Kỳ nghỉ tết của nó kéo dài nửa tháng, anh quyết định đưa nó đi chu du một vòng quanh nước Pháp. Điểm đến đầu tiên của chuyến đi này là miền nam nước Pháp.
Từ Masreille, những chiếc xe sẽ đưa anh và nó ra vùng ngoại ô của quyến rũ và đầy ngọt ngào của mảnh đất xinh đẹp này. Những cánh đồng hoa oải hương xanh tím ngút ngàn, ruộng lúa mạch nhuộm vàng tít tắp, vườn cherry chín đỏ mỡ màng, tất cả như bức tranh tuyệt đẹp chỉ có trong cổ tích.
Khung cảnh này nó nhớ đến giấc mơ của nó tối hôm qua, được ngồi sau chiếc xe đạp anh chở dạo quanh cánh đồng hoa. Nhưng sự thật thường ko giống như giấc mơ đẹp. Anh ko biết đi xe đạp. Tất cả như sụo đổ trước mắt nó. Nhìn gương mặt bí xị của nó anh nói:
- Em có thể chở anh được mà. Anh sẽ miễn cưỡng giao tính mạng mình cho em là được chứ gì?
- Này anh, em là một tay lái lụa đấy, đừng tưởng em ko biết đi xe đạp nhé. - Nó đáp lại với vẻ tự tin.
Thế là nó - một con nhóc chỉ cao có 1m56 ngồi trên chiếc xe đạp chở đằng sau là một thân hình dài ngoằng 1m8. Đã vậy anh còn ko chịu ngồi yên vị mà hết ngó bên này lại ngó bên khác:
- Anh có thể ngồi yên được ko, nếu ko là em cho anh ngã xuống đây đấy nhé. - Nó bắt đầu bực mình.
Có ai như anh ko nhỉ? Đã ko biết đi xe đạp, bắt nó phải trở giờ lại ko chịu yên vị nữa. Thật là đáng ghét mà. Mặc dù đã cố gắng bỏ ngoài tai những lời xì xầm xung quanh nhưng những lời nói đó vẫn lọt vào tai nó và khiến nó khó chịu, thế mà cái người ngồi đằng sau kia lại cứ coi như là ko có gì vậy.
Đột nhiên nó dừng xe lại nói với anh:
- Anh mau xuống xe đi, em ko chở anh nữa đâu.
Anh chưng bộ mặt ko hiểu hỏi lại:
- Sao cơ?
- Em nói em ko chở anh nữa, anh ko nghe mọi người nói gì sao?
- Kệ họ, mình ko nghe là được rồi. Em ko chở anh chẳng lẽ bắt anh đi bộ sao?
- Ko, anh phải tập xe đạp ngay bây giờ, sau này còn chở em nữa chứ?
Anh ngước lên trời thầm than. Trong đầu nó còn có những ý nghĩ gì thế này? Có cần thiết phải như thế ko? Thời đại nào rồi mà còn bắt anh chở bằng xe đạp đi chơi nữa chứ? Anh có phải con nít đâu.
- Anh ko tập đâu, sau này em muốn đi đâu anh làm tài xế cho em, đi ô tô cho nhanh lại ko bị khói bụi nắng nóng làm phiền.
- Em ko thích. Đi như thế còn gì là lãng mạn nữa hả? - Giọng nó bực bội.
Dù biết là mình vô lý nhưng những hình ảnh trong phim mà từng được xem lại ảnh hưởng ko nhỏ đến tình yêu của nó bây giờ. Nó thích được như những diễn viên trong đó. Hơn nữa giữa cánh đồng hoa đẹp như thế này lái ô tô đi còn đâu thưởng thức được cảnh đẹp nữa.
Anh biết nó nghĩ gì, anh cũng rất thích cái cảm giác vừa rồi. Được ngồi sau xe nó cảm giác dựa vào người nó thật bình yên. Anh mong giây phút này mãi mãi đừng trôi qua.
