Thời gian cứ trôi qua, lại một cái tết nữa nó xa nhà ko được đón giao thừa bên người thân. Anh Quân và My đã về Việt Nam chuẩn bị cho lễ cưới và cũng đón tết luôn ở quê nhà. Còn lại một mình nó nơi đất khách quê ngườ. Năm nay ngoài Thanh Tùng cùng nó đón tết ra còn có thêm cả Lê Thái nữa. Ở đất nước này họ ko đón tết theo âm lịch như những người phương đông nên tết này nó chỉ có thể xin nghỉ phép mà thôi.
Ba mẹ cũng gửi qua cho nó một cặp bánh chưng, món mà nó yêu thích thứ hai sau phở. Hương vị ngày tết cổ truyền quê hương vẫn còn in đậm trong nó. Nó nhớ mỗi dịp tết đến bà nội nó lại tập hợp con cháu lại để phát phong bao đỏ. Tự nhiên nó thấy nhớ bà vô cùng. Nhấc điện thoại nó gọi về cho gia đình thân yêu của nó:
- Bà ơi, cháu Tuệ Minh này. - Giọng nó vang lên
- Cha bố mi, cũng có ngày mi gọi điện về hỏi thăm bà ư? - Giọng bà nó trách móc
- Bà ơi, cháu rất nhớ bà nhưng do bà thương cháu nhiều nhất lại ko muốn cháu xa nhà, mỗi lần nói chuyện với cháu bà toàn khóc nên cháu mới ko dám gọi điện cho bà chứ bộ. - Nó lên tiếng thanh minh cho nỗi oan của mình.
- Ừ, bà biết mà. Bà chỉ nói thế thôi chứ có trách gì cháu yêu của bà đâu. Thế năm nay cháu ăn tết có vui ko? Năm nay Thanh Tùng và vợ nó về nước ăn tết chắc cháu bà buồn lắm nhi?
- Ko sao đâu bà, cháu cũng có bạn cùng ăn tết mà. Anh chị về ăn tết với bà, bà có vui ko?
- Bà vui lắm nhưng thiếu mất một đứa đòi phong bao lì xì nên cũng hơi buồn.
- Bà này, cháu đâu có đòi đâu là bà phát cho cháu mà.
- Bà nghe nói cháu có bạn trai rồi, thế khi nào mới cho bà gặp mặt đây?
- Cháu sắp về nước rồi bà ạ. Bà sắp được gặp anh ấy rồi.
- Bà phải đi chùa rồi, lần sau nói chuyện với cháu yêu của bà tiếp nhé.
- Vâng, bà nhớ giữ gìn sức khỏe chờ cháu về nhé. Cháu yêu bà.
Chào bà xong nó gác máy trở lại với mấy món ăn mà nó muốn nấu để mừng năm mới với Lê Thái và Thanh Tùng. Ko hiểu sao hôm nay nó lại ko tự tin vào tay nghề nấu ăn của nó lắm. Phải chăng người thưởng thức hôm nay là một chuyên gia về ẩm thực?
- Em đang nghĩ gì mà anh vào nhà cũng ko biết thế? - Lê Thái lên tiếng hỏi nó.
- Em đang nghĩ xem có món gì em có thể nấu ngon hơn anh hay ko đây? - Nó nhìn anh đáp.
- Anh chắc chắn một điều rằng em chẳng thể tìm ra món nào cả.
- Anh có cần chạm vào nỗi đau của em như thế ko?
Dù biết là anh nấu ăn rất ngon nhưng ko hiểu sao cứ nghĩ đến sau này suốt ngày để anh nấu ăn cho bản thân mình thì nó lại cảm thấy áy náy. Là một người phụ nữ, nó luôn muốn được tự tay chăm lo cho gia đình nhỏ của mình nhưng cứ như thế này có lẽ là ko ổn chút nào.
- Anh làm em buồn sao? - Anh nhẹ nhàng ôm nó từ phía sau.
- Em ko buồn đâu tại em đang nghĩ vài vấn đề thôi mà.
- Vậy bây giờ chúng ta cùng vào bếp nhé em yêu?
Có người đã từng nói với nó rằng khi người đàn ông tự tay vào bếp nấu ăn cho người con gái mình yêu thương thì người phụ nữ đó chính là người hạnh phúc nhất. Và người đàn ông đó thật sự rất yêu người con gái đó. Nó thật sự ko biết diễn tả những cảm xúc này bằng lời như thế nào. Trong lòng nó đang lâng lâng cảm giác của hạnh phúc.
