Tử Phong bỗng nói:

-Có thể diệt sạch được hải tặc Solomon không?

Dương Túc Phong lắc đầu, tiếc nuối nói:

-Không thể.

Phong Tĩnh Hiên không tin:

-Thật sao? Ngay cả hải quân Lam Vũ các ngươi lợi hại như vậy mà không làm được?

Dương Túc Phong vẫn lắc đầu:

-Không làm được.

Y không nói dối, hải tặc không thể tiêu diệt hết được hoàn toàn, cho dù là thế kỷ 21 thì hải tặc vẫn có thể thấy khắp nơi, quân Lam Vũ cho dù có lợi hại cũng không lợi hại được bằng tên lửa, phi cơ của hải quân hiện đại.

Thời hiện đại hải quân truy kích hải tặc, nhưng hải tặc vẫn có thể sinh tồn được, quân Lam Vũ có là cái gì?

Đúng là quân Lam Vũ có thể không ngừng tiêu diệt được hải tặc, không ngừng xử tử bọn chúng, nhưng nếu như muốn diệt trừ hết hải tặc là không thể, chỉ cần có lợi ích là còn có hải tặc.

Thực tế, theo báo cáo của A Phương Tác, trong vùng biển của quân Lam Vũ, hải tặc tựa hồ có dấu hiệu sống lại, vốn hải tặc Solomon dưới sự đả kích của A Phương Tác đã không còn lại bao nhiêu nữa, sự nguy hại đã giảm tới mức thấp nhất.

Nhưng cùng với thương thuyền đi qua hải vực Solomon ngày càng nhiều, những thương thuyền này thường chở vật tư quý làm cho không ít đám hải tặc nhỏ lẻ lại tụ tập với nhau vào nơi này.

Những tên hải tặc ngoại lai này không liên quan gì tới hải tặc Solomon, nhưng bọn chúng đã làm lực lượng hải tặc Solomon mạnh lên không ít.

Ngoài ra ở các hải vực khác cũng có hải tặc đang âm thầm được sinh ra, như ở biển San Hô và biển Á Đinh, hiện giờ đã thường có chuyện cướp bóc xảy ra, bọn chúng tạm thời không hình thành tổ chức, chỉ gây án nhỏ lẻ.

Hạm đội cướp bóc khi xưa đa lưu lại ẩn họa không tốt, đó là một số thương thuyền đã qua vũ trang, bình thường là thương thuyền, khi có cơ hội là bọn họ trở thành hải tặc

Số hải tặc này không có tổ chức, lại che dấu tốt, tăng độ khó cho hải quân Lam Vũ đả kích chúng. Nhìn chung mà nói, hải tặc không thể tiêu diệt được toàn bộ, tối đa chỉ có thể khống chế trong một phạm vi có thể tiếp nhận được mà thôi.

Báo cáo mỗi tháng của Minh Duệ và Tôn Phục Vũ giao lên Dương Túc Phong đều đọc rất kỹ, cảm nhận được sự uy hiếp của hải tặc mới, bọn chúng không chỉ giới hạn ờ trong hải vực Solomon mà phân bố ở khắp Đại Nam dương, có cơ hội là xuất hiện gây án.

Lưu Tường Vân có nghiên cứu rất sâu với hải tặc, hắn dâng thư kiến nghị với Dương Túc Phong, muốn tiêu diệt hải tặc phải diệt nguồn sinh ra hải tặc, để tốc độ sinh ra thấp hơn tốc độ diệt vong mới đạt được mục đích khống chế.

Chỉ cần thị trường của đế quốc Lam Vũ không thể làm thương nhân sinh lãi, là sẽ còn có hải tặc sinh ra. Minh Duệ và Tôn Phục Vũ thẳng thắn thừa nhận là có một khoảng thời gian bọn họ cũng rất muốn đi làm hải tặc.

Hải tặc đúng là một con đường không lối về, nhưng lợi nhuận do cướp bóc quá sức mê hoặc. Dưới sự sai khiến của lợi ích, hải tặc sinh ra liên tục, không thể trị tận gốc được. Hải tặc mới thuần túy là vì lợi nhuận, hoàn toàn coi thường phép tắc hải tặc cổ xưa, bọn chúng lại càng biết che dấu hơn, càng đáng hận hơn, càng làm đế quốc Lam Vũ khó xử lí hơn.

Đùng... Đùng... Đùng....

Khói đen lúc này bay tới cả du thuyền, Tiêu Tử Phong và Phong Tĩnh Hiên không quen mùi này nên thi thoảng ho khẽ. Từ xa xa, Phong Tĩnh Hiên thấy có đạn pháo rơi xung quanh Long Nha chiến hạm, bắn lên cột nước cao, xem ra không phải là đạn pháo của hải tặc.

-Chuyện gì thế?

Phong Tĩnh Hiên bồn chồn hỏi, cảm giác đám hải tặc ngày càng lợi hại.

Dương Túc Phong đáp:

-A Phương Tác tới rồi.

