Không phải là chưa từng nhìn qua thân hình cường tráng của Thủy Hành Ca, nhưng chưa từng nhìn gần như vậy hơn nữa còn có thể trắng trợn nhìn nha. Việc này cùng với việc vô ý liếc thấy hoặc là nhìn lén cảm thụ hoàn toàn bất đồng.
Nhìn châm trên người hắn, ta đột nhiên cảm thấy chân chính bị kim châm chính là mình hơn nữa còn chật vật không chịu nổi, cảnh tượng này vô cùng tuyệt mỹ đánh thẳng vào thị giác. Ta yên lặng nghiêng đầu lau máu mũi, tiếp theo đó cầm lò thuốc cho hắn hun huân hương.
Đôi mắt của Thủy Hành Ca như chứa hàng vạn ngôi sao lung linh, mặt đối mặt nhìn nhau, mắt cũng không muốn chớp. Ta ngổn ngang trong gió, kháng nghị: Không cho đắm đuối đưa tình nhìn ta như vậy, tay ta sắp không còn là tay, chân cũng không còn là chân rồi.
Hắn bất đắc dĩ nói: Tiền thần y nói phải tận lực hun. Hơn nữa Thu Thu, đây không phải là đắm đuối đưa tình. . . . . . Đây là bị khói mù hun đến đôi mắt đẫm lệ mông lung.
. . . . . . Không thể làm tình nhân thần giao cách cảm rồi! Ta bực tức quạt lò khói, rút khăn tay cho hắn: Lau đôi mắt đẫm lệ của chàng di.
Thủy Hành Ca cười, đột nhiên hỏi: Thu Thu có muốn sờ cơ bụng của ta không?
. . . . . . Giáo chủ đại nhân chàng có thể dè dặt một chút hay không! Ta bình tĩnh giơ tay lên chạm vào lồng ngực rắn chắc, cảm thụ. . . . . . Thật tốt. . . . . .
Máu mũi lại hy sinh đầy đất.
Tiền Lai Lai đi vào, ta lui ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã thấy Thủy Hành Uyên đứng ở bên ngoài, dáng người cao ngất, tay trái nâng kiếm, khẽ ngẩng đầu nhìn dàn bầu trong sân. Quả thật là đẹp trai không cách nào hình dung. Ta yên lặng phỉ nhổ mình là tiểu nhân hoa si, phu quân Giáo chủ đại nhân vẫn còn ở bên trong ngươi lại liếc mắt nhìn trộm nam nhân khác, Thu Thu người đáng bị nhốt vào lồng sắt.
Thủy Hành Uyên xoay người nhìn lại, trên mặt lạnh lùng hơi ngẩn ra: Đại khái phải châm cứu bao nhiêu lần, ta còn phải đi tìm người. Đã tìm được gần hết chỉ còn chín người nữa ta có thể trở về Tây Vực vui vẻ rồi, nhưng Lai Lai cứ muốn ta đứng ở đây, không cho rời xa ba bước, nếu không sẽ không giải độc cho Hành Ca. Nhưng nếu cuối cùng nàng vẫn không giải được, không phải ta sẽ rất thiệt thòi sao? Cho nên Nhị thập thất cô nương có thể nói một chút về tung tích của những người khác để lòng ta được an ủi chút hay không?
. . . . . . Tại sao Tiền Lai Lai có thể thích người nói nhiều như vậy. . . . . Sở thích cũng quá quỷ dị đi, người này trừ gương mặt anh tuấn dáng người cao lớn căn bản là không tìm được điểm nào có thể hấp dẫn tiểu cô nương!
Ta nhảy đến cạnh hắn, hỏi: Huynh có thể nói cho ta biết tin tức của những huynh đệ tỷ muội khác hay không?
Hắn không chút suy nghĩ, kiên định lắc đầu: Không thể.
Trên tay ta có tung tích của ba người nha.
Hắn chần chờ chốc lát, lắc đầu: Không thể.
Ta kiên nhẫn nói: Vận khí của ta rất kỳ lạ, hành tẩu giang hồ lúc nào cũng có thể đụng phải thân thích, có muốn suy nghĩ một chút hay không?
Không thể.
Nếu có thể đánh thắng được hắn ta thật muốn đánh hắn rụng ba cái răng a. . . . . . Ta giận dữ trở về phòng, Lai Lai đang nhổ một cây ngân châm cuối cùng. Thấy ngân châm chuyển màu đen, nàng tấm tắc nói: Rõ ràng trong máu không có độc, dùng ngân châm châm thử, lại đúng là có độc.
Ta vội cầm xiêm áo phủ thêm cho hắn, thời tiết tháng chạp lạnh muốn chết người: Dùng cách châm cứu có thể thanh trừ hoàn toàn sao?
