Cuộc sống vẫn trôi qua như thế. Sáng nay trong điện thoại của nó xuất hiện một tin nhắn ngọt ngào mà lại hiển thị dãy số lạ : " Đêm đã kết thúc để ngày mới bắt đầu. Chúc nụ cười của em như những vệt nắng của bình minh và để âu lo lại với màn đêm. Anh nhớ em cô nhóc ạ". Nó lại ko hay nhận được những tin nhắn như thế này. Bắt đầu từ một tuần trước, sáng nào nó cũng nhận được một tin nhắn ngọt ngào như thế. Lúc đầu nó nghĩ là một người nào đó nhầm máy nhưng sự việc cứ như vậy diễn ra. Có lần nó nhắn lại nhưng người đó lại ko hề trả lời. Thắc mắc của nó về người lạ mặt này ngày càng lớn.
Đang chuẩn bị đến thư viện tìm kiếm ít tài liệu cho bài luận sắp tới nó nhận được điện thoại của chị Thiên Trang. Lâu quá rồi nó ko có thời gian để nói chuyện với chị gái nó:
- Chị à. Chị có khỏe ko? Công việc của chị thế nào?
Chị nó phì cười vì vừa nhấc mày nó đã tuôn ra một tràng dài những câu hỏi:
- Em nói từ từ thôi, từng câu một chị sẽ trả lời em. Chị vẫn khỏe, công việc rất tốt. Còn em gái chị thì sao nhỉ?
- Em à, mọi việc vẫn tốt chị à. Ba mẹ có khỏe ko chị?
- Ừ, ba mẹ vẫn khỏe, chỉ là mong nhớ em thôi. Em ko thể về thăm nhà một lần được sao? Mọi người rất lo cho em.
Nó biết chứ, những người thân yêu ấy luôn dành cho nó một vị trí đặc biệt và nó cũng thế. Mọi người trong gia đình luôn giữ một vị trí mà ko ai có thể thay thế được. Nó đã về rồi thì sao có thể đi được nữa.
Như hiểu được tâm trạng của nó Thiên Trang lảng sang chuyện khác:
- Em gái chị còn bao lâu nữa sẽ bảo vệ luận án tiến sĩ vậy? Em có định về nước làm việc ko?
Câu hỏi của chị nó lôi nó ra khỏi những suy nghĩ miên man:
- Em còn hơn một năm nữa sẽ bảo vệ. Lúc đó chị và ba mẹ sẽ sang với em nhé. Còn chuyện làm ở đâu thì chị đã biết rồi mà sao còn hỏi em nữa.
- Sao em ko làm việc tại đó luôn. Chị được biết những bệnh viện nổi tiếng bên đó luôn dành cho em một vị trí tốt nhất mà?
- Chị à, em ko muốn xa ba mẹ và chị nữa. Bảo vệ xong tấm bằng này em sẽ về và ở bên mọi người.
- Ừ, em cũng đã lớn rồi mọi quyết định đều là do em.
- Lâu rồi chị em mình mới nói chuyện đừng nhắc đến những vấn đề này nữa được ko chị - Nó đột ngột chuyển hướng câu chuyện.
- Chị có một bất ngờ dành cho em đây. Em có đoán được điều gì ko? - Thiên Trang nói với giọng bí mật.
- Bí mật này có liên quan đến chị? - Nó nghi ngờ hỏi lại.
- Tất nhiên, nhưng sẽ khó để em đoán đấy. - Chị nó càng bí mật hơn.
- Chị lại giành được giải thưởng gì nữa à? Hay được thăng chức rồi? - Nó bắt đầu đoán.
- Hứ, em nghĩ ngoài mấy chuyện đó ra chị của em ko làm được gì nữa sao? Ko đúng, đoán lại - Chị nó hờn dỗi kiểu trẻ con.
- Chị . . . ko phải là chị có bạn trai đấy chứ? - Nó vô cùng ngạc nhiên vì điều này.
