Editor: Xám
Thủy Hành Uyên ngừng lại giây lát, lại mở miệng, trong giọng nói đầy vẻ lạnh bạc: "Ngươi không trúng độc? Ngân châm đó vô hiệu với ngươi?"
Thủy Hành Ca nói với giọng lạnh nhạt: "Có, chỉ là lần này thì không."
"Tại sao?"
"Bởi vì trước khi đi vào, ta đã đề phòng."
Thủy Hành Uyên thở dài: "Chẳng lẽ ta đã để lộ ra sơ hở ở chỗ nào?"
Thủy Hành Ca nói: "Các ngươi làm việc không hề để lại dấu vết, vốn cho rằng chỉ có Thu Thu mới tin tưởng người thân không chút do dự, thì ra ta cũng thế. Chỉ có điều không may là, người vừa mới đến đây, còn nói cho ta biết một chuyện rất quan trọng."
"Chuyện gì?"
"Lý minh chủ nói, ban đầu ông ta hoàn toàn tin tưởng cách nói ta vào trung nguyên để khuấy đảo võ lâm long trời lở đất là vì, có một người tự xưng là tùy tùng thân cận của ta mật báo tin tức. Mà lần nào người đó xuất hiện, trên trời đều sẽ có một con huyết cáp bay quanh. Con huyết cáp đó, chính là của ta."
Thủy Hành Uyên cười khổ: "Không ngờ lại quên mất điểm này."
"Vậy nên Lý minh chủ đã tin, nếu như người đó ngay cả huyết cáp cũng có thể gọi tới, vậy thì chắc chắn là người ở bên cạnh ta. Vì vậy mới tìm đủ mọi cách ngăn cản Ma giáo. Mà ngoài ta ra, người duy nhất có thể sai khiến được huyết cáp, chỉ có ngươi. Vừa rồi thấy các ngươi đến đây, đã vận chân khí, ngăn độc trên ngân châm ở bên ngoài."
Thủy Hành Uyên hỏi: "Vậy tại sao ngươi vẫn không ra tay?" Hắn im lặng một lát, lại nhìn ta, "Bởi vì ngươi không ngờ nàng ta lại đột nhiên tới đây?"
Ta và Thủy Hành Ca nhìn nhau một cái, thật ra không cần nói nhiều, cũng đã hiểu rõ rồi. Chẳng trách hôm nay hắn lại khác thường như vậy không cho ta vào theo, thì ra là muốn lặng lẽ giải quyết hai người bọn họ. Nhưng sự xuất hiện của ta lại làm rối loạn kế hoạch của hắn, nghĩ đến đây, ta lại vội vàng lùi về sau, kiên quyết không làm kẻ bị người ta bắt đi làm cái bia liên lụy đến bằng hữu!
Có điều nhìn Thủy Hành Ca thân trên trần trụi đi ra bên ngoài phòng đang nổi gió lạnh buốt, ngay cả ta nhìn mà cũng cảm thấy lạnh đến khiếp người. Nhìn hắn uy hiếp Lý Linh Lung ra ngoài, động tác tay hơi cứng, ta đột nhiên nhớ ra, vừa rồi hắn đã có dấu hiệu sắp phát tác, hiện giờ hoàn toàn không phải là bị lạnh ở bên ngoài, mà là vì bản thân hắn đã bắt đầu lạnh cứng rồi. Ta nuốt nước bọt, muốn rời đi trước tránh cho hắn kiêng kỵ, nhưng lại sợ hắn đột nhiên phát tác.
Ta muốn vòng đến bên cạnh Thủy Hành Ca, vừa mới dời bước, đã thấy Thủy Hành Uyên rút kiếm đâm về phía ta, dọa ta cuống quýt tránh né. Chỉ là tốc độ của hắn ta quá nhanh, mắt thấy kiếm kia đã sắp đâm vào người ta, lại bị người khác kéo lùi về sau, nhưng vẫn không tránh kịp. Sau lưng bị trúng một chưởng rất mạnh, vừa nghiêng mặt nhìn, đã thấy ánh kiếm lóe lên, mũi kiếm lướt qua má trái của ta. Chỉ cảm thấy trên mặt chợt lạnh, lại thấy hắn đã thu kiếm về, cho mấy giọt máu dính trên kiếm vào trong bình.
Cầm thú! Ngươi muốn máu của ta thì có thể cho ngươi cắt tay mà, tại sao lại phải quẹt xước mặt ta, vì sao vì sao!
Thủy Hành Ca giữ chặt ta, tưởng như là hận không thể nhét ta vào thật sâu trong lòng. Ta bình tĩnh lại, bất chấp vết thương trên mặt, đưa tay ôm lấy thân thể sắp đông cứng của hắn, thấp giọng: "Nếu như không đi được, chàng cứ đi trước."
Hắn lại nhẹ nhàng cười một tiếng: "Chẳng phải nàng vừa mới nói, nếu chết thì phải chết cùng nhau sao?"