Biết nó lại chuẩn bị sử dụng chiêu thức quen thuộc để dụ dỗ anh nên anh đưa tay đầu hàng:
- Thôi được rồi, anh sẽ tập được chưa nào công chúa. Nhưng sẽ rất khó khăn đấy, em làm cô giáo của anh nhé.
Nó cười đến híp của mắt, nụ cười của nó trong vắt như ánh nắng sớm mai, trên má lại hiện ra cái má lúm dễ thương khiến anh ko kìm lại được mà tiến lại gần hôn nhẹ lên má nó. Nó giật mình đẩy anh ra mặt ngượng ngùng:
- Ai cho anh dám hôn em khi em chưa cho phép hả?
- Em là của anh nên anh ko cần phải xin phép. - Vẻ mặt anh lại gian gian nhìn nó.
- Ko nói với anh nữa, giờ anh có đi tập xe ko thì bảo? - Hai tay chống hông nó nhìn anh ra lệnh.
- Thôi được rồi em yêu, anh tập là được chứ gì, nhưng anh có điều kiện.
- Gì . . . anh bảo điều kiện là sao?
- Anh nói rồi, anh làm việc gì cũng ko thể chịu thiệt được. Anh đồng ý tập xe chở em đi chơi thì em cũng nên đáp ứng điều kiện của anh chứ?
- Vậy điều kiện của anh là gì? - Nó đề phòng hỏi lại.
- Tạm thời anh chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra anh sẽ nói nhưng chắc chắn sẽ ko vượt quá sức của em đâu.- Nở nụ cười ko thể gian hơn anh trả lời nó.
- Được rồi, điều kiện gì cũng được. Anh tưởng em sợ anh chắc. Còn lâu nhé.
Thế là giữa cánh đồng hoa hiện lên một cảnh tượng có một ko hai. Một cao một thấp đang tập xe đạp cho nhau trông đến là buồn cười. Nhưng nó thích như thế, anh luôn vì nó mà làm tất cả những gì nó muốn. Hạnh phúc này lại như cơn gió mát len lỏi vào tận sâu trong tim của nó.
Những khách du lịch đi qua lại dành cho nó ánh mắt ngưỡng mộ, dành cho anh những lời động viên chân thành. Có lẽ họ cũng đang vui với hạnh phúc nhỏ nhoi của nó.
Gần một ngày trôi qua, anh vẫn miệt mài tập xe nhưng thật trớ trêu thay, anh vẫn ko thể đạp được quá hai vòng. Nó đau khổ lắc đầu kết luận một câu rằng:
- Những việc khó hơn anh cũng có thể hoàn thành rất tốt, vậy mà có chuyện học đi xe đạp thôi mà anh cũng ko làm được. Bây giờ em đã tìm được một điều anh thua em rồi. Em khẳng định một điều rằng anh sẽ mãi mãi ko bao giờ đạp được quá hai vòng của xe đạp đâu.
Nó lại ngồi suy tư một chút, sau đó lại phán tiếp một câu rằng:
- Thôi thì từ nay em đành hi sinh thân mình mà làm tài xế chở anh bằng xe đạp vậy.
Có ai nói cho anh biết trong tình huống này nên làm thế nào ko nhi? Lê Thái nhìn nó cười mà như mếu. Anh ko biết người ta học đi xe đạp có khó và chật vật như anh ko? Cả ngày hôm nay anh đã ngã ko biết bao nhiêu lần thế mà nó lại nói như thế. Dù sao cũng phải động viên anh chứ, sao lại dội vào sự cố gắng của anh những gáo nước lạnh vô tình như thế?
Hoàng hôn đã buông xuống trên cánh đồng hoa trải dài bất tận. Anh đứng ôm nó từ phía sau để cùng ngắm cảnh đẹp này. Nó dựa vào lồng ngực vững trãi của anh, hơi thở nam tinh của anh vương trên vai nó. Thời gian có thể dừng lại mãi ở nơi đây ko? Nó chỉ mong muốn một hạnh phúc bình dị như thế này thôi.