- Ờ, ừm thì . . .
Thấy chị nó ấp úng như vậy thì nó cười toe, lòng nhủ thầm mình đã đoán đúng:
- Vậy là em đã đoán đúng. Chị có thể kể cho em về "anh rể" được ko?
- Gì . . . gì mà anh rể chứ. Chị đã đồng ý kết hôn đâu.
Thấy lần đầu tiên chị nó ấp úng như thế thì nó đoán chắc người mà chị nó quen hẳn là rất đặc biệt. Ko đặc biệt sao lại có thể làm siêu lòng một bà chị lạnh băng của nó chứ. Mà chị nó là ai nào? Một người tài giỏi như thế tất nhiên người chị ấy chọn phải đặc biệt rồi.
Mãi sau này nó mới biết anh rể nó là một lập trình viên, một lần tình cờ đi gặp đối tác hai người đụng trúng nhau và rồi bắt đầu là bạn.
- Vâng, em biết rồi. Lần sau nhất định phải cho em biết anh rể là người như thế nào đấy. Giờ em phải lên thư viện đây. Chị ở nhà chăm sóc ba mẹ giúp em nhé. - Giọng nó ngày càng nhỏ.
- Ừ, em cũng giữ gìn sức khỏe nhé.
- Chúc chị ngủ ngon.
- Chúc em ngày mới tốt lành.
Tắt điện thoại nó cầm túi sách và mấy quyển tài liệu đi lên thư viện. Nó lại nhớ nhà rồi, chỉ có cách vùi đầu vào sách vở và công việc thì nó mới tạm quên đi nỗi nhớ ấy. Cũng may là bên nó luôn có Thanh Tùng, My và anh Quân nếu ko chắc nó ko thể trụ vững đến ngày hôm nay.
Nó cứ như thế bước đi mà ko biết đằng sau có một ánh mắt luôn dõi theo từng bước đi và cử chỉ của nó. Người đó cũng theo chân nó đến thư viện thành phố.
Nó chọn cho mình một chiếc bàn gần cửa sổ. Sau đó nó đi đến giá sách chọn những cuốn sách của những giáo sư nổi tiếng về ngành nó đang theo học. Trên giá sách cao kia có một cuốn sách mà nó muốn lấy nhưng lại ko thể với tới. Rồi bên cạnh bỗng nhiên có một chàng trai đưa tay lấy giúp nó cuốn sách đó. Quay người lại cảm ơn thì nó bắt gặp khuôn mặt quen thuộc của người con trai đó.
- Ko ngờ lại có thể gặp anh ở đây. - Nó lên tiếng trước.
- Thật trùng hợp. Tôi đến để tìm một số cuốn sách về kiến trúc - Anh đáp lại
- Ồ, giá sách đó ở đằng kia, anh có thể lại đó tìm. Cảm ơn vì sự giúp đỡ này. - Nó nói rồi cầm những quyển sách quay đi.
Nhìn theo bước chân vội vã quay đi của nó, anh chỉ biết mỉm cười và thầm nghĩ "em có cần phải tỏ ra xa cách tôi như vậy ko? Có lẽ đoạn đường chinh phục em tôi sẽ gặp rất nhiều khó khăn đây"
Bước đến giá sách mà nó chỉ, anh nhanh chóng tìm cho mình vài cuốn sách tìm hiểu về lối kiến trúc cổ gothic. Lối kiến trúc này luôn mang đến cho anh những tò mò nhất định.
Đặt những quyển sách xuống ghế đối diện nó rồi anh quay đi. Một lát sau trên bàn đã có thêm hai tách cafe đen ko đường. Qua một thời gian tìm hiểu, anh đã biết được đôi chút sở thích của nó. Một sở thích đặc biệt giống như anh.
