"Ha ha ha. . . . . . Thương Thương, chàng mới vừa giả bộ thật giống!" Vũ Văn Tiểu Tam mở miệng cười tán thưởng. Hừ, nghĩ muốn động đến con ta, hãm hại ngươi không cần đạo lý! Đây vẫn chỉ là bước đầu tiên, kịch hay còn ở phía sau. . . . . .
Nam tử tuyệt mỹ kia sờ sờ đầu của nàng, cười khẽ mở miệng: "Tam nhi hài lòng là tốt rồi!"
Hai đứa bé vui sướng hài lòng chạy tới: "Cha, mẹ, các người mới vừa diễn giống như thật vậy! Bước đầu tiên thành công, kế tiếp sẽ chờ ngày mai!"
"Hai người tiểu quỷ các con cũng rất thông minh!" Vũ Văn Tiểu Tam mở miệng cười tán thưởng. Thật không nghĩ tới hai đứa con trai có thể nghĩ tới chiêu độc như vậy!
"Được rồi, được rồi, trở về ngủ thôi!" Hiên Viên Lạc Thần như tiểu đại nhân níu lấy cổ áo của đệ đệ, vẫn là không cần quấy rầy cha và mẹ.
Hiên Viên Sở Cuồng lập tức vui sướng hài lòng đuổi theo. . . . . .
Chuyện tối nay Dạ Tử Mộng dấu riêng Xuân Cung Đồ đã bị phơi đầy, như vậy sau này nếu nàng làm ra chuyện gì hoang đường hơn, có chuyện tối nay, mọi người cũng chỉ cảm thấy thuận lý thành chương.
Mà vì cái gì muốn đánh nàng 20 đại bản, đánh là cho nàng một giáo huấn, mà chỉ đánh 20 đại bản là vì bảo đảm ngày mai nàng vẫn có thể chống đở thân thể phối hợp với mưu kế của bọn họ. Nếu đánh nhiều hơn, nằm ở trên giường không dậy nổi, chuyện liền không dễ làm rồi!
"Tam nhi, người ta phối hợp với nàng như vậy, không phải nàng nên thưởng người ta thật tốt sao!" Mỗ nam níu lấy ống tay áo của nàng, làm bộ đáng thương mở miệng. Lại nói mới vừa rồi nhìn một cái có thâm ý khác với Dạ Tử Mộng, làm hắn suýt nữa nôn ra! Cho nên ngày hôm nay hắn đã hy sinh rất lớn!
"Được!" Mỗ nữ một tay kéo hắn đến trước mặt mình, "Chụt!" một tiếng in ở trên mặt của hắn.
Trên dung nhan như cánh hoa đào hiện lên một chút đỏ ửng, đôi mắt tà mị đào hoa có chút né tránh, tương đối xấu hổ, bởi vì khắp nơi đều có rất nhiều ám vệ nhìn đấy. Vẻ mặt hồng hồng nhìn vô cùng đáng yêu, thấy vậy Vũ Văn Tiểu Tam như mở cờ trong bụng, lại bóp mấy cái trên mặt của hắn.
Chợt, mỗ nam ôm nàng lên: "Tam nhi, một chút phần thưởng như vậy còn chưa đủ! Lúc ấy nói buổi tối Tam nhi muốn đền bù cho người ta mà!"
"Được!" Vũ Văn Tiểu Tam ôm cổ của hắn, cười đến cảnh xuân rực rỡ.
Ách. . . . . . Lần đầu tiên thấy nàng phối hợp như vậy, hắn ngược lại có chút phản ứng không kịp.
"Chúng ta phải sinh nữ nhi đó!" Mỗ nữ cười nhắc nhở, rồi sau đó trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc xuất hiện một nụ cười cực kỳ xấu xa bỉ ổi.
"Được!" Tuy nói như vậy, nhưng hắn nhất định sẽ không để cho nữ nhi đó ra đời! Hai tên ranh con chết bầm kia đã đủ chọc người ghét rồi, còn thêm một nữ nhi, không phải phiền chết hắn sao! Nhưng mà nếu nha đầu này nguyện ý vì thế mà phối hợp với hắn, lừa gạt một chút cũng không sao!
. . . . . .
Vẻ mặt đám ẩn vệ đưa đám, mở miệng về phía Liên Vụ: "Ẩn chủ, ngươi cho chúng ta mang bản 'Thanh Tâm kinh' trở về đi?"
"Lúc ấy không phải là không muốn sao?" Liên Vụ hài hước nhìn hắn.
