Ánh mắt thâm thúy của Cố Bắc Thần nhìn Giản Mạt, Anh đã rất lâu rồi không còn đánh piano...
... Khóe miệng Giản Mạt co quắp, trong lòng dự đoán yêu cầu lần trước của Lệ Cẩn Tịch, hắn không đáp ứng là vì lý do này đi?
Không sao, em sẽ không chê anh đàn khó nghe đâu! Giản Mạt mỉm cười, trong mắt lướt qua tia giảo hoạt, nói, Dù sao, em cũng chỉ là một thính giả.
Nhìn bộ dáng vui vẻ của Giản Mạt, đáy mắt Cố Bắc Thần trở nên thâm thúy...
Hắn nhìn vào đáy mắt giảo hoạt của cô, chậm rãi hỏi: Nghe Tô Quân Ly đàn piano có thể làm cho tai người mang thai, em còn có thể nghe anh đàn sao? Ngôn từ của Cố Bắc Thần âm thầm thể hiện sự chế nhạo.
Giản Mạt sửng sốt, lập tức oán thầm: Người đàn ông này tại sao cứ luôn chế nhạo cô vậy? Đúng là nhỏ mọn!
Không sao, em sẽ không so sánh anh và anh ấy đâu... Làm vẻ mặt lấy lòng, Giản Mạt hoàn toàn mong chờ Cố Bắc Thần sẽ đàn piano, đánh vào tâm lý mà nói, Bởi vì, anh là chồng em... Chồng em ở trong mắt em chính là người vô cùng lợi hại, thiên hạ vô địch, không ai có thể so sánh với anh.
Nhìn bộ dạng nịnh nọt càng lúc càng giảo hoạt kia của Giản Mạt, tầm mắt Cố Bắc Thần càng đen...
Anh không dễ dàng đàn piano cho người khác nghe! Cố Bắc Thần nói.
Giản Mạt ngồi ngay ngắn, Nhưng em là vợ của anh!
Cố Bắc Thần nghe xong, vẻ mặt hiểu rõ, gật đầu, Ừ, em là vợ của anh... Hắn lấp lửng không nói tiếp câu sau, lập tức nghiêng đầu nhìn về phía chiếc đàn piano hình tam giác để ở giữa trung tâm sân khấu, Muốn nghe bài gì?
Tùy đi, bài sở trường nhất của anh... Giản Mạt đoán chắc rằng, Cố Bắc Thần đã rất lâu không đàn piano, nhất định sẽ không quen tay.
Cố Bắc Thần thu hồi tầm mắt, nhìn Giản Mạt, lập tức đứng dậy, đi về hướng đàn piano... Sau đó ở băng ghế dài ngồi xuống.
Cánh tay Giản Mạt chống trên mặt bàn, mu bàn tay nâng má, lặng lẽ nhìn... Không khỏi cảm thán một câu.
Con người nếu như quá đẹp trai, thì đó chính là yêu nghiệt.
Tại sao vậy chứ?
Nhìn bộ dáng mặt người dạ thú* này của Cố Bắc Thần đi, hắn còn chưa đàn, chỉ mới ngồi cạnh đàn piano... Kỳ thực đã hoàn toàn dung hợp với nhau.
(*) Mặt người dạ thú: t ả người có vẻ bề ngoài trông thì tử tế nhưng trong lòng dạ lại độc ác, thâm hiểm chẳng khác gì thú dữ.
Ngón tay thon dài có lực đặt ở trên phím đàn đen trắng, Cố Bắc Thần nghiêng đầu nhìn về phía Giản Mạt, khóe miệng cong lên nụ cười tà mị, Dành cho... Cô ấy!
Không có tên, cũng không có bất kỳ xưng hô lãng mạn nào. Chỉ có một chữ Cô ấy , lại trực tiếp chọc thẳng vào trái tim Giản Mạt.
Âm thanh dễ nghe giống như một bản đàn cello* êm dịu, rõ ràng hai năm qua cô đã nghe không ít lần, thế nhưng lúc này trái tim của cô lại bởi vì ba chữ kia mà đập lệch mất một nhịp.
(*) Cello (Xen-lô) hay Violoncelle (Vi-ô-lông-xen), còn được gọi trung hồ cầm, là một loại đàn cùng họ với vĩ cầm. Giống như vĩ cầm, cello được chơi bằng cách dùng một cây vĩ có căng lông đuôi ngựa kéo ngang những dây đàn và làm cho dây đàn rung lên thành âm điệu. Khác với vĩ cầm, cello có kích thước lớn hơn vĩ cầm và thường được chơi bằng một nhạc công ngồi trên ghế kẹp hồ cầm giữa hai chân.
