"Ai nói anh ấy là hoàng tử của em. . . . . . đàn chị Cửu Cửu chị đừng quấy rầy em làm thí nghiệm!" Mịch Nhi mặc áo blouse trắng của bác sĩ cẩn thận đặt ống nghiệm trên tay xuống, nhìn Cửu Cửu ở trước cửa chỉ sợ thiên hạ không loạn, đối với việc này cùng nhau đi theo học tập bên cạnh bậc thầy thế giới y học cao cấp, lại là đàn chị lớn hơn cô bảy tám tuổi, cô thật là vừa yêu vừa hận! Tại sao lại có người thích tham gia náo nhiệt đến mức độ này, thời thời khắc khắc chú ý từng biến động nhỏ trong học viện!
Mịch Nhi đẩy đẩy mắt kiếng, xoay người tiếp tục vùi đầu xuống kính hiển vi, không vừa lòng thuận miệng nói : "Ai muốn cướp đi cũng nhanh chút kéo anh ấy đi, em sẽ vô cùng cảm ơn cô ta!"
"Được rồi được rồi, biết tiểu học muội em quen tính ngạo kiều ( là bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại ngại ngùng, xấu hổ), lời nói đều không thật lòng!" Cửu Cửu tiến lên kéo Mịch Nhi ra, giúp cô cởi áo blouse, "Bên này giao cho chị dọn dẹp, bản báo cáo thí nghiệm chị cũng giúp em chỉnh sửa lại vậy! Em mau đi gặp hoàng tử, hoàng tử sốt ruột chờ thật sự không cần em nữa, chị xem em khóc thế nào!"
"Thật không hiểu được, anh Tiểu Bạch rốt cuộc cho đàn chị ưu đãi gì, khiến chị bảo vệ cho anh ấy như vậy. . . . . ." Mịch Nhi bất đắc dĩ thay quần áo của mình, rầu rĩ nói, "Em thật sự nghi ngờ rốt cuộc là chị có phải trúng cổ của anh ấy hay không, chuyển lời vì anh ấy biện hộ vì anh, rốt cuộc là ai luôn luôn giúp chị chỉnh sửa bài luận chỉnh sửa bản báo cáo!"
"Đương nhiên là thiên tài nhảy lớp mạnh nhất Học viện Y học và Nghiên cứu từ trước tới nay tiểu học muội Mịch Nhi, em tuyệt nhất rồi !"
Cửu Cửu chân chó sờ sờ mái tóc dài của Mịch Nhi, hoàn toàn không có sự bình tĩnh, chững chạc của người hai mươi lăm tuổi, cô phồng mặt say mê nói: "Nhưng tiểu sư muội em nhất định phải nghe lời đàn chị quấn chặt lấy hoàng tử điện hạ! Vị hoàng tử nhà em kia nhưng là thật sự ngậm thìa đẻ ra vàng, người thừa kế hợp pháp thứ nhất của Triển thị và FL, bắt đầu tiếp quản sự nghiệp gia tộc từ mười mấy tuổi thì không có một lần thất thủ, được khen là kỳ tài vượt qua cha mẹ! Hơn nữa tướng mạo hoàng tử xuất sắc tính tình dịu dàng, chưa từng có những sở thích xấu trêu hoa ghẹo nguyệt kia của người giàu có, quả thật chính là cực phẩm trong mơ! Hiện tại cậu ấy hơn hai mươi tuổi liền bị em bắt nhốt, cũng đến trường học đón em trở về nhà họ Triển rồi, em có biết có bao nhiêu người ao ước ghen tị hay không! Chị đây làm đàn chị chính là vì muốn tốt cho em, mới thời khắc đẩy em một phen, còn không mau đi theo hoàng tử về nhà!"
"Đàn chị thì biết cái gì. . . . . ." Mịch Nhi nghe đàn chị Cửu Cửu khen ngợi Liên Tĩnh Bạch, chỉ có thể bất đắc dĩ lầm bầm một câu. D.D.L.Q.D
Đôi mắt tím của cô cúi xuống ở trong lòng âm thầm châm chọc: tại sao anh Tiểu Bạch và cô đứng chung một chỗ, bọn họ đều cảm thấy giống như là cô chiếm bao nhiêu tiện nghi của anh!
Cô chẳng qua là tương đối khiêm tốn có được không, thân là đại tiểu thư nhà họ Mục, có cha bên kia công ty lan tràn khắp toàn cầu và mẹ bên này Bạch Cốt Sinh Cơ y thuật vô song làm núi dựa, cô cần nịnh bợ anh Tiểu Bạch sao. . . . . . Chẳng qua là cô quá say mê với y học, chưa bao giờ xuất hiện ở thương giới, không có khổng tước xòe đuôi khoe khoang giống như anh mà thôi!