Khá bất ngờ khi trước mặt là tách cafe đen. Nó đưa mắt nhìn người con trai phía đối diện. Nghi ngờ khi biết anh tìm hiểu sở thích của nó. Nó nghĩ anh đang có ý đồ gì đây. Nó có nên cẩn thận ko nhỉ? Nhưng dù sao anh cũng là bạn của Thanh Tùng chắc anh ko làm gì quá đáng với nó đâu. Nếu anh có làm điều gì quá đáng nó sẽ mách Thanh Tùng. Yên tâm với ý nghĩ đó nó cũng ko để ý đến anh nữa.
Tuệ Minh cứ chăm chú vào đống tài liệu trước mặt mà ko để ý đến người đối diện cứ thỉnh thoảng lại nhìn nó chăm chú. Thật sự là chưa có người con gái nào lại thờ ơ với anh như thế. Ko hề phủ nhận là mình rất cuốn hút nhưng điều đó lại ko ảnh hưởng đến nó. Sau này anh mới nhận ra một điều là nó ko có phản ứng với trai đẹp.
Bước đầu tiên tiếp cận thất bại. Nhìn đồng hồ đã gần trưa, Lê Thái đưa tay lấy cuốn sách trên tay nó rồi nhìn nó với vẻ vô tội:
- Trưa rồi, anh mời em bữa hôm nay được ko?
Nó đang định lên tiếng từ chối vì trưa nay nó đã hẹn ăn trưa cùng anh Quân và My nhưng Lê Thái lại lên tiếng trước:
- Coi như là nể mặt Thanh Tùng đi. Anh muốn cảm ơn em vì đã ở cạnh thằng bạn anh thời gian qua. - Lại một lý do hết sức chuối mà anh vừa nghĩ ra.
Nó cảm thấy từ chối ko tiện nên đành đồng ý. Rút điện thoại nhắn cho My một tin báo ko đến được nó đi theo anh ra ngoài lấy xe.
Chiêc xe dừng lại ở một nhà hàng sang trọng trong lòng Paris. Nó choáng ngợp bởi sự sang trọng nơi đây. Ko phải nó chưa từng đến những nơi này nhưng cũng đã lâu rồi nó ko đến những nơi như thế. Nó đang phân vân ko biết có nên vào hay ko thì đã bị anh nắm tay dắt đi.
Một chiếc bàn dành cho hai người, một lọ hoa hồng đặt ở chính giữa, hai ly rượu vang. Nó ko nghĩ là Lê Thái lại cất công chuẩn bị cho bữa ăn này như thế. Bất ngờ ko chỉ dành lại ở đó. Lê Thái bảo nó ngồi chờ anh ở đây.
Nó ngồi chờ anh khoảng nửa tiếng. Anh bước ra và đằng sau là 4 người bồi bàn bước theo trên tay họ là những món ăn rất bắt mắt. Nó lại được dịp ngạc nhiên, những món ăn này màng hương vị đặc trưng của người Việt. Đã lâu rồi nó ko được ăn một bữa ăn toàn những món ăn Việt như thế.
Bất ngờ hơn nữa khi nó được nghe người bồi bàn cuối cùng nói rằng những món ăn này đều do chính tay Lê Thái làm. Nó nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ. Người như anh mà cũng có thể nấu ăn sao? Nó thầm nghĩ nhưng cũng thử dùng đũa thử những món trên bàn. Mặc dù ko phải là sơn hào hải vị nhưng thật sự rất ngon. Món canh cá chua này anh đã dùng những thứ gì để nấu thành? Anh đã tìm hiểu những sở thích của nó như thế nào? Sao anh lại biết lâu rồi nó ko được thưởng thức món phở cuốn nơi nó sinh ra? . . . Bao nhiêu câu hỏi cứ hiện ra trong đầu nó mà nó ko biết bắt đầu hỏi từ đâu.
Anh lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của nó:
- Em mau ăn đi, để nguội sẽ ko ngon đâu.
Lúc này nó mới lên tiếng hỏi:
- Sao anh biết em thích ăn những thứ này?
