CHƯƠNG
18: HÔN ƯỚC
// Reeng reeng// - Alo
- Hải Phương, con về nhà bây giờ được không? Ta có chuyện cần nói với con – Giọng ông Mạnh Hùng vang lên bên kia đầu dây.
- Có chuyện gì mà gấp vậy ba? – Hải Phương lo lắng.
- Con cứ về đi. Chuyện này không thể nói qua điện thoại.
- Dạ con về ngay. Tạm biệt ba.
- Ừm – Nói rồi, ông Trần cúp máy luôn.
Hải Phương vội thu dọn đồ đạc, giao lại công việc cho cô thư ký, lập tức về nhà.
Về đến nơi, cô thấy ba mình đang ngồi nói chuyện với Dương tổng và một người con trai còn khá trẻ, khoảng 20, 21 tuổi. Hải Phương tiến tới, cúi đầu:
- Ba, Dương tổng.
- Con về rồi à? Con mau ngồi xuống đây. Để ba giới thiệu, đây là Dương tổng và con trai ông, Dương Tuấn Kiệt.
- Giới thiệu với Dương tổng và Dương thiếu gia, đây là con gái tôi, tên là Trần Hải Phương.
**********
Dương Tuấn Kiệt: (20t) hôn phu của Hải Phương.
**********
- Chào anh – Hải Phương mỉm cười, chìa tay ra.
- Chào cô – Tuấn Kiệt lập tức bắt tay Hải Phương.
- Ba à, không biết có chuyện gì mà ba kêu con về gấp vậy? – Hải Phương quay sang ông Mạnh Hùng.
- Chuyện hôn sự của con – Ông Trần đáp.
- Hôn…hôn sự? – Phương kinh ngạc.
- Đúng vậy. Con và Trần thiếu gia đây đã có hôn ước từ nhỏ. Năm con đủ 18 tuổi, hai gia đình sẽ tổ chức lễ cưới cho hai đứa.
- Ba, sao ba không nói với con trước. Tại sao ba lại tự ý quyết định tương lai của con? – Hải Phương vô cùng tức giận.
- Hải Phương, thái độ của con là sao hả? Trước mặt Dương tổng, con dám có thái độ đó sao? – Ông Trần mặt đỏ phừng, vô cùng tức giận, quát lớn.
- Thôi nào Mạnh Hùng. Con bé như vậy do nó bị bất ngờ thôi. Ông đừng nổi giận với con bé – Ông Dương cười xòa.
- Phải đó, Trần lão gia, xin bác bớt giận. Cô ấy mới biết tin, chưa kịp chuẩn bị tinh thần. Cháu có thể cho Hải Phương thời gian suy nghĩ. Không sao đâu bác – Tuấn Kiệt cũng vội lên tiếng.
- Thôi được rồi. Nhưng Hải Phương, ta chỉ cho con thời gian là 1 tháng để chuẩn bị tinh thần, chứ không phải để suy nghĩ cưới hay không. Con hiểu chứ? – Ông Trần nén cơn giận xuống.
- Ba, con… - Hải Phương vẫn vô cùng ấm ức.
- Không nói nhiều nữa. Một khi ta đã quyết định sẽ không bao giờ thay đổi.
- …
- Cũng đã muộn rồi. Cha con tôi xin phép – Ông Dương cùng Tuấn Kiệt đứng dậy.
- Thật ngại quá. Là tôi không biết dạy con, đã để Dương tổng đây phải thấy điều không hay. Thật xin lỗi.
- Ồ không sao. Con trẻ như vậy cũng là chuyện bình thường. Thôi, tôi xin phép.
- Dương tổng và Dương thiếu gia đi thong thả.
Đợi Dương tổng và Tuấn Kiệt đi khuất, Hải Phương đứng lên, quay lưng định về phòng thì:
- Hải Phương, tất cả những gì con có ngày hôm nay là ta cho con. Cuộc hôn nhân trong giới thượng lưu chỉ mang tính chất mua bán, trao đổi, không có chỗ cho tình yêu. Tất cả đều vì lợi ích gia tộc. Con là một cô gái thông minh. Ta tin, con sẽ không làm ta thất vọng.