Nó như bị thôi miên bởi những cử chỉ của anh, thật sự những cử chỉ này rất cuốn hút. Lần thứ hai nó nhìn thấy một người đàn ông vào bếp. Người đàn ông đầu tiên chính là ba nó. Phải nói là lúc nhìn thấy cảnh tượng đó nó thật sự ngưỡng mộ mẹ mình và giờ nó đã cảm nhận được ngày đó mẹ mình hạnh phúc như thế nào.
Ngay cả anh Quân yêu My như thế mà cũng chưa lần nào đích thân mình vào bếp nấu ăn cho My. Nó cảm thấy mình thật may mắn vì đã chọn được một người như anh. Tiến đến bên anh, nó đưa tay ôm lấy vòng eo anh. Áp má vào tấm lưng dài vững chãi của anh nó thấy lòng mình thật bình yên.
- Này nhóc, em ko định để anh nấu ăn sao? Thanh Tùng sắp đến rồi đó. - Lê Thái thấy lạ bởi hành động của nó thì lên tiếng hỏi.
- Em mặc kệ, em cứ thích ôm anh như thế này đấy. - Nó trả lời giọng nũng nịu.
Lê Thái xoay người ôm lấy nó vào lòng lên tiếng:
- Anh có thể ở ôm em cả ngày như thế này mà ko muốn buông em ra một chút nào hết. Em có biết mỗi khi xa em là anh nhớ em đến phát điên lên ko hả?
- Em . . . em thật sự ko biết điều đó. - Nó thấy bối rối khi thấy cách thể hiện tình cảm mới của Lê Thái.
- Anh rất yêu em Tuệ Minh ạ. Hứa với anh, đừng bao giờ rời xa anh em nhé.
- Em cũng rất yêu anh.
Nó tránh lời hứa đó, nó ko biết sẽ có điều gì sảy ra nhưng nó luôn bất an, luôn có cảm giác sẽ có một ngày anh rời xa nó.
Anh cúi đầu kiếm tìm đôi môi nó. Lần này nó ko lẩn tránh nữa nhưng là nụ hôn đầu nên nó ko biết phải làm thế nào. Anh cũng hiểu được sự lúng túng của nó nên anh chỉ đặt nụ hôn nhẹ lên đôi môi ấy mặc dù anh ko muốn như thế chút nào nhưng anh ko thể vội vàng được, phải từ từ dạy cho nó.
Nếu ai nhìn được khuôn mặt nó lúc này thì sẽ có thể so sánh với quả gấc, nó ngại ngùng, nó xấu hổ, nó ko dám ngẩng mặt lên nhìn anh. Nó thật sự muốn trốn.
Ai đó đang nhìn nó mà ko dám cười thành tiếng:
- Lần đầu tiên anh chỉ dạy em như thế thôi nhé, lần sau sẽ khác đấy, em nên chuẩn bị tinh thần trước. Còn bây giờ ra ngoài phòng khách ngồi chờ, ko được phá rối anh nấu bữa tối nếu ko anh phạt em nặng đấy.
Nó vẫn đứng im tại chỗ, người cứng đơ lại ko thốt nên lời nào.
Thấy vậy Lê Thái lại lên tiếng:
- Em có nghe thấy những gì anh vừa nói ko vậy? Hay muốn anh dạy em thực hành lại lần nữa xem sao nhé?
Anh vừa nói vừa tiến lại phía nó. Khi bước chân anh gần tiến sát người nó bỗng nhiên nó cảm thấy có một luồng khí nguy hiểm. Khi lấy nó lấy lại được tinh thần thì anh đã đứng ngay sát bên nó và nở một nụ cười ko thể gian hơn:
- Chúng ta có thể bắt đầu lại chứ em yêu?
- Dừng lại. Nếu anh còn động vào người em thì em ko đảm bảo anh còn lành lặn để bước ra khỏi nơi này đâu. - Nó nói giọng cảnh cáo và lùi dần về phía sau.
- Em đang đe dọa anh? - Anh tiến thêm một bước về phía nó.
- Em . . . Anh . . . anh ko được lại gần em. - Nó gần như mất bình tĩnh khi ánh mắt Lê Thái nhìn nó ngày càng gian hơn.
- Em hồi hộp đến mức nói lắp cơ à. Lại đây anh sẽ dạy lại em bài học vừa rồi. - Anh thật sự rất muốn trêu nó
Khi bước chân của nó đụng trúng cửa và ko thể lui thêm được nữa nó nở nụ cười nhìn anh:
- Anh yêu à, anh mau nấu cơm đi em thấy đói lắm rồi. - Nó trưng ra đôi mắt thật long lanh và cái giọng ngọt hơn đường khiến anh ko thể nào từ chối được.
