Tuyết Kì phát hiện xung quanh hoàn toàn không có một bóng dáng nào, cô mang theo nghi hoặc mà nhướn mày nhìn sang anh.
- Tư Hàn, lẽ nào đây là một cái bẫy.
Tư Hàn vừa mấp máy môi định trả lời cô thì một tiếng " pằng " phát ra ngay gần chỗ hai người đứng.
Là tiếng súng.
Tuyết Kì vẻ mặt căng thẳng được Tư Hàn kéo sang một bên né ra.
Nếu không phải vừa rồi Tư Hàn cảm nhận được có vật cản đang lao tới mà kéo cô cùng tránh sang thì có lẽ bây giờ thứ mà viên đạn kia lao đến không phải là cái cây bên cạnh nữa mà là một trong hai người rồi.
Viên đạn bắn tới làm cho cái cây gần chỗ hai người làm cho thân cây đó bị thủng hẳn một lỗ to ở giữa.
Tư Hàn ánh mắt tràn đầy sát khí cùng cảnh giác nhìn liếc xung quanh.
Mà đám người vừa rồi bắn ra thất bại liền khẩn trương hơn.
- Chết tiệt.
Để trượt mục tiêu rồi.
Mau, đi đến đó.
Tên cầm đầu dẫn đàn em của hắn mang theo súng mà hành động nhanh chóng, lập tức chạy nhanh tới chỗ Tuyết Kì và Tư Hàn mà bao vây.
Tư Hàn nhìn một đám người hùng hổ trước mặt mình mà nhếch mép cười.
Anh đã không đoán sai, quả nhiên có người cố ý sắp đặt bẫy cho anh, để anh đến đây mà hãm hại.
Nhưng anh có thể khẳng định kẻ đầu sỏ đứng sau chuyện này hiện đang không hề có mặt tại đây.
Có lẽ đám người này là do tên đó phái tới.
Kẻ cầm đầu kia đột nhiên tiến về phía trước, cầm súng chĩa vào hướng Tư Hàn:
- Rất tiếc là chúng tao nhận lệnh của cậu chủ, phải tiêu diệt được mày.
Tư Hàn vẫn là thản nhiên mà như không, mở miệng lạnh giọng nói:
- Vậy sao? Chỉ e là chúng mày không có bản lĩnh đó thôi.
Tên kia thấy anh vẫn rất bình tĩnh, còn khí thế hừng hực tỏ ra đáng sợ như vậy thì không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Nhưng sau đó anh ta cũng không nghĩ ngợi nhiều, cười đắc ý.
- Ha...Mày sắp chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng sao? Hiện tại mày chỉ có hai người, có thể địch lại bọn tao?
Tuyết Kì lúc này mới đứng ra, cô cười khẩy mà thầm khinh thường đám người này.
Bọn chúng tưởng cô và anh ngu ngốc đến mức đấy sao, không hề có phòng bị gì?
- Vậy thì phải xem xem có thật như chúng mày nghĩ không.
Giọng nói thanh lãnh của cô vang lên cũng là lúc ở một chỗ nào đó, một nhóm người khác lại từ một hướng mà chạy đến chỗ hai người đang đứng.
Trần Hạo dáng vẻ hấp tấp, thở hổn hển mà nhanh nhẹn mở miệng:
- Lão đại, chị dâu! Hai người..vẫn..vẫn ổn chứ?
- Bình tĩnh mà nói, không phải vội.
Tuyết Kì nghiêm mặt mà lên tiếng.
Đám người bên kia thấy tình thế bị đảo ngược.
Không ngờ Tư Hàn lại có phòng bị trước, sắp đặt sẵn người ở đây.
Chỉ có điều vẫn không thể làm cho bọn họ sợ được.
Tên cầm đầu bên đó liền huênh hoang mà chỉ trỏ.
- Cũng chỉ là một hai tên vô dụng.
Các anh em không cần phải sợ bọn nó.
Mấy người đàn em của Tư Hàn nghe thấy đối thủ gọi mình là vô dụng liền tức đến sôi máu mà muốn khiêu chiến ngay.
Một tên của đám người bên kia liền giơ súng ra nhanh tay định nhắm vào phía Tư Hàn liền nhanh chóng bị một tên đàn em của anh nhìn thấy mà bắn lại khiến cho tên kia còn chưa kịp bóp cò đã bị bắn cho một nhát ngã ra đất.
Trận chiến bây giờ mới thực sự là bắt đầu.
Bởi vì cánh rừng này nằm ngoài tầm kiểm soát của chính phủ cho nên hai bên giao chiến đều không kiêng nể gì.
