CHƯƠNG
19: KẾ HOẠCH
// Reeng reeng// - Alo – Nhật Hạ bắt máy.
- Tôi là Lý Mỹ Yến. Chắc cô còn nhớ - Giọng nói ở bên kia đầu dây vang lên.
- Mỹ Yến? Phải rồi. Em vẫn nhớ. Chị nghĩ ra cách rồi sao? – Hạ nóng lòng.
- Đúng vậy. Chị muốn gặp em – Yến nhếch môi.
- Vậy em đợi chị ở Espresso coffee nhé. Chị biết chỗ đó không?
- Chị biết. Hẹn em 15 phút nữa. Tạm biệt.
- Tạm biệt chị.
Mỹ Yến cúp máy, cười thầm // Lâm Nhật Hạ, cô thật dễ lừa. Giúp cô có chút việc nhỏ mà cô có thể cung cấp thông tin cho tôi //
---------- Espresso coffee ----------
- Chị Yến, em ở đây – Hạ giơ tay vẫy vẫy khi thấy Yến bước vào.
Mỹ Yến tiến lại, ngồi xuống, mỉm cười:
- Thế nào rồi? Suy nghĩ kĩ về việc hợp tác với chị chưa? Có hối hận không?
- Em suy nghĩ kĩ rồi. Vì anh Khánh, em có thể làm mọi chuyện – Hạ quả quyết.
- Mọi việc? Kể cả giết người? – Yến nhếch môi.
- Giết…giết người? – Mặt Hạ trắng bệch, giọng nhỏ run run.
- Sao? Sợ rồi à? Như vậy không hợp tác được với chị rồi. Nhật Hạ, em phải biết, với chị, để đạt được thứ mình muốn, chị sẵn sàng trả bất cứ giá nào – Yến gằn giọng, đôi mắt ánh lên những tia đáng sợ.
- Em…em không sợ. Nhưng kế hoạch của chị? – Hạ lấy lại bình tĩnh. Phải rồi, thứ nhỏ muốn, nhất định phải đạt được.
- Lại đây – Yến đứng lên, kéo Hạ về phía mình, ghé vào tai nhỏ thì thầm điều gì đó…
- Đó là kế hoạch. Mà em còn nhớ những gì đã hứa với chị chứ? – Yến thăm dò.
- Tất nhiên. Nhưng hiện tại, chưa có chuyện gì đâu – Hạ trả lời.
- Chị tin em. Nhưng nhớ, báo cho chị ngay khi có chuyện.
- Em hiểu.
- Chị đi trước – Yến đứng dậy. Môi thoáng nụ cười // Ngu ngốc//
************
Trời mưa rả rích.
Dòng người trên phố hối hả qua lại.
Chi một tay xách đồ, một tay che ô // Thật xui xẻo. Sao lại mưa đúng lúc này cơ chứ//
Phía bên đường, một chiếc Mercedes xanh dương đang chạy đột nhiên dừng lại. Người con trai trong xe vội mở cửa cầm ô, bước qua đường, tiến về phía Chi.
- CHI! – Khánh gọi to.
Chi sang đường, đang mải nghĩ thì nghe thấy tiếng gọi. Nhỏ quay người lại, mỉm cười:
- Khánh. Sao cậu lại ở…
Ánh đèn ô tô lóe sáng làm Chi lấy tay che mắt lại. Khánh vội hét to:
- Chi! CẨN THẬN!
Cậu lao đến, đẩy Chi ra. Chi đang đứng thì bị một lực rất mạnh đẩy, ngã văng vào lề đường.
Khánh chỉ kịp đẩy Chi ra. Người lái ô tô nhìn thấy Khánh, vội đạp phanh. Nhưng đường quá trơn, tiếng bánh xe ma sát với mặt đất phát ra chói tai. Chiếc xe tông vào người Khánh nhưng lực khá nhỏ khiến cậu ngã ra phía sau, đập mạnh người xuống đất, ngất đi.
// Anh Khánh // - Nhật Hạ ngồi trong xe, mắt mở to sợ hãi // Tại sao? Tại sao lại là anh Khánh? // Nhỏ cứ ngồi như vậy, cho tới khi thấy mọi người đang tiến về phía xe mình. Nhỏ vội nhấn ga, phóng vụt đi.