Anh biết nó đang giở trò nhưng thật sự nhìn vào đôi mắt ấy anh ko thể từ chối mà làm thoe ý nó được. Vũ khí này của nó thật lợi hại mà.
- Được rồi em yêu, em ra ngoài phòng khách chờ anh 30 phút nữa nhé.
- Cảm ơn anh yêu nhé.
Nó nói xong rồi chạy thật nhanh ra khỏi căn bếp đó. Nếu anh mà thực hiện việc đó thêm một lần nữa có khi nó sẽ bị đột quỵ vì nhịp tim tăng một cách bất thường mất. Nó thầm nghĩ rằng về sau phải cẩn thận hơn khi gặp anh mới được. Dù biết là anh rất đào hoa nhưng ko ngờ kinh nghiệm này của anh lại đáng sợ như thế.
Nó và anh cứ mải mê đùa nhau như thế mà ko hay biết rằng những cảnh tượng vừa rồi đã lọt vào mắt của một người.
Thanh Tùng ko biết đã đứng ở cửa từ bao giờ, hắn chứng kiến tất cả, giờ hắn có nên bước vào bên trong hay nên rút lui trong im lặng đây. Đưa tay lên ngực mình xoa dịu nỗi đau trong tim, hắn muốn một lần được ở bên nó với tư cách là bạn trai chứ ko phải anh trai như bay giờ. Cớ sao ông trời lại thích trêu đùa hắn như thế? Người hắn ko yêu thì lại yêu hắn, người hắn yêu thì lại yêu thằng bạn thân của hắn.
Ngay từ đầu hắn đã biết người nó cần ko phải là hắn nhưng tại sao con tim hắn cứ phản chủ mà hướng về phía nó. Mỗi lần nhìn nó cười con tim hắn nhảy lên trong vui sướng, khi đôi mắt người con gái ấy vương lệ thì con tim hắn cũng nhỏ máu. Phải chăng cuộc đới này hắn đã nợ tình yêu của những người con gái yêu hắn nên giờ hắn phải trả giá vì điều đó.
- Anh Tùng, anh đã đến rồi sao ko vào nhà? - Tiếng Tuệ Minh kéo Thanh Tùng về thực tại.
Ko còn đường nào để lui nữa rồi, hắn phải vào nhà thôi
- Ừ, anh vừa mới đến thôi. Vừa rồi ba mẹ anh gọi nên anh chưa kịp vào nhà? - Thanh Tùng lên tiếng đáp lại lời nói.
- Hai bác có khỏe ko anh, năm nay chắc hai bác cũng buồn lắm vì anh cũng ko về ăn tết mà. - Giọng nó buồn rầu nói.
- Ko sao đâu em, ba mẹ anh cũng quen với điều đó rồi. Mà anh ko thấy Lê Thái đâu, nó đến trước anh rồi mà. - Thanh Tùng hỏi.
- À, anh ấy đang ở trong bếp nấu ăn. Anh vào nhà đi để em vào phụ anh ấy.
- Thôi, em ko phá là anh mừng lắm rồi chứ có giúp được cái gì đâu - Giọng Lê Thái vang lên phía sau.
- Anh đừng có hạ thấp em như thế chứ? Em nấu ăn cũng ko tồi phải ko anh Tùng? - Nó nhìn Thanh Tùng như một đồng minh tin cậy.
- Từ trước tới giờ anh mới chỉ ăn đồ My nấu, chưa có được thưởng thức qua tay nghề của em. - Thanh Tùng trả lời, giọng trêu đùa.
- Thấy chưa, anh đã nói rồi mà - Lê Thái thêm vào.
Nó nhìn hai người con trai trước mặt với ánh mắt rực lửa:
- Anh . . . Hai người hùa nhau bắt nạt em. Em gọi điện về mách với mọi người.
Lê Thái đến bên nó dỗ dành:
- Thôi nào công chúa của anh, đừng giận nữa, là anh sai lần sau ko dám trêu em nữa.
Chỉ cần nghe lời anh dỗ dành như vậy là mọi cơn giận dỗi của nó tan biến ngay, nó cười tươi nói với hai người con trai bên cạnh:
- Mình vào chuẩn bị đón giao thừa thôi nào hai anh.