Ta run rẩy ôm lấy hắn không còn một chút độ ấm nào, khóc cũng không khóc nổi, lồng ngực khó chịu, cúi người phun ra một ngụm máu lớn. Một chưởng kia... tưởng chừng đã vỗ bay nửa cái mạng của ta rồi.
Thủy Hành Ca ôm ta thật chặt, cảm giác này cứ giống như bị một tảng băng hình người ôm lấy vậy.
Giọng nói của Thủy Hành Uyên hơi ngờ vực: "Với võ công của ngươi, muốn cứu người dưới kiếm ta, không hề khó, nhưng vì sao lại tốn sức như thế? Chẳng lẽ thật ra ngươi đã trúng thuốc mê?"
Ta đẩy hắn một cái: "Đi mau."
Thủy Hành Ca không động đậy, bình tĩnh nói: "Ta cho ngươi Ma độc, ngươi thả nàng đi."
Thủy Hành Uyên không suy nghĩ chút nào đã nói: "Ta từ chối. Hai người các ngươi đã là vật trong túi của ta, vì sao ta phải đồng ý với yêu cầu thừa thãi này."
Thủy Hành Ca chợt cười: "Ma độc ở trên người ta sáu năm, cách thức sáu năm trước của ngươi thật sự có tác dụng với ta của sáu năm sau?"
Giọng điệu của Thủy Hành Uyên tự nhiên mà thoải mái: "Không sao, lấy ra rồi nói tiếp."
Ta co quắp trong lòng Thủy Hành Ca, đã không còn bao nhiêu sức lực để đứng lên nữa.
"Đệ đệ, ngươi còn tiếp tục đứng trong trời lạnh thêm một lát, đoán chừng đã sắp bị chết cứng rồi. Ta đã cho ngươi cơ hội, cho quỷ xinh đẹp lấy Ma độc của ngươi, ngươi lại không chịu. Vậy thì đừng trách ta tự tay lấy đi tính mạng của ngươi. Huống hồ ta đối xử với ngươi rất tốt, còn cho đệ muội theo ngươi đi gặp Diêm Vương. Lẽ nào ngươi không nhìn ra, ta đã làm vỡ tâm mạch của nàng ta, nàng ta tuyệt đối không thể sống quá nửa canh giờ."
Tâm mạch bị vỡ? Tại sao ta không cảm nhận được chút nào, chỉ hơi đau một chút, chỉ hơi mệt một chút, và cả hơi muốn thổ huyết một chút. Nhưng chẳng phải cao thủ trong lời kịch đều nôn ra máu như nước sao, vậy chắc hẳn ta sẽ không sao. Ta dồn hết sức lực ngẩng đầu nhếch miệng cười với Thủy
Thủy Hành Uyên ngừng lại giây lát, lại mở miệng, trong giọng nói đầy vẻ lạnh bạc: "Ngươi không trúng độc? Ngân châm đó vô hiệu với ngươi?"
Thủy Hành Ca nói với giọng lạnh nhạt: "Có, chỉ là lần này thì không."
"Tại sao?"
"Bởi vì trước khi đi vào, ta đã đề phòng."
Thủy Hành Uyên thở dài: "Chẳng lẽ ta đã để lộ ra sơ hở ở chỗ nào?"
Thủy Hành Ca nói: "Các ngươi làm việc không hề để lại dấu vết, vốn cho rằng chỉ có Thu Thu mới tin tưởng người thân không chút do dự, thì ra ta cũng thế. Chỉ có điều không may là, người vừa mới đến đây, còn nói cho ta biết một chuyện rất quan trọng."
"Chuyện gì?"
"Lý minh chủ nói, ban đầu ông ta hoàn toàn tin tưởng cách nói ta vào trung nguyên để khuấy đảo võ lâm long trời lở đất là vì, có một người tự xưng là tùy tùng thân cận của ta mật báo tin tức. Mà lần nào người đó xuất hiện, trên trời đều sẽ có một con huyết cáp bay quanh. Con huyết cáp đó, chính là của ta."
Thủy Hành Uyên cười khổ: "Không ngờ lại quên mất điểm này."
"Vậy nên Lý minh chủ đã tin, nếu như người đó ngay cả huyết cáp cũng có thể gọi tới, vậy thì chắc chắn là người ở bên cạnh ta. Vì vậy mới tìm đủ mọi cách ngăn cản Ma giáo. Mà ngoài ta ra, người duy nhất có thể sai khiến được huyết cáp, chỉ có ngươi. Vừa rồi thấy các ngươi đến đây, đã vận chân khí, ngăn độc trên ngân châm ở bên ngoài."
Thủy Hành Uyên hỏi: "Vậy tại sao ngươi vẫn không ra tay?" Hắn im lặng một lát, lại nhìn ta, "Bởi vì ngươi không ngờ nàng ta lại đột nhiên tới đây?"
Ta và Thủy Hành Ca nhìn nhau một cái, thật ra không cần nói nhiều, cũng đã hiểu rõ rồi. Chẳng trách hôm nay hắn lại khác thường như vậy không cho ta vào theo, thì ra là muốn lặng lẽ giải quyết hai người bọn họ. Nhưng sự xuất hiện của ta lại làm rối loạn kế hoạch của hắn, nghĩ đến đây, ta lại vội vàng lùi về sau, kiên quyết không làm kẻ bị người ta bắt đi làm cái bia liên lụy đến bằng hữu!
