Đình Vũ trở lại phòng của mình, ném kiếm lên bàn một cái, giận dữ ngồi xuống. Hôm nay mình thật là mất hết thể diện, ðầu tiên là bị tiểu thế tử và tiểu công tử chế nhạo, sau lại bị nữ nhân kia giáo huấn!
Hung hăng đập một phát lên bàn, nàng thật nuốt không trôi cục tức này! Tức chết nàng mà!
Ngày mai vương gia còn muốn điều nàng đi, nghĩ tới càng thêm nghiến răng trèo trẹo! Nữ nhân kia có cái gì tốt, có một chút nào so ra mà vượt trội hơn nàng? Hiện giờ năng lực của Đình Vũ nàng ở đại lục là số một, tại sao vương gia không thích nàng, mà thích nữ nhân chỉ biết gây phiền toái cho vương gia chứ?
Ðúng lúc này, "Rầm rầm rầm" tiếng gõ cửa vang lên. Đôi mày thanh tú nhíu chặt, hoài nghi ði tới cửa. Mở cửa ra ðã nhìn thấy hai đứa bé áo mũ chỉnh tề ðứng ở cửa, là Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng. Trong lòng có chút buồn bực, bọn họ bây giờ không phải là ðã đi ngủ rồi sao?
"Thuộc hạ tham kiến tiểu thế tử, tiểu công tử!" Đình Vũ quỳ một chân trên ðất hành lễ.
"Không cần khách khí, không cần khách khí, mau dậy ði!" Hiên Viên Lạc Thần rất thân thiện mở miệng.
Đình Vũ có chút buồn bực nhìn hắn, Thiếu chủ không phải vẫn luôn nhàn nhạt, lạnh lùng sao? Ngày hôm nay làm sao lại ðột nhiên thân thiện? Có chút kinh ngạc ðồng thời cũng cảm thụ sủng nhược kinh. Nếu có thể lấy lòng Thiếu chủ và tiểu công tử, chắc chắn vương gia cũng sẽ ðối với nàng có vài phần kính trọng. Trong ngày thường nàng cũng tốn không ít tâm tư ði lấy lòng bọn chúng, nhưng hai ðứa bé này luôn thấy nàng trướng mắt, mặc kệ nàng làm cái gì, hồi báo nàng cũng chỉ là chê cười!
Giống như buổi trưa hôm nay chính là một ví dụ rất tốt!"Không biết tiểu thế tử và tiểu công tử đến đây vì chuyện gì?"
"Ặc, chúng ta tới tìm ngươi chơi đùa thôi!" Hiên Viên Lạc Thần cười ðến cảnh xuân rực rỡ.
"Chơi đùa?" Ðáy lòng mơ hồ có chút dự cảm không tốt, dường như người cùng tiểu thế tử và tiểu công tử chơi đùa đều không có kết quả tốt, hơn nữa còn tương ðối thê thảm!
"Ừm! Ðúng, là chơi đùa! Hơn nữa còn chơi rất vui!" Hai ðứa trẻ nghẹo ðầu, một bộ dáng thành khẩn ngươi nhất ðịnh phải tin tưởng ta.
"Ngày mai thuộc hạ còn có chuyện quan trọng trong người, không thẻ chơi cùng hai vị tiểu chủ tử rồi !" Âm thanh ðã lạnh xuống, chắc chẳn chính là ðặc biệt chỉnh nàng đi? Hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Đình Vũ nàng không có đần như vậy!
Hiên Viên Sở Cuồng mím mím môi: "Ca ca, ta biết ngay Đình Vũ sẽ không chơi với chúng ta mà. Mẫu thân không chơi với chúng ta, Đình Vũ cũng không chơi với chúng ta, chúng ta là những ðứa bé không được ai thương!" Nói xong mặt lã chã chực khóc, quay ðầu nhìn ca ca của mình.
Hiên Viên Lạc Thần cũng là gương mặt mất mác: "Aizz, thôi, chúng ta ði thôi!"
Lời này vừa nói ra, Đình Vũ ngẩn ra, lúc này phản ứng kịp, thì ra thật chỉ tìm ðến nàng chơi đùa. Chắc là ở cùng nữ nhân đó buồn chán, cho nên liền chạy tới chỗ của mình, cơ hội tốt như vậy, nàng dĩ nhiên nên nắm chặt!