Giản Mạt nhẹ nhàng chớp mắt... Nếu như thời gian dừng lại ngay lúc này, thật là tốt biết bao?
Không phải một khúc nhạc vui, cũng không phải một bản nhạc quen thuộc... Nhưng rõ ràng khi ở dưới những khớp xương ngón tay của Cố Bắc Thần, lại như thể có linh hồn.
Giản Mạt yên lặng lắng nghe, một bản nhạc mềm mại đem cô kéo vào thế giới của Cố Bắc Thần...
Cho tới bây giờ, cô chưa từng lẳng lặng nhìn hắn như vậy, sau đó dịu dàng nhìn vào tầm mắt hắn.
Cho tới bây giờ, cũng chưa từng thấy hắn trừ khi làm việc và trên giường, còn có một phần bộ dáng ưu nhã như vậy.
Đầu mũi Giản Mạt dường như có cái gì đó xộc lên, rất chua xót... Từ trước đến nay, những thứ cô muốn, thường sẽ không bao giờ thuộc về cô!
Khi Cố Bắc Thần chạm xuống nốt nhạc cuối cùng, tay chậm rãi giơ lên...
Trong khoảng khắc đó, trái tim Giản Mạt đau đớn, thế nhưng khóe miệng lại tràn ngập nụ cười.
Bản nhạc hắn đàn không có một chút sai sót, thậm chí rất êm tai.
Nếu như hắn cũng phát triển lĩnh vực này, sợ rằng cũng sẽ không ở dưới Tô Quân Ly...
Ngay khi tầm mắt Giản Mạt càng trở nên mơ màng nhìn Cố Bắc Thần, có tiếng đàn violin đột nhiên vang lên.
Giản Mạt vẫn ngồi ngay ngắn, nhìn về phía thanh âm kia...
Chỉ thấy một người đàn ông mặc áo bành tô*, cầm đàn violin chậm rãi kéo tấu đi tới phía cô, mà phía sau anh ta, có một nhân viên phục vụ mặc tây trang, áo may-ô**, đẩy một chiếc xe đẩy đi tới.
(*) Áo bành tô / Áo măng tô (vay mượn từ tiếng Pháp: manteau) là loại áo khoác choàng bên ngoài. Chiều dài chính là đặc điểm của loại áo khoác này so với các áo khoác thông thường khác, đôi khi người ta gọi nó là áo choàng.
(**) Áo may-ô: áo dệt mỏng, không cổ, không tay, mặc sát vào da (phiên âm tiếng Anh: maillot)
Người đàn ông kéo đàn violin đã đứng ở bên cạnh Giản Mạt, Cố Bắc Thần cũng đã từ chiếc đàn piano đi tới, thuận tay cầm lên một bó hoa rực rỡ ở trên xe đẩy hàng...
Giản Mạt mờ mịt nhìn về phía Cố Bắc Thần, có chút không hiểu, nhiều hơn là kinh ngạc.
Lãng mạn như vậy tới quá đột nhiên, quá kịch tính, cũng quá hư cấu, giống như một bộ phim truyền hình... Thế cho nên cô cảm thấy quá không chân thực.
Khúc nhạc đàn violin đột nhiên chuyển sang bản khác, một khúc ca sinh nhật vui vẻ vang vọng ở trong phòng ăn to như vậy...
Giản Mạt mở to hai mắt nhìn, lúc này mới bất ngờ nhớ tới, hôm nay là ngày 24 tháng 10... chính là sinh nhật của cô!
Mạt, sinh nhật vui vẻ... Đôi môi mỏng của Cố Bắc Thần cong lên nụ cười, tiến đến đưa hoa đến trước mặt cô rồi nói.
Trong nháy mắt, khóe mắt Giản Mạt liền đỏ, Làm sao anh biết?
Năm đầu tiên bọn họ gặp nhau, lúc sinh nhật cô, hắn đang ở nước ngoài, quà sinh nhật là Tô San chuẩn bị, cự kỳ máy móc.
Năm ngoái, lúc sinh nhật cô, hắn cũng đang ở nước ngoài, quà sinh nhật vẫn là Tô San chuẩn bị... Thế cho nên, khi Giản gia sụp đổ, cô chưa từng có tham vọng quá đáng sẽ có người nhớ đến sinh nhật cô!