"Ẩn chủ, chúng ta sai lầm rồi!" Chúng ẩn vệ đồng loạt cúi đầu nhận lỗi. Chỉ cần có thể để cho bọn họ không cần luôn chịu hành hạ như vậy, nhận lỗi tính là gì!
. . . . . .
Nhìn Vũ Văn Tiểu Tam và Hiên Viên Vô Thương trở về phòng, Tiểu Nguyệt bưng miệng cười, liền chuẩn bị trở về gian phòng của mình.
Quay đầu liền nhìn thấy Đình Vân, thời gian qua hai năm, khuôn mặt lãnh khốc của Đình Vân cũng không có biến hoá lớn, chỉ là hơi thành thục hơn một chút mà thôi.
Gật đầu cười, chuẩn bị đi qua từ bên cạnh hắn, lại nghe hắn mở miệng: "Tiểu Nguyệt!"
Bước chân dừng lại, tâm tư có chút phức tạp.
"Chúng ta nói chuyện một chút." Giọng nói Đình Vân cũng là có chút tối tăm.
"Chúng ta không có gì để nói!" Nói xong liền cất bước chuẩn bị rời đi.
"Tiểu Nguyệt!" Đình Vân xoay người, mắt mang kiên định nhìn bóng lưng của nàng. Hai năm, hắn nhìn nàng lột xác, chậm rãi từ một tiểu cô nương ngây thơ hoạt bát trở nên kín kẽ, thông minh. Nữ nhân càng thành thục càng có thêm sức quyến rũ. Nhưng với hắn mà nói, bất luận là nàng của hai năm trước, hay là nàng của hai năm sau, ở trong lòng hắn, địa vị của nàng đều không có bất kỳ biến hóa nào.
"Nói chuyện gì? Nói ngươi không thích ta sao? Ừ, ta hiểu rõ." Tiểu Nguyệt quay đầu nhìn hắn, đáy mắt có chút chút ánh sáng lóe lên. Ánh trăng trong sáng chiếu vào trên mặt của nàng, cũng chiếu vào đáy mắt, chỉ là ánh sáng bắn ra lại làm mắt người nào đó đau đớn, tâm cũng rất đau?
Sau khi hắn nghe xong, lại không phản bác được. Hắn nên nói cái gì? Thật ra thì hắn có lời nào muốn nói với nàng, hoặc là nói gọi nàng lại, cũng không có nghĩ kỹ nên nói cái gì. Hắn chỉ đơn thuần muốn nghe nàng nói mà thôi.
"Tiểu Nguyệt, ta. . . . . ."
"Đình Vân, thật ra thì mấy ngày nay ta đã nghĩ thông suốt, ta không thích ngươi. Ngươi nghe rõ không, là không thích. Chuyện lúc trước, coi như là tuổi trẻ khinh cuồng đi, ta nguyện ý làm bằng hữu với ngươi, nếu như ngươi cũng nguyện ý!" Mở miệng cười, nước mắt nơi đáy mắt đã biến mất không thấy.
Nàng muốn làm theo biện pháp của tiểu thư, bởi vì ngày đó sau khi nghe được tiểu thư nói chuyện với tiểu thế tử và tiểu công tử, nàng cảm thấy tiểu thư nói rất đúng. Kiêu ngạo của nữ nhân còn quan trọng hơn tình yêu. Năm đó tiểu thư dạy nàng rất nhiều thứ, nhưng lại bỏ qua một vấn đề, chính là tình huống các nàng không giống nhau. Năm đó Vương Gia là yêu thích tiểu thư, nhưng Đình Vân hắn không thích mình.
Nàng nói, nàng không thích hắn? Không thích! Đây là điều hắn vẫn muốn, nhưng lúc nghe được câu này, chỉ có trời mới biết, ngực hắn đau thế nào. Dưới ánh trăng, trên mặt lãnh khốc lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn so với khóc: "Được, chúng ta là bằng hữu. Chúc nàng và Liên Hoa hạnh phúc."
Nói xong, đáy mắt cũng có cái gì đó đang lóe lên. Nhưng hắn đứng ngược sáng, cho nên Tiểu Nguyệt không thể nhìn thấy.
Hắn còn nhớ rõ, đêm hôm đó, vương phi nói với nàng Liên Hoa so với mình thích hợp với nàng hơn. Khi đó, nàng cũng đồng ý.
Chúc nàng và Liên Hoa hạnh phúc? Nàng ngẩn ra, đáy lòng có chút khổ sở, ngay sau đó gật đầu một cái: "Ừ, cám ơn, sẽ hạnh phúc thôi!"