Chi bị đẩy ra lề đường, đầu đập vào nền đất. Nhỏ choáng váng ngồi dậy. Trước mắt nhỏ là Khánh nằm ngất dưới lòng đường. Mọi người xúm lại rất đông. Chi nhớ ra lúc nhỏ sang đường thì thấy một chiếc ô tô lao tới với tốc độ rất nhanh, sau đó thì bị đẩy ra, đập đầu vào đâu đó…Giờ nhỏ đã hiểu chính Khánh là người đẩy nhỏ ra…
Chi vội chạy tới cạnh Khánh, lay người cậu:
- Khánh! Khánh! Cậu mau tỉnh dậy đi! Khánh!
Nhỏ vừa gọi, vừa khóc.
Một lát sau, xe cứu thương tới, đưa Khánh và Chi vào viện. Suốt dọc đường, Chi cứ khóc mãi // Tại sao cậu lại chạy ra chứ? Tại sao? Tại sao mình lại làm cậu bị liên lụy? //
***********
Thiên Vũ, nó và hắn vừa nhận được tin vội vào bệnh viện. Vừa thấy bóng nó, Chi đã vội chạy tới, khóc nức nở:
- Băng, tao phải làm sao? Vì…vì tao, Khánh mới xảy…xảy ra chuyện. Tao…tao…
Nó vỗ vai Chi, anh ủi:
- Đừng khóc. Khánh sẽ không sao đâu.
Nó dìu Chi cho Thiên Vũ, tiến lại phía hắn đang đứng trước phòng cấp cứu.
- Một âm mưu – Hắn nói.
- Không sai. Anh điều tra đi – Nó ngước lên nhìn hắn.
Hắn rút điện thoại:
- Điều tra cho tôi về vụ tai nạn ô tô sáng nay, gần trung tâm thương mại.
…
Bác sĩ bước ra, Chi vội chạy lại:
- Bác sĩ, bạn của cháu, cậu ấy sao rồi?
Vị bác sĩ mỉm cười:
- Cô yên tâm. Bạn cô không bị gì nghiêm trọng. Cậu ấy bị gẫy chân và chấn thương phần mềm, chỉ cần bó bột và nghỉ ngơi một thời gian là được. Đợi một lát nữa, y tá chuyển bệnh nhân về phòng là có thể vào thăm. Bây giờ phiền một người đi làm thủ tục nhập viện cho bệnh nhân.
Nói rồi, vị bác sĩ đi trước. Hắn cũng lặng lẽ đi làm thủ tục nhập viện cho Khánh.
Lúc này, Chi mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng may Khánh không sao, nếu không chắc cô ân hận cả đời mất.
**************
Nhật Hạ ngồi trong phòng, nước mắt ròng ròng.
- Tại sao? Tại sao lại là anh Khánh? Kẻ đó phải là Huyền Chi. Phải là cô ta mới đúng. Phải là cô ta. CÔ TA!!!
Hạ ngước đôi mắt đỏ ngầu lên:
- Huyền Chi. May mắn sẽ không đến với chị lần thứ hai đâu!
Nhấc điện thoại:
- Kế hoạch thất bại. Nhưng em sẽ không bỏ cuộc. Lần sau…
- Được! Đừng quên thỏa thuận.
- Em biết.
Người ở đầu dây nhếch môi // Ngu ngốc. Có thế cũng không làm được //
************
// TING TING // Nó đang ngồi cùng Chi thì nhận được tin nhắn // Có kết quả rồi. Gặp anh ở hành lang dãy B //
Nó đứng dậy:
- Mày đi đâu đấy? – Chi hỏi.
- Vệ sinh – Nó không quay đầu, đáp.
Chi cũng không hỏi gì thêm nữa.
…
Nó tiến lại phía hắn.
- Kết quả?
Hắn đưa cho nó chiếc điện thoại, bên trong có những tấm hình:
- Một chiếc xe đua. 30X-5738. Được mua cách thời điểm 1 ngày.
- Người mua?
- Lâm Nhật Hạ - Hắn trả lời.
Ánh mắt nó bình thản nhìn những tấm hình, không lộ vẻ ngạc nhiên:
- Còn gì nữa?
- Dưới một tên khác – Hắn tiếp tục trả lời.
- Là gì?
- Christina Amber.
- Được rồi. Anh không cần lo vụ này nữa – Nó đưa điện thoại cho hắn.
- Em định làm gì? – Ánh mắt hắn thoáng nét lo lắng.
- Không gì cả. Chưa xảy ra chuyện gì đáng tiếc – Nó lơ đãng trả lời, quay lưng đi về phía phòng bệnh của Khánh.
Hắn nhìn theo bóng nó // Hàn Lệ Băng, bao giờ anh mới hiểu hết con người thật của em đây?//..