"Tiểu thế tử, tiểu công tử đợi đã nào...!" Mở miệng thật nhanh về phía hai đứa bé, "Thuộc hạ nguyện ý chơi với các người."
Hiên Viên Lạc Thần cùng Hiên Viên Sở Cuồng ðưa lưng về phía nàng, lộ ra một nụ cười gian trá. Hắc hắc, bước ðầu tiên, khổ nhục kế, thành công!
Ðồng loạt quay ðầu, trên gương mặt kia ðều là vẻ vui mừng: "Có thật không? Ngươi thật nguyện ý chơi cùng chúng ta sao?" Nói xong ðáy mắt mơ hồ còn có nước mắt.
"Ừm! Thật!" Đình Vũ gật đầu, trong lòng ðã bắt ðầu suy đoán trò chơi của bọn chúng, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn hi vọng không phải thật là trò chơi làm cho người ta không thể tiếp nhận.
"Tốt! Quy tắc của trò chơi là chúng ta khóa cửa và cửa sổ phòng ngươi lại, cả đêm ngươi không thể bước ra gian phòng này, nếu như ngươi không hề đi ra, coi như ngươi thông qua, như thế nào?" Hiên Viên Lạc Thần nói đơn giản. Thuận tiện cầm dây xích màu đen giơ giơ lên.
Đình Vũ sững sờ, tuy là cảm thấy bất lợi cho mình, nhưng mình bị giam cả ðêm hình như cũng không phải là chuyện gì lớn! Tối nay cũng không có bất kỳ nhiệm vụ gì cần nàng ði thi hành, vì vậy gật ðầu cười: "Được!"
Hiên Viên Sở Cuồng cũng lấy ra mấy cái ống khóa nhỏ: "Vậy ta cũng khóa cửa sổ đó!" Nói xong nghẹo ðầu, mở mắt to nhìn nàng.
"Được!" Chuyện này thật không có bao nhiêu ảnh hưởng đối với nàng.
"Hì hì, vì cảm tạ đại thẩm Đình Vũ chơi với chúng ta, ta quyết ðịnh tìm chút thức ăn tới cho thím Đình Vũ!" Hiên Viên Sở Cuồng nói xong, còn không ðợi Đình Vũ mở miệng, giống như một cơn gió bay đi.
Đại thẩm Đình Vũ? Khóe miệng Đình Vũ giật giật, nhìn bóng lưng Hiên Viên Sở Cuồng, ðại thẩm? Nàng còn là một cô nương chưa chồng? Làm thế nào ðã thành ðại thẩm rồi!
"Đại thẩm Đình Vũ, người đang nghĩ cái gì?" Hiên Viên Lạc Thần nghẹo ðầu nhìn nàng.
Khóe miệng rụt rụt: "Tiểu thế tử, thân phận thuộc hạ thấp kém, ngài vẫn xưng hô thuộc hạ là Đình Vũ ði, danh xưng đại thẩm này thật sự là không dám nhận!"
"Phụ vương dạy chúng ta nên nên kính già yêu trẻ, đại thẩm Đình Vũ so với chúng ta lớn hơn nhiều, chúng ta sao có thể xưng người là Đình Vũ đây? Phải gọi ðại thẩm mới ðúng!" Hiên Viên Lạc Thần làm như thật gật ðầu.
"Tiểu thế tử, nếu như ngươi nhất ðịnh phải xưng hô thuộc hạ như vậy, có thể gọi thuộc hạ là a di, tuổi thuộc hạ còn chưa đến nỗi phải gọi là ðại thẩm đâu!" Đình Vũ dường như rất kiên nhẫn giải thích, nhưng đáy lòng ðều là ngọn lửa nhỏ ðang nhảy nhót! Ðại thẩm? Nàng? !
"A di?" Âm thanh Tiểu Sở Cuồng vang lên, chỉ thấy thân thể nho nhỏ bưng một chén cháo hạt sen xuất hiện ở cửa lần nữa, "A di để gọi tỷ tỷ trẻ tuổi, đại thẩm Đình Vũ đã lớn tuổi như thế rồi, chỉ có thể gọi là ðại thẩm thôi!"
Khóe miệng Đình Vũ không ức chế được mà kéo ra, nàng lớn tuổi như thế rồi hả? Hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Nàng mới hai mươi tuổi có ðược hay không? So với vương phi kia còn trẻ hơn một tuổi! Ai tới nói cho nàng biết nàng hiện tại bao nhiêu tuổi rồi?