Sau khi ăn tối xong nó trở về phòng. Nó hí hoáy làm cái gì đó trong phòng tắm rồi một lúc sau đi ra với một chậu nước ấm. Nhẹ nhàng đến bên anh, vén ống quần của anh lên. Dấu vết của một ngày cật lực tập xe đã hiện ra. Nhìn những mảng da thâm tím lòng nó thắt lại. Nhẹ nhành dùng khăn ấm đặt vào nơi đó, nó nhẹ giọng hỏi anh:
- Anh có đau lắm ko?
Anh cứ nghĩ là nó ko quan tâm đến anh, nhưng nhìn thấy ánh mắt sót xa của nó anh thấy lòng mình ấm áp lạ thường. Thì ra nó luôn hướng ánh mắt quan tâm đến anh. Nó luôn nhẹ nhàng ở phía sau anh như thế.
Kéo nó đứng dậy rồi ôm nó vào lòng anh khẽ thì thầm:
- Anh ko sao đâu, chỉ bị thâm có chút thôi mai sẽ hết mà em đừng lo nữa nhé.
Từ khi sinh ra đến giờ chưa có ai quan tâm anh những điều nhỏ nhặt như thế. Anh thật sự thấy lòng mình ấm áp, may mắn của anh là có nó trong cuộc đời này. Anh sẽ mãi mãi ko buông tay nó ra đâu, dù có điều gì đi chăng nữa.
- Anh này, từ mai ko cần tập xe nữa nhé. Sau này nếu muốn đi em sẽ chở anh đi. - Nó thủ thỉ vào tai anh.
- Ko được, anh muốn được chở em đi những nơi mà em muốn và bằng phương tiện mà em thích. Nhất định ngày mai anh sẽ đi được - Anh nói với giọng khẳng định.
- Sao anh cứ phải vì em mà làm những điều để em vui thế này chứ?
- Vì sao ư? Vì em là một người đặc biệt quan trọng của anh. Nụ cười của em là niềm vui của anh. Anh muốn là người giữ mãi nụ cười ấy trên môi em.
Nó dựa người vào lòng anh: Em có đáng được nhận những điều này ko anh? Đừng làm em quá hạnh phúc, đừng bao bọc em quá nhiều mà đến khi mất đi anh em sẽ ko sống nổi đâu. Nó thầm nghĩ trong lòng mà dám thốt lên lời nói này.
- Em đang nghĩ gì mà thẫn thờ như thế?
- Ko có gì đâu anh. Để em bôi thuốc cho anh mau khỏi nhé.
Nói rồi nó đưa tay nhẹ nhàng thoa thuốc lên những chỗ thâm tím trên chân và tay anh. Nó cẩn thận và thật nhẹ nhàng như sợ nó chỉ cần sơ ý một chút anh sẽ rất đau.
- Thôi em mau đi ngủ đi, ngày mai anh có một bất ngờ dành cho em.
Anh đưa tay kéo nó lại khi nó chuẩn bị quay đi. Nhẹ nhàng đặt vào trán nó một nụ hôn chúc ngủ ngon rồi sau đó quay về phòng đi ngủ.
**********
Hôm nay là một ngày đặc biệt, ông Lê Đức muốn tự tay vào bếp nấu ăn cho người phụ nữ mà mình yêu thương suốt hơn 30 năm qua.
30 năm qua bà đã âm thầm cùng ông vượt qua bao nhiêu sóng gió, cùng ông gây dựng sự nghiệp như ngày hôm nay. Một tay vừa phụ giúp chồng trong công việc, một tay nuôi dạy các con trưởng thành và nên người. Ông thật may mắn khi có bà bên cạnh.
