Cô mở mắt ra, một đám pháo hoa rực rỡ chợt nở rộ trước tầm mắt của Mịch Nhi, tiếp theo, pháo hoa từng chùm liên tiếp sớm đã bị thiết kế ngòi nổ liên kết tốt, từng cái một xếp thành đường trên gạch vuông bốc cháy.
Phía sau pháo hoa, đài phun nước cũng chợt vọt lên, ánh đèn lãng mạn ở trên dòng nước vẽ thành hào quang xinh đẹp, mà pháo hoa cái này nối tiếp cái kia lấp lánh, tạo thành một biển cây Ngân Hoa vô cùng xinh đẹp.
Liên Tĩnh Bạch đứng bên cạnh Mịch Nhi, dịu dàng nhìn cô nói: "Sinh nhật vui vẻ! Chẳng qua chỉ là quà tặng cho em thôi!"
"Thật là đẹp!" Mịch Nhi nhất thời nhìn ngây người, đây là cảnh đẹp cực kỳ lãng mạn hoàn toàn có thể giết bất kỳ phụ nữ trẻ tuổi trong nháy mắt, cô thì thầm cảm thán, "Thật là đẹp. . . . . . Em rất thích món quà này!"
Ánh mắt Liên Tĩnh Bạch hiện lên vẻ gian xảo, kéo tay Mịch Nhi nói: "Em thích là tốt rồi, chẳng qua vừa rồi anh còn tặng cho em một món quà khác, là anh rất thích ."
"Đúng a, anh cho em đeo cái gì?" Lúc này Mịch Nhi mới nhớ tới âm thanh nho nhỏ giòn vang kia, hình như tai trái của mình bị mang một vật. Ngón tay sờ về phía vành tai, vuốt hình dáng vật kia, Mịch Nhi nhất thời hét rầm lên, "Đây là cái gì! Khóa? Khuyên tai hình khóa? Cái chìa khóa đâu rồi, anh mau đưa cái chìa khóa cho em!"
Liên Tĩnh Bạch né tránh Mịch Nhi phát điên, hài lòng nhìn hình dáng lúc này của Mịch Nhi: ở tai trái của cô, đeo lên khuyên tai hình khóa tinh xảo duy nhất do anh thiết kế giám sát toàn bộ quy trình, phía trên sử dụng kim cương khéo léo, các loại đá quý hồng ngọc khảm thành chữ "Mịch " trong Mịch Nhi. Vật liệu của khóa là do anh sai người tiến hành vô số lần thí nghiệm kim loại hiếm mới quyết định, ít ỏi vô cùng không độc không có hại, hơn nữa tuyệt đối sẽ không khiến cô dị ứng.
Nhưng chỗ đặc biệt nhất, là ở cái khuyên tai hình khóa này cũng không có thiết kế lỗ khóa, nó chỉ có thể đeo lên, không có cách nào lấy xuống. Đây là quà sinh nhật anh chuẩn bị vì Mịch Nhi, cô luôn muốn đeo đồ trang sức.
Liên Tĩnh Bạch đưa tay nhéo vành tai Mịch Nhi, khóe miệng nhẹ vểnh lên tuyên bố: "Không có chìa khóa! Nếu em cũng bị anh khóa lại, đó chính là chuyện một đời, vĩnh viễn đừng nghĩ tháo xuống!"
"Một đời rất dài, bây giờ anh đắc ý còn sớm! Hừ, em không tin, em vĩnh viễn sẽ không tháo nó xuống được!"
Mịch Nhi giận dữ tuyên chiến với Liên Tĩnh Bạch, cô không phải là không thích cái khuyên tai này, cũng không phải là muốn lấy nó xuống, nhưng cô chính là muốn gọt giũa loại bộ dạng liều lĩnh tự tin này của anh Tiểu Bạch, khi nào còn sống, cô nhất định phải tháo nó xuống!
Mịch Nhi ở những năm tháng còn sống rốt cuộc có lấy khuyên tai xuống hay không, trước khi cô đi tới cuối cuộc đời, ai cũng không thể bảo đảm, nhưng trong những năm qua, khi Mịch Nhi mười bảy tuổi Liên Tĩnh Bạch hai mươi mốt tuổi thì cái khuyên tai hình khóa đó vẫn như cũ vững vàng ở lại bên tai Mịch Nhi, dường như trở thành dấu hiệu đại diện cô.
"Mịch Nhi, hoàng tử đại nhân nhà em lại tới đón em rồi !" trong phòng thí nghiệm đại học y khoa T, một giọng nữ cười trộm đứng ở trước cửa hô, "Nhanh lên một chút đi giải cứu hoàng tử, nếu đi trễ, những người muốn làm công chúa lọ lem kia đoạt hoàng tử về á!"