Có điều nhìn Thủy Hành Ca thân trên trần trụi đi ra bên ngoài phòng đang nổi gió lạnh buốt, ngay cả ta nhìn mà cũng cảm thấy lạnh đến khiếp người. Nhìn hắn uy hiếp Lý Linh Lung ra ngoài, động tác tay hơi cứng, ta đột nhiên nhớ ra, vừa rồi hắn đã có dấu hiệu sắp phát tác, hiện giờ hoàn toàn không phải là bị lạnh ở bên ngoài, mà là vì bản thân hắn đã bắt đầu lạnh cứng rồi. Ta nuốt nước bọt, muốn rời đi trước tránh cho hắn kiêng kỵ, nhưng lại sợ hắn đột nhiên phát tác.
Ta muốn vòng đến bên cạnh Thủy Hành Ca, vừa mới dời bước, đã thấy Thủy Hành Uyên rút kiếm đâm về phía ta, dọa ta cuống quýt tránh né. Chỉ là tốc độ của hắn ta quá nhanh, mắt thấy kiếm kia đã sắp đâm vào người ta, lại bị người khác kéo lùi về sau, nhưng vẫn không tránh kịp. Sau lưng bị trúng một chưởng rất mạnh, vừa nghiêng mặt nhìn, đã thấy ánh kiếm lóe lên, mũi kiếm lướt qua má trái của ta. Chỉ cảm thấy trên mặt chợt lạnh, lại thấy hắn đã thu kiếm về, cho mấy giọt máu dính trên kiếm vào trong bình.
Cầm thú! Ngươi muốn máu của ta thì có thể cho ngươi cắt tay mà, tại sao lại phải quẹt xước mặt ta, vì sao vì sao!
Thủy Hành Ca giữ chặt ta, tưởng như là hận không thể nhét ta vào thật sâu trong lòng. Ta bình tĩnh lại, bất chấp vết thương trên mặt, đưa tay ôm lấy thân thể sắp đông cứng của hắn, thấp giọng: "Nếu như không đi được, chàng cứ đi trước."
Hắn lại nhẹ nhàng cười một tiếng: "Chẳng phải nàng vừa mới nói, nếu chết thì phải chết cùng nhau sao?"
Ta run rẩy ôm lấy hắn không còn một chút độ ấm nào, khóc cũng không khóc nổi, lồng ngực khó chịu, cúi người phun ra một ngụm máu lớn. Một chưởng kia... tưởng chừng đã vỗ bay nửa cái mạng của ta rồi.
Thủy Hành Ca ôm ta thật chặt, cảm giác này cứ giống như bị một tảng băng hình người ôm lấy vậy.
Giọng nói của Thủy Hành Uyên hơi ngờ vực: "Với võ công của ngươi, muốn cứu người dưới kiếm ta, không hề khó, nhưng vì sao lại tốn sức như thế? Chẳng lẽ thật ra ngươi đã trúng thuốc mê?"
Ta đẩy hắn một cái: "Đi mau."
Thủy Hành Ca không động đậy, bình tĩnh nói: "Ta cho ngươi Ma độc, ngươi thả nàng đi."
Thủy Hành Uyên không suy nghĩ chút nào đã nói: "Ta từ chối. Hai người các ngươi đã là vật trong túi của ta, vì sao ta phải đồng ý với yêu cầu thừa thãi này."
Thủy Hành Ca chợt cười: "Ma độc ở trên người ta sáu năm, cách thức sáu năm trước của ngươi thật sự có tác dụng với ta của sáu năm sau?"
Giọng điệu của Thủy Hành Uyên tự nhiên mà thoải mái: "Không sao, lấy ra rồi nói tiếp."
Ta co quắp trong lòng Thủy Hành Ca, đã không còn bao nhiêu sức lực để đứng lên nữa.
"Đệ đệ, ngươi còn tiếp tục đứng trong trời lạnh thêm một lát, đoán chừng đã sắp bị chết cứng rồi. Ta đã cho ngươi cơ hội, cho quỷ xinh đẹp lấy Ma độc của ngươi, ngươi lại không chịu. Vậy thì đừng trách ta tự tay lấy đi tính mạng của ngươi. Huống hồ ta đối xử với ngươi rất tốt, còn cho đệ muội theo ngươi đi gặp Diêm Vương. Lẽ nào ngươi không nhìn ra, ta đã làm vỡ tâm mạch của nàng ta, nàng ta tuyệt đối không thể sống quá nửa canh giờ."
Tâm mạch bị vỡ? Tại sao ta không cảm nhận được chút nào, chỉ hơi đau một chút, chỉ hơi mệt một chút, và cả hơi muốn thổ huyết một chút. Nhưng chẳng phải cao thủ trong lời kịch đều nôn ra máu như nước sao, vậy chắc hẳn ta sẽ không sao. Ta dồn hết sức lực ngẩng đầu nhếch miệng cười với Thủy
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/60
|