CHƯƠNG
23:
Sáng hôm sau, Chi vừa bước vào cửa lớp thì gặp hắn. Chi vội hỏi:
- Hải Phong, Lệ Băng có chuyện gì sao? Sao nhỏ không đi học?
Hắn không quay đầu lại, đáp:
- Không sao. Băng mệt nên nghỉ ở nhà thôi. Không có chuyện gì cả.
- Vậy à? – Chi nói nhỏ. Trong lòng nhỏ cảm thấy rất lo lắng cho Băng.
Bốn tiết học nhanh chóng trôi qua. Chi xuống canteen ăn trưa một mình. Tự dưng, nhỏ cảm thấy rất cô đơn. Mọi lần, Khánh sẽ cùng nhỏ đi ăn, cười đùa, trêu chọc nhỏ, làm nhỏ vui. Không nói đến chuyện Khánh nghỉ dưỡng bệnh, kể cả khi Khánh khỏi, có lẽ nhỏ cũng không đủ can đảm để đối mặt với Khánh. Chi đã làm Khánh buồn như vậy…
// Haizz! Chi mày nghĩ linh tinh gì vậy. Người mày yêu chỉ có một. Một và chỉ một thôi. Khánh chỉ là bạn. Mày hi vọng gì chứ. Mày tham lam quá! // Chi lấy tay gõ vào đầu mình.
Chợt nhỏ thấy Nhật Hạ đi đến trước mặt mình. Chi định nở nụ cười thì // BỐP //. Một cái tát nảy lửa giáng vào mặt Chi khiến đầu óc Chi quay cuồng, nhỏ ngã bệt xuống đất.
Cả canteen vội xúm lại xem chuyện gì xảy ra…
Chi ngồi bệt dưới sàn, tay ôm bên má đỏ ửng, ngước đôi mắt khó hiểu lên nhìn Hạ:
- Hạ, em…em làm gì vậy?
- Làm gì sao? Tôi vừa tát chị. Cái tát đó là cho anh Khánh – Hạ cười khinh bỉ. Nhỏ túm áo Chi, kéo Chi đứng dậy – Còn cái tát này là của tôi.
// BỐP// Một cái tát nữa giáng mạnh vào mặt Chi làm nhỏ đau ứa nước mắt.
- Tại sao lại tát chị? Chị…chị đâu làm gì sai chứ?
- Không làm gì? Để tôi nói cho chị cùng tất cả mọi người ở đây nghe nhé – Hạ lớn giọng.
Mọi người trong canteen xúm lại đông hơn.
- Huyền Chi, nếu không phải vì chị, anh Khánh đã không bị xe đâm phải nhập viện…
Tiếng xì xào bắt đầu nổi lên:
- Anh Khánh bị tai nạn sao?
- Vì con nhỏ kia sao?
- Sao con nhỏ đó có thể làm như vậy? Thật là không ra gì mà. Gây phiền phức cho cả anh Khánh.
…
Chi nghe những lời đó trong lòng có phần tức giận. Nhỏ đứng dậy:
- Nhật Hạ, chị biết vì chị Khánh mới bị tai nạn. Chị biết chị có lỗi nhưng tai nạn đó không phải chị sắp đặt. Chị cũng không hề biết lúc đó Khánh đẩy chị ra. Xin em đừng nói những lời như vậy.
- Mọi người nghe thấy rồi chứ? Chị ta đang phủ nhận trách nhiệm. Chị ta đang nói anh Khánh là kẻ ngốc nên mới đẩy chị ta ra kìa – Nhật Hạ nói lớn, cố gây sự chú ý từ mọi người.
Những tiếng nói xấu, thậm chí chửi rủa bắt đầu nổi lên. Chi sợ hãi, nhỏ không biết nên làm gì:
- Chị không có ý đó. Thực sự không có.
Nhật Hạ khinh khỉnh nhìn Chi đang co rúm người trước mặt mình, nhỏ tiếp tục lấn tới:
- Còn nữa, chị dám quyến rũ anh Khánh. Để anh Khánh tỏ tình với chị rồi từ chối anh ấy. Để bây giờ anh ấy đau khổ, Chị không thấy có lỗi sao?
- Chị… - Chi ngạc nhiên. Chuyện trong phòng bệnh hôm qua, chỉ có mình Chi. Không lẽ Hạ đã đến và nghe được mọi chuyện?
- Sao? Không còn gì để nói phải không? Vậy để tôi dạy chị một bài học – Hạ tiến tới, túm cổ áo Chi, vung tay định tát thì một bàn tay giữ tay nhỏ lại.
Hạ không quay đầu lại, vùng vằng:
- Bỏ tay tôi ra. Để tôi dạy cho chị ta một bài học.