- … - Hải Phương không nói gì, đi thẳng lên lầu.
**********
Hải Phương mệt mỏi nằm xuống giường.
Cưới một người mình không yêu, đây là định mệnh, là số phận của cô sao? Hay chính là cái giá phải trả cho những gì cô được hưởng?
Phải rồi. Cô được ba mẹ ban cho sinh mạng này. Từ nhỏ, cô đã được sống trong nhung lụa, giàu sang, sung túc. Cô chưa bao giờ phải lo lắng về bất cứ chuyện gì. Sinh ra trong gia đình giàu có, lớn lên trong tiền bạc, vật chất, nên giờ đây, bản thân cô cũng phải chơi trò chơi oan nghiệt của giới thượng lưu này sao?
Lấy một người mình không yêu, chẳng khác nào nhốt mình trong căn phòng tăm tối. Lạnh lẽo, cô đơn, không tình yêu, không nụ cười, không lối thoát, không tương lai. Nhưng cô có thể làm gì khác? Bản thân cô có sự lựa chọn khác sao? Mà dù có sự lựa chọn, cô có được quyền chọn không? Hay ba cô chính là người chọn con đường cho cô? Ba cô đã trải sẵn con đường ấy để cô đi. Không chông gai, không khó khăn, nhọc nhằn nhưng lại không có ánh sáng. Chính vì thế, cô không thể nhìn thấy con đường nào khác, chỉ biết nhắm mắt đi theo con đường ba cô đã chọn. Ngay cả bản thân cô cũng không biết, đó là hạnh phúc hay khổ đau. Đó là thiên đường hay địa ngục.
Bất giác, cô nhớ tới Thiên Vũ. Mở ngăn kéo bàn làm việc, lấy ra tấm hình một người con trai khoác vai một người con gái. Ngón tay cô khẽ chạm vào khuôn mặt người con trai đó. Từng giọt nước mắt trong suốt như pha lê lăn theo hai gò má. Cũng đã hơn 3 năm rồi cô chưa gặp lại anh. Hơn ba năm, xung quanh cô có rất nhiều người đàn ông, nhưng cô không thể mở lòng với ai. Bởi, cô nhớ anh. Bởi, cô vẫn còn rất yêu anh. Bởi, trái tim của cô đã không thể thuộc về người khác. Nếu bây giờ, cô còn yêu anh, liệu ba cô có đồng ý cho hai người đến với nhau? Liệu ba cô sẽ tôn trọng quyết định của cô?
Hải Phương cười nhạt. Tại sao đến giờ, cô vẫn còn nghĩ về con người bội bạc đó? Kẻ đã bỏ rơi cô trong suốt thời gian qua, tại sao cô vẫn còn yêu kẻ đó? Phương đưa tay gạt nước mắt.
- Không xứng đáng. Hoàn toàn không xứng đáng!
Phương gào lên. Bàn tay bóp chặt tấm ảnh mà cô giữ gìn bấy lâu. Đau! Trong tim cô chỉ còn một cảm giác. Đó là đau. Nỗi đau ấy quá lớn. Nó như một con sâu, gặm nhấm trái tim cô, len lỏi trong tim cô.
Nước mắt lại trào ra. Cô không biết phải làm gì. Cắn chặt môi, cô áp tấm ảnh lên ngực mình.
- Tại sao? Tại sao lại phản bội em, Thiên Vũ? Tại sao?
Cô cứ thẫn thờ ngồi đó. Đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không vô định.
Tương lai của cô sẽ ra sao? Chấp nhận hay từ bỏ? Tiếp tục hay dừng lại?
Cô đã quá mệt mỏi rồi. Cô không còn đủ sức lực nữa.
