Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Chương 214: chương 13.5 Hãm hại ngươi không cần có đạo lý!

/255


Nàng tỉnh chưa? Hai năm qua, không giây phút nào hắn không nghĩ tới nàng, vì nàng đau lòng, cũng là vì hoàng thúc đau lòng. Với hắn mà nói, nàng có thể hạnh phúc, hắn đã không còn cầu gì khác.

Nhưng tại sao, tại sao muốn nhìn nàng hạnh phúc cũng khó khăn như vậy?

"Hoàng huynh!" Giọng nói Hiên Viên Triệt vang lên từ ngoài cửa, trong ngọt ngào mềm mại mang theo vui vẻ.

Lúc này Lật phi khom người lui ra. . . . . .

Đi tới cửa, chạm mặt với Hiên Viên Triệt. Hiên Viên Triệt nhìn mặt nàng, trong nháy mắt hắn có chút hoảng hốt! Giống như người kia! "Lật phi, đợi đã...!"

"Thất vương gia, chuyện gì?" Lật phi khom người, có chút kinh ngạc nhìn hắn. Nàng và Thất vương gia không có giao tình gì!

Hiên Viên Triệt ôm quyền mở miệng: "Lật phi, Bổn vương muốn hỏi thăm người một chút, trong nhà người còn có tỷ muội nào không?"

"Tỷ muội?" Lật phi hơi sững sờ một chút, mở miệng cười, "Thất vương gia, bổn cung quả thật có một người muội muội, được đặt tên là Vệ Ương Ngữ, không biết vì sao vương gia lại hỏi chuyện này?"

Lật phi là nữ nhi của Lại Bộ Thượng Thư Vệ Thanh Phong. Vệ Thanh Phong là một người si tình, cả đời chỉ có một vị phu nhân, nhưng mà phu nhân ở lần sinh thứ tư vì khó sanh mà chết, chỉ để lại hai nữ nhi và một đứa con trai. Vệ Bích Ảnh chính là nữ nhi của Vệ gia. Mười tám tuổi liền vào cung, được phong làm Lật phi. Mà Vệ Ương Ngữ là tam nữ nhi, bởi vì nhỏ nhất, lại khéo léo hiểu chuyện, cho nên ở trong nhà rất được Vệ Thanh Phong sủng ái.

"Không biết lệnh muội có ở trong nhà hay không?" Chẳng lẽ thật sự là nữ nhân chết tiệt kia?

Lật phi cười cười, liền mở miệng: "Thất vương gia nói đùa, xá muội tuy là biết chút công phu, nhưng từ nhỏ yêu thích yên tĩnh, không thường tùy ý đi lại, không ở trong nhà còn có thể đi nơi nào?"

Từ nhỏ yêu thích yên tĩnh? Xem ra hẳn không phải là nàng! Có chút thất vọng mở miệng: "Quấy rầy, là bổn vương đường đột, Lật phi mời!"

"Thất vương gia mời!" Lật phi nói xong liền dẫn cả đám hạ nhân rời đi.

Hiên Viên Triệt cũng bước vào trong điện, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy giọng nói dịu dàng truyền đến: "Triệt, chịu trở lại rồi sao?"

"Hắc hắc. . . . . ." Nịnh hót cười cười, rồi sau đó cười hì hì mở miệng, "Hoàng huynh, lần này Triệt trở lại là có tin tức tốt muốn nói cho huynh đấy!"

"Tin tức tốt gì, có phải ngươi quyết định lấy vợ không? Thật tốt quá, hoàng huynh lập tức vì ngươi tứ hôn, sau đó đi nói tin tốt này cho mẫu hậu!" Hiên Viên Mặc cười trêu ghẹo.

"Hoàng huynh!" Hiên Viên Triệt bĩu môi, bất mãn dậm chân, "Nếu huynh còn như vậy, người ta liền không trở lại nữa!"

"Được! Được! Không trêu đệ nữa, đã bao lớn rồi, còn nhõng nhẻo như vậy. Nói một chút coi, là chuyện gì?" Ngón tay như bạch ngọc đưa ra, nhấc chén ngọc lên, trong nháy mắt mang theo hương trà nồng đậm nhẹ nhàng tỏa ra bốn phía.