Nói xong không hề để ý đến hắn nữa, xoay người rời đi.
Không yêu, lại không thể biết lòng của nàng đau bao nhiêu, nàng có thể tiếp nhận hắn không thương nàng, nhưng lại không thể tiếp nhận hắn luôn muốn giao nàng cho người khác. Ngay cả một cơ hội yên lặng ngắm nhìn hắn, hắn cũng không cho nàng sao? Dọc theo hành lang, đi thật lâu thật lâu. . . . . .
Nước mắt trên mặt tùy ý lan tràn, nàng cũng không biết nàng đi tới nơi nào.
Chợt ngẩng đầu lên, nhìn một chút vầng trăng sáng trên không trung kia, quỳ gối xuống, chắp tay trước ngực. Nguyệt thần nương nương, nếu như người thấy được, xin hãy chỉ dạy cho con, con nên làm như thế nào, làm như thế nào đây . . . . .
. . . . . .
Phía sau của nàng, một bóng dáng hắc y nhân lẳng lặng đứng thẳng. Trên mặt lạnh nhạt tràn đày vẻ đau lòng. . . . . .
Có lẽ, từ lúc vừa mới bắt đầu, hắn đã không nên nhúng tay vào giữa bọn họ. Có phải hai năm trước, mình chưa từng xuất hiện, chuyện sẽ không như vậy rồi không? Là ích kỷ của mình đã hại nàng, cũng hại huynh đệ tốt của mình! Thay vì ba người cùng chịu hết hành hạ, không bằng để cho tất cả đau khổ khó khăn một mình hắn tới gánh chịu!
Xoay người, đi về phía phòng của Đình Vân, hi vọng quyết định thối lui bây giờ của hắn vẫn còn kịp. . . . . .
. . . . . .
"Hoàng thượng, mặc thêm áo đi!" Lật phi đem một áo choàng thêu hình rồng, choàng lên vai người đứng bên cửa sổ.
Trên khuôn mặt trơn bóng như ngọc lộ ra một nụ cười nhạt, quay đầu nhìn nàng một chút, gật đầu một cái. Quay đầu lại, lần nữa nhìn trời xa. Tầng tầng đám mây, che khuất ánh trăng. Ánh sao trong bầu trời đêm đông, hợp thành nhớ nhung như sông Trường Hà. . . . .
Nam tử tuyệt mỹ kia sờ sờ đầu của nàng, cười khẽ mở miệng: "Tam nhi hài lòng là tốt rồi!"
Hai đứa bé vui sướng hài lòng chạy tới: "Cha, mẹ, các người mới vừa diễn giống như thật vậy! Bước đầu tiên thành công, kế tiếp sẽ chờ ngày mai!"
"Hai người tiểu quỷ các con cũng rất thông minh!" Vũ Văn Tiểu Tam mở miệng cười tán thưởng. Thật không nghĩ tới hai đứa con trai có thể nghĩ tới chiêu độc như vậy!
"Được rồi, được rồi, trở về ngủ thôi!" Hiên Viên Lạc Thần như tiểu đại nhân níu lấy cổ áo của đệ đệ, vẫn là không cần quấy rầy cha và mẹ.
Hiên Viên Sở Cuồng lập tức vui sướng hài lòng đuổi theo. . . . . .
Chuyện tối nay Dạ Tử Mộng dấu riêng Xuân Cung Đồ đã bị phơi đầy, như vậy sau này nếu nàng làm ra chuyện gì hoang đường hơn, có chuyện tối nay, mọi người cũng chỉ cảm thấy thuận lý thành chương.
Mà vì cái gì muốn đánh nàng 20 đại bản, đánh là cho nàng một giáo huấn, mà chỉ đánh 20 đại bản là vì bảo đảm ngày mai nàng vẫn có thể chống đở thân thể phối hợp với mưu kế của bọn họ. Nếu đánh nhiều hơn, nằm ở trên giường không dậy nổi, chuyện liền không dễ làm rồi!
"Tam nhi, người ta phối hợp với nàng như vậy, không phải nàng nên thưởng người ta thật tốt sao!" Mỗ nam níu lấy ống tay áo của nàng, làm bộ đáng thương mở miệng. Lại nói mới vừa rồi nhìn một cái có thâm ý khác với Dạ Tử Mộng, làm hắn suýt nữa nôn ra! Cho nên ngày hôm nay hắn đã hy sinh rất lớn!