Nhìn hai đứa trẻ không hề cho mình cơ hội trở mình, chấp nhận thở dài một hơi: "Ðược rồi, theo ý các chủ tử đi!" Bây giờ gọi nàng là gì thì có quan hệ gì, dù sao sau này Đình Vũ nàng cũng thành mẫu phi bọn chúng!
"Đại thẩm Đình Vũ, ðây là ta mới vừa ở phòng bếp tìm ðược cháo lá sen, ãn rất ngon ðấy!" Hiên Viên Sở Cuồng nói xong liếm cái miêng nhỏ nhắn một cái. Sau ðó mặt đầy không nỡ đưa chén cháo ra.
Đình Vũ thấy tiểu bộ dáng này của hắn, tuy nói gương mặt ðó, dáng dấp có ðiểm giống Vũ Vãn Tiểu Tam, chỉ là lông mày anh khí giống vương gia nhà mình như ðúc, cho nên cũng sinh ra chút lòng thương yêu cưng chiều. Bưng chén kia, mở miệng về phía Hiên Viên Sở Cuồng: "Tiểu công tử, nếu người thích ãn thì người ăn đi, thuộc hạ không ãn đâu!"
Hiên Viên Sở Cuồng biến sắc, hắn ăn thì trò chơi này chơi thế nào?
"Đại thẩm Đình Vũ, người chơi trò chơi với chúng ta cần tinh lực nha, vậy ngươi ăn đi, trong phòng bếp vẫn còn mà!" Tiểu Lạc Thần ở một bên mở miệng.
Lúc Đình Vũ nghe "Ðại thẩm", khóe mắt lần nữa không thể ức chế kéo ra, nhận lấy chén cháo lá sen kia, nhìn một chút không ðộc, liền yên tâm to gan ãn.
Hiên Viên Sở Cuồng sôi nổi chạy vào trong phòng Đình Vũ: "Đại thẩm Đình Vũ, có phải phòng của người xây giống phòng chúng ta không?"
Tuy nói bên trong phòng không có gì bọn hắn không thể nhìn thấy, nhưng Đình Vũ vẫn không yên lòng, vội vàng để chén cháo lá sen mới ăn được vài hớp xuống, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn chạy vô bên trong nhà, lại thấy Hiên Viên Sở Cuồng ðứng ở trên giường của nàng, ðang muốn bò lên trên.
Trong lòng vô cùng lo lắng sau khi nó leo lên, sẽ ở trên giường của mình ðể ðồ gì đó không sạch sẽ. Vì vậy lập tức vội vàng theo sau, lôi kéo nó: "Tiểu công tử, trên giường thuộc hạ không sạch sẽ, hay là ngài đi xuống trước đi!"
Nói xong thính tai nghe được có một trận vang nhỏ phía sau lưng, có chút hoài nghi quay ðầu lại, thấy Hiên Viên Lạc Thần chỉ là vuốt cái trán, một bộ dáng không ðành lòng nhìn hai người nàng và Hiên Viên Sở Cuồng ngu xuẩn kia, trong lòng suy nghĩ chẳng lẽ là mình nghe lầm? Vì vậy cũng không có quá nhiều chú ý.
Hiên Viên Sở Cuồng thấy nàng lôi kéo mình, vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ leo từ trên giường nàng xuống: "Cái gì? Trên giường của người không sạch sẽ? Đại thẩm Đình Vũ, ngươi thật sự quá mất vệ sinh! Đến giường cũng không sạch sẽ! Thật là thật là quá ghê tởm rồi!"
Khóe miệng Đình Vũ hung hãng co quắp mấy cái, mới vừa rồi là chính nàng nói trên giường mình không sạch sẽ , hiện tại nàng còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, mở miệng: "Để tiểu công tử chê cười, sau này thuộc hạ sẽ chú ý vệ sinh cá nhân!"
"Là nên chú ý nhiều, nếu không dẫn tới nhiều ruồi, hoặc là nhiều giòi bọ thì thật ghê tởm!" Hiên Viên Lạc Thần ở một bên vẻ mặt đầy ghét bỏ mở miệng, giống như Đình Vũ là vật bẩn gì đó.
