Thành thân hai chữ đập tới, ta sửng sốt một hồi, chớp mắt nhìn hắn, lại cúi người ngửi ngửi bồn tắm, nước này xác thực là thuốc chứ không phải rượu.
Thu Thu? Thu Thu?
Ta cúi đầu nhìn, thấy Thủy Hành Ca thật sự nghiêm túc không biết nói thế nào: Tập trung vào.
Ưmh. . . . . . Tại sao đột nhiên nói đến chuyện này. . . . . . Không phải nói trở về Tây Vực mới thành thân sao?
Lục tỷ cùng Lục tỷ phu nàng đều ở đây, huynh trưởng ta cũng ở đây, hôm nay cũng đã tương đối ổn định, hiện tại là thời điểm tốt nhất để thành thân. Thủy Hành Ca dừng một chút hỏi: Nàng. . . . . . Không muốn sao?
Ta vắt khăn lông, không biết trả lời thế nào. Nói thành hôn, mặc dù chúng ta cùng nhau trải qua chưa tới nửa năm, nhưng đã sớm là gắn bó sống chết, cũng coi như là nước chảy thành sông rồi. Chỉ là nói đến việc rời khỏi Trung Nguyên, rời khỏi sư phụ sư nương, rời khỏi sư huynh mập và Nhị sư tỷ, ta có chút không nỡ. Nếu nói thật sự thành thân, tất nhiên phải cùng hắn trở về Tây Vực, đường xá xa xôi, ngày sau muốn trở lại, cũng phải lặn lội đường xa.
Thủy Hành Ca. . . . . . Chuyện này để bàn sau đi, hiện tại cũng rất tốt. Ta cúi người xoa bả vai cho hắn, không dám nhìn thẳng hắn.
Thủy Hành Ca lặng yên, gật đầu, quay người trở về: Cũng tốt, chờ ma độc của ta được trị khỏi, thành thân cũng không muộn.
Nghe lời này, hình như có chỗ nào không đúng, ta đi vòng qua trước mặt hắn, chống nạnh: Thủy Hành Ca, ta không phải là bởi vì ma độc trên người chàng mà không lấy!
Hắn có chút hứng thú nằm ngửa đầu lên thùng tắm, cười nhạt: Vậy thì vì cái gì?
Nhìn điệu cười cà lơ phất phơ này của hắn thật muốn nhào tới đè hắn xuống, ta ho một tiếng: Bởi vì cảm thấy thành thân rồi sẽ chính là người Tây Vực, được rồi. . . . . . Mặc dù ta vốn chính là người Tây Vực, nhưng từ nhỏ đã sinh sống ở Trung Nguyên, ta không nghĩ là nhanh như thế đã rời khỏi nơi này.
Thủy Hành Ca cười: Ta hiểu.
Ta trợn tròn mắt nhìn hắn, đối với người dám to gan lớn mật cự hôn hắn không bực? Ta nghiêm túc hỏi: Thật?
Ừ.
Nếu không phải là hắn đang trần truồng ta thật sự nghĩ muốn ôm hắn, không tức giận, cũng không ép buộc. Ta vắt khô khăn lông, đặt ở trên thùng gỗ nói: Ưmh, đến lúc lau người rồi, đi ra đi.
Ta yên lặng đi ra ngoài, đóng kín cửa, bên trong tiếng nước chảy hoa lạp, mỹ nam ra khỏi bồn tắm, đột nhiên ta rất muốn giống con thằn lằn nằm trên cửa sổ xem một chút. . . . . . Chỉ là nghĩ lại, hừ, sớm muộn gì cũng có thể quang minh chính đại thấy, cần gì nóng lòng. Nghĩ xong, mặt bỗng nóng bỏng khác thường.
Giờ giấc không sai biệt lắm, ta chạy ra mở cửa, vừa mới mở ra, quả nhiên thấy Tiền Lai Lai đứng ở bên ngoài, Thủy Hành Uyên cũng ở một bên, hai người líu ríu ríu rít vào cửa, cả viện lập tức náo nhiệt.
Rót trà cho hai người, vẫn không thấy Thủy Hành Ca ra ngoài, đợi một hồi, cảm giác có chút khác thường. Ta đứng dậy đi tới hậu viện, gõ cửa, bước vào bên trong, lại thấy hắn vẫn đang nằm trong bồn tắm. Ta vội đi tới đằng trước, chỉ thấy sắc mặt Thủy Hành Ca trắng bệch, trên môi vô sắc.
Trái tim lộp bộp rơi xuống, ta sờ mặt của hắn: Thủy Hành Ca?
Hắn chậm rãi mở mắt, âm thanh trầm thấp: Lạnh.
Ta dùng tay thử nước, mới vừa rồi nước còn nóng hổi thế nhưng giờ đã biến thành một thùng nước đá: Không phải là phải biến thân chứ?
Có lẽ vậy.
Ta đỡ chàng dậy, mặc y phục vào rồi nói. Không để ý nhiều như vậy, ta đỡ lấy cánh tay lạnh ngắt của hắn, không còn chút ý nghĩ ngắm loạn. Bên ngoài vẫn là ban ngày, thật không biết giải độc như vậy là tốt hay là xấu, nếu thật sự giải được còn tốt, nếu không cũng không còn thời gian mà suy xét nữa rồi, nếu ngày nào đó đang kéo bè kéo lũ đánh nhau mà biến thành như vậy chẳng phải sẽ rất thảm.
Hơn nữa lần này so với trước kia nghiêm trọng hơn.
Trước hắn còn có hơi sức đi lại, nhưng lần này là hoàn toàn không thể động đậy, hình như nói nhiều một chút cũng không có hơi sức. Ta vắt khô khăn lông lau sạch sẽ cho hắn, muốn lau thật nhanh nhưng lại sợ nước lạnh sẽ thấm vào cơ thể hắn: Thủy Hành Ca, nếu không chàng dựa vào tường biến thành nhà nhỏ đi!
Không đợi ta tự khen ngợi mình, hắn
/60
|