"Được!" Mỗ nữ một tay kéo hắn đến trước mặt mình, "Chụt!" một tiếng in ở trên mặt của hắn.
Trên dung nhan như cánh hoa đào hiện lên một chút đỏ ửng, đôi mắt tà mị đào hoa có chút né tránh, tương đối xấu hổ, bởi vì khắp nơi đều có rất nhiều ám vệ nhìn đấy. Vẻ mặt hồng hồng nhìn vô cùng đáng yêu, thấy vậy Vũ Văn Tiểu Tam như mở cờ trong bụng, lại bóp mấy cái trên mặt của hắn.
Chợt, mỗ nam ôm nàng lên: "Tam nhi, một chút phần thưởng như vậy còn chưa đủ! Lúc ấy nói buổi tối Tam nhi muốn đền bù cho người ta mà!"
"Được!" Vũ Văn Tiểu Tam ôm cổ của hắn, cười đến cảnh xuân rực rỡ.
Ách. . . . . . Lần đầu tiên thấy nàng phối hợp như vậy, hắn ngược lại có chút phản ứng không kịp.
"Chúng ta phải sinh nữ nhi đó!" Mỗ nữ cười nhắc nhở, rồi sau đó trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc xuất hiện một nụ cười cực kỳ xấu xa bỉ ổi.
"Được!" Tuy nói như vậy, nhưng hắn nhất định sẽ không để cho nữ nhi đó ra đời! Hai tên ranh con chết bầm kia đã đủ chọc người ghét rồi, còn thêm một nữ nhi, không phải phiền chết hắn sao! Nhưng mà nếu nha đầu này nguyện ý vì thế mà phối hợp với hắn, lừa gạt một chút cũng không sao!
. . . . . .
Vẻ mặt đám ẩn vệ đưa đám, mở miệng về phía Liên Vụ: "Ẩn chủ, ngươi cho chúng ta mang bản 'Thanh Tâm kinh' trở về đi?"
"Lúc ấy không phải là không muốn sao?" Liên Vụ hài hước nhìn hắn.
"Ẩn chủ, chúng ta sai lầm rồi!" Chúng ẩn vệ đồng loạt cúi đầu nhận lỗi. Chỉ cần có thể để cho bọn họ không cần luôn chịu hành hạ như vậy, nhận lỗi tính là gì!
. . . . . .
Nhìn Vũ Văn Tiểu Tam và Hiên Viên Vô Thương trở về phòng, Tiểu Nguyệt bưng miệng cười, liền chuẩn bị trở về gian phòng của mình.
Quay đầu liền nhìn thấy Đình Vân, thời gian qua hai năm, khuôn mặt lãnh khốc của Đình Vân cũng không có biến hoá lớn, chỉ là hơi thành thục hơn một chút mà thôi.
Gật đầu cười, chuẩn bị đi qua từ bên cạnh hắn, lại nghe hắn mở miệng: "Tiểu Nguyệt!"
Bước chân dừng lại, tâm tư có chút phức tạp.
"Chúng ta nói chuyện một chút." Giọng nói Đình Vân cũng là có chút tối tăm.
"Chúng ta không có gì để nói!" Nói xong liền cất bước chuẩn bị rời đi.
"Tiểu Nguyệt!" Đình Vân xoay người, mắt mang kiên định nhìn bóng lưng của nàng. Hai năm, hắn nhìn nàng lột xác, chậm rãi từ một tiểu cô nương ngây thơ hoạt bát trở nên kín kẽ, thông minh. Nữ nhân càng thành thục càng có thêm sức quyến rũ. Nhưng với hắn mà nói, bất luận là nàng của hai năm trước, hay là nàng của hai năm sau, ở trong lòng hắn, địa vị của nàng đều không có bất kỳ biến hóa nào.
"Nói chuyện gì? Nói ngươi không thích ta sao? Ừ, ta hiểu rõ." Tiểu Nguyệt quay đầu nhìn hắn, đáy mắt có chút chút ánh sáng lóe lên. Ánh trăng trong sáng chiếu vào trên mặt của nàng, cũng chiếu vào đáy mắt, chỉ là ánh sáng bắn ra lại làm mắt người nào đó đau đớn, tâm cũng rất đau?
Sau khi hắn nghe xong, lại không phản bác được. Hắn nên nói cái gì? Thật ra thì hắn có lời nào muốn nói với nàng, hoặc là nói gọi nàng lại, cũng không có nghĩ kỹ nên nói cái gì. Hắn chỉ đơn thuần muốn nghe nàng nói mà thôi.