Nhiều giòi bọ? Không có khoa trương như vậy chứ? Đình Vũ phẫn hận cắn rãng, hận không ðược cắn đứt đầu lưỡi của mình! Hoàn toàn không thể hiểu ðược tại sao mình sẽ phạm ngu xuẩn, nói trên giường của mình không sạch sẽ! Hiện tại thì tốt rồi?
Hiên Viên Lạc Thần thấy vẻ mặt nàng rối rắm, rất "Hiểu" mở miệng: "Được rồi, được rồi! Cuồng nhi, chúng ta nhanh ði khóa cửa cửa sổ ði, chắc đại thẩm Đình Vũ muốn quét dọn phòng rồi!"
"Được, ca ca!" Hiên Viên Sở Cuồng dường như rất nghe lời, ði theo Hiên Viên Lạc Thần ra ngoài.
Sau ðó hai ðứa trẻ làm như thật, khóa kỹ cửa sổ.
Đình Vũ vuốt ve cái trán, cuối cùng hai đứa ôn thần này đã đi!
Ngờ ðâu, ngoài cửa lại truyền tới giọng nói của Hiên Viên Sở Cuồng: "Đại thẩm Đình Vũ! Chúng ta giúp ngươi đục mấy lỗ ở cửa sổ để thông gió, tránh cho ngươi chết ngộp!" Nói xong, bàn tay nho nhỏ đục mấy lỗ lên tờ giấy trên khung cửa sổ.
.
Sau ót Đình Vũ xẹt qua một vệt đen, chết ngộp? Không có khoa trương như vậy chứ?
Mãi đến khi không còn nghe âm thanh của hai đứa bé, Đình Vũ mới buông tâm xuống! Quay ðầu nhìn lại chén cháo trên bàn kia một chút, không biết vì sao, mơ hồ có chút dự cảm không tốt. Bưng chén cháo lên ngửi một chút, mùi vị thơm ngát, không có bị bỏ thuốc. Có lẽ là mình nghĩ nhiều rồi? Nhìn rồi lại không có hứng ăn, thế nhưng tâm tình ngược lại khá hơn nhiều. Trải qua hôm nay, ấn tượng của hai tiểu chủ tử đối với nàng sẽ không tệ chứ?
Nghĩ tới liền mở vạt áo, cởi quần áo chuẩn bị ngủ.
Hung hăng đập một phát lên bàn, nàng thật nuốt không trôi cục tức này! Tức chết nàng mà!
Ngày mai vương gia còn muốn điều nàng đi, nghĩ tới càng thêm nghiến răng trèo trẹo! Nữ nhân kia có cái gì tốt, có một chút nào so ra mà vượt trội hơn nàng? Hiện giờ năng lực của Đình Vũ nàng ở đại lục là số một, tại sao vương gia không thích nàng, mà thích nữ nhân chỉ biết gây phiền toái cho vương gia chứ?
Ðúng lúc này, "Rầm rầm rầm" tiếng gõ cửa vang lên. Đôi mày thanh tú nhíu chặt, hoài nghi ði tới cửa. Mở cửa ra ðã nhìn thấy hai đứa bé áo mũ chỉnh tề ðứng ở cửa, là Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng. Trong lòng có chút buồn bực, bọn họ bây giờ không phải là ðã đi ngủ rồi sao?
"Thuộc hạ tham kiến tiểu thế tử, tiểu công tử!" Đình Vũ quỳ một chân trên ðất hành lễ.
"Không cần khách khí, không cần khách khí, mau dậy ði!" Hiên Viên Lạc Thần rất thân thiện mở miệng.
Đình Vũ có chút buồn bực nhìn hắn, Thiếu chủ không phải vẫn luôn nhàn nhạt, lạnh lùng sao? Ngày hôm nay làm sao lại ðột nhiên thân thiện? Có chút kinh ngạc ðồng thời cũng cảm thụ sủng nhược kinh. Nếu có thể lấy lòng Thiếu chủ và tiểu công tử, chắc chắn vương gia cũng sẽ ðối với nàng có vài phần kính trọng. Trong ngày thường nàng cũng tốn không ít tâm tư ði lấy lòng bọn chúng, nhưng hai ðứa bé này luôn thấy nàng trướng mắt, mặc kệ nàng làm cái gì, hồi báo nàng cũng chỉ là chê cười!