- Thả Chi ra – Giọng hắn lạnh băng.
Hạ từ từ quay đầu lại. Bắt gặp ánh mắt hắn, nhỏ sợ hãi, buông cổ áo Chi ra.
- Anh…anh Phong?
Hắn thả tay Hạ ra, không nói gì, lướt qua Chi, nói:
- Đi thôi.
Chi nghe vậy, vội vã cúi đầu chạy theo hắn.
…
- Lên xe đi – Hắn nói.
- Nhưng mình cũng đi xe – Chi ấp úng.
- Tôi sẽ cho người qua lấy. Chìa khóa – Hắn nói.
Chi rút chùm chìa khóa, đưa cho hắn rồi vội vã ngồi vào xe hắn, tránh ánh mắt soi mói của học sinh.
- Cậu đưa mình đi đâu? – Chi quay sang hắn.
- Nhà Băng – Hắn vẫn chăm chú lái xe.
- Ừm – Chi nói nhỏ.
- Những chuyện Hạ nói, là thật? – Hắn hỏi.
Chi hơi ngạc nhiên, nhưng rồi nhẹ nhàng gật đầu:
- Đúng vậy. Nhưng mình từ chối rồi.
- Vì?
- Mình không yêu cậu ấy – Chi ngại ngùng trả lời.
Hắn không nói gì nữa, Chi cũng quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính.
* Biệt thự Hàn gia:
Chi và hắn vừa bước vào thì gặp Thiên Vũ từ trên lầu đi xuống.
- Hai người tới thăm Băng nhi sao? – Vũ hỏi.
- Dạ. Lệ Băng có sao không anh? – Chi vội hỏi.
- Không sao. Con bé nghỉ trên phòng. Em lên đi – Vũ nói với Chi nhưng ánh mắt anh lại lướt qua hắn.
- Dạ - Chi vội chạy lên lầu.
- Cậu không lên sao? – Vũ hỏi hắn.
- Chẳng phải anh có chuyện muốn nói với tôi sao? – Hắn lạnh lùng đáp.
Vũ hơi cười. Quả thực chàng trai này rất thông minh. Chỉ cần một ánh mắt có thể hiểu rõ suy nghĩ người đối diện. Sau này nhất định sẽ rất thành công.
- Đúng là tôi có chuyện muốn nói. Ở đây không tiện, chúng ta vào thư phòng nói chuyện.
Hắn lặng lẽ đi theo Thiên Vũ.
…
- Cậu ngồi đi – Vũ lịch sự.
Hắn không đáp, ngồi xuống đối diện Thiên Vũ.
- Nếu tôi nhớ không lầm. Cậu tên là Trần Hải Phong.
- Đúng vậy. Có chuyện gì sao?
- Gia đình cậu, có những ai? – Vũ nói.
- Ba và chị gái. Mẹ tôi đã mất cách đây 10 năm – Hắn thấy hơi lạ khi Vũ hỏi như vậy.
- Mẹ cậu mất rồi? – Vũ ngạc nhiên. Suy đoán của cậu…
- Đúng vậy. Mẹ tôi mất vì một tai nạn – Hắn trả lời đều đều.
- Vậy chị gái cậu? – Vũ không dừng lại. Anh chưa đạt được thứ mình cần.
- Chị tôi tên là Trần Hải Phương – Mặt hắn không cảm xúc, trả lời Vũ như một nghĩa vụ.
… TRẦN HẢI PHƯƠNG …
Thiên Vũ nghe như sét đánh ngang tai.
- Cậu nói, chị gái cậu tên là Hải Phương?
- Đúng vậy. Có chuyện gì sao? Anh biết chị ấy? – Hắn nhíu mày trước thái độ lạ lùng của Vũ.
- Không có gì – Vũ đứng lên – Xin lỗi đã làm mất thời gian của cậu.
- Vậy tôi lên thăm Lệ Băng – Hắn đứng dậy, hơi cúi đầu, rồi nhanh chóng bước ra khỏi thư phòng.
…
Vũ thở dài. Đúng như anh đoán. Phong là em trai Phương.
Anh biết Phong yêu Băng. Anh biết Băng cũng yêu Phong.
Thực sự rất khó xử.
Nếu chỉ có mình anh, anh sẵn sàng chấp nhận Phong, để Băng nhi của anh được hạnh phúc.
Nhưng liệu, Hải Phương có chịu bỏ qua quá khứ, có chịu bỏ qua nỗi hận kia không? Liệu Hải Phương có thể chấp nhận cô em gái bé nhỏ của anh không?