Nhìn các con trưởng thành và ngoan ngoãn, ông ko khỏi tự hào về cái tổ ấm bà xây dựng cho ông. Người ta thường nói đứng sau mỗi người đàn ông thành đạt đều có bóng dáng của một người phụ nữ. Bà chính là người phụ nữ đứng sau ông, nhận tất cả những niềm đau, dành cho ông những hạnh phúc. 35 năm chung sống cùng nhau, ông bà chưa từng có xích mích gì dù là nhỏ nhất. Bà luôn nhường nhịn giành lấy phần thiệt về bản thân.
Hôm nay là ngày kỉ niệm 35 năm ngày cưới của ông bà. Các con đều muốn tổ chức cho ông bà một bữa tiệc để kỉ niệm nhưng ông từ chối. Ông muốn tự tay mình nấu bữa cơm ngày hôm nay, dành chọn tình cảm của mình vào bữa cơm hôm nay để thay đó nói lời cảm ơn đến bà. Người phụ nữ đã luôn đồng hành cùng ông suốt những năm qua và cả chặng đường dài phía trước.
- Anh làm gì trong bếp vào sáng sớm như thế? Muốn ăn gì thì anh chỉ cần bảo em làm là được, đâu cần phải đích thân vào bếp? - Bà Mai lên tiếng khi thấy ông Đức đang cầm rổ rau.
- Anh muốn dành cho em một điều bất ngờ. Hôm nay để anh nấu cơm nhé vợ? - Ông Đức nhìn bà âu yếm nói.
Bà mỉm cười hạnh phúc rồi gật đầu. Những năm chúng sống với nhau, ông đều đem đến cho bà những bất ngờ như thế. Bà thật sự hạnh phúc. Các con thì đều trưởng thành, chồng bà thì hết lòng yêu thương vợ con. Là một người phụ nữ bà còn mong muốn gì hơn thế nữa.
Khi các con đã quây quần bên ông bà, ông Đức kéo bà Mai lại gần mình:
- Cảm ơn em đã mang đến cho ba con anh một mái ấm thật hạnh phúc như thế này. Hôm nay là lễ kỉ niệm 35 năm ngày cưới của chúng ta, anh chúc em sức khỏe, tình yêu và cả hạnh phúc nữa.
Theo như truyền thuyết nói thì ngày kỉ niệm này của ông bà được liệt vào hàng "đám cưới cẩm thạch". Ông đã đi tìm khắp nơi để kiếm một món quà ý nghĩa tặng bà.
Cẩm món quà của người chồng thân yêu tặng mà mắt bà rưng rưng:
- Cảm ơn anh, món quà ý nghĩa và quý giá nhất mà ông trời ban tặng cho em đó chính là anh và các con. Chỉ cần nhìn thấy anh và các con vui vẻ hạnh phúc là em vui rồi.
Lại một năm nữa nó ko có mặt ở nhà để mừng kỉ niệm ngày cưới của ba mẹ nó. Ngày hôm qua nó đã kịp đặt một chiếc bánh cưới thật đẹp để mừng ngày quan trọng này. Chắc bây giờ chiếc bánh đó đã đến tay những người nhận. Nó mỉm cười với hạnh phúc mà ba mẹ nó đang tận hưởng.
Ko để ý đến sự hiện diện của các con, ông Đức ghé tai bà thì thầm:
- Anh yêu em, vợ yêu của anh.
Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của bà, những đứa con ngồi đó cũng đoán được ông Đức vừa nói gì với bà. Thiên Trang lên tiếng:
- Mẹ à, ba đã thổ lộ rồi kìa, mẹ cũng nên đáp lại đi chứ?
Thiên Trang vừa nói xong liền nhận được sự cổ vũ của anh Mạnh Quân và chi dâu còn có cả chồng sắp cưới của cô nữa. Bọn họ nhìn bà Mai chờ đợi.
Bà Mai quay sang nhìn ông khẽ nói:
- Em cũng yêu anh, ông xã của em.
Tình yêu của ông bà được các con chứng kiến, họ cảm thấy vui khi ba mẹ đến tuổi này vẫn còn yêu thương nhau như thế. Họ hạnh phúc khi được sinh ra làm con của ba mẹ mình.