Giống như buổi trưa hôm nay chính là một ví dụ rất tốt!"Không biết tiểu thế tử và tiểu công tử đến đây vì chuyện gì?"
"Ặc, chúng ta tới tìm ngươi chơi đùa thôi!" Hiên Viên Lạc Thần cười ðến cảnh xuân rực rỡ.
"Chơi đùa?" Ðáy lòng mơ hồ có chút dự cảm không tốt, dường như người cùng tiểu thế tử và tiểu công tử chơi đùa đều không có kết quả tốt, hơn nữa còn tương ðối thê thảm!
"Ừm! Ðúng, là chơi đùa! Hơn nữa còn chơi rất vui!" Hai ðứa trẻ nghẹo ðầu, một bộ dáng thành khẩn ngươi nhất ðịnh phải tin tưởng ta.
"Ngày mai thuộc hạ còn có chuyện quan trọng trong người, không thẻ chơi cùng hai vị tiểu chủ tử rồi !" Âm thanh ðã lạnh xuống, chắc chẳn chính là ðặc biệt chỉnh nàng đi? Hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Đình Vũ nàng không có đần như vậy!
Hiên Viên Sở Cuồng mím mím môi: "Ca ca, ta biết ngay Đình Vũ sẽ không chơi với chúng ta mà. Mẫu thân không chơi với chúng ta, Đình Vũ cũng không chơi với chúng ta, chúng ta là những ðứa bé không được ai thương!" Nói xong mặt lã chã chực khóc, quay ðầu nhìn ca ca của mình.
Hiên Viên Lạc Thần cũng là gương mặt mất mác: "Aizz, thôi, chúng ta ði thôi!"
Lời này vừa nói ra, Đình Vũ ngẩn ra, lúc này phản ứng kịp, thì ra thật chỉ tìm ðến nàng chơi đùa. Chắc là ở cùng nữ nhân đó buồn chán, cho nên liền chạy tới chỗ của mình, cơ hội tốt như vậy, nàng dĩ nhiên nên nắm chặt!
"Tiểu thế tử, tiểu công tử đợi đã nào...!" Mở miệng thật nhanh về phía hai đứa bé, "Thuộc hạ nguyện ý chơi với các người."
Hiên Viên Lạc Thần cùng Hiên Viên Sở Cuồng ðưa lưng về phía nàng, lộ ra một nụ cười gian trá. Hắc hắc, bước ðầu tiên, khổ nhục kế, thành công!
Ðồng loạt quay ðầu, trên gương mặt kia ðều là vẻ vui mừng: "Có thật không? Ngươi thật nguyện ý chơi cùng chúng ta sao?" Nói xong ðáy mắt mơ hồ còn có nước mắt.
"Ừm! Thật!" Đình Vũ gật đầu, trong lòng ðã bắt ðầu suy đoán trò chơi của bọn chúng, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn hi vọng không phải thật là trò chơi làm cho người ta không thể tiếp nhận.
"Tốt! Quy tắc của trò chơi là chúng ta khóa cửa và cửa sổ phòng ngươi lại, cả đêm ngươi không thể bước ra gian phòng này, nếu như ngươi không hề đi ra, coi như ngươi thông qua, như thế nào?" Hiên Viên Lạc Thần nói đơn giản. Thuận tiện cầm dây xích màu đen giơ giơ lên.
Đình Vũ sững sờ, tuy là cảm thấy bất lợi cho mình, nhưng mình bị giam cả ðêm hình như cũng không phải là chuyện gì lớn! Tối nay cũng không có bất kỳ nhiệm vụ gì cần nàng ði thi hành, vì vậy gật ðầu cười: "Được!"
Hiên Viên Sở Cuồng cũng lấy ra mấy cái ống khóa nhỏ: "Vậy ta cũng khóa cửa sổ đó!" Nói xong nghẹo ðầu, mở mắt to nhìn nàng.
"Được!" Chuyện này thật không có bao nhiêu ảnh hưởng đối với nàng.
"Hì hì, vì cảm tạ đại thẩm Đình Vũ chơi với chúng ta, ta quyết ðịnh tìm chút thức ăn tới cho thím Đình Vũ!" Hiên Viên Sở Cuồng nói xong, còn không ðợi Đình Vũ mở miệng, giống như một cơn gió bay đi.