Nhưng năm nay, ngay khi cô và Cố Bắc Thần có thể sẽ ly hôn, đến sinh nhật cô, hắn lại ở bên cạnh!
Ông trời thực sự đã đối xử rất tốt với cô... Ít nhất, trong những ngày kế tiếp, ông đã cho cô thật nhiều những hồi ức cảm động, thế cho nên lúc xoay người, cô sẽ không cảm thấy đau khổ.
Giản Mạt nhận lấy bó hoa, hơi nhếch môi cười...
Anh có thể nhớ kỹ thời gian chúng ta gặp nhau, vì sao lại không biết ngày hôm nay là ngày gì chứ? Cố Bắc Thần nhíu mày hỏi.
Giản Mạt nở nụ cười, hóa ra... Thỏa mãn chính là mùi vị này.
Đúng lúc đó, nhân viên phục vụ đã đem xe đẩy đến, để bánh ngọt lên trên bàn, đốt lửa lên ngọn nến có số 23.
Ước nguyện đi? Cố Bắc Thần tà mị nói.
Giản Mạt hé miệng cười, đèn trong phòng ăn không quá sáng, lại có chút mơ màng, màu sắc của đèn thủy tinh treo lơ lửng phía trên chiếu vào khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng như điêu khắc của Cố Bắc Thần, nhìn có chút thâm thúy.
Giản Mạt đặt hoa xuống, đứng trước bánh ngọt, nhắm hai mắt lại, ước mong một nguyện vọng...
Hi vọng mẹ có thể bình an, hi vọng... Hạnh phúc này sẽ mãi ở trong tim cô!
Hai nguyện vọng, hai loại xót xa... Giản Mạt mở mắt ra, đáy mắt đã mờ mịt một tầng hơi nước mỏng, nhưng khóe miệng cô lại mỉm cười, thổi tắt ngọn nến.
Bóng đêm đã bắt đầu mơ đi, đèn hoa* mới lên, đèn neon hội tụ thành một buổi tối đặc biệt rực rỡ.
(*) Đèn hoa: đèn lồng của Trung Quốc.
Giản Mạt hé miệng cười, hờn dỗi hỏi: Không có quà sao...
Không phải vừa đàn piano sao? Cố Bắc Thần ngồi xuống phía đối diện.
Giản Mạt bất mãn, rầm rì nói: Thế nhưng... Đó là do em yêu cầu mà!
Cố Bắc Thần nhìn bộ dáng tức giận của Giản Mạt, lập tức búng tay một cái...
Giản Mạt đờ ra, lại thấy một nhân viên phục vụ đẩy xe qua, đúng lúc đó tiếng nói trầm trầm của Cố Bắc Thần vang lên, Đây, quà của em...
Thật tùy ý... Giản Mạt nghe ngữ khí của Cố Bắc Thần, bĩu môi.
Cô cầm chiếc hộp được đóng gói cẩn thận kia lên, rồi mở nắp ra, sau khi nhìn thấy quà sinh nhật ở bên trong, trên mặt cô hoàn toàn tràn ngập vẻ kinh ngạc, Cái này anh tìm ở đâu vậy? Anh không biết, lúc em theo học thiết kế đã luôn muốn tìm quyển sách này... Thế nhưng nó đã ngừng xuất bản rồi!
Vẻ mặt Giản Mạt mừng rỡ nhìn về phía Cố Bắc Thần, cầu mong nhận được đáp án.
Cố Bắc Thần nhìn bộ dáng tươi cười của cô, dửng dưng mở miệng, Còn có việc gì mà anh không làm được sao?
Một câu nói, hoàn toàn thể hiện sự độc đoán!
Giản Mạt mừng rỡ như điên, mà tầm mắt Cố Bắc Thần đang nhìn cô cũng trở nên thâm thúy...
Cô nói cô yêu tiền, nhưng mà, cô chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài một cách thành thực như bây giờ.
Khi một người phụ nữ nhận quà, đều sẽ thích nhận mấy thứ trang sức xa xỉ, thế nhưng khi hắn thấy cô cầm quyển sách tra cứu thiết kế kia, lại vui vẻ giống như đứa nhỏ nhận được kẹo.
Anh đừng đối tốt với em như vậy...
Đột nhiên, Giản Mạt hơi nhếch môi, chậm rãi nói.