"Hoàng huynh, là hoàng thẩm, hoàng thẩm tỉnh! Người ta mới vừa đến chỗ của Tam hoàng huynh nói một tiếng, liền lập tức tới đây thông báo cho huynh!" Trên mặt tràn đầy vẻ ngây thơ, chỉ là con ngươi như lưu ly hàm chứa chút thâm ý.

Lời này vừa nói ra, chén ngọc người nào đó giơ lên chợt dừng lại, lơ lửng giữa không trung, con ngươi như mặc ngọc nhìn chằm chằm hắn: "Đệ nói thật sao?" Nàng đã tỉnh rồi? Nàng rốt cuộc đã tỉnh rồi?

"Người ta còn có thể gạt huynh sao, là một tin tức tốt đúng không? Hoàng huynh cũng không cần lo lắng cho hoàng thúc nữa!" Mở miệng cười tranh công, hắn làm sao không nhìn ra hoàng huynh cũng thích hoàng thẩm, chỉ là hoàng huynh là Hoàng đế, có một số việc chỉ có thể giấu ở trong lòng, không thể nói.

Không cần lo lắng cho hoàng thúc rồi sao? Những lời này truyền tới trong tai của hắn, sau khi hơi sững sờ một lúc, liền gật đầu: "Ừ, đúng, không cần lo lắng cho hoàng thúc nữa rồi. Ngạo biết không?" Cúi đầu, đã có chút không yên lòng rồi.

"Hoàng huynh, huynh mới chừng ấy tuổi, làm sao lại mắc phải chứng mất trí nhớ rồi. Người ta vừa mới nói đi tới chỗ Tam Hoàng Huynh nói một tiếng rồi mà! Chỉ là trước khi người ta nói, Mộ Vân Dật đã nói rồi." Giọng nói hơi bất mãn của Hiên Viên Triệt vang lên.

Nghe vậy, sững sờ một lúc, cười khẽ gật đầu một tiếng: "Dạ, hoàng huynh quên mất."

"Dừng lại! Nói gì đó! Đúng rồi, hoàng thúc giống như gặp phải phiền toái, bọn người Dạ Tử Kỳ muốn hoàng thúc động thủ, chúng ta có nên giúp một tay không?" Tự rót cho mình một ly trà, uống vào một ngụm. Nói hồi lâu, hắn cũng có chút khát.

Hiên Viên Mặc nghe vậy, do dự một chút, rồi sau đó lắc đầu: "Không cần, hoàng thúc có năng lực ứng phó." Thiên hạ này, nếu có chuyện hoàng thúc không thể ứng phó được, hắn nhúng tay cũng càng vô dụng!

"Ha ha, nói giống như Tam hoàng huynh vậy! Ta cũng ám chỉ có cần giúp hoàng thúc một tay hay không, chỉ là hoàng thúc cũng ám chỉ cự tuyệt. Nhưng đám người kia động thủ với Sở Cuồng, lại còn hạ độc! Đúng là có cái có thể nhịn, có cái không thể nhịn!" Hiên Viên Triệt nói xong, ly ngọc trong tay bị nhẹ bóp vỡ.

Tiểu Sở cuồng là đường đệ của hắn, là người nối nghiệp hắn hài lòng nhất! Độc vương đời kế tiếp vẫn chờ nó đến làm, bọn đáng chết này lại dám dùng độc đi đối phó đệ tử đắc ý của hắn! Khụ khụ. . . . . . Tuy nói tên tiểu tử kia vẫn không tình nguyện thừa nhận!

"Cái gì? Vậy Sở Cuồng có chuyện gì không?" Hiên Viên Mặc nghe vậy đứng lên, có chút lo lắng mở miệng.

"Không có! Có ta ở đây có thể có chuyện gì, một chút độc nhỏ thôi. Đúng rồi, hoàng huynh, lần này ta trở lại, thứ nhất là vì mang tin tức tốt này về, thứ hai là vì nhờ huynh giúp tìm người!" Hiên Viên Triệt nước mắt lưng tròng nhìn hắn, "Hoàng huynh, sẽ không cự tuyệt yêu cầu của ta chứ?"