Phía sau pháo hoa, đài phun nước cũng chợt vọt lên, ánh đèn lãng mạn ở trên dòng nước vẽ thành hào quang xinh đẹp, mà pháo hoa cái này nối tiếp cái kia lấp lánh, tạo thành một biển cây Ngân Hoa vô cùng xinh đẹp.
Liên Tĩnh Bạch đứng bên cạnh Mịch Nhi, dịu dàng nhìn cô nói: "Sinh nhật vui vẻ! Chẳng qua chỉ là quà tặng cho em thôi!"
"Thật là đẹp!" Mịch Nhi nhất thời nhìn ngây người, đây là cảnh đẹp cực kỳ lãng mạn hoàn toàn có thể giết bất kỳ phụ nữ trẻ tuổi trong nháy mắt, cô thì thầm cảm thán, "Thật là đẹp. . . . . . Em rất thích món quà này!"
Ánh mắt Liên Tĩnh Bạch hiện lên vẻ gian xảo, kéo tay Mịch Nhi nói: "Em thích là tốt rồi, chẳng qua vừa rồi anh còn tặng cho em một món quà khác, là anh rất thích ."
"Đúng a, anh cho em đeo cái gì?" Lúc này Mịch Nhi mới nhớ tới âm thanh nho nhỏ giòn vang kia, hình như tai trái của mình bị mang một vật. Ngón tay sờ về phía vành tai, vuốt hình dáng vật kia, Mịch Nhi nhất thời hét rầm lên, "Đây là cái gì! Khóa? Khuyên tai hình khóa? Cái chìa khóa đâu rồi, anh mau đưa cái chìa khóa cho em!"
Liên Tĩnh Bạch né tránh Mịch Nhi phát điên, hài lòng nhìn hình dáng lúc này của Mịch Nhi: ở tai trái của cô, đeo lên khuyên tai hình khóa tinh xảo duy nhất do anh thiết kế giám sát toàn bộ quy trình, phía trên sử dụng kim cương khéo léo, các loại đá quý hồng ngọc khảm thành chữ "Mịch " trong Mịch Nhi. Vật liệu của khóa là do anh sai người tiến hành vô số lần thí nghiệm kim loại hiếm mới quyết định, ít ỏi vô cùng không độc không có hại, hơn nữa tuyệt đối sẽ không khiến cô dị ứng.
Nhưng chỗ đặc biệt nhất, là ở cái khuyên tai hình khóa này cũng không có thiết kế lỗ khóa, nó chỉ có thể đeo lên, không có cách nào lấy xuống. Đây là quà sinh nhật anh chuẩn bị vì Mịch Nhi, cô luôn muốn đeo đồ trang sức.
Liên Tĩnh Bạch đưa tay nhéo vành tai Mịch Nhi, khóe miệng nhẹ vểnh lên tuyên bố: "Không có chìa khóa! Nếu em cũng bị anh khóa lại, đó chính là chuyện một đời, vĩnh viễn đừng nghĩ tháo xuống!"
"Một đời rất dài, bây giờ anh đắc ý còn sớm! Hừ, em không tin, em vĩnh viễn sẽ không tháo nó xuống được!"
Mịch Nhi giận dữ tuyên chiến với Liên Tĩnh Bạch, cô không phải là không thích cái khuyên tai này, cũng không phải là muốn lấy nó xuống, nhưng cô chính là muốn gọt giũa loại bộ dạng liều lĩnh tự tin này của anh Tiểu Bạch, khi nào còn sống, cô nhất định phải tháo nó xuống!
Mịch Nhi ở những năm tháng còn sống rốt cuộc có lấy khuyên tai xuống hay không, trước khi cô đi tới cuối cuộc đời, ai cũng không thể bảo đảm, nhưng trong những năm qua, khi Mịch Nhi mười bảy tuổi Liên Tĩnh Bạch hai mươi mốt tuổi thì cái khuyên tai hình khóa đó vẫn như cũ vững vàng ở lại bên tai Mịch Nhi, dường như trở thành dấu hiệu đại diện cô.
"Mịch Nhi, hoàng tử đại nhân nhà em lại tới đón em rồi !" trong phòng thí nghiệm đại học y khoa T, một giọng nữ cười trộm đứng ở trước cửa hô, "Nhanh lên một chút đi giải cứu hoàng tử, nếu đi trễ, những người muốn làm công chúa lọ lem kia đoạt hoàng tử về á!"
/227
|