"Tiểu Nguyệt, ta. . . . . ."
"Đình Vân, thật ra thì mấy ngày nay ta đã nghĩ thông suốt, ta không thích ngươi. Ngươi nghe rõ không, là không thích. Chuyện lúc trước, coi như là tuổi trẻ khinh cuồng đi, ta nguyện ý làm bằng hữu với ngươi, nếu như ngươi cũng nguyện ý!" Mở miệng cười, nước mắt nơi đáy mắt đã biến mất không thấy.
Nàng muốn làm theo biện pháp của tiểu thư, bởi vì ngày đó sau khi nghe được tiểu thư nói chuyện với tiểu thế tử và tiểu công tử, nàng cảm thấy tiểu thư nói rất đúng. Kiêu ngạo của nữ nhân còn quan trọng hơn tình yêu. Năm đó tiểu thư dạy nàng rất nhiều thứ, nhưng lại bỏ qua một vấn đề, chính là tình huống các nàng không giống nhau. Năm đó Vương Gia là yêu thích tiểu thư, nhưng Đình Vân hắn không thích mình.
Nàng nói, nàng không thích hắn? Không thích! Đây là điều hắn vẫn muốn, nhưng lúc nghe được câu này, chỉ có trời mới biết, ngực hắn đau thế nào. Dưới ánh trăng, trên mặt lãnh khốc lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn so với khóc: "Được, chúng ta là bằng hữu. Chúc nàng và Liên Hoa hạnh phúc."
Nói xong, đáy mắt cũng có cái gì đó đang lóe lên. Nhưng hắn đứng ngược sáng, cho nên Tiểu Nguyệt không thể nhìn thấy.
Hắn còn nhớ rõ, đêm hôm đó, vương phi nói với nàng Liên Hoa so với mình thích hợp với nàng hơn. Khi đó, nàng cũng đồng ý.
Chúc nàng và Liên Hoa hạnh phúc? Nàng ngẩn ra, đáy lòng có chút khổ sở, ngay sau đó gật đầu một cái: "Ừ, cám ơn, sẽ hạnh phúc thôi!"
Nói xong không hề để ý đến hắn nữa, xoay người rời đi.
Không yêu, lại không thể biết lòng của nàng đau bao nhiêu, nàng có thể tiếp nhận hắn không thương nàng, nhưng lại không thể tiếp nhận hắn luôn muốn giao nàng cho người khác. Ngay cả một cơ hội yên lặng ngắm nhìn hắn, hắn cũng không cho nàng sao? Dọc theo hành lang, đi thật lâu thật lâu. . . . . .
Nước mắt trên mặt tùy ý lan tràn, nàng cũng không biết nàng đi tới nơi nào.
Chợt ngẩng đầu lên, nhìn một chút vầng trăng sáng trên không trung kia, quỳ gối xuống, chắp tay trước ngực. Nguyệt thần nương nương, nếu như người thấy được, xin hãy chỉ dạy cho con, con nên làm như thế nào, làm như thế nào đây . . . . .
. . . . . .
Phía sau của nàng, một bóng dáng hắc y nhân lẳng lặng đứng thẳng. Trên mặt lạnh nhạt tràn đày vẻ đau lòng. . . . . .
Có lẽ, từ lúc vừa mới bắt đầu, hắn đã không nên nhúng tay vào giữa bọn họ. Có phải hai năm trước, mình chưa từng xuất hiện, chuyện sẽ không như vậy rồi không? Là ích kỷ của mình đã hại nàng, cũng hại huynh đệ tốt của mình! Thay vì ba người cùng chịu hết hành hạ, không bằng để cho tất cả đau khổ khó khăn một mình hắn tới gánh chịu!
Xoay người, đi về phía phòng của Đình Vân, hi vọng quyết định thối lui bây giờ của hắn vẫn còn kịp. . . . . .
. . . . . .
"Hoàng thượng, mặc thêm áo đi!" Lật phi đem một áo choàng thêu hình rồng, choàng lên vai người đứng bên cửa sổ.
Trên khuôn mặt trơn bóng như ngọc lộ ra một nụ cười nhạt, quay đầu nhìn nàng một chút, gật đầu một cái. Quay đầu lại, lần nữa nhìn trời xa. Tầng tầng đám mây, che khuất ánh trăng. Ánh sao trong bầu trời đêm đông, hợp thành nhớ nhung như sông Trường Hà. . . . .
/255
|