Ai lại tung tin đồn nói anh tới đón cô về nhà họ Triển? Hai nhà bọn họ chỉ có một bức tường ngăn cách, từ nhỏ cùng nhau chơi đùa đến lớn, đâu có phân chia cái gì nhà họ Triển, nhà họ Mục. . . . . .
Mịch Nhi đẩy đẩy mắt kiếng, xoay người tiếp tục vùi đầu xuống kính hiển vi, không vừa lòng thuận miệng nói : "Ai muốn cướp đi cũng nhanh chút kéo anh ấy đi, em sẽ vô cùng cảm ơn cô ta!"
"Được rồi được rồi, biết tiểu học muội em quen tính ngạo kiều ( là bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại ngại ngùng, xấu hổ), lời nói đều không thật lòng!" Cửu Cửu tiến lên kéo Mịch Nhi ra, giúp cô cởi áo blouse, "Bên này giao cho chị dọn dẹp, bản báo cáo thí nghiệm chị cũng giúp em chỉnh sửa lại vậy! Em mau đi gặp hoàng tử, hoàng tử sốt ruột chờ thật sự không cần em nữa, chị xem em khóc thế nào!"
"Thật không hiểu được, anh Tiểu Bạch rốt cuộc cho đàn chị ưu đãi gì, khiến chị bảo vệ cho anh ấy như vậy. . . . . ." Mịch Nhi bất đắc dĩ thay quần áo của mình, rầu rĩ nói, "Em thật sự nghi ngờ rốt cuộc là chị có phải trúng cổ của anh ấy hay không, chuyển lời vì anh ấy biện hộ vì anh, rốt cuộc là ai luôn luôn giúp chị chỉnh sửa bài luận chỉnh sửa bản báo cáo!"
"Đương nhiên là thiên tài nhảy lớp mạnh nhất Học viện Y học và Nghiên cứu từ trước tới nay tiểu học muội Mịch Nhi, em tuyệt nhất rồi !"
Cửu Cửu chân chó sờ sờ mái tóc dài của Mịch Nhi, hoàn toàn không có sự bình tĩnh, chững chạc của người hai mươi lăm tuổi, cô phồng mặt say mê nói: "Nhưng tiểu sư muội em nhất định phải nghe lời đàn chị quấn chặt lấy hoàng tử điện hạ! Vị hoàng tử nhà em kia nhưng là thật sự ngậm thìa đẻ ra vàng, người thừa kế hợp pháp thứ nhất của Triển thị và FL, bắt đầu tiếp quản sự nghiệp gia tộc từ mười mấy tuổi thì không có một lần thất thủ, được khen là kỳ tài vượt qua cha mẹ! Hơn nữa tướng mạo hoàng tử xuất sắc tính tình dịu dàng, chưa từng có những sở thích xấu trêu hoa ghẹo nguyệt kia của người giàu có, quả thật chính là cực phẩm trong mơ! Hiện tại cậu ấy hơn hai mươi tuổi liền bị em bắt nhốt, cũng đến trường học đón em trở về nhà họ Triển rồi, em có biết có bao nhiêu người ao ước ghen tị hay không! Chị đây làm đàn chị chính là vì muốn tốt cho em, mới thời khắc đẩy em một phen, còn không mau đi theo hoàng tử về nhà!"
"Đàn chị thì biết cái gì. . . . . ." Mịch Nhi nghe đàn chị Cửu Cửu khen ngợi Liên Tĩnh Bạch, chỉ có thể bất đắc dĩ lầm bầm một câu. D.D.L.Q.D
Đôi mắt tím của cô cúi xuống ở trong lòng âm thầm châm chọc: tại sao anh Tiểu Bạch và cô đứng chung một chỗ, bọn họ đều cảm thấy giống như là cô chiếm bao nhiêu tiện nghi của anh!
Cô chẳng qua là tương đối khiêm tốn có được không, thân là đại tiểu thư nhà họ Mục, có cha bên kia công ty lan tràn khắp toàn cầu và mẹ bên này Bạch Cốt Sinh Cơ y thuật vô song làm núi dựa, cô cần nịnh bợ anh Tiểu Bạch sao. . . . . . Chẳng qua là cô quá say mê với y học, chưa bao giờ xuất hiện ở thương giới, không có khổng tước xòe đuôi khoe khoang giống như anh mà thôi!
Ai lại tung tin đồn nói anh tới đón cô về nhà họ Triển? Hai nhà bọn họ chỉ có một bức tường ngăn cách, từ nhỏ cùng nhau chơi đùa đến lớn, đâu có phân chia cái gì nhà họ Triển, nhà họ Mục. . . . . .
/227
|