Từ Masreille, những chiếc xe sẽ đưa anh và nó ra vùng ngoại ô của quyến rũ và đầy ngọt ngào của mảnh đất xinh đẹp này. Những cánh đồng hoa oải hương xanh tím ngút ngàn, ruộng lúa mạch nhuộm vàng tít tắp, vườn cherry chín đỏ mỡ màng, tất cả như bức tranh tuyệt đẹp chỉ có trong cổ tích.
Khung cảnh này nó nhớ đến giấc mơ của nó tối hôm qua, được ngồi sau chiếc xe đạp anh chở dạo quanh cánh đồng hoa. Nhưng sự thật thường ko giống như giấc mơ đẹp. Anh ko biết đi xe đạp. Tất cả như sụo đổ trước mắt nó. Nhìn gương mặt bí xị của nó anh nói:
- Em có thể chở anh được mà. Anh sẽ miễn cưỡng giao tính mạng mình cho em là được chứ gì?
- Này anh, em là một tay lái lụa đấy, đừng tưởng em ko biết đi xe đạp nhé. - Nó đáp lại với vẻ tự tin.
Thế là nó - một con nhóc chỉ cao có 1m56 ngồi trên chiếc xe đạp chở đằng sau là một thân hình dài ngoằng 1m8. Đã vậy anh còn ko chịu ngồi yên vị mà hết ngó bên này lại ngó bên khác:
- Anh có thể ngồi yên được ko, nếu ko là em cho anh ngã xuống đây đấy nhé. - Nó bắt đầu bực mình.
Có ai như anh ko nhỉ? Đã ko biết đi xe đạp, bắt nó phải trở giờ lại ko chịu yên vị nữa. Thật là đáng ghét mà. Mặc dù đã cố gắng bỏ ngoài tai những lời xì xầm xung quanh nhưng những lời nói đó vẫn lọt vào tai nó và khiến nó khó chịu, thế mà cái người ngồi đằng sau kia lại cứ coi như là ko có gì vậy.
Đột nhiên nó dừng xe lại nói với anh:
- Anh mau xuống xe đi, em ko chở anh nữa đâu.
Anh chưng bộ mặt ko hiểu hỏi lại:
- Sao cơ?
- Em nói em ko chở anh nữa, anh ko nghe mọi người nói gì sao?
- Kệ họ, mình ko nghe là được rồi. Em ko chở anh chẳng lẽ bắt anh đi bộ sao?
- Ko, anh phải tập xe đạp ngay bây giờ, sau này còn chở em nữa chứ?
Anh ngước lên trời thầm than. Trong đầu nó còn có những ý nghĩ gì thế này? Có cần thiết phải như thế ko? Thời đại nào rồi mà còn bắt anh chở bằng xe đạp đi chơi nữa chứ? Anh có phải con nít đâu.
- Anh ko tập đâu, sau này em muốn đi đâu anh làm tài xế cho em, đi ô tô cho nhanh lại ko bị khói bụi nắng nóng làm phiền.
- Em ko thích. Đi như thế còn gì là lãng mạn nữa hả? - Giọng nó bực bội.
Dù biết là mình vô lý nhưng những hình ảnh trong phim mà từng được xem lại ảnh hưởng ko nhỏ đến tình yêu của nó bây giờ. Nó thích được như những diễn viên trong đó. Hơn nữa giữa cánh đồng hoa đẹp như thế này lái ô tô đi còn đâu thưởng thức được cảnh đẹp nữa.
Anh biết nó nghĩ gì, anh cũng rất thích cái cảm giác vừa rồi. Được ngồi sau xe nó cảm giác dựa vào người nó thật bình yên. Anh mong giây phút này mãi mãi đừng trôi qua.