Trực tiếp bắn bắn giết giết không e dè.
Tư Hàn ngồi một góc cùng Tuyết Kì quan sát hai bên giao chiến.
Ai đi ngang qua còn tưởng đây là một đoàn phim quân chiến, hai người là đang ngồi xem kịch.
Dựa trên góc độ của Tư Hàn, anh có thể nhận ra đám người khiêu chiến này cũng là người trong giới Hắc đạo.
Dựa trên kiểu súng trên tay bọn họ thì có vẻ Bang phái kia hẳn là không tầm thường.
Trần Hạo cùng đám đàn em đang đánh nhau với đám kia, quay sang liền thấy lão đại nhà mình đang cùng chị dâu thảnh thơi xem bọn họ đánh nhau thì đầu óc như muốn nhảy số, khóc không ra nước mắt.
Làm ơn đi! Đang đánh nhau đó.
Hai người có thể nào nghiêm túc hơn được không?
Tuyết Kì nghiêng đầu, vẻ mặt như đang xem trò vui mà lên tiếng.
- Tư Hàn, xem ra đám người này cũng rất lợi hại.
- Ừm.
- Vậy anh nghĩ liệu đám Trần Hạo có thắng nổi không?
Tư Hàn không nặng không nhẹ bình tĩnh mà trả lời:
- Không thắng cũng phải thắng.
Tuyết Kì điềm tĩnh nhìn anh, xem ra là anh đã nắm chắc phần thắng rồi.
Chỉ là cô cũng hơi tò mò, rốt cuộc thì người đứng sau sai khiến đám người này có thể là ai? Trong tiểu thuyết cũng không hề nhắc đến nhân vật tầm cỡ là đối thủ của Tư Hàn trong giới Hắc đạo, lẽ nào là hiệu ứng do cô xuyên vào làm xuất hiện thêm nhân vật như vậy sao?
Còn đang thất thần suy nghĩ, đột nhiên một viên đạn từ hướng nào đó trong trận hỗn chiến kia bắn đến làm cho Tuyết Kì không hề đề phòng.
Thời khắc tưởng chừng như cô sắp mất mạng đến nơi thì Tư Hàn liền đứng ở trước mặt cô mà chắn cho cô.
Viên đạn theo hướng chuyển của gió mà sượt qua cánh tay của Tư Hàn.
Máu từ bả vai anh ròng ròng mà bắt đầu chảy xuống.
Tuyết Kì thấy anh như vậy thì hốt hoảng đỡ lấy anh.
Cô lo lắng dìu anh ngồi xuống.
Nhìn thấy máu đỏ thấm một mảng áo trắng của anh loang lổ ra đó mà Tuyết Kì không kìm nén được sự kích động của bản thân.
- Tư Hàn!
Cô vạch áo của anh ra, xem vết thương cho anh.
Bị trúng một viên đạn ở bả vai tuy đối với anh không tính là nghiêm trọng nhưng với cô lại rất là quan trọng.
Cô cau mày nhìn vết thương của anh rồi lại lườm anh một cái mà lớn tiếng.
- Anh ngốc sao? Tại sao lại chạy ra đỡ cho em? Anh có thể kéo em sang một bên mà...!
Tư Hàn cười ngây tại chỗ, anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang nhăn nhó vì mình thì vui mừng ôm chầm lấy cô, đặt đầu cô tựa vào lồng ngực mình.
- Anh không ngốc, mà dù cho anh có ngốc cũng sẽ chỉ ngốc với mình em mà thôi.
Tuyết Kì lúc này vô cùng xúc động, không hiểu vì sao mà khi nhìn thấy anh chắn cho mình nhát đạn đó trái tim cô nhịp loạn lên, khóe mắt cô lại có chút gì đó hơi cay.
Cô khẽ chạm tay lên khóe mắt, một dòng lệ liền từ trong đôi mắt sâu thẳm của cô mà chảy ra.
Đây là..cô đang khóc sao? Lần đầu tiên..cô khóc, vì một người.
Tuyết Kì khẽ nhúc nhích muốn thoát khỏi lòng bàn tay rắn chắc của anh để xem vết thương cho anh nhưng cô lại bị anh giữ chặt hơn.
- Là do anh làm việc theo bản năng.
Nhìn thấy em gặp nguy hiểm anh rốt cuộc cũng không muốn em gặp phải chuyện gì.
Tuyết Kì nghe được những lời thủ thỉ đầy ngọt ngào này của anh, tâm trạng cũng ổn định hơn.
Cô khẽ chau mày mở miệng:
- Thật là..ở đâu cũng có thể thả thính được.