// Chấp nhận thôi, Hải Phương. Đó là tương lai của mày // Cô cười nhạt. Bức ảnh trong tay từ từ rơi xuống đất…
// Reeng reeng// - Alo
- Hải Phương, con về nhà bây giờ được không? Ta có chuyện cần nói với con – Giọng ông Mạnh Hùng vang lên bên kia đầu dây.
- Có chuyện gì mà gấp vậy ba? – Hải Phương lo lắng.
- Con cứ về đi. Chuyện này không thể nói qua điện thoại.
- Dạ con về ngay. Tạm biệt ba.
- Ừm – Nói rồi, ông Trần cúp máy luôn.
Hải Phương vội thu dọn đồ đạc, giao lại công việc cho cô thư ký, lập tức về nhà.
Về đến nơi, cô thấy ba mình đang ngồi nói chuyện với Dương tổng và một người con trai còn khá trẻ, khoảng 20, 21 tuổi. Hải Phương tiến tới, cúi đầu:
- Ba, Dương tổng.
- Con về rồi à? Con mau ngồi xuống đây. Để ba giới thiệu, đây là Dương tổng và con trai ông, Dương Tuấn Kiệt.
- Giới thiệu với Dương tổng và Dương thiếu gia, đây là con gái tôi, tên là Trần Hải Phương.
**********
Dương Tuấn Kiệt: (20t) hôn phu của Hải Phương.
**********
- Chào anh – Hải Phương mỉm cười, chìa tay ra.
- Chào cô – Tuấn Kiệt lập tức bắt tay Hải Phương.
- Ba à, không biết có chuyện gì mà ba kêu con về gấp vậy? – Hải Phương quay sang ông Mạnh Hùng.
- Chuyện hôn sự của con – Ông Trần đáp.
- Hôn…hôn sự? – Phương kinh ngạc.
- Đúng vậy. Con và Trần thiếu gia đây đã có hôn ước từ nhỏ. Năm con đủ 18 tuổi, hai gia đình sẽ tổ chức lễ cưới cho hai đứa.
- Ba, sao ba không nói với con trước. Tại sao ba lại tự ý quyết định tương lai của con? – Hải Phương vô cùng tức giận.
- Hải Phương, thái độ của con là sao hả? Trước mặt Dương tổng, con dám có thái độ đó sao? – Ông Trần mặt đỏ phừng, vô cùng tức giận, quát lớn.
- Thôi nào Mạnh Hùng. Con bé như vậy do nó bị bất ngờ thôi. Ông đừng nổi giận với con bé – Ông Dương cười xòa.
- Phải đó, Trần lão gia, xin bác bớt giận. Cô ấy mới biết tin, chưa kịp chuẩn bị tinh thần. Cháu có thể cho Hải Phương thời gian suy nghĩ. Không sao đâu bác – Tuấn Kiệt cũng vội lên tiếng.
- Thôi được rồi. Nhưng Hải Phương, ta chỉ cho con thời gian là 1 tháng để chuẩn bị tinh thần, chứ không phải để suy nghĩ cưới hay không. Con hiểu chứ? – Ông Trần nén cơn giận xuống.
- Ba, con… - Hải Phương vẫn vô cùng ấm ức.
- Không nói nhiều nữa. Một khi ta đã quyết định sẽ không bao giờ thay đổi.
- …
- Cũng đã muộn rồi. Cha con tôi xin phép – Ông Dương cùng Tuấn Kiệt đứng dậy.
- Thật ngại quá. Là tôi không biết dạy con, đã để Dương tổng đây phải thấy điều không hay. Thật xin lỗi.
- Ồ không sao. Con trẻ như vậy cũng là chuyện bình thường. Thôi, tôi xin phép.
- Dương tổng và Dương thiếu gia đi thong thả.
Đợi Dương tổng và Tuấn Kiệt đi khuất, Hải Phương đứng lên, quay lưng định về phòng thì:
- Hải Phương, tất cả những gì con có ngày hôm nay là ta cho con. Cuộc hôn nhân trong giới thượng lưu chỉ mang tính chất mua bán, trao đổi, không có chỗ cho tình yêu. Tất cả đều vì lợi ích gia tộc. Con là một cô gái thông minh. Ta tin, con sẽ không làm ta thất vọng.