Biết nó lại chuẩn bị sử dụng chiêu thức quen thuộc để dụ dỗ anh nên anh đưa tay đầu hàng:
- Thôi được rồi, anh sẽ tập được chưa nào công chúa. Nhưng sẽ rất khó khăn đấy, em làm cô giáo của anh nhé.
Nó cười đến híp của mắt, nụ cười của nó trong vắt như ánh nắng sớm mai, trên má lại hiện ra cái má lúm dễ thương khiến anh ko kìm lại được mà tiến lại gần hôn nhẹ lên má nó. Nó giật mình đẩy anh ra mặt ngượng ngùng:
- Ai cho anh dám hôn em khi em chưa cho phép hả?
- Em là của anh nên anh ko cần phải xin phép. - Vẻ mặt anh lại gian gian nhìn nó.
- Ko nói với anh nữa, giờ anh có đi tập xe ko thì bảo? - Hai tay chống hông nó nhìn anh ra lệnh.
- Thôi được rồi em yêu, anh tập là được chứ gì, nhưng anh có điều kiện.
- Gì . . . anh bảo điều kiện là sao?
- Anh nói rồi, anh làm việc gì cũng ko thể chịu thiệt được. Anh đồng ý tập xe chở em đi chơi thì em cũng nên đáp ứng điều kiện của anh chứ?
- Vậy điều kiện của anh là gì? - Nó đề phòng hỏi lại.
- Tạm thời anh chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra anh sẽ nói nhưng chắc chắn sẽ ko vượt quá sức của em đâu.- Nở nụ cười ko thể gian hơn anh trả lời nó.
- Được rồi, điều kiện gì cũng được. Anh tưởng em sợ anh chắc. Còn lâu nhé.
Thế là giữa cánh đồng hoa hiện lên một cảnh tượng có một ko hai. Một cao một thấp đang tập xe đạp cho nhau trông đến là buồn cười. Nhưng nó thích như thế, anh luôn vì nó mà làm tất cả những gì nó muốn. Hạnh phúc này lại như cơn gió mát len lỏi vào tận sâu trong tim của nó.
Những khách du lịch đi qua lại dành cho nó ánh mắt ngưỡng mộ, dành cho anh những lời động viên chân thành. Có lẽ họ cũng đang vui với hạnh phúc nhỏ nhoi của nó.
Gần một ngày trôi qua, anh vẫn miệt mài tập xe nhưng thật trớ trêu thay, anh vẫn ko thể đạp được quá hai vòng. Nó đau khổ lắc đầu kết luận một câu rằng:
- Những việc khó hơn anh cũng có thể hoàn thành rất tốt, vậy mà có chuyện học đi xe đạp thôi mà anh cũng ko làm được. Bây giờ em đã tìm được một điều anh thua em rồi. Em khẳng định một điều rằng anh sẽ mãi mãi ko bao giờ đạp được quá hai vòng của xe đạp đâu.
Nó lại ngồi suy tư một chút, sau đó lại phán tiếp một câu rằng:
- Thôi thì từ nay em đành hi sinh thân mình mà làm tài xế chở anh bằng xe đạp vậy.
Có ai nói cho anh biết trong tình huống này nên làm thế nào ko nhi? Lê Thái nhìn nó cười mà như mếu. Anh ko biết người ta học đi xe đạp có khó và chật vật như anh ko? Cả ngày hôm nay anh đã ngã ko biết bao nhiêu lần thế mà nó lại nói như thế. Dù sao cũng phải động viên anh chứ, sao lại dội vào sự cố gắng của anh những gáo nước lạnh vô tình như thế?
Hoàng hôn đã buông xuống trên cánh đồng hoa trải dài bất tận. Anh đứng ôm nó từ phía sau để cùng ngắm cảnh đẹp này. Nó dựa vào lồng ngực vững trãi của anh, hơi thở nam tinh của anh vương trên vai nó. Thời gian có thể dừng lại mãi ở nơi đây ko? Nó chỉ mong muốn một hạnh phúc bình dị như thế này thôi.