Một cái tết thật ý nghĩa với ba người xa quê. Một cái tết thật ý nghĩa với nó và cả anh nữa. Năm mới đến tình yêu của nó cũng bước sang một trang mới, trang mới này của nó sẽ là những kỉ niệm vui hay lại chứa đựng những dòng nước mắt đau buồn?
Ba mẹ cũng gửi qua cho nó một cặp bánh chưng, món mà nó yêu thích thứ hai sau phở. Hương vị ngày tết cổ truyền quê hương vẫn còn in đậm trong nó. Nó nhớ mỗi dịp tết đến bà nội nó lại tập hợp con cháu lại để phát phong bao đỏ. Tự nhiên nó thấy nhớ bà vô cùng. Nhấc điện thoại nó gọi về cho gia đình thân yêu của nó:
- Bà ơi, cháu Tuệ Minh này. - Giọng nó vang lên
- Cha bố mi, cũng có ngày mi gọi điện về hỏi thăm bà ư? - Giọng bà nó trách móc
- Bà ơi, cháu rất nhớ bà nhưng do bà thương cháu nhiều nhất lại ko muốn cháu xa nhà, mỗi lần nói chuyện với cháu bà toàn khóc nên cháu mới ko dám gọi điện cho bà chứ bộ. - Nó lên tiếng thanh minh cho nỗi oan của mình.
- Ừ, bà biết mà. Bà chỉ nói thế thôi chứ có trách gì cháu yêu của bà đâu. Thế năm nay cháu ăn tết có vui ko? Năm nay Thanh Tùng và vợ nó về nước ăn tết chắc cháu bà buồn lắm nhi?
- Ko sao đâu bà, cháu cũng có bạn cùng ăn tết mà. Anh chị về ăn tết với bà, bà có vui ko?
- Bà vui lắm nhưng thiếu mất một đứa đòi phong bao lì xì nên cũng hơi buồn.
- Bà này, cháu đâu có đòi đâu là bà phát cho cháu mà.
- Bà nghe nói cháu có bạn trai rồi, thế khi nào mới cho bà gặp mặt đây?
- Cháu sắp về nước rồi bà ạ. Bà sắp được gặp anh ấy rồi.
- Bà phải đi chùa rồi, lần sau nói chuyện với cháu yêu của bà tiếp nhé.
- Vâng, bà nhớ giữ gìn sức khỏe chờ cháu về nhé. Cháu yêu bà.
Chào bà xong nó gác máy trở lại với mấy món ăn mà nó muốn nấu để mừng năm mới với Lê Thái và Thanh Tùng. Ko hiểu sao hôm nay nó lại ko tự tin vào tay nghề nấu ăn của nó lắm. Phải chăng người thưởng thức hôm nay là một chuyên gia về ẩm thực?
- Em đang nghĩ gì mà anh vào nhà cũng ko biết thế? - Lê Thái lên tiếng hỏi nó.
- Em đang nghĩ xem có món gì em có thể nấu ngon hơn anh hay ko đây? - Nó nhìn anh đáp.
- Anh chắc chắn một điều rằng em chẳng thể tìm ra món nào cả.
- Anh có cần chạm vào nỗi đau của em như thế ko?
Dù biết là anh nấu ăn rất ngon nhưng ko hiểu sao cứ nghĩ đến sau này suốt ngày để anh nấu ăn cho bản thân mình thì nó lại cảm thấy áy náy. Là một người phụ nữ, nó luôn muốn được tự tay chăm lo cho gia đình nhỏ của mình nhưng cứ như thế này có lẽ là ko ổn chút nào.
- Anh làm em buồn sao? - Anh nhẹ nhàng ôm nó từ phía sau.
- Em ko buồn đâu tại em đang nghĩ vài vấn đề thôi mà.
- Vậy bây giờ chúng ta cùng vào bếp nhé em yêu?
Có người đã từng nói với nó rằng khi người đàn ông tự tay vào bếp nấu ăn cho người con gái mình yêu thương thì người phụ nữ đó chính là người hạnh phúc nhất. Và người đàn ông đó thật sự rất yêu người con gái đó. Nó thật sự ko biết diễn tả những cảm xúc này bằng lời như thế nào. Trong lòng nó đang lâng lâng cảm giác của hạnh phúc.
Nó như bị thôi miên bởi những cử chỉ của anh, thật sự những cử chỉ này rất cuốn hút. Lần thứ hai nó nhìn thấy một người đàn ông vào bếp. Người đàn ông đầu tiên chính là ba nó. Phải nói là lúc nhìn thấy cảnh tượng đó nó thật sự ngưỡng mộ mẹ mình và giờ nó đã cảm nhận được ngày đó mẹ mình hạnh phúc như thế nào.