// Reeng reeng// - Alo – Nhật Hạ bắt máy.
- Tôi là Lý Mỹ Yến. Chắc cô còn nhớ - Giọng nói ở bên kia đầu dây vang lên.
- Mỹ Yến? Phải rồi. Em vẫn nhớ. Chị nghĩ ra cách rồi sao? – Hạ nóng lòng.
- Đúng vậy. Chị muốn gặp em – Yến nhếch môi.
- Vậy em đợi chị ở Espresso coffee nhé. Chị biết chỗ đó không?
- Chị biết. Hẹn em 15 phút nữa. Tạm biệt.
- Tạm biệt chị.
Mỹ Yến cúp máy, cười thầm // Lâm Nhật Hạ, cô thật dễ lừa. Giúp cô có chút việc nhỏ mà cô có thể cung cấp thông tin cho tôi //
---------- Espresso coffee ----------
- Chị Yến, em ở đây – Hạ giơ tay vẫy vẫy khi thấy Yến bước vào.
Mỹ Yến tiến lại, ngồi xuống, mỉm cười:
- Thế nào rồi? Suy nghĩ kĩ về việc hợp tác với chị chưa? Có hối hận không?
- Em suy nghĩ kĩ rồi. Vì anh Khánh, em có thể làm mọi chuyện – Hạ quả quyết.
- Mọi việc? Kể cả giết người? – Yến nhếch môi.
- Giết…giết người? – Mặt Hạ trắng bệch, giọng nhỏ run run.
- Sao? Sợ rồi à? Như vậy không hợp tác được với chị rồi. Nhật Hạ, em phải biết, với chị, để đạt được thứ mình muốn, chị sẵn sàng trả bất cứ giá nào – Yến gằn giọng, đôi mắt ánh lên những tia đáng sợ.
- Em…em không sợ. Nhưng kế hoạch của chị? – Hạ lấy lại bình tĩnh. Phải rồi, thứ nhỏ muốn, nhất định phải đạt được.
- Lại đây – Yến đứng lên, kéo Hạ về phía mình, ghé vào tai nhỏ thì thầm điều gì đó…
- Đó là kế hoạch. Mà em còn nhớ những gì đã hứa với chị chứ? – Yến thăm dò.
- Tất nhiên. Nhưng hiện tại, chưa có chuyện gì đâu – Hạ trả lời.
- Chị tin em. Nhưng nhớ, báo cho chị ngay khi có chuyện.
- Em hiểu.
- Chị đi trước – Yến đứng dậy. Môi thoáng nụ cười // Ngu ngốc//
************
Trời mưa rả rích.
Dòng người trên phố hối hả qua lại.
Chi một tay xách đồ, một tay che ô // Thật xui xẻo. Sao lại mưa đúng lúc này cơ chứ//
Phía bên đường, một chiếc Mercedes xanh dương đang chạy đột nhiên dừng lại. Người con trai trong xe vội mở cửa cầm ô, bước qua đường, tiến về phía Chi.
- CHI! – Khánh gọi to.
Chi sang đường, đang mải nghĩ thì nghe thấy tiếng gọi. Nhỏ quay người lại, mỉm cười:
- Khánh. Sao cậu lại ở…
Ánh đèn ô tô lóe sáng làm Chi lấy tay che mắt lại. Khánh vội hét to:
- Chi! CẨN THẬN!
Cậu lao đến, đẩy Chi ra. Chi đang đứng thì bị một lực rất mạnh đẩy, ngã văng vào lề đường.
Khánh chỉ kịp đẩy Chi ra. Người lái ô tô nhìn thấy Khánh, vội đạp phanh. Nhưng đường quá trơn, tiếng bánh xe ma sát với mặt đất phát ra chói tai. Chiếc xe tông vào người Khánh nhưng lực khá nhỏ khiến cậu ngã ra phía sau, đập mạnh người xuống đất, ngất đi.
// Anh Khánh // - Nhật Hạ ngồi trong xe, mắt mở to sợ hãi // Tại sao? Tại sao lại là anh Khánh? // Nhỏ cứ ngồi như vậy, cho tới khi thấy mọi người đang tiến về phía xe mình. Nhỏ vội nhấn ga, phóng vụt đi.