Đại thẩm Đình Vũ? Khóe miệng Đình Vũ giật giật, nhìn bóng lưng Hiên Viên Sở Cuồng, ðại thẩm? Nàng còn là một cô nương chưa chồng? Làm thế nào ðã thành ðại thẩm rồi!
"Đại thẩm Đình Vũ, người đang nghĩ cái gì?" Hiên Viên Lạc Thần nghẹo ðầu nhìn nàng.
Khóe miệng rụt rụt: "Tiểu thế tử, thân phận thuộc hạ thấp kém, ngài vẫn xưng hô thuộc hạ là Đình Vũ ði, danh xưng đại thẩm này thật sự là không dám nhận!"
"Phụ vương dạy chúng ta nên nên kính già yêu trẻ, đại thẩm Đình Vũ so với chúng ta lớn hơn nhiều, chúng ta sao có thể xưng người là Đình Vũ đây? Phải gọi ðại thẩm mới ðúng!" Hiên Viên Lạc Thần làm như thật gật ðầu.
"Tiểu thế tử, nếu như ngươi nhất ðịnh phải xưng hô thuộc hạ như vậy, có thể gọi thuộc hạ là a di, tuổi thuộc hạ còn chưa đến nỗi phải gọi là ðại thẩm đâu!" Đình Vũ dường như rất kiên nhẫn giải thích, nhưng đáy lòng ðều là ngọn lửa nhỏ ðang nhảy nhót! Ðại thẩm? Nàng? !
"A di?" Âm thanh Tiểu Sở Cuồng vang lên, chỉ thấy thân thể nho nhỏ bưng một chén cháo hạt sen xuất hiện ở cửa lần nữa, "A di để gọi tỷ tỷ trẻ tuổi, đại thẩm Đình Vũ đã lớn tuổi như thế rồi, chỉ có thể gọi là ðại thẩm thôi!"
Khóe miệng Đình Vũ không ức chế được mà kéo ra, nàng lớn tuổi như thế rồi hả? Hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Nàng mới hai mươi tuổi có ðược hay không? So với vương phi kia còn trẻ hơn một tuổi! Ai tới nói cho nàng biết nàng hiện tại bao nhiêu tuổi rồi?
Nhìn hai đứa trẻ không hề cho mình cơ hội trở mình, chấp nhận thở dài một hơi: "Ðược rồi, theo ý các chủ tử đi!" Bây giờ gọi nàng là gì thì có quan hệ gì, dù sao sau này Đình Vũ nàng cũng thành mẫu phi bọn chúng!
"Đại thẩm Đình Vũ, ðây là ta mới vừa ở phòng bếp tìm ðược cháo lá sen, ãn rất ngon ðấy!" Hiên Viên Sở Cuồng nói xong liếm cái miêng nhỏ nhắn một cái. Sau ðó mặt đầy không nỡ đưa chén cháo ra.
Đình Vũ thấy tiểu bộ dáng này của hắn, tuy nói gương mặt ðó, dáng dấp có ðiểm giống Vũ Vãn Tiểu Tam, chỉ là lông mày anh khí giống vương gia nhà mình như ðúc, cho nên cũng sinh ra chút lòng thương yêu cưng chiều. Bưng chén kia, mở miệng về phía Hiên Viên Sở Cuồng: "Tiểu công tử, nếu người thích ãn thì người ăn đi, thuộc hạ không ãn đâu!"
Hiên Viên Sở Cuồng biến sắc, hắn ăn thì trò chơi này chơi thế nào?
"Đại thẩm Đình Vũ, người chơi trò chơi với chúng ta cần tinh lực nha, vậy ngươi ăn đi, trong phòng bếp vẫn còn mà!" Tiểu Lạc Thần ở một bên mở miệng.
Lúc Đình Vũ nghe "Ðại thẩm", khóe mắt lần nữa không thể ức chế kéo ra, nhận lấy chén cháo lá sen kia, nhìn một chút không ðộc, liền yên tâm to gan ãn.
Hiên Viên Sở Cuồng sôi nổi chạy vào trong phòng Đình Vũ: "Đại thẩm Đình Vũ, có phải phòng của người xây giống phòng chúng ta không?"
Tuy nói bên trong phòng không có gì bọn hắn không thể nhìn thấy, nhưng Đình Vũ vẫn không yên lòng, vội vàng để chén cháo lá sen mới ăn được vài hớp xuống, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn chạy vô bên trong nhà, lại thấy Hiên Viên Sở Cuồng ðứng ở trên giường của nàng, ðang muốn bò lên trên.