Thì ra là hạm đội của A Phương Tác từ phía đông nam thọc mạnh qua, pháo kích tầm xa tới hạm đội hải tặc.

Hải Lôi Đình bày ra kế hoạch lớn như vậy, A Phương Tác không thể không biết, khẳng định là đã âm thầm bám theo, bọn họ từ vòng ngoài xạ kích vào, có một số đạn pháo điểm rơi không chuẩn, nhìn giống như là tấn công hạm đội Tô Chẩm Thư.

Thực tế đây chỉ là chuyện rất ngẫu nhiên, sau khi hai bên phối hợp tốt thì chuyện này sẽ không xảy ra nữa.

Hai hạm đội quân Lam Vũ tụ hợp, tập trung thơn 50 chiếc Long Nha chiến hạm tuyên bố hạm đội hải tặc tử vong hoàn toàn, Hải Lôi Đình có bản lĩnh bằng trời cũng không chạy nổi nữa.

Tức thì tiếng pháo nổ ầm ầm trên biển làm người ta máu nóng sục sôi, bất quá tiêu diệt Hải Lôi Đình không có nghĩa là tiêu diệt được hải tặc Solomon, nên Dương Túc Phong cũng chẳng thấy có gì đáng mừng.

Dù cách chiến trường rất xa, Phong Tĩnh Hiên cảm thấy rõ ràng uy lực của pháo đạn, so với nó võ công của cá nhân thực sự không đáng nhắc tới, dù là người có thân kim cương bất hoại cũng bị đạn pháo bắn co tan tành.

Chẳng trách Vũ Văn Chấn Thiên lợi hại như vậy cũng chưa từng xuất hiện trên chiến trường, xem ra ông ta cũng rất biết mình, cuối cùng ám sát Dương Túc Phong cũng chỉ là vì bất đắc dĩ.

Liên tưởng tới việc quân Lam Vũ đánh hạ Minh Na Tư Đặc Lai cũng sử dụng vô số đại pháo, kết quả làm nơi đó trở thành đống đổ nát.

Nàng không thể không thừa nhận địa vị của võ công ngày càng đi xuống rồi, Úc Thủy Lan Nhược nhọc công mưu tính có được địa vị chưởng môn Hải Thiên Phật Quốc thì có tác dụng gì?

Bỗng nhiên pháo đạn dần dừng lại, khói súng tan đi, một chiếc chiến đấu hạm treo cờ đầu lâu từ xa tiến vào tầm bắn của đại pháo, kỳ quái là không có chiếc Long Nha chiến hạm nào khai hỏa mà chỉ nhìn nó tới gần.

một chiếc Long Nha chiến hạm đi tới chặn nó lại.

-Chuyện gì thế?

Phong Tĩnh Hiên nghi hoặc hỏi, chiến đấu chưa kết thúc đã ngừng pháo kích, chẳng lẽ hai bên chuẩn bị tiến hành đàm phán rồi?

Dương Túc Phong gọi Viên Ánh Lạc tới hỏi, một lúc sau Viên Ánh Lạc tới báo cáo:

-Quan tư lệnh A Phương Tác chuẩn bị quyết đấu với Hải Lôi Đình.

-Hải tặc yêu cầu quyết đấu?

Dương Túc Phong mau chóng hiểu ra, tính khí của A Phương Tác y biết, nếu như Hải Lôi Đình chủ động đề nghị quyết đấu hắn sẽ không từ chối, đại khái Tô Chẩm Thư không nói lại được chỉ đành đồng ý.

-Vâng, quan tư lệnh Tô Chẩm Thư đã đồng ý.

Viên Ánh Lạc khẳng định suy đoán của Dương Túc Phong.

Quyết đấu là phương thức quyết định thắng bại cổ xưa, lưu hành phổ biến vào thời trước, khi đó tướng lĩnh hải quân và thủ lĩnh hải tặc đều là cao thủ quyết đấu.

Vì để giảm bớt tổn thất, hải bên đầu thích dùng hình thức quyết đấu để phân thắng bại, điều này đã trở thành quy ước bất thành văn.

Đương nhiên nó chỉ có hiệu lực với đám hải tặc truyền thống nhất thôi, hiện giờ đám hải tặc mới chỉ có đồ ngốc mới quyết đấu.

Phong Tĩnh Hiên rất hứng thú với vụ quyết đấu này, từ trong kính viễn vọng quả nhiên nhìn thấy trên boong thuyền chiếc chiến hạm kia có hai người đang đứng.

Người cao lớn kia có lẽ là Hải Lôi Đình còn người để thân trần, mặt mày hung dữ đại khái là A Phương Tác rồi.

Hải Lôi Đình tay cầm một sợi dây xích cỡ lớn trông vô cùng khủng bố ở đầu còn cắm thêm mũi nhọn, còn A Phương Tác lại cầm một cái chĩa đâm cá, đầu tóc bù xù.