Chi bị đẩy ra lề đường, đầu đập vào nền đất. Nhỏ choáng váng ngồi dậy. Trước mắt nhỏ là Khánh nằm ngất dưới lòng đường. Mọi người xúm lại rất đông. Chi nhớ ra lúc nhỏ sang đường thì thấy một chiếc ô tô lao tới với tốc độ rất nhanh, sau đó thì bị đẩy ra, đập đầu vào đâu đó…Giờ nhỏ đã hiểu chính Khánh là người đẩy nhỏ ra…
Chi vội chạy tới cạnh Khánh, lay người cậu:
- Khánh! Khánh! Cậu mau tỉnh dậy đi! Khánh!
Nhỏ vừa gọi, vừa khóc.
Một lát sau, xe cứu thương tới, đưa Khánh và Chi vào viện. Suốt dọc đường, Chi cứ khóc mãi // Tại sao cậu lại chạy ra chứ? Tại sao? Tại sao mình lại làm cậu bị liên lụy? //
***********
Thiên Vũ, nó và hắn vừa nhận được tin vội vào bệnh viện. Vừa thấy bóng nó, Chi đã vội chạy tới, khóc nức nở:
- Băng, tao phải làm sao? Vì…vì tao, Khánh mới xảy…xảy ra chuyện. Tao…tao…
Nó vỗ vai Chi, anh ủi:
- Đừng khóc. Khánh sẽ không sao đâu.
Nó dìu Chi cho Thiên Vũ, tiến lại phía hắn đang đứng trước phòng cấp cứu.
- Một âm mưu – Hắn nói.
- Không sai. Anh điều tra đi – Nó ngước lên nhìn hắn.
Hắn rút điện thoại:
- Điều tra cho tôi về vụ tai nạn ô tô sáng nay, gần trung tâm thương mại.
…
Bác sĩ bước ra, Chi vội chạy lại:
- Bác sĩ, bạn của cháu, cậu ấy sao rồi?
Vị bác sĩ mỉm cười:
- Cô yên tâm. Bạn cô không bị gì nghiêm trọng. Cậu ấy bị gẫy chân và chấn thương phần mềm, chỉ cần bó bột và nghỉ ngơi một thời gian là được. Đợi một lát nữa, y tá chuyển bệnh nhân về phòng là có thể vào thăm. Bây giờ phiền một người đi làm thủ tục nhập viện cho bệnh nhân.
Nói rồi, vị bác sĩ đi trước. Hắn cũng lặng lẽ đi làm thủ tục nhập viện cho Khánh.
Lúc này, Chi mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng may Khánh không sao, nếu không chắc cô ân hận cả đời mất.
**************
Nhật Hạ ngồi trong phòng, nước mắt ròng ròng.
- Tại sao? Tại sao lại là anh Khánh? Kẻ đó phải là Huyền Chi. Phải là cô ta mới đúng. Phải là cô ta. CÔ TA!!!
Hạ ngước đôi mắt đỏ ngầu lên:
- Huyền Chi. May mắn sẽ không đến với chị lần thứ hai đâu!
Nhấc điện thoại:
- Kế hoạch thất bại. Nhưng em sẽ không bỏ cuộc. Lần sau…
- Được! Đừng quên thỏa thuận.
- Em biết.
Người ở đầu dây nhếch môi // Ngu ngốc. Có thế cũng không làm được //
************
// TING TING // Nó đang ngồi cùng Chi thì nhận được tin nhắn // Có kết quả rồi. Gặp anh ở hành lang dãy B //
Nó đứng dậy:
- Mày đi đâu đấy? – Chi hỏi.
- Vệ sinh – Nó không quay đầu, đáp.
Chi cũng không hỏi gì thêm nữa.
…
Nó tiến lại phía hắn.
- Kết quả?
Hắn đưa cho nó chiếc điện thoại, bên trong có những tấm hình:
- Một chiếc xe đua. 30X-5738. Được mua cách thời điểm 1 ngày.
- Người mua?
- Lâm Nhật Hạ - Hắn trả lời.
Ánh mắt nó bình thản nhìn những tấm hình, không lộ vẻ ngạc nhiên:
- Còn gì nữa?
- Dưới một tên khác – Hắn tiếp tục trả lời.
- Là gì?
- Christina Amber.
- Được rồi. Anh không cần lo vụ này nữa – Nó đưa điện thoại cho hắn.
- Em định làm gì? – Ánh mắt hắn thoáng nét lo lắng.
- Không gì cả. Chưa xảy ra chuyện gì đáng tiếc – Nó lơ đãng trả lời, quay lưng đi về phía phòng bệnh của Khánh.
Hắn nhìn theo bóng nó // Hàn Lệ Băng, bao giờ anh mới hiểu hết con người thật của em đây?//..
/43
|