Cố Bắc Thần nhíu mày, Vì sao?
... Khóe miệng Giản Mạt co quắp, trong lòng dự đoán yêu cầu lần trước của Lệ Cẩn Tịch, hắn không đáp ứng là vì lý do này đi?
Không sao, em sẽ không chê anh đàn khó nghe đâu! Giản Mạt mỉm cười, trong mắt lướt qua tia giảo hoạt, nói, Dù sao, em cũng chỉ là một thính giả.
Nhìn bộ dáng vui vẻ của Giản Mạt, đáy mắt Cố Bắc Thần trở nên thâm thúy...
Hắn nhìn vào đáy mắt giảo hoạt của cô, chậm rãi hỏi: Nghe Tô Quân Ly đàn piano có thể làm cho tai người mang thai, em còn có thể nghe anh đàn sao? Ngôn từ của Cố Bắc Thần âm thầm thể hiện sự chế nhạo.
Giản Mạt sửng sốt, lập tức oán thầm: Người đàn ông này tại sao cứ luôn chế nhạo cô vậy? Đúng là nhỏ mọn!
Không sao, em sẽ không so sánh anh và anh ấy đâu... Làm vẻ mặt lấy lòng, Giản Mạt hoàn toàn mong chờ Cố Bắc Thần sẽ đàn piano, đánh vào tâm lý mà nói, Bởi vì, anh là chồng em... Chồng em ở trong mắt em chính là người vô cùng lợi hại, thiên hạ vô địch, không ai có thể so sánh với anh.
Nhìn bộ dạng nịnh nọt càng lúc càng giảo hoạt kia của Giản Mạt, tầm mắt Cố Bắc Thần càng đen...
Anh không dễ dàng đàn piano cho người khác nghe! Cố Bắc Thần nói.
Giản Mạt ngồi ngay ngắn, Nhưng em là vợ của anh!
Cố Bắc Thần nghe xong, vẻ mặt hiểu rõ, gật đầu, Ừ, em là vợ của anh... Hắn lấp lửng không nói tiếp câu sau, lập tức nghiêng đầu nhìn về phía chiếc đàn piano hình tam giác để ở giữa trung tâm sân khấu, Muốn nghe bài gì?
Tùy đi, bài sở trường nhất của anh... Giản Mạt đoán chắc rằng, Cố Bắc Thần đã rất lâu không đàn piano, nhất định sẽ không quen tay.
Cố Bắc Thần thu hồi tầm mắt, nhìn Giản Mạt, lập tức đứng dậy, đi về hướng đàn piano... Sau đó ở băng ghế dài ngồi xuống.
Cánh tay Giản Mạt chống trên mặt bàn, mu bàn tay nâng má, lặng lẽ nhìn... Không khỏi cảm thán một câu.
Con người nếu như quá đẹp trai, thì đó chính là yêu nghiệt.
Tại sao vậy chứ?
Nhìn bộ dáng mặt người dạ thú* này của Cố Bắc Thần đi, hắn còn chưa đàn, chỉ mới ngồi cạnh đàn piano... Kỳ thực đã hoàn toàn dung hợp với nhau.
(*) Mặt người dạ thú: t ả người có vẻ bề ngoài trông thì tử tế nhưng trong lòng dạ lại độc ác, thâm hiểm chẳng khác gì thú dữ.
Ngón tay thon dài có lực đặt ở trên phím đàn đen trắng, Cố Bắc Thần nghiêng đầu nhìn về phía Giản Mạt, khóe miệng cong lên nụ cười tà mị, Dành cho... Cô ấy!
Không có tên, cũng không có bất kỳ xưng hô lãng mạn nào. Chỉ có một chữ Cô ấy , lại trực tiếp chọc thẳng vào trái tim Giản Mạt.
Âm thanh dễ nghe giống như một bản đàn cello* êm dịu, rõ ràng hai năm qua cô đã nghe không ít lần, thế nhưng lúc này trái tim của cô lại bởi vì ba chữ kia mà đập lệch mất một nhịp.
(*) Cello (Xen-lô) hay Violoncelle (Vi-ô-lông-xen), còn được gọi trung hồ cầm, là một loại đàn cùng họ với vĩ cầm. Giống như vĩ cầm, cello được chơi bằng cách dùng một cây vĩ có căng lông đuôi ngựa kéo ngang những dây đàn và làm cho dây đàn rung lên thành âm điệu. Khác với vĩ cầm, cello có kích thước lớn hơn vĩ cầm và thường được chơi bằng một nhạc công ngồi trên ghế kẹp hồ cầm giữa hai chân.