Anh cười nhìn nó đáp:
- Người Việt nào xa xứ chẳng muốn thưởng thức hương vị quen thuộc của quê hương mình. Em lại xa quê lâu như thế, ko cần nghĩ cũng biết mà.
Nó ko ngờ anh lại là người tâm lý như thế. Thầm ngưỡng mộ người con gái nào có thể yêu được anh và ở bên cạnh anh. Nó cũng thật sự ko ngờ cái người con gái mà nó đang nghĩ đến sau này lại chính là mình.
Đang chuẩn bị đến thư viện tìm kiếm ít tài liệu cho bài luận sắp tới nó nhận được điện thoại của chị Thiên Trang. Lâu quá rồi nó ko có thời gian để nói chuyện với chị gái nó:
- Chị à. Chị có khỏe ko? Công việc của chị thế nào?
Chị nó phì cười vì vừa nhấc mày nó đã tuôn ra một tràng dài những câu hỏi:
- Em nói từ từ thôi, từng câu một chị sẽ trả lời em. Chị vẫn khỏe, công việc rất tốt. Còn em gái chị thì sao nhỉ?
- Em à, mọi việc vẫn tốt chị à. Ba mẹ có khỏe ko chị?
- Ừ, ba mẹ vẫn khỏe, chỉ là mong nhớ em thôi. Em ko thể về thăm nhà một lần được sao? Mọi người rất lo cho em.
Nó biết chứ, những người thân yêu ấy luôn dành cho nó một vị trí đặc biệt và nó cũng thế. Mọi người trong gia đình luôn giữ một vị trí mà ko ai có thể thay thế được. Nó đã về rồi thì sao có thể đi được nữa.
Như hiểu được tâm trạng của nó Thiên Trang lảng sang chuyện khác:
- Em gái chị còn bao lâu nữa sẽ bảo vệ luận án tiến sĩ vậy? Em có định về nước làm việc ko?
Câu hỏi của chị nó lôi nó ra khỏi những suy nghĩ miên man:
- Em còn hơn một năm nữa sẽ bảo vệ. Lúc đó chị và ba mẹ sẽ sang với em nhé. Còn chuyện làm ở đâu thì chị đã biết rồi mà sao còn hỏi em nữa.
- Sao em ko làm việc tại đó luôn. Chị được biết những bệnh viện nổi tiếng bên đó luôn dành cho em một vị trí tốt nhất mà?
- Chị à, em ko muốn xa ba mẹ và chị nữa. Bảo vệ xong tấm bằng này em sẽ về và ở bên mọi người.
- Ừ, em cũng đã lớn rồi mọi quyết định đều là do em.
- Lâu rồi chị em mình mới nói chuyện đừng nhắc đến những vấn đề này nữa được ko chị - Nó đột ngột chuyển hướng câu chuyện.
- Chị có một bất ngờ dành cho em đây. Em có đoán được điều gì ko? - Thiên Trang nói với giọng bí mật.
- Bí mật này có liên quan đến chị? - Nó nghi ngờ hỏi lại.
- Tất nhiên, nhưng sẽ khó để em đoán đấy. - Chị nó càng bí mật hơn.
- Chị lại giành được giải thưởng gì nữa à? Hay được thăng chức rồi? - Nó bắt đầu đoán.
- Hứ, em nghĩ ngoài mấy chuyện đó ra chị của em ko làm được gì nữa sao? Ko đúng, đoán lại - Chị nó hờn dỗi kiểu trẻ con.
- Chị . . . ko phải là chị có bạn trai đấy chứ? - Nó vô cùng ngạc nhiên vì điều này.
- Ờ, ừm thì . . .
Thấy chị nó ấp úng như vậy thì nó cười toe, lòng nhủ thầm mình đã đoán đúng:
- Vậy là em đã đoán đúng. Chị có thể kể cho em về "anh rể" được ko?
- Gì . . . gì mà anh rể chứ. Chị đã đồng ý kết hôn đâu.