Trong khi Tuyết Kì tìm mảnh vải băng tạm vết thương cho anh thì Trần Hạo bên kia cũng nhìn đến chỗ hai người.
Anh ta tỏ ra khá sốt ruột mà thúc giục anh em đánh nhanh thắng nhanh.
Cuối cùng thì đám người Trần Hạo cũng thành công đánh gục hết đám người kia.
Tên cầm đầu mới khi nãy còn tỏ ra đắc ý, hiện tại thấy tình hình bất lợi hắn ta liền chửi rủa đám đàn em của mình còn đang nằm la liệt trên đất.
- Một đám vô dụng!
Trần Hạo thấy vậy liền cười phỉ báng hắn:
- Hư, giờ thì đã biết bọn nào vô dụng chưa.
Không để ý hắn nữa, Trần Hạo nhanh chóng đưa người đến chỗ Tư Hàn cùng Tuyết Kì đang ngồi mà hấp ta hấp tấp.
- Lão đại..anh bị thương rồi?
Tư Hàn lãnh đạm mà nhếch mép.
- Không sao.
Đang lúc Tuyết Kì đứng dậy cho đám đàn em đỡ Tư Hàn ngồi vào trong xe.
Ngay khi anh ngồi xuống xe liền đưa tay đập xuống ghế gọi cô:
- Lại đây.
Tuyết Kì đứng bên ngoài cửa xe vui vẻ nhìn anh muốn bước chân vào trong xe.
Nhưng chưa kịp làm gì thì tên cầm đầu đám người kia vẫn chưa kịp bỏ cuộc.
Hắn nhanh tay nhân lúc mọi người không để ý mà cầm súng lên chĩa thẳng vào hướng Tuyết Kì, nụ cười quỷ dị sau đó liền thẳng tay bắn một phát.
" Pằng..pằng ".
Tiếng súng ngừng lại cũng là lúc Tuyết Kì ngã quỵ xuống đất.
Cô đưa tay ôm vùng sườn bụng bị bắn trúng đang không ngừng rỉ máu.
Tư Hàn mặc dù đang bị thương nhưng khi nhìn đến nữ nhân của mình bị ngã xuống trước mặt mình, anh ngay lập tức bước ra khỏi xe, khẩn trương bế cô lên.
Nhìn đến khuôn mặt đang mơ hồ đáng thương của cô mà trong lòng anh rối rắm bất an.
Anh nghiến chặt răng, ra lệnh cho Trần Hạo bên cạnh:
- Bắn chết hắn cho tôi!
Trần Hạo nhìn sắc mặt tối sầm của Tư Hàn, anh ta liền hiểu ý một phát quay sang bắn thẳng vào tên đầu sỏ không biết trời cao mà dám ra tay với Tuyết Kì kia.
Hắn ta sau đó ngã xuống đất tử mạng.
Tuyết Kì tầm mắt mơ màng, sắc mặt tái nhợt mơ hồ nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của Tư Hàn lúc này.
Cô có thể cảm nhận được đôi bàn tay đang ôm cô hiện tại đang run lên.
Tư Hàn hai mắt trống rỗng nhìn người con gái trong lòng, máu ở phần bụng cô chạm đến tay anh khiến cho anh hoảng hốt, sợ hãi.
Anh nhìn Tuyết Kì mà vội vã lên tiếng:
- Tiểu Kì! Tiểu Kì! Đợi anh..anh sẽ đưa em đến bệnh viện.
Không đợi thêm gì nữa, Tư Hàn trực tiếp đưa cô lên xe phóng thẳng đến bệnh viện.
Lúc này thần trí anh vô cùng rối rắm.
Anh thực sự tự trách.
Đáng chết! Đáng lí ra anh phải nhận ra điều này sớm hơn.
Từ đầu đến cuối đám người đó đã có ý nhắm vào cô để đối đầu với anh.
" Tuyết Kì! Anh xin lỗi.
Đáng ra anh phải bảo vệ em tốt hơn ".
Tư Hàn ngồi trên xe nắm chặt tay Tuyết Kì còn đang bất tỉnh nhân sự.
Anh lạnh giọng lớn tiếng quát tên đàn em đang lái xe.
- Mau đi nhanh lên.
Nếu cô ấy có mệnh hệ gì cậu sẽ là người chịu trách nhiệm.
Đàn em lái xe: "..."
Lão đại, anh đây là đang làm khó bọn em!
Tên lái xe khóc không thành tiếng, phóng nhanh hết mức như một cơn gió lao thẳng đến bệnh viện trong thành phố.
/65
|