Giản Mạt nhẹ nhàng chớp mắt... Nếu như thời gian dừng lại ngay lúc này, thật là tốt biết bao?
Không phải một khúc nhạc vui, cũng không phải một bản nhạc quen thuộc... Nhưng rõ ràng khi ở dưới những khớp xương ngón tay của Cố Bắc Thần, lại như thể có linh hồn.
Giản Mạt yên lặng lắng nghe, một bản nhạc mềm mại đem cô kéo vào thế giới của Cố Bắc Thần...
Cho tới bây giờ, cô chưa từng lẳng lặng nhìn hắn như vậy, sau đó dịu dàng nhìn vào tầm mắt hắn.
Cho tới bây giờ, cũng chưa từng thấy hắn trừ khi làm việc và trên giường, còn có một phần bộ dáng ưu nhã như vậy.
Đầu mũi Giản Mạt dường như có cái gì đó xộc lên, rất chua xót... Từ trước đến nay, những thứ cô muốn, thường sẽ không bao giờ thuộc về cô!
Khi Cố Bắc Thần chạm xuống nốt nhạc cuối cùng, tay chậm rãi giơ lên...
Trong khoảng khắc đó, trái tim Giản Mạt đau đớn, thế nhưng khóe miệng lại tràn ngập nụ cười.
Bản nhạc hắn đàn không có một chút sai sót, thậm chí rất êm tai.
Nếu như hắn cũng phát triển lĩnh vực này, sợ rằng cũng sẽ không ở dưới Tô Quân Ly...
Ngay khi tầm mắt Giản Mạt càng trở nên mơ màng nhìn Cố Bắc Thần, có tiếng đàn violin đột nhiên vang lên.
Giản Mạt vẫn ngồi ngay ngắn, nhìn về phía thanh âm kia...
Chỉ thấy một người đàn ông mặc áo bành tô*, cầm đàn violin chậm rãi kéo tấu đi tới phía cô, mà phía sau anh ta, có một nhân viên phục vụ mặc tây trang, áo may-ô**, đẩy một chiếc xe đẩy đi tới.
(*) Áo bành tô / Áo măng tô (vay mượn từ tiếng Pháp: manteau) là loại áo khoác choàng bên ngoài. Chiều dài chính là đặc điểm của loại áo khoác này so với các áo khoác thông thường khác, đôi khi người ta gọi nó là áo choàng.
(**) Áo may-ô: áo dệt mỏng, không cổ, không tay, mặc sát vào da (phiên âm tiếng Anh: maillot)
Người đàn ông kéo đàn violin đã đứng ở bên cạnh Giản Mạt, Cố Bắc Thần cũng đã từ chiếc đàn piano đi tới, thuận tay cầm lên một bó hoa rực rỡ ở trên xe đẩy hàng...
Giản Mạt mờ mịt nhìn về phía Cố Bắc Thần, có chút không hiểu, nhiều hơn là kinh ngạc.
Lãng mạn như vậy tới quá đột nhiên, quá kịch tính, cũng quá hư cấu, giống như một bộ phim truyền hình... Thế cho nên cô cảm thấy quá không chân thực.
Khúc nhạc đàn violin đột nhiên chuyển sang bản khác, một khúc ca sinh nhật vui vẻ vang vọng ở trong phòng ăn to như vậy...
Giản Mạt mở to hai mắt nhìn, lúc này mới bất ngờ nhớ tới, hôm nay là ngày 24 tháng 10... chính là sinh nhật của cô!
Mạt, sinh nhật vui vẻ... Đôi môi mỏng của Cố Bắc Thần cong lên nụ cười, tiến đến đưa hoa đến trước mặt cô rồi nói.
Trong nháy mắt, khóe mắt Giản Mạt liền đỏ, Làm sao anh biết?
Năm đầu tiên bọn họ gặp nhau, lúc sinh nhật cô, hắn đang ở nước ngoài, quà sinh nhật là Tô San chuẩn bị, cự kỳ máy móc.
Năm ngoái, lúc sinh nhật cô, hắn cũng đang ở nước ngoài, quà sinh nhật vẫn là Tô San chuẩn bị... Thế cho nên, khi Giản gia sụp đổ, cô chưa từng có tham vọng quá đáng sẽ có người nhớ đến sinh nhật cô!