Vũ lo sợ, với tính cách bướng bỉnh của Hải Phương, cô sẽ không chấp nhận, sẽ tìm cách đẩy Băng nhi ra khỏi Hải Phong…
Sáng hôm sau, Chi vừa bước vào cửa lớp thì gặp hắn. Chi vội hỏi:
- Hải Phong, Lệ Băng có chuyện gì sao? Sao nhỏ không đi học?
Hắn không quay đầu lại, đáp:
- Không sao. Băng mệt nên nghỉ ở nhà thôi. Không có chuyện gì cả.
- Vậy à? – Chi nói nhỏ. Trong lòng nhỏ cảm thấy rất lo lắng cho Băng.
Bốn tiết học nhanh chóng trôi qua. Chi xuống canteen ăn trưa một mình. Tự dưng, nhỏ cảm thấy rất cô đơn. Mọi lần, Khánh sẽ cùng nhỏ đi ăn, cười đùa, trêu chọc nhỏ, làm nhỏ vui. Không nói đến chuyện Khánh nghỉ dưỡng bệnh, kể cả khi Khánh khỏi, có lẽ nhỏ cũng không đủ can đảm để đối mặt với Khánh. Chi đã làm Khánh buồn như vậy…
// Haizz! Chi mày nghĩ linh tinh gì vậy. Người mày yêu chỉ có một. Một và chỉ một thôi. Khánh chỉ là bạn. Mày hi vọng gì chứ. Mày tham lam quá! // Chi lấy tay gõ vào đầu mình.
Chợt nhỏ thấy Nhật Hạ đi đến trước mặt mình. Chi định nở nụ cười thì // BỐP //. Một cái tát nảy lửa giáng vào mặt Chi khiến đầu óc Chi quay cuồng, nhỏ ngã bệt xuống đất.
Cả canteen vội xúm lại xem chuyện gì xảy ra…
Chi ngồi bệt dưới sàn, tay ôm bên má đỏ ửng, ngước đôi mắt khó hiểu lên nhìn Hạ:
- Hạ, em…em làm gì vậy?
- Làm gì sao? Tôi vừa tát chị. Cái tát đó là cho anh Khánh – Hạ cười khinh bỉ. Nhỏ túm áo Chi, kéo Chi đứng dậy – Còn cái tát này là của tôi.
// BỐP// Một cái tát nữa giáng mạnh vào mặt Chi làm nhỏ đau ứa nước mắt.
- Tại sao lại tát chị? Chị…chị đâu làm gì sai chứ?
- Không làm gì? Để tôi nói cho chị cùng tất cả mọi người ở đây nghe nhé – Hạ lớn giọng.
Mọi người trong canteen xúm lại đông hơn.
- Huyền Chi, nếu không phải vì chị, anh Khánh đã không bị xe đâm phải nhập viện…
Tiếng xì xào bắt đầu nổi lên:
- Anh Khánh bị tai nạn sao?
- Vì con nhỏ kia sao?
- Sao con nhỏ đó có thể làm như vậy? Thật là không ra gì mà. Gây phiền phức cho cả anh Khánh.
…
Chi nghe những lời đó trong lòng có phần tức giận. Nhỏ đứng dậy:
- Nhật Hạ, chị biết vì chị Khánh mới bị tai nạn. Chị biết chị có lỗi nhưng tai nạn đó không phải chị sắp đặt. Chị cũng không hề biết lúc đó Khánh đẩy chị ra. Xin em đừng nói những lời như vậy.
- Mọi người nghe thấy rồi chứ? Chị ta đang phủ nhận trách nhiệm. Chị ta đang nói anh Khánh là kẻ ngốc nên mới đẩy chị ta ra kìa – Nhật Hạ nói lớn, cố gây sự chú ý từ mọi người.
Những tiếng nói xấu, thậm chí chửi rủa bắt đầu nổi lên. Chi sợ hãi, nhỏ không biết nên làm gì:
- Chị không có ý đó. Thực sự không có.
Nhật Hạ khinh khỉnh nhìn Chi đang co rúm người trước mặt mình, nhỏ tiếp tục lấn tới:
- Còn nữa, chị dám quyến rũ anh Khánh. Để anh Khánh tỏ tình với chị rồi từ chối anh ấy. Để bây giờ anh ấy đau khổ, Chị không thấy có lỗi sao?
- Chị… - Chi ngạc nhiên. Chuyện trong phòng bệnh hôm qua, chỉ có mình Chi. Không lẽ Hạ đã đến và nghe được mọi chuyện?
- Sao? Không còn gì để nói phải không? Vậy để tôi dạy chị một bài học – Hạ tiến tới, túm cổ áo Chi, vung tay định tát thì một bàn tay giữ tay nhỏ lại.
Hạ không quay đầu lại, vùng vằng:
- Bỏ tay tôi ra. Để tôi dạy cho chị ta một bài học.