Ngay cả anh Quân yêu My như thế mà cũng chưa lần nào đích thân mình vào bếp nấu ăn cho My. Nó cảm thấy mình thật may mắn vì đã chọn được một người như anh. Tiến đến bên anh, nó đưa tay ôm lấy vòng eo anh. Áp má vào tấm lưng dài vững chãi của anh nó thấy lòng mình thật bình yên.
- Này nhóc, em ko định để anh nấu ăn sao? Thanh Tùng sắp đến rồi đó. - Lê Thái thấy lạ bởi hành động của nó thì lên tiếng hỏi.
- Em mặc kệ, em cứ thích ôm anh như thế này đấy. - Nó trả lời giọng nũng nịu.
Lê Thái xoay người ôm lấy nó vào lòng lên tiếng:
- Anh có thể ở ôm em cả ngày như thế này mà ko muốn buông em ra một chút nào hết. Em có biết mỗi khi xa em là anh nhớ em đến phát điên lên ko hả?
- Em . . . em thật sự ko biết điều đó. - Nó thấy bối rối khi thấy cách thể hiện tình cảm mới của Lê Thái.
- Anh rất yêu em Tuệ Minh ạ. Hứa với anh, đừng bao giờ rời xa anh em nhé.
- Em cũng rất yêu anh.
Nó tránh lời hứa đó, nó ko biết sẽ có điều gì sảy ra nhưng nó luôn bất an, luôn có cảm giác sẽ có một ngày anh rời xa nó.
Anh cúi đầu kiếm tìm đôi môi nó. Lần này nó ko lẩn tránh nữa nhưng là nụ hôn đầu nên nó ko biết phải làm thế nào. Anh cũng hiểu được sự lúng túng của nó nên anh chỉ đặt nụ hôn nhẹ lên đôi môi ấy mặc dù anh ko muốn như thế chút nào nhưng anh ko thể vội vàng được, phải từ từ dạy cho nó.
Nếu ai nhìn được khuôn mặt nó lúc này thì sẽ có thể so sánh với quả gấc, nó ngại ngùng, nó xấu hổ, nó ko dám ngẩng mặt lên nhìn anh. Nó thật sự muốn trốn.
Ai đó đang nhìn nó mà ko dám cười thành tiếng:
- Lần đầu tiên anh chỉ dạy em như thế thôi nhé, lần sau sẽ khác đấy, em nên chuẩn bị tinh thần trước. Còn bây giờ ra ngoài phòng khách ngồi chờ, ko được phá rối anh nấu bữa tối nếu ko anh phạt em nặng đấy.
Nó vẫn đứng im tại chỗ, người cứng đơ lại ko thốt nên lời nào.
Thấy vậy Lê Thái lại lên tiếng:
- Em có nghe thấy những gì anh vừa nói ko vậy? Hay muốn anh dạy em thực hành lại lần nữa xem sao nhé?
Anh vừa nói vừa tiến lại phía nó. Khi bước chân anh gần tiến sát người nó bỗng nhiên nó cảm thấy có một luồng khí nguy hiểm. Khi lấy nó lấy lại được tinh thần thì anh đã đứng ngay sát bên nó và nở một nụ cười ko thể gian hơn:
- Chúng ta có thể bắt đầu lại chứ em yêu?
- Dừng lại. Nếu anh còn động vào người em thì em ko đảm bảo anh còn lành lặn để bước ra khỏi nơi này đâu. - Nó nói giọng cảnh cáo và lùi dần về phía sau.
- Em đang đe dọa anh? - Anh tiến thêm một bước về phía nó.
- Em . . . Anh . . . anh ko được lại gần em. - Nó gần như mất bình tĩnh khi ánh mắt Lê Thái nhìn nó ngày càng gian hơn.
- Em hồi hộp đến mức nói lắp cơ à. Lại đây anh sẽ dạy lại em bài học vừa rồi. - Anh thật sự rất muốn trêu nó
Khi bước chân của nó đụng trúng cửa và ko thể lui thêm được nữa nó nở nụ cười nhìn anh:
- Anh yêu à, anh mau nấu cơm đi em thấy đói lắm rồi. - Nó trưng ra đôi mắt thật long lanh và cái giọng ngọt hơn đường khiến anh ko thể nào từ chối được.