Nhưng năm nay, ngay khi cô và Cố Bắc Thần có thể sẽ ly hôn, đến sinh nhật cô, hắn lại ở bên cạnh!
Ông trời thực sự đã đối xử rất tốt với cô... Ít nhất, trong những ngày kế tiếp, ông đã cho cô thật nhiều những hồi ức cảm động, thế cho nên lúc xoay người, cô sẽ không cảm thấy đau khổ.
Giản Mạt nhận lấy bó hoa, hơi nhếch môi cười...
Anh có thể nhớ kỹ thời gian chúng ta gặp nhau, vì sao lại không biết ngày hôm nay là ngày gì chứ? Cố Bắc Thần nhíu mày hỏi.
Giản Mạt nở nụ cười, hóa ra... Thỏa mãn chính là mùi vị này.
Đúng lúc đó, nhân viên phục vụ đã đem xe đẩy đến, để bánh ngọt lên trên bàn, đốt lửa lên ngọn nến có số 23.
Ước nguyện đi? Cố Bắc Thần tà mị nói.
Giản Mạt hé miệng cười, đèn trong phòng ăn không quá sáng, lại có chút mơ màng, màu sắc của đèn thủy tinh treo lơ lửng phía trên chiếu vào khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng như điêu khắc của Cố Bắc Thần, nhìn có chút thâm thúy.
Giản Mạt đặt hoa xuống, đứng trước bánh ngọt, nhắm hai mắt lại, ước mong một nguyện vọng...
Hi vọng mẹ có thể bình an, hi vọng... Hạnh phúc này sẽ mãi ở trong tim cô!
Hai nguyện vọng, hai loại xót xa... Giản Mạt mở mắt ra, đáy mắt đã mờ mịt một tầng hơi nước mỏng, nhưng khóe miệng cô lại mỉm cười, thổi tắt ngọn nến.
Bóng đêm đã bắt đầu mơ đi, đèn hoa* mới lên, đèn neon hội tụ thành một buổi tối đặc biệt rực rỡ.
(*) Đèn hoa: đèn lồng của Trung Quốc.
Giản Mạt hé miệng cười, hờn dỗi hỏi: Không có quà sao...
Không phải vừa đàn piano sao? Cố Bắc Thần ngồi xuống phía đối diện.
Giản Mạt bất mãn, rầm rì nói: Thế nhưng... Đó là do em yêu cầu mà!
Cố Bắc Thần nhìn bộ dáng tức giận của Giản Mạt, lập tức búng tay một cái...
Giản Mạt đờ ra, lại thấy một nhân viên phục vụ đẩy xe qua, đúng lúc đó tiếng nói trầm trầm của Cố Bắc Thần vang lên, Đây, quà của em...
Thật tùy ý... Giản Mạt nghe ngữ khí của Cố Bắc Thần, bĩu môi.
Cô cầm chiếc hộp được đóng gói cẩn thận kia lên, rồi mở nắp ra, sau khi nhìn thấy quà sinh nhật ở bên trong, trên mặt cô hoàn toàn tràn ngập vẻ kinh ngạc, Cái này anh tìm ở đâu vậy? Anh không biết, lúc em theo học thiết kế đã luôn muốn tìm quyển sách này... Thế nhưng nó đã ngừng xuất bản rồi!
Vẻ mặt Giản Mạt mừng rỡ nhìn về phía Cố Bắc Thần, cầu mong nhận được đáp án.
Cố Bắc Thần nhìn bộ dáng tươi cười của cô, dửng dưng mở miệng, Còn có việc gì mà anh không làm được sao?
Một câu nói, hoàn toàn thể hiện sự độc đoán!
Giản Mạt mừng rỡ như điên, mà tầm mắt Cố Bắc Thần đang nhìn cô cũng trở nên thâm thúy...
Cô nói cô yêu tiền, nhưng mà, cô chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài một cách thành thực như bây giờ.
Khi một người phụ nữ nhận quà, đều sẽ thích nhận mấy thứ trang sức xa xỉ, thế nhưng khi hắn thấy cô cầm quyển sách tra cứu thiết kế kia, lại vui vẻ giống như đứa nhỏ nhận được kẹo.
Anh đừng đối tốt với em như vậy...
Đột nhiên, Giản Mạt hơi nhếch môi, chậm rãi nói.
Cố Bắc Thần nhíu mày, Vì sao?
/412
|