Dương Túc Phong đột nhiên hứng trí nói:

-Nói với bọn họ, năm phút sau ta sẽ đích thân chủ trì nghi thức quyết đấu giữa hai người bọn họ.

Dương Túc Phong dẫn Phong Tĩnh Hiên và Tiêu Tử Phong tới chiếc chiến đấu hạm kia, Đỗ Thiên Kỳ đã xuất lĩnh bộ đội cảnh vệ khống chế hiện trường, tất cả hải tặc đều đã bị cưỡng bức bỏ vũ khí, tập trung ở đầu kia của boong thuyền, người điều khiển chiến đấu hạm đổi thành người của quân Lam Vũ.

Đại khái là đám hải tặc vô cùng tự tin với chiến thắng của Hải Lôi Đình cho nên không chút để ý tới sự khống chế của quân Lam Vũ, bọn chúng đều là bộ hạ tinh nhuệ nhất của Hải Lôi Đình. Chiếc chiến đấu hạm này cũng là cái duy nhất còn sót lại của Hải Lôi Đình.

Trừ chiếc chiến đấu hạm này ra, những chiếc khác đều đã bị hải quân Lam Vũ tập trung lại trông coi. Nếu như dùng hình thức quyết đấu đề phân thắng bại thì tất cả phải công khai, cố gắng để càng nhiều người có thể chứng kiến quyết đấu, cho hai bên tâm phục khẩu phục.

A Phương Tác thân hình không cao, chỉ tới cằm Hải Lôi Đình, từ bề ngoài mà nói thì đúng là kém hơn rất nhiều.

Nhưng tên gia hỏa này cơ thịt săn chắc, toàn thân nhẵn bóng cũng thu hút ánh mắt của không ít người, người kiếm cơm trên biển đa phần là thế, chỉ có A Phương Tác trong đặc biệt khiến người ta chú ý mà thôi.

Dương Túc Phong thậm chí còn hoài nghi là dù có con ruồi đậu trên người hắn cũng sẽ ngã vỡ đầu vì không bám được.

Tên gia hỏa này tới giờ vẫn không coi Dương Túc Phong ra gì, khi những binh sĩ khác kính lễ với y thì hắn vẫn quay đít lại, căn bản không biết Dương Túc Phong tới, trong đôi mắt đen nhánh như sói hoang nhìn con vật săn, chí có mỗi bóng dáng của Hải Lôi Đình.

Hải Lôi Đình là một tên hải tặc vô cùng cao lớn, mái tóc hoàng kim bện thành nhiều búi tóc nhỏ, cuối mỗi một búi tóc đều có mũi sắt nhọn, không biết là có tác dụng gì?

Hải Lôi Đình nghe nói từ vương quốc Tô Mỹ Nhĩ xa xôi nên vóc dáng hết sức to lớn, cơ bắp toàn thân nổi lên cuồn cuộn, tay hắn cũng rất lớn, đi chân trần, chân của hắn gần như lớn hơn 1/3 so với người thường.

Dương Túc Phong lần đầu tiên nhìn thấy hắn cũng phải thầm than đúng là danh bất hư truyền, cái tên Hải Lôi Đình gần như y đều thấy trong mỗi báo của của A Phương Tác.

Có lẽ đầu óc của hắn không phát triển lắm, nhưng không hề trở ngại cho hắn là vua của đám hải tặc Solomon, trừ A Phương Tác ra thì tất cả những tên dám mạo phạm hắn đều đã chết cả rồi. Vũ khí của Hải Lôi Đình là thứ đồ ít dùng, là tổ hợp của gậy, xích và đầu chùy.

Trên cây gậy quấn Hải Lôi Đình dây, có thể hấp thu mồ hôi, tăng ma sát đề phòng bị tuột tay, dây xích sắt rất to, trên có 30 cái móc rỉ, nghe nói Hải Lôi Đình mỗi lần dùng nó giết người là lại có thêm một cái móc.

Về phần đầu chùy được dùng thép tạo thành, trên có gai chi chít, nhìn kỹ còn có dấu máu và thịt, nghe nói mỗi lần dùng sợi xích giết người là Hải Lôi Đình đều không đem đi rửa, lý do là để nó hấp thu thêm sát khí, tăng thêm uy lực.

So ra thì cái xiên cá của A Phương Tác chẳng có gì đặc sắc rồi, là thứ bình thường hay dùng đâm cá, thi thoảng cũng có ngư dân dùng nó để bắt rùa.

Nếu như nhất định phải nói nó có gì đặc biệt thì tựa hồ như nó to hơn một chút, chắc hơn một chút mà thôi, dù sao nó cũng dùng để lấy mạng người.

Thấy Dương Túc Phong xuất hiện, mắt Hải Lôi Đình tức thì sáng lên, lạnh lùng nói:

- Dương Túc Phong?

Dương Túc Phong thản nhiên gật đầu:

-Đúng, ta tới chủ trì nghi thức quyết đấu của các ngươi.


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status