- … - Hải Phương không nói gì, đi thẳng lên lầu.
**********
Hải Phương mệt mỏi nằm xuống giường.
Cưới một người mình không yêu, đây là định mệnh, là số phận của cô sao? Hay chính là cái giá phải trả cho những gì cô được hưởng?
Phải rồi. Cô được ba mẹ ban cho sinh mạng này. Từ nhỏ, cô đã được sống trong nhung lụa, giàu sang, sung túc. Cô chưa bao giờ phải lo lắng về bất cứ chuyện gì. Sinh ra trong gia đình giàu có, lớn lên trong tiền bạc, vật chất, nên giờ đây, bản thân cô cũng phải chơi trò chơi oan nghiệt của giới thượng lưu này sao?
Lấy một người mình không yêu, chẳng khác nào nhốt mình trong căn phòng tăm tối. Lạnh lẽo, cô đơn, không tình yêu, không nụ cười, không lối thoát, không tương lai. Nhưng cô có thể làm gì khác? Bản thân cô có sự lựa chọn khác sao? Mà dù có sự lựa chọn, cô có được quyền chọn không? Hay ba cô chính là người chọn con đường cho cô? Ba cô đã trải sẵn con đường ấy để cô đi. Không chông gai, không khó khăn, nhọc nhằn nhưng lại không có ánh sáng. Chính vì thế, cô không thể nhìn thấy con đường nào khác, chỉ biết nhắm mắt đi theo con đường ba cô đã chọn. Ngay cả bản thân cô cũng không biết, đó là hạnh phúc hay khổ đau. Đó là thiên đường hay địa ngục.
Bất giác, cô nhớ tới Thiên Vũ. Mở ngăn kéo bàn làm việc, lấy ra tấm hình một người con trai khoác vai một người con gái. Ngón tay cô khẽ chạm vào khuôn mặt người con trai đó. Từng giọt nước mắt trong suốt như pha lê lăn theo hai gò má. Cũng đã hơn 3 năm rồi cô chưa gặp lại anh. Hơn ba năm, xung quanh cô có rất nhiều người đàn ông, nhưng cô không thể mở lòng với ai. Bởi, cô nhớ anh. Bởi, cô vẫn còn rất yêu anh. Bởi, trái tim của cô đã không thể thuộc về người khác. Nếu bây giờ, cô còn yêu anh, liệu ba cô có đồng ý cho hai người đến với nhau? Liệu ba cô sẽ tôn trọng quyết định của cô?
Hải Phương cười nhạt. Tại sao đến giờ, cô vẫn còn nghĩ về con người bội bạc đó? Kẻ đã bỏ rơi cô trong suốt thời gian qua, tại sao cô vẫn còn yêu kẻ đó? Phương đưa tay gạt nước mắt.
- Không xứng đáng. Hoàn toàn không xứng đáng!
Phương gào lên. Bàn tay bóp chặt tấm ảnh mà cô giữ gìn bấy lâu. Đau! Trong tim cô chỉ còn một cảm giác. Đó là đau. Nỗi đau ấy quá lớn. Nó như một con sâu, gặm nhấm trái tim cô, len lỏi trong tim cô.
Nước mắt lại trào ra. Cô không biết phải làm gì. Cắn chặt môi, cô áp tấm ảnh lên ngực mình.
- Tại sao? Tại sao lại phản bội em, Thiên Vũ? Tại sao?
Cô cứ thẫn thờ ngồi đó. Đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không vô định.
Tương lai của cô sẽ ra sao? Chấp nhận hay từ bỏ? Tiếp tục hay dừng lại?
Cô đã quá mệt mỏi rồi. Cô không còn đủ sức lực nữa.
// Chấp nhận thôi, Hải Phương. Đó là tương lai của mày // Cô cười nhạt. Bức ảnh trong tay từ từ rơi xuống đất…
/43
|