- Thả Chi ra – Giọng hắn lạnh băng.
Hạ từ từ quay đầu lại. Bắt gặp ánh mắt hắn, nhỏ sợ hãi, buông cổ áo Chi ra.
- Anh…anh Phong?
Hắn thả tay Hạ ra, không nói gì, lướt qua Chi, nói:
- Đi thôi.
Chi nghe vậy, vội vã cúi đầu chạy theo hắn.
…
- Lên xe đi – Hắn nói.
- Nhưng mình cũng đi xe – Chi ấp úng.
- Tôi sẽ cho người qua lấy. Chìa khóa – Hắn nói.
Chi rút chùm chìa khóa, đưa cho hắn rồi vội vã ngồi vào xe hắn, tránh ánh mắt soi mói của học sinh.
- Cậu đưa mình đi đâu? – Chi quay sang hắn.
- Nhà Băng – Hắn vẫn chăm chú lái xe.
- Ừm – Chi nói nhỏ.
- Những chuyện Hạ nói, là thật? – Hắn hỏi.
Chi hơi ngạc nhiên, nhưng rồi nhẹ nhàng gật đầu:
- Đúng vậy. Nhưng mình từ chối rồi.
- Vì?
- Mình không yêu cậu ấy – Chi ngại ngùng trả lời.
Hắn không nói gì nữa, Chi cũng quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính.
* Biệt thự Hàn gia:
Chi và hắn vừa bước vào thì gặp Thiên Vũ từ trên lầu đi xuống.
- Hai người tới thăm Băng nhi sao? – Vũ hỏi.
- Dạ. Lệ Băng có sao không anh? – Chi vội hỏi.
- Không sao. Con bé nghỉ trên phòng. Em lên đi – Vũ nói với Chi nhưng ánh mắt anh lại lướt qua hắn.
- Dạ - Chi vội chạy lên lầu.
- Cậu không lên sao? – Vũ hỏi hắn.
- Chẳng phải anh có chuyện muốn nói với tôi sao? – Hắn lạnh lùng đáp.
Vũ hơi cười. Quả thực chàng trai này rất thông minh. Chỉ cần một ánh mắt có thể hiểu rõ suy nghĩ người đối diện. Sau này nhất định sẽ rất thành công.
- Đúng là tôi có chuyện muốn nói. Ở đây không tiện, chúng ta vào thư phòng nói chuyện.
Hắn lặng lẽ đi theo Thiên Vũ.
…
- Cậu ngồi đi – Vũ lịch sự.
Hắn không đáp, ngồi xuống đối diện Thiên Vũ.
- Nếu tôi nhớ không lầm. Cậu tên là Trần Hải Phong.
- Đúng vậy. Có chuyện gì sao?
- Gia đình cậu, có những ai? – Vũ nói.
- Ba và chị gái. Mẹ tôi đã mất cách đây 10 năm – Hắn thấy hơi lạ khi Vũ hỏi như vậy.
- Mẹ cậu mất rồi? – Vũ ngạc nhiên. Suy đoán của cậu…
- Đúng vậy. Mẹ tôi mất vì một tai nạn – Hắn trả lời đều đều.
- Vậy chị gái cậu? – Vũ không dừng lại. Anh chưa đạt được thứ mình cần.
- Chị tôi tên là Trần Hải Phương – Mặt hắn không cảm xúc, trả lời Vũ như một nghĩa vụ.
… TRẦN HẢI PHƯƠNG …
Thiên Vũ nghe như sét đánh ngang tai.
- Cậu nói, chị gái cậu tên là Hải Phương?
- Đúng vậy. Có chuyện gì sao? Anh biết chị ấy? – Hắn nhíu mày trước thái độ lạ lùng của Vũ.
- Không có gì – Vũ đứng lên – Xin lỗi đã làm mất thời gian của cậu.
- Vậy tôi lên thăm Lệ Băng – Hắn đứng dậy, hơi cúi đầu, rồi nhanh chóng bước ra khỏi thư phòng.
…
Vũ thở dài. Đúng như anh đoán. Phong là em trai Phương.
Anh biết Phong yêu Băng. Anh biết Băng cũng yêu Phong.
Thực sự rất khó xử.
Nếu chỉ có mình anh, anh sẵn sàng chấp nhận Phong, để Băng nhi của anh được hạnh phúc.
Nhưng liệu, Hải Phương có chịu bỏ qua quá khứ, có chịu bỏ qua nỗi hận kia không? Liệu Hải Phương có thể chấp nhận cô em gái bé nhỏ của anh không?
Vũ lo sợ, với tính cách bướng bỉnh của Hải Phương, cô sẽ không chấp nhận, sẽ tìm cách đẩy Băng nhi ra khỏi Hải Phong…
/43
|