"Tìm người có thể, nhưng trước hết đệ phải nói với hoàng huynh một chút, chuẩn bị lúc nào thì lập gia đình đây. Mẫu hậu bên kia, hoàng huynh đã không chống đỡ nổi rồi!" Con ngươi như mặc ngọc mang theo ý cười, lần nữa đâm trúng tử huyệt của hắn.

Trên khuôn mặt đáng yêu như một thiên sứ tràn đầy rối rắm, suy nghĩ một chút nữ nhân chết tiệt kia, rồi sau đó cắn răng mở miệng: "Được! Chỉ cần hoàng huynh có thể tìm được nàng, Triệt liền cưới!"

Lời này ngược lại làm Hiên Viên Mặc có chút run sợ, nhìn vẻ mặt giận dữ của hắn ta một chút, không nhịn được cười khẽ một tiếng: "Triệt, hồng loan tinh chiếu đến rồi hả?"

"Không phải!" Giọng nói đáng yêu vang lên, vô cùng kiên quyết. Chỉ là trên khuôn mặt tinh xảo như trẻ con xuất hiện màu đỏ khả nghi.

"Được, Triệt nói không phải thì không phải." Nhìn bộ dáng lo lắng này của hắn ta, hắn cũng không nói thẳng. Ba huynh đệ bọn hắn, cuối cùng cũng có một người tìm được hạnh phúc.

Hiên Viên Triệt không được tự nhiên nhìn hắn, vẻ mặt nhăn nhó một hồi lâu, chợt trầm tĩnh xuống, nhàn nhạt mở miệng: "Hoàng huynh, huynh cũng nên vì mình mà suy nghĩ một chút đi." Lần đầu tiên Hiên Viên Triệt nghiêm túc nói chuyện với Hiên Viên Mặc như vậy.

Suy nghĩ một chút? Có chút kinh ngạc nhìn ánh mắt của Hiên Viên Triệt, sao đột nhiên lại nói cái này?

"Hoàng huynh, huynh độc sủng Lật phi hai năm cũng không sinh con, mẫu hậu không biết nguyên nhân, huynh cho rằng Triệt không biết sao?" Đáy mắt như lưu ly lóe lên ánh sáng mờ mịt thấu hiểu.

Người đời đều nói Tam Hoàng Huynh đáng thương, vì yêu mà một đêm bạc đầu, cũng không đổi được trái tim giai nhân. Nhưng trên thực tế, đáng thương nhất lại là đại hoàng huynh. Bởi vì ít nhất, Tam Hoàng Huynh có thể thoải mái mà nói yêu, nhưng đại hoàng huynh không chỉ không thể cùng một chỗ với người mình yêu, cũng không thể nói ra ngoài!

Hiên Viên Mặc cười khổ một tiếng, thật thấp mở miệng: "Triệt, đệ nên hiểu cho hoàng huynh ."

"Ta hiểu, nhưng hoàng huynh, huynh không được quên, huynh là Hoàng đế. Ngôi vị hoàng đế không thể không có người thừa kế!" Hắn cũng không nhẫn tâm ép hoàng huynh, nhưng hắn là Thân vương của Hiên Viên đế quốc, hắn có trách nhiệm nhắc nhở hoàng huynh của hắn!

Con ngươi như mặc ngọc khép chặt, lông mi thật dài nhẹ nhàng vỗ, cực lực ẩn nhẫn tâm tình. . . . . .

Hiên Viên Triệt nhìn bộ dáng kia của hắn ta, thở dài một hơi, đặt một bàn tay ở trên vai của hắn ta: "Thôi, hoàng huynh, huynh cũng không cần quá làm khó mình. Tam Hoàng Huynh không cưới, còn có Triệt. Triệt không cưới, còn có con trai của tứ hoàng huynh, giang sơn Hiên Viên gia của chúng ta sẽ không giao cho người khác ngồi."

Tay Hiên Viên Mặc vỗ lên tay của hắn, giọng nói ôn nhã vang lên: "Triệt, cám ơn đệ đã hiểu cho ta!"

/255

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status