Tiền Lai Lai cất ngân châm, lau tay sạch sẽ nói: Thử trước một chút đi, ta
Nhìn châm trên người hắn, ta đột nhiên cảm thấy chân chính bị kim châm chính là mình hơn nữa còn chật vật không chịu nổi, cảnh tượng này vô cùng tuyệt mỹ đánh thẳng vào thị giác. Ta yên lặng nghiêng đầu lau máu mũi, tiếp theo đó cầm lò thuốc cho hắn hun huân hương.
Đôi mắt của Thủy Hành Ca như chứa hàng vạn ngôi sao lung linh, mặt đối mặt nhìn nhau, mắt cũng không muốn chớp. Ta ngổn ngang trong gió, kháng nghị: Không cho đắm đuối đưa tình nhìn ta như vậy, tay ta sắp không còn là tay, chân cũng không còn là chân rồi.
Hắn bất đắc dĩ nói: Tiền thần y nói phải tận lực hun. Hơn nữa Thu Thu, đây không phải là đắm đuối đưa tình. . . . . . Đây là bị khói mù hun đến đôi mắt đẫm lệ mông lung.
. . . . . . Không thể làm tình nhân thần giao cách cảm rồi! Ta bực tức quạt lò khói, rút khăn tay cho hắn: Lau đôi mắt đẫm lệ của chàng di.
Thủy Hành Ca cười, đột nhiên hỏi: Thu Thu có muốn sờ cơ bụng của ta không?
. . . . . . Giáo chủ đại nhân chàng có thể dè dặt một chút hay không! Ta bình tĩnh giơ tay lên chạm vào lồng ngực rắn chắc, cảm thụ. . . . . . Thật tốt. . . . . .
Máu mũi lại hy sinh đầy đất.
Tiền Lai Lai đi vào, ta lui ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã thấy Thủy Hành Uyên đứng ở bên ngoài, dáng người cao ngất, tay trái nâng kiếm, khẽ ngẩng đầu nhìn dàn bầu trong sân. Quả thật là đẹp trai không cách nào hình dung. Ta yên lặng phỉ nhổ mình là tiểu nhân hoa si, phu quân Giáo chủ đại nhân vẫn còn ở bên trong ngươi lại liếc mắt nhìn trộm nam nhân khác, Thu Thu người đáng bị nhốt vào lồng sắt.
Thủy Hành Uyên xoay người nhìn lại, trên mặt lạnh lùng hơi ngẩn ra: Đại khái phải châm cứu bao nhiêu lần, ta còn phải đi tìm người. Đã tìm được gần hết chỉ còn chín người nữa ta có thể trở về Tây Vực vui vẻ rồi, nhưng Lai Lai cứ muốn ta đứng ở đây, không cho rời xa ba bước, nếu không sẽ không giải độc cho Hành Ca. Nhưng nếu cuối cùng nàng vẫn không giải được, không phải ta sẽ rất thiệt thòi sao? Cho nên Nhị thập thất cô nương có thể nói một chút về tung tích của những người khác để lòng ta được an ủi chút hay không?
. . . . . . Tại sao Tiền Lai Lai có thể thích người nói nhiều như vậy. . . . . Sở thích cũng quá quỷ dị đi, người này trừ gương mặt anh tuấn dáng người cao lớn căn bản là không tìm được điểm nào có thể hấp dẫn tiểu cô nương!
Ta nhảy đến cạnh hắn, hỏi: Huynh có thể nói cho ta biết tin tức của những huynh đệ tỷ muội khác hay không?
Hắn không chút suy nghĩ, kiên định lắc đầu: Không thể.
Trên tay ta có tung tích của ba người nha.
Hắn chần chờ chốc lát, lắc đầu: Không thể.
Ta kiên nhẫn nói: Vận khí của ta rất kỳ lạ, hành tẩu giang hồ lúc nào cũng có thể đụng phải thân thích, có muốn suy nghĩ một chút hay không?
Không thể.
Nếu có thể đánh thắng được hắn ta thật muốn đánh hắn rụng ba cái răng a. . . . . . Ta giận dữ trở về phòng, Lai Lai đang nhổ một cây ngân châm cuối cùng. Thấy ngân châm chuyển màu đen, nàng tấm tắc nói: Rõ ràng trong máu không có độc, dùng ngân châm châm thử, lại đúng là có độc.
Ta vội cầm xiêm áo phủ thêm cho hắn, thời tiết tháng chạp lạnh muốn chết người: Dùng cách châm cứu có thể thanh trừ hoàn toàn sao?
Tiền Lai Lai cất ngân châm, lau tay sạch sẽ nói: Thử trước một chút đi, ta
/60
|