Sau khi ăn tối xong nó trở về phòng. Nó hí hoáy làm cái gì đó trong phòng tắm rồi một lúc sau đi ra với một chậu nước ấm. Nhẹ nhàng đến bên anh, vén ống quần của anh lên. Dấu vết của một ngày cật lực tập xe đã hiện ra. Nhìn những mảng da thâm tím lòng nó thắt lại. Nhẹ nhành dùng khăn ấm đặt vào nơi đó, nó nhẹ giọng hỏi anh:
- Anh có đau lắm ko?
Anh cứ nghĩ là nó ko quan tâm đến anh, nhưng nhìn thấy ánh mắt sót xa của nó anh thấy lòng mình ấm áp lạ thường. Thì ra nó luôn hướng ánh mắt quan tâm đến anh. Nó luôn nhẹ nhàng ở phía sau anh như thế.
Kéo nó đứng dậy rồi ôm nó vào lòng anh khẽ thì thầm:
- Anh ko sao đâu, chỉ bị thâm có chút thôi mai sẽ hết mà em đừng lo nữa nhé.
Từ khi sinh ra đến giờ chưa có ai quan tâm anh những điều nhỏ nhặt như thế. Anh thật sự thấy lòng mình ấm áp, may mắn của anh là có nó trong cuộc đời này. Anh sẽ mãi mãi ko buông tay nó ra đâu, dù có điều gì đi chăng nữa.
- Anh này, từ mai ko cần tập xe nữa nhé. Sau này nếu muốn đi em sẽ chở anh đi. - Nó thủ thỉ vào tai anh.
- Ko được, anh muốn được chở em đi những nơi mà em muốn và bằng phương tiện mà em thích. Nhất định ngày mai anh sẽ đi được - Anh nói với giọng khẳng định.
- Sao anh cứ phải vì em mà làm những điều để em vui thế này chứ?
- Vì sao ư? Vì em là một người đặc biệt quan trọng của anh. Nụ cười của em là niềm vui của anh. Anh muốn là người giữ mãi nụ cười ấy trên môi em.
Nó dựa người vào lòng anh: Em có đáng được nhận những điều này ko anh? Đừng làm em quá hạnh phúc, đừng bao bọc em quá nhiều mà đến khi mất đi anh em sẽ ko sống nổi đâu. Nó thầm nghĩ trong lòng mà dám thốt lên lời nói này.
- Em đang nghĩ gì mà thẫn thờ như thế?
- Ko có gì đâu anh. Để em bôi thuốc cho anh mau khỏi nhé.
Nói rồi nó đưa tay nhẹ nhàng thoa thuốc lên những chỗ thâm tím trên chân và tay anh. Nó cẩn thận và thật nhẹ nhàng như sợ nó chỉ cần sơ ý một chút anh sẽ rất đau.
- Thôi em mau đi ngủ đi, ngày mai anh có một bất ngờ dành cho em.
Anh đưa tay kéo nó lại khi nó chuẩn bị quay đi. Nhẹ nhàng đặt vào trán nó một nụ hôn chúc ngủ ngon rồi sau đó quay về phòng đi ngủ.
**********
Hôm nay là một ngày đặc biệt, ông Lê Đức muốn tự tay vào bếp nấu ăn cho người phụ nữ mà mình yêu thương suốt hơn 30 năm qua.
30 năm qua bà đã âm thầm cùng ông vượt qua bao nhiêu sóng gió, cùng ông gây dựng sự nghiệp như ngày hôm nay. Một tay vừa phụ giúp chồng trong công việc, một tay nuôi dạy các con trưởng thành và nên người. Ông thật may mắn khi có bà bên cạnh.
Nhìn các con trưởng thành và ngoan ngoãn, ông ko khỏi tự hào về cái tổ ấm bà xây dựng cho ông. Người ta thường nói đứng sau mỗi người đàn ông thành đạt đều có bóng dáng của một người phụ nữ. Bà chính là người phụ nữ đứng sau ông, nhận tất cả những niềm đau, dành cho ông những hạnh phúc. 35 năm chung sống cùng nhau, ông bà chưa từng có xích mích gì dù là nhỏ nhất. Bà luôn nhường nhịn giành lấy phần thiệt về bản thân.