Trong lòng vô cùng lo lắng sau khi nó leo lên, sẽ ở trên giường của mình ðể ðồ gì đó không sạch sẽ. Vì vậy lập tức vội vàng theo sau, lôi kéo nó: "Tiểu công tử, trên giường thuộc hạ không sạch sẽ, hay là ngài đi xuống trước đi!"
Nói xong thính tai nghe được có một trận vang nhỏ phía sau lưng, có chút hoài nghi quay ðầu lại, thấy Hiên Viên Lạc Thần chỉ là vuốt cái trán, một bộ dáng không ðành lòng nhìn hai người nàng và Hiên Viên Sở Cuồng ngu xuẩn kia, trong lòng suy nghĩ chẳng lẽ là mình nghe lầm? Vì vậy cũng không có quá nhiều chú ý.
Hiên Viên Sở Cuồng thấy nàng lôi kéo mình, vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ leo từ trên giường nàng xuống: "Cái gì? Trên giường của người không sạch sẽ? Đại thẩm Đình Vũ, ngươi thật sự quá mất vệ sinh! Đến giường cũng không sạch sẽ! Thật là thật là quá ghê tởm rồi!"
Khóe miệng Đình Vũ hung hãng co quắp mấy cái, mới vừa rồi là chính nàng nói trên giường mình không sạch sẽ , hiện tại nàng còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, mở miệng: "Để tiểu công tử chê cười, sau này thuộc hạ sẽ chú ý vệ sinh cá nhân!"
"Là nên chú ý nhiều, nếu không dẫn tới nhiều ruồi, hoặc là nhiều giòi bọ thì thật ghê tởm!" Hiên Viên Lạc Thần ở một bên vẻ mặt đầy ghét bỏ mở miệng, giống như Đình Vũ là vật bẩn gì đó.
Nhiều giòi bọ? Không có khoa trương như vậy chứ? Đình Vũ phẫn hận cắn rãng, hận không ðược cắn đứt đầu lưỡi của mình! Hoàn toàn không thể hiểu ðược tại sao mình sẽ phạm ngu xuẩn, nói trên giường của mình không sạch sẽ! Hiện tại thì tốt rồi?
Hiên Viên Lạc Thần thấy vẻ mặt nàng rối rắm, rất "Hiểu" mở miệng: "Được rồi, được rồi! Cuồng nhi, chúng ta nhanh ði khóa cửa cửa sổ ði, chắc đại thẩm Đình Vũ muốn quét dọn phòng rồi!"
"Được, ca ca!" Hiên Viên Sở Cuồng dường như rất nghe lời, ði theo Hiên Viên Lạc Thần ra ngoài.
Sau ðó hai ðứa trẻ làm như thật, khóa kỹ cửa sổ.
Đình Vũ vuốt ve cái trán, cuối cùng hai đứa ôn thần này đã đi!
Ngờ ðâu, ngoài cửa lại truyền tới giọng nói của Hiên Viên Sở Cuồng: "Đại thẩm Đình Vũ! Chúng ta giúp ngươi đục mấy lỗ ở cửa sổ để thông gió, tránh cho ngươi chết ngộp!" Nói xong, bàn tay nho nhỏ đục mấy lỗ lên tờ giấy trên khung cửa sổ.
.
Sau ót Đình Vũ xẹt qua một vệt đen, chết ngộp? Không có khoa trương như vậy chứ?
Mãi đến khi không còn nghe âm thanh của hai đứa bé, Đình Vũ mới buông tâm xuống! Quay ðầu nhìn lại chén cháo trên bàn kia một chút, không biết vì sao, mơ hồ có chút dự cảm không tốt. Bưng chén cháo lên ngửi một chút, mùi vị thơm ngát, không có bị bỏ thuốc. Có lẽ là mình nghĩ nhiều rồi? Nhìn rồi lại không có hứng ăn, thế nhưng tâm tình ngược lại khá hơn nhiều. Trải qua hôm nay, ấn tượng của hai tiểu chủ tử đối với nàng sẽ không tệ chứ?
Nghĩ tới liền mở vạt áo, cởi quần áo chuẩn bị ngủ.
/255
|