Thấy lần đầu tiên chị nó ấp úng như thế thì nó đoán chắc người mà chị nó quen hẳn là rất đặc biệt. Ko đặc biệt sao lại có thể làm siêu lòng một bà chị lạnh băng của nó chứ. Mà chị nó là ai nào? Một người tài giỏi như thế tất nhiên người chị ấy chọn phải đặc biệt rồi.
Mãi sau này nó mới biết anh rể nó là một lập trình viên, một lần tình cờ đi gặp đối tác hai người đụng trúng nhau và rồi bắt đầu là bạn.
- Vâng, em biết rồi. Lần sau nhất định phải cho em biết anh rể là người như thế nào đấy. Giờ em phải lên thư viện đây. Chị ở nhà chăm sóc ba mẹ giúp em nhé. - Giọng nó ngày càng nhỏ.
- Ừ, em cũng giữ gìn sức khỏe nhé.
- Chúc chị ngủ ngon.
- Chúc em ngày mới tốt lành.
Tắt điện thoại nó cầm túi sách và mấy quyển tài liệu đi lên thư viện. Nó lại nhớ nhà rồi, chỉ có cách vùi đầu vào sách vở và công việc thì nó mới tạm quên đi nỗi nhớ ấy. Cũng may là bên nó luôn có Thanh Tùng, My và anh Quân nếu ko chắc nó ko thể trụ vững đến ngày hôm nay.
Nó cứ như thế bước đi mà ko biết đằng sau có một ánh mắt luôn dõi theo từng bước đi và cử chỉ của nó. Người đó cũng theo chân nó đến thư viện thành phố.
Nó chọn cho mình một chiếc bàn gần cửa sổ. Sau đó nó đi đến giá sách chọn những cuốn sách của những giáo sư nổi tiếng về ngành nó đang theo học. Trên giá sách cao kia có một cuốn sách mà nó muốn lấy nhưng lại ko thể với tới. Rồi bên cạnh bỗng nhiên có một chàng trai đưa tay lấy giúp nó cuốn sách đó. Quay người lại cảm ơn thì nó bắt gặp khuôn mặt quen thuộc của người con trai đó.
- Ko ngờ lại có thể gặp anh ở đây. - Nó lên tiếng trước.
- Thật trùng hợp. Tôi đến để tìm một số cuốn sách về kiến trúc - Anh đáp lại
- Ồ, giá sách đó ở đằng kia, anh có thể lại đó tìm. Cảm ơn vì sự giúp đỡ này. - Nó nói rồi cầm những quyển sách quay đi.
Nhìn theo bước chân vội vã quay đi của nó, anh chỉ biết mỉm cười và thầm nghĩ "em có cần phải tỏ ra xa cách tôi như vậy ko? Có lẽ đoạn đường chinh phục em tôi sẽ gặp rất nhiều khó khăn đây"
Bước đến giá sách mà nó chỉ, anh nhanh chóng tìm cho mình vài cuốn sách tìm hiểu về lối kiến trúc cổ gothic. Lối kiến trúc này luôn mang đến cho anh những tò mò nhất định.
Đặt những quyển sách xuống ghế đối diện nó rồi anh quay đi. Một lát sau trên bàn đã có thêm hai tách cafe đen ko đường. Qua một thời gian tìm hiểu, anh đã biết được đôi chút sở thích của nó. Một sở thích đặc biệt giống như anh.
Khá bất ngờ khi trước mặt là tách cafe đen. Nó đưa mắt nhìn người con trai phía đối diện. Nghi ngờ khi biết anh tìm hiểu sở thích của nó. Nó nghĩ anh đang có ý đồ gì đây. Nó có nên cẩn thận ko nhỉ? Nhưng dù sao anh cũng là bạn của Thanh Tùng chắc anh ko làm gì quá đáng với nó đâu. Nếu anh có làm điều gì quá đáng nó sẽ mách Thanh Tùng. Yên tâm với ý nghĩ đó nó cũng ko để ý đến anh nữa.