Anh biết nó đang giở trò nhưng thật sự nhìn vào đôi mắt ấy anh ko thể từ chối mà làm thoe ý nó được. Vũ khí này của nó thật lợi hại mà.
- Được rồi em yêu, em ra ngoài phòng khách chờ anh 30 phút nữa nhé.
- Cảm ơn anh yêu nhé.
Nó nói xong rồi chạy thật nhanh ra khỏi căn bếp đó. Nếu anh mà thực hiện việc đó thêm một lần nữa có khi nó sẽ bị đột quỵ vì nhịp tim tăng một cách bất thường mất. Nó thầm nghĩ rằng về sau phải cẩn thận hơn khi gặp anh mới được. Dù biết là anh rất đào hoa nhưng ko ngờ kinh nghiệm này của anh lại đáng sợ như thế.
Nó và anh cứ mải mê đùa nhau như thế mà ko hay biết rằng những cảnh tượng vừa rồi đã lọt vào mắt của một người.
Thanh Tùng ko biết đã đứng ở cửa từ bao giờ, hắn chứng kiến tất cả, giờ hắn có nên bước vào bên trong hay nên rút lui trong im lặng đây. Đưa tay lên ngực mình xoa dịu nỗi đau trong tim, hắn muốn một lần được ở bên nó với tư cách là bạn trai chứ ko phải anh trai như bay giờ. Cớ sao ông trời lại thích trêu đùa hắn như thế? Người hắn ko yêu thì lại yêu hắn, người hắn yêu thì lại yêu thằng bạn thân của hắn.
Ngay từ đầu hắn đã biết người nó cần ko phải là hắn nhưng tại sao con tim hắn cứ phản chủ mà hướng về phía nó. Mỗi lần nhìn nó cười con tim hắn nhảy lên trong vui sướng, khi đôi mắt người con gái ấy vương lệ thì con tim hắn cũng nhỏ máu. Phải chăng cuộc đới này hắn đã nợ tình yêu của những người con gái yêu hắn nên giờ hắn phải trả giá vì điều đó.
- Anh Tùng, anh đã đến rồi sao ko vào nhà? - Tiếng Tuệ Minh kéo Thanh Tùng về thực tại.
Ko còn đường nào để lui nữa rồi, hắn phải vào nhà thôi
- Ừ, anh vừa mới đến thôi. Vừa rồi ba mẹ anh gọi nên anh chưa kịp vào nhà? - Thanh Tùng lên tiếng đáp lại lời nói.
- Hai bác có khỏe ko anh, năm nay chắc hai bác cũng buồn lắm vì anh cũng ko về ăn tết mà. - Giọng nó buồn rầu nói.
- Ko sao đâu em, ba mẹ anh cũng quen với điều đó rồi. Mà anh ko thấy Lê Thái đâu, nó đến trước anh rồi mà. - Thanh Tùng hỏi.
- À, anh ấy đang ở trong bếp nấu ăn. Anh vào nhà đi để em vào phụ anh ấy.
- Thôi, em ko phá là anh mừng lắm rồi chứ có giúp được cái gì đâu - Giọng Lê Thái vang lên phía sau.
- Anh đừng có hạ thấp em như thế chứ? Em nấu ăn cũng ko tồi phải ko anh Tùng? - Nó nhìn Thanh Tùng như một đồng minh tin cậy.
- Từ trước tới giờ anh mới chỉ ăn đồ My nấu, chưa có được thưởng thức qua tay nghề của em. - Thanh Tùng trả lời, giọng trêu đùa.
- Thấy chưa, anh đã nói rồi mà - Lê Thái thêm vào.
Nó nhìn hai người con trai trước mặt với ánh mắt rực lửa:
- Anh . . . Hai người hùa nhau bắt nạt em. Em gọi điện về mách với mọi người.
Lê Thái đến bên nó dỗ dành:
- Thôi nào công chúa của anh, đừng giận nữa, là anh sai lần sau ko dám trêu em nữa.
Chỉ cần nghe lời anh dỗ dành như vậy là mọi cơn giận dỗi của nó tan biến ngay, nó cười tươi nói với hai người con trai bên cạnh:
- Mình vào chuẩn bị đón giao thừa thôi nào hai anh.
Một cái tết thật ý nghĩa với ba người xa quê. Một cái tết thật ý nghĩa với nó và cả anh nữa. Năm mới đến tình yêu của nó cũng bước sang một trang mới, trang mới này của nó sẽ là những kỉ niệm vui hay lại chứa đựng những dòng nước mắt đau buồn?
/101
|