Hôm nay là ngày kỉ niệm 35 năm ngày cưới của ông bà. Các con đều muốn tổ chức cho ông bà một bữa tiệc để kỉ niệm nhưng ông từ chối. Ông muốn tự tay mình nấu bữa cơm ngày hôm nay, dành chọn tình cảm của mình vào bữa cơm hôm nay để thay đó nói lời cảm ơn đến bà. Người phụ nữ đã luôn đồng hành cùng ông suốt những năm qua và cả chặng đường dài phía trước.
- Anh làm gì trong bếp vào sáng sớm như thế? Muốn ăn gì thì anh chỉ cần bảo em làm là được, đâu cần phải đích thân vào bếp? - Bà Mai lên tiếng khi thấy ông Đức đang cầm rổ rau.
- Anh muốn dành cho em một điều bất ngờ. Hôm nay để anh nấu cơm nhé vợ? - Ông Đức nhìn bà âu yếm nói.
Bà mỉm cười hạnh phúc rồi gật đầu. Những năm chúng sống với nhau, ông đều đem đến cho bà những bất ngờ như thế. Bà thật sự hạnh phúc. Các con thì đều trưởng thành, chồng bà thì hết lòng yêu thương vợ con. Là một người phụ nữ bà còn mong muốn gì hơn thế nữa.
Khi các con đã quây quần bên ông bà, ông Đức kéo bà Mai lại gần mình:
- Cảm ơn em đã mang đến cho ba con anh một mái ấm thật hạnh phúc như thế này. Hôm nay là lễ kỉ niệm 35 năm ngày cưới của chúng ta, anh chúc em sức khỏe, tình yêu và cả hạnh phúc nữa.
Theo như truyền thuyết nói thì ngày kỉ niệm này của ông bà được liệt vào hàng "đám cưới cẩm thạch". Ông đã đi tìm khắp nơi để kiếm một món quà ý nghĩa tặng bà.
Cẩm món quà của người chồng thân yêu tặng mà mắt bà rưng rưng:
- Cảm ơn anh, món quà ý nghĩa và quý giá nhất mà ông trời ban tặng cho em đó chính là anh và các con. Chỉ cần nhìn thấy anh và các con vui vẻ hạnh phúc là em vui rồi.
Lại một năm nữa nó ko có mặt ở nhà để mừng kỉ niệm ngày cưới của ba mẹ nó. Ngày hôm qua nó đã kịp đặt một chiếc bánh cưới thật đẹp để mừng ngày quan trọng này. Chắc bây giờ chiếc bánh đó đã đến tay những người nhận. Nó mỉm cười với hạnh phúc mà ba mẹ nó đang tận hưởng.
Ko để ý đến sự hiện diện của các con, ông Đức ghé tai bà thì thầm:
- Anh yêu em, vợ yêu của anh.
Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của bà, những đứa con ngồi đó cũng đoán được ông Đức vừa nói gì với bà. Thiên Trang lên tiếng:
- Mẹ à, ba đã thổ lộ rồi kìa, mẹ cũng nên đáp lại đi chứ?
Thiên Trang vừa nói xong liền nhận được sự cổ vũ của anh Mạnh Quân và chi dâu còn có cả chồng sắp cưới của cô nữa. Bọn họ nhìn bà Mai chờ đợi.
Bà Mai quay sang nhìn ông khẽ nói:
- Em cũng yêu anh, ông xã của em.
Tình yêu của ông bà được các con chứng kiến, họ cảm thấy vui khi ba mẹ đến tuổi này vẫn còn yêu thương nhau như thế. Họ hạnh phúc khi được sinh ra làm con của ba mẹ mình.
/101
|