Tuệ Minh cứ chăm chú vào đống tài liệu trước mặt mà ko để ý đến người đối diện cứ thỉnh thoảng lại nhìn nó chăm chú. Thật sự là chưa có người con gái nào lại thờ ơ với anh như thế. Ko hề phủ nhận là mình rất cuốn hút nhưng điều đó lại ko ảnh hưởng đến nó. Sau này anh mới nhận ra một điều là nó ko có phản ứng với trai đẹp.
Bước đầu tiên tiếp cận thất bại. Nhìn đồng hồ đã gần trưa, Lê Thái đưa tay lấy cuốn sách trên tay nó rồi nhìn nó với vẻ vô tội:
- Trưa rồi, anh mời em bữa hôm nay được ko?
Nó đang định lên tiếng từ chối vì trưa nay nó đã hẹn ăn trưa cùng anh Quân và My nhưng Lê Thái lại lên tiếng trước:
- Coi như là nể mặt Thanh Tùng đi. Anh muốn cảm ơn em vì đã ở cạnh thằng bạn anh thời gian qua. - Lại một lý do hết sức chuối mà anh vừa nghĩ ra.
Nó cảm thấy từ chối ko tiện nên đành đồng ý. Rút điện thoại nhắn cho My một tin báo ko đến được nó đi theo anh ra ngoài lấy xe.
Chiêc xe dừng lại ở một nhà hàng sang trọng trong lòng Paris. Nó choáng ngợp bởi sự sang trọng nơi đây. Ko phải nó chưa từng đến những nơi này nhưng cũng đã lâu rồi nó ko đến những nơi như thế. Nó đang phân vân ko biết có nên vào hay ko thì đã bị anh nắm tay dắt đi.
Một chiếc bàn dành cho hai người, một lọ hoa hồng đặt ở chính giữa, hai ly rượu vang. Nó ko nghĩ là Lê Thái lại cất công chuẩn bị cho bữa ăn này như thế. Bất ngờ ko chỉ dành lại ở đó. Lê Thái bảo nó ngồi chờ anh ở đây.
Nó ngồi chờ anh khoảng nửa tiếng. Anh bước ra và đằng sau là 4 người bồi bàn bước theo trên tay họ là những món ăn rất bắt mắt. Nó lại được dịp ngạc nhiên, những món ăn này màng hương vị đặc trưng của người Việt. Đã lâu rồi nó ko được ăn một bữa ăn toàn những món ăn Việt như thế.
Bất ngờ hơn nữa khi nó được nghe người bồi bàn cuối cùng nói rằng những món ăn này đều do chính tay Lê Thái làm. Nó nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ. Người như anh mà cũng có thể nấu ăn sao? Nó thầm nghĩ nhưng cũng thử dùng đũa thử những món trên bàn. Mặc dù ko phải là sơn hào hải vị nhưng thật sự rất ngon. Món canh cá chua này anh đã dùng những thứ gì để nấu thành? Anh đã tìm hiểu những sở thích của nó như thế nào? Sao anh lại biết lâu rồi nó ko được thưởng thức món phở cuốn nơi nó sinh ra? . . . Bao nhiêu câu hỏi cứ hiện ra trong đầu nó mà nó ko biết bắt đầu hỏi từ đâu.
Anh lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của nó:
- Em mau ăn đi, để nguội sẽ ko ngon đâu.
Lúc này nó mới lên tiếng hỏi:
- Sao anh biết em thích ăn những thứ này?
Anh cười nhìn nó đáp:
- Người Việt nào xa xứ chẳng muốn thưởng thức hương vị quen thuộc của quê hương mình. Em lại xa quê lâu như thế, ko cần nghĩ cũng biết mà.
Nó ko ngờ anh lại là người tâm lý như thế. Thầm ngưỡng mộ người con gái nào có thể yêu được anh và ở bên cạnh anh. Nó cũng thật sự ko ngờ cái người con gái mà nó đang nghĩ đến sau này lại chính là mình.
/101
|